Chương 51
Edit: Cá
Một mình Cá edit và không có beta, nên hoan nghênh mọi người bắt lỗi chính tả nhé =)))))))))))
.............
Nửa tiếng sau, Lý Tử Dịch gõ cửa phòng Mộc Tử Dịch.
Khi Mộc Tử Dịch đi ra, cậu không ôm theo nhóc mèo mập. Cậu đóng cửa thật khẽ, kéo Lý Tùng Tử đến phòng khách.
Trở lại phòng khách, cậu tiện tay giăng một kết giới nhỏ, lúc này mới yên tâm mà đánh giá Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền.
"Ồ, hai người chụt chụt dữ thần ha, môi sưng tấy cả lên rồi!" Mộc Tử Dịch chọc hai người, cậu vốn tưởng rằng hai người này chỉ môi chạm môi một cách thuần khiết mà thôi. Nhưng xem ra, không chỉ môi chạm môi thật, còn cháo lưỡi nhau nữa.
Mà cũng kì, lần trước, khi Chu Minh Điền xử lý mộ quỷ, rõ ràng hai người này mới chỉ có cảm tình sơ sơ với nhau thôi mà. Sao bây giờ lại mờ ám đến mức này?
Mặt Lý Tùng Tử đỏ rực, hung hăng nói: "Cậu còn nói à! Rõ ràng cậu nói hôn một chút sẽ giúp anh ta xua tan một phần âm khí, cớ sao tôi đã hôn nhiều lần lắm rồi mà anh ta vẫn chưa tốt hơn?!"
"Thế thì chắc chắn là phương pháp hôn của hai người không đúng!" Một Tử Dịch ra vẻ đứng đắn, nói.
"Hai chúng tôi cháo..." Lưỡi cũng đã thử luôn rồi. Lý Tùng Tử nuốt nửa câu sau lại, chột dạ mà nhìn về phía Chu Minh Điền. Thấy trên mặt y cũng đang chột dạ và đỏ mặt, không thấy tức giận xíu nào, lúc này hắn mới yên tâm một tẹo. Trong lòng còn tăng thêm chút xíu tự tin và vui sướng.
Mộc Tử Dịch sờ cằm, buồn rầu nói: "Vấn đề này tôi cũng không rành lắm, cũng không có kinh nghiệm gì luôn. Cơ mà, nếu hai người đã hôn nhau rồi, cũng cháo lưỡi nhau luôn rồi, hay là hai người thử tiến thêm một bước nữa xem?"
Trực giác Chu Minh Điền cảm thấy không ổn, nhưng mà Lý Tùng Tử nhanh nhảu hơn y, ngu ngơ nói: "Tiến thêm một bước nữa là sao?"
"Song tu đó!" Mộc Tử Dịch sợ hắn nghe không hiểu, nói thẳng ra luôn: "Là chịch đó, hai người ứ ừ nhau, hiểu chưa?"
Hiểu chưa? Hiện tại là thời đại 4.0 rồi, Lý Tùng Tử lại còn là một thanh niên nghiện internet, thường ngày hở ra là hắn lại lên mạng tìm thông tin liên quan đến mình. Lâu lâu còn tìm thấy truyện H viết về mình nữa.
Nói trắng ra thế mà hắn lại không hiểu sao? Đương nhiên là hiểu rồi!
Vậy Chu Minh Điền có thể không hiểu sao? Trước khi y biết Lý Tùng Tử, y say mê với nghiệp diễn viên theo phong cách trong sáng, thì có thể khi đó y không hiểu. Nhưng sau khi quen với Lý Tùng Tử, đặc biệt là còn thích hắn nữa, ngày nào y chưa gặp được Lý Tùng Tử, y đều lên mạng tra tin tức về Lý Tùng Tử.
Tìm kiếm một hồi, tất nhiên là không thiếu những tiểu thuyết và video H, R18 các thứ rồi. Thế nên...
Đến tận giây phút này, hai người biết được là mình đã bị Mộc Tử Dịch chơi xỏ rồi!
Cả mặt Chu Minh Điền đỏ rực. Lý Tùng Tử cũng y chang, hắn cầm một cái gối đập thật mạnh lên người Mộc Tử Dịch: "Cút đi!"
Mộc Tử Dịch nghiêng người né, thuận theo đó ngồi lên tay vịn của sofa: "Đùa thôi mà, cơ mà nếu hai người thật lòng thích nhau thì nên nói thẳng với nhau luôn đi, đừng lãng phí thời gian nữa."
Cậu nói chậm rãi: "Trước đây, tuổi thọ và số mệnh con người là ngang nhau, nhưng thời thế hiện tại đã khác rồi. Nhiều người không thể nào sống đến hết số mệnh của mình đâu." Cậu nghiêng đầu nhìn Chu Minh Điền, rồi lại nhìn Lý Tùng Tử, "Không ai biết được khi nào mình sẽ chết, cũng không biết được mình sẽ xuống địa phủ hay trở thành cô hồn dã quỷ. Thế nên, khi còn sống thì đừng lãng phí thời gian."
Nghe cậu nói, Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền liếc mắt nhìn nhau, động lòng. Nhưng mà Lý Tùng Tử phản ứng nhanh, bẻ lại: "Đừng có nói mỗi chúng tôi, cậu nhìn cậu với anh Cố kìa!"
"Không giống nhau." Mộc Tử Lịch lành lạnh nói, "Tình cảm hai chúng tôi còn chưa phát triển để giai đoạn hôn nhau đâu. Hơn nữa..."
"Cho dù hai chúng tôi có ở bên nhau đi nữa, sau khi tôi chết thì thành quỷ, chắc là sẽ kiếm một công việc ở địa phủ. Đối với tôi và anh ấy thì thời gian, sống hay chết chẳng phải là vấn đề lớn lao gì."
Mộc Tử Dịch chưa bao giờ để ý việc sống chết của bản thân mình, như người bạn kia của cậu đã nói, cậu chính là một tai họa, cho dù cậu là người hay quỷ thì vẫn là một cái tai họa ngàn năm.
Đây cũng là lý do cậu chưa bao giờ để ý đến việc Cố Cảnh là người hay quỷ cả.
"Hừ! Cậu thắng!" Lý Tùng Tử căm hận mà đập cậu một cái, nhìn Chu Minh Điền đang im lặng, chợt nhận ra đề tài này không hợp để nói ngay lúc này.
Hắn vội vàng lái sang chuyện khác: "Tôi với cậu nói chuyện nghiêm túc đi, cậu biết gì về việc nuôi tiểu quỷ không?"
"Biết một chút." Trong mắt Mộc Tử Dịch lóe qua một tia lạnh lẽo.
Lý Tùng Tử nói tiếp: "Tôi biết một đàn chị, tháng trước vừa nhờ một vị đạo sĩ thỉnh cho chị ấy một con Kumanthong, chị ấy vẫn luôn thờ phụng nó rất tốt. Vốn dĩ chị ấy thỉnh Kumanthong là để được may mắn, người đạo sĩ mà chị ấy mời đến kia cũng nói không thành vấn đề. Nhưng ai ngờ được, chị ấy vì phải đóng phim, nên hai ba ngày không về nhà cung phụng nó, tiểu quỷ mà chị ấy nuôi bắt đầu quấy phá."
"Năm ngày nay, chị ấy đóng phim không ổn tí nào, người cũng tiều tụy hẳn. Thỉnh thoảng không hiểu tại sao lại vô tình bị thương, hơn nữa còn bị thương trước mặt nhiều người nữa chứ. Tối nay tại đoàn phim, chị ấy bị một cục đá không biết từ đâu rơi xuống đập ngay trán, bây giờ đang ở trong bệnh viện đó."
Lý Tùng Tử dừng một chút, lại nói: "Tôi với chị ta cũng có tí giao tình với nhau, trước kia chị ấy còn giúp đỡ tôi nữa. Tối qua sau khi tôi với cậu tạm biệt nhau thì nghe người đại diện của chị ấy nói là cô ấy nhập viện rồi. Chờ đến lúc tôi đến thăm chị ấy, thì chị ấy cứ như điên như dại, còn lôi kéo tôi và anh Chu nói ra chuyện mình thỉnh Kumanthong nữa, còn nói tiểu quỷ kia bởi vì không được cung phụng kịp thời nên tức giận, muốn giết chị ấy."
"Tôi bèn nói với chị ấy, tôi có quen một người bạn biết bắt quỷ, có thể cứu chị ấy. Chị ấy còn nói, nếu giúp được cho chị ấy, thì một triệu hay mười triệu cũng không thành vấn đề." Lý Tùng Tử nói xong, hơi lo lắng, hỏi: "Chắc là hiện tại... cậu đang rảnh mà ha?"
Mộc Tử Dịch lắc đầu: "Nếu là cái khác thì chưa chắc tôi rảnh. Nhưng nếu là nuôi tiểu quỷ thì tôi rảnh."
Cậu nói tiếp: "Tôi đoán là cô ấy bị người ta lừa rồi. Bên Chính phủ đã giải thích rõ, Kumanthong thật đều là từ trẻ em hoặc trẻ sơ sinh đã chết tự nguyện nhập hồn vào. Thuật sĩ dùng pháp thuật, trao cho chúng nó năng lực đặc biệt, để chúng nó có thể chiêu tài và phúc cho chủ nhân, hoặc có thể giữ nhà, giúp chủ nhận chuyển vận may,..."
"Chúng nó vốn đã lương thiện, không sợ thiếu cung phụng, cùng lắm thì rời khỏi vật dẫn, lại lần nữa trở thành cô hồn mà thôi. Cho dù có đứa tính tình không tốt đi chăng nữa, cùng lắm thì chọc ghẹo chủ nhân một tí rồi thôi."
Lý Tùng Tử khó hiểu: "Nhưng không phải mọi người đều nói rằng nuôi tiểu quỷ rất dễ bị phản thệ sao? Nếu không có hại gì thì sao lại có cách nói này chứ?"
"Tiểu quỷ - cái mà đại đa số người nói, là dùng tà thuật luyện chế thành." Sắc mặt Mộc Tử Dịch hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Kumanthong đa số đều là do cô hồn tự nguyện nhập vào, cách luyện chế này là tốt. Nhưng còn tiểu quỷ, người chế tạo ra chúng nó đại đa số lại là những người chỉ biết đến lợi ích cá nhân. Những thuật sĩ tà giáo đó mạnh mẽ phong ấn vong hồn của đứa trẻ mới sinh ra vào vật dẫn, rồi dùng thuật pháp phong ấn cảm giác của chúng nó, đoạt tự do của chúng nó, ép chúng nó phải nghe theo lời của mình. Những tiểu quỷ như thế này đều không hề tự nguyện, thì sao mà trông chờ vào chúng nó luôn nghe lời hộ chủ được chứ? Bị phản thệ là điều bình thường thôi mà?"
Việc bị ép trở thành tiểu quỷ vốn đã không hề tự nguyện, người chế tạo lại còn phong ấn cảm giác của chúng nó. Khiến cho chúng nó tuy rằng có suy nghĩ, nhưng không biết cách thể hiện ra thế nào. Vốn biết lạnh, biết nóng, biết đau, nhưng chỉ có thể chịu đựng suốt kiếp. Thế nên, nếu chúng nó không có cảm giác đó, thì chỉ có thể tìm cách thoát khỏi khống chế mà thôi!
Lý Tùng Tử kinh ngạc, nói: "Tàn nhẫn như thế à?"
Mộc Tử Dịch cười lạnh: "Đâu chỉ tàn nhẫn như thế. Có vài thuật sĩ tà giáo vì để chế tạo ra oán khí sâu nặng, giúp cho tiểu quỷ mạnh hơn, mà tìm một đứa trẻ còn sống, tra tấn đến chết, rồi bắt linh hồn đó đi luyện chế..."
Thể xác và tinh thần Lý Tùng Tử lạnh ngắt, da đầu tê dại, vẻ mặt đầy sợ hãi mà chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy Chu Minh Điền. Tuy nhiên, thân thể Chu Minh Điền hiện cũng đang lạnh ngắt, cũng không thể nào truyền hơi ấm cho hắn.
Chu Minh Điền yếu ớt giơ tay lên vỗ vai hắn, đưa lưng về phía hắn rồi liếc Mộc Tử Dịch một cái.
Mộc Tử Dịch tức giận mà "Hừ!" một tiếng, còn chưa chính thức ở cạnh nhau mà đã đau lòng vì nhau thế rồi à, sợ cậu dọa Lý Tùng Tử hay gì.
Cái tên Lý Tùng Tử này đâu có yếu ớt như thế, hắn ta còn chưa tưởng tượng được nó đâu! Cái tên Lý Tùng Tử này nom sợ hãi như thế, chẳng qua là nhân cơ hội ăn đậu hủ thôi, không thấy đầu của hắn sắp chôn sâu vào ngực Chu Minh Điền luôn à!
Hứ, đồ không biết xấu hổ!
Mộc Tử Dịch nói tiếp: "Thật ra thì, Kumanthong và tiểu quỷ đều có tốt có xấu, phải xem trong lòng người chế tạo ra chúng nó như thế nào nữa, và dùng cách thức luyện chế nào. Chẳng qua là việc dùng tà thuật - cũng giống như việc luyện chế Kumanthong, đều không được chính phủ thừa nhận. Còn về tiểu quỷ, những người chế tạo ra chúng nó phần lớn trong lòng đều mang ý xấu, chính vì thế đa số đều không tốt, có thể phản thệ lại chủ nhân của mình. Chỉ có một số ít mới là tiểu quỷ tốt mà thôi. Đó cũng là lý do mà khi mọi người nhắc đến nuôi tiểu quỷ, đều cho là vì mục đích xấu cả."
Mộc Tử Dịch nói: "Đàn chị kia của cậu chắc là bị người ta lừa rồi, tráo Kumanthong thành tiểu quỷ. Hiện tại chắc là tiểu quỷ kia đã nhận được mệnh lệnh gì đó, cướp lấy sinh mệnh của cô ấy. Hoặc là nó có ý định muốn giết chủ nhân rồi nhân cơ hội chạy trốn đó."
Lý Tùng Tử nói: "Vậy tại sao không nghĩ nó là Kumanthong tà ác?"
"Muốn cung phụng thì phải giao lưu với nhau đúng không? Không cùng ngôn ngữ thì sao mà giao lưu! Ngoài ra, cậu nói có đạo sĩ thỉnh giúp cô ấy, chẳng lẽ vị đạo sĩ kia biết cô ấy muốn thỉnh Kumanthong nước ngoài nên đã tự tay dạy tiếng Trung cho con Kumanthong đó sao?!" Vẻ mặt Mộc Tử Dịch như muốn nói rồi lại thôi, "Vị đàn chị đó của cậu cung phụng nó lâu như thế mà chưa nghĩ đến điều này sao? Vậy cô ấy và Kumanthong đó giao lưu với nhau thế nào?"
Lý Tùng Tử ngu người, đột nhiên cảm thấy... quả nhiên hắn và đàn chị đều là người thường! Một lát sau hắn mới nói tiếp: "Vậy phải làm gì bây giờ?"
"Đừng vội, ít nhất là đêm nay cô ấy không chết đâu. Đã mấy ngày rồi mà tiểu quỷ kia vẫn chưa giết cô ấy, chứng tỏ là nó không có cách trực tiếp công kích đàn chị của cậu. Cùng lắm thì cô ấy bị thương tiếp thôi, không chết được."
Mộc Tử Dịch đứng lên, nói: "Nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, cậu gọi cho cô ấy, hỏi là hiện tại cô ấy có rảnh không, chúng ta sẽ qua gặp cô ấy."
Lý Tùng Tử nghe theo, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho vị đàn chị nọ. Chưa được hai câu, hắn đã giơ điện thoại lên, nói: "Đàn chị hiện tại phải về nhà, đã không còn ở bệnh viện nữa rồi."
"Vậy cậu có biết nhà cô ấy ở đâu không?"
Lý Tùng Tử gật đầu: "Biết, hồi sinh nhật chị ấy tôi đã đến một lần."
"Em đã đến nhà cô ta rồi à?" Chu Minh Điền không cách nào giữ bình tĩnh được.
Mộc Tử Dịch lạnh lùng liếc y: "Nói chuyện chính đi, muốn ghen gì thì đợi về nhà mình mà ghen."
Chớp mắt Chu Minh Điền không dám nói gì nữa.
Mộc Tử Dịch lại nói với Lý Tùng Tử: "Đưa địa chỉ cho tôi."
Lý Tùng Tử đưa địa chỉ cho cậu, sau đó mới phát giác ra: "Khoan đã, để tôi chở cậu qua đó cũng được mà?"
Mộc Tử Dịch gật đầu: "Cũng đúng ha."
Vì thế ba người bèn ra ngoài, Lý Tùng Tử nói nhỏ với cậu: "Cậu không nói với anh Cố một tiếng à?"
"Nói gì?" Mộc Tử Dịch lành lạnh nói: "Mấy chuyện này trước đây đều là tôi tay giải quyết."
"Vậy nhóc mèo mập đâu? Không phải trước kia mỗi lần cậu đi bắt quỷ đều thường xuyên dẫn nó theo à?"
Mộc Tử Dịch dừng chân, sau lại mở cửa xe ra, "Nó ngủ rồi, lần này không dẫn nó theo."
Sau khi ba người chạy xe đi khỏi, cửa sổ phòng Mộc Tử Dịch đột nhiên mở ra một khe hở, một chiếc bóng nho nhỏ chợt lóe qua, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đó.
Cùng lúc đó, Cố Cảnh trong phòng đứng ngồi không yên, bèn đứng lên đi ra ngoài.
Lúc Mộc Tử Dịch và Lý Tùng Tử nói chuyện với nhau đã được giăng kết giới, tất nhiên Cố Cảnh không nghe thấy hai người nọ nói gì.
Nhưng khi bọn họ rời đi thì Cố Cảnh cảm nhận được. Ban đầu anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ bọn họ đi ăn BBQ mà thôi. Mộc Tử Dịch đã từng nói rằng cậu và Lý Tùng Tử thích nhất là nửa đêm đi ăn đồ nướng, uống bia rồi đàm đạo nhân sinh.
Đang nhớ lại thì anh lại nhớ đến lời nói không biết thật hay giả của Lý Tùng Tử: Hắn nói phải giới thiệu cho Mộc Tử Dịch một người đàn ông tốt.
Nếu như là thật thì sao? Nếu Lý Tùng Tử dẫn Mộc Tử Dịch đi gặp mặt người đàn ông khác thì sao?
Vừa tưởng tượng đến thôi là anh đã đứng ngồi không yên rồi, nhanh chóng đi ra ngoài.
Không thể để Mộc Tử Dịch bị tên đàn ông thúi khác lừa được!
..........
Editor giải thích 1 tẹo =)))))
Kumanthong là của Thái Lan, tiểu quỷ là của Trung Quốc. Cả 2 đều được luyện chế từ linh hồn của trẻ con cả.
Kumanthong và tiểu quỷ đều có thiện có ác. Tùy vào cách chế biến... à nhầm luyện chế thì sẽ cho ra tốt hay xấu.
Đàn chị của Lý Tùng Tử bị người ta tráo Kumanthong (của Thái Lan) thành tiểu quỷ (của Trung Quốc), nên mới có cái màn ngôn ngữ khác nhau ấy =)))))))))))))))))))
Một mình Cá edit và không có beta, nên hoan nghênh mọi người bắt lỗi chính tả nhé =)))))))))))
.............
Nửa tiếng sau, Lý Tử Dịch gõ cửa phòng Mộc Tử Dịch.
Khi Mộc Tử Dịch đi ra, cậu không ôm theo nhóc mèo mập. Cậu đóng cửa thật khẽ, kéo Lý Tùng Tử đến phòng khách.
Trở lại phòng khách, cậu tiện tay giăng một kết giới nhỏ, lúc này mới yên tâm mà đánh giá Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền.
"Ồ, hai người chụt chụt dữ thần ha, môi sưng tấy cả lên rồi!" Mộc Tử Dịch chọc hai người, cậu vốn tưởng rằng hai người này chỉ môi chạm môi một cách thuần khiết mà thôi. Nhưng xem ra, không chỉ môi chạm môi thật, còn cháo lưỡi nhau nữa.
Mà cũng kì, lần trước, khi Chu Minh Điền xử lý mộ quỷ, rõ ràng hai người này mới chỉ có cảm tình sơ sơ với nhau thôi mà. Sao bây giờ lại mờ ám đến mức này?
Mặt Lý Tùng Tử đỏ rực, hung hăng nói: "Cậu còn nói à! Rõ ràng cậu nói hôn một chút sẽ giúp anh ta xua tan một phần âm khí, cớ sao tôi đã hôn nhiều lần lắm rồi mà anh ta vẫn chưa tốt hơn?!"
"Thế thì chắc chắn là phương pháp hôn của hai người không đúng!" Một Tử Dịch ra vẻ đứng đắn, nói.
"Hai chúng tôi cháo..." Lưỡi cũng đã thử luôn rồi. Lý Tùng Tử nuốt nửa câu sau lại, chột dạ mà nhìn về phía Chu Minh Điền. Thấy trên mặt y cũng đang chột dạ và đỏ mặt, không thấy tức giận xíu nào, lúc này hắn mới yên tâm một tẹo. Trong lòng còn tăng thêm chút xíu tự tin và vui sướng.
Mộc Tử Dịch sờ cằm, buồn rầu nói: "Vấn đề này tôi cũng không rành lắm, cũng không có kinh nghiệm gì luôn. Cơ mà, nếu hai người đã hôn nhau rồi, cũng cháo lưỡi nhau luôn rồi, hay là hai người thử tiến thêm một bước nữa xem?"
Trực giác Chu Minh Điền cảm thấy không ổn, nhưng mà Lý Tùng Tử nhanh nhảu hơn y, ngu ngơ nói: "Tiến thêm một bước nữa là sao?"
"Song tu đó!" Mộc Tử Dịch sợ hắn nghe không hiểu, nói thẳng ra luôn: "Là chịch đó, hai người ứ ừ nhau, hiểu chưa?"
Hiểu chưa? Hiện tại là thời đại 4.0 rồi, Lý Tùng Tử lại còn là một thanh niên nghiện internet, thường ngày hở ra là hắn lại lên mạng tìm thông tin liên quan đến mình. Lâu lâu còn tìm thấy truyện H viết về mình nữa.
Nói trắng ra thế mà hắn lại không hiểu sao? Đương nhiên là hiểu rồi!
Vậy Chu Minh Điền có thể không hiểu sao? Trước khi y biết Lý Tùng Tử, y say mê với nghiệp diễn viên theo phong cách trong sáng, thì có thể khi đó y không hiểu. Nhưng sau khi quen với Lý Tùng Tử, đặc biệt là còn thích hắn nữa, ngày nào y chưa gặp được Lý Tùng Tử, y đều lên mạng tra tin tức về Lý Tùng Tử.
Tìm kiếm một hồi, tất nhiên là không thiếu những tiểu thuyết và video H, R18 các thứ rồi. Thế nên...
Đến tận giây phút này, hai người biết được là mình đã bị Mộc Tử Dịch chơi xỏ rồi!
Cả mặt Chu Minh Điền đỏ rực. Lý Tùng Tử cũng y chang, hắn cầm một cái gối đập thật mạnh lên người Mộc Tử Dịch: "Cút đi!"
Mộc Tử Dịch nghiêng người né, thuận theo đó ngồi lên tay vịn của sofa: "Đùa thôi mà, cơ mà nếu hai người thật lòng thích nhau thì nên nói thẳng với nhau luôn đi, đừng lãng phí thời gian nữa."
Cậu nói chậm rãi: "Trước đây, tuổi thọ và số mệnh con người là ngang nhau, nhưng thời thế hiện tại đã khác rồi. Nhiều người không thể nào sống đến hết số mệnh của mình đâu." Cậu nghiêng đầu nhìn Chu Minh Điền, rồi lại nhìn Lý Tùng Tử, "Không ai biết được khi nào mình sẽ chết, cũng không biết được mình sẽ xuống địa phủ hay trở thành cô hồn dã quỷ. Thế nên, khi còn sống thì đừng lãng phí thời gian."
Nghe cậu nói, Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền liếc mắt nhìn nhau, động lòng. Nhưng mà Lý Tùng Tử phản ứng nhanh, bẻ lại: "Đừng có nói mỗi chúng tôi, cậu nhìn cậu với anh Cố kìa!"
"Không giống nhau." Mộc Tử Lịch lành lạnh nói, "Tình cảm hai chúng tôi còn chưa phát triển để giai đoạn hôn nhau đâu. Hơn nữa..."
"Cho dù hai chúng tôi có ở bên nhau đi nữa, sau khi tôi chết thì thành quỷ, chắc là sẽ kiếm một công việc ở địa phủ. Đối với tôi và anh ấy thì thời gian, sống hay chết chẳng phải là vấn đề lớn lao gì."
Mộc Tử Dịch chưa bao giờ để ý việc sống chết của bản thân mình, như người bạn kia của cậu đã nói, cậu chính là một tai họa, cho dù cậu là người hay quỷ thì vẫn là một cái tai họa ngàn năm.
Đây cũng là lý do cậu chưa bao giờ để ý đến việc Cố Cảnh là người hay quỷ cả.
"Hừ! Cậu thắng!" Lý Tùng Tử căm hận mà đập cậu một cái, nhìn Chu Minh Điền đang im lặng, chợt nhận ra đề tài này không hợp để nói ngay lúc này.
Hắn vội vàng lái sang chuyện khác: "Tôi với cậu nói chuyện nghiêm túc đi, cậu biết gì về việc nuôi tiểu quỷ không?"
"Biết một chút." Trong mắt Mộc Tử Dịch lóe qua một tia lạnh lẽo.
Lý Tùng Tử nói tiếp: "Tôi biết một đàn chị, tháng trước vừa nhờ một vị đạo sĩ thỉnh cho chị ấy một con Kumanthong, chị ấy vẫn luôn thờ phụng nó rất tốt. Vốn dĩ chị ấy thỉnh Kumanthong là để được may mắn, người đạo sĩ mà chị ấy mời đến kia cũng nói không thành vấn đề. Nhưng ai ngờ được, chị ấy vì phải đóng phim, nên hai ba ngày không về nhà cung phụng nó, tiểu quỷ mà chị ấy nuôi bắt đầu quấy phá."
"Năm ngày nay, chị ấy đóng phim không ổn tí nào, người cũng tiều tụy hẳn. Thỉnh thoảng không hiểu tại sao lại vô tình bị thương, hơn nữa còn bị thương trước mặt nhiều người nữa chứ. Tối nay tại đoàn phim, chị ấy bị một cục đá không biết từ đâu rơi xuống đập ngay trán, bây giờ đang ở trong bệnh viện đó."
Lý Tùng Tử dừng một chút, lại nói: "Tôi với chị ta cũng có tí giao tình với nhau, trước kia chị ấy còn giúp đỡ tôi nữa. Tối qua sau khi tôi với cậu tạm biệt nhau thì nghe người đại diện của chị ấy nói là cô ấy nhập viện rồi. Chờ đến lúc tôi đến thăm chị ấy, thì chị ấy cứ như điên như dại, còn lôi kéo tôi và anh Chu nói ra chuyện mình thỉnh Kumanthong nữa, còn nói tiểu quỷ kia bởi vì không được cung phụng kịp thời nên tức giận, muốn giết chị ấy."
"Tôi bèn nói với chị ấy, tôi có quen một người bạn biết bắt quỷ, có thể cứu chị ấy. Chị ấy còn nói, nếu giúp được cho chị ấy, thì một triệu hay mười triệu cũng không thành vấn đề." Lý Tùng Tử nói xong, hơi lo lắng, hỏi: "Chắc là hiện tại... cậu đang rảnh mà ha?"
Mộc Tử Dịch lắc đầu: "Nếu là cái khác thì chưa chắc tôi rảnh. Nhưng nếu là nuôi tiểu quỷ thì tôi rảnh."
Cậu nói tiếp: "Tôi đoán là cô ấy bị người ta lừa rồi. Bên Chính phủ đã giải thích rõ, Kumanthong thật đều là từ trẻ em hoặc trẻ sơ sinh đã chết tự nguyện nhập hồn vào. Thuật sĩ dùng pháp thuật, trao cho chúng nó năng lực đặc biệt, để chúng nó có thể chiêu tài và phúc cho chủ nhân, hoặc có thể giữ nhà, giúp chủ nhận chuyển vận may,..."
"Chúng nó vốn đã lương thiện, không sợ thiếu cung phụng, cùng lắm thì rời khỏi vật dẫn, lại lần nữa trở thành cô hồn mà thôi. Cho dù có đứa tính tình không tốt đi chăng nữa, cùng lắm thì chọc ghẹo chủ nhân một tí rồi thôi."
Lý Tùng Tử khó hiểu: "Nhưng không phải mọi người đều nói rằng nuôi tiểu quỷ rất dễ bị phản thệ sao? Nếu không có hại gì thì sao lại có cách nói này chứ?"
"Tiểu quỷ - cái mà đại đa số người nói, là dùng tà thuật luyện chế thành." Sắc mặt Mộc Tử Dịch hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Kumanthong đa số đều là do cô hồn tự nguyện nhập vào, cách luyện chế này là tốt. Nhưng còn tiểu quỷ, người chế tạo ra chúng nó đại đa số lại là những người chỉ biết đến lợi ích cá nhân. Những thuật sĩ tà giáo đó mạnh mẽ phong ấn vong hồn của đứa trẻ mới sinh ra vào vật dẫn, rồi dùng thuật pháp phong ấn cảm giác của chúng nó, đoạt tự do của chúng nó, ép chúng nó phải nghe theo lời của mình. Những tiểu quỷ như thế này đều không hề tự nguyện, thì sao mà trông chờ vào chúng nó luôn nghe lời hộ chủ được chứ? Bị phản thệ là điều bình thường thôi mà?"
Việc bị ép trở thành tiểu quỷ vốn đã không hề tự nguyện, người chế tạo lại còn phong ấn cảm giác của chúng nó. Khiến cho chúng nó tuy rằng có suy nghĩ, nhưng không biết cách thể hiện ra thế nào. Vốn biết lạnh, biết nóng, biết đau, nhưng chỉ có thể chịu đựng suốt kiếp. Thế nên, nếu chúng nó không có cảm giác đó, thì chỉ có thể tìm cách thoát khỏi khống chế mà thôi!
Lý Tùng Tử kinh ngạc, nói: "Tàn nhẫn như thế à?"
Mộc Tử Dịch cười lạnh: "Đâu chỉ tàn nhẫn như thế. Có vài thuật sĩ tà giáo vì để chế tạo ra oán khí sâu nặng, giúp cho tiểu quỷ mạnh hơn, mà tìm một đứa trẻ còn sống, tra tấn đến chết, rồi bắt linh hồn đó đi luyện chế..."
Thể xác và tinh thần Lý Tùng Tử lạnh ngắt, da đầu tê dại, vẻ mặt đầy sợ hãi mà chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy Chu Minh Điền. Tuy nhiên, thân thể Chu Minh Điền hiện cũng đang lạnh ngắt, cũng không thể nào truyền hơi ấm cho hắn.
Chu Minh Điền yếu ớt giơ tay lên vỗ vai hắn, đưa lưng về phía hắn rồi liếc Mộc Tử Dịch một cái.
Mộc Tử Dịch tức giận mà "Hừ!" một tiếng, còn chưa chính thức ở cạnh nhau mà đã đau lòng vì nhau thế rồi à, sợ cậu dọa Lý Tùng Tử hay gì.
Cái tên Lý Tùng Tử này đâu có yếu ớt như thế, hắn ta còn chưa tưởng tượng được nó đâu! Cái tên Lý Tùng Tử này nom sợ hãi như thế, chẳng qua là nhân cơ hội ăn đậu hủ thôi, không thấy đầu của hắn sắp chôn sâu vào ngực Chu Minh Điền luôn à!
Hứ, đồ không biết xấu hổ!
Mộc Tử Dịch nói tiếp: "Thật ra thì, Kumanthong và tiểu quỷ đều có tốt có xấu, phải xem trong lòng người chế tạo ra chúng nó như thế nào nữa, và dùng cách thức luyện chế nào. Chẳng qua là việc dùng tà thuật - cũng giống như việc luyện chế Kumanthong, đều không được chính phủ thừa nhận. Còn về tiểu quỷ, những người chế tạo ra chúng nó phần lớn trong lòng đều mang ý xấu, chính vì thế đa số đều không tốt, có thể phản thệ lại chủ nhân của mình. Chỉ có một số ít mới là tiểu quỷ tốt mà thôi. Đó cũng là lý do mà khi mọi người nhắc đến nuôi tiểu quỷ, đều cho là vì mục đích xấu cả."
Mộc Tử Dịch nói: "Đàn chị kia của cậu chắc là bị người ta lừa rồi, tráo Kumanthong thành tiểu quỷ. Hiện tại chắc là tiểu quỷ kia đã nhận được mệnh lệnh gì đó, cướp lấy sinh mệnh của cô ấy. Hoặc là nó có ý định muốn giết chủ nhân rồi nhân cơ hội chạy trốn đó."
Lý Tùng Tử nói: "Vậy tại sao không nghĩ nó là Kumanthong tà ác?"
"Muốn cung phụng thì phải giao lưu với nhau đúng không? Không cùng ngôn ngữ thì sao mà giao lưu! Ngoài ra, cậu nói có đạo sĩ thỉnh giúp cô ấy, chẳng lẽ vị đạo sĩ kia biết cô ấy muốn thỉnh Kumanthong nước ngoài nên đã tự tay dạy tiếng Trung cho con Kumanthong đó sao?!" Vẻ mặt Mộc Tử Dịch như muốn nói rồi lại thôi, "Vị đàn chị đó của cậu cung phụng nó lâu như thế mà chưa nghĩ đến điều này sao? Vậy cô ấy và Kumanthong đó giao lưu với nhau thế nào?"
Lý Tùng Tử ngu người, đột nhiên cảm thấy... quả nhiên hắn và đàn chị đều là người thường! Một lát sau hắn mới nói tiếp: "Vậy phải làm gì bây giờ?"
"Đừng vội, ít nhất là đêm nay cô ấy không chết đâu. Đã mấy ngày rồi mà tiểu quỷ kia vẫn chưa giết cô ấy, chứng tỏ là nó không có cách trực tiếp công kích đàn chị của cậu. Cùng lắm thì cô ấy bị thương tiếp thôi, không chết được."
Mộc Tử Dịch đứng lên, nói: "Nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, cậu gọi cho cô ấy, hỏi là hiện tại cô ấy có rảnh không, chúng ta sẽ qua gặp cô ấy."
Lý Tùng Tử nghe theo, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho vị đàn chị nọ. Chưa được hai câu, hắn đã giơ điện thoại lên, nói: "Đàn chị hiện tại phải về nhà, đã không còn ở bệnh viện nữa rồi."
"Vậy cậu có biết nhà cô ấy ở đâu không?"
Lý Tùng Tử gật đầu: "Biết, hồi sinh nhật chị ấy tôi đã đến một lần."
"Em đã đến nhà cô ta rồi à?" Chu Minh Điền không cách nào giữ bình tĩnh được.
Mộc Tử Dịch lạnh lùng liếc y: "Nói chuyện chính đi, muốn ghen gì thì đợi về nhà mình mà ghen."
Chớp mắt Chu Minh Điền không dám nói gì nữa.
Mộc Tử Dịch lại nói với Lý Tùng Tử: "Đưa địa chỉ cho tôi."
Lý Tùng Tử đưa địa chỉ cho cậu, sau đó mới phát giác ra: "Khoan đã, để tôi chở cậu qua đó cũng được mà?"
Mộc Tử Dịch gật đầu: "Cũng đúng ha."
Vì thế ba người bèn ra ngoài, Lý Tùng Tử nói nhỏ với cậu: "Cậu không nói với anh Cố một tiếng à?"
"Nói gì?" Mộc Tử Dịch lành lạnh nói: "Mấy chuyện này trước đây đều là tôi tay giải quyết."
"Vậy nhóc mèo mập đâu? Không phải trước kia mỗi lần cậu đi bắt quỷ đều thường xuyên dẫn nó theo à?"
Mộc Tử Dịch dừng chân, sau lại mở cửa xe ra, "Nó ngủ rồi, lần này không dẫn nó theo."
Sau khi ba người chạy xe đi khỏi, cửa sổ phòng Mộc Tử Dịch đột nhiên mở ra một khe hở, một chiếc bóng nho nhỏ chợt lóe qua, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đó.
Cùng lúc đó, Cố Cảnh trong phòng đứng ngồi không yên, bèn đứng lên đi ra ngoài.
Lúc Mộc Tử Dịch và Lý Tùng Tử nói chuyện với nhau đã được giăng kết giới, tất nhiên Cố Cảnh không nghe thấy hai người nọ nói gì.
Nhưng khi bọn họ rời đi thì Cố Cảnh cảm nhận được. Ban đầu anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ bọn họ đi ăn BBQ mà thôi. Mộc Tử Dịch đã từng nói rằng cậu và Lý Tùng Tử thích nhất là nửa đêm đi ăn đồ nướng, uống bia rồi đàm đạo nhân sinh.
Đang nhớ lại thì anh lại nhớ đến lời nói không biết thật hay giả của Lý Tùng Tử: Hắn nói phải giới thiệu cho Mộc Tử Dịch một người đàn ông tốt.
Nếu như là thật thì sao? Nếu Lý Tùng Tử dẫn Mộc Tử Dịch đi gặp mặt người đàn ông khác thì sao?
Vừa tưởng tượng đến thôi là anh đã đứng ngồi không yên rồi, nhanh chóng đi ra ngoài.
Không thể để Mộc Tử Dịch bị tên đàn ông thúi khác lừa được!
..........
Editor giải thích 1 tẹo =)))))
Kumanthong là của Thái Lan, tiểu quỷ là của Trung Quốc. Cả 2 đều được luyện chế từ linh hồn của trẻ con cả.
Kumanthong và tiểu quỷ đều có thiện có ác. Tùy vào cách chế biến... à nhầm luyện chế thì sẽ cho ra tốt hay xấu.
Đàn chị của Lý Tùng Tử bị người ta tráo Kumanthong (của Thái Lan) thành tiểu quỷ (của Trung Quốc), nên mới có cái màn ngôn ngữ khác nhau ấy =)))))))))))))))))))