Chương 29
Mộc Tử Dịch không để ý câu cú mình dùng, cũng hoàn toàn không ngờ Cố Cảnh lúc này lo lắng chạy tới là vì nhận được cái tin nhắn không rõ ràng của mình, sau đó còn quan tâm cậu.
Cậu thấy Cố Cảnh không nói lời nào, cả người lạnh lùng đứng ở cửa, như thể cùng nơi đây không có chút nào liên quan. Trong lòng không rõ nguyên do mà có chút khó chịu, cậu vẫn là thích nhìn thấy bộ dạng vị "Lão tiên sinh" này thất thố, ít nhất bộ dạng đó mới không làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Cậu cầm hộp gỗ lên, đưa sang Cố Cảnh, nói: "Qua giúp tôi xem xem, cái này là thứ gì?"
Cố Cảnh thu lại tâm tình hoang mang, hai ba bước đi tới bên cạnh Mộc Tử Dịch, ngay lúc cúi đầu lại đụng phải ánh mắt dữ dằn của mèo mập nhỏ. Trong lòng anh có chút ngạc nhiên, rõ ràng hai lần gặp trước nhóc con này còn khá kiêng kị thậm chí có phần sợ anh, vậy làm sao bây giờ lá gan càng ngày càng lớn, quả thực có thể so với cái thân hình tròn vo mập mạp của nó luôn?
Nhân lúc Mộc Tử Dịch không chú ý, Cố Cảnh khẽ nhướng mày với mèo mập nhỏ một cái, ý tứ khiêu khích rất rõ ràng.
Mèo mập nhỏ nhất thời "Meo ngao" một tiếng, hung hăng mà hướng về phía Cố Cảnh la lên. Hai chân trước còn rục rà rục rịch, hận không thể nhào lên cào tên âm sai đáng ghét này, nhìn xem anh ta còn mặt mũi thông đồng chủ nhân nhà nó không!
Thấy nhóc con trong lòng không an phận, Mộc Tử Dịch nhìn cũng không nhìn nó, lấy tay vỗ vỗ cái mông nó, thuận miệng nói: "Đừng nghịch!"
"Meo u...." Mèo mập nhỏ ủy khuất mà cọ cọ vào ngực chủ nó. Đánh không lại âm sai đáng ghét kia thì thôi đi, người ta chủ động khiêu khích nó, chủ nhân còn không giúp nó.... Ủy khuất, làm sao mà sống qua ngày đây!
Thấy mèo ngốc ăn quả đắng, lại nghe thấy câu "đừng nghịch" của Mộc Tử Dịch, Cố Cảnh nhịn không được khẽ cười. Không tiếp tục trêu nó nữa, Cố Cảnh biết rõ nếu anh và mèo mập nhỏ này có xung đột, Mộc Tử Dịch khẳng định sẽ đứng về phía mèo ngốc.
Anh thấy đủ rồi nên thôi, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc lại, nhận lấy cái hộp gỗ ước lượng rồi nói: "Thủ pháp của Mao Sơn, nguyên bản là trận định hồn dưỡng phách, nhưng trận này bị động tay động chân qua. Tà trận khắc trên này, chính là mượn một chất dinh dưỡng đặc thù, có thể làm cho quỷ vật nhốt bên trong bị chế thành con rối hoặc hung khí."
Mộc Tử Dịch vừa nghe liền hiểu, nhìn Đình Tử, một chút cũng không ôn nhu nói: "Có thể nói cho tôi biết ngày sinh cùng bát tự của cô không?"
Đình Tử nhỏ giọng đáp: "Tôi không biết, tôi chỉ biết ngày sinh theo dương lịch, hơn nữa thời gian cụ thể cũng không rõ."
"Không cần hỏi," Cố Cảnh tiện tay đậy nắp hộp lại, nhàn nhạt nói: "Ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, âm nữ được sinh ra vào ngày quỷ môn đại khai. Máu của cô ấy, chính là thứ nuôi dưỡng tốt nhất, có thể làm cho quỷ hồn trong thời gian ngắn bùng phát sức mạnh, đồng thời thần trí cũng từ từ mất đi. Cuối cùng hoặc là biến thành lệ quỷ khát máu hoặc là con rối bị người ta điều khiển."
Ánh mắt của anh lạnh lùng quét qua nữ sinh tái nhợt đầy mặt không dám tin kia, lại đem ánh mắt lưu lại trên người nữ quỷ trên mặt đất, lạnh giọng nói với Mộc Tử Dịch: "Nhìn đã thấy thần trí gần như không còn, cậu hà tất phải lãng phí sức lực? Phải biết rằng loại quỷ vật chỉ có thể hại người như thế này, cậu có trực tiếp làm cho bà ấy hồn phi phách tán, địa phủ cũng không truy cứu."
Còn chưa đợi Mộc Tử Dịch nói gì, Đình Tử ở bên kia đã gấp gáp nhào qua, che trước mặt quỷ hồn, nước mắt ròng ròng khóc: "Đừng tổn thương mẹ tôi, bà ấy biến thành như vầy đều do tôi hại, đều là lỗi của tôi!"
"Bà ấy cái gì cũng không biết.... Hu hu... Bà ấy ban đầu muốn đi đầu thai, là tôi ngăn cản, tôi không cho bà ấy đi. Tôi.....là tôi sai......."
Có thể là do nhìn thấy Cố Cảnh quá mức lạnh lùng, cô ta vừa khóc vừa nhìn Mộc Tử Dịch: "Cậu rõ ràng đã đáp ứng tôi, sẽ không tổn hại bà ấy...."
Lý Hiện An lúc này cũng chạy qua, đỡ lấy cô ta, lại dùng ánh mắt mong đợi nhìn Mộc Tử Dịch. Cô không quen vị tiên sinh kia, nhưng cảm giác vị tiên sinh đó có thể so với Mộc Tử Dịch còn lợi hại hơn, đồng thời cũng rất khó dây vào. Do đó, cô chỉ dám gửi hy vọng vào Dịch lão sư.
Dù sao nữ quỷ kia cũng là mẹ của bạn cô, là người dì bao nhiêu năm qua của cô. Mà dì khi còn sống, lúc cô qua chơi còn hay được dì giữ lại ăn cơm. Mỗi lần dì đều rất nhiệt tình, còn chuyên môn làm món cô thích ăn.
Cô cũng không đành lòng nhìn người dì nhiệt tình ôn nhu như vậy lại bị hồn phi phách tán.....
Mộc Tử Dịch gật gật đầu: "Tôi đã đáp ứng, cho nên tôi sẽ tận lực." Cậu nhìn về phía Cố Cảnh, nói: "Bà ấy như vầy, anh cảm thấy cần bao lâu mới có thể tiêu trừ hết lệ khí, làm cho thần trí khôi phục một chút?"
Cố Cảnh khẽ nhíu mày: "Khôi phục thì khả năng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ là tẩy đi lệ khí cùng thần trí, làm cho bà ấy trở thành một quỷ hồn không có ký ức."
"Nếu làm như vậy, đợi đến khi bà ấy tỉnh táo liền giống như tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ."
Đình Tử lập tức xụi lơ trên mặt đất, quay lại nhìn mẹ mình, hạ giọng nói: "Bà ấy, sẽ không nhớ ra tôi?"
Mộc Tử Dịch tinh thần có chút không đúng, nhìn Cố Cảnh: "Không còn cách nào khác sao?"
Cố Cảnh lắc lắc đầu, về mặt lý thuyết thì không có. Nhưng lúc trước cũng đã có một trường hợp ngoại lệ....
Trong ký ức, hơn mười năm trước, anh gặp được một đứa nhỏ ở địa phủ. Nhóc con cứ luôn đi tìm mẹ của nó, nói mẹ nó vừa mới qua đời. Nó đuổi theo hồn phách của mẹ cùng âm sai, không cẩn thận vào luôn địa phủ.
Đứa nhỏ kia sau đó tìm được mẹ mình, nhưng mẹ nó mới qua đời, hồn phách vẫn còn ở trong trạng thái mơ hồ, vốn dĩ là qua bảy ngày mới nhớ lại được chuyện của mình lúc còn sống. Nhưng thời điểm bà ấy nhìn thấy con mình bị thương, hồn phách liền nhớ lại con mình, hơn nữa còn cố gắng bảo vệ đứa nhỏ.
Cố Cảnh đã không nhớ rõ tướng mạo của hai mẹ con đó, cái anh còn nhớ, chỉ là ánh mắt không nỡ của người mẹ cùng ánh mắt hung hăng như sói con của cậu bé.
Ngay lúc anh đang nghĩ đến mức nhập thần, lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt, đứt quãng vang lên.
"Đình......Đình........"
Cố Cảnh kinh ngạc nhìn quỷ hồn trên mặt đất, chỉ thấy lệ khí trên người quỷ hồn vậy mà đã tiêu tán khá nhiều, trong ánh mắt cũng thanh tỉnh hơn chút.
Rõ ràng vốn dĩ là quỷ hồn đã mất hết thần trí, nhưng còn có thể cố gắng tới mức này.
Đình Tử đã kinh hỷ mà nhào tới trước người quỷ hồn, nhưng đương nhiên không sờ được hồn phách quỷ. Cô ta chỉ có thể nằm ở phía trước, vừa khóc vừa cười kêu: "Mẹ......"
Quỷ hồn khàn giọng yếu ớt nói: "Đình Tử........Đình Tử........"
Đình Tử liên tục gật đầu: "Mẹ, con đây, con ở đây!"
Quỷ hồn bò dậy, cố gắng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen tràn ngập không nỡ mà nhìn cô gái trước mặt. Đôi môi trắng bệch hơi nhoẻn sang hai bên, lộ ra một nụ cười vô cùng khó coi.
"Đình Tử.....ngoan..... ngoan......"
"Ráng sống, phải cười....."
"Ngoan ngoan..... không khóc......"
"Mẹ......" Đình Tử khóc không thành tiếng, nằm rạp trên sàn nhà, ánh mắt gắt gao nhìn quỷ hồn xấu xí, đứt quãng nói: "Mẹ đừng không cần con...."
Trong đôi mắt đen của quỷ hồn, chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ. Thật không nỡ..... con gái của bà, hiền lành, hay xấu hổ, còn hiểu chuyện như vậy.
Bà còn chưa kịp thấy con gái yêu đương, kết hôn; còn chưa kịp đem con gái giao phó vào tay người khác....
Bà không muốn chết, không đành lòng rời đi. Nếu bà đi thật rồi, con gái liền thật sự trở thành người cô đơn không nơi nương tựa....
Nhưng mà, bà cũng không thể ở lại thêm nữa. Sự ích kỷ của bà và con gái, đã gây nên tai họa, không thể ở lại.
Bà yếu ớt thốt ra từng chữ: "Con...ngoan, mẹ, cùng cha con, đợi con....."
"Sống cho tốt..... phải, cười!"
Lý Hiện An đánh bạo, quỳ bên cạnh Đình Tử khuyên nhủ: "Đình Tử, đừng để dì ra đi mà không an lòng."
Thân thể Đình Tử run lên, đưa tay gắt gao che miệng lại, nhưng không ngăn được tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra, thật làm cho người khác vô cùng lo lắng. Một hồi lâu, cô ta mới dùng sức gật gật đầu. Ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lại thấy thần thái bà trở lại vẻ mờ mịt, đôi mắt cũng đen thui một mảng. Nếu không có hai hàng huyết lệ kia, cô ta thậm chí còn muốn hoài nghi một màn vừa rồi, có phải là ảo giác của mình không.
Đình Tử rốt cuộc chịu không nổi, nằm rạp trên sàn nhà mà gào khóc. Trong tiếng khóc tràn đầy sự tuyệt vọng, bàng hoàng, bất lực.
Cố Cảnh nhịn không được mà quay lại nhìn Mộc Tử Dịch, loài người là loài rất dễ bị hoàn cảnh hoặc tâm tình của người khác ảnh hưởng đến. Anh không nhìn thấy cô gái còn lại kia lúc này cũng đã bị ảnh hưởng mà khóc đến không thể kiềm chế.
Nhưng mà ngoài dự liệu của Cố Cảnh, Mộc Tử Dịch lúc này lại là mặt không biểu tình, chỉ là ánh mắt tối đi, tâm tình không rõ.
Ánh mắt như thế kia, Cố Cảnh không hiểu được. Nhưng lại làm anh cảm thấy nghẹn trong lòng, có chút khó chịu.
Anh nhiều năm đã không cảm thụ qua tâm tình của người bình thường, chậm rãi ôm lấy chỗ trái tim đang nhức nhối, hoang mang nghĩ, lẽ nào là do thân thể người sống này ảnh hưởng đến mình?
Thân thể này, ngay cả tâm tình còn có thể mô phỏng ra sao.....
Mẹ Đình Tử cuối cùng vẫn bị Cố Cảnh thu đi, vẫn là dùng cái túi chuyên dụng cho công nhân viên địa phủ mà Mộc Tử Dịch đã thấy một lần. Lý do là mấy chuyện như thu thập lệ quỷ như thế này, địa phủ vẫn là nên tương đối chuyên nghiệp chút.
Chẳng qua nguyên nhân thật sự, anh chưa từng nói ra -- Anh không muốn để Mộc Tử Dịch vì quỷ hồn không liên quan mà hao tâm tốn sức.
Đình Tử chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị thu vào bên trong cái túi đen. Nước mắt mà cô thật vất vả mới ngăn lại được, lúc này lại muốn trào ra.
Cô, không còn mẹ nữa rồi.
Mộc Tử Dịch vừa đưa ra QR code* cho Lý Hiện An quét, vừa bình tĩnh nói: "Lệ quỷ chỉ cần còn lưu lại một tia thần trí, vậy cho dù sau khi tẩy đi lệ khí, ký ức cũng sẽ không hoàn toàn mất đi."
*QR code: trong weixin (app Wechat) của mỗi tài khoản đều có phần mã QR, có thể quét để thêm bạn hoặc trả tiền bằng cách này.
"Ngoài ra, quỷ hồn sống dưới địa phủ cũng cần dùng tiền. Con cháu hậu bối nếu đốt nhiều tiền giấy chút, quỷ hồn ở bên dưới cũng có thể sống tốt hơn. Nếu không có người đốt tiền giấy cho, vậy thì khi sống dưới địa phủ chỉ có thể ăn không no mặc không ấm."
Ánh mắt Mộc Tử Dịch bình tĩnh, như thể những lời vừa nói chỉ là một vài thường thức không quá quan trọng.
Cố Cảnh ở bên cạnh gật gật đầu, bổ sung: "Quỷ hồn muốn đầu thai phải xếp hàng, có thể phải ở lại địa phủ nhiều năm. Nếu trong thời gian này không có người đốt tiền giấy, cúng tế, vậy thì....."
Đôi mắt xám như tro tàn của Đình Tử dần dần trở nên có tinh thần, như thể đã nhìn thấy một tia hy vọng.
Đúng, cô phải sống thật tốt! Sống tốt, mới có thể đốt cho ba mẹ nhiều tiền giấy, cúng bái bọn họ. Ngoài cô ra, sẽ không có ai còn nhớ tới cha mẹ nữa. Do đó, cô phải sống!
Mẹ cũng sẽ nhớ ra cô, nói không chừng còn có thể trùng phùng với ba cô ở đó, sau đó cùng nhau đợi cô. Đợi cô già đi, qua đời, liền có thể cùng nhau đoàn tụ một nhà rồi......
Cô vội vàng lau nước mắt, chỉ cảm thấy lỗ hổng trong tim rốt cuộc đã có sức sống, giống như vừa sống lại một đời.
Cô vừa lấy lại tinh thần, đúng lúc nghe Mộc Tử Dịch nói với Lý Hiện An: "Mười vạn coi như thôi đi, xét đến cô là fan tôi, giảm 50%, lấy năm vạn thôi."
Lý Hiện An vung vung tay, lúc chuyển khoản vẫn điền mười vạn. Cô hiểu mức giá bên ngoài, đại sư đáng tin nhận ủy thác nào mà không lấy mức giá từ mười mấy vạn trở lên! Mười vạn, đã là ít rồi.
Cô đang chuẩn bị chuyển tiền, điện thoại lại bị Đình Tử đoạt lấy.
Đình Tử cầm điện thoại của mình, nói: "Mẹ tôi lúc còn sống có mua bảo hiểm, được bồi thường không ít tiền. Tiền này, để tôi trả."
Cô ta trả vô cùng quyết đoán, Mộc Tử Dịch hầu như không tới mấy phút đã nhận được rồi.
Cậu móc tử trong túi ra một lá bùa, đưa cho Đình Tử: "Đồ được tặng kèm, mang theo bên người. Còn nữa, tôi kiến nghị cô nên chuyển nhà ngay lập tức, người kia có khả năng hai ngày này sẽ đến tìm cô."
Đình Tử lúc này đã tỉnh táo, bị cậu nhắc nhở liền biết bên trong có chỗ không ổn. Người dạy cô phương pháp này, nói cô làm theo đủ bốn chín ngày. Mà hôm này vừa đúng ngày thứ bốn mươi chín. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đêm nay hoặc ngày mai hắn sẽ tới....
Nắm chặt thứ Mộc Tử Dịch vừa tặng, cô cùng Lý Hiện An cung kính tiễn hai người một mèo rời đi. Quay về căn phòng, cô có chút không nỡ mà nhìn bên trong đã loạn hết lên, cuối cùng quyết đoán lấy vali, cùng với sự giúp đỡ của Lý Hiện An thu thập đồ đạc.
Mà bên kia, Mộc Tử Dịch cùng Cố Cảnh cả một đoạn đường không nói gì, thẳng cho tới lúc lên xe.
Sau khi Cố Cảnh thông báo nhân viên địa phủ tới thu thập tàn cục, chung quy vẫn là nhịn không được, trước khi khởi động xe nói thẳng với Mộc Tử Dịch: "Cậu không vui."
Mộc Tử Dịch miễn cưỡng cong khóe môi, lại vô lực tiu nghỉu. Tay vô ý thức xoa nhẹ cái mông của mèo mập nhỏ đang nằm nhoài trên đùi mình, cậu giống như tinh thần căng thằng một hồi lâu cuối cùng cũng buông xuống, cả người mệt mỏi nằm trên ghế.
Cậu lười biếng nói: "Chính là cảm thấy... mệt rồi."
Cố Cảnh im lặng nổ máy xe, nói: "Dắt cậu đi ăn lẩu, được không?" Nghe nói nhân giới bây giờ, giới trẻ lúc tâm tình không tốt sẽ muốn ăn đồ ngọt hoặc ăn lẩu, đều có tác dụng xoa dịu tâm tình.
Kỳ thực anh muốn hỏi Mộc Tử Dịch, tại sao tâm tình lại không vui như vậy. Từ khi anh thu thập quỷ hồn kia trước lúc rời đi, Mộc Tử Dịch đã sớm có gì đó không đúng.
Anh cảm thấy, người này nhìn liền thấy tâm địa cứng rắn, thật ra không giống như người có thể dễ đồng cảm, vì người khác gặp phải bất hạnh mà tâm tình không tốt. Trừ phi,đối phương có thể làm cho cậu cảm động lây.
Nhưng những câu hỏi xoay một vòng nơi cổ họng, lại quay lại, chìm vào trong lòng. Nặng nề, làm cho anh có chút khó chịu.
Mộc Tử Dịch nhàn nhạt đáp: "Được đó, vừa hay hôm nay tôi cũng phải phát livestream."
Livestream.... Cố Cảnh có chút hối hận, anh không có mang máy tính bảng của Trần thúc theo.
Không thì một lát nữa trước khi Mộc Tử Dịch livestream để cậu bày anh một chút, đăng ký tài khoản mới?
Mộc Tử Dịch nói xong câu kia, liền ngửa đầu dựa về phía sau, không nói gì nữa. Cố Cảnh có chút lo lắng cho cậu, chần chờ mà quan sát thần sắc Mộc Tử Dịch qua kính chiếu hậu. Kết quả ngoài ý muốn phát hiện Mộc Tử Dịch đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng cái tay đặt trên cái mông béo tròn của mèo mập nhỏ vẫn vô thức xoa nắn.
Mà con mèo ngốc không vui kia, lúc này đang phồng má, cực lực chịu đựng cái loại "dằn vặt" không có quy luật kia. Đôi mắt tròn vo tràn đầy ủy khuất cùng kiên cường.
Cố Cảnh không khỏi cười khẽ, đột nhiên cảm thấy, con mèo ngốc này tựa hồ cũng không có làm người ta ghét như vậy........
Cậu thấy Cố Cảnh không nói lời nào, cả người lạnh lùng đứng ở cửa, như thể cùng nơi đây không có chút nào liên quan. Trong lòng không rõ nguyên do mà có chút khó chịu, cậu vẫn là thích nhìn thấy bộ dạng vị "Lão tiên sinh" này thất thố, ít nhất bộ dạng đó mới không làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Cậu cầm hộp gỗ lên, đưa sang Cố Cảnh, nói: "Qua giúp tôi xem xem, cái này là thứ gì?"
Cố Cảnh thu lại tâm tình hoang mang, hai ba bước đi tới bên cạnh Mộc Tử Dịch, ngay lúc cúi đầu lại đụng phải ánh mắt dữ dằn của mèo mập nhỏ. Trong lòng anh có chút ngạc nhiên, rõ ràng hai lần gặp trước nhóc con này còn khá kiêng kị thậm chí có phần sợ anh, vậy làm sao bây giờ lá gan càng ngày càng lớn, quả thực có thể so với cái thân hình tròn vo mập mạp của nó luôn?
Nhân lúc Mộc Tử Dịch không chú ý, Cố Cảnh khẽ nhướng mày với mèo mập nhỏ một cái, ý tứ khiêu khích rất rõ ràng.
Mèo mập nhỏ nhất thời "Meo ngao" một tiếng, hung hăng mà hướng về phía Cố Cảnh la lên. Hai chân trước còn rục rà rục rịch, hận không thể nhào lên cào tên âm sai đáng ghét này, nhìn xem anh ta còn mặt mũi thông đồng chủ nhân nhà nó không!
Thấy nhóc con trong lòng không an phận, Mộc Tử Dịch nhìn cũng không nhìn nó, lấy tay vỗ vỗ cái mông nó, thuận miệng nói: "Đừng nghịch!"
"Meo u...." Mèo mập nhỏ ủy khuất mà cọ cọ vào ngực chủ nó. Đánh không lại âm sai đáng ghét kia thì thôi đi, người ta chủ động khiêu khích nó, chủ nhân còn không giúp nó.... Ủy khuất, làm sao mà sống qua ngày đây!
Thấy mèo ngốc ăn quả đắng, lại nghe thấy câu "đừng nghịch" của Mộc Tử Dịch, Cố Cảnh nhịn không được khẽ cười. Không tiếp tục trêu nó nữa, Cố Cảnh biết rõ nếu anh và mèo mập nhỏ này có xung đột, Mộc Tử Dịch khẳng định sẽ đứng về phía mèo ngốc.
Anh thấy đủ rồi nên thôi, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc lại, nhận lấy cái hộp gỗ ước lượng rồi nói: "Thủ pháp của Mao Sơn, nguyên bản là trận định hồn dưỡng phách, nhưng trận này bị động tay động chân qua. Tà trận khắc trên này, chính là mượn một chất dinh dưỡng đặc thù, có thể làm cho quỷ vật nhốt bên trong bị chế thành con rối hoặc hung khí."
Mộc Tử Dịch vừa nghe liền hiểu, nhìn Đình Tử, một chút cũng không ôn nhu nói: "Có thể nói cho tôi biết ngày sinh cùng bát tự của cô không?"
Đình Tử nhỏ giọng đáp: "Tôi không biết, tôi chỉ biết ngày sinh theo dương lịch, hơn nữa thời gian cụ thể cũng không rõ."
"Không cần hỏi," Cố Cảnh tiện tay đậy nắp hộp lại, nhàn nhạt nói: "Ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, âm nữ được sinh ra vào ngày quỷ môn đại khai. Máu của cô ấy, chính là thứ nuôi dưỡng tốt nhất, có thể làm cho quỷ hồn trong thời gian ngắn bùng phát sức mạnh, đồng thời thần trí cũng từ từ mất đi. Cuối cùng hoặc là biến thành lệ quỷ khát máu hoặc là con rối bị người ta điều khiển."
Ánh mắt của anh lạnh lùng quét qua nữ sinh tái nhợt đầy mặt không dám tin kia, lại đem ánh mắt lưu lại trên người nữ quỷ trên mặt đất, lạnh giọng nói với Mộc Tử Dịch: "Nhìn đã thấy thần trí gần như không còn, cậu hà tất phải lãng phí sức lực? Phải biết rằng loại quỷ vật chỉ có thể hại người như thế này, cậu có trực tiếp làm cho bà ấy hồn phi phách tán, địa phủ cũng không truy cứu."
Còn chưa đợi Mộc Tử Dịch nói gì, Đình Tử ở bên kia đã gấp gáp nhào qua, che trước mặt quỷ hồn, nước mắt ròng ròng khóc: "Đừng tổn thương mẹ tôi, bà ấy biến thành như vầy đều do tôi hại, đều là lỗi của tôi!"
"Bà ấy cái gì cũng không biết.... Hu hu... Bà ấy ban đầu muốn đi đầu thai, là tôi ngăn cản, tôi không cho bà ấy đi. Tôi.....là tôi sai......."
Có thể là do nhìn thấy Cố Cảnh quá mức lạnh lùng, cô ta vừa khóc vừa nhìn Mộc Tử Dịch: "Cậu rõ ràng đã đáp ứng tôi, sẽ không tổn hại bà ấy...."
Lý Hiện An lúc này cũng chạy qua, đỡ lấy cô ta, lại dùng ánh mắt mong đợi nhìn Mộc Tử Dịch. Cô không quen vị tiên sinh kia, nhưng cảm giác vị tiên sinh đó có thể so với Mộc Tử Dịch còn lợi hại hơn, đồng thời cũng rất khó dây vào. Do đó, cô chỉ dám gửi hy vọng vào Dịch lão sư.
Dù sao nữ quỷ kia cũng là mẹ của bạn cô, là người dì bao nhiêu năm qua của cô. Mà dì khi còn sống, lúc cô qua chơi còn hay được dì giữ lại ăn cơm. Mỗi lần dì đều rất nhiệt tình, còn chuyên môn làm món cô thích ăn.
Cô cũng không đành lòng nhìn người dì nhiệt tình ôn nhu như vậy lại bị hồn phi phách tán.....
Mộc Tử Dịch gật gật đầu: "Tôi đã đáp ứng, cho nên tôi sẽ tận lực." Cậu nhìn về phía Cố Cảnh, nói: "Bà ấy như vầy, anh cảm thấy cần bao lâu mới có thể tiêu trừ hết lệ khí, làm cho thần trí khôi phục một chút?"
Cố Cảnh khẽ nhíu mày: "Khôi phục thì khả năng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ là tẩy đi lệ khí cùng thần trí, làm cho bà ấy trở thành một quỷ hồn không có ký ức."
"Nếu làm như vậy, đợi đến khi bà ấy tỉnh táo liền giống như tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ."
Đình Tử lập tức xụi lơ trên mặt đất, quay lại nhìn mẹ mình, hạ giọng nói: "Bà ấy, sẽ không nhớ ra tôi?"
Mộc Tử Dịch tinh thần có chút không đúng, nhìn Cố Cảnh: "Không còn cách nào khác sao?"
Cố Cảnh lắc lắc đầu, về mặt lý thuyết thì không có. Nhưng lúc trước cũng đã có một trường hợp ngoại lệ....
Trong ký ức, hơn mười năm trước, anh gặp được một đứa nhỏ ở địa phủ. Nhóc con cứ luôn đi tìm mẹ của nó, nói mẹ nó vừa mới qua đời. Nó đuổi theo hồn phách của mẹ cùng âm sai, không cẩn thận vào luôn địa phủ.
Đứa nhỏ kia sau đó tìm được mẹ mình, nhưng mẹ nó mới qua đời, hồn phách vẫn còn ở trong trạng thái mơ hồ, vốn dĩ là qua bảy ngày mới nhớ lại được chuyện của mình lúc còn sống. Nhưng thời điểm bà ấy nhìn thấy con mình bị thương, hồn phách liền nhớ lại con mình, hơn nữa còn cố gắng bảo vệ đứa nhỏ.
Cố Cảnh đã không nhớ rõ tướng mạo của hai mẹ con đó, cái anh còn nhớ, chỉ là ánh mắt không nỡ của người mẹ cùng ánh mắt hung hăng như sói con của cậu bé.
Ngay lúc anh đang nghĩ đến mức nhập thần, lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt, đứt quãng vang lên.
"Đình......Đình........"
Cố Cảnh kinh ngạc nhìn quỷ hồn trên mặt đất, chỉ thấy lệ khí trên người quỷ hồn vậy mà đã tiêu tán khá nhiều, trong ánh mắt cũng thanh tỉnh hơn chút.
Rõ ràng vốn dĩ là quỷ hồn đã mất hết thần trí, nhưng còn có thể cố gắng tới mức này.
Đình Tử đã kinh hỷ mà nhào tới trước người quỷ hồn, nhưng đương nhiên không sờ được hồn phách quỷ. Cô ta chỉ có thể nằm ở phía trước, vừa khóc vừa cười kêu: "Mẹ......"
Quỷ hồn khàn giọng yếu ớt nói: "Đình Tử........Đình Tử........"
Đình Tử liên tục gật đầu: "Mẹ, con đây, con ở đây!"
Quỷ hồn bò dậy, cố gắng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen tràn ngập không nỡ mà nhìn cô gái trước mặt. Đôi môi trắng bệch hơi nhoẻn sang hai bên, lộ ra một nụ cười vô cùng khó coi.
"Đình Tử.....ngoan..... ngoan......"
"Ráng sống, phải cười....."
"Ngoan ngoan..... không khóc......"
"Mẹ......" Đình Tử khóc không thành tiếng, nằm rạp trên sàn nhà, ánh mắt gắt gao nhìn quỷ hồn xấu xí, đứt quãng nói: "Mẹ đừng không cần con...."
Trong đôi mắt đen của quỷ hồn, chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ. Thật không nỡ..... con gái của bà, hiền lành, hay xấu hổ, còn hiểu chuyện như vậy.
Bà còn chưa kịp thấy con gái yêu đương, kết hôn; còn chưa kịp đem con gái giao phó vào tay người khác....
Bà không muốn chết, không đành lòng rời đi. Nếu bà đi thật rồi, con gái liền thật sự trở thành người cô đơn không nơi nương tựa....
Nhưng mà, bà cũng không thể ở lại thêm nữa. Sự ích kỷ của bà và con gái, đã gây nên tai họa, không thể ở lại.
Bà yếu ớt thốt ra từng chữ: "Con...ngoan, mẹ, cùng cha con, đợi con....."
"Sống cho tốt..... phải, cười!"
Lý Hiện An đánh bạo, quỳ bên cạnh Đình Tử khuyên nhủ: "Đình Tử, đừng để dì ra đi mà không an lòng."
Thân thể Đình Tử run lên, đưa tay gắt gao che miệng lại, nhưng không ngăn được tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra, thật làm cho người khác vô cùng lo lắng. Một hồi lâu, cô ta mới dùng sức gật gật đầu. Ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lại thấy thần thái bà trở lại vẻ mờ mịt, đôi mắt cũng đen thui một mảng. Nếu không có hai hàng huyết lệ kia, cô ta thậm chí còn muốn hoài nghi một màn vừa rồi, có phải là ảo giác của mình không.
Đình Tử rốt cuộc chịu không nổi, nằm rạp trên sàn nhà mà gào khóc. Trong tiếng khóc tràn đầy sự tuyệt vọng, bàng hoàng, bất lực.
Cố Cảnh nhịn không được mà quay lại nhìn Mộc Tử Dịch, loài người là loài rất dễ bị hoàn cảnh hoặc tâm tình của người khác ảnh hưởng đến. Anh không nhìn thấy cô gái còn lại kia lúc này cũng đã bị ảnh hưởng mà khóc đến không thể kiềm chế.
Nhưng mà ngoài dự liệu của Cố Cảnh, Mộc Tử Dịch lúc này lại là mặt không biểu tình, chỉ là ánh mắt tối đi, tâm tình không rõ.
Ánh mắt như thế kia, Cố Cảnh không hiểu được. Nhưng lại làm anh cảm thấy nghẹn trong lòng, có chút khó chịu.
Anh nhiều năm đã không cảm thụ qua tâm tình của người bình thường, chậm rãi ôm lấy chỗ trái tim đang nhức nhối, hoang mang nghĩ, lẽ nào là do thân thể người sống này ảnh hưởng đến mình?
Thân thể này, ngay cả tâm tình còn có thể mô phỏng ra sao.....
Mẹ Đình Tử cuối cùng vẫn bị Cố Cảnh thu đi, vẫn là dùng cái túi chuyên dụng cho công nhân viên địa phủ mà Mộc Tử Dịch đã thấy một lần. Lý do là mấy chuyện như thu thập lệ quỷ như thế này, địa phủ vẫn là nên tương đối chuyên nghiệp chút.
Chẳng qua nguyên nhân thật sự, anh chưa từng nói ra -- Anh không muốn để Mộc Tử Dịch vì quỷ hồn không liên quan mà hao tâm tốn sức.
Đình Tử chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị thu vào bên trong cái túi đen. Nước mắt mà cô thật vất vả mới ngăn lại được, lúc này lại muốn trào ra.
Cô, không còn mẹ nữa rồi.
Mộc Tử Dịch vừa đưa ra QR code* cho Lý Hiện An quét, vừa bình tĩnh nói: "Lệ quỷ chỉ cần còn lưu lại một tia thần trí, vậy cho dù sau khi tẩy đi lệ khí, ký ức cũng sẽ không hoàn toàn mất đi."
*QR code: trong weixin (app Wechat) của mỗi tài khoản đều có phần mã QR, có thể quét để thêm bạn hoặc trả tiền bằng cách này.
"Ngoài ra, quỷ hồn sống dưới địa phủ cũng cần dùng tiền. Con cháu hậu bối nếu đốt nhiều tiền giấy chút, quỷ hồn ở bên dưới cũng có thể sống tốt hơn. Nếu không có người đốt tiền giấy cho, vậy thì khi sống dưới địa phủ chỉ có thể ăn không no mặc không ấm."
Ánh mắt Mộc Tử Dịch bình tĩnh, như thể những lời vừa nói chỉ là một vài thường thức không quá quan trọng.
Cố Cảnh ở bên cạnh gật gật đầu, bổ sung: "Quỷ hồn muốn đầu thai phải xếp hàng, có thể phải ở lại địa phủ nhiều năm. Nếu trong thời gian này không có người đốt tiền giấy, cúng tế, vậy thì....."
Đôi mắt xám như tro tàn của Đình Tử dần dần trở nên có tinh thần, như thể đã nhìn thấy một tia hy vọng.
Đúng, cô phải sống thật tốt! Sống tốt, mới có thể đốt cho ba mẹ nhiều tiền giấy, cúng bái bọn họ. Ngoài cô ra, sẽ không có ai còn nhớ tới cha mẹ nữa. Do đó, cô phải sống!
Mẹ cũng sẽ nhớ ra cô, nói không chừng còn có thể trùng phùng với ba cô ở đó, sau đó cùng nhau đợi cô. Đợi cô già đi, qua đời, liền có thể cùng nhau đoàn tụ một nhà rồi......
Cô vội vàng lau nước mắt, chỉ cảm thấy lỗ hổng trong tim rốt cuộc đã có sức sống, giống như vừa sống lại một đời.
Cô vừa lấy lại tinh thần, đúng lúc nghe Mộc Tử Dịch nói với Lý Hiện An: "Mười vạn coi như thôi đi, xét đến cô là fan tôi, giảm 50%, lấy năm vạn thôi."
Lý Hiện An vung vung tay, lúc chuyển khoản vẫn điền mười vạn. Cô hiểu mức giá bên ngoài, đại sư đáng tin nhận ủy thác nào mà không lấy mức giá từ mười mấy vạn trở lên! Mười vạn, đã là ít rồi.
Cô đang chuẩn bị chuyển tiền, điện thoại lại bị Đình Tử đoạt lấy.
Đình Tử cầm điện thoại của mình, nói: "Mẹ tôi lúc còn sống có mua bảo hiểm, được bồi thường không ít tiền. Tiền này, để tôi trả."
Cô ta trả vô cùng quyết đoán, Mộc Tử Dịch hầu như không tới mấy phút đã nhận được rồi.
Cậu móc tử trong túi ra một lá bùa, đưa cho Đình Tử: "Đồ được tặng kèm, mang theo bên người. Còn nữa, tôi kiến nghị cô nên chuyển nhà ngay lập tức, người kia có khả năng hai ngày này sẽ đến tìm cô."
Đình Tử lúc này đã tỉnh táo, bị cậu nhắc nhở liền biết bên trong có chỗ không ổn. Người dạy cô phương pháp này, nói cô làm theo đủ bốn chín ngày. Mà hôm này vừa đúng ngày thứ bốn mươi chín. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đêm nay hoặc ngày mai hắn sẽ tới....
Nắm chặt thứ Mộc Tử Dịch vừa tặng, cô cùng Lý Hiện An cung kính tiễn hai người một mèo rời đi. Quay về căn phòng, cô có chút không nỡ mà nhìn bên trong đã loạn hết lên, cuối cùng quyết đoán lấy vali, cùng với sự giúp đỡ của Lý Hiện An thu thập đồ đạc.
Mà bên kia, Mộc Tử Dịch cùng Cố Cảnh cả một đoạn đường không nói gì, thẳng cho tới lúc lên xe.
Sau khi Cố Cảnh thông báo nhân viên địa phủ tới thu thập tàn cục, chung quy vẫn là nhịn không được, trước khi khởi động xe nói thẳng với Mộc Tử Dịch: "Cậu không vui."
Mộc Tử Dịch miễn cưỡng cong khóe môi, lại vô lực tiu nghỉu. Tay vô ý thức xoa nhẹ cái mông của mèo mập nhỏ đang nằm nhoài trên đùi mình, cậu giống như tinh thần căng thằng một hồi lâu cuối cùng cũng buông xuống, cả người mệt mỏi nằm trên ghế.
Cậu lười biếng nói: "Chính là cảm thấy... mệt rồi."
Cố Cảnh im lặng nổ máy xe, nói: "Dắt cậu đi ăn lẩu, được không?" Nghe nói nhân giới bây giờ, giới trẻ lúc tâm tình không tốt sẽ muốn ăn đồ ngọt hoặc ăn lẩu, đều có tác dụng xoa dịu tâm tình.
Kỳ thực anh muốn hỏi Mộc Tử Dịch, tại sao tâm tình lại không vui như vậy. Từ khi anh thu thập quỷ hồn kia trước lúc rời đi, Mộc Tử Dịch đã sớm có gì đó không đúng.
Anh cảm thấy, người này nhìn liền thấy tâm địa cứng rắn, thật ra không giống như người có thể dễ đồng cảm, vì người khác gặp phải bất hạnh mà tâm tình không tốt. Trừ phi,đối phương có thể làm cho cậu cảm động lây.
Nhưng những câu hỏi xoay một vòng nơi cổ họng, lại quay lại, chìm vào trong lòng. Nặng nề, làm cho anh có chút khó chịu.
Mộc Tử Dịch nhàn nhạt đáp: "Được đó, vừa hay hôm nay tôi cũng phải phát livestream."
Livestream.... Cố Cảnh có chút hối hận, anh không có mang máy tính bảng của Trần thúc theo.
Không thì một lát nữa trước khi Mộc Tử Dịch livestream để cậu bày anh một chút, đăng ký tài khoản mới?
Mộc Tử Dịch nói xong câu kia, liền ngửa đầu dựa về phía sau, không nói gì nữa. Cố Cảnh có chút lo lắng cho cậu, chần chờ mà quan sát thần sắc Mộc Tử Dịch qua kính chiếu hậu. Kết quả ngoài ý muốn phát hiện Mộc Tử Dịch đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng cái tay đặt trên cái mông béo tròn của mèo mập nhỏ vẫn vô thức xoa nắn.
Mà con mèo ngốc không vui kia, lúc này đang phồng má, cực lực chịu đựng cái loại "dằn vặt" không có quy luật kia. Đôi mắt tròn vo tràn đầy ủy khuất cùng kiên cường.
Cố Cảnh không khỏi cười khẽ, đột nhiên cảm thấy, con mèo ngốc này tựa hồ cũng không có làm người ta ghét như vậy........