Chương 58
Lý Cẩm Trình đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt tái đi. Hắn vẫn chưa đáp lại nghi thức lễ nghi với Vương Nhiên, vào thẳng vấn đề: "Vương đại nhân, chất nhi* của ta ở đâu?"
(*) - nguyên văn 侄儿: cháu trai.
Lý Cẩm Trình khoảng chừng 27 - 28 tuổi, khí chất không giống như một vị quan giữ thành, lại giống như một văn nhân trong bộ trường bào phết đất. Hắn nhìn thấy Vương Nhiên đang uống rượu trong phủ, càng tức giận hơn.
Vương Nhiên lại cười khẩy, nói: "Lý đại nhân, ngài cũng không biết Lý công tử ở đâu thì làm sao ta biết được?"
Lý Cẩm Trình nhìn chằm chằm Vương Nhiên, nói: "Tên tiểu tử kia vẫn luôn bị ta nhốt ở trong phủ, đã rất lâu rồi hắn không đi ra ngoài gây chuyện, sao đột nhiên lại có thể xuất hiện ở phố mỹ thực thành Bắc? Nghe nói còn đả thương người khác? Chẳng lẽ có người muốn ngáng chân ta ở thời khắc then chốt này?"
Cái gì gọi là "thời khắc then chốt", trong lòng họ đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Một núi không thể chứa hai hổ, từ lúc hoàng thượng nói đến chuyện muốn đề bạt một Chỉ huy sứ Ích Châu, cả hai đều nóng lòng muốn thử sức, hy vọng cơ hội này sẽ rơi xuống đầu mình.
Nét mặt Vương Nhiên có chút gượng gạo, hắn liếc mắt quan sát Tần Tu Viễn, rồi nhìn sang Lý Cẩm Trình: "Người cũng không đừng nên tự tiện bôi nhọ ta."
Lý Cẩm Trình càng hùng hổ dọa người: "Vương đại nhân xả thân cứu người, tiếng thơm mới mấy canh giờ đã truyền xa trăm dặm. Cùng lúc đó, tin đồn ta dung túng chất nhi làm xằng làm bậy càng đồn xa hơn...Nếu nói sau lưng không có ai động tay động chân, ai tin được? Vương đại nhân, ngài và ta đều là người khôn ngoan, cần gì phải nói lời quanh co? Chức Chỉ huy sứ này, ngài muốn tranh thì cứ tranh, nhưng cũng không nên giữ chất nhi của ta không thả ra như thế?"
Lời lẽ của hắn cô đọng đanh thép đúng mực không nhượng bộ.
Sắc mặt Vương Nhiên càng thêm khó coi, hắn lạnh lùng nói: "Người chớ có ngậm máu phun người!"
Hắn lại trộm nhìn Tần Tu Viễn, rồi nói với Lý Cẩm Trình: "Chất nhi của ngươi chẳng những hà hiếp dân lành, thuộc hạ của hắn còn làm ta bị thương, món nợ này ta vẫn còn chưa tính với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn sinh sự với ta?"
Nói xong, hắn gạt ống tay ống rộng rãi lên, cho Lý Cẩm Trình xem vết thương mới của hắn. Lý Cẩm Trình bĩu môi, chế nhạo: "Vương đại nhân...mưu kế thật hay!"
Vương Nhiên không muốn dây dưa với Lý Cẩm Trình, nói: "Lý đại nhân có thời gian ở đây dây dưa không dứt với ta, chi bằng trở về sớm một chút mà tìm Lý công tử đi! Khách quý của ta vẫn còn đang ở đây, thứ cho bản quan không tiễn xa được!"
Lý Cẩm Trình trừng mắt nhìn Vương Nhiên, nhưng hắn cũng không có chứng cứ chứng minh Vương Nhiên bắt cháu trai của hắn. Lúc này hắn đảo mắt nhìn sang, đột nhiên trông thấy Tần Tu Viễn đang ngồi ở một bên mà uống rượu. Tiếp tục nhìn đến trường kiếm Tần Tu Viễn cầm trong tay, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Lý Cẩm Trình kinh ngạc: "Ngài là..."
Tần Tu Viễn lập tức lên tiếng: "Lý đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu! Mỗ...họ Tần".
Vẻ mặt Tần Tu Viễn khá lãnh đạm, khẽ nhếch miệng cười và nhìn Lý Cẩm Trình. Lý Cẩm Trinh nhất thời hoảng hốt, lắp bắp nói: "Tần...Tần công tử khách khí..."
Vương Nhiên tiếp lời: "Đêm nay, suýt chút nữa Lý công tử đã làm Tần công tử và phu nhân đây bị thương, nhưng họ không chấp kẻ tiểu nhân, mới không truy cứu trách nhiệm với Lý công tử...Lý đại nhân, ngược lại còn đến cửa tìm chúng ta đòi người, thật sự là quá đáng!"
Hắn nói một cách quang minh chính đại, khiến cho người ta không thể tìm ra một chút sai lầm nào.
Lý Cẩm Trình muốn mở miệng phản bác: "Tần...Tần công tử...chuyện hôm nay..."
Tần Tu Viễn phất tay, ngắt lời hắn ta: "Chuyện của Lý công tử đêm nay, chúng ta quả thực đã chứng kiến toàn bộ. Là y đả thương người trước, vả lại...y cũng đã chạy thoát lúc ở phố mỹ thực rồi."
Những lời của Tần Tu Viễn cho thấy hắn đang nghiêng về phía Vương Nhiên bên này. Vương Nhiên nghe xong, trên mặt có vẻ hơi đắc ý.
Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Đêm nay, Vương đại nhân vì chúng ta nên mới bị thương. Chuyện này do chúng ta mà ra, tiền căn hậu quả cần phải xác định rõ ràng. Như vậy đi, Lý đại nhân, mỗ và phu nhân sẽ đi cùng ngài một chuyến để nói cho ngài biết đầu đuôi câu chuyện. Có lẽ sẽ có ích hơn cho việc tìm được Lý công tử, ngài thấy sao?"
Lý Cẩm Trình vội nói: "Không, không...Trong chuyện này tất nhiên là chất nhi của ta sai. Nếu ta tìm được hắn, ta nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng. Còn làm phiền Tần công tử và phu nhân đi một chuyến...e rằng không cần thiết..."
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: "Đúng hay sai luôn phải nói cho rõ ràng, ngài nghĩ sao?"
Tần Tu Viễn híp đôi mắt phượng, bỗng nhiên truyền đến một cảm giác áp bức. Lý Cẩm Trình sửng sốt, lập tức phụ họa: "Tần công tử...nói rất có lý. Vậy...", hắn ta lại nói với Vương Nhiên: "Ta sẽ đưa Tần công tử và phu nhân về hỏi chuyện trước."
Vương Nhiên lại có vẻ như khẩn trương, nói: "Tần công tử...Rượu còn chưa uống xong, đã vội vã rời đi rồi sao?"
Tần Tu Viễn bày ra vẻ mặt áy náy, "Đêm nay Vương đại nhân đã đỡ giúp mỗ chắn một mũi đao, mỗ vô cùng cảm kích. Cùng đàm đạo với ngài, mỗ cũng hết sức kính nể cách làm người của đại nhân. Nhưng chuyện này không nói cho rõ ràng, mỗ cũng không yên lòng được. Sau khi xong chuyện, mỗ lại đến cửa bái phỏng ngài."
Lời nói chân thành và khách khí, Vương Nhiên cũng không có cách nào giữ Tần Tu Viễn lại, đành không cam lòng tiễn Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn ra ngoài. Lý Cẩm Trình đi ở phía trước, Tần Tu Viễn nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn, không nhanh không chậm mà theo ở phía sau ra khỏi phủ đệ.
Tần Tu Viễn thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa đang đợi, thấp giọng hỏi: "Đây chính là xe ngựa của ngài sao?"
Lý Cẩm Trình vội vàng gật đầu: "Đúng vậy...là của hạ quan."
Tần Tu Viễn khẽ mỉm cười, nói: "Vậy chúng ta hãy lên xe rồi nói chuyện sau."
Lý Cẩm Trình nhanh nhảu vén rèm, mời Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn lên xe. Gã đánh xe đánh ngựa xuất phát, vó ngựa cất bước chạy ra khỏi phủ đệ của Vương Nhiên.
–Editor: Autumnnolove–
Ba người ngồi trong xe ngựa, không gian vốn nhỏ hẹp bên trong càng có vẻ ngột ngạt. Lý Cẩm Trình thấp thỏm bất an, khi xe ngựa vững vàng một chút, hắn ta lập tức quỳ xuống và nói: "Mong tướng quân thứ tội! Chuyện chất nhi của hạ quan...thật sự không phải là hạ quan bày mưu tính kế, hạ quan cũng không biết vì sao hắn lại đột nhiên chạy ra ngoài được."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, không khỏi suy nghĩ, Lý Cẩm Trình biết thân phận của họ khi nào?
Sắc mặt Tần Tu Viễn lãnh đạm, nói: "Bản tướng quân biết không liên quan đến ngươi, ngươi đứng dậy trước đi. Nhưng mà người không quản thúc được người nhà, để họ làm hại bá tánh, cũng là ngươi không đúng."
Lý Cẩm Trình gật đầu lia lịa.
Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Bản tướng quân cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, người thấy thế nào?"
Lý Cẩm Trình nhướng mắt, vẻ mặt kích động, nói: "Chỉ cần hạ quan có thể làm được, tướng quân cứ việc phân phó!"
Hắn ta vốn là con của thiếp thất ở một thế gia vọng tộc, nhẫn nhịn và cẩn thận chăm chỉ ở Ích Châu ngần ấy năm, rốt cuộc cũng có hy vọng được thăng chức. Nhưng ở thời khắc then chốt lại đắc tội đại tướng quân, còn hỏng hết thanh danh mà hắn ta đã gây dựng, sao hắn ta có thể không sốt ruột, không tức giận?
Tần Tu Viễn nói: "Đến đầu ngõ phía trước, ngươi trực tiếp xuống xe. Sau đó đi đến khách điếm Vân Lai, tìm thân tín của ta là Tần Trung, báo cho hắn biết ngày mai gặp mặt ở Phượng Giao dịch quán vào giờ Dần. Đến lúc đó, nếu chúng ta không tới...vậy nói hắn tìm thêm vài người đến chi viện chúng ta trên đường...Ngoài ra, nghĩ cách bắt được điểm yếu của Vương Nhiên".
Lý Cẩm Trình nghe cái hiểu cái không, sau đó hỏi lại: "Vậy bây giờ tướng quân đang định làm gì?"
Tần Tu Viễn dứt khoát trả lời: "Đi thẳng ra khỏi thành."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe mà không hiểu gì cả, đợi Lý Cẩm Trình xuống xe, nàng vội vàng hỏi tần Tu Viễn: "Vì sao chúng ta phải ra khỏi thành đột ngột như vậy?"
Tần Tu Viễn nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu cô nương ngốc nghếch, có lẽ chúng ta sắp gặp phiền toái rồi."
Xe ngựa phi nước đại trên con đường phụ ra khỏi thành, quấy nhiễu đến rèm cửa của những tửu điếm ven đường cũng rung lên xào xạc.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Sao lại như thế? Có phải là Vương Nhiên có vấn đề không?"
Tần Tu Viễn gật đầu: "Đúng vậy."
Đôi mắt của hắn híp lại, nói: "Thật sự là một vở kịch hay...Chỉ sợ bắt đầu từ lúc Lý công tử xuất hiện đã do một tay hắn sắp xếp. Chính là vì muốn giành lấy hảo cảm của ta, để ta tiến cứ hắn làm Chỉ huy sứ Ích Châu."
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Sao chàng biết được?"
Tần Tu Viễn nói: "Ban đầu ta cũng không quá chắc chắn, nhưng khi nhìn thấy trong sân tập võ của hắn đều là binh khí hạng nặng, ta liền biết thân thủ của hắn không tệ. Một người võ nghệ cao cường, sao có thể bị một tên lưu manh làm bị thương? Hơn nữa còn diễn ra ngay trước mặt ta, chẳng phải là quá trùng hợp sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn suy tư lắng nghe.
Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Sau khi vào phủ, ta nói ta họ Tần, hắn lại nói hắn từng là thủ hạ dưới trướng Nhị ca ta. Vậy thì hắn phải biết, bội kiếm của chúng ta đều sẽ có dấu hiệu riêng của gia tộc. Lúc nãy Lý Cầm Trình cũng nhìn thấy bội kiếm và nhận ra ta. Vương Nhiên không có lý do gì không nhận ra, cho nên chỉ có một khả năng..."
"Hắn biết rất rõ thân phận của ta, lại cố ý giả vờ như không quen biết, dùng khổ nhục kế để tranh thủ sự ủng hộ của ta", Tần Tu Viễn thấp giọng nói.
Đôi lông mày thanh tú của Đường Nguyễn Nguyễn nhíu lại, nói: "Chàng quả nhiên là rất thận trọng...Nhưng, nếu chàng đã nhìn thấu cách tiếp cận của hắn, sao chàng không vạch trần hắn?"
Tần Tu Viễn nói: "Vạch trần, ta sợ hắn thẹn quá hóa giận, gây khó dễ cho chúng ta. Bản thân ta thì không sợ, nhưng vừa nghĩ đến nàng sẽ bị liên lụy, đành phải tiếp tục cùng hắn diễn tuồng và nghĩ cách thoát thân."
Tần Tu Viễn nắm lấy bàn tay Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Còn có một chuyện nữa, sở dĩ phải ra khỏi thành...là bởi vì, rất có thể hắn sẽ không để cho chúng ta sống sót mà rời khỏi nơi này."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, hỏi: "Vì sao?"
Tần Tu Viễn trả lời: "Nàng có phát hiện ra, tên lính ở chỗ Vương Nhiên rất quen mắt không?"
Đường Nguyễn Nguyễn cẩn thận nhớ lại, chợt nhận ra: "Chính là người đã lúc soát bắt gian tế ở Xuân Mãn Lâu ngày đó!"
Tần Tu Viễn nói: "Đúng vậy! Vừa rồi sợ rằng hắn cũng đã nhận ra chúng ta...Ngày đó, trước khi đi Ba Nhật Đạt đã nói cho ta biết, chuyện hắn đến Ích Châu vốn dĩ vô cùng cơ mật, sau đó thân tín truyền tin tới, bảo Lục vương tử đã biết, còn an bài tay trong ở Ích Châu tới đuổi giết hắn, vì vậy hắn mới một đường chạy trốn như vậy."
"Bây giờ xem ra...rất có thể Vương Nhiên này đã cấu kết với Lục vương tử của Bắc Tề. Nếu hắn chính là tay trong ở Ích Châu của tên Lục vương tử kia...ngoài mặt thì là bắt giữ gian tế, nhưng sau lưng lại thay Lục vương tử trừ khử cái gai trong mắt."
Tần Tu Viễn bình tĩnh phân tích: "Nàng nghĩ thử xem...Nếu hán phát hiện ra ta đã cứu Tứ vương tử Ba Nhật Đạt, tất nhiên cũng sẽ biết chuyện hắn cấu kết với Bắc Tề. Từ đó suy ra, cho dù ta có ủng hộ hắn lên làm Chỉ huy sứ hay không, hắn đều không buông tha cho chúng ta."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, khẽ rùng mình. Dù sao thì trước khi xuyên qua, cô đã sống ở một thời đại hòa bình, tình tiết "ngươi chết ta sống" này cách cuộc sống của người bình thường thật sự quá xa.
Tần Tu Viễn nắm chặt bàn tay lạnh băng của nàng, nói: "Chỉ mong rằng hắn chưa kịp hành động, chúng ta đi được càng xa càng tốt. Nếu hắn thật sự đuổi theo, ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ nàng."
Đường Nguyễn Nguyễn bình tĩnh nhìn hắn: "Ở bên cạnh chàng, ta không sợ."
Trong lòng Tần Tu Viễn khẽ rung động, hắn duỗi tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng.
–Wattpad: Autumnnolove–
Vương Nhiên luôn cảm thấy không yên lòng. Hắn đi qua đi lại trong chính sảnh, rượu và thức ăn đều đã nguội lạnh, hắn cũng chẳng có tâm tư ăn uống.
Vương phu nhân an ủi: "Phu quân...chàng đã lên kế hoạch này từ lâu, tối nay chẳng phải tất cả đều diễn ra theo kế hoạch của chàng sao? Sao chàng còn lo lắng như thế?"
Vương Nhiên tạm dừng bước, nói: "Phu nhân có điều không biết...nửa đoạn đầu cũng không có vấn đề gì. Nhưng từ sau khi họ Lý kia đến, lập tức có chút kỳ lạ."
Nhưng kỳ lạ chỗ nào, hắn cũng không nói ra được.
Vương phu nhân nói: "Mặc dù Tần tướng quân đã đi theo Lý Cẩm Trình, nhưng chẳng phải ngài ấy vẫn vô cùng biết ơn chàng sao? Còn kỳ lạ chỗ nào nữa chứ?"
Vương Nhiên nghi hoặc nói: "Tên Lý Cẩm Trình này đến quá sớm, hắn còn nói mình bị hãm hại, bị giăng bẫy...Vì sao Tần tướng quân không hỏi lại câu nào? Hắn thật sự tin tưởng ta sao?"
Vương phu nhân ngẫm lại, nói: "Có lẽ ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, Tần tướng quân cảm thấy chàng là người tốt thì sao?"
Vương Nhiên vẫn không yên tâm. Lúc này, hắn nhìn thấy tên lính bên cạnh có vẻ có chuyện muốn thưa, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Tên lính hơi chần chừ, nhưng không dám không nói: "Vương đại nhân....Thuộc hạ...hình như thuộc hạ đã từng gặp vị Tần công tử này."
Vương Nhiên nghi hoặc hỏi lại: "Gặp lúc nào?"
Tên lính đáp: "Vào hôm truy bắt gian tế Bắc Tề, khi đến Xuân Mãn Lâu, có một đôi nam nữ đang giao hoan, trông có vẻ là quan lớn hoặc quý nhân, thuộc hạ...chúng thuộc hạ chỉ kiểm tra cơ thể của ngài ấy, nhưng không khám xét căn phòng của họ...Ai ngờ..."
Vương Nhiên nôn nóng quát lên: "Ai ngờ cái gì? Nói nhanh lên!"
Tên lính hoảng sợ, nói: "Ai ngờ lần thứ hai lục soát, căn phòng này đã trống không, mà bên dưới ván giường lại có vết máu rất đậm...Chúng thuộc hạ phỏng đoán, rất có thể gian tế Bắc Tề đã ẩn nấp ở căn phòng này trước đó...Nhưng có liên quan với đôi nam nữ này hay không, thì không biết được..."
Vương Nhiên sững sờ, sau đó giận dữ hét to: "Tên hỗn đản này, sao bây giờ ngươi mới nói?"
Hắn trầm mặc một khắc, lập tức quát lớn: "Nhanh chóng dẫn theo tất cả binh lực, toàn lực truy kích Tần Tu Viễn cho ta! Nhất định không thể để bọn họ sống sót mà rời khỏi thành Ích Châu!"
Vương phu nhân nghe được thì vô cùng lo sợ, nàng ưỡn chiếc bụng to, sốt ruột hỏi: "Vì sao phu quân phải ra tay tàn nhẫn như thế?"
Vương Nhiên bất an nhìn nàng ta một cái, nói: "Người này vô cùng thông minh, nếu tên tướng sĩ kia đã nhận ra hắn, thì tất nhiên hắn cũng đã nhận ra tên tướng sĩ kia...E là hắn đã biết chuyện giữa ta và Bắc Tề! Nếu thả hổ về rừng, chúng ta sẽ không còn đường sống".
"Cái gì?", Vương phu nhân hoảng hốt, đột ngột ngồi xuống...
Sau đó, nàng rên lên một cách đau đớn: "A....Thiếp, bụng của thiếp...."
Vương Nhiên cũng biến sắc: "Phu nhân! Mau gọi đại phu đến!"
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Đã là nửa đêm, mây đen che trăng, một mảnh hỗn độn.
Xe ngựa của Tần Tu Viễn khó khăn lắm mới ra khỏi thành, chạy vào rừng núi rậm rạp nhanh như chớp. Hai con ngựa mệt mỏi đến không bước tiếp được nữa, người đánh xe cũng chẳng thể vung roi. Tuy rằng Đường Nguyễn Nguyễn cũng mệt mỏi, nhưng nàng không dám ngủ một khắc. Tần Tu Viễn dùng một tay ôm nàng, một tay nắm chặt trường kiếm, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, hình như Tần Tu Viễn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc phát ra từ rừng rậm, phía sau có tiếng vó ngựa đang phi nước đại truyền đến, càng lúc càng gần. Ánh mắt Tần Tu Viễn trở nên lạnh lùng, thấp giọng: "Đi thôi!"
Đường Nguyễn Nguyễn mở to hai mắt nhìn hắn, Tần Tu Viễn hạ giọng: "Ôm chặt ta!"
Đường Nguyễn Nguyễn không nói một lời, ngoan ngoãn ôm chặt eo hắn. Tần Tu Viễn ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, lợi dụng bóng đêm, khẽ vén một góc màn xe lên và âm thầm nhảy xuống xe ngựa. Hán dùng tay bảo vệ đầu nàng, hắn và nàng cùng lăn xuống đống cỏ khô mềm mại. Đường Nguyễn Nguyễn nhịn xuống không hoảng sợ mà phát ra tiếng kêu, ôm chặt Tần Tu Viễn, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng. Họ nhảy xuống xe không lâu đã nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm rền chạy ngang qua, chạy thẳng về phía chiếc xe ngựa.
"Được rồi, còn chưa chịu thả tay ra?", Tần Tu Viễn mỉm cười và thì thầm.
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng, buông hắn ra, nói: "Bây giờ phải làm sao?"
Tần Tu Viễn tiếp lời: "Chúng ta cứ tìm một chỗ trốn trước, bọn họ phát hiện trong xe ngựa không có người, chắc chắn sẽ quay trở lại tìm chúng ta."
Nói xong, hắn nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn, dò dẫm từng bước trong khu rừng rậm tối đen.
Trong rừng không có người ở, nhưng lại có rất nhiều đống cỏ khô mềm mại cao ngất. Hai người cũng không biết đã đi được bao lâu, Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Ta thật sự đi không nổi nữa, chúng ta nghỉ một lúc được không?"
Tần Tu Viễn nhìn bốn phía, vẫn còn an toàn, nói: "Được!"
Họ cũng không dám châm ống đánh lửa* mang theo bên người, chỉ hy vọng Tần Trung có thể dẫn người đến chi viện trước khi trời sáng. Họ dựa lưng vào đống cỏ khô, mây đen dần dần tan đi, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt mềm mại của Đường Nguyễn Nguyễn, nàng nhoẻn miệng cười: "Chàng có đói bụng không?"
(* - nguyên văn 火折子: "hỏa chiết tử", Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.)
Tần Tu Viễn sửng sốt, nói: "Nghe nàng nói vậy, hình như thực sự hơi đói rồi."
Đường Nguyễn Nguyễn lấy từ trong tay áo ra một thứ gì đó, nhẹ nhàng xé đi lớp vỏ bên ngoài, sau đó không nói gì đã nhét vào trong miệng Tần Tu Viễn. Vừa vào miệng thì có vị đắng nhẹ, nhưng lập tức tan ra, lại chuyển thành vị ngọt bất ngờ không kịp đề phòng, lan tỏa trong khoang miệng, thậm vào ruột gan. Đôi mắt phượng của Tần TU Viễn híp lại, thần kinh căng thẳng hình như cũng được thả lỏng một chút.
"Đây là thứ gì?", Tần Tu Viễn rất thích hương vị này.
"Sô-cô-la", Đường Nguyễn Nguyễn cũng tự cho mình một viên, chạy trốn cả đêm, nàng cần phải bổ sung một chút năng lượng.
Tần Tu Viễn thấp giọng hỏi: "Đây có phải là thứ sẽ tặng cho người mà mình thích không?"
Hắn vẫn nhớ như in lần đó Minh Sương đã oán trách hắn, lại cảm thấy có chút bất ngờ khi được nhận sô-cô-la một lần nữa.
Gò má Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng: "Tất nhiên là không phải...."
Tần Tu Viễn bắt đầu ngang ngược, thủ thỉ bên tai nàng: "Không quan tâm, tóm lại là nàng không thể đưa cho ai ăn cái này nữa."
Khóe môi Đường Nguyễn Nguyễn hơi cong lên: "Vậy còn phải xem biểu hiện của chàng."
Tần Tu Viễn hơi khom cười, ghé sát vào tai nàng, nói: "Biểu hiện trước đó của ta không tốt sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn hơi giật mình, nàng lập tức hiểu ra hắn đang nhắc đến biểu hiện gì, lại đỏ mặt.
"Ai nói chuyện đó!", Đường Nguyễn Nguyễn thẹn quá hóa giận.
Tần Tu Viễn nhướng mày: "Vậy nàng nói đến biểu hiện nào?"
"Chàng!", Đường Nguyễn Nguyễn tức giận đang muốn đánh hắn...
"Suỵt!", hắn che miệng Đường Nguyễn Nguyễn lại, thì thầm bên tai nàng: "Nàng trốn ở đây, đừng ra ngoài."
Tần Tu Viễn rút kiếm xông ra, lập tức có tiếng hô "giết" vang lên, nghe có vẻ như số lượng không ít. Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức co người lại, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Bóng kiếm của Tần Tu Viễn chớp nhoáng, kiếm khí theo từng động tác mà tung ra, đám hắc y nhân vây quanh hắn cũng không dám đến gần. Một tên hắc y nhân muốn đánh lén hắn, Tần Tu Viễn đã giơ kiếm ngăn cản. Hắn đánh tên hắc y nhân này văng ra xa, sau đó lập tức xoay cổ tay đánh về phía một hắc y nhân khác, chiêu thức tàn nhẫn, làm cho người ta phải run sợ.
Hắn bay lên cao, trên không trung xoay người chớp nhoáng và đánh ra một vòng kiếm khí, nhắm thẳng vào mặt tên hắc y nhân, sau đó hóa giải nguy cơ mất mạng. Thân thủ của Tần Tu Viễn nhanh nhẹn, trong lúc đánh nhau, hắc y nhân đã ngã xuống như rạ.
Thấy không thể tiếp cận được hắn, vì vậy bọn họ lập tức phóng phi tiêu tẩm độc. Trong bóng tối chỉ có thể phóng bừa, Tần Tu Viễn lăn lộn tránh né, sau đó trở lại phía sau đống cỏ khô. Hắn kéo Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Đi nhanh!"
Vương Nhiên dẫn đầu một đoàn người ngựa nhanh chóng đuổi theo, sau mấy lần đánh bọc sườn hắn đã đuổi kịp, sốt sắng nói: "Đuổi theo cho ta! Tuyệt đối không được để họ chạy thoát!"
Đường Nguyễn Nguyễn đi theo Tần Tu Viễn, lảo đảo chạy thẳng lên núi. Nhóm sát thủ có chuẩn bị mà đến, đã chặn hết mấy con đường lớn. Bởi vì không quen thuộc địa hình, Vương Nhiên lại truy vết quá quyết liệt, hai người không may chạy đến bên vách núi, nhớ có ánh trăng, họ mới phát hiện ra đã chạy đến chỗ không có đường lui.
Vương Nhiên dẫn người đến xông lên, bọn họ từng bước bao vây hai người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tu Viễn, một chút cũng không dám sơ sẩy.
"Vương đại nhân, mới cáo từ được mấy canh giờ, ngài đã vội vàng đến gặp mỗ như vậy rồi sao", Tần Tu Viễn một tay nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn, một tay cầm kiếm chắn phía trước.
Sắc mặt Vương Nhiên lạnh lùng, nói: "Tần đại tướng quân không từ mà biệt, làm bổn quan phải tìm kiếm một hồi...Tối nay phu nhân của bổn quan lâm bồn, bổn quan cũng không thể ở bên cạnh nàng."
Tần Tu Viễn khẽ mỉm cười: "Mỗ cũng không biết mỗ lại quan trọng với Vương đại nhân như vậy."
Tần Tu Viễn không chút biến sắc, dẫn Đường Nguyễn Nguyễn lui về sau một bước, dương như hắn nghe được tiếng nước chảy xiết.
Vương Nhiên tiến lại gần, nói: "Tần tướng quân, ngươi có chạy đằng trời cũng khó thoát, chi bằng bó tay chịu trói đi!"
Tần Tu Viễn thong dong nói: "Vương đại nhân, nếu đã rơi vào tay ngươi, ta không còn lời gì để nói. Nhưng mỗ vẫn có một điều chưa rõ."
Vương Nhiên trầm giọng: "Nói đi, đừng ngại."
Tần Tu Viễn nói: "Mỗ thấy thành bắc Ích Châu này được cai trị rất tốt, Vương đại nhân trong miệng bá tánh cũng rất có danh vọng, phu thê hòa thuận, lại sắp có tin mừng sinh con...Rõ ràng là tiền đồ rất sáng lạn, vì sao cứ phải làm chuyện bất trung bất nghĩa, thông đồng với địch phản quốc?"
Vương Nhiên cười khẩy: "Hạng người trung nghĩa ấy à...đa phần đều không có kết cục tốt đẹp."
Hắn ta ngừng một chút, tiếp tục nói: "Chẳng hạn như...Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân."
Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng, nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Thần sắc Vương Nhiên khẽ biến, nói: "Tần tướng quân! Chuyện đã đến nước này, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Năm đó, Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân....đã có thể không hy sinh oan uổng."
Tần Tu Viễn nhếch môi: "Mong Vương đại nhân cho mỗ được chết một cách minh bạch."
Vương Nhiên có một chút xúc động: "Tần tướng quân! Ta cũng từng rất ngưỡng mộ danh tiếng lẫy lừng của quân lính Tần gia, cho nên mới gia nhập đội quân của các ngươi. Dù sao thì phủ Trấn Quốc tướng quân trung dũng, bất kỳ nam nhi nhiệt huyết nào mà không lấy làm vinh dự khi gia nhập đội quân Tần gia đâu? Đáng tiếc, ta một thân đẩy bản lĩnh vậy mà lại không được trọng dụng."
"Lúc chuẩn bị giao chiến, ta được phái đi làm cận vệ cho Tả tướng, hộ tống ngài ấy và nhóm đại thần đến triều đình Bắc Tề nghị hòa", Vương Nhiên lẩm bẩm: "Lúc đó, lần đầu tiên ta thấy được, thế nào là hèn hạ chân chính. Vậy mà lại có thể vì lợi ích của bản thân, hãm hại trụ cột nước nhà, đẩy toàn bộ Đại Mẫn vào hiểm cảnh."
Tần Tu Viễn nghiến răng, nói: "Rốt cuộc là ai?"
Tin tức này thật ra lại đồng nhất với những gì Ba Nhật Đạt nói. Nhưng lúc đó đi nghị hòa có Tả tướng làm chủ, còn có quan binh và sứ giả đi theo, rốt cuộc là ai đứng sau chủ mưu chuyện này? Hay...tất cả mọi người đều tham dự?
Vương Nhiên lại không muốn nói thêm nữa, hắn chỉ nói: "Ban đầu, ta rất lấy làm xấu hổ vì những kẻ đê hèn đó. Nhưng sau này, ta phát hiện ta đã nghĩ sai rồi. Ta tôn kính Trấn Quốc Công trung nghĩa nhân hiếu, Hổ Khiếu tướng quân anh dũng thần võ, nhưng bọn họ ở trước mặt những người âm mưu quỷ quyệt đó, đều không chịu nổi một kích! Nếu ta tiếp tục giống như phụ thân và huynh trưởng của người, một lòng trung thành với hoàng quyền, cuối cùng ta cũng sẽ bị những kẻ hèn hạ hơn đánh bại."
Đôi mắt của Vương Nhiên đầy tơ máu, giống như hắn đang thuyết phục ai đó: "Vì vậy, trung thành hay nghĩa khí đều không quan trọng bằng thắng lợi. Chỉ có thắng lợi mới có được tất cả, thua...cũng chỉ còn một con đường chết."
Không lâu trước đây, Vương Nhiên cũng từng một lòng nhiệt huyết, tràn đầy ý chí cống hiến cho nước nhà. Nhưng sau khi nhìn thấy tấm gương trong lòng bị hãm hại đến thảm bại, hắn bắt đầu sinh ra hoài nghi sâu sắc đối với những gì hắn đang tin tưởng. Hắn đang đi trên một con đường, đột nhiên không kịp để phòng mà bị kéo đến một con đường khác, từ nay về sau chỉ có thể đi tìm trên con đường với quỹ đạo ngược ngạo này. Cho đến hôm nay, hắn đứng ở phe đối lập với tín ngưỡng trước kia của hắn, còn muốn đuổi cùng giết tận bọn họ.
Vương Nhiên có chút buồn bã, Tần Tu Viễn lại nói: "Vương đại nhân, mạng của mỗ có thể cho ngươi, nhưng ngươi có thể để cho phu nhân của mỗ một con đường sống không? Mỗ cũng có thể hứa với ngươi, nếu ngày nào đó chúng ta bắt được ngươi, chắc chắn sẽ không động đến phu nhân và hài tử của ngươi. Có được không?"
Đường Nguyễn Nguyễn siết chặt cánh tay Tần Tu Viễn, thấp giọng nói: "Chàng muốn làm gì? Ta muốn ở bên chàng!"
Vương Nhiên nheo mắt lại, nói: "Tần Tướng Quân chết đến nơi mà còn muốn nói điều kiện với người khác, không cảm thấy rất buồn cười sao? Tần phu nhân là thiên kim của Đường các lão, nếu chuyện hôm nay bị nàng ta tiết lộ ra ngoài, từ nay về sau sợ là sẽ phiền toái không dứt....Vương mỗ làm không được."
Tần Tu Viễn lạnh giọng nói: "Thôi vậy, mỗ muốn dặn dò phu nhân vài câu."
Vương Nhiên nói: "Tần tướng quân không cần vọng tưởng kéo dài thời gian!"
Tần Tu Viễn không để ý đến hắn ta, hắn ôm Đường Nguyễn Nguyễn vào lòng, nhỏ giọng thì thầm...
(*) - nguyên văn 侄儿: cháu trai.
Lý Cẩm Trình khoảng chừng 27 - 28 tuổi, khí chất không giống như một vị quan giữ thành, lại giống như một văn nhân trong bộ trường bào phết đất. Hắn nhìn thấy Vương Nhiên đang uống rượu trong phủ, càng tức giận hơn.
Vương Nhiên lại cười khẩy, nói: "Lý đại nhân, ngài cũng không biết Lý công tử ở đâu thì làm sao ta biết được?"
Lý Cẩm Trình nhìn chằm chằm Vương Nhiên, nói: "Tên tiểu tử kia vẫn luôn bị ta nhốt ở trong phủ, đã rất lâu rồi hắn không đi ra ngoài gây chuyện, sao đột nhiên lại có thể xuất hiện ở phố mỹ thực thành Bắc? Nghe nói còn đả thương người khác? Chẳng lẽ có người muốn ngáng chân ta ở thời khắc then chốt này?"
Cái gì gọi là "thời khắc then chốt", trong lòng họ đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Một núi không thể chứa hai hổ, từ lúc hoàng thượng nói đến chuyện muốn đề bạt một Chỉ huy sứ Ích Châu, cả hai đều nóng lòng muốn thử sức, hy vọng cơ hội này sẽ rơi xuống đầu mình.
Nét mặt Vương Nhiên có chút gượng gạo, hắn liếc mắt quan sát Tần Tu Viễn, rồi nhìn sang Lý Cẩm Trình: "Người cũng không đừng nên tự tiện bôi nhọ ta."
Lý Cẩm Trình càng hùng hổ dọa người: "Vương đại nhân xả thân cứu người, tiếng thơm mới mấy canh giờ đã truyền xa trăm dặm. Cùng lúc đó, tin đồn ta dung túng chất nhi làm xằng làm bậy càng đồn xa hơn...Nếu nói sau lưng không có ai động tay động chân, ai tin được? Vương đại nhân, ngài và ta đều là người khôn ngoan, cần gì phải nói lời quanh co? Chức Chỉ huy sứ này, ngài muốn tranh thì cứ tranh, nhưng cũng không nên giữ chất nhi của ta không thả ra như thế?"
Lời lẽ của hắn cô đọng đanh thép đúng mực không nhượng bộ.
Sắc mặt Vương Nhiên càng thêm khó coi, hắn lạnh lùng nói: "Người chớ có ngậm máu phun người!"
Hắn lại trộm nhìn Tần Tu Viễn, rồi nói với Lý Cẩm Trình: "Chất nhi của ngươi chẳng những hà hiếp dân lành, thuộc hạ của hắn còn làm ta bị thương, món nợ này ta vẫn còn chưa tính với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn sinh sự với ta?"
Nói xong, hắn gạt ống tay ống rộng rãi lên, cho Lý Cẩm Trình xem vết thương mới của hắn. Lý Cẩm Trình bĩu môi, chế nhạo: "Vương đại nhân...mưu kế thật hay!"
Vương Nhiên không muốn dây dưa với Lý Cẩm Trình, nói: "Lý đại nhân có thời gian ở đây dây dưa không dứt với ta, chi bằng trở về sớm một chút mà tìm Lý công tử đi! Khách quý của ta vẫn còn đang ở đây, thứ cho bản quan không tiễn xa được!"
Lý Cẩm Trình trừng mắt nhìn Vương Nhiên, nhưng hắn cũng không có chứng cứ chứng minh Vương Nhiên bắt cháu trai của hắn. Lúc này hắn đảo mắt nhìn sang, đột nhiên trông thấy Tần Tu Viễn đang ngồi ở một bên mà uống rượu. Tiếp tục nhìn đến trường kiếm Tần Tu Viễn cầm trong tay, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Lý Cẩm Trình kinh ngạc: "Ngài là..."
Tần Tu Viễn lập tức lên tiếng: "Lý đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu! Mỗ...họ Tần".
Vẻ mặt Tần Tu Viễn khá lãnh đạm, khẽ nhếch miệng cười và nhìn Lý Cẩm Trình. Lý Cẩm Trinh nhất thời hoảng hốt, lắp bắp nói: "Tần...Tần công tử khách khí..."
Vương Nhiên tiếp lời: "Đêm nay, suýt chút nữa Lý công tử đã làm Tần công tử và phu nhân đây bị thương, nhưng họ không chấp kẻ tiểu nhân, mới không truy cứu trách nhiệm với Lý công tử...Lý đại nhân, ngược lại còn đến cửa tìm chúng ta đòi người, thật sự là quá đáng!"
Hắn nói một cách quang minh chính đại, khiến cho người ta không thể tìm ra một chút sai lầm nào.
Lý Cẩm Trình muốn mở miệng phản bác: "Tần...Tần công tử...chuyện hôm nay..."
Tần Tu Viễn phất tay, ngắt lời hắn ta: "Chuyện của Lý công tử đêm nay, chúng ta quả thực đã chứng kiến toàn bộ. Là y đả thương người trước, vả lại...y cũng đã chạy thoát lúc ở phố mỹ thực rồi."
Những lời của Tần Tu Viễn cho thấy hắn đang nghiêng về phía Vương Nhiên bên này. Vương Nhiên nghe xong, trên mặt có vẻ hơi đắc ý.
Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Đêm nay, Vương đại nhân vì chúng ta nên mới bị thương. Chuyện này do chúng ta mà ra, tiền căn hậu quả cần phải xác định rõ ràng. Như vậy đi, Lý đại nhân, mỗ và phu nhân sẽ đi cùng ngài một chuyến để nói cho ngài biết đầu đuôi câu chuyện. Có lẽ sẽ có ích hơn cho việc tìm được Lý công tử, ngài thấy sao?"
Lý Cẩm Trình vội nói: "Không, không...Trong chuyện này tất nhiên là chất nhi của ta sai. Nếu ta tìm được hắn, ta nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng. Còn làm phiền Tần công tử và phu nhân đi một chuyến...e rằng không cần thiết..."
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: "Đúng hay sai luôn phải nói cho rõ ràng, ngài nghĩ sao?"
Tần Tu Viễn híp đôi mắt phượng, bỗng nhiên truyền đến một cảm giác áp bức. Lý Cẩm Trình sửng sốt, lập tức phụ họa: "Tần công tử...nói rất có lý. Vậy...", hắn ta lại nói với Vương Nhiên: "Ta sẽ đưa Tần công tử và phu nhân về hỏi chuyện trước."
Vương Nhiên lại có vẻ như khẩn trương, nói: "Tần công tử...Rượu còn chưa uống xong, đã vội vã rời đi rồi sao?"
Tần Tu Viễn bày ra vẻ mặt áy náy, "Đêm nay Vương đại nhân đã đỡ giúp mỗ chắn một mũi đao, mỗ vô cùng cảm kích. Cùng đàm đạo với ngài, mỗ cũng hết sức kính nể cách làm người của đại nhân. Nhưng chuyện này không nói cho rõ ràng, mỗ cũng không yên lòng được. Sau khi xong chuyện, mỗ lại đến cửa bái phỏng ngài."
Lời nói chân thành và khách khí, Vương Nhiên cũng không có cách nào giữ Tần Tu Viễn lại, đành không cam lòng tiễn Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn ra ngoài. Lý Cẩm Trình đi ở phía trước, Tần Tu Viễn nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn, không nhanh không chậm mà theo ở phía sau ra khỏi phủ đệ.
Tần Tu Viễn thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa đang đợi, thấp giọng hỏi: "Đây chính là xe ngựa của ngài sao?"
Lý Cẩm Trình vội vàng gật đầu: "Đúng vậy...là của hạ quan."
Tần Tu Viễn khẽ mỉm cười, nói: "Vậy chúng ta hãy lên xe rồi nói chuyện sau."
Lý Cẩm Trình nhanh nhảu vén rèm, mời Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn lên xe. Gã đánh xe đánh ngựa xuất phát, vó ngựa cất bước chạy ra khỏi phủ đệ của Vương Nhiên.
–Editor: Autumnnolove–
Ba người ngồi trong xe ngựa, không gian vốn nhỏ hẹp bên trong càng có vẻ ngột ngạt. Lý Cẩm Trình thấp thỏm bất an, khi xe ngựa vững vàng một chút, hắn ta lập tức quỳ xuống và nói: "Mong tướng quân thứ tội! Chuyện chất nhi của hạ quan...thật sự không phải là hạ quan bày mưu tính kế, hạ quan cũng không biết vì sao hắn lại đột nhiên chạy ra ngoài được."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, không khỏi suy nghĩ, Lý Cẩm Trình biết thân phận của họ khi nào?
Sắc mặt Tần Tu Viễn lãnh đạm, nói: "Bản tướng quân biết không liên quan đến ngươi, ngươi đứng dậy trước đi. Nhưng mà người không quản thúc được người nhà, để họ làm hại bá tánh, cũng là ngươi không đúng."
Lý Cẩm Trình gật đầu lia lịa.
Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Bản tướng quân cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, người thấy thế nào?"
Lý Cẩm Trình nhướng mắt, vẻ mặt kích động, nói: "Chỉ cần hạ quan có thể làm được, tướng quân cứ việc phân phó!"
Hắn ta vốn là con của thiếp thất ở một thế gia vọng tộc, nhẫn nhịn và cẩn thận chăm chỉ ở Ích Châu ngần ấy năm, rốt cuộc cũng có hy vọng được thăng chức. Nhưng ở thời khắc then chốt lại đắc tội đại tướng quân, còn hỏng hết thanh danh mà hắn ta đã gây dựng, sao hắn ta có thể không sốt ruột, không tức giận?
Tần Tu Viễn nói: "Đến đầu ngõ phía trước, ngươi trực tiếp xuống xe. Sau đó đi đến khách điếm Vân Lai, tìm thân tín của ta là Tần Trung, báo cho hắn biết ngày mai gặp mặt ở Phượng Giao dịch quán vào giờ Dần. Đến lúc đó, nếu chúng ta không tới...vậy nói hắn tìm thêm vài người đến chi viện chúng ta trên đường...Ngoài ra, nghĩ cách bắt được điểm yếu của Vương Nhiên".
Lý Cẩm Trình nghe cái hiểu cái không, sau đó hỏi lại: "Vậy bây giờ tướng quân đang định làm gì?"
Tần Tu Viễn dứt khoát trả lời: "Đi thẳng ra khỏi thành."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe mà không hiểu gì cả, đợi Lý Cẩm Trình xuống xe, nàng vội vàng hỏi tần Tu Viễn: "Vì sao chúng ta phải ra khỏi thành đột ngột như vậy?"
Tần Tu Viễn nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu cô nương ngốc nghếch, có lẽ chúng ta sắp gặp phiền toái rồi."
Xe ngựa phi nước đại trên con đường phụ ra khỏi thành, quấy nhiễu đến rèm cửa của những tửu điếm ven đường cũng rung lên xào xạc.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Sao lại như thế? Có phải là Vương Nhiên có vấn đề không?"
Tần Tu Viễn gật đầu: "Đúng vậy."
Đôi mắt của hắn híp lại, nói: "Thật sự là một vở kịch hay...Chỉ sợ bắt đầu từ lúc Lý công tử xuất hiện đã do một tay hắn sắp xếp. Chính là vì muốn giành lấy hảo cảm của ta, để ta tiến cứ hắn làm Chỉ huy sứ Ích Châu."
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Sao chàng biết được?"
Tần Tu Viễn nói: "Ban đầu ta cũng không quá chắc chắn, nhưng khi nhìn thấy trong sân tập võ của hắn đều là binh khí hạng nặng, ta liền biết thân thủ của hắn không tệ. Một người võ nghệ cao cường, sao có thể bị một tên lưu manh làm bị thương? Hơn nữa còn diễn ra ngay trước mặt ta, chẳng phải là quá trùng hợp sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn suy tư lắng nghe.
Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Sau khi vào phủ, ta nói ta họ Tần, hắn lại nói hắn từng là thủ hạ dưới trướng Nhị ca ta. Vậy thì hắn phải biết, bội kiếm của chúng ta đều sẽ có dấu hiệu riêng của gia tộc. Lúc nãy Lý Cầm Trình cũng nhìn thấy bội kiếm và nhận ra ta. Vương Nhiên không có lý do gì không nhận ra, cho nên chỉ có một khả năng..."
"Hắn biết rất rõ thân phận của ta, lại cố ý giả vờ như không quen biết, dùng khổ nhục kế để tranh thủ sự ủng hộ của ta", Tần Tu Viễn thấp giọng nói.
Đôi lông mày thanh tú của Đường Nguyễn Nguyễn nhíu lại, nói: "Chàng quả nhiên là rất thận trọng...Nhưng, nếu chàng đã nhìn thấu cách tiếp cận của hắn, sao chàng không vạch trần hắn?"
Tần Tu Viễn nói: "Vạch trần, ta sợ hắn thẹn quá hóa giận, gây khó dễ cho chúng ta. Bản thân ta thì không sợ, nhưng vừa nghĩ đến nàng sẽ bị liên lụy, đành phải tiếp tục cùng hắn diễn tuồng và nghĩ cách thoát thân."
Tần Tu Viễn nắm lấy bàn tay Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Còn có một chuyện nữa, sở dĩ phải ra khỏi thành...là bởi vì, rất có thể hắn sẽ không để cho chúng ta sống sót mà rời khỏi nơi này."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, hỏi: "Vì sao?"
Tần Tu Viễn trả lời: "Nàng có phát hiện ra, tên lính ở chỗ Vương Nhiên rất quen mắt không?"
Đường Nguyễn Nguyễn cẩn thận nhớ lại, chợt nhận ra: "Chính là người đã lúc soát bắt gian tế ở Xuân Mãn Lâu ngày đó!"
Tần Tu Viễn nói: "Đúng vậy! Vừa rồi sợ rằng hắn cũng đã nhận ra chúng ta...Ngày đó, trước khi đi Ba Nhật Đạt đã nói cho ta biết, chuyện hắn đến Ích Châu vốn dĩ vô cùng cơ mật, sau đó thân tín truyền tin tới, bảo Lục vương tử đã biết, còn an bài tay trong ở Ích Châu tới đuổi giết hắn, vì vậy hắn mới một đường chạy trốn như vậy."
"Bây giờ xem ra...rất có thể Vương Nhiên này đã cấu kết với Lục vương tử của Bắc Tề. Nếu hắn chính là tay trong ở Ích Châu của tên Lục vương tử kia...ngoài mặt thì là bắt giữ gian tế, nhưng sau lưng lại thay Lục vương tử trừ khử cái gai trong mắt."
Tần Tu Viễn bình tĩnh phân tích: "Nàng nghĩ thử xem...Nếu hán phát hiện ra ta đã cứu Tứ vương tử Ba Nhật Đạt, tất nhiên cũng sẽ biết chuyện hắn cấu kết với Bắc Tề. Từ đó suy ra, cho dù ta có ủng hộ hắn lên làm Chỉ huy sứ hay không, hắn đều không buông tha cho chúng ta."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, khẽ rùng mình. Dù sao thì trước khi xuyên qua, cô đã sống ở một thời đại hòa bình, tình tiết "ngươi chết ta sống" này cách cuộc sống của người bình thường thật sự quá xa.
Tần Tu Viễn nắm chặt bàn tay lạnh băng của nàng, nói: "Chỉ mong rằng hắn chưa kịp hành động, chúng ta đi được càng xa càng tốt. Nếu hắn thật sự đuổi theo, ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ nàng."
Đường Nguyễn Nguyễn bình tĩnh nhìn hắn: "Ở bên cạnh chàng, ta không sợ."
Trong lòng Tần Tu Viễn khẽ rung động, hắn duỗi tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng.
–Wattpad: Autumnnolove–
Vương Nhiên luôn cảm thấy không yên lòng. Hắn đi qua đi lại trong chính sảnh, rượu và thức ăn đều đã nguội lạnh, hắn cũng chẳng có tâm tư ăn uống.
Vương phu nhân an ủi: "Phu quân...chàng đã lên kế hoạch này từ lâu, tối nay chẳng phải tất cả đều diễn ra theo kế hoạch của chàng sao? Sao chàng còn lo lắng như thế?"
Vương Nhiên tạm dừng bước, nói: "Phu nhân có điều không biết...nửa đoạn đầu cũng không có vấn đề gì. Nhưng từ sau khi họ Lý kia đến, lập tức có chút kỳ lạ."
Nhưng kỳ lạ chỗ nào, hắn cũng không nói ra được.
Vương phu nhân nói: "Mặc dù Tần tướng quân đã đi theo Lý Cẩm Trình, nhưng chẳng phải ngài ấy vẫn vô cùng biết ơn chàng sao? Còn kỳ lạ chỗ nào nữa chứ?"
Vương Nhiên nghi hoặc nói: "Tên Lý Cẩm Trình này đến quá sớm, hắn còn nói mình bị hãm hại, bị giăng bẫy...Vì sao Tần tướng quân không hỏi lại câu nào? Hắn thật sự tin tưởng ta sao?"
Vương phu nhân ngẫm lại, nói: "Có lẽ ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, Tần tướng quân cảm thấy chàng là người tốt thì sao?"
Vương Nhiên vẫn không yên tâm. Lúc này, hắn nhìn thấy tên lính bên cạnh có vẻ có chuyện muốn thưa, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Tên lính hơi chần chừ, nhưng không dám không nói: "Vương đại nhân....Thuộc hạ...hình như thuộc hạ đã từng gặp vị Tần công tử này."
Vương Nhiên nghi hoặc hỏi lại: "Gặp lúc nào?"
Tên lính đáp: "Vào hôm truy bắt gian tế Bắc Tề, khi đến Xuân Mãn Lâu, có một đôi nam nữ đang giao hoan, trông có vẻ là quan lớn hoặc quý nhân, thuộc hạ...chúng thuộc hạ chỉ kiểm tra cơ thể của ngài ấy, nhưng không khám xét căn phòng của họ...Ai ngờ..."
Vương Nhiên nôn nóng quát lên: "Ai ngờ cái gì? Nói nhanh lên!"
Tên lính hoảng sợ, nói: "Ai ngờ lần thứ hai lục soát, căn phòng này đã trống không, mà bên dưới ván giường lại có vết máu rất đậm...Chúng thuộc hạ phỏng đoán, rất có thể gian tế Bắc Tề đã ẩn nấp ở căn phòng này trước đó...Nhưng có liên quan với đôi nam nữ này hay không, thì không biết được..."
Vương Nhiên sững sờ, sau đó giận dữ hét to: "Tên hỗn đản này, sao bây giờ ngươi mới nói?"
Hắn trầm mặc một khắc, lập tức quát lớn: "Nhanh chóng dẫn theo tất cả binh lực, toàn lực truy kích Tần Tu Viễn cho ta! Nhất định không thể để bọn họ sống sót mà rời khỏi thành Ích Châu!"
Vương phu nhân nghe được thì vô cùng lo sợ, nàng ưỡn chiếc bụng to, sốt ruột hỏi: "Vì sao phu quân phải ra tay tàn nhẫn như thế?"
Vương Nhiên bất an nhìn nàng ta một cái, nói: "Người này vô cùng thông minh, nếu tên tướng sĩ kia đã nhận ra hắn, thì tất nhiên hắn cũng đã nhận ra tên tướng sĩ kia...E là hắn đã biết chuyện giữa ta và Bắc Tề! Nếu thả hổ về rừng, chúng ta sẽ không còn đường sống".
"Cái gì?", Vương phu nhân hoảng hốt, đột ngột ngồi xuống...
Sau đó, nàng rên lên một cách đau đớn: "A....Thiếp, bụng của thiếp...."
Vương Nhiên cũng biến sắc: "Phu nhân! Mau gọi đại phu đến!"
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Đã là nửa đêm, mây đen che trăng, một mảnh hỗn độn.
Xe ngựa của Tần Tu Viễn khó khăn lắm mới ra khỏi thành, chạy vào rừng núi rậm rạp nhanh như chớp. Hai con ngựa mệt mỏi đến không bước tiếp được nữa, người đánh xe cũng chẳng thể vung roi. Tuy rằng Đường Nguyễn Nguyễn cũng mệt mỏi, nhưng nàng không dám ngủ một khắc. Tần Tu Viễn dùng một tay ôm nàng, một tay nắm chặt trường kiếm, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, hình như Tần Tu Viễn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc phát ra từ rừng rậm, phía sau có tiếng vó ngựa đang phi nước đại truyền đến, càng lúc càng gần. Ánh mắt Tần Tu Viễn trở nên lạnh lùng, thấp giọng: "Đi thôi!"
Đường Nguyễn Nguyễn mở to hai mắt nhìn hắn, Tần Tu Viễn hạ giọng: "Ôm chặt ta!"
Đường Nguyễn Nguyễn không nói một lời, ngoan ngoãn ôm chặt eo hắn. Tần Tu Viễn ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, lợi dụng bóng đêm, khẽ vén một góc màn xe lên và âm thầm nhảy xuống xe ngựa. Hán dùng tay bảo vệ đầu nàng, hắn và nàng cùng lăn xuống đống cỏ khô mềm mại. Đường Nguyễn Nguyễn nhịn xuống không hoảng sợ mà phát ra tiếng kêu, ôm chặt Tần Tu Viễn, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng. Họ nhảy xuống xe không lâu đã nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm rền chạy ngang qua, chạy thẳng về phía chiếc xe ngựa.
"Được rồi, còn chưa chịu thả tay ra?", Tần Tu Viễn mỉm cười và thì thầm.
Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng, buông hắn ra, nói: "Bây giờ phải làm sao?"
Tần Tu Viễn tiếp lời: "Chúng ta cứ tìm một chỗ trốn trước, bọn họ phát hiện trong xe ngựa không có người, chắc chắn sẽ quay trở lại tìm chúng ta."
Nói xong, hắn nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn, dò dẫm từng bước trong khu rừng rậm tối đen.
Trong rừng không có người ở, nhưng lại có rất nhiều đống cỏ khô mềm mại cao ngất. Hai người cũng không biết đã đi được bao lâu, Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Ta thật sự đi không nổi nữa, chúng ta nghỉ một lúc được không?"
Tần Tu Viễn nhìn bốn phía, vẫn còn an toàn, nói: "Được!"
Họ cũng không dám châm ống đánh lửa* mang theo bên người, chỉ hy vọng Tần Trung có thể dẫn người đến chi viện trước khi trời sáng. Họ dựa lưng vào đống cỏ khô, mây đen dần dần tan đi, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt mềm mại của Đường Nguyễn Nguyễn, nàng nhoẻn miệng cười: "Chàng có đói bụng không?"
(* - nguyên văn 火折子: "hỏa chiết tử", Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.)
Tần Tu Viễn sửng sốt, nói: "Nghe nàng nói vậy, hình như thực sự hơi đói rồi."
Đường Nguyễn Nguyễn lấy từ trong tay áo ra một thứ gì đó, nhẹ nhàng xé đi lớp vỏ bên ngoài, sau đó không nói gì đã nhét vào trong miệng Tần Tu Viễn. Vừa vào miệng thì có vị đắng nhẹ, nhưng lập tức tan ra, lại chuyển thành vị ngọt bất ngờ không kịp đề phòng, lan tỏa trong khoang miệng, thậm vào ruột gan. Đôi mắt phượng của Tần TU Viễn híp lại, thần kinh căng thẳng hình như cũng được thả lỏng một chút.
"Đây là thứ gì?", Tần Tu Viễn rất thích hương vị này.
"Sô-cô-la", Đường Nguyễn Nguyễn cũng tự cho mình một viên, chạy trốn cả đêm, nàng cần phải bổ sung một chút năng lượng.
Tần Tu Viễn thấp giọng hỏi: "Đây có phải là thứ sẽ tặng cho người mà mình thích không?"
Hắn vẫn nhớ như in lần đó Minh Sương đã oán trách hắn, lại cảm thấy có chút bất ngờ khi được nhận sô-cô-la một lần nữa.
Gò má Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng: "Tất nhiên là không phải...."
Tần Tu Viễn bắt đầu ngang ngược, thủ thỉ bên tai nàng: "Không quan tâm, tóm lại là nàng không thể đưa cho ai ăn cái này nữa."
Khóe môi Đường Nguyễn Nguyễn hơi cong lên: "Vậy còn phải xem biểu hiện của chàng."
Tần Tu Viễn hơi khom cười, ghé sát vào tai nàng, nói: "Biểu hiện trước đó của ta không tốt sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn hơi giật mình, nàng lập tức hiểu ra hắn đang nhắc đến biểu hiện gì, lại đỏ mặt.
"Ai nói chuyện đó!", Đường Nguyễn Nguyễn thẹn quá hóa giận.
Tần Tu Viễn nhướng mày: "Vậy nàng nói đến biểu hiện nào?"
"Chàng!", Đường Nguyễn Nguyễn tức giận đang muốn đánh hắn...
"Suỵt!", hắn che miệng Đường Nguyễn Nguyễn lại, thì thầm bên tai nàng: "Nàng trốn ở đây, đừng ra ngoài."
Tần Tu Viễn rút kiếm xông ra, lập tức có tiếng hô "giết" vang lên, nghe có vẻ như số lượng không ít. Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức co người lại, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Bóng kiếm của Tần Tu Viễn chớp nhoáng, kiếm khí theo từng động tác mà tung ra, đám hắc y nhân vây quanh hắn cũng không dám đến gần. Một tên hắc y nhân muốn đánh lén hắn, Tần Tu Viễn đã giơ kiếm ngăn cản. Hắn đánh tên hắc y nhân này văng ra xa, sau đó lập tức xoay cổ tay đánh về phía một hắc y nhân khác, chiêu thức tàn nhẫn, làm cho người ta phải run sợ.
Hắn bay lên cao, trên không trung xoay người chớp nhoáng và đánh ra một vòng kiếm khí, nhắm thẳng vào mặt tên hắc y nhân, sau đó hóa giải nguy cơ mất mạng. Thân thủ của Tần Tu Viễn nhanh nhẹn, trong lúc đánh nhau, hắc y nhân đã ngã xuống như rạ.
Thấy không thể tiếp cận được hắn, vì vậy bọn họ lập tức phóng phi tiêu tẩm độc. Trong bóng tối chỉ có thể phóng bừa, Tần Tu Viễn lăn lộn tránh né, sau đó trở lại phía sau đống cỏ khô. Hắn kéo Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Đi nhanh!"
Vương Nhiên dẫn đầu một đoàn người ngựa nhanh chóng đuổi theo, sau mấy lần đánh bọc sườn hắn đã đuổi kịp, sốt sắng nói: "Đuổi theo cho ta! Tuyệt đối không được để họ chạy thoát!"
Đường Nguyễn Nguyễn đi theo Tần Tu Viễn, lảo đảo chạy thẳng lên núi. Nhóm sát thủ có chuẩn bị mà đến, đã chặn hết mấy con đường lớn. Bởi vì không quen thuộc địa hình, Vương Nhiên lại truy vết quá quyết liệt, hai người không may chạy đến bên vách núi, nhớ có ánh trăng, họ mới phát hiện ra đã chạy đến chỗ không có đường lui.
Vương Nhiên dẫn người đến xông lên, bọn họ từng bước bao vây hai người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tu Viễn, một chút cũng không dám sơ sẩy.
"Vương đại nhân, mới cáo từ được mấy canh giờ, ngài đã vội vàng đến gặp mỗ như vậy rồi sao", Tần Tu Viễn một tay nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn, một tay cầm kiếm chắn phía trước.
Sắc mặt Vương Nhiên lạnh lùng, nói: "Tần đại tướng quân không từ mà biệt, làm bổn quan phải tìm kiếm một hồi...Tối nay phu nhân của bổn quan lâm bồn, bổn quan cũng không thể ở bên cạnh nàng."
Tần Tu Viễn khẽ mỉm cười: "Mỗ cũng không biết mỗ lại quan trọng với Vương đại nhân như vậy."
Tần Tu Viễn không chút biến sắc, dẫn Đường Nguyễn Nguyễn lui về sau một bước, dương như hắn nghe được tiếng nước chảy xiết.
Vương Nhiên tiến lại gần, nói: "Tần tướng quân, ngươi có chạy đằng trời cũng khó thoát, chi bằng bó tay chịu trói đi!"
Tần Tu Viễn thong dong nói: "Vương đại nhân, nếu đã rơi vào tay ngươi, ta không còn lời gì để nói. Nhưng mỗ vẫn có một điều chưa rõ."
Vương Nhiên trầm giọng: "Nói đi, đừng ngại."
Tần Tu Viễn nói: "Mỗ thấy thành bắc Ích Châu này được cai trị rất tốt, Vương đại nhân trong miệng bá tánh cũng rất có danh vọng, phu thê hòa thuận, lại sắp có tin mừng sinh con...Rõ ràng là tiền đồ rất sáng lạn, vì sao cứ phải làm chuyện bất trung bất nghĩa, thông đồng với địch phản quốc?"
Vương Nhiên cười khẩy: "Hạng người trung nghĩa ấy à...đa phần đều không có kết cục tốt đẹp."
Hắn ta ngừng một chút, tiếp tục nói: "Chẳng hạn như...Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân."
Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng, nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Thần sắc Vương Nhiên khẽ biến, nói: "Tần tướng quân! Chuyện đã đến nước này, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Năm đó, Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân....đã có thể không hy sinh oan uổng."
Tần Tu Viễn nhếch môi: "Mong Vương đại nhân cho mỗ được chết một cách minh bạch."
Vương Nhiên có một chút xúc động: "Tần tướng quân! Ta cũng từng rất ngưỡng mộ danh tiếng lẫy lừng của quân lính Tần gia, cho nên mới gia nhập đội quân của các ngươi. Dù sao thì phủ Trấn Quốc tướng quân trung dũng, bất kỳ nam nhi nhiệt huyết nào mà không lấy làm vinh dự khi gia nhập đội quân Tần gia đâu? Đáng tiếc, ta một thân đẩy bản lĩnh vậy mà lại không được trọng dụng."
"Lúc chuẩn bị giao chiến, ta được phái đi làm cận vệ cho Tả tướng, hộ tống ngài ấy và nhóm đại thần đến triều đình Bắc Tề nghị hòa", Vương Nhiên lẩm bẩm: "Lúc đó, lần đầu tiên ta thấy được, thế nào là hèn hạ chân chính. Vậy mà lại có thể vì lợi ích của bản thân, hãm hại trụ cột nước nhà, đẩy toàn bộ Đại Mẫn vào hiểm cảnh."
Tần Tu Viễn nghiến răng, nói: "Rốt cuộc là ai?"
Tin tức này thật ra lại đồng nhất với những gì Ba Nhật Đạt nói. Nhưng lúc đó đi nghị hòa có Tả tướng làm chủ, còn có quan binh và sứ giả đi theo, rốt cuộc là ai đứng sau chủ mưu chuyện này? Hay...tất cả mọi người đều tham dự?
Vương Nhiên lại không muốn nói thêm nữa, hắn chỉ nói: "Ban đầu, ta rất lấy làm xấu hổ vì những kẻ đê hèn đó. Nhưng sau này, ta phát hiện ta đã nghĩ sai rồi. Ta tôn kính Trấn Quốc Công trung nghĩa nhân hiếu, Hổ Khiếu tướng quân anh dũng thần võ, nhưng bọn họ ở trước mặt những người âm mưu quỷ quyệt đó, đều không chịu nổi một kích! Nếu ta tiếp tục giống như phụ thân và huynh trưởng của người, một lòng trung thành với hoàng quyền, cuối cùng ta cũng sẽ bị những kẻ hèn hạ hơn đánh bại."
Đôi mắt của Vương Nhiên đầy tơ máu, giống như hắn đang thuyết phục ai đó: "Vì vậy, trung thành hay nghĩa khí đều không quan trọng bằng thắng lợi. Chỉ có thắng lợi mới có được tất cả, thua...cũng chỉ còn một con đường chết."
Không lâu trước đây, Vương Nhiên cũng từng một lòng nhiệt huyết, tràn đầy ý chí cống hiến cho nước nhà. Nhưng sau khi nhìn thấy tấm gương trong lòng bị hãm hại đến thảm bại, hắn bắt đầu sinh ra hoài nghi sâu sắc đối với những gì hắn đang tin tưởng. Hắn đang đi trên một con đường, đột nhiên không kịp để phòng mà bị kéo đến một con đường khác, từ nay về sau chỉ có thể đi tìm trên con đường với quỹ đạo ngược ngạo này. Cho đến hôm nay, hắn đứng ở phe đối lập với tín ngưỡng trước kia của hắn, còn muốn đuổi cùng giết tận bọn họ.
Vương Nhiên có chút buồn bã, Tần Tu Viễn lại nói: "Vương đại nhân, mạng của mỗ có thể cho ngươi, nhưng ngươi có thể để cho phu nhân của mỗ một con đường sống không? Mỗ cũng có thể hứa với ngươi, nếu ngày nào đó chúng ta bắt được ngươi, chắc chắn sẽ không động đến phu nhân và hài tử của ngươi. Có được không?"
Đường Nguyễn Nguyễn siết chặt cánh tay Tần Tu Viễn, thấp giọng nói: "Chàng muốn làm gì? Ta muốn ở bên chàng!"
Vương Nhiên nheo mắt lại, nói: "Tần Tướng Quân chết đến nơi mà còn muốn nói điều kiện với người khác, không cảm thấy rất buồn cười sao? Tần phu nhân là thiên kim của Đường các lão, nếu chuyện hôm nay bị nàng ta tiết lộ ra ngoài, từ nay về sau sợ là sẽ phiền toái không dứt....Vương mỗ làm không được."
Tần Tu Viễn lạnh giọng nói: "Thôi vậy, mỗ muốn dặn dò phu nhân vài câu."
Vương Nhiên nói: "Tần tướng quân không cần vọng tưởng kéo dài thời gian!"
Tần Tu Viễn không để ý đến hắn ta, hắn ôm Đường Nguyễn Nguyễn vào lòng, nhỏ giọng thì thầm...