Chương 46
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
--Dịch: Autumnnolove--
Tần Tu Viễn có chút xấu hổ, lập tức đáp lại: "Mạt tướng chỉ cảm thấy quân vụ một ngày cũng không được bỏ qua."
Thái độ không mặn không nhạt của hắn đối với con gái của Thủ phụ đại thần vừa khéo rất hợp tâm ý hoàng đế. Nếu như hai người ân ái mặn nồng, chỉ sợ cán cân trong lòng Đường các lão sẽ nghiêng về phía Tần Tu Viễn.
Minh Thành Đế cười: "Vậy lần này người đi Ích Châu, dẫn theo phu nhân của ngươi đi, xem như trẫm phê chuẩn cho người nghỉ phép du ngoạn."
Tần Tu Viễn sửng sốt, đi Ích Châu cưỡi ngựa thì mất ba ngày đường, ngồi xe ngựa thì hơn năm ngày đường. Thân thể của nàng nhu nhu nhược nhược thế kia, e rằng sẽ bị đường xá xóc nảy làm cho rã rời. Còn chưa biết được dọc đường có gặp nguy hiểm gì không, trên người nàng lại đang có thương tích...
Vì vậy Tần Tu Viện vội vàng nói: "Chuyến đi Ích Châu lần này đường xa núi cao, thân thể của tiện nội*...
(*): cách người xưa gọi vợ mình trước mặt người ngoài.
"Hoàng thượng, trà lạnh rồi. Nô tài đổi một chung khác cho người". Mưu công công đột nhiên lên tiếng.
Tần Tu Viễn bị Mưu công công cắt ngang, không khỏi đưa mắt nhìn Mưu công công một cái.
Sắc mặt Mưu công công không gợn sóng, ánh mắt của hắn lại đảo qua nhìn Minh Thành Đế, phát hiện hoàng đế vẫn đang xem xét thái độ của hắn, không có nhẹ nhàng như trong lời nói.
Hắn bỗng dưng tỉnh táo lại, mới nãy ra vẻ không quan tâm tới Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng bây giờ lại lo lắng cho an nguy của nàng...như vậy càng khiến cho Minh Thành Đế sinh nghi.
Hắn tiếp tục nói: "Đi Ích Châu núi ca đường xa, mang nữ nhân theo thập phần không tiện...Hoàng thượng chớ có khó xử mạt tướng."
Dường như hoàng đế đã đạt được đáp án mong muốn, nói: "Không sao, để cho ngươi quen với việc mỗi ngày có gia đình."
Tâm đế vương, muôn đời khó đoán.
Nếu không phải vừa nãy Mưu công công cắt ngang, e rằng hoàng đế sẽ có lòng nghi ngờ Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn có thật sự bằng mặt không bằng lòng hay không.
Tần Tu Viễn giương mắt nhìn Minh Thành Đế, ra vẻ miễn cưỡng: "Mạt tướng tuân chỉ, lập tức trở về chuẩn bị một chút."
Sau khi Tần Tu Viễn cáo lui, Minh Thành Đế khẽ thở dài một hơi, nói: "Mưu Khiêm!"
Mưu công công mỉm cười khom người: "Có nô tài!"
"Ngươi nói xem, Tần Tu Viễn có khi nào vẫn còn ghi hận chuyện năm đó, cho nên mới không chịu toàn lực phụ tá trẫm?". khóe mắt Minh Thành Đế híp lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mưu công công kinh ngạc nói: "Phải không? Phụ tá toàn lực hay không...Nô tài ngu dốt, không thể phân biệt được. Nhưng mà nô tài cảm thấy tướng quân vẫn rất nghe lời hoàng thượng."
"Vậy sao? Người thấy được những gì?". Hoàng đế càng thêm hứng thú hỏi tới.
"Hoàng thượng muốn ngài ấy cưới ai ngài ấy liền cưới người đó, muốn ngài ấy mang phu nhân ra ngoài ngài ấy liền mang, còn không phải là rất nghe lời sao?". Rõ ràng là một lý do không mặn không nhạt lại cực kỳ dễ hiểu, vẻ mặt Mưu công công hết sức nghiêm túc.
Minh Thành Đế cười nhạo: "Người thì biết cái gì!"
Sau đó lại như trầm ngâm nói thêm một câu: "Nhưng thật ra lại nghe lời hơn so với phụ thân của hắn."
Minh Thành Đế nhớ đến lão Trấn Quốc Công, Tần Mục. Tần Mục chính là thư đồng năm đó của thế tử, cho nên tình nghĩa ít nhiều sâu sắc hơn so với người khác. Tuy nói rằng tình cảm của Minh Thành Đế và Tần Mục dần dần tiêu tán bớt sau những lần tranh chấp triều sự từ khi Minh Thành Đế lên ngôi, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút canh cánh.
Tần Tu Viễn có dáng dấp tương tự Tần Mục, nhìn thấy Tần Tu Viễn không khỏi khiến Minh Thành Đế nhớ tới Tần Mục.
Trong lòng Minh Thành Đế có chút u sầu, nhưng lại không có nơi nào để giải bày, hắn chỉ có thể bưng chung trà lên uống, hi vọng có thể tưới mát được tâm tình đang lo lắng của hắn.
Đây là trà vũ tiền Long Tỉnh* tươi ngon nhất, nhưng Minh Thành Đế nhíu mi nói: "Trà này càng uống càng vô vị."
(*): chỉ lứa trà được thu hoạch trước tiết Cốc Vũ (mưa rào cuối xuân, khoảng tháng 4, tháng 5 âm lịch)
Mưu công công tràn đầy kinh ngạc: "Tháng trước không phải hoàng thượng còn nói trà vũ tiền Long Tỉnh này uống rất ngon sao?"
Vẻ mặt Minh Thành Đế đầy ghét bỏ: "Uống tới uống lui có mấy loại này, nhiều năm như vậy đã sớm ngán rồi."
Mưu công công nhìn sắc mặt hắn, suy đoán được tâm tư, liền tiếp lời phân ưu: "Cũng phải, trà này làm sao so được với kim phong ngọc lộ*..."
(*): bắt nguồn từ câu thơ "kim phong ngọc lộ nhất tương phùng" trong bài 'Thước kiều tiên' của thi sĩ thời Bắc Tống, Tần Quán. Bài thơ liên quan đến lễ Thất tịch, miêu tả một mối tình trung trinh cả đời không thay đổi.
Thần sắc Minh Thành Đế ảm đạm đi vài phần: "Nếu Ninh nhi còn sống, ngày nào trẫm cũng có thể uống kim phong ngọc lộ."
Mưu công công đảo mắt ngắm nhìn sắc mặt của Minh Thành Đế, dường như không có vẻ gì là không vui, càng có nhiều thêm mấy phần hoài niệm, liền nói: "Tuy rằng Ninh quý phi đã không còn, nhưng ngài còn có Thái tử, nếu hoàng thượng mệt mỏi, không bằng tới nhìn Thái tử một chút? Thả lỏng tâm tình."
Mẫn Thành Đế chần chừ nói: “Thôi.”
Hắn lại cầm lấy tấu chương lên xem, qua một lúc lại nói: "Nếu xử lý xong hết chính sự mà còn sớm thì đi."
Mưu công công hiểu ý, liền yên lặng không nói gì nữa.
--Dịch: Autumnnolove--
Nhưng hôm nay Thái tử lại không có mặt ở Thái học viện.
Ngày thường Thanh Hiên đều ngồi bên cạnh Thái tử, hôm nay hắn từ Phủ tướng quân hồi cung lập tức đến lớp học, cho đến lúc tan học đều không thấy Thái tử tới.
"Người có biết hôm nay thái tử sao lại vắng mặt không?". Thanh Hiên vừa thu thập rương đựng sách, vừa nói chuyện với Vương Hạo Tường.
Vương Hạo Tường là con út của Vương thái úy, có giao hảo rất tốt với Thanh Hiên.
(*): Là một chức quan võ cao cấp trong quân đội dưới một số triều đại phong kiến ở Việt Nam và Trung Quốc.
Vương Hạo Tường lắc đầu: "Làm sao mà ta biết được!". Sau đó hắn lại lén chu chu môi: "Có lẽ hắn biết đó."
Hắn, chính là Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử đang đứng bên cạnh Đại học sĩ Lý đại nhân, hết sức khiêm tốn nghe giảng giải bài học.
Hắn mới mười bốn tuổi thôi, nhưng bất kể hành vi hay cử chỉ đều giống với tính nết của hoàng hậu, bộ dáng lão luyện thành thục. Hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu vàng, đai lưng bạch ngọc. Hắn vốn bằng tuổi với Thái tử, chỉ ra đời chậm hơn Thái tử hai tháng thôi. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, tám chín phần sẽ nhận nhầm hắn thành Thái tử.
Lúc này không biết hắn đang hỏi vấn đề gì, nhưng nghe được Lý đại nhân gật gù tán thưởng: "Nhị điện hạ tài trí nhạy bén, gần đây phí không ít tâm huyết đúng không?"
Nhị hoàng tử trả lời hết sức khiêm nhường: "Tiên sinh quá khen, Nguyên Khải tư chất bình thường, không thể so được với Thái tử ca ca thông tuệ, cho nên chỉ có thể dành nhiều thời gian và tâm tư hơn một chút để nghiên cứu kinh thư."
Lý đại nhân nghe được "tiên sinh" thì trong lòng không khỏi mỹ mãn, đúng ra Nhị hoàng tử chỉ cần xưng hô với hắn là Lý đại nhân, nhưng đối phương lại tinh tế khéo léo dùng hai chữ 'tiên sinh', đủ để bày tỏ sự kính trọng đối với hắn, thật sự xem hắn là thầy dạy.
Lý đại nhân vội vàng nói: "Vi thần đảm đương không nổi hai tiếng tiên sinh này! Nhưng mà hôm nay tại sao Thái tử điện hạ không tới, thân thể ngài ấy không đựic khỏe sao?"
Nhị hoàng tử khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: "Hôm qua Thái tử ca ca nói phong cảnh ở Ngự hoa viên đẹp nên muốn mấy ngày gần đây đi thả diều, cũng không biết có phải là hôm nay hoang huynh…". Sau đó hắn lại đột nhiên ảo não, nói: "Nguyên Khải lỡ lời...Tiên sinh cứ xem như chưa từng nghe thấy gì…"
Lý đại nhân nở một nụ cười khinh miệt, nói: "À…."
Với tước vị của Lý đại nhân, tuy rằng được đứng lớp giảng bài cho các hoàng tử, nhưng dù sao cũng không thể so được với các lão thần uy vọng như Đường các lão, cho nên hắn không dám đắc tội với bất kỳ vị nào ở nơi này.
Tình huống trước mắt của Thái tử, đã không còn mẹ đẻ để dựa vào, học tập lại không chuyên cần, nghe nói Hoàng thượng cũng chẳng quan tâm ngài ấy. Cứ tiếp tục như vậy, vị trí ở Đông Cung có khả năng đổi chủ hay không...cũng không ai biết.
Lý đại nhân cẩn thận đánh giá vị trước mặt mình, mẹ đẻ của Nhị hoàng tử là Trương hoàng hậu, mà nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu rất bề thế, Nhị hoàng tử có lòng cầu tiến, nếu đến lúc nào đó Hoàng thượng thật sự nổi lên tâm tư lập lại Thái tử...e rằng vị này cũng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến tương lai, mặt mày của Lý đại nhân lại thêm mấy phần nịnh nọt: "Nhị điện hạ còn chỗ nào không rõ không? Vi thần nhất định hết lòng giải thích nghi hoặc cho ngài."
Nhị hoàng tử ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng thì không: "Đều minh bạch rồi, đa tạ tiên sinh."
Sau đó xoay người trở về chỗ ngồi. Hắn cũng không phải thật sự muốn trao đổi bài học, hỏi thêm nữa chẳng phải thể hiện bản thân ngu dốt sao?
Vương Hạo Tường và Thanh Hiên ở một bên nghe thấy cuộc đối thoại giữa Nhin hoàng tử cùng Lý đại nhân, Vương Hạo Tường có chút tức giận, lập tức muốn xông lên lý luận với Nhị hoàng tử, hắn vừa đứng lên liền bị Thanh Hiên giữ chặt.
Thanh Hiên lắc lắc đầy, thấp giọng nói: "Việc cấp bách lúc này là phải mời cho bằng được Thái tử đến đây."
Vương Hạo Tường nghĩ lại cũng đúng, nếu có Thái tử ở đây, vậy Nhị hoàng tử kia cũng không có cách nào đổi trắng thay đen, bôi nhọ danh dự của Thái tử.
Giờ Ngọ được nghỉ ngơi, Thanh Hiên liền cùng Vương Hạo Tường chuồn ra khỏi Thái học viện, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải tiểu thái giám Tiểu Thuận Tử của Đông Cung.
"Hai vị tiểu công tử, nô tài ở đây chờ hai vị!". Vẻ mặt Tiểu Thuận Tử nôn nóng, trên người chảy đầy mồ hôi, hẳn là đứng ở đây phơi nắng chờ đã lâu.
"Thái tử điện hạ đâu?". Thanh Hiên vội vàng hỏi.
"Thái tử điện hạ….ngài ấy, thân thể ngài ấy không được khỏe, cho nên không muốn đến Thái học viện". Tiểu Thuận Tử ấp úng nói.
"Thái tử điện hạ bị bệnh gì?". Vương Hạo Tường sốt sắng hỏi, thường ngày bọn họ chính là thiết tam giác, thiếu một người cũng không được.
"Chuyện này...nô tài, nô tài cũng không dám nói. Hai vị tiểu công tử vẫn nên theo nô tài tới nơi tự nhìn đi". Tiểu Thuận Tử thật sự không dám nói rõ, thái tử điện hà đã nằm trên giường trùm chăn kín đầu hết một buổi sáng, vừa không cho bọn họ đi mời Thái y, cũng không cho bọn họ đi bẩm báo với Hoàng thượng Hoàng hậu.
"Đi, mau dẫn chúng ta tới đó!". Thanh Hiên không cần nghĩ ngợi gì lập tức nói: "Chúng ta gấp rút một chút, nếu buổi chiều cả ba người chúng ta không trở về kịp, không chừng bên kia lại nháo ra chuyện xấu gì nữa."
Vương Hạo Tường nghe như vậy cũng có chút sốt ruột, liền cầm lấy rương đựng sách đi theo Tiểu Thuận Tử tới Đông Cung.
--Wattpad: Autumnnolove--
Bên trong Đông Cung là một rừng cổ thụ che trời, tươi tốt xanh um bao phủ toàn bộ cung điện, khiến người ta nhìn thôi đã thấy âm u. Những cây cột trụ ngoài cửa cung lâu năm không được tu sửa, sơn đỏ bắt đầu xỉn màu không còn sáng bóng.
Không gian nhiễm đầy hơi thở cũ kỹ, hoàn toàn không có chút gì phù hợp với hoàng cung sơn son thếp vàng tráng lệ, dường như rất ít khi có người lui tới nơi này.
"Điện hạ! Thanh Hiên công tử và Hạo Tường công tử tới rồi!". Tiểu Thuận Tử dẫn theo hai người bọn họ đi thẳng vào nội điện.
Bên trong nội điện, mấy cung nữ và thái giám đều đang quỳ trên mặt đất hết sức bất an, không biết phải làm sao.
Thái tử nằm trên giường, dùng một cái chăn dày che kín đầu, nói: "Đuổi bọn họ ra ngoài! Đi ra ngoài!"
Thanh Hiên nhíu mày: "Thái tử điện hạ, người làm sao vậy?"
Thái tử là người trung hậu, đối nhân xử thế chân thành không kiêu ngạo, cho nên giữa bọn họ vẫn luôn tình như thủ túc, chưa từng nhìn thấy Thái tử thất thố như thế.
Thái tử không trả lời, chỉ rầu rĩ nói: "Các ngươi đi ra ngoài! Bổn cung muốn ở một mình…"
Vương Hạo Tường cảm thấy trong chăn chắc chắn có điều kỳ quái, liền hỏi: "Vì sao Thái tử điện hạ phải trốn ở trong chăn?"
"Bổn cung, bổn cung cảm thấy lạnh! Không cần ngươi lo!". Thanh âm của Thái tử khiến người ta không đoán ra được ngài ấy đang chán nản hay giận dỗi.
"Lạnh?". Hai người có chút kinh ngạc.
Tiểu Thuận Tử thấp giọng nói: "Sáng nay, nô tài như thường lệ tới gọi Thái tử điện hạ rời giường, ngài ấy liền không cho nô tài đi qua hầu hạ, vẫn luôn phủ chăn che chắn bản thân."
Vương Hạo Tường là một tên lớn gan, hắn thật sự nhìn không vừa mắt bộ dáng sợ hãi rụt rè trốn ở trong chăn này của thái tử, hắn bước lên hai bước, bắt lấy chăn xốc lên.
"Aa!". Thái tử cả kinh, lập tức quay đầu lại xem là ai to gan như vậy.
Lúc này, Vương Hạo Tường vẫn chưa nhìn thấy rõ bộ dáng của Thái tử, ngài ấy đã rúc vào góc giường, dùng hai tay che kín mặt.
Giọng Thái tử gầm nhẹ: "Không được nhìn!". Sau đó dùng tah trái đoạt lại chăn bông rồi vùi đầu vào.
Vương Hạo Tường hết sức hụt hẫng, đành quay đầu nhìn Thanh Hiên. Thanh Hiên suy tư một lúc mới quay qua nói với Tiểu Thuận Tử: "Các nguoi lui ra ngoài trước."
Tiểu Thuận Tử thuận theo, dẫn theo các cung nữ và thái giám lui ra cửa chờ.
"Thái tử điện hạ, bây giờ không có người, ngài có thể chui ra rồi". Thanh Hiên ôn tồn trấn an.
"Không!". Thái tử dứt khoát đáp.
Thanh Hiên bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ cả đời này Thái tử đều không muốn nhìn thấy người sao? Hay nói đúng hơn là ngài không tín nhiệm chúng ta?"
Vương Hạo Tường cũng ở một bên hát đệm: "Đúng vậy, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Thái tử do dự hồi lâu, cuối cùng chậm rãi ngồi dậy, đưa lưng về phía hai người bọn họ, nói: "Không cho các ngươi cười."
Vẻ mặt Vương Hạo Tường rất đứng đắn: "Ta nhất định sẽ không cười."
Thanh Hiên nói: "Đúng vậy, ta cũng đã chuẩn bị tốt."
Thái tử chậm rãi quay đầu qua...trên khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của hắn có thêm một vòng đen quanh vành mắt, dấu vết bị người ta dùng một quyền đánh.
Vương Hạo Tường không nhịn được, cuối cùng cũng bật cười: "Hahaha! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thái tử thẹn quá hóa giận, cầm cái gối đầu ném qua: "Cười cười cười! Cười cái đầu ngươi! Còn cười nữa thì ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta!"
"Được được được, ta không cười nữa...ha ha, không cười nữa…". Vương Hạo Tường dùng hết khí lực để thu hồi sự cợt nhả của chính mình.
Thanh Hiên lại có chút nghi hoặc, nói: "Sao Thái tử điện hạ lại bị thương thành như vậy?"
Thái tử nhàn nhạt nói: "Hôm qua bổn cung chạm mặt nhị hoàng đệ, hắn một hai phải tỷ thí võ nghệ với ta."
Thanh Hiên lập tức minh bạch, luận thân thủ thì Thái tử vẫn kém hơn Nhị hoàng tử một chút.
"Tỷ thí võ nghệ cũng phải có điểm dừng, sao lại bị đánh thành ra thế này?". Thanh Hiên hỏi.
Thái tử bĩu môi: "Tài không bằng người mà...Hắn thực sự lợi hại hơn bổn cung,"
Vẻ mặt Vương Hạo Tường đầy oán giận: "Ngài còn không biết sao? Nhị hoàng tử này chính là thứ khẩu xà tâm phật*! Ngoài mặt thì cung cung kính kính, sau lưng lại chuyên môn dùng ám chiêu!". Hắn càng nói càng hăng: "Thái tử điện hạ, ngài không biết đâu, sáng nay ngài không tới Thái học viện, Nhị hoàng tử kia lại dám nói với Lý học sĩ…"
(*): nguyên văn 笑面虎 = Tiếu diện hổ, chỉ người ngoài mặt luôn nở nụ cười nhưng hành vi lại rất tàn nhẫn ác độc.
"Hạo Tường!". Thanh Hiên nhẹ giọng trách mắng: "Đừng nói nữa, chuyện đã đến nước này, người cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa."
Vương Hạo Tường lập tức im bặt.
Thanh Hiên hỏi: "Thái tử điện hạ không mời thái y tới xem qua sao? Vết bầm này chỉ sợ là cần phải đắp thuốc một chút…"
Thái tử thấp giọng nói: "Sao có thể mời thái y tới xem được? Nếu bọn họ biết nguyên do bổn cung bị thương, sợ là lại lên án ta không bằng nhị hoàng đệ trước mặt phụ hoàng."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Vẻ mặt thái tử rất bất lực, từ sau khi hắn lên làm Thái tử, không có ngày nào không sống trong lo sợ. Đặc biệt là sau khi mẫu phi của hắn, Ninh quý phi qua đời, hắn liền mất đi chỗ dựa. Hoàng đế bận rộn quốc sự, không có cách nào để ý đến hắn.
Hắn đã từng dốc sức mỗi ngày, hy vọng trở thành một Thái tử ưu tú trong mắt mọi người. Nhưng hễ làm chuyện gì không tốt một chút đều sẽ bị người ta bắt bẻ không tha, thậm chí xoi mói để tìm ra lỗi sai của hắn.
Dần dà hắn cũng chán ghét trở thành người xuất chúng, từ khi trong cung lưu truyền Nhị hoàng tử càng thông minh giỏi giang, có phong phạm đế vương, hắn càng thêm rầu rĩ không vui.
Thanh Hiên cũng hiểu rất rõ tình cảnh của hắn bây giờ, địa vị Thái tử tràn ngập nguy cơ, bất kỳ một lời đồn đãi vớ vẫn nào cũng có khả năng trở thành ngòi nổ trong tương lại.
Thanh Hiên ra sức khuyên giải: "Thái tử điện hạ, trốn tránh không phải là biện pháp". Vết bầm này nhìn liền biết phải mất vài ngày mới hoàn toàn tan hết. Không thể không đến Thái học viện mấy ngày liên tục như vậy.
Thái tử nói: "Sao bổn cung lại không biết chứ...còn không phải là do vẫn chưa tìm ra được biện pháp tốt sao…"
Thanh Hiên lại nói: "Thái tử điện hạ, nếu người vẫn ở lì trong phòng không ra khỏi cửa, người kia ở bên ngoài muốn thêu dệt lời đồn gì về ngài cũng dễ dàng."
"Đúng vậy! Đúng vậy!". Vương Hạo Tường cũng vội vàng khuyên bao: "Thái tử vẫn nên đến Thái học viện cùng chúng ta đi."
Mắt thấy cũng sắp hết thời gian nghỉ, Đông Cung cách Thái học viện khá xa, nếu bây giờ còn không xuất phát thì sẽ không tới kịp lớp học buổi chiều. Tiết học chiều nay đích thân Đường các lão đứng lớp, bọn họ cũng không dám vắng mặt.
"Nhưng mà…". Thái tử vẫn cứ băn khoăn, hắn thật sự không muốn mọi người nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của mình.
"Thái tử điện hạ! Điện hạ mau ra đi! Có chuyện lớn rồi!". Tiếng thét của Tiểu Thuận Tử đột nhiên vang vọng toàn bộ Đông Cung.
Thái tử điện hạ vốn đang bực bội, lúc này càng thêm tức giận hỏi: "Ồn muốn chết! Chuyện gì mà kinh hoảng?"
Tiểu Thuận Tử vội vàng nói: "Thái học viện bên kia truyền tin tới, buổi chiều Hoàng thượng muốn đến Thái học viện kiểm tra các hoàng tử! Lúc này e rằng đang trên đường qua rồi!"
Thái tử cảm thấy dường như bị ngũ lôi đánh xuống đầu*: "Cái gì?"
--Dịch: Autumnnolove--
Tần Tu Viễn có chút xấu hổ, lập tức đáp lại: "Mạt tướng chỉ cảm thấy quân vụ một ngày cũng không được bỏ qua."
Thái độ không mặn không nhạt của hắn đối với con gái của Thủ phụ đại thần vừa khéo rất hợp tâm ý hoàng đế. Nếu như hai người ân ái mặn nồng, chỉ sợ cán cân trong lòng Đường các lão sẽ nghiêng về phía Tần Tu Viễn.
Minh Thành Đế cười: "Vậy lần này người đi Ích Châu, dẫn theo phu nhân của ngươi đi, xem như trẫm phê chuẩn cho người nghỉ phép du ngoạn."
Tần Tu Viễn sửng sốt, đi Ích Châu cưỡi ngựa thì mất ba ngày đường, ngồi xe ngựa thì hơn năm ngày đường. Thân thể của nàng nhu nhu nhược nhược thế kia, e rằng sẽ bị đường xá xóc nảy làm cho rã rời. Còn chưa biết được dọc đường có gặp nguy hiểm gì không, trên người nàng lại đang có thương tích...
Vì vậy Tần Tu Viện vội vàng nói: "Chuyến đi Ích Châu lần này đường xa núi cao, thân thể của tiện nội*...
(*): cách người xưa gọi vợ mình trước mặt người ngoài.
"Hoàng thượng, trà lạnh rồi. Nô tài đổi một chung khác cho người". Mưu công công đột nhiên lên tiếng.
Tần Tu Viễn bị Mưu công công cắt ngang, không khỏi đưa mắt nhìn Mưu công công một cái.
Sắc mặt Mưu công công không gợn sóng, ánh mắt của hắn lại đảo qua nhìn Minh Thành Đế, phát hiện hoàng đế vẫn đang xem xét thái độ của hắn, không có nhẹ nhàng như trong lời nói.
Hắn bỗng dưng tỉnh táo lại, mới nãy ra vẻ không quan tâm tới Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng bây giờ lại lo lắng cho an nguy của nàng...như vậy càng khiến cho Minh Thành Đế sinh nghi.
Hắn tiếp tục nói: "Đi Ích Châu núi ca đường xa, mang nữ nhân theo thập phần không tiện...Hoàng thượng chớ có khó xử mạt tướng."
Dường như hoàng đế đã đạt được đáp án mong muốn, nói: "Không sao, để cho ngươi quen với việc mỗi ngày có gia đình."
Tâm đế vương, muôn đời khó đoán.
Nếu không phải vừa nãy Mưu công công cắt ngang, e rằng hoàng đế sẽ có lòng nghi ngờ Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn có thật sự bằng mặt không bằng lòng hay không.
Tần Tu Viễn giương mắt nhìn Minh Thành Đế, ra vẻ miễn cưỡng: "Mạt tướng tuân chỉ, lập tức trở về chuẩn bị một chút."
Sau khi Tần Tu Viễn cáo lui, Minh Thành Đế khẽ thở dài một hơi, nói: "Mưu Khiêm!"
Mưu công công mỉm cười khom người: "Có nô tài!"
"Ngươi nói xem, Tần Tu Viễn có khi nào vẫn còn ghi hận chuyện năm đó, cho nên mới không chịu toàn lực phụ tá trẫm?". khóe mắt Minh Thành Đế híp lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mưu công công kinh ngạc nói: "Phải không? Phụ tá toàn lực hay không...Nô tài ngu dốt, không thể phân biệt được. Nhưng mà nô tài cảm thấy tướng quân vẫn rất nghe lời hoàng thượng."
"Vậy sao? Người thấy được những gì?". Hoàng đế càng thêm hứng thú hỏi tới.
"Hoàng thượng muốn ngài ấy cưới ai ngài ấy liền cưới người đó, muốn ngài ấy mang phu nhân ra ngoài ngài ấy liền mang, còn không phải là rất nghe lời sao?". Rõ ràng là một lý do không mặn không nhạt lại cực kỳ dễ hiểu, vẻ mặt Mưu công công hết sức nghiêm túc.
Minh Thành Đế cười nhạo: "Người thì biết cái gì!"
Sau đó lại như trầm ngâm nói thêm một câu: "Nhưng thật ra lại nghe lời hơn so với phụ thân của hắn."
Minh Thành Đế nhớ đến lão Trấn Quốc Công, Tần Mục. Tần Mục chính là thư đồng năm đó của thế tử, cho nên tình nghĩa ít nhiều sâu sắc hơn so với người khác. Tuy nói rằng tình cảm của Minh Thành Đế và Tần Mục dần dần tiêu tán bớt sau những lần tranh chấp triều sự từ khi Minh Thành Đế lên ngôi, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút canh cánh.
Tần Tu Viễn có dáng dấp tương tự Tần Mục, nhìn thấy Tần Tu Viễn không khỏi khiến Minh Thành Đế nhớ tới Tần Mục.
Trong lòng Minh Thành Đế có chút u sầu, nhưng lại không có nơi nào để giải bày, hắn chỉ có thể bưng chung trà lên uống, hi vọng có thể tưới mát được tâm tình đang lo lắng của hắn.
Đây là trà vũ tiền Long Tỉnh* tươi ngon nhất, nhưng Minh Thành Đế nhíu mi nói: "Trà này càng uống càng vô vị."
(*): chỉ lứa trà được thu hoạch trước tiết Cốc Vũ (mưa rào cuối xuân, khoảng tháng 4, tháng 5 âm lịch)
Mưu công công tràn đầy kinh ngạc: "Tháng trước không phải hoàng thượng còn nói trà vũ tiền Long Tỉnh này uống rất ngon sao?"
Vẻ mặt Minh Thành Đế đầy ghét bỏ: "Uống tới uống lui có mấy loại này, nhiều năm như vậy đã sớm ngán rồi."
Mưu công công nhìn sắc mặt hắn, suy đoán được tâm tư, liền tiếp lời phân ưu: "Cũng phải, trà này làm sao so được với kim phong ngọc lộ*..."
(*): bắt nguồn từ câu thơ "kim phong ngọc lộ nhất tương phùng" trong bài 'Thước kiều tiên' của thi sĩ thời Bắc Tống, Tần Quán. Bài thơ liên quan đến lễ Thất tịch, miêu tả một mối tình trung trinh cả đời không thay đổi.
Thần sắc Minh Thành Đế ảm đạm đi vài phần: "Nếu Ninh nhi còn sống, ngày nào trẫm cũng có thể uống kim phong ngọc lộ."
Mưu công công đảo mắt ngắm nhìn sắc mặt của Minh Thành Đế, dường như không có vẻ gì là không vui, càng có nhiều thêm mấy phần hoài niệm, liền nói: "Tuy rằng Ninh quý phi đã không còn, nhưng ngài còn có Thái tử, nếu hoàng thượng mệt mỏi, không bằng tới nhìn Thái tử một chút? Thả lỏng tâm tình."
Mẫn Thành Đế chần chừ nói: “Thôi.”
Hắn lại cầm lấy tấu chương lên xem, qua một lúc lại nói: "Nếu xử lý xong hết chính sự mà còn sớm thì đi."
Mưu công công hiểu ý, liền yên lặng không nói gì nữa.
--Dịch: Autumnnolove--
Nhưng hôm nay Thái tử lại không có mặt ở Thái học viện.
Ngày thường Thanh Hiên đều ngồi bên cạnh Thái tử, hôm nay hắn từ Phủ tướng quân hồi cung lập tức đến lớp học, cho đến lúc tan học đều không thấy Thái tử tới.
"Người có biết hôm nay thái tử sao lại vắng mặt không?". Thanh Hiên vừa thu thập rương đựng sách, vừa nói chuyện với Vương Hạo Tường.
Vương Hạo Tường là con út của Vương thái úy, có giao hảo rất tốt với Thanh Hiên.
(*): Là một chức quan võ cao cấp trong quân đội dưới một số triều đại phong kiến ở Việt Nam và Trung Quốc.
Vương Hạo Tường lắc đầu: "Làm sao mà ta biết được!". Sau đó hắn lại lén chu chu môi: "Có lẽ hắn biết đó."
Hắn, chính là Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử đang đứng bên cạnh Đại học sĩ Lý đại nhân, hết sức khiêm tốn nghe giảng giải bài học.
Hắn mới mười bốn tuổi thôi, nhưng bất kể hành vi hay cử chỉ đều giống với tính nết của hoàng hậu, bộ dáng lão luyện thành thục. Hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu vàng, đai lưng bạch ngọc. Hắn vốn bằng tuổi với Thái tử, chỉ ra đời chậm hơn Thái tử hai tháng thôi. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, tám chín phần sẽ nhận nhầm hắn thành Thái tử.
Lúc này không biết hắn đang hỏi vấn đề gì, nhưng nghe được Lý đại nhân gật gù tán thưởng: "Nhị điện hạ tài trí nhạy bén, gần đây phí không ít tâm huyết đúng không?"
Nhị hoàng tử trả lời hết sức khiêm nhường: "Tiên sinh quá khen, Nguyên Khải tư chất bình thường, không thể so được với Thái tử ca ca thông tuệ, cho nên chỉ có thể dành nhiều thời gian và tâm tư hơn một chút để nghiên cứu kinh thư."
Lý đại nhân nghe được "tiên sinh" thì trong lòng không khỏi mỹ mãn, đúng ra Nhị hoàng tử chỉ cần xưng hô với hắn là Lý đại nhân, nhưng đối phương lại tinh tế khéo léo dùng hai chữ 'tiên sinh', đủ để bày tỏ sự kính trọng đối với hắn, thật sự xem hắn là thầy dạy.
Lý đại nhân vội vàng nói: "Vi thần đảm đương không nổi hai tiếng tiên sinh này! Nhưng mà hôm nay tại sao Thái tử điện hạ không tới, thân thể ngài ấy không đựic khỏe sao?"
Nhị hoàng tử khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: "Hôm qua Thái tử ca ca nói phong cảnh ở Ngự hoa viên đẹp nên muốn mấy ngày gần đây đi thả diều, cũng không biết có phải là hôm nay hoang huynh…". Sau đó hắn lại đột nhiên ảo não, nói: "Nguyên Khải lỡ lời...Tiên sinh cứ xem như chưa từng nghe thấy gì…"
Lý đại nhân nở một nụ cười khinh miệt, nói: "À…."
Với tước vị của Lý đại nhân, tuy rằng được đứng lớp giảng bài cho các hoàng tử, nhưng dù sao cũng không thể so được với các lão thần uy vọng như Đường các lão, cho nên hắn không dám đắc tội với bất kỳ vị nào ở nơi này.
Tình huống trước mắt của Thái tử, đã không còn mẹ đẻ để dựa vào, học tập lại không chuyên cần, nghe nói Hoàng thượng cũng chẳng quan tâm ngài ấy. Cứ tiếp tục như vậy, vị trí ở Đông Cung có khả năng đổi chủ hay không...cũng không ai biết.
Lý đại nhân cẩn thận đánh giá vị trước mặt mình, mẹ đẻ của Nhị hoàng tử là Trương hoàng hậu, mà nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu rất bề thế, Nhị hoàng tử có lòng cầu tiến, nếu đến lúc nào đó Hoàng thượng thật sự nổi lên tâm tư lập lại Thái tử...e rằng vị này cũng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến tương lai, mặt mày của Lý đại nhân lại thêm mấy phần nịnh nọt: "Nhị điện hạ còn chỗ nào không rõ không? Vi thần nhất định hết lòng giải thích nghi hoặc cho ngài."
Nhị hoàng tử ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng thì không: "Đều minh bạch rồi, đa tạ tiên sinh."
Sau đó xoay người trở về chỗ ngồi. Hắn cũng không phải thật sự muốn trao đổi bài học, hỏi thêm nữa chẳng phải thể hiện bản thân ngu dốt sao?
Vương Hạo Tường và Thanh Hiên ở một bên nghe thấy cuộc đối thoại giữa Nhin hoàng tử cùng Lý đại nhân, Vương Hạo Tường có chút tức giận, lập tức muốn xông lên lý luận với Nhị hoàng tử, hắn vừa đứng lên liền bị Thanh Hiên giữ chặt.
Thanh Hiên lắc lắc đầy, thấp giọng nói: "Việc cấp bách lúc này là phải mời cho bằng được Thái tử đến đây."
Vương Hạo Tường nghĩ lại cũng đúng, nếu có Thái tử ở đây, vậy Nhị hoàng tử kia cũng không có cách nào đổi trắng thay đen, bôi nhọ danh dự của Thái tử.
Giờ Ngọ được nghỉ ngơi, Thanh Hiên liền cùng Vương Hạo Tường chuồn ra khỏi Thái học viện, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải tiểu thái giám Tiểu Thuận Tử của Đông Cung.
"Hai vị tiểu công tử, nô tài ở đây chờ hai vị!". Vẻ mặt Tiểu Thuận Tử nôn nóng, trên người chảy đầy mồ hôi, hẳn là đứng ở đây phơi nắng chờ đã lâu.
"Thái tử điện hạ đâu?". Thanh Hiên vội vàng hỏi.
"Thái tử điện hạ….ngài ấy, thân thể ngài ấy không được khỏe, cho nên không muốn đến Thái học viện". Tiểu Thuận Tử ấp úng nói.
"Thái tử điện hạ bị bệnh gì?". Vương Hạo Tường sốt sắng hỏi, thường ngày bọn họ chính là thiết tam giác, thiếu một người cũng không được.
"Chuyện này...nô tài, nô tài cũng không dám nói. Hai vị tiểu công tử vẫn nên theo nô tài tới nơi tự nhìn đi". Tiểu Thuận Tử thật sự không dám nói rõ, thái tử điện hà đã nằm trên giường trùm chăn kín đầu hết một buổi sáng, vừa không cho bọn họ đi mời Thái y, cũng không cho bọn họ đi bẩm báo với Hoàng thượng Hoàng hậu.
"Đi, mau dẫn chúng ta tới đó!". Thanh Hiên không cần nghĩ ngợi gì lập tức nói: "Chúng ta gấp rút một chút, nếu buổi chiều cả ba người chúng ta không trở về kịp, không chừng bên kia lại nháo ra chuyện xấu gì nữa."
Vương Hạo Tường nghe như vậy cũng có chút sốt ruột, liền cầm lấy rương đựng sách đi theo Tiểu Thuận Tử tới Đông Cung.
--Wattpad: Autumnnolove--
Bên trong Đông Cung là một rừng cổ thụ che trời, tươi tốt xanh um bao phủ toàn bộ cung điện, khiến người ta nhìn thôi đã thấy âm u. Những cây cột trụ ngoài cửa cung lâu năm không được tu sửa, sơn đỏ bắt đầu xỉn màu không còn sáng bóng.
Không gian nhiễm đầy hơi thở cũ kỹ, hoàn toàn không có chút gì phù hợp với hoàng cung sơn son thếp vàng tráng lệ, dường như rất ít khi có người lui tới nơi này.
"Điện hạ! Thanh Hiên công tử và Hạo Tường công tử tới rồi!". Tiểu Thuận Tử dẫn theo hai người bọn họ đi thẳng vào nội điện.
Bên trong nội điện, mấy cung nữ và thái giám đều đang quỳ trên mặt đất hết sức bất an, không biết phải làm sao.
Thái tử nằm trên giường, dùng một cái chăn dày che kín đầu, nói: "Đuổi bọn họ ra ngoài! Đi ra ngoài!"
Thanh Hiên nhíu mày: "Thái tử điện hạ, người làm sao vậy?"
Thái tử là người trung hậu, đối nhân xử thế chân thành không kiêu ngạo, cho nên giữa bọn họ vẫn luôn tình như thủ túc, chưa từng nhìn thấy Thái tử thất thố như thế.
Thái tử không trả lời, chỉ rầu rĩ nói: "Các ngươi đi ra ngoài! Bổn cung muốn ở một mình…"
Vương Hạo Tường cảm thấy trong chăn chắc chắn có điều kỳ quái, liền hỏi: "Vì sao Thái tử điện hạ phải trốn ở trong chăn?"
"Bổn cung, bổn cung cảm thấy lạnh! Không cần ngươi lo!". Thanh âm của Thái tử khiến người ta không đoán ra được ngài ấy đang chán nản hay giận dỗi.
"Lạnh?". Hai người có chút kinh ngạc.
Tiểu Thuận Tử thấp giọng nói: "Sáng nay, nô tài như thường lệ tới gọi Thái tử điện hạ rời giường, ngài ấy liền không cho nô tài đi qua hầu hạ, vẫn luôn phủ chăn che chắn bản thân."
Vương Hạo Tường là một tên lớn gan, hắn thật sự nhìn không vừa mắt bộ dáng sợ hãi rụt rè trốn ở trong chăn này của thái tử, hắn bước lên hai bước, bắt lấy chăn xốc lên.
"Aa!". Thái tử cả kinh, lập tức quay đầu lại xem là ai to gan như vậy.
Lúc này, Vương Hạo Tường vẫn chưa nhìn thấy rõ bộ dáng của Thái tử, ngài ấy đã rúc vào góc giường, dùng hai tay che kín mặt.
Giọng Thái tử gầm nhẹ: "Không được nhìn!". Sau đó dùng tah trái đoạt lại chăn bông rồi vùi đầu vào.
Vương Hạo Tường hết sức hụt hẫng, đành quay đầu nhìn Thanh Hiên. Thanh Hiên suy tư một lúc mới quay qua nói với Tiểu Thuận Tử: "Các nguoi lui ra ngoài trước."
Tiểu Thuận Tử thuận theo, dẫn theo các cung nữ và thái giám lui ra cửa chờ.
"Thái tử điện hạ, bây giờ không có người, ngài có thể chui ra rồi". Thanh Hiên ôn tồn trấn an.
"Không!". Thái tử dứt khoát đáp.
Thanh Hiên bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ cả đời này Thái tử đều không muốn nhìn thấy người sao? Hay nói đúng hơn là ngài không tín nhiệm chúng ta?"
Vương Hạo Tường cũng ở một bên hát đệm: "Đúng vậy, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Thái tử do dự hồi lâu, cuối cùng chậm rãi ngồi dậy, đưa lưng về phía hai người bọn họ, nói: "Không cho các ngươi cười."
Vẻ mặt Vương Hạo Tường rất đứng đắn: "Ta nhất định sẽ không cười."
Thanh Hiên nói: "Đúng vậy, ta cũng đã chuẩn bị tốt."
Thái tử chậm rãi quay đầu qua...trên khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của hắn có thêm một vòng đen quanh vành mắt, dấu vết bị người ta dùng một quyền đánh.
Vương Hạo Tường không nhịn được, cuối cùng cũng bật cười: "Hahaha! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thái tử thẹn quá hóa giận, cầm cái gối đầu ném qua: "Cười cười cười! Cười cái đầu ngươi! Còn cười nữa thì ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta!"
"Được được được, ta không cười nữa...ha ha, không cười nữa…". Vương Hạo Tường dùng hết khí lực để thu hồi sự cợt nhả của chính mình.
Thanh Hiên lại có chút nghi hoặc, nói: "Sao Thái tử điện hạ lại bị thương thành như vậy?"
Thái tử nhàn nhạt nói: "Hôm qua bổn cung chạm mặt nhị hoàng đệ, hắn một hai phải tỷ thí võ nghệ với ta."
Thanh Hiên lập tức minh bạch, luận thân thủ thì Thái tử vẫn kém hơn Nhị hoàng tử một chút.
"Tỷ thí võ nghệ cũng phải có điểm dừng, sao lại bị đánh thành ra thế này?". Thanh Hiên hỏi.
Thái tử bĩu môi: "Tài không bằng người mà...Hắn thực sự lợi hại hơn bổn cung,"
Vẻ mặt Vương Hạo Tường đầy oán giận: "Ngài còn không biết sao? Nhị hoàng tử này chính là thứ khẩu xà tâm phật*! Ngoài mặt thì cung cung kính kính, sau lưng lại chuyên môn dùng ám chiêu!". Hắn càng nói càng hăng: "Thái tử điện hạ, ngài không biết đâu, sáng nay ngài không tới Thái học viện, Nhị hoàng tử kia lại dám nói với Lý học sĩ…"
(*): nguyên văn 笑面虎 = Tiếu diện hổ, chỉ người ngoài mặt luôn nở nụ cười nhưng hành vi lại rất tàn nhẫn ác độc.
"Hạo Tường!". Thanh Hiên nhẹ giọng trách mắng: "Đừng nói nữa, chuyện đã đến nước này, người cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa."
Vương Hạo Tường lập tức im bặt.
Thanh Hiên hỏi: "Thái tử điện hạ không mời thái y tới xem qua sao? Vết bầm này chỉ sợ là cần phải đắp thuốc một chút…"
Thái tử thấp giọng nói: "Sao có thể mời thái y tới xem được? Nếu bọn họ biết nguyên do bổn cung bị thương, sợ là lại lên án ta không bằng nhị hoàng đệ trước mặt phụ hoàng."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Vẻ mặt thái tử rất bất lực, từ sau khi hắn lên làm Thái tử, không có ngày nào không sống trong lo sợ. Đặc biệt là sau khi mẫu phi của hắn, Ninh quý phi qua đời, hắn liền mất đi chỗ dựa. Hoàng đế bận rộn quốc sự, không có cách nào để ý đến hắn.
Hắn đã từng dốc sức mỗi ngày, hy vọng trở thành một Thái tử ưu tú trong mắt mọi người. Nhưng hễ làm chuyện gì không tốt một chút đều sẽ bị người ta bắt bẻ không tha, thậm chí xoi mói để tìm ra lỗi sai của hắn.
Dần dà hắn cũng chán ghét trở thành người xuất chúng, từ khi trong cung lưu truyền Nhị hoàng tử càng thông minh giỏi giang, có phong phạm đế vương, hắn càng thêm rầu rĩ không vui.
Thanh Hiên cũng hiểu rất rõ tình cảnh của hắn bây giờ, địa vị Thái tử tràn ngập nguy cơ, bất kỳ một lời đồn đãi vớ vẫn nào cũng có khả năng trở thành ngòi nổ trong tương lại.
Thanh Hiên ra sức khuyên giải: "Thái tử điện hạ, trốn tránh không phải là biện pháp". Vết bầm này nhìn liền biết phải mất vài ngày mới hoàn toàn tan hết. Không thể không đến Thái học viện mấy ngày liên tục như vậy.
Thái tử nói: "Sao bổn cung lại không biết chứ...còn không phải là do vẫn chưa tìm ra được biện pháp tốt sao…"
Thanh Hiên lại nói: "Thái tử điện hạ, nếu người vẫn ở lì trong phòng không ra khỏi cửa, người kia ở bên ngoài muốn thêu dệt lời đồn gì về ngài cũng dễ dàng."
"Đúng vậy! Đúng vậy!". Vương Hạo Tường cũng vội vàng khuyên bao: "Thái tử vẫn nên đến Thái học viện cùng chúng ta đi."
Mắt thấy cũng sắp hết thời gian nghỉ, Đông Cung cách Thái học viện khá xa, nếu bây giờ còn không xuất phát thì sẽ không tới kịp lớp học buổi chiều. Tiết học chiều nay đích thân Đường các lão đứng lớp, bọn họ cũng không dám vắng mặt.
"Nhưng mà…". Thái tử vẫn cứ băn khoăn, hắn thật sự không muốn mọi người nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của mình.
"Thái tử điện hạ! Điện hạ mau ra đi! Có chuyện lớn rồi!". Tiếng thét của Tiểu Thuận Tử đột nhiên vang vọng toàn bộ Đông Cung.
Thái tử điện hạ vốn đang bực bội, lúc này càng thêm tức giận hỏi: "Ồn muốn chết! Chuyện gì mà kinh hoảng?"
Tiểu Thuận Tử vội vàng nói: "Thái học viện bên kia truyền tin tới, buổi chiều Hoàng thượng muốn đến Thái học viện kiểm tra các hoàng tử! Lúc này e rằng đang trên đường qua rồi!"
Thái tử cảm thấy dường như bị ngũ lôi đánh xuống đầu*: "Cái gì?"