Chương 32
Người dịch: Autumnnolove
---
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn.
Bên trong đôi mắt phượng hẹp và dài đó, cũng không có lạnh nhạt và trào phúng như ngày thường, ngược lại ẩn chứa vài phần quan tâm.
Cánh mũi Đường Nguyễn Nguyễn có chút chua xót, vừa rồi ầm ĩ thành như vậy nàng cũng chưa khóc, lúc này một câu quan tâm của hắn lại làm cho khóe mắt của nàng có chút ướt.
Nàng quay đầu đi, trong lòng không khỏi tủi thân. Tần Tu Viễn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên. Gió xuân ấm áp, không tiếng động nhưng dịu dàng.
--Fapage: Bản dịch 0 đồng--
Giải quyết xong chuyện của Đường phu nhân, Đường Nguyễn Nguyễn lại dặn dò Đường bá vài câu, sau đó cùng Tần Tu Viễn lên xe ngựa hồi phủ.
Đường các lão sợ trong lòng Tần Tu Viên có vướng mắc, tiễn bọn họ một đường tới cửa phủ Học Sĩ, Tần Tu Viên cũng lễ tiết mà hàn huyên cùng lão vài câu, Đường Nguyễn Nguyễn lại không ngẩng đầu nhìn lão một cái.
Đường các lão trầm mặc nhìn chiếc xe ngựa đang dần khuất bóng, lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút tự trách.
Thấy thảm trạng của Đường phu nhân, lão cuối cùng cũng hiểu vì sao Đường Ngyễn Nguyễn liều chết cũng phải đấu tranh với Đường Doanh Doanh.
Lão chậm rãi quay đầu lại, trên mặt giống như xuất hiện thêm vài nếp nhăn, thở dài một tiếng, đi vào bên trong phủ.
Xe ngựa chạy lắc lư, Đường Nguyễn Nguyễn dựa vào vách xe, không nói gì, bộ dáng ôm một bầu tâm sự nặng nề.
Tần Tu Viễn ngồi ở phía đối diện nàng, nhìn nàng cau mày, hắn không khỏi lên tiếng hỏi: "Mẫu thân nàng bị hạ dược, chuyện lớn như vậy sao nàng không nói với ta?"
Đường Nguyễn Nguyễn rũ đôi mắt, nói: "Ta...đây là chuyện của ta, cũng không muốn gây rắc rối cho tướng quân."
Tần Tu Viễn nhíu mày nói: "Hôm nay nếu ta không tới, nàng không phải đền mạng thì chính là toi mạng. Kết quả như vậy, nàng vẫn muốn một mình đối diện sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn không có trực tiếp trả lời, mà cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tóm lại, đa tạ chàng!"
Tần Tu Viên có chút bất đắc dĩ, nói: "Ta không cần nàng nói chữ đa tạ."
Hắn lại nói: "Mẫu thân nàng bệnh, trước đó đều do Như phu nhân an bài đại phu tới chẩn bệnh sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, nói: "Ừm...Nếu phụ thân không tới Thái Y Viện mời thái y, mẫu thân ở trong phủ chỉ có thể trông chờ vào sự sắp xếp của Như phu nhân."
Tần Tu Viễn nghiêm mặt nói: "Trở về ta sẽ dặn dò Tần Trung, nói hắn đi mời Mạnh thái y tới chẩn bệnh, sắc thuốc cũng để cho người thân tín nhìn chằm chằm, không để cho bọn họ lại có cơ hội mượn tay hại người."
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt, vẻ mặt cảm kích: "Dạ!"
Tần Tu Viễn khẽ thở dài một cái, nói: "Nàng đã gả cho ta, ta không thể để cho người khác khi dễ nàng!". Dừng một chút, hắn lại nói: "Sau này nếu lại gặp chuyện như vậy, nàng không cần gạt ta."
Đường Nguyễn Nguyễn chăm chú nhìn hắn, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, đôi mắt trong veo như nước, giống như đang muốn nhìn rõ lòng hắn.
Tần Tu Viễn bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, giả vờ chợp mắt, dựa vào vách xe.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn đã ngủ, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng thu hồi tâm thần, hồi tưởng lại một màn vừa mới xảy ra lúc nãy...
Nàng rút cây trâm bạc uy hiếp Đường Doanh Doanh, thời khắc đó nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần đồng quy vu tận cùng nàng ta.
Thật giống như khi còn nhỏ, cha mẹ vẫn luôn ở nơi khác công tác, nàng được gửi về quê đi học, ông bà nội đối xử rất tốt với nàng, nhưng nàng không chịu nổi bị người khác bắt nạt ở trường học.
Rất nhiều đứa nhỏ đều thích giễu cợt nàng, nói nàng là một đứa nhỏ không ai thừa nhận...Có một lần, một đứa bé trai đá nàng một cái, nói: "Khóc đi, kêu mẹ của mày tới mắng tao nè! Mày làm gì có mẹ? Ha ha ha..."
Đường Nguyễn Nguyễn lúc đó tức giận tới mức trực tiếp dùng một chân đá đứa bé trai đó ngã trên mặt đất, làm cho nó phải may vài mũi trên mặt. Xong việc, tất cả mọi người đều trách mắng nàng, nàng cũng không khóc một tiếng.
Nàng chính là người như vậy, ngoài mặt thì điềm tĩnh ôn nhu, nhưng đối với những người hay chuyện gì nàng coi trọng, nàng đều sẽ thập phần để trong lòng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới thương tổn bọn họ.
Nhưng lúc nhớ lại Đường Doanh Doanh đoạt lấy cây trâm, bộ dáng điên cuồng đâm về phía nàng, nàng vẫn có chút sợ.
Kí ức bị đối xử bất công những năm gần đây của nguyên thân, những chuyện xảy ra từ lúc nàng xuyên đến thế giới này, giờ phút này đều đang sôi sục trong lòng nàng, những chuyện này không thể nói được cùng ai, cũng không có ai có thể hiểu được.
Ở cái thời đại xa lạ này, nàng thường xuyên cảm thấy cô độc, lúc này cả sợ hãi và uất hận đang hòa quyện cùng nhau, sợi dây vốn dĩ đã căng thẳng trong lòng nàng liền đột nhiên đứt ra.
Hốc mắt nàng đỏ ửng, thấp giọng khóc nức nở, tận lực không phát ra tiếng kêu.
--Người dịch: Autumnnolove--
Xe ngựa xóc nảy một đường cuối cùng cũng êm ái trở lại, cỗ xe lắc lư đi vào phía Đông Nam của hoàng thành, sắp sửa tiếng vào phủ Trấn quốc tướng quân nằm ở phía Đông của con phố đầu tiên.
"Tướng quân, phu nhân, sắp tới rồi!". Xa phu ở bên ngoài nhắc nhở.
"Đã biết!". Đường Nguyễn Nguyễn đáp lại, lúc này nàng đã bình tĩnh lại.
Tần Tu Viễn lúc này mới mở bừng mắt, yên lặng móc ra một cái khăn tay, đưa cho Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Lau...lau đi."
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra: Không phải hẳn đã ngủ rồi sao?
Trên mặt Tần Tu Viễn không có biểu tình gì, nói: "Còn muốn bản tướng quân giúp nàng sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe, lập tức duỗi tay nhận khăn tay của hắn, cẩn thận xoa xoa nước mắt trên mặt, sau đó gấp khăn tay lại cầm trong tay, thấp giọng nói: "Đa tạ tướng quân, ta..ta sẽ giặt sạch trả chàng."
Khăn tay trắng tinh, ngoan ngoãn chui vào trong tay áo nàng.
Khóe miệng Tần Tu Viễn hơi cong lên, "Ừm" một tiếng.
Tiểu cô nương này rõ ràng trong lòng rất sợ hãi, lại dám cầm trâm uy hiếp người khác. Cho dù có khóc, cũng tìm lúc không có ai, lén lút mà khóc. Biết nàng không muốn rơi nước mắt trước mặt hắn, cho nên hắn liền phối hợp nhắm hai mắt lại...Vừa vặn hắn cũng sợ nhất là nữ nhân khóc.
Đường Nguyễn Nguyễn nắm chặt khăn tay, không nói một lời mà trước sau xuống xe cùng Tần Tu Viễn, Tần Trung liền đi lên đón.
"Tướng quân, sao lúc này mới đã trở lại? Còn chưa dùng cơm phải không?"
Tần Tu Viễn nói: "Bãi triều liền tới phủ Học Sĩ một chuyến."
Hắn nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Ta cùng phu nhân đều chưa dùng cơm trưa."
Lúc này đã qua giờ cơm trưa, Tần Trung nói: "Vậy thuộc hạ lập tức phân phó phòng bếp lớn làm cơm trưa."
Tần Tu Viễn đang muốn gật đầu, Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: "Tướng quân......"
Tần Tu Viễn ngoái đầu lại nhìn nàng: "Làm sao vậy?"
Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Nếu tướng quân không chê, không bằng để ta xuống bếp đi."
Tần Tu Viễn có chút giật mình: "Nàng?"
- --
Nảy run tay gõ thành "chê" quý vị:)))
---
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn.
Bên trong đôi mắt phượng hẹp và dài đó, cũng không có lạnh nhạt và trào phúng như ngày thường, ngược lại ẩn chứa vài phần quan tâm.
Cánh mũi Đường Nguyễn Nguyễn có chút chua xót, vừa rồi ầm ĩ thành như vậy nàng cũng chưa khóc, lúc này một câu quan tâm của hắn lại làm cho khóe mắt của nàng có chút ướt.
Nàng quay đầu đi, trong lòng không khỏi tủi thân. Tần Tu Viễn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên. Gió xuân ấm áp, không tiếng động nhưng dịu dàng.
--Fapage: Bản dịch 0 đồng--
Giải quyết xong chuyện của Đường phu nhân, Đường Nguyễn Nguyễn lại dặn dò Đường bá vài câu, sau đó cùng Tần Tu Viễn lên xe ngựa hồi phủ.
Đường các lão sợ trong lòng Tần Tu Viên có vướng mắc, tiễn bọn họ một đường tới cửa phủ Học Sĩ, Tần Tu Viên cũng lễ tiết mà hàn huyên cùng lão vài câu, Đường Nguyễn Nguyễn lại không ngẩng đầu nhìn lão một cái.
Đường các lão trầm mặc nhìn chiếc xe ngựa đang dần khuất bóng, lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút tự trách.
Thấy thảm trạng của Đường phu nhân, lão cuối cùng cũng hiểu vì sao Đường Ngyễn Nguyễn liều chết cũng phải đấu tranh với Đường Doanh Doanh.
Lão chậm rãi quay đầu lại, trên mặt giống như xuất hiện thêm vài nếp nhăn, thở dài một tiếng, đi vào bên trong phủ.
Xe ngựa chạy lắc lư, Đường Nguyễn Nguyễn dựa vào vách xe, không nói gì, bộ dáng ôm một bầu tâm sự nặng nề.
Tần Tu Viễn ngồi ở phía đối diện nàng, nhìn nàng cau mày, hắn không khỏi lên tiếng hỏi: "Mẫu thân nàng bị hạ dược, chuyện lớn như vậy sao nàng không nói với ta?"
Đường Nguyễn Nguyễn rũ đôi mắt, nói: "Ta...đây là chuyện của ta, cũng không muốn gây rắc rối cho tướng quân."
Tần Tu Viễn nhíu mày nói: "Hôm nay nếu ta không tới, nàng không phải đền mạng thì chính là toi mạng. Kết quả như vậy, nàng vẫn muốn một mình đối diện sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn không có trực tiếp trả lời, mà cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tóm lại, đa tạ chàng!"
Tần Tu Viên có chút bất đắc dĩ, nói: "Ta không cần nàng nói chữ đa tạ."
Hắn lại nói: "Mẫu thân nàng bệnh, trước đó đều do Như phu nhân an bài đại phu tới chẩn bệnh sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, nói: "Ừm...Nếu phụ thân không tới Thái Y Viện mời thái y, mẫu thân ở trong phủ chỉ có thể trông chờ vào sự sắp xếp của Như phu nhân."
Tần Tu Viễn nghiêm mặt nói: "Trở về ta sẽ dặn dò Tần Trung, nói hắn đi mời Mạnh thái y tới chẩn bệnh, sắc thuốc cũng để cho người thân tín nhìn chằm chằm, không để cho bọn họ lại có cơ hội mượn tay hại người."
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt, vẻ mặt cảm kích: "Dạ!"
Tần Tu Viễn khẽ thở dài một cái, nói: "Nàng đã gả cho ta, ta không thể để cho người khác khi dễ nàng!". Dừng một chút, hắn lại nói: "Sau này nếu lại gặp chuyện như vậy, nàng không cần gạt ta."
Đường Nguyễn Nguyễn chăm chú nhìn hắn, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, đôi mắt trong veo như nước, giống như đang muốn nhìn rõ lòng hắn.
Tần Tu Viễn bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, giả vờ chợp mắt, dựa vào vách xe.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn đã ngủ, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng thu hồi tâm thần, hồi tưởng lại một màn vừa mới xảy ra lúc nãy...
Nàng rút cây trâm bạc uy hiếp Đường Doanh Doanh, thời khắc đó nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần đồng quy vu tận cùng nàng ta.
Thật giống như khi còn nhỏ, cha mẹ vẫn luôn ở nơi khác công tác, nàng được gửi về quê đi học, ông bà nội đối xử rất tốt với nàng, nhưng nàng không chịu nổi bị người khác bắt nạt ở trường học.
Rất nhiều đứa nhỏ đều thích giễu cợt nàng, nói nàng là một đứa nhỏ không ai thừa nhận...Có một lần, một đứa bé trai đá nàng một cái, nói: "Khóc đi, kêu mẹ của mày tới mắng tao nè! Mày làm gì có mẹ? Ha ha ha..."
Đường Nguyễn Nguyễn lúc đó tức giận tới mức trực tiếp dùng một chân đá đứa bé trai đó ngã trên mặt đất, làm cho nó phải may vài mũi trên mặt. Xong việc, tất cả mọi người đều trách mắng nàng, nàng cũng không khóc một tiếng.
Nàng chính là người như vậy, ngoài mặt thì điềm tĩnh ôn nhu, nhưng đối với những người hay chuyện gì nàng coi trọng, nàng đều sẽ thập phần để trong lòng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới thương tổn bọn họ.
Nhưng lúc nhớ lại Đường Doanh Doanh đoạt lấy cây trâm, bộ dáng điên cuồng đâm về phía nàng, nàng vẫn có chút sợ.
Kí ức bị đối xử bất công những năm gần đây của nguyên thân, những chuyện xảy ra từ lúc nàng xuyên đến thế giới này, giờ phút này đều đang sôi sục trong lòng nàng, những chuyện này không thể nói được cùng ai, cũng không có ai có thể hiểu được.
Ở cái thời đại xa lạ này, nàng thường xuyên cảm thấy cô độc, lúc này cả sợ hãi và uất hận đang hòa quyện cùng nhau, sợi dây vốn dĩ đã căng thẳng trong lòng nàng liền đột nhiên đứt ra.
Hốc mắt nàng đỏ ửng, thấp giọng khóc nức nở, tận lực không phát ra tiếng kêu.
--Người dịch: Autumnnolove--
Xe ngựa xóc nảy một đường cuối cùng cũng êm ái trở lại, cỗ xe lắc lư đi vào phía Đông Nam của hoàng thành, sắp sửa tiếng vào phủ Trấn quốc tướng quân nằm ở phía Đông của con phố đầu tiên.
"Tướng quân, phu nhân, sắp tới rồi!". Xa phu ở bên ngoài nhắc nhở.
"Đã biết!". Đường Nguyễn Nguyễn đáp lại, lúc này nàng đã bình tĩnh lại.
Tần Tu Viễn lúc này mới mở bừng mắt, yên lặng móc ra một cái khăn tay, đưa cho Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Lau...lau đi."
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra: Không phải hẳn đã ngủ rồi sao?
Trên mặt Tần Tu Viễn không có biểu tình gì, nói: "Còn muốn bản tướng quân giúp nàng sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe, lập tức duỗi tay nhận khăn tay của hắn, cẩn thận xoa xoa nước mắt trên mặt, sau đó gấp khăn tay lại cầm trong tay, thấp giọng nói: "Đa tạ tướng quân, ta..ta sẽ giặt sạch trả chàng."
Khăn tay trắng tinh, ngoan ngoãn chui vào trong tay áo nàng.
Khóe miệng Tần Tu Viễn hơi cong lên, "Ừm" một tiếng.
Tiểu cô nương này rõ ràng trong lòng rất sợ hãi, lại dám cầm trâm uy hiếp người khác. Cho dù có khóc, cũng tìm lúc không có ai, lén lút mà khóc. Biết nàng không muốn rơi nước mắt trước mặt hắn, cho nên hắn liền phối hợp nhắm hai mắt lại...Vừa vặn hắn cũng sợ nhất là nữ nhân khóc.
Đường Nguyễn Nguyễn nắm chặt khăn tay, không nói một lời mà trước sau xuống xe cùng Tần Tu Viễn, Tần Trung liền đi lên đón.
"Tướng quân, sao lúc này mới đã trở lại? Còn chưa dùng cơm phải không?"
Tần Tu Viễn nói: "Bãi triều liền tới phủ Học Sĩ một chuyến."
Hắn nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Ta cùng phu nhân đều chưa dùng cơm trưa."
Lúc này đã qua giờ cơm trưa, Tần Trung nói: "Vậy thuộc hạ lập tức phân phó phòng bếp lớn làm cơm trưa."
Tần Tu Viễn đang muốn gật đầu, Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: "Tướng quân......"
Tần Tu Viễn ngoái đầu lại nhìn nàng: "Làm sao vậy?"
Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Nếu tướng quân không chê, không bằng để ta xuống bếp đi."
Tần Tu Viễn có chút giật mình: "Nàng?"
- --
Nảy run tay gõ thành "chê" quý vị:)))