Chương 24
Mạnh thái y bị hỏi đến ngẩn người, ngay sau đó liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái. Thầm nghĩ phu nhân mảnh mai như thế, sợ đau cũng là chuyện bình thường.
Hắn liền nói: "Nam nhân thì sẽ không cảm thấy cái gì. Nhưng vết thương này ở trên người nữ tử vẫn sẽ cảm thấy rất đau."
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: "Ta cảm thấy còn tốt, cũng không phải rất đau". Nàng nói chính là lời nói thật, chỉ cần không đi lại, thì không có cảm giác gì.
Tần Tu Viễn hơi híp đôi mắt phượng: "Đại phu nói đau là đau, nàng không cần cậy mạnh."
Đường Nguyễn Nguyễn còn muốn giải thích: "Ta không có......"
Tần Tu Viễn lại dặn dò nói: "Phu nhân ta xưa nay sợ đau, còn phiền Mạnh thái y tốn nhiều tâm huyết."
Hắn lại giống như vừa nghĩ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, thuốc lần trước ngài cho bản tướng quân, hiệu quả rất tốt. Mấy ngày nữa ta lại nói Tần Trung đến Thái Y Viện lấy thêm một ít."
Mạnh thái y nghe vậy, cao hứng nói: "Vậy thì tốt quá!"
Tần Tu Viễn lại hàn huyên hai câu, sau đó vội vàng chạy đến quân doanh.
Mạnh thái y chuẩn bị cáo lui, Đường Nguyễn Nguyễn lại lên tiếng: "Mạnh thái y xin dừng bước!"
Mạnh thái y hỏi: "Phu nhân còn có chuyện gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn cho Thải Vi một cái ánh mắt, Thải Vi liền móc trong tay áo ra một đơn thuốc, đưa cho Mạnh thái y, nói: "Mời thái y hỗ trợ xem giúp, bài thuốc này, là trị liệu cho chứng bệnh gì? Có gì sai hay không?"
Tốc độ làm việc của Đường bá cũng thật mau, mới tờ mờ sáng, liền sai người đem đơn thuốc của mẫu thân Đường Nguyễn Nguyễn đưa tới.
Mạnh thái y tiếp nhận đơn thuốc, chuyên chú nhìn, đột nhiên, hắn nhíu mày, nói: "Một phương thuốc đang tốt như thế này, vì sao lại phải cho thêm khổ sâm vào?"
Đường Nguyễn Nguyễn lập tức hỏi: "Mong Mạnh đại phu nói rõ hơn!"
Mạnh thái y sờ sờ chòm râu, giống như đang suy tư, nói: "Phương thuốc này vốn là phương thuốc thường thấy để ích khí bổ huyết, nếu muốn đạt hiệu quả tốt hơn, thêm một chút đan sâm là được rồi. Nhưng lại cố tình thêm vào khổ sâm, vừa không đúng bệnh, còn dễ dẫn đến các hệ lụy khác."
Đường Nguyễn Nguyễn lo lắng hỏi: "Hệ lụy như thế nào? Nếu dùng trong thời gian dài thì sẽ thế nào?"
Mạnh thái y lần này không cần suy nghĩ liền đáp: "Xem liều lượng trên đơn thuốc, cũng không đến mức muốn tính mệnh của người khác. Bất quá còn cần phải nhìn xem là ai dùng, nếu là thanh niên nam tử dùng, có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì lớn. Nhưng nếu người bệnh cơ thể suy nhược sợ lạnh, thức ăn vào bụng khó tiêu hóa...Khổ sâm này, được gọi là thảo dược đắng nhất, bất kỳ ai dùng nó trong một thời gian dài đều khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn, càng không muốn ăn uống gì."
Cũng chính là chứng bệnh dân gian thường gọi...bệnh kén ăn.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn tối dần, nàng vội vàng nói: "Mạnh thái y, mẫu thân ta dùng loại thuốc này...Dùng cũng ngoài hai tháng rồi, hiện tại đã ăn uống không vô, gầy đến nỗi không ngồi dậy được, không biết có cách nào có thể cứu bà ấy không?"
Mạnh thái y sửng sốt, nói: "Thì ra là Đường phu nhân..."
Mạnh thái y ở trong cung đã nhiều năm, nhìn quen hậu cung ngấm ngầm tranh đấu, tự nhiên cũng hiểu chuyện này như thế nào.
Hắn cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Hạ quan có thể kê một phương thuốc mới cho phu nhân điều trị, nhưng mà cũng cần phải nghĩ cách khiến cho phu nhân có thể ăn được chút ít, nếu không có thể lực, uống thuốc gì cũng vô dụng."
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu nói: "Đa tạ Mạnh thái y, bất quá tình huống của mẫu thân hiện tại như vậy thì nên cho ăn cái gì mới tốt?"
Mạnh thái y nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhìn xem trước đó phu nhân thích ăn cái gì, thử xem có thể kích thích vị giác của phu nhân một chút không. Phu nhân đã ăn khổ sâm trong một thời gian dài, nếu có thể tìm được thứ gì đó giống như trong đắng có ngọt, sẽ dễ dàng nuốt xuống."
Trong đầu nàng bất chợt lóe lên tia sáng: Trong đắng có ngọt...socola?
Tiễn Mạnh thái y đi, Đường Nguyễn Nguyễn liền xuống giường viết một tờ danh sách, đưa cho Thải Vi.
"Thải Vi, người nhanh nhanh đi Thanh Mộc Trai, mua giúp ta mấy thứ nguyên liệu nấu ăn này."
Thải Vi nói: "Tiểu thư, chân của người còn chưa có tốt lên, đã vội vàng làm thức ăn cho phu nhân rồi sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ không để ý lắm, nói: "Đây chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, nếu còn kéo dài thời gian, ta sợ mẫu thân..."
Nàng không nói hết câu, nhưng Thải Vi đã hiểu ý: "Nô tỳ đã biết, nô tỳ lập tức đi làm chuyện tiểu thư phân phó!"
Thải Vi đi ra ngoài không bao lâu, Minh Sương liền tới gõ cửa: "Phu nhân! Đậu phộng hôm qua, tìm được rồi!"
Đường Nguyễn Nguyễn còn đang suy nghĩ về chuyện của mẫu thân, nghe nàng ta nói xong, có chút lơ đễnh hỏi lại: "Đậu phộng đi nơi nào?"
Minh Sương bưng cái chén đậu phộng trống không lên, nói: "Hóa ra là Minh Hiên tiểu công tử hôm qua tới tìm tướng quân, kết quả là trong viện chúng ta không có ai, ngài ấy liền tự đi tới phòng bếp nhỏ tìm thức ăn..."
Nàng lẩm bẩm: "Thật là không nghĩ tới, ăn sạch đậu phộng tửu quỷ của chúng ta!"
Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dạng đáng yêu của nàng ta, trong lòng cũng thả lỏng vài phần, nói: "Ăn rồi thì thôi, lần sau lại làm là được."
Nàng nhớ rõ Đại tẩu có hai đứa nhỏ, đứa lớn kêu là Tần Thanh Hiên, đã chín tuổi, từ nhỏ đã được đưa đến Thái học viện*.
(*) - 太学: học phủ tối cao trong hệ thống giáo dục Á Đông, dành cho con em quý tộc. Sau này còn được gọi là Quốc Tử Giám. (Wattpad: Autumnnolove)
Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi thêm một câu: "Nó tới tìm tướng quân làm cái gì?"
Minh Sương nói: "Nô tỳ cảm thấy, có thể là muốn năn nỉ tướng quân chúng ta dạy ngài ấy võ nghệ."
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: "Nó không có sư phụ sao?"
Minh Sương lắc đầu nói: "Không có, Đại phu nhân không cho ngài ấy tập võ."
Đường Nguyễn Nguyễn lại càng thêm khó hiểu: "Vì sao?"
Minh Sương là một người ruột để ngoài da, liền đem toàn bộ những gì mình biết kể ra hết: "Ba năm trước đây, Hổ Khiếu tướng quân theo Quốc Công gia xuất chinh Bắc Tề, kết quả chết trận sa trường, không thể trở về được nữa. Đại phu nhân thương tâm quá độ, người sợ tương lai của hai vị tiểu công tử cũng bị chặt đứt trên chiến trường, liền sống chết không đồng ý cho bọn họ học võ. Mà ở Thái học viện văn võ đều được xem trọng, Đại phu nhân không muốn Minh Hiên tiểu công tử tập võ, cho nên không cho ngài ấy đi."
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Vậy vì sao Thanh Hiên có thể đi Thái học viện?"
Minh Sương gật đầu: "Bởi vì trước khi Đại công tử qua đời, Thanh Hiên tiểu công tử đã vào Thái học viện rồi, ngài ấy tư chất thông minh, còn được tuyển làm thư đồng cho Thái tử, Đại phu nhân lúc này mới không quản thúc được ngài ấy."
Bên trong Thái học viện ngoài Thái tử, Hoàng tử, con cháu hoàng gia tông thất, thì cũng chỉ có những thần tử được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái mới có tư cách đưa hài tử tới đó học, văn thao võ lược đều do các Đại học sĩ đứng ra giảng dạy.
Trước khi đương kim Thánh thượng đăng cơ, phụ thân của Đường Nguyễn Nguyễn chính là thầy dạy của Thái tử. Mà thư đồng của Thái tử đều là những người xuất sắc ở Thái học viện, chờ sau khi Thái tử đăng cơ sẽ trở thành phụ tá đắc lực bên cạnh tân hoàng, cho nên, Tần gia cũng hết sức chú trọng bồi dưỡng Thanh Hiên.
Minh Sương lại nói: "Đáng thương cho Minh Hiên tiểu công tử, ngài ấy từ nhỏ luôn sùng bái phụ thân, chỉ mong muốn trở thành một người giống như phụ thân ngài ấy, nhưng Đại phu nhân không chấp nhận cho ngài ấy luyện võ...Cũng chính là chặt đứt ý niệm của ngài ấy."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nàng nhớ tới chính mình lúc còn ở hiện đại...
Nàng toàn tâm toàn ý làm đồ ăn vặt, cho dù có nhiều người thích video mỹ thực của nàng tới đâu, thậm chí nàng cũng có thể nhờ đó mà có thu nhập tốt, nhưng vẫn không nhận được sự ủng hộ từ cha mẹ.
Bọn họ cho rằng đây không phải là công việc kinh doanh đàng hoàng, chỉ là ham thú chơi bời.
Khi còn nhỏ chưa từng đi họp phụ huynh cho nàng, lớn lên thì khinh thường nàng, tất cả đều khắc sâu ở trong lòng nàng.
Cảm giác không ai thấu hiểu, không ai ủng hộ này...Nàng có thể đồng cảm.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Thải Vi đi không bao lâu liền thắng lợi mang một đống nguyên liệu nấu ăn trở về.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy nàng ấy mua được bột cacao, đường bột* cùng bơ lạt không khỏi có chút hưng phấn, liền chuẩn bị lập tức động thủ làm socola.
(*) - 糖粉: loại đường được xay nhuyễn thành bột. (Người dịch: Autumnnolove)
Thải Vi thấy thế, vội vàng nói: "Tiểu thư! Người quên mất chân người đang bị thương rồi sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không để ý, nói: "Đã không còn đau nữa, đứng lên không thành vấn đề!"
Thải Vi nhắc nhở: "Nhưng mà tướng quân nói..."
Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn nàng một cái: "Hiện giờ tướng quân ở đâu?"
Nửa đoạn sau thành công nghẹn lại ở cổ họng Thải Vi, tướng quân không có ở đây, tất nhiên là mọi chuyện đều phải nghe theo phu nhân...
Đường Nguyễn Nguyễn vui vui vẻ vẻ đi tới phòng bếp nhỏ, đầu tiên là rửa tay, sau đó lại tìm được một cái muỗng rây nhỏ.
Nàng mở túi bột ca cao ra, đổ vào muỗng rây, bên dưới dùng một cái chén hứng.
Nàng lắc nhẹ cái muỗng rây, bột ca cao màu nâu liền bay lả tả từ muỗng xuống chén. Nàng rây rất cẩn thận, thấy có mấy phần ca cao dính lại với nhau thành khối, đều bị nàng nhẹ nhàng tán ra rồi rây, như vậy càng đảm bảo socola làm xong sẽ đậm đặc và đồng đều.
Thải Vi đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn, cái bột phấn màu nâu này hương vị thực kỳ lạ, giống như trong vị đắng có mang theo một mùi thơm không thể dễ tả được.
Thải Vi hỏi: "Tiểu thư, đây là cái gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Đây là bột ca cao, có thể dùng để làm socola."
"Socola là cái gì?". Minh Sương nghe nói phu nhân đang làm đồ ăn, cũng nhanh chóng tiến vào phòng bếp nhỏ.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Socola là một loại điểm tâm ngọt, trong đắng có ngọt, mùi vị rất ngon."
Dứt lời, nàng lại mở một túi sữa bột, tiếp tục đổ ra muỗng rây, nhẹ nhàng lắc đều đều, rây sữa bột mịn màng lên trên phần ca cao vừa chuẩn bị xong.
Sữa bột vừa thơm vừa trắng, từ từ phủ lên trên lớp bột ca cao màu nâu kia, giống như một tòa núi tuyết nho nhỏ, hết sức đẹp mắt.
Minh Sương hiếu kỳ hỏi: "Socola lại có thể mang theo đắng trong ngọt? Nghe ra cũng thật thú vị."
Tay Đường Nguyễn Nguyễn vẫn không chậm lại một nhịp, trên mặt lại nhiễm một tầng ý cười: "Thật sự rất thú vị, có một nơi người ta xem socola như vật đính ước. Một người nếu tặng socola cho người khác, đó là đại biểu thích người ta."
Minh Sương không khỏi mở to hai mắt nói: "Còn có tập tục như vậy? Thật sự là chưa từng nghe thấy! Bất quá, làm như vậy sẽ rất xấu hổ..."
Thải Vi "xì' một tiếng, bật cười: "Việc này Minh Sương chắc chắn là làm không được, nàng ta còn chưa kịp đi tặng cho người ta, đã tự mình ăn sạch!"
"Thải Vi xấu xa! Xem ta không đánh ngươi..."
"Ha ha ha...". Nhóm tiểu nha hoàn cười đùa thành một đoàn.
Đường Nguyễn Nguyễn vừa cười vừa đều tay khuấy hỗn hợp bột ca cao và sữa bột, cho đến khi bột ca cao màu nâu hoàn toàn bao bọc lấy sữa bột màu trắng, nàng mới buông chén ra. Sau đó tìm một cái nồi nhỏ, đặt ở trên bệ bếp.
Nước trong nồi nhỏ nấu một hồi liền sôi trào lên, đám bong bóng sủi bọt ừng ực ừng ực. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, lập tức lấy cái chén lớn đặt vào bên trong, tính toán hấp cách thủy bơ lạt.
Mấy khối bơ lạt được thả vào trong chén, từ từ tan ra thành một chất lỏng sóng sánh, dùng muỗng nhỏ khuấy khuấy nó lại biến thành dầu.
Nàng lại rắc vào ít đường bột, tiếp tục khuấy, canh chuẩn thời gian liền đổ hỗn hợp sữa ca cao vào, lợi dụng sức nóng cách thủy, kiên nhẫn khuấy một vòng lại một vòng. Cái bước này thập phần mấu chốt, nếu không khuấy đều, socola thành phẩm sẽ bị thô và sần sùi.
Hai tiểu nha hoàn ở bên cạnh, dùng sức hít hít cái mũi, cái hương vị này vừa nồng vừa ngọt, thật sự làm người ta muốn chảy nước miếng dài ba thước.
Chỉ chốc lát sau, socola đun chảy nóng hầm hập đã ra đời, nhưng mà nơi này không có túi bắt kem, cũng không có khuôn bánh.
Đường Nguyễn Nguyễn nhạy bén nghĩ ra một biện pháp, nàng sai Minh Sương đi lấy một ít chén rượu nhỏ tới.
Minh Sương nghi hoặc hỏi: "Phu nhân, mấy cái chén rượu này dùng để làm gì?"
Hắn liền nói: "Nam nhân thì sẽ không cảm thấy cái gì. Nhưng vết thương này ở trên người nữ tử vẫn sẽ cảm thấy rất đau."
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: "Ta cảm thấy còn tốt, cũng không phải rất đau". Nàng nói chính là lời nói thật, chỉ cần không đi lại, thì không có cảm giác gì.
Tần Tu Viễn hơi híp đôi mắt phượng: "Đại phu nói đau là đau, nàng không cần cậy mạnh."
Đường Nguyễn Nguyễn còn muốn giải thích: "Ta không có......"
Tần Tu Viễn lại dặn dò nói: "Phu nhân ta xưa nay sợ đau, còn phiền Mạnh thái y tốn nhiều tâm huyết."
Hắn lại giống như vừa nghĩ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, thuốc lần trước ngài cho bản tướng quân, hiệu quả rất tốt. Mấy ngày nữa ta lại nói Tần Trung đến Thái Y Viện lấy thêm một ít."
Mạnh thái y nghe vậy, cao hứng nói: "Vậy thì tốt quá!"
Tần Tu Viễn lại hàn huyên hai câu, sau đó vội vàng chạy đến quân doanh.
Mạnh thái y chuẩn bị cáo lui, Đường Nguyễn Nguyễn lại lên tiếng: "Mạnh thái y xin dừng bước!"
Mạnh thái y hỏi: "Phu nhân còn có chuyện gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn cho Thải Vi một cái ánh mắt, Thải Vi liền móc trong tay áo ra một đơn thuốc, đưa cho Mạnh thái y, nói: "Mời thái y hỗ trợ xem giúp, bài thuốc này, là trị liệu cho chứng bệnh gì? Có gì sai hay không?"
Tốc độ làm việc của Đường bá cũng thật mau, mới tờ mờ sáng, liền sai người đem đơn thuốc của mẫu thân Đường Nguyễn Nguyễn đưa tới.
Mạnh thái y tiếp nhận đơn thuốc, chuyên chú nhìn, đột nhiên, hắn nhíu mày, nói: "Một phương thuốc đang tốt như thế này, vì sao lại phải cho thêm khổ sâm vào?"
Đường Nguyễn Nguyễn lập tức hỏi: "Mong Mạnh đại phu nói rõ hơn!"
Mạnh thái y sờ sờ chòm râu, giống như đang suy tư, nói: "Phương thuốc này vốn là phương thuốc thường thấy để ích khí bổ huyết, nếu muốn đạt hiệu quả tốt hơn, thêm một chút đan sâm là được rồi. Nhưng lại cố tình thêm vào khổ sâm, vừa không đúng bệnh, còn dễ dẫn đến các hệ lụy khác."
Đường Nguyễn Nguyễn lo lắng hỏi: "Hệ lụy như thế nào? Nếu dùng trong thời gian dài thì sẽ thế nào?"
Mạnh thái y lần này không cần suy nghĩ liền đáp: "Xem liều lượng trên đơn thuốc, cũng không đến mức muốn tính mệnh của người khác. Bất quá còn cần phải nhìn xem là ai dùng, nếu là thanh niên nam tử dùng, có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì lớn. Nhưng nếu người bệnh cơ thể suy nhược sợ lạnh, thức ăn vào bụng khó tiêu hóa...Khổ sâm này, được gọi là thảo dược đắng nhất, bất kỳ ai dùng nó trong một thời gian dài đều khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn, càng không muốn ăn uống gì."
Cũng chính là chứng bệnh dân gian thường gọi...bệnh kén ăn.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn tối dần, nàng vội vàng nói: "Mạnh thái y, mẫu thân ta dùng loại thuốc này...Dùng cũng ngoài hai tháng rồi, hiện tại đã ăn uống không vô, gầy đến nỗi không ngồi dậy được, không biết có cách nào có thể cứu bà ấy không?"
Mạnh thái y sửng sốt, nói: "Thì ra là Đường phu nhân..."
Mạnh thái y ở trong cung đã nhiều năm, nhìn quen hậu cung ngấm ngầm tranh đấu, tự nhiên cũng hiểu chuyện này như thế nào.
Hắn cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Hạ quan có thể kê một phương thuốc mới cho phu nhân điều trị, nhưng mà cũng cần phải nghĩ cách khiến cho phu nhân có thể ăn được chút ít, nếu không có thể lực, uống thuốc gì cũng vô dụng."
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu nói: "Đa tạ Mạnh thái y, bất quá tình huống của mẫu thân hiện tại như vậy thì nên cho ăn cái gì mới tốt?"
Mạnh thái y nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhìn xem trước đó phu nhân thích ăn cái gì, thử xem có thể kích thích vị giác của phu nhân một chút không. Phu nhân đã ăn khổ sâm trong một thời gian dài, nếu có thể tìm được thứ gì đó giống như trong đắng có ngọt, sẽ dễ dàng nuốt xuống."
Trong đầu nàng bất chợt lóe lên tia sáng: Trong đắng có ngọt...socola?
Tiễn Mạnh thái y đi, Đường Nguyễn Nguyễn liền xuống giường viết một tờ danh sách, đưa cho Thải Vi.
"Thải Vi, người nhanh nhanh đi Thanh Mộc Trai, mua giúp ta mấy thứ nguyên liệu nấu ăn này."
Thải Vi nói: "Tiểu thư, chân của người còn chưa có tốt lên, đã vội vàng làm thức ăn cho phu nhân rồi sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ không để ý lắm, nói: "Đây chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, nếu còn kéo dài thời gian, ta sợ mẫu thân..."
Nàng không nói hết câu, nhưng Thải Vi đã hiểu ý: "Nô tỳ đã biết, nô tỳ lập tức đi làm chuyện tiểu thư phân phó!"
Thải Vi đi ra ngoài không bao lâu, Minh Sương liền tới gõ cửa: "Phu nhân! Đậu phộng hôm qua, tìm được rồi!"
Đường Nguyễn Nguyễn còn đang suy nghĩ về chuyện của mẫu thân, nghe nàng ta nói xong, có chút lơ đễnh hỏi lại: "Đậu phộng đi nơi nào?"
Minh Sương bưng cái chén đậu phộng trống không lên, nói: "Hóa ra là Minh Hiên tiểu công tử hôm qua tới tìm tướng quân, kết quả là trong viện chúng ta không có ai, ngài ấy liền tự đi tới phòng bếp nhỏ tìm thức ăn..."
Nàng lẩm bẩm: "Thật là không nghĩ tới, ăn sạch đậu phộng tửu quỷ của chúng ta!"
Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dạng đáng yêu của nàng ta, trong lòng cũng thả lỏng vài phần, nói: "Ăn rồi thì thôi, lần sau lại làm là được."
Nàng nhớ rõ Đại tẩu có hai đứa nhỏ, đứa lớn kêu là Tần Thanh Hiên, đã chín tuổi, từ nhỏ đã được đưa đến Thái học viện*.
(*) - 太学: học phủ tối cao trong hệ thống giáo dục Á Đông, dành cho con em quý tộc. Sau này còn được gọi là Quốc Tử Giám. (Wattpad: Autumnnolove)
Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi thêm một câu: "Nó tới tìm tướng quân làm cái gì?"
Minh Sương nói: "Nô tỳ cảm thấy, có thể là muốn năn nỉ tướng quân chúng ta dạy ngài ấy võ nghệ."
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: "Nó không có sư phụ sao?"
Minh Sương lắc đầu nói: "Không có, Đại phu nhân không cho ngài ấy tập võ."
Đường Nguyễn Nguyễn lại càng thêm khó hiểu: "Vì sao?"
Minh Sương là một người ruột để ngoài da, liền đem toàn bộ những gì mình biết kể ra hết: "Ba năm trước đây, Hổ Khiếu tướng quân theo Quốc Công gia xuất chinh Bắc Tề, kết quả chết trận sa trường, không thể trở về được nữa. Đại phu nhân thương tâm quá độ, người sợ tương lai của hai vị tiểu công tử cũng bị chặt đứt trên chiến trường, liền sống chết không đồng ý cho bọn họ học võ. Mà ở Thái học viện văn võ đều được xem trọng, Đại phu nhân không muốn Minh Hiên tiểu công tử tập võ, cho nên không cho ngài ấy đi."
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Vậy vì sao Thanh Hiên có thể đi Thái học viện?"
Minh Sương gật đầu: "Bởi vì trước khi Đại công tử qua đời, Thanh Hiên tiểu công tử đã vào Thái học viện rồi, ngài ấy tư chất thông minh, còn được tuyển làm thư đồng cho Thái tử, Đại phu nhân lúc này mới không quản thúc được ngài ấy."
Bên trong Thái học viện ngoài Thái tử, Hoàng tử, con cháu hoàng gia tông thất, thì cũng chỉ có những thần tử được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái mới có tư cách đưa hài tử tới đó học, văn thao võ lược đều do các Đại học sĩ đứng ra giảng dạy.
Trước khi đương kim Thánh thượng đăng cơ, phụ thân của Đường Nguyễn Nguyễn chính là thầy dạy của Thái tử. Mà thư đồng của Thái tử đều là những người xuất sắc ở Thái học viện, chờ sau khi Thái tử đăng cơ sẽ trở thành phụ tá đắc lực bên cạnh tân hoàng, cho nên, Tần gia cũng hết sức chú trọng bồi dưỡng Thanh Hiên.
Minh Sương lại nói: "Đáng thương cho Minh Hiên tiểu công tử, ngài ấy từ nhỏ luôn sùng bái phụ thân, chỉ mong muốn trở thành một người giống như phụ thân ngài ấy, nhưng Đại phu nhân không chấp nhận cho ngài ấy luyện võ...Cũng chính là chặt đứt ý niệm của ngài ấy."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nàng nhớ tới chính mình lúc còn ở hiện đại...
Nàng toàn tâm toàn ý làm đồ ăn vặt, cho dù có nhiều người thích video mỹ thực của nàng tới đâu, thậm chí nàng cũng có thể nhờ đó mà có thu nhập tốt, nhưng vẫn không nhận được sự ủng hộ từ cha mẹ.
Bọn họ cho rằng đây không phải là công việc kinh doanh đàng hoàng, chỉ là ham thú chơi bời.
Khi còn nhỏ chưa từng đi họp phụ huynh cho nàng, lớn lên thì khinh thường nàng, tất cả đều khắc sâu ở trong lòng nàng.
Cảm giác không ai thấu hiểu, không ai ủng hộ này...Nàng có thể đồng cảm.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Thải Vi đi không bao lâu liền thắng lợi mang một đống nguyên liệu nấu ăn trở về.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy nàng ấy mua được bột cacao, đường bột* cùng bơ lạt không khỏi có chút hưng phấn, liền chuẩn bị lập tức động thủ làm socola.
(*) - 糖粉: loại đường được xay nhuyễn thành bột. (Người dịch: Autumnnolove)
Thải Vi thấy thế, vội vàng nói: "Tiểu thư! Người quên mất chân người đang bị thương rồi sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không để ý, nói: "Đã không còn đau nữa, đứng lên không thành vấn đề!"
Thải Vi nhắc nhở: "Nhưng mà tướng quân nói..."
Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn nàng một cái: "Hiện giờ tướng quân ở đâu?"
Nửa đoạn sau thành công nghẹn lại ở cổ họng Thải Vi, tướng quân không có ở đây, tất nhiên là mọi chuyện đều phải nghe theo phu nhân...
Đường Nguyễn Nguyễn vui vui vẻ vẻ đi tới phòng bếp nhỏ, đầu tiên là rửa tay, sau đó lại tìm được một cái muỗng rây nhỏ.
Nàng mở túi bột ca cao ra, đổ vào muỗng rây, bên dưới dùng một cái chén hứng.
Nàng lắc nhẹ cái muỗng rây, bột ca cao màu nâu liền bay lả tả từ muỗng xuống chén. Nàng rây rất cẩn thận, thấy có mấy phần ca cao dính lại với nhau thành khối, đều bị nàng nhẹ nhàng tán ra rồi rây, như vậy càng đảm bảo socola làm xong sẽ đậm đặc và đồng đều.
Thải Vi đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn, cái bột phấn màu nâu này hương vị thực kỳ lạ, giống như trong vị đắng có mang theo một mùi thơm không thể dễ tả được.
Thải Vi hỏi: "Tiểu thư, đây là cái gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Đây là bột ca cao, có thể dùng để làm socola."
"Socola là cái gì?". Minh Sương nghe nói phu nhân đang làm đồ ăn, cũng nhanh chóng tiến vào phòng bếp nhỏ.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Socola là một loại điểm tâm ngọt, trong đắng có ngọt, mùi vị rất ngon."
Dứt lời, nàng lại mở một túi sữa bột, tiếp tục đổ ra muỗng rây, nhẹ nhàng lắc đều đều, rây sữa bột mịn màng lên trên phần ca cao vừa chuẩn bị xong.
Sữa bột vừa thơm vừa trắng, từ từ phủ lên trên lớp bột ca cao màu nâu kia, giống như một tòa núi tuyết nho nhỏ, hết sức đẹp mắt.
Minh Sương hiếu kỳ hỏi: "Socola lại có thể mang theo đắng trong ngọt? Nghe ra cũng thật thú vị."
Tay Đường Nguyễn Nguyễn vẫn không chậm lại một nhịp, trên mặt lại nhiễm một tầng ý cười: "Thật sự rất thú vị, có một nơi người ta xem socola như vật đính ước. Một người nếu tặng socola cho người khác, đó là đại biểu thích người ta."
Minh Sương không khỏi mở to hai mắt nói: "Còn có tập tục như vậy? Thật sự là chưa từng nghe thấy! Bất quá, làm như vậy sẽ rất xấu hổ..."
Thải Vi "xì' một tiếng, bật cười: "Việc này Minh Sương chắc chắn là làm không được, nàng ta còn chưa kịp đi tặng cho người ta, đã tự mình ăn sạch!"
"Thải Vi xấu xa! Xem ta không đánh ngươi..."
"Ha ha ha...". Nhóm tiểu nha hoàn cười đùa thành một đoàn.
Đường Nguyễn Nguyễn vừa cười vừa đều tay khuấy hỗn hợp bột ca cao và sữa bột, cho đến khi bột ca cao màu nâu hoàn toàn bao bọc lấy sữa bột màu trắng, nàng mới buông chén ra. Sau đó tìm một cái nồi nhỏ, đặt ở trên bệ bếp.
Nước trong nồi nhỏ nấu một hồi liền sôi trào lên, đám bong bóng sủi bọt ừng ực ừng ực. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, lập tức lấy cái chén lớn đặt vào bên trong, tính toán hấp cách thủy bơ lạt.
Mấy khối bơ lạt được thả vào trong chén, từ từ tan ra thành một chất lỏng sóng sánh, dùng muỗng nhỏ khuấy khuấy nó lại biến thành dầu.
Nàng lại rắc vào ít đường bột, tiếp tục khuấy, canh chuẩn thời gian liền đổ hỗn hợp sữa ca cao vào, lợi dụng sức nóng cách thủy, kiên nhẫn khuấy một vòng lại một vòng. Cái bước này thập phần mấu chốt, nếu không khuấy đều, socola thành phẩm sẽ bị thô và sần sùi.
Hai tiểu nha hoàn ở bên cạnh, dùng sức hít hít cái mũi, cái hương vị này vừa nồng vừa ngọt, thật sự làm người ta muốn chảy nước miếng dài ba thước.
Chỉ chốc lát sau, socola đun chảy nóng hầm hập đã ra đời, nhưng mà nơi này không có túi bắt kem, cũng không có khuôn bánh.
Đường Nguyễn Nguyễn nhạy bén nghĩ ra một biện pháp, nàng sai Minh Sương đi lấy một ít chén rượu nhỏ tới.
Minh Sương nghi hoặc hỏi: "Phu nhân, mấy cái chén rượu này dùng để làm gì?"