Chương : 16
Quyển 1: Tử Du
Tên ăn mày thò tay vào túi vải mang bên hông, lấy ra một cái chén vỡ khác, đặt trước mặt Hạo Thiên. “Cho ngươi, đồng đạo với nhau không cần ngại, nhìn bộ dạng ngươi thảm như vậy có còn ai thân thích hay không?”
Thấy Hạo Thiên lắc đầu. Keng Keng hai tiếng vang lên, là có người qua đường thấy hắn tội nghiệp bố thí cho hắn hai xu tiền. Tên ăn mày nhìn qua có chút ganh tị nói: “Mới đến đã được tiền, ta ngồi từ sáng đến giờ còn chưa được một văn tiền (mười xu bằng một văn tiền), ngươi cũng thật may mắn nha.”
Trong khi đó phía đối diện chỗ Hạo Thiên đang ngồi là một quầy bán cháo nhỏ với ba cái bàn bằng tre kèm bốn cái ghế mỗi bàn, có hai bà thím kèm theo hai tiểu hài tử, một nam một nữ. Vừa cho hai cái tiểu hài tử ăn hai bà thím lại vừa nói chuyện.
“ Thím Di ngươi biết không? Sáng ta ra chợ nghe mọi người nói Hạo phủ trong một đêm đều bị san bằng, cháy sạch toàn bộ.”
“Cái nào Hạo phủ, phải hay không phủ thành chủ?”
“Đúng là nó, có điều bây giờ thành chủ là họ Lý cũng không phải họ Hạo, nghe đâu là tên vô lại Hạo Thiên trêu chọc vào ai khiến người ta nổi giận quay qua đốt Hạo phủ, giết sạch toàn bộ tới một người sống cũng không có. Tiếp đó Lý gia liền đứng ra tiếp quản Thủy Thành.”
“Quả báo, đó là quả báo, ngày thường chuyện xấu gì hắn cũng dám làm, ỷ vào vị thế con trai thành chủ không coi ai ra gì, cuối cùng cũng có ngày hôm nay.”
“ Tiểu Bảo, sau này lớn lên ngươi cũng không được giống như cái tên đó hiểu không”. Nói xong vị thẩm thẩm quay ra hướng nam hài tử xoa đầu dặn dò. Tiểu Bảo đang ăn, nghe mẫu thân nói cũng câu hiểu câu không gật đầu liên tục.
Trở lại phía bên kia, tên ăn mày nghe hai vị thẩm thẩm nói chuyện liền gật gù. “ Đúng là thiên lý, tên công tử kia đúng là nhận quả báo, tiểu huynh đệ ngươi biết không lúc trước chúng ta một vị đồng đạo chỉ đi ngang qua người hắn thôi, hắn bảo vị huynh đệ của chúng ta bốc mùi xua đi vận khí của hắn, hắn liền cho người đánh gãy cả hai chân, thật quá ác độc.”
Lúc này cả người Hạo Thiên run run lên cũng không biết vì tức giận hay đang sợ hãi. Tên ăn mày thấy thế quay ra hỏi.
“Huynh đệ ngươi làm sao thế có phải hay không bị trúng gió.”
“Ầm” một tiếng chớp vang lên, mây đen ùn ùn kéo tới… trời lại sắp đổ mưa.
Tên ăn mày vội đem cái chén vỡ cho vào túi quay ra nói với Hạo Thiên: ” Tiểu huynh đệ ta tên Lý Hào sau này nếu cần giúp gì cứ tìm ta, đều là hoàn cảnh hiện tại giống nhau, không cần ngại.”
Thấy khuôn mặt của Hạo Thiên sau khi xưng tên có chút đổi hắn liền thở dài đính chính thêm. “Tuy ta họ Lý nhưng cũng không phải họ Lý của đám người thành chủ hiện tại, đúng là người có người này người nọ, Lý có Lý này Lý kia.”
Chính là mỗi lần y xưng tên đều có người hiểu nhầm hắn là người Lý gia nổi tiếng Thủy Thành, nhưng thật sự hắn là người nơi khác tới, vì gây họa nên phải trốn tới tận đây, mỗi lần xưng tên lại phải mỗi lần giải thích nếu không người khác lại nghĩ hắn là con riêng hoặc làm nên sự tình gì không tốt bị đẩy ra ngoài tới mức phải đi cầm chén.
Trước khi đi Lý Hào quay lại lấy trong túi ra một xu đưa cho Hạo Thiên rồi nói. “Cuối đường có bán bánh bao ba xu một cái.”
Sau khi mua xong vừa đi vừa ăn Hạo Thiên dựa theo trí nhớ, cũng tới được ngôi miếu cũ bỏ hoang cũng đúng lúc trời vừa đổ mưa. Hắn dùng gậy dò đường tiến về góc tường của ngôi miếu, đặt cây gậy sát bên rồi nằm xuống nép sát vào tường hai chân cho lại, vị trí này mang đến cho hắn cảm giác an toàn.
Lúc co chân lại như đạp phải thứ gì, thứ đó ngã về phía hắn vừa dài vừa to lại hơi mềm có vài lỗ thủng, sờ một lát liền phát hiện ra đây là cái chiếu.
Hạo Thiên cảm thấy may mắn, đang buồn ngủ lại gặp chiếu rách hắn liền trải dài ra nằm xuống bắt đầu ngủ.
Chợp mắt chưa bao lâu thì có ai ném vật gì cứng vào đầu hắn, Hạo Thiên bật dậy thì nghe có tiếng nữ nhân hướng từ ngoài cổng miếu hỏi.
“Ngươi là ai sao lại dùng chiếu của ta?”
Hạo Thiên sau khi bật dậy hai tay nắm chặt cây gậy đưa về phía trước, nghe được câu hỏi của nữ nhân liền ngẩn người, cũng đúng nếu buộc lại giấu trong góc thì tất nhiên có người dùng. Hạo Thiên bỏ cây gậy xuống cuộn tròn chiếc chiếu lại, mò mẫm bước tới vài bước, liền đặt cái chiếu dưới đất theo hướng âm thanh của nữ nhân lúc nãy nói, rồi lại xoay người về lại cái góc tường đang nằm.
“Ra là một người mù.” Nữ nhân ôm lấy cái chiếu hướng về một góc khác của cái miếu nằm xuống.
Giữa đêm trong ngôi miếu đổ nát phía cửa Đông Thủy Thành vang lên từng tiếng động lạ.
Thiếu nữ giật mình tỉnh giấc, trước giờ nàng vốn chỉ có một mình, thân là nữ nhi lấy ngôi miếu đổ nát làm nhà, nơi mà đa số người lạ không có nơi ở đều tìm tới nên cảnh giác lại càng cao, bình thường chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ đánh thức nàng huống chi hiện tại trong ngôi miếu đổ nát này cũng không phải chỉ có một mình nàng.
Nàng rút từ bên hông ra một thanh tiểu đao, nhẹ nhàng từng bước tiến tới góc phòng nơi phát ra tiếng động lạ cũng là nơi Hạo Thiên đang nằm.
Gần tới nơi, theo thói quen nàng đưa thanh đoản đao ra phía trước để đề phòng tay còn lại cầm một thanh hỏa trúc (đại loại như nến nhưng bên ngoài là ống trúc phía trong là mỡ động vật dùng để thắp sáng). Ánh sáng của hỏa trúc soi tới nơi thì phát hiện Hạo Thiên đang nằm co ro lại dựa sát vào hai vách tường cả người run run lên, hai mắt hắn đỏ hoe, miệng lẩm bẩm rất nhỏ kèm theo tiếng thút thít khiến nàng phải tập trung mới nghe được.
“Là lỗi của Thiên nhi, là Thiên nhi không tốt, phụ thân,mẫu thân, các người đang ở đâu?”
Nghe đến đây thiếu nữ giảm bớt đề phòng, thổi tắt hỏa trúc, nàng xoay người dắt thanh đoản đao về lại vị trí cũ, nhẹ nhàng bước từng bước ra khỏi căn miếu. Nàng đạp hai bước lên vách tường, xoay người một lần nữa lộn một vòng trên không trung, đáp chân xuống những viên gạch ngói cũ nát của ngôi miếu, mắt chăm chú nhìn vào một hướng nào đó xa xăm …
Tối qua vì sàn gạch lạnh kèm chưa quen chỗ ngủ mới. Hạo Thiên gần sáng mới chợp mắt được đôi chút, hắn dựa tay vào tường tay cầm gậy men theo đó ra cửa miếu, cũng quên luôn mất nữ nhân tối hôm qua.
Ra tới bờ tường hôm qua Lý Hào đã có mặt ở đó thấy Hạo Thiên đi tới hắn hét lên. “Tiểu huynh đệ bên này, bên này. Mà sao mắt ngươi đỏ thế hôm qua có phải hay không gặp chuyện gì, có hay không ai ăn hiếp ngươi?”
Hạo Thiên lắc đầu trả lời. “ Tối qua chưa quen chỗ nên ngủ không ngon giấc, thành ra mắt có chút sưng, cảm ơn huynh đã quan tâm.”
“Không sao không sao, với chúng ta mà nói, bốn biển đều là nhà chỉ cần có chỗ đặt chân thì có thể ngủ, tiểu huynh đệ dần dần rồi sẽ quen, đúng rồi tiểu huynh đệ ngươi tên gì?”
“Đệ tên tiểu Thiên.”
“Đúng rồi bảo vật của đệ đâu?”
“Cái gì bảo vật?” nghe đến bảo vật Hạo Thiên cảm thấy có chút không tự nhiên.
Lý Hào gõ vào cái chén của hắn vang lên hai tiếng coong coong.
Hạo Thiên liền hiểu hắn muốn nhắc tới cái gì đưa tay ra sau đầu gãi nói “ Hôm qua trời mưa đệ vội quá quên mang theo, chắc mất rồi.”
Lý Hào lấy ra trong túi một cái chén khác đưa cho Hạo Thiên kèm theo lời nhắc nhở. “Đối với chúng ta mà nói cái này là bảo vật, là miếng cơm manh áo, là thức ăn hàng ngày lần này nhớ giữ cho tốt, cũng may là ta còn mấy cái dự phòng.”
Tên ăn mày thò tay vào túi vải mang bên hông, lấy ra một cái chén vỡ khác, đặt trước mặt Hạo Thiên. “Cho ngươi, đồng đạo với nhau không cần ngại, nhìn bộ dạng ngươi thảm như vậy có còn ai thân thích hay không?”
Thấy Hạo Thiên lắc đầu. Keng Keng hai tiếng vang lên, là có người qua đường thấy hắn tội nghiệp bố thí cho hắn hai xu tiền. Tên ăn mày nhìn qua có chút ganh tị nói: “Mới đến đã được tiền, ta ngồi từ sáng đến giờ còn chưa được một văn tiền (mười xu bằng một văn tiền), ngươi cũng thật may mắn nha.”
Trong khi đó phía đối diện chỗ Hạo Thiên đang ngồi là một quầy bán cháo nhỏ với ba cái bàn bằng tre kèm bốn cái ghế mỗi bàn, có hai bà thím kèm theo hai tiểu hài tử, một nam một nữ. Vừa cho hai cái tiểu hài tử ăn hai bà thím lại vừa nói chuyện.
“ Thím Di ngươi biết không? Sáng ta ra chợ nghe mọi người nói Hạo phủ trong một đêm đều bị san bằng, cháy sạch toàn bộ.”
“Cái nào Hạo phủ, phải hay không phủ thành chủ?”
“Đúng là nó, có điều bây giờ thành chủ là họ Lý cũng không phải họ Hạo, nghe đâu là tên vô lại Hạo Thiên trêu chọc vào ai khiến người ta nổi giận quay qua đốt Hạo phủ, giết sạch toàn bộ tới một người sống cũng không có. Tiếp đó Lý gia liền đứng ra tiếp quản Thủy Thành.”
“Quả báo, đó là quả báo, ngày thường chuyện xấu gì hắn cũng dám làm, ỷ vào vị thế con trai thành chủ không coi ai ra gì, cuối cùng cũng có ngày hôm nay.”
“ Tiểu Bảo, sau này lớn lên ngươi cũng không được giống như cái tên đó hiểu không”. Nói xong vị thẩm thẩm quay ra hướng nam hài tử xoa đầu dặn dò. Tiểu Bảo đang ăn, nghe mẫu thân nói cũng câu hiểu câu không gật đầu liên tục.
Trở lại phía bên kia, tên ăn mày nghe hai vị thẩm thẩm nói chuyện liền gật gù. “ Đúng là thiên lý, tên công tử kia đúng là nhận quả báo, tiểu huynh đệ ngươi biết không lúc trước chúng ta một vị đồng đạo chỉ đi ngang qua người hắn thôi, hắn bảo vị huynh đệ của chúng ta bốc mùi xua đi vận khí của hắn, hắn liền cho người đánh gãy cả hai chân, thật quá ác độc.”
Lúc này cả người Hạo Thiên run run lên cũng không biết vì tức giận hay đang sợ hãi. Tên ăn mày thấy thế quay ra hỏi.
“Huynh đệ ngươi làm sao thế có phải hay không bị trúng gió.”
“Ầm” một tiếng chớp vang lên, mây đen ùn ùn kéo tới… trời lại sắp đổ mưa.
Tên ăn mày vội đem cái chén vỡ cho vào túi quay ra nói với Hạo Thiên: ” Tiểu huynh đệ ta tên Lý Hào sau này nếu cần giúp gì cứ tìm ta, đều là hoàn cảnh hiện tại giống nhau, không cần ngại.”
Thấy khuôn mặt của Hạo Thiên sau khi xưng tên có chút đổi hắn liền thở dài đính chính thêm. “Tuy ta họ Lý nhưng cũng không phải họ Lý của đám người thành chủ hiện tại, đúng là người có người này người nọ, Lý có Lý này Lý kia.”
Chính là mỗi lần y xưng tên đều có người hiểu nhầm hắn là người Lý gia nổi tiếng Thủy Thành, nhưng thật sự hắn là người nơi khác tới, vì gây họa nên phải trốn tới tận đây, mỗi lần xưng tên lại phải mỗi lần giải thích nếu không người khác lại nghĩ hắn là con riêng hoặc làm nên sự tình gì không tốt bị đẩy ra ngoài tới mức phải đi cầm chén.
Trước khi đi Lý Hào quay lại lấy trong túi ra một xu đưa cho Hạo Thiên rồi nói. “Cuối đường có bán bánh bao ba xu một cái.”
Sau khi mua xong vừa đi vừa ăn Hạo Thiên dựa theo trí nhớ, cũng tới được ngôi miếu cũ bỏ hoang cũng đúng lúc trời vừa đổ mưa. Hắn dùng gậy dò đường tiến về góc tường của ngôi miếu, đặt cây gậy sát bên rồi nằm xuống nép sát vào tường hai chân cho lại, vị trí này mang đến cho hắn cảm giác an toàn.
Lúc co chân lại như đạp phải thứ gì, thứ đó ngã về phía hắn vừa dài vừa to lại hơi mềm có vài lỗ thủng, sờ một lát liền phát hiện ra đây là cái chiếu.
Hạo Thiên cảm thấy may mắn, đang buồn ngủ lại gặp chiếu rách hắn liền trải dài ra nằm xuống bắt đầu ngủ.
Chợp mắt chưa bao lâu thì có ai ném vật gì cứng vào đầu hắn, Hạo Thiên bật dậy thì nghe có tiếng nữ nhân hướng từ ngoài cổng miếu hỏi.
“Ngươi là ai sao lại dùng chiếu của ta?”
Hạo Thiên sau khi bật dậy hai tay nắm chặt cây gậy đưa về phía trước, nghe được câu hỏi của nữ nhân liền ngẩn người, cũng đúng nếu buộc lại giấu trong góc thì tất nhiên có người dùng. Hạo Thiên bỏ cây gậy xuống cuộn tròn chiếc chiếu lại, mò mẫm bước tới vài bước, liền đặt cái chiếu dưới đất theo hướng âm thanh của nữ nhân lúc nãy nói, rồi lại xoay người về lại cái góc tường đang nằm.
“Ra là một người mù.” Nữ nhân ôm lấy cái chiếu hướng về một góc khác của cái miếu nằm xuống.
Giữa đêm trong ngôi miếu đổ nát phía cửa Đông Thủy Thành vang lên từng tiếng động lạ.
Thiếu nữ giật mình tỉnh giấc, trước giờ nàng vốn chỉ có một mình, thân là nữ nhi lấy ngôi miếu đổ nát làm nhà, nơi mà đa số người lạ không có nơi ở đều tìm tới nên cảnh giác lại càng cao, bình thường chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ đánh thức nàng huống chi hiện tại trong ngôi miếu đổ nát này cũng không phải chỉ có một mình nàng.
Nàng rút từ bên hông ra một thanh tiểu đao, nhẹ nhàng từng bước tiến tới góc phòng nơi phát ra tiếng động lạ cũng là nơi Hạo Thiên đang nằm.
Gần tới nơi, theo thói quen nàng đưa thanh đoản đao ra phía trước để đề phòng tay còn lại cầm một thanh hỏa trúc (đại loại như nến nhưng bên ngoài là ống trúc phía trong là mỡ động vật dùng để thắp sáng). Ánh sáng của hỏa trúc soi tới nơi thì phát hiện Hạo Thiên đang nằm co ro lại dựa sát vào hai vách tường cả người run run lên, hai mắt hắn đỏ hoe, miệng lẩm bẩm rất nhỏ kèm theo tiếng thút thít khiến nàng phải tập trung mới nghe được.
“Là lỗi của Thiên nhi, là Thiên nhi không tốt, phụ thân,mẫu thân, các người đang ở đâu?”
Nghe đến đây thiếu nữ giảm bớt đề phòng, thổi tắt hỏa trúc, nàng xoay người dắt thanh đoản đao về lại vị trí cũ, nhẹ nhàng bước từng bước ra khỏi căn miếu. Nàng đạp hai bước lên vách tường, xoay người một lần nữa lộn một vòng trên không trung, đáp chân xuống những viên gạch ngói cũ nát của ngôi miếu, mắt chăm chú nhìn vào một hướng nào đó xa xăm …
Tối qua vì sàn gạch lạnh kèm chưa quen chỗ ngủ mới. Hạo Thiên gần sáng mới chợp mắt được đôi chút, hắn dựa tay vào tường tay cầm gậy men theo đó ra cửa miếu, cũng quên luôn mất nữ nhân tối hôm qua.
Ra tới bờ tường hôm qua Lý Hào đã có mặt ở đó thấy Hạo Thiên đi tới hắn hét lên. “Tiểu huynh đệ bên này, bên này. Mà sao mắt ngươi đỏ thế hôm qua có phải hay không gặp chuyện gì, có hay không ai ăn hiếp ngươi?”
Hạo Thiên lắc đầu trả lời. “ Tối qua chưa quen chỗ nên ngủ không ngon giấc, thành ra mắt có chút sưng, cảm ơn huynh đã quan tâm.”
“Không sao không sao, với chúng ta mà nói, bốn biển đều là nhà chỉ cần có chỗ đặt chân thì có thể ngủ, tiểu huynh đệ dần dần rồi sẽ quen, đúng rồi tiểu huynh đệ ngươi tên gì?”
“Đệ tên tiểu Thiên.”
“Đúng rồi bảo vật của đệ đâu?”
“Cái gì bảo vật?” nghe đến bảo vật Hạo Thiên cảm thấy có chút không tự nhiên.
Lý Hào gõ vào cái chén của hắn vang lên hai tiếng coong coong.
Hạo Thiên liền hiểu hắn muốn nhắc tới cái gì đưa tay ra sau đầu gãi nói “ Hôm qua trời mưa đệ vội quá quên mang theo, chắc mất rồi.”
Lý Hào lấy ra trong túi một cái chén khác đưa cho Hạo Thiên kèm theo lời nhắc nhở. “Đối với chúng ta mà nói cái này là bảo vật, là miếng cơm manh áo, là thức ăn hàng ngày lần này nhớ giữ cho tốt, cũng may là ta còn mấy cái dự phòng.”