Chương 28: Phản đối
Một cuộc tình dục tới kịch liệt và đi cũng nhanh chóng.
Giang Độ buông chân Vãn Chu xuống, giúp cô chỉnh lại váy, kéo quần lót lên.
Nhưng tinh dịch vẫn còn bên trong, đứng thẳng người, Vãn Chu có thể cảm nhận được một dòng chất nhờn chảy ra từ bên dưới.
“Anh... Sao thế, có chuyện gì không vui à?”
Vãn Chu có thể cảm nhận được tâm trạng của anh rõ ràng không tốt qua hành vi thô bạo ngày hôm nay.
Giang Độ còn đang loay hoay với chéo váy của cô, nghe vậy thì động tác hơi khựng lại.
“Không sao, cổ phiếu bị lỗ ít tiền thôi.”
Vãn Chu thấy anh nói vậy thì không hỏi thêm nữa, nếu anh muốn nói tất nhiên sẽ nói, hơn nữa trong lòng cô cũng đang có tâm sự.
-
Thật ra Giang Độ không chỉ thua lỗ ít tiền trên cổ phiếu.
Anh vốn không quan tâm chuyện mình thua lỗ trong cổ phiếu, bởi sớm hay muộn gì anh cũng sẽ kiếm lại được.
Hôm nay anh đã trở về nhà của bố mẹ mình.
Bố mẹ Giang đã cùng nhau dốc sức gây dựng sự nghiệp khi còn trẻ, hưởng lợi từ thời thế, tận dụng gió đông, bây giờ họ cũng coi là đã có một gia đình và sự nghiệp sung túc.
Gia đình tính ra cũng hòa thuận, không có những chuyện bẩn thỉu mà những nhà giàu hay có.
Khi anh về nhà, mẹ Giang đã bảo bảo mẫu chuẩn bị cơm, chờ anh về ăn.
Trên bàn ăn, Giang Độ nói với bố mẹ rằng anh đang yêu đương và cô là bác sĩ làm trong bệnh viện và cũng là bạn thời cấp ba của anh.
Mẹ Giang nghe vậy thì rất kích động, bây giờ bà ấy ở nhà không có việc gì làm, suốt ngày lo lắng chuyện hôn nhân của con trai, giới thiệu mấy chục người cho anh nhưng anh đều thờ ơ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bây giờ con trai đã có bạn gái, bà ấy thật sự vui đến phát rồ, vội nói: “Tốt tốt, khi nào có thời gian thì dẫn về nhà xem thử, cho mẹ xem mặt cô bé một chút.”
Giang Độ vốn định nói ra chuyện Vãn Chu có chứng trầm cảm trên bàn cơm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ khác thường của mẹ thì anh lại im lặng.
Không phải là anh không thể nói ra bệnh tình của Vãn Chu, mà anh chỉ không muốn làm cho mẹ công dã tràng.
Sau hơn hai mươi năm sống chung, sao anh có thể không biết tính tình và tư tưởng của mẹ mình chứ, bây giờ nói ra thì cái anh nhận được sẽ chỉ là sự phản đối mà thôi.
Bố Giang ở bên cạnh nhìn hai người, không lên tiếng, thầm suy nghĩ.
Cơm nước xong, ông ấy gõ bàn gọi Giang Độ vào phòng làm việc của mình một chuyến.
“Đánh cờ với bố đi, lâu rồi con không đánh cờ với bố, không biết kỹ thuật còn ổn hay không đây.” Bố Giang ngồi xuống trước bàn cờ.
Giang Độ đang có điều cất giấu trong lòng nên đã bị phân tâm trong lúc đánh cờ và nhanh chóng thua hơn phân nửa.
Bố Giang im lặng một lát, lại nói: “Nói đi, bạn gái con có tình huống thế nào.”
Giang Độ hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bố mình.
“Xì, trong lòng thằng nhóc anh nghĩ gì tôi còn không biết à, tôi là bố anh đấy!”
Giang Độ thuật lại đại khái tình huống của Vãn Chu. Anh không nói chi tiết những chuyện Vãn Chu gặp phải lúc học cấp hai, lướt qua sơ lược, chỉ nói cô khá hướng nội, tâm trạng đôi khi không ổn định lắm, có khuynh hướng trầm cảm ở mức độ trung bình nhưng uống thuốc sẽ khỏi bệnh, không hề nghiêm trọng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hơn nữa, cô là một người rất ưu tú, làm việc nghiêm túc, có danh tiếng tốt ở bệnh viện và điều kiện gia đình không kém.
Sau khi nghe xong, bố Giang im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Giang Độ à, chúng ta khoan hẵng nói chuyện khác mà hãy nói về căn bệnh trầm cảm này. Trước tiên chưa nói uống thuốc có thể khỏi hay không, nhưng lúc con bé phát bệnh, nếu con không chăm sóc nó chu đáo, lỡ nó xảy ra chuyện bất trắc thì phải làm sao? Đến lúc đó sẽ là nỗi đau cho cả ba gia đình đấy.”
“Nếu dùng thuốc đỡ hơn, vậy con có thể đảm bảo rằng sau này nó sẽ không hoàn toàn bị tái phát không? Theo bố biết, khả năng tái phát trầm cảm là rất cao và rất có thể sẽ nghiêm trọng, bất kỳ trở ngại nhỏ nào trong quá trình điều trị đều có thể trở thành một thanh kiếm sắc bén đâm vào họ, lúc đó con phải làm sao? Con sẽ nuôi dưỡng con bé như đóa hoa trong nhà kính mãi mãi à?”
“Bố, bệnh trầm cảm của cô ấy chưa tới mức nghiêm trọng như thế đâu…”
“Bố biết, nhưng nếu điều này xảy ra với con thì đó là trăm phần trăm.”
Bố Giang thở dài: “Bố mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện bạn gái của con, nhưng để lấy làm vợ, dù vượt qua sự kiểm tra của bố thì chỗ mẹ con có thể cũng rất khó khăn đấy. Tự con suy nghĩ thật kỹ đi.”
Giang Độ không đáp lại, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Giang Độ buông chân Vãn Chu xuống, giúp cô chỉnh lại váy, kéo quần lót lên.
Nhưng tinh dịch vẫn còn bên trong, đứng thẳng người, Vãn Chu có thể cảm nhận được một dòng chất nhờn chảy ra từ bên dưới.
“Anh... Sao thế, có chuyện gì không vui à?”
Vãn Chu có thể cảm nhận được tâm trạng của anh rõ ràng không tốt qua hành vi thô bạo ngày hôm nay.
Giang Độ còn đang loay hoay với chéo váy của cô, nghe vậy thì động tác hơi khựng lại.
“Không sao, cổ phiếu bị lỗ ít tiền thôi.”
Vãn Chu thấy anh nói vậy thì không hỏi thêm nữa, nếu anh muốn nói tất nhiên sẽ nói, hơn nữa trong lòng cô cũng đang có tâm sự.
-
Thật ra Giang Độ không chỉ thua lỗ ít tiền trên cổ phiếu.
Anh vốn không quan tâm chuyện mình thua lỗ trong cổ phiếu, bởi sớm hay muộn gì anh cũng sẽ kiếm lại được.
Hôm nay anh đã trở về nhà của bố mẹ mình.
Bố mẹ Giang đã cùng nhau dốc sức gây dựng sự nghiệp khi còn trẻ, hưởng lợi từ thời thế, tận dụng gió đông, bây giờ họ cũng coi là đã có một gia đình và sự nghiệp sung túc.
Gia đình tính ra cũng hòa thuận, không có những chuyện bẩn thỉu mà những nhà giàu hay có.
Khi anh về nhà, mẹ Giang đã bảo bảo mẫu chuẩn bị cơm, chờ anh về ăn.
Trên bàn ăn, Giang Độ nói với bố mẹ rằng anh đang yêu đương và cô là bác sĩ làm trong bệnh viện và cũng là bạn thời cấp ba của anh.
Mẹ Giang nghe vậy thì rất kích động, bây giờ bà ấy ở nhà không có việc gì làm, suốt ngày lo lắng chuyện hôn nhân của con trai, giới thiệu mấy chục người cho anh nhưng anh đều thờ ơ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bây giờ con trai đã có bạn gái, bà ấy thật sự vui đến phát rồ, vội nói: “Tốt tốt, khi nào có thời gian thì dẫn về nhà xem thử, cho mẹ xem mặt cô bé một chút.”
Giang Độ vốn định nói ra chuyện Vãn Chu có chứng trầm cảm trên bàn cơm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ khác thường của mẹ thì anh lại im lặng.
Không phải là anh không thể nói ra bệnh tình của Vãn Chu, mà anh chỉ không muốn làm cho mẹ công dã tràng.
Sau hơn hai mươi năm sống chung, sao anh có thể không biết tính tình và tư tưởng của mẹ mình chứ, bây giờ nói ra thì cái anh nhận được sẽ chỉ là sự phản đối mà thôi.
Bố Giang ở bên cạnh nhìn hai người, không lên tiếng, thầm suy nghĩ.
Cơm nước xong, ông ấy gõ bàn gọi Giang Độ vào phòng làm việc của mình một chuyến.
“Đánh cờ với bố đi, lâu rồi con không đánh cờ với bố, không biết kỹ thuật còn ổn hay không đây.” Bố Giang ngồi xuống trước bàn cờ.
Giang Độ đang có điều cất giấu trong lòng nên đã bị phân tâm trong lúc đánh cờ và nhanh chóng thua hơn phân nửa.
Bố Giang im lặng một lát, lại nói: “Nói đi, bạn gái con có tình huống thế nào.”
Giang Độ hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bố mình.
“Xì, trong lòng thằng nhóc anh nghĩ gì tôi còn không biết à, tôi là bố anh đấy!”
Giang Độ thuật lại đại khái tình huống của Vãn Chu. Anh không nói chi tiết những chuyện Vãn Chu gặp phải lúc học cấp hai, lướt qua sơ lược, chỉ nói cô khá hướng nội, tâm trạng đôi khi không ổn định lắm, có khuynh hướng trầm cảm ở mức độ trung bình nhưng uống thuốc sẽ khỏi bệnh, không hề nghiêm trọng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hơn nữa, cô là một người rất ưu tú, làm việc nghiêm túc, có danh tiếng tốt ở bệnh viện và điều kiện gia đình không kém.
Sau khi nghe xong, bố Giang im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Giang Độ à, chúng ta khoan hẵng nói chuyện khác mà hãy nói về căn bệnh trầm cảm này. Trước tiên chưa nói uống thuốc có thể khỏi hay không, nhưng lúc con bé phát bệnh, nếu con không chăm sóc nó chu đáo, lỡ nó xảy ra chuyện bất trắc thì phải làm sao? Đến lúc đó sẽ là nỗi đau cho cả ba gia đình đấy.”
“Nếu dùng thuốc đỡ hơn, vậy con có thể đảm bảo rằng sau này nó sẽ không hoàn toàn bị tái phát không? Theo bố biết, khả năng tái phát trầm cảm là rất cao và rất có thể sẽ nghiêm trọng, bất kỳ trở ngại nhỏ nào trong quá trình điều trị đều có thể trở thành một thanh kiếm sắc bén đâm vào họ, lúc đó con phải làm sao? Con sẽ nuôi dưỡng con bé như đóa hoa trong nhà kính mãi mãi à?”
“Bố, bệnh trầm cảm của cô ấy chưa tới mức nghiêm trọng như thế đâu…”
“Bố biết, nhưng nếu điều này xảy ra với con thì đó là trăm phần trăm.”
Bố Giang thở dài: “Bố mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện bạn gái của con, nhưng để lấy làm vợ, dù vượt qua sự kiểm tra của bố thì chỗ mẹ con có thể cũng rất khó khăn đấy. Tự con suy nghĩ thật kỹ đi.”
Giang Độ không đáp lại, xoay người rời khỏi phòng làm việc.