Chương : 14
Đến nơi, Thuỵ Miên liền tìm đường đi sâu vào trong rặng tre xanh mọc sát nhau rậm rạp. Nàng ngửi thấy mùi tanh của máu, giống với mùi nàng đã quen thuộc khi còn làm ở bệnh viện cùng Phòng giáo sư. Thuỵ Miên có chút run rẩy, mùi máu tanh đã nói rõ, đúng là đã có một trận giao tranh tại đây. Như lời lão nhân bụng phệ nói, liệu Cát Uy hắn có bị trọng thương?
Nghĩ đến đây, Thuỵ Miên lấy hết dũng cảm, kéo tay Thuý Như tiến vào. Đi thêm một lúc, nàng nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện. Thuỵ Miên bỗng thấy một nam nhân y phục vàng nhạt, trên tay cầm thanh kiếm có đính viên ngọc màu xanh lam, quay lưng về phía nàng đang dặn dò hai người nam tử khác. Nàng nhận ra hai người này chính là thuộc vệ hay đi cùng với Đắc Di và Cát Uy mà nàng đã nhìn thấy trong đêm dự tiệc tại phủ của Bửu Toại. Nhìn bộ dáng của Cát Uy, Thuỵ Miên biết hắn không hề hấn gì, lại thấy vết máu loang loáng trên thân kiếm, biết rằng người bị thương tổn, chỉ có thể là đám hắc y nhân kia.
Cát Uy nói: “Hai người mau quay về với ca ca, chuyện ở đây coi như đã xong. Hãy giả quyết gọn gàng, đừng để ai biết về đám sát thủ do Mộ Dung An phái đến. Hắn ta là con sói xám độc ác. Ta không muốn tin tức trong thành bị rối loạn, lại càng không muốn liên luỵ đến người khác.”
“Dạ vâng, thưa chủ tử.” Một trong hai nam nhân nhận lệnh.
“Lại nữa, ta đã mấy lần lên chỗ đó, nhưng lão nhân đều không tiếp, chắc chính ca ca phải đi một chuyến mới được. Vậy các người hãy báo lại với ca ca.” Cát Uy căn dặn thêm.
Thuỵ Miên im lặng không muốn gây chú ý, dù gì nàng đến đây là vì muốn cứu Cát Uy, nếu Cát Uy không có việc gì, chuyện ám sát giết người, chẳng ai muốn đi thông báo khắp nơi, nàng nên giả vờ không biết là hơn. Nghĩ vậy, nàng thì thầm vào tai Thuý Như: “Chúng ta im lặng rút đi thôi.”
Thuý Như chắc chắn không hiểu “im lặng rút đi” nghĩa là gì. Nàng ta vừa động chân xoay người thì liền dẫm vào mấy nhánh cây đã khô trên mặt đất, phát ra những tiếng gãy giòn tan.
Cát Uy lập tức hét lên: “Ai? Ra đây mau.”
Thuỵ Miên biết mình đã bị Cát Uy phát hiện, liền ngẩng cao đầu hùng dũng, Thuý Như nắm vạt tay áo nàng theo sau. Hai nàng bước ra từ bụi tre, Thụy Miên hiên ngang nhìn Cát Uy mà nói: “Là ta.”
Cát Uy bất ngờ khi nhìn thấy Thuỵ Miên, rồi liền quay lại, phân phó cho hai thuộc hạ mau chóng rời đi. Loáng một cái, hai vị hiệp sĩ phi thân lẫn vào trong rặng tre xanh ngát phía sau, mất dấu.
Cát Uy tỏ vẻ lạnh lùng, hỏi: “Tai sao ngươi lại ở đây? Ta đã biết ngươi là người thích bát quái, nhưng không ngờ lá gan cũng không nhỏ, lại dám theo dõi ta đến đây?”
“Theo dõi cái đầu người á.” Thuỵ Miên thầm nghĩ trong lòng, nàng cất giọng: “Hừ, ngươi đúng là lấy oán trả ơn, ta là vì nghe người nói có quyết đấu trong rừng tre, lại nghe miêu tả trông người đó giống ngươi nên mới đến xem. Định rằng nếu ngươi bị thương thì có thể ra tay giúp đỡ. Ai dè ngươi không nói lời phải trái, chưa chi đã quát tháo ầm ĩ.”
Cát Uy hừ lạnh: “Hừ, nữ tử lươn lẹo, người là nghe từ đâu?”
Thuỵ Miên mỉm cười: “Chính là nghe trong tửu quán có người bát quái.”
Cát Uy thấy Thuỵ Miên là vì muốn giúp đỡ mình mà đến, có chút day dứt vì đã mắng nàng là người thích nhúng mũi vào chuyện người khác, nhưng khi nghe Thuỵ Miên nói từ đâu mà biết tin mình ở đây, hắn liền dẹp ngay mặc cảm hối lỗi. “Người đã nghe được những gì?”
Thuỵ Miên trong đầu hoạt động hết công xuất, nàng đã nghe thấy nhiều vấn đề quan trọng. Thứ nhất, có người muốn hại Cát Uy, hắn vì bản thân mà tự vệ. Thứ hai, hắn không muốn liên luỵ đến người vô can trong Dược Trang thành, điều này chính tỏ hắn không phải loại người chém giết bừa bãi, vậy nên nàng không có gì phải sợ.
Nàng trả lời: “Nếu ta bảo nghe thấy hết, người tính thế nào?” Thuý Như sợ hãi kéo tay áo Thuỵ Miên càng chặt. Cát Uy thái độ phân vân, không biết Thuỵ Miên có thật đã nghe thấy hết hay không.
Thuỵ Miên liền hỏi: “Sao ngươi lại bị sát thủ đi theo đuổi giết? Ngươi đã đắc tội với ai?”
“Mình không hại người cũng không tránh khỏi người khác bao tạng hoạ tâm(1).” Cát Uy trả lời.
(1) Bao tạng hoạ tâm: có tâm hại người
Thuỵ Miên nhún vai nói: “Được, ngươi không muốn trả lời thì thôi.”
Nàng quả thật cũng không hy vọng nhúng chàm vào chuyện giang hồ. Bị ám sát, một là đã làm chuyện gì thất đức mà bị trả thù, hai là ai đó vì lợi ích nào đó mà muốn giết người để khỏi phải phân tranh, ba là giết người diệt khẩu, đều là chuyện liên quan đến mạng ngươi. Nàng không nên biết thì hơn, biết vào rồi tệ hơn lại mang tiếng là đồng bọn, rồi có ngày đến lượt mình liên đới.
Cát Uy nheo mắt: “Ngươi nghe thấy chuyện ở đây thì đã sao, chuyện này không liên quan đến ngươi. Tốt nhất là nên quên đi, về Bửu phủ, lại càng không được nói với ai. Ngôn đa tất thất (1).”
(1) Ngôn đa tất thất: Nói lắm hại thân
Thuỵ Miên thầm nghĩ: “Ngươi dám dọa ta, ngươi trông ra cũng ít hơn ta vài tuổi, lại nhìn y hệt Thanh Thanh Tú sư muội, ta cớ gì lại sợ sư muội của mình.”, rồi nói: “Thế nếu ta quyết nói chuyện này cho người trong Bửu gia biết?”
Cát Uy lúc này không muốn nhùng nhằng thêm, liền sẵng giọng nói: “Phải làm thế nào thì ngươi mới coi như không nhìn thấy chuyện hôm nay?”
Thuỵ Miên biết đã tóm được điểm yếu của Cát Uy, liền nói: “Muốn ta giữ bí mật cho ngươi cũng tốt thôi, chẳng là ta có một điều kiện. Nếu ngươi chấp nhận, ta liền giữ chuyện kín như bưng.”
“Người còn dám ra điều kiện với ta?” Cát Uy gằn giọng nói.
Thuỵ Miên không chần chừ, liền đưa hai tay lên miệng, làm hình dáng như cái loa liền nói oang oang:“Bớ người ta, ở đây có án mạng…”
Cát Uy bất lực đành át tiếng nàng: “Được, ngươi nói ra ta nghe.”
Thuỵ Miên cười gian tà liền nói: “Thứ nhất, không được dùng giọng hống hách nói chuyện với ta; thứ hai, gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Từ giờ lấy nghĩa cung kính với ta mà đối đãi.”
“Ngươi đúng là si nhân thuyết mộng(2), dựa vào đâu mà bắt ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ?” Cát Uy khinh thường nói.
(2) Si nhân thuyết mộng: người điên nói chuyện hoang đường
“Dựa vào tài năng, ta đảm bảo nếu ta có ra câu đố, chắc chắn ngươi sẽ không thể trả lời được. Chỉ dựa vào trí tuệ thôi, người đã thua đứt rồi.” Thuỵ Miên cố tình khích tướng.
“Hừ, tài cán đến đâu mà dám cuồng ngôn lộng ngữ. Ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng.” Cát Uy bực tức nói.
“Ngươi không tin hay sợ không dám nhận thách đố của ta vì tài cán không bằng người?” Thuỵ Miên vừa cười vừa nói, cố ý chọc ghẹo làm Cát Uy tức điên lên, mặt đỏ như quả gấc.
“Được. Nhưng nếu ngươi thua, ta cũng có điều kiện. Thứ nhất không được đem chuyện hôm nay nói ra. Thứ hai, từ giờ không được xen vào bất cứ chuyện gì của ta.” Cát Uy cuối cùng đồng ý nói.
Thuỵ Miên mỉm cười như lưu manh gặp cô nương nhà lành: “Được, nếu ngươi trả lời được câu hỏi của ta, ta sẽ nghe theo thoả thuận, ngược lại, nếu ngươi không trả lời được ta, quân tử nhất ngôn, một tiếng tỷ tỷ, ta nhất định muốn nghe.”
Cát Uy tự tin nói: “Được, vậy ra đề đi.”
Thụy Miên biết đã lừa được hắn vào tròng, liền tằng hắng nói: “Ta cho ngươi ba câu hỏi, trả lời đúng, ngươi thắng, trả lời sai, đệ đệ thua, gọi ta là tỷ tỷ. Ngươi nghe cho kỹ đây. Câu đầu tiên là: “Cái gì của phu quân mà nương tử thích cầm nhất?”, câu thứ hai là: “Dưới động, trên sướng, trên động, dưới đau” là hành động gì, câu cuối cùng là: “Cái gì nam nhân thì có mà nữ nhân thì không có, của người trẻ thì thường cứng hơn của người già?””
“Hừ, ngươi thật không biết … nhục, ngươi…dám hồ ngôn loạn ngữ(1)?” Cát Uy mặt đỏ rần tức giận, không thể nói ra đáp án.
(1) Hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy lung tung
“Sỗ sàng gì chứ, hay là ngươi không đoán được, định làm ầm lên để đỡ phải nhận thua?” Thuỵ Miên khích bác.
“Nữ tử như ngươi, thật là ô nhục thanh danh.” Cát Uy vẫn khăng khăng bực mình không nói.
“Được, vậy nếu ta đưa ra đáp án mà ngươi thấy không sỗ sàng, ta thắng, được chưa?” Thuỵ Miên hỏi đầy tự tin.
“Hừ, nếu ngươi dám không giữ lễ tiết, hãy quên ngay chuyện làm tỷ tỷ ta đi.” Cát Uy khó chịu đe dọa. Hắn vừa mới nghĩ Thuỵ Miên quả nhiên là nữ tử hào hiệp, ai dè nàng ta thật bậy bạ, làm gì có nữ tử nào lại đi bàn đến những chuyện thầm kín của nam nữ một cách ngang nhiên như vậy chứ.
“Ta biết ngươi tính khí cương trực, chắc chắn sẽ không biết những câu đố này. Nghe đây: nương tử là thích cầm ngân lượng của phu quân nhất, chẳng phải sao? Còn “câu cá” chính là hành động trong câu hỏi thứ hai. Đáp án của câu hỏi thứ ba chính là “râu”. Nam nhân có râu, nữ nhân không có đấy thôi.” Thuỵ Miên nói rồi cười đầy đắc ý.
Cát Uy mặt mày tái đi ngỡ ngàng lẩm bẩm: “Đúng là những câu trả lời hợp lý.”
Thuỵ Miên sung sướng nói: “Xem ra Cát Uy công tử đây mới là người sỗ sàng, ta chắc là lúc này công tử tuyệt nhiên không muốn ai nhìn thấy trong đầu mình có gì. Vậy Cát Uy đệ còn không mau thực hiện lời hứa?”
“Ta đã thua, quân tử nhất ngôn,” Cát Uy trượng phu nhận thua. Thuỵ Miên đợi đến gần một khắc mới nghe hắn gắng sức lí nhí nói: “Tỷ tỷ.”
Thuỵ Miên hài lòng vô cùng, cuối cùng, cũng thu phục được nam nhân ương bướng, nghiêm túc thái quá này. Nàng nhìn hắn càng thấy bóng hình của Thanh Thanh Tú, không khỏi có chút hồi tưởng.
Cát Uy sau khi thua cuộc liền đau khổ rời đi, trước khi đi còn bị Thuỵ Miên gọi với theo: “Đệ đệ đi cẩn thận, tỷ tỷ về phủ trước nhé.”
Trên đường về, Thuỵ Miên giật mình nghĩ đến việc vì sao Phó Kiện Đàm lại khăng khăng muốn nhận mình làm đồ đệ, rồi lại thấy việc mình một mực muốn nhận Cát Uy làm đệ đệ, chẳng phải giống nhau lắm sao. Nàng muốn nhận Cát Uy làm tiểu đệ vì bắt nạt hắn làm nàng thấy hả hê khoái trí. Còn Phó Kiện Đàm thì sao, chẳng nhẽ lão sư phụ cũng tìm thấy niềm vui trong việc hành hạ nàng.
Nàng nghiệm lại thì thấy bao lần Phó Kiện Đàm giận dỗi vô cớ làm nàng phải mua rượu đền bù, rồi lão nhân còn ngang nhiên ăn đồ của nàng, đọc truyện mà nàng tốn bao chất xám để viết mà không tốn xu nào. Nàng bất ngờ nhận ra mình từ trước đến nay mình vẫn luôn bị hắn quay như chóng chóng.
Nghĩ đến đây, Thuỵ Miên lấy hết dũng cảm, kéo tay Thuý Như tiến vào. Đi thêm một lúc, nàng nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện. Thuỵ Miên bỗng thấy một nam nhân y phục vàng nhạt, trên tay cầm thanh kiếm có đính viên ngọc màu xanh lam, quay lưng về phía nàng đang dặn dò hai người nam tử khác. Nàng nhận ra hai người này chính là thuộc vệ hay đi cùng với Đắc Di và Cát Uy mà nàng đã nhìn thấy trong đêm dự tiệc tại phủ của Bửu Toại. Nhìn bộ dáng của Cát Uy, Thuỵ Miên biết hắn không hề hấn gì, lại thấy vết máu loang loáng trên thân kiếm, biết rằng người bị thương tổn, chỉ có thể là đám hắc y nhân kia.
Cát Uy nói: “Hai người mau quay về với ca ca, chuyện ở đây coi như đã xong. Hãy giả quyết gọn gàng, đừng để ai biết về đám sát thủ do Mộ Dung An phái đến. Hắn ta là con sói xám độc ác. Ta không muốn tin tức trong thành bị rối loạn, lại càng không muốn liên luỵ đến người khác.”
“Dạ vâng, thưa chủ tử.” Một trong hai nam nhân nhận lệnh.
“Lại nữa, ta đã mấy lần lên chỗ đó, nhưng lão nhân đều không tiếp, chắc chính ca ca phải đi một chuyến mới được. Vậy các người hãy báo lại với ca ca.” Cát Uy căn dặn thêm.
Thuỵ Miên im lặng không muốn gây chú ý, dù gì nàng đến đây là vì muốn cứu Cát Uy, nếu Cát Uy không có việc gì, chuyện ám sát giết người, chẳng ai muốn đi thông báo khắp nơi, nàng nên giả vờ không biết là hơn. Nghĩ vậy, nàng thì thầm vào tai Thuý Như: “Chúng ta im lặng rút đi thôi.”
Thuý Như chắc chắn không hiểu “im lặng rút đi” nghĩa là gì. Nàng ta vừa động chân xoay người thì liền dẫm vào mấy nhánh cây đã khô trên mặt đất, phát ra những tiếng gãy giòn tan.
Cát Uy lập tức hét lên: “Ai? Ra đây mau.”
Thuỵ Miên biết mình đã bị Cát Uy phát hiện, liền ngẩng cao đầu hùng dũng, Thuý Như nắm vạt tay áo nàng theo sau. Hai nàng bước ra từ bụi tre, Thụy Miên hiên ngang nhìn Cát Uy mà nói: “Là ta.”
Cát Uy bất ngờ khi nhìn thấy Thuỵ Miên, rồi liền quay lại, phân phó cho hai thuộc hạ mau chóng rời đi. Loáng một cái, hai vị hiệp sĩ phi thân lẫn vào trong rặng tre xanh ngát phía sau, mất dấu.
Cát Uy tỏ vẻ lạnh lùng, hỏi: “Tai sao ngươi lại ở đây? Ta đã biết ngươi là người thích bát quái, nhưng không ngờ lá gan cũng không nhỏ, lại dám theo dõi ta đến đây?”
“Theo dõi cái đầu người á.” Thuỵ Miên thầm nghĩ trong lòng, nàng cất giọng: “Hừ, ngươi đúng là lấy oán trả ơn, ta là vì nghe người nói có quyết đấu trong rừng tre, lại nghe miêu tả trông người đó giống ngươi nên mới đến xem. Định rằng nếu ngươi bị thương thì có thể ra tay giúp đỡ. Ai dè ngươi không nói lời phải trái, chưa chi đã quát tháo ầm ĩ.”
Cát Uy hừ lạnh: “Hừ, nữ tử lươn lẹo, người là nghe từ đâu?”
Thuỵ Miên mỉm cười: “Chính là nghe trong tửu quán có người bát quái.”
Cát Uy thấy Thuỵ Miên là vì muốn giúp đỡ mình mà đến, có chút day dứt vì đã mắng nàng là người thích nhúng mũi vào chuyện người khác, nhưng khi nghe Thuỵ Miên nói từ đâu mà biết tin mình ở đây, hắn liền dẹp ngay mặc cảm hối lỗi. “Người đã nghe được những gì?”
Thuỵ Miên trong đầu hoạt động hết công xuất, nàng đã nghe thấy nhiều vấn đề quan trọng. Thứ nhất, có người muốn hại Cát Uy, hắn vì bản thân mà tự vệ. Thứ hai, hắn không muốn liên luỵ đến người vô can trong Dược Trang thành, điều này chính tỏ hắn không phải loại người chém giết bừa bãi, vậy nên nàng không có gì phải sợ.
Nàng trả lời: “Nếu ta bảo nghe thấy hết, người tính thế nào?” Thuý Như sợ hãi kéo tay áo Thuỵ Miên càng chặt. Cát Uy thái độ phân vân, không biết Thuỵ Miên có thật đã nghe thấy hết hay không.
Thuỵ Miên liền hỏi: “Sao ngươi lại bị sát thủ đi theo đuổi giết? Ngươi đã đắc tội với ai?”
“Mình không hại người cũng không tránh khỏi người khác bao tạng hoạ tâm(1).” Cát Uy trả lời.
(1) Bao tạng hoạ tâm: có tâm hại người
Thuỵ Miên nhún vai nói: “Được, ngươi không muốn trả lời thì thôi.”
Nàng quả thật cũng không hy vọng nhúng chàm vào chuyện giang hồ. Bị ám sát, một là đã làm chuyện gì thất đức mà bị trả thù, hai là ai đó vì lợi ích nào đó mà muốn giết người để khỏi phải phân tranh, ba là giết người diệt khẩu, đều là chuyện liên quan đến mạng ngươi. Nàng không nên biết thì hơn, biết vào rồi tệ hơn lại mang tiếng là đồng bọn, rồi có ngày đến lượt mình liên đới.
Cát Uy nheo mắt: “Ngươi nghe thấy chuyện ở đây thì đã sao, chuyện này không liên quan đến ngươi. Tốt nhất là nên quên đi, về Bửu phủ, lại càng không được nói với ai. Ngôn đa tất thất (1).”
(1) Ngôn đa tất thất: Nói lắm hại thân
Thuỵ Miên thầm nghĩ: “Ngươi dám dọa ta, ngươi trông ra cũng ít hơn ta vài tuổi, lại nhìn y hệt Thanh Thanh Tú sư muội, ta cớ gì lại sợ sư muội của mình.”, rồi nói: “Thế nếu ta quyết nói chuyện này cho người trong Bửu gia biết?”
Cát Uy lúc này không muốn nhùng nhằng thêm, liền sẵng giọng nói: “Phải làm thế nào thì ngươi mới coi như không nhìn thấy chuyện hôm nay?”
Thuỵ Miên biết đã tóm được điểm yếu của Cát Uy, liền nói: “Muốn ta giữ bí mật cho ngươi cũng tốt thôi, chẳng là ta có một điều kiện. Nếu ngươi chấp nhận, ta liền giữ chuyện kín như bưng.”
“Người còn dám ra điều kiện với ta?” Cát Uy gằn giọng nói.
Thuỵ Miên không chần chừ, liền đưa hai tay lên miệng, làm hình dáng như cái loa liền nói oang oang:“Bớ người ta, ở đây có án mạng…”
Cát Uy bất lực đành át tiếng nàng: “Được, ngươi nói ra ta nghe.”
Thuỵ Miên cười gian tà liền nói: “Thứ nhất, không được dùng giọng hống hách nói chuyện với ta; thứ hai, gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Từ giờ lấy nghĩa cung kính với ta mà đối đãi.”
“Ngươi đúng là si nhân thuyết mộng(2), dựa vào đâu mà bắt ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ?” Cát Uy khinh thường nói.
(2) Si nhân thuyết mộng: người điên nói chuyện hoang đường
“Dựa vào tài năng, ta đảm bảo nếu ta có ra câu đố, chắc chắn ngươi sẽ không thể trả lời được. Chỉ dựa vào trí tuệ thôi, người đã thua đứt rồi.” Thuỵ Miên cố tình khích tướng.
“Hừ, tài cán đến đâu mà dám cuồng ngôn lộng ngữ. Ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng.” Cát Uy bực tức nói.
“Ngươi không tin hay sợ không dám nhận thách đố của ta vì tài cán không bằng người?” Thuỵ Miên vừa cười vừa nói, cố ý chọc ghẹo làm Cát Uy tức điên lên, mặt đỏ như quả gấc.
“Được. Nhưng nếu ngươi thua, ta cũng có điều kiện. Thứ nhất không được đem chuyện hôm nay nói ra. Thứ hai, từ giờ không được xen vào bất cứ chuyện gì của ta.” Cát Uy cuối cùng đồng ý nói.
Thuỵ Miên mỉm cười như lưu manh gặp cô nương nhà lành: “Được, nếu ngươi trả lời được câu hỏi của ta, ta sẽ nghe theo thoả thuận, ngược lại, nếu ngươi không trả lời được ta, quân tử nhất ngôn, một tiếng tỷ tỷ, ta nhất định muốn nghe.”
Cát Uy tự tin nói: “Được, vậy ra đề đi.”
Thụy Miên biết đã lừa được hắn vào tròng, liền tằng hắng nói: “Ta cho ngươi ba câu hỏi, trả lời đúng, ngươi thắng, trả lời sai, đệ đệ thua, gọi ta là tỷ tỷ. Ngươi nghe cho kỹ đây. Câu đầu tiên là: “Cái gì của phu quân mà nương tử thích cầm nhất?”, câu thứ hai là: “Dưới động, trên sướng, trên động, dưới đau” là hành động gì, câu cuối cùng là: “Cái gì nam nhân thì có mà nữ nhân thì không có, của người trẻ thì thường cứng hơn của người già?””
“Hừ, ngươi thật không biết … nhục, ngươi…dám hồ ngôn loạn ngữ(1)?” Cát Uy mặt đỏ rần tức giận, không thể nói ra đáp án.
(1) Hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy lung tung
“Sỗ sàng gì chứ, hay là ngươi không đoán được, định làm ầm lên để đỡ phải nhận thua?” Thuỵ Miên khích bác.
“Nữ tử như ngươi, thật là ô nhục thanh danh.” Cát Uy vẫn khăng khăng bực mình không nói.
“Được, vậy nếu ta đưa ra đáp án mà ngươi thấy không sỗ sàng, ta thắng, được chưa?” Thuỵ Miên hỏi đầy tự tin.
“Hừ, nếu ngươi dám không giữ lễ tiết, hãy quên ngay chuyện làm tỷ tỷ ta đi.” Cát Uy khó chịu đe dọa. Hắn vừa mới nghĩ Thuỵ Miên quả nhiên là nữ tử hào hiệp, ai dè nàng ta thật bậy bạ, làm gì có nữ tử nào lại đi bàn đến những chuyện thầm kín của nam nữ một cách ngang nhiên như vậy chứ.
“Ta biết ngươi tính khí cương trực, chắc chắn sẽ không biết những câu đố này. Nghe đây: nương tử là thích cầm ngân lượng của phu quân nhất, chẳng phải sao? Còn “câu cá” chính là hành động trong câu hỏi thứ hai. Đáp án của câu hỏi thứ ba chính là “râu”. Nam nhân có râu, nữ nhân không có đấy thôi.” Thuỵ Miên nói rồi cười đầy đắc ý.
Cát Uy mặt mày tái đi ngỡ ngàng lẩm bẩm: “Đúng là những câu trả lời hợp lý.”
Thuỵ Miên sung sướng nói: “Xem ra Cát Uy công tử đây mới là người sỗ sàng, ta chắc là lúc này công tử tuyệt nhiên không muốn ai nhìn thấy trong đầu mình có gì. Vậy Cát Uy đệ còn không mau thực hiện lời hứa?”
“Ta đã thua, quân tử nhất ngôn,” Cát Uy trượng phu nhận thua. Thuỵ Miên đợi đến gần một khắc mới nghe hắn gắng sức lí nhí nói: “Tỷ tỷ.”
Thuỵ Miên hài lòng vô cùng, cuối cùng, cũng thu phục được nam nhân ương bướng, nghiêm túc thái quá này. Nàng nhìn hắn càng thấy bóng hình của Thanh Thanh Tú, không khỏi có chút hồi tưởng.
Cát Uy sau khi thua cuộc liền đau khổ rời đi, trước khi đi còn bị Thuỵ Miên gọi với theo: “Đệ đệ đi cẩn thận, tỷ tỷ về phủ trước nhé.”
Trên đường về, Thuỵ Miên giật mình nghĩ đến việc vì sao Phó Kiện Đàm lại khăng khăng muốn nhận mình làm đồ đệ, rồi lại thấy việc mình một mực muốn nhận Cát Uy làm đệ đệ, chẳng phải giống nhau lắm sao. Nàng muốn nhận Cát Uy làm tiểu đệ vì bắt nạt hắn làm nàng thấy hả hê khoái trí. Còn Phó Kiện Đàm thì sao, chẳng nhẽ lão sư phụ cũng tìm thấy niềm vui trong việc hành hạ nàng.
Nàng nghiệm lại thì thấy bao lần Phó Kiện Đàm giận dỗi vô cớ làm nàng phải mua rượu đền bù, rồi lão nhân còn ngang nhiên ăn đồ của nàng, đọc truyện mà nàng tốn bao chất xám để viết mà không tốn xu nào. Nàng bất ngờ nhận ra mình từ trước đến nay mình vẫn luôn bị hắn quay như chóng chóng.