Chương : 36
Editor: Sakura Trang
“Thanh Tuyền, ngươi kiên trì một chút nữa, ta đã thông tri cho Diệp đại phu, ông ấy lập tức sẽ đến giúp ngươi.” Tư Đồ Thắng thương tiếc vuốt ve gò má ướt mồ hôi của Vân Thanh Tuyền, ở bên tai y nhẹ nhàng nói.
“Không! A! Không muốn!” Vân Thanh Tuyền kích động bắt tay của Tư Đồ Thắng, “Ta không muốn... Ách a... Không muốn Diệp bá bá giúp ta... Ta... A... Chỉ muốn ngươi ở lại... Chớ đi...”
“Dĩ nhiên ta sẽ không đi. Ngươi quên sao, ta đã đồng ý với ngươi sẽ ở bên ngươi, đã đồng ý chuyện này làm sao có thể đổi ý đâu.” Tư Đồ Thắng ôn nhu an ủi y, cẩn thận ôm Vân Thanh Tuyền đến một nơi chắn gió, suy nghĩ một chút, vẫn là nhóm một đống lửa, y phục của Vân Thanh Tuyền đã bị ướt đẫm mồ hôi, dính trên người, Tư Đồ Thắng cẩn thận cởi xuống thả vào cạnh lửa hơ khô, lại cởi xuống áo khoác của mình mặc vào cho Vân Thanh Tuyền. Do lần trước Vân Thanh Tuyền sinh sản hắn cũng ở bên người, đối với quá trình sinh sản cũng có một chút hiểu biết, sau khi kiểm tra cho Vân Thanh Tuyền, ôn nhu nói, “Thanh Tuyền, bây giờ huyệt khẩu mở còn chưa đủ, ngươi cần chịu đựng thêm một lúc nữa.
“Ừ... Ách a...” Vân Thanh Tuyền chật vật gật đầu một cái, cách không đưa ra tay tựa như muốn bắt chút lực lượng có thể dựa vào.
Tư Đồ Thắng vội vàng đưa tay mình ra cùng nắm chặt lấy tay y: “Nói cho ta, làm gì mới có thể làm cho ngươi thoải mái một ít.”
“Ôm... A... Ôm ta... A... Đừng... Rời ta đi...” Vân Thanh Tuyền cố hết sức mở ra ánh mắt mờ mịt hơi nước, lẳng lặng nhìn Tư Đồ Thắng, chờ đợi hắn trả lời.
“Như vậy sao.” Tư Đồ Thắng để cho Vân Thanh Tuyền tựa vào trong ngực mình, ôm chặc lấy y, “Thanh Tuyền, chúng ta cùng chào đón hài tử của chúng ta đi.”
“Ừ 〜 Tư Đồ 〜 chúng ta cùng nhau chào đón 〜 A! A!” Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên kêu to kêu thảm một tiếng, ngã ở trên người Tư Đồ Thắng, tóc dài xốc xếch tản ra, có mấy sợi dính ở trên mặt, càng làm nỏi bật sắc mặt tái nhợt, theo thói quen đem một luồng tóc đen ngậm ở trong miệng, hình dáng nhịn đau điềm đạm đáng yêu kia thật sâu giọi vào trong mắt của Tư Đồ Thắng, đau nhói lòng của hắn.
“Trong này chỉ có chúng ta. Đau dữ dội liền gọi ra đi, đừng làm khó mình.” Tư Đồ Thắng lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Vân Thanh Tuyền.
“Tư Đồ 〜 đau 〜 tại sao vẫn là đau như vậy 〜 Tư Đồ 〜 ta thật là đau 〜” cảm nhận được động tác ôn nhu của Tư Đồ Thắng, một cổ nồng nặc ủy khuất chớp mắt trào khắp toàn thân của Vân Thanh Tuyền, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười, rõ ràng đều là tự nguyện, nhưng lại là ở ủy khuất cái gì. Nhưng đối mặt bao dung cùng cưng chìu của Tư Đồ Thắng, Vân Thanh Tuyền tựa như tìm được một cửa ra, có thể mặc cho y không chút kiêng kỵ phát tiết. Ít nhất bây giờ còn có thể, ít nhất bây giờ hắn còn nguyện ý bao dung ta. Vân Thanh Tuyền ở trong lòng từng lần một tự nhủ như vậy.
“A! 〜〜 thật là đau! 〜〜 Tư Đồ! A! 〜〜 Tư Đồ! 〜〜 ách ừ 〜 ách a 〜〜 Tư Đồ!!” Sản đạo đã mở ra, nước ối nhưng chậm chạp không vỡ, đau đớn càng thêm mãnh liệt hành hạ khiến ngất đi nhiều lần, nhưng lại là bị sanh sanh đau tỉnh.
“Thanh Tuyền, ta ở đây, Thanh Tuyền!” Cầm thật chặc tay của Vân Thanh Tuyền, cảm giác bất lực khuếch tán ở trong lòng. “Đáng chết! Diệp Hồi Xuân làm sao còn chưa tới?!”
“Tư Đồ 〜 như vậy 〜 không được 〜 ừ a! 〜〜 hài tử sẽ 〜 có 〜 nguy hiểm 〜 a 〜〜 thật là đau!! 〜” Vân Thanh Tuyền nắm chặt ống tay áo của Tư Đồ Thắng, dùng ánh mắt cầu trợ nhìn hắn, ” Tư Đồ 〜 giúp ta 〜〜 a a! 〜〜 đỡ ta đứng lên đi tới lui 〜 ách 〜 tất cần phải mau sớm 〜 vỡ ối 〜 Tư Đồ!”
Tư Đồ Thắng theo lời đỡ Vân Thanh Tuyền lên, nhưng chỉ đi năm bước, Vân Thanh Tuyền liền kêu thảm một tiếng ôm lấy bụng quỳ sụp xuống đất, mồ hôi xen lẫn nước mắt từng giọt rơi vào trên mu bàn tay, văng lên nhiều đóa sen nước.
“Tư Đồ... Ta không được... A... Ách a... Ta không đi được... Đau chết luôn...” Vân Thanh Tuyền không ngừng lắc đầu, trong thanh âm đã mang nồng nặc nức nở.
Xoa bụng Vân Thanh Tuyền cứng rắn như bàn thạch, nghe bên tai từng tiếng rên rỉ thống khổ của y, Tư Đồ Thắng cảm thấy thân thể mình cũng không bị khống chế run rẩy. Nhưng hắn biết, tình huống bây giờ nguy cấp, Vân Thanh Tuyền cùng hài tử tùy thời đều sẽ có nguy hiểm tánh mạng, nếu như lúc này liền hắn cũng luống cuống tay chân, như vậy còn có ai có thể giúp Vân Thanh Tuyền đâu. Hít sâu mấy cái, cố gắng ổn định tâm thần, Tư Đồ Thắng nhẹ nhàng ôm Vân Thanh Tuyền vào, vận nội lực, đưa bàn tay dán vào eo của y, dán vào bên tai y ôn nhu nói: “Thanh Tuyền, ta tới giúp ngươi, sẽ rất đau, ngươi phải kiên cường lên.”
“A!! Không muốn! Thật là đau!” Vân Thanh Tuyền chỉ cảm thấy một cổ nội lực khiến cho hài tử dần dần dời xuống, hạ thân kịch liệt kéo đau bỗng nhiên tấn công tới, xương chậu đau đớn như vỡ vụn để cho y không nhịn được hét thảm lên, “Không muốn... Thật là đau... Ta không chịu nổi... Tư Đồ... A!... Cầu ngươi dừng lại... Mau dừng lại... A a!!”
“Ta biết, ta biết ngươi vô cùng đau đớn...” Thanh âm của Tư Đồ Thắng cũng mang nghẹn ngào, “Thanh Tuyền, hài tử tất cần phải sớm nhập bồn, nếu không các ngươi đều sẽ có nguy hiểm, ngươi cũng biết, có phải hay không? Cho nên, ta không thể ngừng lại, ngươi nếu là đau đến không chịu nổi, liền đánh ta mắng ta cầm ta hả giận tốt lắm.”
“Tư Đồ?...” Cố hết sức ngửa mặt lên, thấy rõ trên mặt cao ngạo lạnh lùng đó, hai hàng nước mắt trong suốt loáng thoáng có thể thấy, khi ngón tay lạnh như băng chạm đến vết nước mắt kia, nhiệt độ nóng bỏng dường như có thể đem cả người Vân Thanh Tuyền hòa tan, “Ta... Làm ngươi chảy nước mắt... Ta thật là...”
“Hưu ~~ không cho phép ngươi nói bậy!” Tư Đồ Thắng vội vàng ngăn cản.
“A ~~ ách... Ừ... Thật ra thì... Không... Đau như vậy... Ta liền là muốn cho ngươi... Ừ... Hô hô... Đau, đau lòng ta...”
“Phải không? Vậy mục đích của ngươi đạt tới, những lời này của ngươi, để cho ta đau lòng nhanh vỡ vụn rồi.”
“Tư Đồ... Ngô...” Môi bị Tư Đồ Thắng vững vàng che lại, nụ hôn thâm tình kia để cho Vân Thanh Tuyền như bước trên đám mây.
“Thanh Tuyền, cố lên, vì hài tử, cũng vì ta, được chứ?” Trong lời nói của Tư Đồ Thắng mang chút vẻ cầu khẩn.
“Ừ! Có ngươi bên cạnh, ta liền đau gì cũng có thể chịu được.” Vân Thanh Tuyền run rẩy kịch liệt, tựa đầu vào cổ của Tư Đồ Thắng, run rẩy nhưng kiên định nói, “Bắt đầu đi.”
Lần nữa vận nội lực, Thanh Tuyền ôm bụng ở trong ngực Tư Đồ Thắng liều mạng giãy giụa, phát ra kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Đồ Thắng không nghĩ tới Vân Thanh Tuyền lại có sức lực lớn như vậy, đau lòng sau đó tăng lên: “Thanh Tuyền... Thanh Tuyền... Nhanh tốt lắm, kiên trì một chút nữa...”
“A!! Ta, ta không được. A cáp... Ách... Ngừng, dừng lại... Bụng, bụng muốn trụy phá, a...” Vân Thanh Tuyền nắm chặc cánh tay Tư Đồ Thắng, đau đến gần như lăn lộn, “Tư Đồ! ~~~ a... Cứu ta... Ta thật là đau... Tư Đồ! Ách a...” Vân Thanh Tuyền ở một lần so với một lần đau đớn kịch liệt khóc gọi ra, liều mạng lắc đầu, ôm bụng kêu rên, từng lần một kêu tên của Tư Đồ, tựa như có thể cho mình khích lệ.
“Ách... Tư Đồ... Ta, ta không được! A cáp... Bụng, bụng muốn trụy phá... A!! ~~ a!! ~~~” bụng lớn chợt động một cái, Vân Thanh Tuyền đau đến gần như ngất xỉu lần nữa, ngay sau đó, một cổ chất lỏng ấm áp từ hạ thể chảy ra, Vân Thanh Tuyền cuối cùng cũng vỗ ối rồi.
“Thanh Tuyền, giờ ngươi muốn dùng sức, hài tử của chúng ta, cũng nhanh ra đời.” Tư Đồ Thắng run rẩy hôn lên trán của Vân Thanh Tuyền, ôn nhu an ổn y, nhưng tâm tư kín đáo Tư Đồ Thắng không khó phát hiện, nước ối vỡ cũng không làm bớt thống khổ của Vân Thanh Tuyền, ngược lại mang cho y hành hạ càng tàn nhẫn.
“Ừ a! 〜〜 hô hô 〜〜 a a! 〜〜 đi ra! Mau ra đây! A! 〜〜 ta không chịu nổi 〜 Tư Đồ! 〜” Vân Thanh Tuyền nửa nằm ở trong ngực Tư Đồ Thắng, đầu tựa chặt vào ngực hắn, mười ngón tay bấm chặt vào bả vai Tư Đồ Thắng, hai chân không ngừng co quắp. Sau khi vỡ ối đau đớn so với trước đó càng kịch liệt lại không cách nhau, ngực phập phồng kịch liệt, tiếng hít thở một tiếng cao hơn một tiếng khơi thông thống khổ vô tận.
“Thanh Tuyền, ngươi kiên trì một chút nữa, ta đã thông tri cho Diệp đại phu, ông ấy lập tức sẽ đến giúp ngươi.” Tư Đồ Thắng thương tiếc vuốt ve gò má ướt mồ hôi của Vân Thanh Tuyền, ở bên tai y nhẹ nhàng nói.
“Không! A! Không muốn!” Vân Thanh Tuyền kích động bắt tay của Tư Đồ Thắng, “Ta không muốn... Ách a... Không muốn Diệp bá bá giúp ta... Ta... A... Chỉ muốn ngươi ở lại... Chớ đi...”
“Dĩ nhiên ta sẽ không đi. Ngươi quên sao, ta đã đồng ý với ngươi sẽ ở bên ngươi, đã đồng ý chuyện này làm sao có thể đổi ý đâu.” Tư Đồ Thắng ôn nhu an ủi y, cẩn thận ôm Vân Thanh Tuyền đến một nơi chắn gió, suy nghĩ một chút, vẫn là nhóm một đống lửa, y phục của Vân Thanh Tuyền đã bị ướt đẫm mồ hôi, dính trên người, Tư Đồ Thắng cẩn thận cởi xuống thả vào cạnh lửa hơ khô, lại cởi xuống áo khoác của mình mặc vào cho Vân Thanh Tuyền. Do lần trước Vân Thanh Tuyền sinh sản hắn cũng ở bên người, đối với quá trình sinh sản cũng có một chút hiểu biết, sau khi kiểm tra cho Vân Thanh Tuyền, ôn nhu nói, “Thanh Tuyền, bây giờ huyệt khẩu mở còn chưa đủ, ngươi cần chịu đựng thêm một lúc nữa.
“Ừ... Ách a...” Vân Thanh Tuyền chật vật gật đầu một cái, cách không đưa ra tay tựa như muốn bắt chút lực lượng có thể dựa vào.
Tư Đồ Thắng vội vàng đưa tay mình ra cùng nắm chặt lấy tay y: “Nói cho ta, làm gì mới có thể làm cho ngươi thoải mái một ít.”
“Ôm... A... Ôm ta... A... Đừng... Rời ta đi...” Vân Thanh Tuyền cố hết sức mở ra ánh mắt mờ mịt hơi nước, lẳng lặng nhìn Tư Đồ Thắng, chờ đợi hắn trả lời.
“Như vậy sao.” Tư Đồ Thắng để cho Vân Thanh Tuyền tựa vào trong ngực mình, ôm chặc lấy y, “Thanh Tuyền, chúng ta cùng chào đón hài tử của chúng ta đi.”
“Ừ 〜 Tư Đồ 〜 chúng ta cùng nhau chào đón 〜 A! A!” Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên kêu to kêu thảm một tiếng, ngã ở trên người Tư Đồ Thắng, tóc dài xốc xếch tản ra, có mấy sợi dính ở trên mặt, càng làm nỏi bật sắc mặt tái nhợt, theo thói quen đem một luồng tóc đen ngậm ở trong miệng, hình dáng nhịn đau điềm đạm đáng yêu kia thật sâu giọi vào trong mắt của Tư Đồ Thắng, đau nhói lòng của hắn.
“Trong này chỉ có chúng ta. Đau dữ dội liền gọi ra đi, đừng làm khó mình.” Tư Đồ Thắng lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Vân Thanh Tuyền.
“Tư Đồ 〜 đau 〜 tại sao vẫn là đau như vậy 〜 Tư Đồ 〜 ta thật là đau 〜” cảm nhận được động tác ôn nhu của Tư Đồ Thắng, một cổ nồng nặc ủy khuất chớp mắt trào khắp toàn thân của Vân Thanh Tuyền, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười, rõ ràng đều là tự nguyện, nhưng lại là ở ủy khuất cái gì. Nhưng đối mặt bao dung cùng cưng chìu của Tư Đồ Thắng, Vân Thanh Tuyền tựa như tìm được một cửa ra, có thể mặc cho y không chút kiêng kỵ phát tiết. Ít nhất bây giờ còn có thể, ít nhất bây giờ hắn còn nguyện ý bao dung ta. Vân Thanh Tuyền ở trong lòng từng lần một tự nhủ như vậy.
“A! 〜〜 thật là đau! 〜〜 Tư Đồ! A! 〜〜 Tư Đồ! 〜〜 ách ừ 〜 ách a 〜〜 Tư Đồ!!” Sản đạo đã mở ra, nước ối nhưng chậm chạp không vỡ, đau đớn càng thêm mãnh liệt hành hạ khiến ngất đi nhiều lần, nhưng lại là bị sanh sanh đau tỉnh.
“Thanh Tuyền, ta ở đây, Thanh Tuyền!” Cầm thật chặc tay của Vân Thanh Tuyền, cảm giác bất lực khuếch tán ở trong lòng. “Đáng chết! Diệp Hồi Xuân làm sao còn chưa tới?!”
“Tư Đồ 〜 như vậy 〜 không được 〜 ừ a! 〜〜 hài tử sẽ 〜 có 〜 nguy hiểm 〜 a 〜〜 thật là đau!! 〜” Vân Thanh Tuyền nắm chặt ống tay áo của Tư Đồ Thắng, dùng ánh mắt cầu trợ nhìn hắn, ” Tư Đồ 〜 giúp ta 〜〜 a a! 〜〜 đỡ ta đứng lên đi tới lui 〜 ách 〜 tất cần phải mau sớm 〜 vỡ ối 〜 Tư Đồ!”
Tư Đồ Thắng theo lời đỡ Vân Thanh Tuyền lên, nhưng chỉ đi năm bước, Vân Thanh Tuyền liền kêu thảm một tiếng ôm lấy bụng quỳ sụp xuống đất, mồ hôi xen lẫn nước mắt từng giọt rơi vào trên mu bàn tay, văng lên nhiều đóa sen nước.
“Tư Đồ... Ta không được... A... Ách a... Ta không đi được... Đau chết luôn...” Vân Thanh Tuyền không ngừng lắc đầu, trong thanh âm đã mang nồng nặc nức nở.
Xoa bụng Vân Thanh Tuyền cứng rắn như bàn thạch, nghe bên tai từng tiếng rên rỉ thống khổ của y, Tư Đồ Thắng cảm thấy thân thể mình cũng không bị khống chế run rẩy. Nhưng hắn biết, tình huống bây giờ nguy cấp, Vân Thanh Tuyền cùng hài tử tùy thời đều sẽ có nguy hiểm tánh mạng, nếu như lúc này liền hắn cũng luống cuống tay chân, như vậy còn có ai có thể giúp Vân Thanh Tuyền đâu. Hít sâu mấy cái, cố gắng ổn định tâm thần, Tư Đồ Thắng nhẹ nhàng ôm Vân Thanh Tuyền vào, vận nội lực, đưa bàn tay dán vào eo của y, dán vào bên tai y ôn nhu nói: “Thanh Tuyền, ta tới giúp ngươi, sẽ rất đau, ngươi phải kiên cường lên.”
“A!! Không muốn! Thật là đau!” Vân Thanh Tuyền chỉ cảm thấy một cổ nội lực khiến cho hài tử dần dần dời xuống, hạ thân kịch liệt kéo đau bỗng nhiên tấn công tới, xương chậu đau đớn như vỡ vụn để cho y không nhịn được hét thảm lên, “Không muốn... Thật là đau... Ta không chịu nổi... Tư Đồ... A!... Cầu ngươi dừng lại... Mau dừng lại... A a!!”
“Ta biết, ta biết ngươi vô cùng đau đớn...” Thanh âm của Tư Đồ Thắng cũng mang nghẹn ngào, “Thanh Tuyền, hài tử tất cần phải sớm nhập bồn, nếu không các ngươi đều sẽ có nguy hiểm, ngươi cũng biết, có phải hay không? Cho nên, ta không thể ngừng lại, ngươi nếu là đau đến không chịu nổi, liền đánh ta mắng ta cầm ta hả giận tốt lắm.”
“Tư Đồ?...” Cố hết sức ngửa mặt lên, thấy rõ trên mặt cao ngạo lạnh lùng đó, hai hàng nước mắt trong suốt loáng thoáng có thể thấy, khi ngón tay lạnh như băng chạm đến vết nước mắt kia, nhiệt độ nóng bỏng dường như có thể đem cả người Vân Thanh Tuyền hòa tan, “Ta... Làm ngươi chảy nước mắt... Ta thật là...”
“Hưu ~~ không cho phép ngươi nói bậy!” Tư Đồ Thắng vội vàng ngăn cản.
“A ~~ ách... Ừ... Thật ra thì... Không... Đau như vậy... Ta liền là muốn cho ngươi... Ừ... Hô hô... Đau, đau lòng ta...”
“Phải không? Vậy mục đích của ngươi đạt tới, những lời này của ngươi, để cho ta đau lòng nhanh vỡ vụn rồi.”
“Tư Đồ... Ngô...” Môi bị Tư Đồ Thắng vững vàng che lại, nụ hôn thâm tình kia để cho Vân Thanh Tuyền như bước trên đám mây.
“Thanh Tuyền, cố lên, vì hài tử, cũng vì ta, được chứ?” Trong lời nói của Tư Đồ Thắng mang chút vẻ cầu khẩn.
“Ừ! Có ngươi bên cạnh, ta liền đau gì cũng có thể chịu được.” Vân Thanh Tuyền run rẩy kịch liệt, tựa đầu vào cổ của Tư Đồ Thắng, run rẩy nhưng kiên định nói, “Bắt đầu đi.”
Lần nữa vận nội lực, Thanh Tuyền ôm bụng ở trong ngực Tư Đồ Thắng liều mạng giãy giụa, phát ra kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Đồ Thắng không nghĩ tới Vân Thanh Tuyền lại có sức lực lớn như vậy, đau lòng sau đó tăng lên: “Thanh Tuyền... Thanh Tuyền... Nhanh tốt lắm, kiên trì một chút nữa...”
“A!! Ta, ta không được. A cáp... Ách... Ngừng, dừng lại... Bụng, bụng muốn trụy phá, a...” Vân Thanh Tuyền nắm chặc cánh tay Tư Đồ Thắng, đau đến gần như lăn lộn, “Tư Đồ! ~~~ a... Cứu ta... Ta thật là đau... Tư Đồ! Ách a...” Vân Thanh Tuyền ở một lần so với một lần đau đớn kịch liệt khóc gọi ra, liều mạng lắc đầu, ôm bụng kêu rên, từng lần một kêu tên của Tư Đồ, tựa như có thể cho mình khích lệ.
“Ách... Tư Đồ... Ta, ta không được! A cáp... Bụng, bụng muốn trụy phá... A!! ~~ a!! ~~~” bụng lớn chợt động một cái, Vân Thanh Tuyền đau đến gần như ngất xỉu lần nữa, ngay sau đó, một cổ chất lỏng ấm áp từ hạ thể chảy ra, Vân Thanh Tuyền cuối cùng cũng vỗ ối rồi.
“Thanh Tuyền, giờ ngươi muốn dùng sức, hài tử của chúng ta, cũng nhanh ra đời.” Tư Đồ Thắng run rẩy hôn lên trán của Vân Thanh Tuyền, ôn nhu an ổn y, nhưng tâm tư kín đáo Tư Đồ Thắng không khó phát hiện, nước ối vỡ cũng không làm bớt thống khổ của Vân Thanh Tuyền, ngược lại mang cho y hành hạ càng tàn nhẫn.
“Ừ a! 〜〜 hô hô 〜〜 a a! 〜〜 đi ra! Mau ra đây! A! 〜〜 ta không chịu nổi 〜 Tư Đồ! 〜” Vân Thanh Tuyền nửa nằm ở trong ngực Tư Đồ Thắng, đầu tựa chặt vào ngực hắn, mười ngón tay bấm chặt vào bả vai Tư Đồ Thắng, hai chân không ngừng co quắp. Sau khi vỡ ối đau đớn so với trước đó càng kịch liệt lại không cách nhau, ngực phập phồng kịch liệt, tiếng hít thở một tiếng cao hơn một tiếng khơi thông thống khổ vô tận.