Chương : 16
Editor: Sakura Trang
“Mang theo ta, ta cùng ngươi cùng nhau trở về.” Vân Thanh Tuyền kiên định nói.
“Không được! Nếu ngươi đoán được như vậy, liền hẳn đoán được chuyến này nguy hiểm vạn phần. Huống chi lần này người ta phải đối mặt là —— Nhị hoàng tử.” Tư Đồ Thắng quả quyết cự tuyệt.
“Chính là bởi vì biết ta mới muốn cùng ngươi cùng đi!”
“Ta nói không được!”
“Ngươi... Ách a...” Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên đè lại bụng, thân thể lảo đảo muốn ngã, trên mặt vốn liền có chút tái nhợt nhất thời lại là huyết sắc hoàn toàn không có.
“Ngươi nhìn, ngươi thân thể này, làm sao chịu được đường xá bôn ba. Vẫn là ở lại cái này, mọi người còn có thể có người chăm sóc.” Tư Đồ Thắng đau lòng để cho y dựa ở trên người mình, chống đỡ y.
“Nếu như... Ngươi không đồng ý... Ách... Ta... Coi như đau chết... Ừ... Không để cho những người khác đụng ta...” Vân Thanh Tuyền cắn chặc hàm răng, có chút run rẩy nói.
“Ngươi đây là đang uy hiếp ta?!” Mày kiếm Tư Đồ Thắng nhếch một cái, thanh âm lạnh xuống.
“Tùy ngươi nghĩ thế nào…” Vân Thanh Tuyền giùng giằng đẩy ra Tư Đồ Thắng, đi lên bờ, nghĩ mặc vào áo khoác lại không có nửa ti sức lực. Chỉ đành phải cầm y phục khoác lên người, lảo đảo nghiêng ngã đi khỏi tầm mắt của Tư Đồ Thắng.
Ở trên giường trằn trọc trở mình, Vân Thanh Tuyền chỉ cảm thấy eo cùng bụng đau đớn càng thêm rõ ràng, làm sao cũng không tìm được một tư thế thoải mái.
“Hài tử ngoan... Ách... Ngoan... Ngoan một chút... Cha... Thật là khó chịu...” Y nhẹ nhàng vuốt ve bụng, yếu ớt nói, trong lòng thầm nghĩ: Biết rõ hắn là một người chưa bao giờ bị người uy hiếp, làm sao lại nói như vậy. Thật sự là trong lòng nóng nảy miệng không lựa lời, Nhị hoàng tử làm người âm hiểm xảo trá, những năm này lại một mực dòm ngó đế vị. Những thứ này liền mình là người tộc Bách Lý đều biết. Mẫu thân của hắn An Thái công chúa coi như bào tỷ của Nguyên đế, lại luôn luôn là ủng hộ thái tử. Nhị hoàng tử nếu nghĩ lật đổ Thái tử, Tư Đồ chính là tảng đá chắn đường. Lần này trở về nhất định nguy cơ tứ phía, mình thì như thế nào có thể lưu ở chỗ này đây.
“Ừ... A...” Trong bụng lại là một trận đau nhức, Vân Thanh Tuyền không khỏi la lên, “Đứa bé ngoan... Đừng... Đừng làm rộn... Cha thật là đau...”
“Đây là an thai dược cầm tới tù chỗ Trương đại phu, mau uống đi.” Một viên thuốc màu đen giơ đến khóe miệng Vân Thanh Tuyền.
“Không... Uống!” Vân Thanh Tuyền cố hết sức hua tay một cái, đem viên thuốc đánh bay, “Ta... Ách... Ta có thể chăm sóc mình… Không cần... Bọn họ!”
“Ngươi!” Trong mắt Tư Đồ Thắng bốc lên huyết sắc, “Ngươi cuối cùng ầm ĩ đủ chưa?”
“Ngươi nếu... Không mang theo ta cùng đi... Liền... Không cần để ý sống chết của ta…” Liền Vân Thanh Tuyền đều kinh ngạc với mình vì sao cố chấp như vậy, nhưng lập tức sẽ xảy ra cái gì xa không phải mình có thể đánh giá đo lường, trong lòng y chỉ cảm thấy sợ hãi sâu không thấy đáy.
Tư Đồ Thắng hừ một tiếng giơ tay lên liền điểm mấy chỗ đại huyệt của Vân Thanh Tuyền, nhặt lên viên thuốc bỏ vào trong miệng y, cưỡng bách y nuốt vào. Tuy Vân Thanh Tuyền hết sức kháng cự nhưng quanh thân không thể động đậy. Thai nhi trong bụng dường như cũng nhận ra hai vị cha đang dây gổ, càng không an phận ồn ào.. Vân Thanh Tuyền chỉ cảm thấy đau đến trước mắt biến thành màu đen, nhưng ngay cả xoa một chút cũng không làm được, đang lúc khổ không thể tả, Tư Đồ Thắng đã giải khai huyệt đạo của y, nhẹ nhàng an ủi tiểu tử xao động.
“Ta... Sợ... Thật... Sợ...” Vân Thanh Tuyền hơi có vẻ nức nở lẩm bẩm nói, hai tay nắm chặc vạt áo của Tư Đồ Thắng.
“Được rồi, ta mang ngươi đi. Không muốn làm ~~ chuyện để cho ta đau lòng.” Tư Đồ Thắng nhẹ nhẹ nhàng hôn lên trán của y.
…
Tư Đồ Thắng tướng quân có chuyện quan trọng giao phó cho Chung phó tướng, mang Vân Thanh Tuyền cùng mấy tên thị vệ tinh anh một đường về nam. Đúng như dự đoán, dọc đường Nhị hoàng tử bày trùng trùng mai phục, trước khi đến Phượng Tê trấn, Tư Đồ Thắng quyết định chia binh hai đường, mình đi dẫn dắt địch nhân, còn lại ba tên thị vệ mang Vân Thanh Tuyền đi suốt đêm về đế đô hướng công chúa An Thái cầu viện, Nhưng lúc Tư Đồ Thắng vào ở khách sạn lớn nhất trong Phượng Tê trấn, phát hiện Vân Thanh Tuyền bất ngờ ngồi ở bên trong phòng chờ hắn.
“Ngươi! ~~” Vân Thanh Tuyền nhìn ra được, Tư Đồ Thắng tức giận xanh cả mặt, “Khinh công của ngươi ngược lại là tiến bộ không ít a ~ “
“Ta vẫn luôn luyện tập.” Vân Thanh Tuyền cố gắng không để cho mình đi để ý biểu tình âm tình bất định của Tư Đồ Thắng, tỉnh táo nói, “Ta bất quá là một người bình thường, nghĩ muốn cùng ngươi sóng vai, tự nhiên phải tốn nhiều công sức.”
“Làm sao ngươi biết ta sẽ ở trong này?”
“Nếu muốn dụ người tai mắt, nơi này là cái lựa chọn tốt.”
“Vậy tại sao ngươi sẽ ở trong phòng ta?”
“Cái này... Là ta kính nhờ lão bản nương để cho ngươi ở tại gian này.”
“A a, nguyên lai là mỹ nhân kế.”
“Ta...” Vân Thanh Tuyền rất sợ Tư Đồ Thắng mất hứng, “Không phải ngươi nghĩ như vậy... Ta chẳng qua là... Cái đó... Ngươi nếu là không thích ta đi ngay cùng nàng nói đổi một gian khác.”
“Như vậy một hồi công phu là có thể để cho lão bản nương kia nghe lời như vậy, ngươi thật đúng là có một tay a.” Tư Đồ Thắng trêu ghẹo nói.
“Không phải vậy... Thật không phải là...” Vân Thanh Tuyền cảm thấy mình càng nói càng đen, luống cuống.
“Tốt lắm, ta đùa giỡn, phòng này rất tốt, ta rất thích.” Tư Đồ Thắng không nói cho y, mình cũng từng thầm đưa thu ba hướng lão bản nương, để nàng đem mình sắp xếp ở phòng hẻo lánh trong góc này, phía bên ngoài cửa sổ chính là một đường nhỏ có thể nối thẳng rừng cây trấn tây. Y có suy nghĩ giống ta sao? Trong đầu Tư Đồ Thắng nghĩ, lựa chọn cùng căn nhà, lại là trùng hợp sao? Một lần là trùng hợp, hai lần là trùng hợp, vậy ta cùng y lần lượt trùng hợp vậy là cái gì? Chẳng lẽ, là thiên ý sao?
“Tư Đồ?” Vân Thanh Tuyền thấy hắn không nói lời nào, cho là hắn còn đang giận mình không nghe hắn an bài, “Hôm nay, là sinh nhật ta. Ta nghĩ hướng ngươi đòi một lễ vật.”
“Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật ngươi.” Trong lòng Tư Đồ Thắng áy náy, lại quên chuyện này, “Ngươi nói đi, muốn cái gì? Ta nhất định tận lực thỏa mãn ngươi.”
“Ta chỉ muốn ngươi đồng ý ta một chuyện. Từ nay về sau, ta ngươi hai người, họa phúc cùng chung.” Vân Thanh Tuyền nghiêm mặt nói.
“Mang theo ta, ta cùng ngươi cùng nhau trở về.” Vân Thanh Tuyền kiên định nói.
“Không được! Nếu ngươi đoán được như vậy, liền hẳn đoán được chuyến này nguy hiểm vạn phần. Huống chi lần này người ta phải đối mặt là —— Nhị hoàng tử.” Tư Đồ Thắng quả quyết cự tuyệt.
“Chính là bởi vì biết ta mới muốn cùng ngươi cùng đi!”
“Ta nói không được!”
“Ngươi... Ách a...” Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên đè lại bụng, thân thể lảo đảo muốn ngã, trên mặt vốn liền có chút tái nhợt nhất thời lại là huyết sắc hoàn toàn không có.
“Ngươi nhìn, ngươi thân thể này, làm sao chịu được đường xá bôn ba. Vẫn là ở lại cái này, mọi người còn có thể có người chăm sóc.” Tư Đồ Thắng đau lòng để cho y dựa ở trên người mình, chống đỡ y.
“Nếu như... Ngươi không đồng ý... Ách... Ta... Coi như đau chết... Ừ... Không để cho những người khác đụng ta...” Vân Thanh Tuyền cắn chặc hàm răng, có chút run rẩy nói.
“Ngươi đây là đang uy hiếp ta?!” Mày kiếm Tư Đồ Thắng nhếch một cái, thanh âm lạnh xuống.
“Tùy ngươi nghĩ thế nào…” Vân Thanh Tuyền giùng giằng đẩy ra Tư Đồ Thắng, đi lên bờ, nghĩ mặc vào áo khoác lại không có nửa ti sức lực. Chỉ đành phải cầm y phục khoác lên người, lảo đảo nghiêng ngã đi khỏi tầm mắt của Tư Đồ Thắng.
Ở trên giường trằn trọc trở mình, Vân Thanh Tuyền chỉ cảm thấy eo cùng bụng đau đớn càng thêm rõ ràng, làm sao cũng không tìm được một tư thế thoải mái.
“Hài tử ngoan... Ách... Ngoan... Ngoan một chút... Cha... Thật là khó chịu...” Y nhẹ nhàng vuốt ve bụng, yếu ớt nói, trong lòng thầm nghĩ: Biết rõ hắn là một người chưa bao giờ bị người uy hiếp, làm sao lại nói như vậy. Thật sự là trong lòng nóng nảy miệng không lựa lời, Nhị hoàng tử làm người âm hiểm xảo trá, những năm này lại một mực dòm ngó đế vị. Những thứ này liền mình là người tộc Bách Lý đều biết. Mẫu thân của hắn An Thái công chúa coi như bào tỷ của Nguyên đế, lại luôn luôn là ủng hộ thái tử. Nhị hoàng tử nếu nghĩ lật đổ Thái tử, Tư Đồ chính là tảng đá chắn đường. Lần này trở về nhất định nguy cơ tứ phía, mình thì như thế nào có thể lưu ở chỗ này đây.
“Ừ... A...” Trong bụng lại là một trận đau nhức, Vân Thanh Tuyền không khỏi la lên, “Đứa bé ngoan... Đừng... Đừng làm rộn... Cha thật là đau...”
“Đây là an thai dược cầm tới tù chỗ Trương đại phu, mau uống đi.” Một viên thuốc màu đen giơ đến khóe miệng Vân Thanh Tuyền.
“Không... Uống!” Vân Thanh Tuyền cố hết sức hua tay một cái, đem viên thuốc đánh bay, “Ta... Ách... Ta có thể chăm sóc mình… Không cần... Bọn họ!”
“Ngươi!” Trong mắt Tư Đồ Thắng bốc lên huyết sắc, “Ngươi cuối cùng ầm ĩ đủ chưa?”
“Ngươi nếu... Không mang theo ta cùng đi... Liền... Không cần để ý sống chết của ta…” Liền Vân Thanh Tuyền đều kinh ngạc với mình vì sao cố chấp như vậy, nhưng lập tức sẽ xảy ra cái gì xa không phải mình có thể đánh giá đo lường, trong lòng y chỉ cảm thấy sợ hãi sâu không thấy đáy.
Tư Đồ Thắng hừ một tiếng giơ tay lên liền điểm mấy chỗ đại huyệt của Vân Thanh Tuyền, nhặt lên viên thuốc bỏ vào trong miệng y, cưỡng bách y nuốt vào. Tuy Vân Thanh Tuyền hết sức kháng cự nhưng quanh thân không thể động đậy. Thai nhi trong bụng dường như cũng nhận ra hai vị cha đang dây gổ, càng không an phận ồn ào.. Vân Thanh Tuyền chỉ cảm thấy đau đến trước mắt biến thành màu đen, nhưng ngay cả xoa một chút cũng không làm được, đang lúc khổ không thể tả, Tư Đồ Thắng đã giải khai huyệt đạo của y, nhẹ nhàng an ủi tiểu tử xao động.
“Ta... Sợ... Thật... Sợ...” Vân Thanh Tuyền hơi có vẻ nức nở lẩm bẩm nói, hai tay nắm chặc vạt áo của Tư Đồ Thắng.
“Được rồi, ta mang ngươi đi. Không muốn làm ~~ chuyện để cho ta đau lòng.” Tư Đồ Thắng nhẹ nhẹ nhàng hôn lên trán của y.
…
Tư Đồ Thắng tướng quân có chuyện quan trọng giao phó cho Chung phó tướng, mang Vân Thanh Tuyền cùng mấy tên thị vệ tinh anh một đường về nam. Đúng như dự đoán, dọc đường Nhị hoàng tử bày trùng trùng mai phục, trước khi đến Phượng Tê trấn, Tư Đồ Thắng quyết định chia binh hai đường, mình đi dẫn dắt địch nhân, còn lại ba tên thị vệ mang Vân Thanh Tuyền đi suốt đêm về đế đô hướng công chúa An Thái cầu viện, Nhưng lúc Tư Đồ Thắng vào ở khách sạn lớn nhất trong Phượng Tê trấn, phát hiện Vân Thanh Tuyền bất ngờ ngồi ở bên trong phòng chờ hắn.
“Ngươi! ~~” Vân Thanh Tuyền nhìn ra được, Tư Đồ Thắng tức giận xanh cả mặt, “Khinh công của ngươi ngược lại là tiến bộ không ít a ~ “
“Ta vẫn luôn luyện tập.” Vân Thanh Tuyền cố gắng không để cho mình đi để ý biểu tình âm tình bất định của Tư Đồ Thắng, tỉnh táo nói, “Ta bất quá là một người bình thường, nghĩ muốn cùng ngươi sóng vai, tự nhiên phải tốn nhiều công sức.”
“Làm sao ngươi biết ta sẽ ở trong này?”
“Nếu muốn dụ người tai mắt, nơi này là cái lựa chọn tốt.”
“Vậy tại sao ngươi sẽ ở trong phòng ta?”
“Cái này... Là ta kính nhờ lão bản nương để cho ngươi ở tại gian này.”
“A a, nguyên lai là mỹ nhân kế.”
“Ta...” Vân Thanh Tuyền rất sợ Tư Đồ Thắng mất hứng, “Không phải ngươi nghĩ như vậy... Ta chẳng qua là... Cái đó... Ngươi nếu là không thích ta đi ngay cùng nàng nói đổi một gian khác.”
“Như vậy một hồi công phu là có thể để cho lão bản nương kia nghe lời như vậy, ngươi thật đúng là có một tay a.” Tư Đồ Thắng trêu ghẹo nói.
“Không phải vậy... Thật không phải là...” Vân Thanh Tuyền cảm thấy mình càng nói càng đen, luống cuống.
“Tốt lắm, ta đùa giỡn, phòng này rất tốt, ta rất thích.” Tư Đồ Thắng không nói cho y, mình cũng từng thầm đưa thu ba hướng lão bản nương, để nàng đem mình sắp xếp ở phòng hẻo lánh trong góc này, phía bên ngoài cửa sổ chính là một đường nhỏ có thể nối thẳng rừng cây trấn tây. Y có suy nghĩ giống ta sao? Trong đầu Tư Đồ Thắng nghĩ, lựa chọn cùng căn nhà, lại là trùng hợp sao? Một lần là trùng hợp, hai lần là trùng hợp, vậy ta cùng y lần lượt trùng hợp vậy là cái gì? Chẳng lẽ, là thiên ý sao?
“Tư Đồ?” Vân Thanh Tuyền thấy hắn không nói lời nào, cho là hắn còn đang giận mình không nghe hắn an bài, “Hôm nay, là sinh nhật ta. Ta nghĩ hướng ngươi đòi một lễ vật.”
“Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật ngươi.” Trong lòng Tư Đồ Thắng áy náy, lại quên chuyện này, “Ngươi nói đi, muốn cái gì? Ta nhất định tận lực thỏa mãn ngươi.”
“Ta chỉ muốn ngươi đồng ý ta một chuyện. Từ nay về sau, ta ngươi hai người, họa phúc cùng chung.” Vân Thanh Tuyền nghiêm mặt nói.