Chương : 76
Mưa đêm hơi ngớt, ám muội ẩm ướt trong đệm chăn vẫn còn.
Suối nước nóng đã được tu sửa mới hoàn toàn. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, Tiêu Trì Dã khoác áo đút nó cho ngựa cùng Hải Đông Thanh. Giờ mão ba khắc, ở Phong Sơn có thể nghe thấy tiếng nước tích nơi mái hiên. Hắn mở phanh xiêm y, hà hơi một chút gió núi. Lạnh giá đầu xuân khiến hưng phấn triền miên suốt một đêm dần bình ổn lại. Hắn tỉnh rượu rồi, tình triều lại trở nên càng thêm dày đặc, theo đó sinh ra một loại thả lỏng cùng ôn nhu sau khi giải tung ham muốn.
Đây chính là sa vào khoái lạc của dục vọng.
Tiêu Trì Dã rút yên ngựa trên lưng Lãng Đào Tuyết Khâm, hướng phía Mãnh làm thủ hiệu. Mãnh lúc này giương cánh bay lượn, đập ra mái hiên dọc theo núi rừng.
Tiêu Trì Dã quay người đi vào, hơi nóng trong phòng còn chưa giảm, Thẩm Trạch Xuyên nằm trên gối phủ chăn, không nhìn ra có đang ngủ hay không. Tai phải nửa lộ ra vẫn mang khuyên, Tiêu Trì Dã buông tay cho y nắm lấy, thuận tiện xoa xoa viền tai đeo khuyên đỏ.
Thẩm Trạch Xuyên kêu ra tiếng, còn chưa ngủ hẳn. Y nằm nhoài giây lát, hơi hé mắt nhìn Tiêu Trì Dã, khàn khàn nói: “… Phải đi rồi.”
Tiêu Trì Dã vươn mình nằm bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, đối diện y nói: “Hôm nay nghỉ ngơi, giờ vẫn còn sớm.”
Thẩm Trạch Xuyên “ưm” một tiếng, nói: “Chiếu ngục còn có việc.”
“Người bận bịu,” Tiêu Trì Dã nắm đầu ngón tay của y, kéo về phía mình, “ngươi thoáng chốc được thăng lên bắc Trấn phủ, lại được cất nhắc lên Đồng tri, bây giờ người ngươi phải đối mặt đều là quý tử cha truyền con nối, quản lý có nhiều bất tiện, chắc chắn có kẻ muốn ngáng chân ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Làm cận thần thiên tử luôn không dễ.”
Thẩm Trạch Xuyên nằm nhoài như vậy, khóe mắt đuôi mày đều viết hai chữ “thoả mãn”. Hai người đối diện chốc lát, như ấm áp dư lại sau gió táp mưa rào, hôn vừa nhẹ vừa chậm. Bọn họ bên trong nhà tranh đơn sơ này chân thành với nhau, phảng phất chỉ với mấy canh giờ rời khỏi Khuất Đô này, đều có thể dứt bỏ cái gọi là lão luyện thành thục, biến thành thiếu niên lang xấp xỉ tuổi nhau.
Tiêu Trì Dã thấp giọng nói: “Nơi này quá nhỏ rồi, vòm trời bị tường đỏ che chắn mất, đồng cỏ núi rừng bị quần thành bao quanh, Lãng Đào Tuyết Khâm chạy chưa thoả… Sau này về tới Ly Bắc, ta mang ngươi rong ruổi núi Hồng Nhạn.”
Thẩm Trạch Xuyên áp lên ngực hắn, nói: “Mặt trăng Ly Bắc có tròn như ở Đoan Châu không?”
Tiêu Trì Dã suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta đã quên mất rồi… Cỏ ở Đoan Châu có cao như ở Ly Bắc không?”
Thẩm Trạch Xuyên cũng nói: “Ta cũng quên mất rồi.”
Bọn họ bỗng cười ra tiếng, phai đi chút sầu tình này. Thẩm Trạch Xuyên hít mùi của Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã tựa cằm lên đỉnh tóc Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã nói: “Đi cùng nhau nhé.”
Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Về nhà sao?”
Tiêu Trì Dã vòng chặt cánh tay, nói: “Về nhà… Gọi cả Kỷ Cương sư phụ theo luôn, Ly Bắc lớn vậy mà, có nơi để ở.”
Thẩm Trạch Xuyên cười ha ha, y rũ mắt nói: “Sư phụ muốn về Đoan Châu, e là không thể đồng hành.”
Tiêu Trì Dã cũng rũ mắt, hắn nói với y: “Chỉ cần ra khỏi Khuất Đô, chân trời góc bể đều có thể đồng hành.”
Thẩm Trạch Xuyên đón ánh mắt Tiêu Trì Dã, nói: “Sói con nên ở Ly Bắc, nếu không rảnh rỗi an nhàn lâu dài, đáng tiếc lắm.”
Trong con ngươi Tiêu Trì Dã trầm tĩnh, hắn nói: “Ly Bắc có đại ca, thiết kỵ Ly Bắc có phụ thân, chỉ có phi ngựa phù hợp với ta.”
Thẩm Trạch Xuyên nâng cằm Tiêu Trì Dã lên, nhìn chăm chú vào hắn, nói: “Thiên bẩm kỳ tài tất có nơi dùng, thời điểm chưa tới thôi. Sách An Sách An, kỳ vọng của Ly Bắc đều ở trong hai chữ này đấy.”
Tiêu Trì Dã trầm giọng cười, đột nhiên lật mình áp lên y, cùng y tựa trán, hỏi: “Muốn ta không?”
Thẩm Trạch Xuyên eo mỏi lưng đau, giữa lúc trì hoãn chậm chạp vân vê sau gáy Tiêu Trì Dã, y khàn khàn đáp lại: “Cho ta không?”
Tiêu Trì Dã cúi đầu hôn y, kéo cao chăn.
* * *
Sau cơn mưa đêm đó, Khuất Đô chuyển nóng.
Nội các yêu cầu bãi bỏ chức Thượng thư Công bộ của Phan Tường Kiệt, Đô sát viện liên kết vạch tội Phan Tường Kiệt mười mấy tấu chương, mỗi ngày triều đình tranh luận ồn ào làm Lý Kiến Hằng đau cả lỗ tai.
Vốn trọng thần thế gia như Ngụy Hoài Cổ đều bao che sưởi ấm, sẽ không dễ dàng vứt bỏ ai. Như là loại người giống Phó Lâm Diệp, cuối cùng cũng chỉ là xuống chức phạt bổng, không bị lưu vong ra khỏi đô. Sau khi Hoa Tư Khiêm rớt đài, vị trí Nguyên phụ nội các do Hải Lương Nghi đến ngồi, tuy rằng lão trọng dụng Tiết Tu Trác xuất thân thế gia nhưng cũng liên tục đề bạt rất nhiều hàn sĩ, trong đó dùng Khổng Thu nổi bật nhất, hai phe ngấm ngầm hoặc lộ liễu phân cao thấp. Nhưng mà lần này liên quan trọng đại, không kết tội Phan Tường Kiệt, vậy thì phải kết tội Ngụy Hoài Cổ, kênh rạch công bế tắc nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Lần này căn bản tìm không được người chết thế.
Xem xét thế cục hôm nay, Hộ bộ hiển nhiên càng trọng yếu hơn Công bộ. Đối với thế gia mà nói, làm khổ lao có thể bỏ đi, nhưng quản tiền lại nhất định phải giữ lại. Không chỉ có Phan Tường Kiệt bị cách chức điều tra, ngay cả con trưởng đích tôn của lão làm Thị lang Hộ bộ cũng phải tạm thời cách chức đãi tội.
Lý Kiến Hằng giờ không còn dễ dàng mở miệng trên triều nữa, sau khi tan triều thì gọi Tiêu Trì Dã tới, hai người cùng dạo vườn thưởng xuân.
“Nghe người ta nói, trước đó vài ngày ngươi đội mưa ra khỏi đô, ” Lý Kiến Hằng thân mang minh hoàng thường phục, kiếm chút mứt trái cây trên bàn, chia cho Tiêu Trì Dã một nửa, “đi làm gì đấy?”
“Thao trường gần Phong Sơn, trời mưa nên ta lo lắng. Chuyện kênh rạch công mới qua không mấy ngày, đêm đó vội vàng đi xem một chút.” Tiêu Trì Dã dường như không lưu tâm việc Lý Kiến Hằng phái người trông coi mình chằm chằm, hắn cười nói, “Thao trường kia hoàng thượng cũng biết mà, rút không ít bạc của Cấm quân. Nếu như mà có chuyện, hai vạn người của ta phải theo tám đại doanh quây quần rồi.”
“Nếu ngươi mang Cấm quân đi thao trường của tám đại doanh, ngày mai Hộ bộ thể nào cũng chi tiền cho ngươi.” Lý Kiến Hằng ném mứt vào trong miệng, nói, “Mấy ngày nay coi như ta đã thấy rõ rồi, bọn họ đang đề phòng ngươi đấy, chỉ ước gì cách ngươi càng xa càng tốt thôi.”
Tiêu Trì Dã tự giễu: “Đều là công việc, bọn họ lấy đâu ra nhiều tâm tư như vậy?”
Lý Kiến Hằng nhớ tới lần trước Tiêu Trì Dã bị người vây công trên triều, lập tức nói: “Bọn họ một bụng đầy ý xấu, còn rất quỷ quyệt. Làm việc chứ gì, ai cũng nói rõ hay, trên thực tế lại đặc biệt tung cái bao chờ ngươi nhảy vào. Đừng nói là ngươi, chính trẫm đây bọn họ cũng dám la lối như thường. Lần này phải trị Phan Tường Kiệt kia, bản thân lão không làm tốt, suýt chút nữa còn hại chết trẫm, ngươi đoán thế nào? Tối hôm qua quận chúa Chiếu Nguyệt tiến cung đi bồi thái hậu rồi. Thái hậu hiểu lý lẽ, nói mình không quản triều chính nên đã tiễn nàng ta đi. Ngươi xem nàng là một cô nương sắp xuất giá, nào hiểu được những lề lối này? Còn không phải Hách Liêm hầu cưỡng bách, hai nhà bọn họ mới quan hệ thông gia à!”
Tiêu Trì Dã theo Lý Kiến Hằng xuống bậc, đi dưới nhành cây non xanh, hắn nói: “Hoàng thượng quyết định chủ ý muốn nghiêm xử Phan Tường Kiệt sao?”
Lý Kiến Hằng nói: “Đó là dĩ nhiên, nhất định không thể nhẹ nhàng tha thứ lão. Bên Sầm Dũ dâng tấu chương, phần đầu bản có kẹp bức đồ nạn dân ở khu đất trũng, quá đáng thương rồi. Trẫm làm hoàng đế ở đại nội, đúng là như các lão nói, rất nhiều chuyện chỉ có thể nghe người ta bẩm lên thôi. Phan Tường Kiệt sơ suất việc khơi thông kênh rạch công, hại người thảm như vậy, trẫm nhất định phải phạt lão, các lão cũng có ý tứ này.”
Hắn đây là nếm được ngon ngọt từ sau việc đại thưởng kia, được ngôn quan khen vài câu, giờ liền muốn lấy Phan Tường Kiệt ra khai đao.
“Ta lại vừa vặn không đồng tình với các lão,” Tiêu Trì Dã đột nhiên nói, “Phan Tường Kiệt nên phạt, nhưng không thể dễ dàng cách chức người này.”
Lý Kiến Hằng quay đầu lại, cau mày nói: “Nứt ra sơ hở lớn như vậy, không xử lão luôn còn giữ lão chờ lần sau à?”
Tiêu Trì Dã liếc nhìn trời quang trên đỉnh đầu, nhớ tới lời Thẩm Trạch Xuyên, bỗng nhiên hắn cười lên, nói với Lý Kiến Hằng: “Hoàng thượng đương nhiên phải xử lão, nhưng cách chức lão chẳng khác nào đứt đoạn mất con đường làm quan của lão. Phan Tường Kiệt bây giờ tuổi đã cao, tại vị trí Thượng thư Công bộ vẫn là từng có công lao. Hoàng thượng, lần này kênh rạch công bế tắc khiến nước ngập, quả thực đã tràn ra phố rồi, nhưng đê đập sông Khai Linh lại vô cùng kiên cố. Năm trước địa phương gặp lũ lụt, đê đập có thể vững vàng đã ít lại càng ít, có thể thấy Phan Tường Kiệt quả thực đã hao tổn tâm tư, không ăn bớt nguyên vật liệu.”
“Nhưng việc lão sơ sẩy kênh rạch công cũng xác thực có, không thể nhờ một chuyện sông Khai Linh mà dễ dàng tha cho lão.”
“Hoàng thượng, ” Tiêu Trì Dã nói, “hôm nay lên triều nói về chi tiêu vụ xuân, Hộ bộ rề rà không phát cho địa phương, việc này đã giằng co nửa tháng rồi, chờ đợi thêm nữa sẽ bỏ lỡ thời điểm.”
“Đây có quan hệ gì với không cách chức Phan Tường Kiệt?” Lý Kiến Hằng không vui vẻ, “Giữ lại lão ở Hộ bộ cũng không chi tiền được. Đám người dưới Ngụy Hoài Cổ kia ai cũng biết ăn nói, các lão cũng lười phí lời cùng bọn họ. Phải là ngôn quan Đô sát viện mới có thể mắng bọn hắn bất phân thắng bại.”
“Hộ bộ sao, bây giờ người bên dưới có thể ban sai đều là môn sinh của Ngụy Hoài Cổ, dĩ nhiên hành sự theo ý tứ của Ngụy Hoài Cổ rồi. Nhưng con trai của Phan Tường Kiệt, Phan Lận vừa hay nhậm chức Thị lang Hộ bộ, nếu lần này hoàng thượng có thể cân nhắc Phan Tường Kiệt, Phan thị lão chính là được thánh ân chiếu cố, tất nhiên sẽ khắc ân tình của hoàng thượng trong tâm khảm. Con của lão liền như con của hoàng thượng. Về sau hoàng thượng giao thiệp với Hộ bộ cũng có người của phe mình có tiếng nói trong Hộ bộ. Còn nữa, một khi Phan Tường Kiệt bị cách chức điều tra, Công bộ liền phải đề bạt người khác tới đảm nhiệm chức Thượng thư. Người mới không hẳn đã trung thành hơn Phan Tường Kiệt.” Tiêu Trì Dã dừng ở đây, để Lý Kiến Hằng tự nghĩ.
Lý Kiến Hằng đi mấy bước, do dự nói: “Nhưng không cách chức lão, dù gì cũng phải phạt lão để yên ổn mọi người.”
“Phan, Phí là quan hệ thông gia. Phí thị lại gần gũi Hề thị, thứ không thiếu nhất là bạc. Hoàng thượng nên phạt Phan Tường Kiệt bổ sung hết thảy bạc trong lần khơi thông kênh rạch công này, phạt lão đình trượng.”
“Đình trượng?” Lý Kiến Hằng kinh ngạc nói, “Lão lớn tuổi vậy rồi, không thể nào đánh chết được!”
“Không cho lão nếm trải tư vị của ‘cái chết’, lão làm sao ra sức sửa chữa sai lầm trước đây, cảm kích rơi nước mắt được?” Tiêu Trì Dã cười, “Để ngôn quan mắng lão cho đủ, đợi đến khi hoàng thượng lại triệu kiến lão, đừng nói là bắt lão bỏ thêm bạc, dù hoàng thượng bắt lão sủa tiếng chó trước mặt mọi người, lão vẫn sẽ khắc sâu trong lòng.”
Lý Kiến Hằng phấn khởi đi vòng trở về, nói với Tiêu Trì Dã: “Vẫn là ngươi có cách!”
“Chuyện đối chiếu sổ sách tiêu dùng lần này cũng là Ngụy Hoài Cổ làm, ta sợ lão tâm tư không sạch, kiếm chác từ sổ sách, hoàng thượng vẫn phải tam thẩm tra mới được.”
Lý Kiến Hằng quả nhiên lộ vẻ khó xử, nói: “Đây là việc của Hộ bộ, trẫm nào có người? Việc này bộ khác cũng không chen tay được.”
“Thì tìm người mình ở Hộ bộ đi làm. Quan chức bên trên thì không nói được, nhưng Lại tư ở phía dưới có khi lại là người chân thực làm việc vì hoàng thượng.” Tiêu Trì Dã đẩy cành cây, dường như suy nghĩ một chút, nói, “Lần này ta ở chùa Chiêu Tội thấy một Lại tư có năng lực đấy. Hôm trước sổ sách dược liệu mà Cấm quân giao chính là do hắn ghi chép, phía các lão cũng khen không ngớt. Hoàng thượng, dùng hắn thử xem sao?”
Lý Kiến Hằng vô cùng phấn khởi, nói: “Các lão cũng khen ngợi thì dĩ nhiên không tồi rồi! Tên gì? Để cho hắn làm!”
Tiêu Trì Dã vững giọng nói: “Người này tên là Lương Thôi Sơn.”
* * *
Hề Hồng Hiên bị bắt giữ nhốt trong hình ngục, hắn vốn tưởng có Lý Kiến Hằng ra sức bảo vệ, lại có thêm Tiết Tu Trác bỏ lực ra thì rất nhanh có thể đi ra ngoài. Ai biết mấy ngày bị nhốt này cũng không ai truyền tin tức, liền suy đoán ở giữa nhất định đã xảy ra vấn đề.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến hình ngục mang theo yêu bài. Y cùng Khổng Thu từng uống rượu, lại là tân quý gần đây thăng chức nhanh nhất. Kiều Thiên Nhai dùng mấy cân rượu là thuyết phục được ngục tốt.
Hề Hồng Hiên nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên liền vội vàng đứng lên, cách thanh chắn hỏi: “Thế nào rồi? Làm sao không có một tin tức vậy? Phan Tường Kiệt đã bị xử chưa? Nếu lão đã bị xử, ta cũng nên đi ra ngoài rồi chứ!”
Thẩm Trạch Xuyên tuy rằng treo yêu bài nhưng không mặc quan bào mà mặc thường phục màu xanh thẫm, cổ áo buộc kín, khi tiến vào mặt mày ẩn trong ánh sáng mờ, nước da được thường phục tôn lên trắng trẻo, còn có chút ý lạnh.
“Vẫn chờ tra xử Phan Tường Kiệt à?” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Mấy ngày nay căn bản không có chuyện gì của Phan Tường Kiệt cả.”
“Lão chưởng quản Công bộ, vấn đề kênh rạch công lớn như vậy, không xử lão thì sao nói qua chuyện được? Hoàng thượng cũng không khai thật nổi.” Hề Hồng Hiên nắm chặt quyền, hỏi, “Ở giữa có sự cố gì rồi?”
“Ngụy Hoài Cổ muốn trốn tránh trách nhiệm nên tóm lấy Phan Tường Kiệt không tha. Nhưng ngươi cũng biết, vật cực tất phản, thỏ cuống lên thì sẽ cắn người, huống hồ là Phan Tường Kiệt? Phan thị muốn giảm tội, phải bổ khuyết bạc tiêu lần này. Lều cháo chùa Chiêu Tội vẫn chưa rút, nữ quyến Phan gia đã đi phát cháo cho nạn dân rồi, trên mặt ân cần tỉ mỉ, lại thêm tư thái mặc người đánh chửi, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, các lão cũng phải xem xét cân nhắc lại xử phạt đối với lão.” Thẩm Trạch Xuyên không cười, nói, “Việc Hộ bộ trì hoãn khoản tiền không thể phủ qua mắt được, để mọi người hài lòng, Ngụy Hoài Cổ cũng nên nhận sai, chịu mắng, nhưng mà lão đâu có biết tiến lui như vậy. Nhị thiếu, Phan Tường Kiệt không bị cách chức, Ngụy Hoài Cổ không bị phạt, lần này cũng chỉ có thể bắt ngươi để khai đao thôi.”
Hề Hồng Hiên trầm mặc giây lát, nói: “Ngụy Hoài Cổ bị tiền rơi vào mắt rồi, lão đè việc này xuống không nhận, đơn giản là sợ sau khi nhận sai lại không che giấu được chuyện Hộ bộ rỗng khuyết, bị Hải Lương Nghi tóm được chỗ yếu. Theo cái tính của lão, đá không ra được Phan Tường Kiệt gánh tội thay thì muốn ép ta bỏ tiền, đường nào cũng không thể để bản thân lão chịu tội. Con mẹ nó, cáo già!”
Lúc bọn họ liên hợp đánh Tiêu Trì Dã cũng đều chia một chén canh cùng tám đại doanh. Bây giờ Tiêu Trì Dã còn chưa được xoá sổ sạch sẽ, chính trong nội bộ lại đấu nhau. Hề Hồng Hiên không cam lòng. Ngày trước hắn vì chuyện Hề Cố An đã bỏ ra một khoản rồi, may mà quặng muối trong nhà còn chưa thu, vẫn là tài nguyên cuồn cuộn, dù sao triều đình cũng không biết rõ khoản riêng của Hề gia. Thế nhưng Ngụy Hoài Cổ đòi tiền thì không giống, tám đại gia hiểu nhất tám đại gia là cái đức hạnh gì, Hề gia bán muối ra biển, tại cảng Vĩnh Tuyền còn đang nuôi một nhóm thuyền lớn, việc này bọn họ đều rõ rõ ràng ràng.
“Dùng tiền tiêu tai, ” Thẩm Trạch Xuyên nói với ý vị sâu xa, “ngươi thân hãm lao tù, người ở ngoài thay ngươi làm việc này nhất định phải chọn một người đáng tin được. Khoản tiền tư mật, nếu Ngụy gia cần mười mấy vạn, chỉ riêng vận tải bạc đã là vấn đề lớn rồi, phải có người thay ngươi trù tính chu toàn. Với cả chuyện này khẩn cấp, mau chóng làm đi.”
“Tìm Diên Thanh!” Hề Hồng Hiên thốt lên, nói xong lại do dự.
Tiết Tu Trác cũng biết nội tình Hề gia, khó bảo đảm giữa chừng không nổi tâm tư khác. Núi vàng bạc mà Hề gia tích trữ là đồ phải đau đầu liều mạng gấp mấy lần để tích góp. Tiệm buôn Quyết Tây, Hà Châu liên đới càng đếm không xuể. Tiền, Hề Hồng Hiên lấy ra được, nhưng người chân chính có thể giao phó thì hắn lại không có. Hề Cố An chết rồi, đám người khu nhà kề của Hề gia đều phải lôi bàn tính ra mà gõ. Làm không tốt thì Hề Hồng Hiên hắn không chết ở trong ngục mà chết ở trong tay người nhà mình.
Hề Hồng Hiên bỗng nhiên nói: “Lan Chu, ngươi thăng chức Đồng tri kiêm quản chiếu ngục, có đặc quyền ra vào Khuất Đô phá án mà. Diên Thanh bây giờ tại đại lý tự có nhiều bất tiện, ta sợ hắn bị chú ý khiến người điều tra. Việc này ngươi làm được không?”
Thẩm Trạch Xuyên khá là bất ngờ, nói: “Ta vừa không quản sổ sách vừa không qua lại với Ngụy Hoài Cổ, việc làm ăn của ngươi ở bên ngoài ta cũng không rõ ràng, sao ta làm ổn thỏa được?”
Chính bởi không rõ ràng mới cần!
Hề Hồng Hiên nói: “Ruộng muối ven biển có chưởng quỹ do ta chỉ định, bọn họ làm việc gọn gàng, bạc không cần ngươi lo. Chỉ là nếu con số quá lớn, vận tải nhất định rất phiền phức, mười mấy vạn bạc cũng chất thành núi rồi. Không đi đường thủy được, con đường nhà ta đều ở trên biển, thông vào bên trong, phía Bắc là Địch Thành Hoa gia định đoạt, phía nam là Hà Châu Nhan thị định đoạt, chỉ có thể đi đường bộ thôi. Đường bộ phải đi ngang qua mười ba thành Quyết Tây… Mẹ kiếp! Bạc nhiều như vậy mà không đập chết Ngụy Hoài Cổ lão đi! Tóm lại khi qua Quyết Tây ấy, cái khác thì không sợ, nhưng nhất định phải đề phòng Giang Thanh Sơn. Tên đó là kẻ hung ác, nếu để cho hắn tóm được, ta nhất định bị lột lớp da!”
Thẩm Trạch Xuyên không vội đáp ứng, y nói: “Việc này trọng yếu, vẫn là nên liên lạc Tiết Tu Trác đi.”
“Không được, ” Hề Hồng Hiên trầm lòng xuống, “Diên Thanh không phải người có thể làm chuyện như vậy, hắn mà nhúng tay trái lại không ổn. Ngươi chỉ cần nói cho hắn biết, bảo hắn thay ta tiếp tục nghĩ cách cầu xin trên triều. Hoàng thượng nhất thời do dự không quá đáng lo, lần này ra ngoài, việc đầu tiên ta làm là phải giết chết Ngụy Hoài Cổ!”
Hắn dứt lời liền cười cười với Thẩm Trạch Xuyên.
“Ngươi cũng không cần hoang mang, ta biết ngươi chưa chạm qua buôn bán bao giờ. Ta có giữ một người quản trướng trong trạch tại Khuất Đô, tên là Hề Đan, là lão già theo chân ta, để lão bồi tiếp ngươi vậy… Ta gặp lão rồi tự có sắp xếp.”
Đầu óc Hề Hồng Hiên xoay chuyển nhanh, hắn không dám tùy tiện tin tưởng Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nhớ tới Kỷ Lôi bị đùa chơi đến chết ra sao, cho nên lưu lại một đường, muốn gặp người của mình rồi mới bằng lòng thật sự lấy tiền ra. Chìa khóa của Hề gia đều ở nơi chỉ có hắn biết. Không có chìa khóa, hết thảy kho tiền của Hề gia không thể mở ra.
“Mấy ngày nữa đi, ” Thẩm Trạch Xuyên ôn hoà nói, “ta dẫn hắn đến gặp ngươi.”
Suối nước nóng đã được tu sửa mới hoàn toàn. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, Tiêu Trì Dã khoác áo đút nó cho ngựa cùng Hải Đông Thanh. Giờ mão ba khắc, ở Phong Sơn có thể nghe thấy tiếng nước tích nơi mái hiên. Hắn mở phanh xiêm y, hà hơi một chút gió núi. Lạnh giá đầu xuân khiến hưng phấn triền miên suốt một đêm dần bình ổn lại. Hắn tỉnh rượu rồi, tình triều lại trở nên càng thêm dày đặc, theo đó sinh ra một loại thả lỏng cùng ôn nhu sau khi giải tung ham muốn.
Đây chính là sa vào khoái lạc của dục vọng.
Tiêu Trì Dã rút yên ngựa trên lưng Lãng Đào Tuyết Khâm, hướng phía Mãnh làm thủ hiệu. Mãnh lúc này giương cánh bay lượn, đập ra mái hiên dọc theo núi rừng.
Tiêu Trì Dã quay người đi vào, hơi nóng trong phòng còn chưa giảm, Thẩm Trạch Xuyên nằm trên gối phủ chăn, không nhìn ra có đang ngủ hay không. Tai phải nửa lộ ra vẫn mang khuyên, Tiêu Trì Dã buông tay cho y nắm lấy, thuận tiện xoa xoa viền tai đeo khuyên đỏ.
Thẩm Trạch Xuyên kêu ra tiếng, còn chưa ngủ hẳn. Y nằm nhoài giây lát, hơi hé mắt nhìn Tiêu Trì Dã, khàn khàn nói: “… Phải đi rồi.”
Tiêu Trì Dã vươn mình nằm bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, đối diện y nói: “Hôm nay nghỉ ngơi, giờ vẫn còn sớm.”
Thẩm Trạch Xuyên “ưm” một tiếng, nói: “Chiếu ngục còn có việc.”
“Người bận bịu,” Tiêu Trì Dã nắm đầu ngón tay của y, kéo về phía mình, “ngươi thoáng chốc được thăng lên bắc Trấn phủ, lại được cất nhắc lên Đồng tri, bây giờ người ngươi phải đối mặt đều là quý tử cha truyền con nối, quản lý có nhiều bất tiện, chắc chắn có kẻ muốn ngáng chân ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Làm cận thần thiên tử luôn không dễ.”
Thẩm Trạch Xuyên nằm nhoài như vậy, khóe mắt đuôi mày đều viết hai chữ “thoả mãn”. Hai người đối diện chốc lát, như ấm áp dư lại sau gió táp mưa rào, hôn vừa nhẹ vừa chậm. Bọn họ bên trong nhà tranh đơn sơ này chân thành với nhau, phảng phất chỉ với mấy canh giờ rời khỏi Khuất Đô này, đều có thể dứt bỏ cái gọi là lão luyện thành thục, biến thành thiếu niên lang xấp xỉ tuổi nhau.
Tiêu Trì Dã thấp giọng nói: “Nơi này quá nhỏ rồi, vòm trời bị tường đỏ che chắn mất, đồng cỏ núi rừng bị quần thành bao quanh, Lãng Đào Tuyết Khâm chạy chưa thoả… Sau này về tới Ly Bắc, ta mang ngươi rong ruổi núi Hồng Nhạn.”
Thẩm Trạch Xuyên áp lên ngực hắn, nói: “Mặt trăng Ly Bắc có tròn như ở Đoan Châu không?”
Tiêu Trì Dã suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta đã quên mất rồi… Cỏ ở Đoan Châu có cao như ở Ly Bắc không?”
Thẩm Trạch Xuyên cũng nói: “Ta cũng quên mất rồi.”
Bọn họ bỗng cười ra tiếng, phai đi chút sầu tình này. Thẩm Trạch Xuyên hít mùi của Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã tựa cằm lên đỉnh tóc Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã nói: “Đi cùng nhau nhé.”
Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Về nhà sao?”
Tiêu Trì Dã vòng chặt cánh tay, nói: “Về nhà… Gọi cả Kỷ Cương sư phụ theo luôn, Ly Bắc lớn vậy mà, có nơi để ở.”
Thẩm Trạch Xuyên cười ha ha, y rũ mắt nói: “Sư phụ muốn về Đoan Châu, e là không thể đồng hành.”
Tiêu Trì Dã cũng rũ mắt, hắn nói với y: “Chỉ cần ra khỏi Khuất Đô, chân trời góc bể đều có thể đồng hành.”
Thẩm Trạch Xuyên đón ánh mắt Tiêu Trì Dã, nói: “Sói con nên ở Ly Bắc, nếu không rảnh rỗi an nhàn lâu dài, đáng tiếc lắm.”
Trong con ngươi Tiêu Trì Dã trầm tĩnh, hắn nói: “Ly Bắc có đại ca, thiết kỵ Ly Bắc có phụ thân, chỉ có phi ngựa phù hợp với ta.”
Thẩm Trạch Xuyên nâng cằm Tiêu Trì Dã lên, nhìn chăm chú vào hắn, nói: “Thiên bẩm kỳ tài tất có nơi dùng, thời điểm chưa tới thôi. Sách An Sách An, kỳ vọng của Ly Bắc đều ở trong hai chữ này đấy.”
Tiêu Trì Dã trầm giọng cười, đột nhiên lật mình áp lên y, cùng y tựa trán, hỏi: “Muốn ta không?”
Thẩm Trạch Xuyên eo mỏi lưng đau, giữa lúc trì hoãn chậm chạp vân vê sau gáy Tiêu Trì Dã, y khàn khàn đáp lại: “Cho ta không?”
Tiêu Trì Dã cúi đầu hôn y, kéo cao chăn.
* * *
Sau cơn mưa đêm đó, Khuất Đô chuyển nóng.
Nội các yêu cầu bãi bỏ chức Thượng thư Công bộ của Phan Tường Kiệt, Đô sát viện liên kết vạch tội Phan Tường Kiệt mười mấy tấu chương, mỗi ngày triều đình tranh luận ồn ào làm Lý Kiến Hằng đau cả lỗ tai.
Vốn trọng thần thế gia như Ngụy Hoài Cổ đều bao che sưởi ấm, sẽ không dễ dàng vứt bỏ ai. Như là loại người giống Phó Lâm Diệp, cuối cùng cũng chỉ là xuống chức phạt bổng, không bị lưu vong ra khỏi đô. Sau khi Hoa Tư Khiêm rớt đài, vị trí Nguyên phụ nội các do Hải Lương Nghi đến ngồi, tuy rằng lão trọng dụng Tiết Tu Trác xuất thân thế gia nhưng cũng liên tục đề bạt rất nhiều hàn sĩ, trong đó dùng Khổng Thu nổi bật nhất, hai phe ngấm ngầm hoặc lộ liễu phân cao thấp. Nhưng mà lần này liên quan trọng đại, không kết tội Phan Tường Kiệt, vậy thì phải kết tội Ngụy Hoài Cổ, kênh rạch công bế tắc nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Lần này căn bản tìm không được người chết thế.
Xem xét thế cục hôm nay, Hộ bộ hiển nhiên càng trọng yếu hơn Công bộ. Đối với thế gia mà nói, làm khổ lao có thể bỏ đi, nhưng quản tiền lại nhất định phải giữ lại. Không chỉ có Phan Tường Kiệt bị cách chức điều tra, ngay cả con trưởng đích tôn của lão làm Thị lang Hộ bộ cũng phải tạm thời cách chức đãi tội.
Lý Kiến Hằng giờ không còn dễ dàng mở miệng trên triều nữa, sau khi tan triều thì gọi Tiêu Trì Dã tới, hai người cùng dạo vườn thưởng xuân.
“Nghe người ta nói, trước đó vài ngày ngươi đội mưa ra khỏi đô, ” Lý Kiến Hằng thân mang minh hoàng thường phục, kiếm chút mứt trái cây trên bàn, chia cho Tiêu Trì Dã một nửa, “đi làm gì đấy?”
“Thao trường gần Phong Sơn, trời mưa nên ta lo lắng. Chuyện kênh rạch công mới qua không mấy ngày, đêm đó vội vàng đi xem một chút.” Tiêu Trì Dã dường như không lưu tâm việc Lý Kiến Hằng phái người trông coi mình chằm chằm, hắn cười nói, “Thao trường kia hoàng thượng cũng biết mà, rút không ít bạc của Cấm quân. Nếu như mà có chuyện, hai vạn người của ta phải theo tám đại doanh quây quần rồi.”
“Nếu ngươi mang Cấm quân đi thao trường của tám đại doanh, ngày mai Hộ bộ thể nào cũng chi tiền cho ngươi.” Lý Kiến Hằng ném mứt vào trong miệng, nói, “Mấy ngày nay coi như ta đã thấy rõ rồi, bọn họ đang đề phòng ngươi đấy, chỉ ước gì cách ngươi càng xa càng tốt thôi.”
Tiêu Trì Dã tự giễu: “Đều là công việc, bọn họ lấy đâu ra nhiều tâm tư như vậy?”
Lý Kiến Hằng nhớ tới lần trước Tiêu Trì Dã bị người vây công trên triều, lập tức nói: “Bọn họ một bụng đầy ý xấu, còn rất quỷ quyệt. Làm việc chứ gì, ai cũng nói rõ hay, trên thực tế lại đặc biệt tung cái bao chờ ngươi nhảy vào. Đừng nói là ngươi, chính trẫm đây bọn họ cũng dám la lối như thường. Lần này phải trị Phan Tường Kiệt kia, bản thân lão không làm tốt, suýt chút nữa còn hại chết trẫm, ngươi đoán thế nào? Tối hôm qua quận chúa Chiếu Nguyệt tiến cung đi bồi thái hậu rồi. Thái hậu hiểu lý lẽ, nói mình không quản triều chính nên đã tiễn nàng ta đi. Ngươi xem nàng là một cô nương sắp xuất giá, nào hiểu được những lề lối này? Còn không phải Hách Liêm hầu cưỡng bách, hai nhà bọn họ mới quan hệ thông gia à!”
Tiêu Trì Dã theo Lý Kiến Hằng xuống bậc, đi dưới nhành cây non xanh, hắn nói: “Hoàng thượng quyết định chủ ý muốn nghiêm xử Phan Tường Kiệt sao?”
Lý Kiến Hằng nói: “Đó là dĩ nhiên, nhất định không thể nhẹ nhàng tha thứ lão. Bên Sầm Dũ dâng tấu chương, phần đầu bản có kẹp bức đồ nạn dân ở khu đất trũng, quá đáng thương rồi. Trẫm làm hoàng đế ở đại nội, đúng là như các lão nói, rất nhiều chuyện chỉ có thể nghe người ta bẩm lên thôi. Phan Tường Kiệt sơ suất việc khơi thông kênh rạch công, hại người thảm như vậy, trẫm nhất định phải phạt lão, các lão cũng có ý tứ này.”
Hắn đây là nếm được ngon ngọt từ sau việc đại thưởng kia, được ngôn quan khen vài câu, giờ liền muốn lấy Phan Tường Kiệt ra khai đao.
“Ta lại vừa vặn không đồng tình với các lão,” Tiêu Trì Dã đột nhiên nói, “Phan Tường Kiệt nên phạt, nhưng không thể dễ dàng cách chức người này.”
Lý Kiến Hằng quay đầu lại, cau mày nói: “Nứt ra sơ hở lớn như vậy, không xử lão luôn còn giữ lão chờ lần sau à?”
Tiêu Trì Dã liếc nhìn trời quang trên đỉnh đầu, nhớ tới lời Thẩm Trạch Xuyên, bỗng nhiên hắn cười lên, nói với Lý Kiến Hằng: “Hoàng thượng đương nhiên phải xử lão, nhưng cách chức lão chẳng khác nào đứt đoạn mất con đường làm quan của lão. Phan Tường Kiệt bây giờ tuổi đã cao, tại vị trí Thượng thư Công bộ vẫn là từng có công lao. Hoàng thượng, lần này kênh rạch công bế tắc khiến nước ngập, quả thực đã tràn ra phố rồi, nhưng đê đập sông Khai Linh lại vô cùng kiên cố. Năm trước địa phương gặp lũ lụt, đê đập có thể vững vàng đã ít lại càng ít, có thể thấy Phan Tường Kiệt quả thực đã hao tổn tâm tư, không ăn bớt nguyên vật liệu.”
“Nhưng việc lão sơ sẩy kênh rạch công cũng xác thực có, không thể nhờ một chuyện sông Khai Linh mà dễ dàng tha cho lão.”
“Hoàng thượng, ” Tiêu Trì Dã nói, “hôm nay lên triều nói về chi tiêu vụ xuân, Hộ bộ rề rà không phát cho địa phương, việc này đã giằng co nửa tháng rồi, chờ đợi thêm nữa sẽ bỏ lỡ thời điểm.”
“Đây có quan hệ gì với không cách chức Phan Tường Kiệt?” Lý Kiến Hằng không vui vẻ, “Giữ lại lão ở Hộ bộ cũng không chi tiền được. Đám người dưới Ngụy Hoài Cổ kia ai cũng biết ăn nói, các lão cũng lười phí lời cùng bọn họ. Phải là ngôn quan Đô sát viện mới có thể mắng bọn hắn bất phân thắng bại.”
“Hộ bộ sao, bây giờ người bên dưới có thể ban sai đều là môn sinh của Ngụy Hoài Cổ, dĩ nhiên hành sự theo ý tứ của Ngụy Hoài Cổ rồi. Nhưng con trai của Phan Tường Kiệt, Phan Lận vừa hay nhậm chức Thị lang Hộ bộ, nếu lần này hoàng thượng có thể cân nhắc Phan Tường Kiệt, Phan thị lão chính là được thánh ân chiếu cố, tất nhiên sẽ khắc ân tình của hoàng thượng trong tâm khảm. Con của lão liền như con của hoàng thượng. Về sau hoàng thượng giao thiệp với Hộ bộ cũng có người của phe mình có tiếng nói trong Hộ bộ. Còn nữa, một khi Phan Tường Kiệt bị cách chức điều tra, Công bộ liền phải đề bạt người khác tới đảm nhiệm chức Thượng thư. Người mới không hẳn đã trung thành hơn Phan Tường Kiệt.” Tiêu Trì Dã dừng ở đây, để Lý Kiến Hằng tự nghĩ.
Lý Kiến Hằng đi mấy bước, do dự nói: “Nhưng không cách chức lão, dù gì cũng phải phạt lão để yên ổn mọi người.”
“Phan, Phí là quan hệ thông gia. Phí thị lại gần gũi Hề thị, thứ không thiếu nhất là bạc. Hoàng thượng nên phạt Phan Tường Kiệt bổ sung hết thảy bạc trong lần khơi thông kênh rạch công này, phạt lão đình trượng.”
“Đình trượng?” Lý Kiến Hằng kinh ngạc nói, “Lão lớn tuổi vậy rồi, không thể nào đánh chết được!”
“Không cho lão nếm trải tư vị của ‘cái chết’, lão làm sao ra sức sửa chữa sai lầm trước đây, cảm kích rơi nước mắt được?” Tiêu Trì Dã cười, “Để ngôn quan mắng lão cho đủ, đợi đến khi hoàng thượng lại triệu kiến lão, đừng nói là bắt lão bỏ thêm bạc, dù hoàng thượng bắt lão sủa tiếng chó trước mặt mọi người, lão vẫn sẽ khắc sâu trong lòng.”
Lý Kiến Hằng phấn khởi đi vòng trở về, nói với Tiêu Trì Dã: “Vẫn là ngươi có cách!”
“Chuyện đối chiếu sổ sách tiêu dùng lần này cũng là Ngụy Hoài Cổ làm, ta sợ lão tâm tư không sạch, kiếm chác từ sổ sách, hoàng thượng vẫn phải tam thẩm tra mới được.”
Lý Kiến Hằng quả nhiên lộ vẻ khó xử, nói: “Đây là việc của Hộ bộ, trẫm nào có người? Việc này bộ khác cũng không chen tay được.”
“Thì tìm người mình ở Hộ bộ đi làm. Quan chức bên trên thì không nói được, nhưng Lại tư ở phía dưới có khi lại là người chân thực làm việc vì hoàng thượng.” Tiêu Trì Dã đẩy cành cây, dường như suy nghĩ một chút, nói, “Lần này ta ở chùa Chiêu Tội thấy một Lại tư có năng lực đấy. Hôm trước sổ sách dược liệu mà Cấm quân giao chính là do hắn ghi chép, phía các lão cũng khen không ngớt. Hoàng thượng, dùng hắn thử xem sao?”
Lý Kiến Hằng vô cùng phấn khởi, nói: “Các lão cũng khen ngợi thì dĩ nhiên không tồi rồi! Tên gì? Để cho hắn làm!”
Tiêu Trì Dã vững giọng nói: “Người này tên là Lương Thôi Sơn.”
* * *
Hề Hồng Hiên bị bắt giữ nhốt trong hình ngục, hắn vốn tưởng có Lý Kiến Hằng ra sức bảo vệ, lại có thêm Tiết Tu Trác bỏ lực ra thì rất nhanh có thể đi ra ngoài. Ai biết mấy ngày bị nhốt này cũng không ai truyền tin tức, liền suy đoán ở giữa nhất định đã xảy ra vấn đề.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến hình ngục mang theo yêu bài. Y cùng Khổng Thu từng uống rượu, lại là tân quý gần đây thăng chức nhanh nhất. Kiều Thiên Nhai dùng mấy cân rượu là thuyết phục được ngục tốt.
Hề Hồng Hiên nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên liền vội vàng đứng lên, cách thanh chắn hỏi: “Thế nào rồi? Làm sao không có một tin tức vậy? Phan Tường Kiệt đã bị xử chưa? Nếu lão đã bị xử, ta cũng nên đi ra ngoài rồi chứ!”
Thẩm Trạch Xuyên tuy rằng treo yêu bài nhưng không mặc quan bào mà mặc thường phục màu xanh thẫm, cổ áo buộc kín, khi tiến vào mặt mày ẩn trong ánh sáng mờ, nước da được thường phục tôn lên trắng trẻo, còn có chút ý lạnh.
“Vẫn chờ tra xử Phan Tường Kiệt à?” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Mấy ngày nay căn bản không có chuyện gì của Phan Tường Kiệt cả.”
“Lão chưởng quản Công bộ, vấn đề kênh rạch công lớn như vậy, không xử lão thì sao nói qua chuyện được? Hoàng thượng cũng không khai thật nổi.” Hề Hồng Hiên nắm chặt quyền, hỏi, “Ở giữa có sự cố gì rồi?”
“Ngụy Hoài Cổ muốn trốn tránh trách nhiệm nên tóm lấy Phan Tường Kiệt không tha. Nhưng ngươi cũng biết, vật cực tất phản, thỏ cuống lên thì sẽ cắn người, huống hồ là Phan Tường Kiệt? Phan thị muốn giảm tội, phải bổ khuyết bạc tiêu lần này. Lều cháo chùa Chiêu Tội vẫn chưa rút, nữ quyến Phan gia đã đi phát cháo cho nạn dân rồi, trên mặt ân cần tỉ mỉ, lại thêm tư thái mặc người đánh chửi, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, các lão cũng phải xem xét cân nhắc lại xử phạt đối với lão.” Thẩm Trạch Xuyên không cười, nói, “Việc Hộ bộ trì hoãn khoản tiền không thể phủ qua mắt được, để mọi người hài lòng, Ngụy Hoài Cổ cũng nên nhận sai, chịu mắng, nhưng mà lão đâu có biết tiến lui như vậy. Nhị thiếu, Phan Tường Kiệt không bị cách chức, Ngụy Hoài Cổ không bị phạt, lần này cũng chỉ có thể bắt ngươi để khai đao thôi.”
Hề Hồng Hiên trầm mặc giây lát, nói: “Ngụy Hoài Cổ bị tiền rơi vào mắt rồi, lão đè việc này xuống không nhận, đơn giản là sợ sau khi nhận sai lại không che giấu được chuyện Hộ bộ rỗng khuyết, bị Hải Lương Nghi tóm được chỗ yếu. Theo cái tính của lão, đá không ra được Phan Tường Kiệt gánh tội thay thì muốn ép ta bỏ tiền, đường nào cũng không thể để bản thân lão chịu tội. Con mẹ nó, cáo già!”
Lúc bọn họ liên hợp đánh Tiêu Trì Dã cũng đều chia một chén canh cùng tám đại doanh. Bây giờ Tiêu Trì Dã còn chưa được xoá sổ sạch sẽ, chính trong nội bộ lại đấu nhau. Hề Hồng Hiên không cam lòng. Ngày trước hắn vì chuyện Hề Cố An đã bỏ ra một khoản rồi, may mà quặng muối trong nhà còn chưa thu, vẫn là tài nguyên cuồn cuộn, dù sao triều đình cũng không biết rõ khoản riêng của Hề gia. Thế nhưng Ngụy Hoài Cổ đòi tiền thì không giống, tám đại gia hiểu nhất tám đại gia là cái đức hạnh gì, Hề gia bán muối ra biển, tại cảng Vĩnh Tuyền còn đang nuôi một nhóm thuyền lớn, việc này bọn họ đều rõ rõ ràng ràng.
“Dùng tiền tiêu tai, ” Thẩm Trạch Xuyên nói với ý vị sâu xa, “ngươi thân hãm lao tù, người ở ngoài thay ngươi làm việc này nhất định phải chọn một người đáng tin được. Khoản tiền tư mật, nếu Ngụy gia cần mười mấy vạn, chỉ riêng vận tải bạc đã là vấn đề lớn rồi, phải có người thay ngươi trù tính chu toàn. Với cả chuyện này khẩn cấp, mau chóng làm đi.”
“Tìm Diên Thanh!” Hề Hồng Hiên thốt lên, nói xong lại do dự.
Tiết Tu Trác cũng biết nội tình Hề gia, khó bảo đảm giữa chừng không nổi tâm tư khác. Núi vàng bạc mà Hề gia tích trữ là đồ phải đau đầu liều mạng gấp mấy lần để tích góp. Tiệm buôn Quyết Tây, Hà Châu liên đới càng đếm không xuể. Tiền, Hề Hồng Hiên lấy ra được, nhưng người chân chính có thể giao phó thì hắn lại không có. Hề Cố An chết rồi, đám người khu nhà kề của Hề gia đều phải lôi bàn tính ra mà gõ. Làm không tốt thì Hề Hồng Hiên hắn không chết ở trong ngục mà chết ở trong tay người nhà mình.
Hề Hồng Hiên bỗng nhiên nói: “Lan Chu, ngươi thăng chức Đồng tri kiêm quản chiếu ngục, có đặc quyền ra vào Khuất Đô phá án mà. Diên Thanh bây giờ tại đại lý tự có nhiều bất tiện, ta sợ hắn bị chú ý khiến người điều tra. Việc này ngươi làm được không?”
Thẩm Trạch Xuyên khá là bất ngờ, nói: “Ta vừa không quản sổ sách vừa không qua lại với Ngụy Hoài Cổ, việc làm ăn của ngươi ở bên ngoài ta cũng không rõ ràng, sao ta làm ổn thỏa được?”
Chính bởi không rõ ràng mới cần!
Hề Hồng Hiên nói: “Ruộng muối ven biển có chưởng quỹ do ta chỉ định, bọn họ làm việc gọn gàng, bạc không cần ngươi lo. Chỉ là nếu con số quá lớn, vận tải nhất định rất phiền phức, mười mấy vạn bạc cũng chất thành núi rồi. Không đi đường thủy được, con đường nhà ta đều ở trên biển, thông vào bên trong, phía Bắc là Địch Thành Hoa gia định đoạt, phía nam là Hà Châu Nhan thị định đoạt, chỉ có thể đi đường bộ thôi. Đường bộ phải đi ngang qua mười ba thành Quyết Tây… Mẹ kiếp! Bạc nhiều như vậy mà không đập chết Ngụy Hoài Cổ lão đi! Tóm lại khi qua Quyết Tây ấy, cái khác thì không sợ, nhưng nhất định phải đề phòng Giang Thanh Sơn. Tên đó là kẻ hung ác, nếu để cho hắn tóm được, ta nhất định bị lột lớp da!”
Thẩm Trạch Xuyên không vội đáp ứng, y nói: “Việc này trọng yếu, vẫn là nên liên lạc Tiết Tu Trác đi.”
“Không được, ” Hề Hồng Hiên trầm lòng xuống, “Diên Thanh không phải người có thể làm chuyện như vậy, hắn mà nhúng tay trái lại không ổn. Ngươi chỉ cần nói cho hắn biết, bảo hắn thay ta tiếp tục nghĩ cách cầu xin trên triều. Hoàng thượng nhất thời do dự không quá đáng lo, lần này ra ngoài, việc đầu tiên ta làm là phải giết chết Ngụy Hoài Cổ!”
Hắn dứt lời liền cười cười với Thẩm Trạch Xuyên.
“Ngươi cũng không cần hoang mang, ta biết ngươi chưa chạm qua buôn bán bao giờ. Ta có giữ một người quản trướng trong trạch tại Khuất Đô, tên là Hề Đan, là lão già theo chân ta, để lão bồi tiếp ngươi vậy… Ta gặp lão rồi tự có sắp xếp.”
Đầu óc Hề Hồng Hiên xoay chuyển nhanh, hắn không dám tùy tiện tin tưởng Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nhớ tới Kỷ Lôi bị đùa chơi đến chết ra sao, cho nên lưu lại một đường, muốn gặp người của mình rồi mới bằng lòng thật sự lấy tiền ra. Chìa khóa của Hề gia đều ở nơi chỉ có hắn biết. Không có chìa khóa, hết thảy kho tiền của Hề gia không thể mở ra.
“Mấy ngày nữa đi, ” Thẩm Trạch Xuyên ôn hoà nói, “ta dẫn hắn đến gặp ngươi.”