Chương : 66
Hoàng cung nghiêm cấm ra vào, một đám trọng thần như Hải Lương Nghi cũng bị thái hậu an bài nghỉ ngơi bên trong đại viện nội các nghị sự, lòng người trong cung ngoài cung đều bàng hoàng.
Tẩm điện của Lý Kiến Hằng mỗi ngày đều được quét tước đặc biệt cẩn thận, thái hậu chỉ định thái giám cung nữ hầu hạ, mỗi lần ra vào đều phải thanh tẩy thay y phục, lúc nghỉ ngơi cũng không thể tự tiện ra ngoài. Mộ Như không mượn người khác, tự mình trông bên cạnh Lý Kiến Hằng, thuốc thang mỗi ngày nàng đều tự mình nếm thử, ăn ngủ đều không rời tẩm điện của Lý Kiến Hằng.
Lý Kiến Hằng lúc tỉnh lúc mê, thái y viện cũng lo lắng phấp phỏng theo, kê đơn thuốc cẩn thận tí một, mọi người đã rơi vào thế nguy rồi, khắp nơi đều âm u tử khí, ai ai cũng cứ như cha chết mẹ chết.
Người của thái y viện ngoài cung trù tính dược liệu Khuất Đô. Ngoài những người đã nhiễm bệnh, nạn dân di dời từ khu đất trũng ra cũng đều phải uống thuốc. Hộ bộ và Cẩm y vệ cùng giải quyết việc phân phát cứu tế, bên ngoài chùa Chiêu Tội dựng lều bán thuốc lên, mỗi ngày đều đúng hạn gửi canh thuốc và cháo vào.
Hàn Cận cũng đã rút khỏi phố lớn Đông Long vào đêm Hề Hồng Hiên đổ bệnh, tám đại doanh mượn cớ tuần phòng các cửa thành lớn, ném hết việc khơi thông kênh rạch công cho Cấm quân. Thế nhưng Cấm quân có một nửa số người đang ở thao trường Phong Sơn đợi lệnh, bây giờ căn bản không vào được, tinh binh của Tiêu Trì Dã không có bao nhiêu, may mà Công bộ còn có người không bỏ chạy, lại thêm hơn mười người của Cẩm y vệ, mọi người tập hợp nhân công đội mưa cũng đào thông được bốn con phố chính rồi.
Đến ngày thứ tư tất cả đều đã mệt mỏi toàn thân vô lực. Thần Dương, Cát Thanh Thanh, Kiều Thiên Nhai cùng Cốt Tân trở về liền tụ lại một chỗ, dựa vào tường ngủ tạm một giấc ngắn. Đinh Đào và Tiểu Ngô còn nhỏ, các ca ca chăm sóc bọn họ, thay phiên duỗi thẳng chân cho bọn họ gối ngủ. Bút của Đinh Đào không ra mực nên ngừng ghi chép sổ nhỏ rồi. Mới có vài hôm mà ai nấy đều đã thành bộ dạng rối bù như ăn mày.
Mấy ngày nay Tiêu Trì Dã không ngủ được bao lâu, trời chưa sáng hắn đã phải mang người đi đào kênh rạch, trên đường không có lúc nào được nghỉ ngơi. Buổi tối thì trở lại chùa Chiêu Tội muốn trông chừng Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên vài ngày trước vẫn còn có thể tỉnh táo, sau đó thì sốt mãi không hạ, nôn mửa rất nhiều. Trong dạ dày chẳng có gì, nôn cũng chỉ có thể nôn giấm chua. Thuốc đút vào tới nửa đêm nhất định sẽ nôn ra. Vì vậy Tiêu Trì Dã vừa về là ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên. Hắn dựa vào tường, để Thẩm Trạch Xuyên nằm nhoài trên lồng ngực hoặc bả vai mình, Thẩm Trạch Xuyên vừa muốn nôn, hắn sẽ xoa xoa lưng y.
Đêm khuya thanh vắng, chùa Chiêu Tội cô tịch như ở ngoài hoang đảo. Mưa tạnh rồi, không nghe thấy chim hót, màn đêm đen đặc che đậy đi tất cả.
Thẩm Trạch Xuyên hít thở nặng nề, bỗng nhiên ho lên, ngực lên xuống kịch liệt. Tiêu Trì Dã choàng tỉnh từ giấc ngủ không sâu, đặt tay giữa lưng y, mỏi mệt đung đưa chân, nhẹ nhàng lay lay y.
“Lan Chu, ” Tiêu Trì Dã dỗ dỗ y, “Lan Chu đang ở đâu vậy.”
Thần sắc Thẩm Trạch Xuyên mệt mỏi, cảm giác muốn nôn mửa kẹt lại trong yết hầu, y hé mắt, khàn giọng nói: “Ở đây…”
“Loáng một cái, bệnh tiêu tan.” Tiêu Trì Dã nói, “Chờ ngươi khỏi rồi, nhị công tử đưa ngươi đi cưỡi ngựa.”
Thẩm Trạch Xuyên gối lên vai hắn, khản giọng “Ừ” một tiếng.
“Đây thật ra là tư thế ôm trẻ con,” Bàn tay Tiêu Trì Dã xuôi theo lưng Thẩm Trạch Xuyên, thân mật thì thầm bên tai y, “ngày trước ta nổi ban đỏ, mẹ ta cứ ôm ta vậy đấy. Hôm nay ta ôm ngươi thế này, ngươi phải gọi ta là gì?”
Thẩm Trạch Xuyên cọ má, vùi mặt vào, qua hồi lâu mới trầm giọng nói: “Gọi ngươi là cha.”
Ngực Tiêu Trì Dã chấn động, hắn khẽ cười nhẹ: “Cảm động hả?”
Thẩm Trạch Xuyên ho khan, không trả lời lại.
Tiêu Trì Dã nói: “Nhị công tử trước đây thuần ngựa cũng là cùng ăn cùng ngủ. Lúc Lãng Đào Tuyết Khâm còn là con ngựa nhỏ, bọn ta bị vây trong mưa to, cũng là tựa sát sưởi ấm như thế này, có lẽ nó đã quên mất rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên mơ màng lắng nghe.
Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi không được quên, cảm động phải nhớ kỹ, sau này trả lại ta.”
Thẩm Trạch Xuyên muốn nói gì đó, mở miệng lại không phát ra âm thanh. Tiêu Trì Dã vuốt mái tóc ướt của Thẩm Trạch Xuyên, rũ mắt nhìn gò má tái nhợt của Thẩm Trạch Xuyên.
“Lan Chu ơi.”
Tiêu Trì Dã nỉ non nói nhỏ, Thẩm Trạch Xuyên ngủ thiếp đi trong tiếng niệm khe khẽ kia, y vương tại ranh giới của một loại thống khổ cùng vui sướng nào đó, đắm chìm trong sự dày vò, từ trong cay đắng khổ đau nếm trải được ngọt ngào.
Tiêu Trì Dã như mặt trời chói chang, lại như ngọn gió đến từ dân dã, hắn khác với tất cả mọi người. Bên trong mưa tuyết tối tăm ẩm ướt, Thẩm Trạch Xuyên giấu tấm khăn kia, như giấu đi giấc mộng sục sôi nhiệt huyết. Trong giấc mộng này có sự thoả thuê phi ngựa ngàn dặm dân dã, còn có giương cánh bay lượn vạn dặm trời quang, cuối cùng biến thành cái trộm nhìn chẳng thể nói rõ ràng.
Tiêu Trì Dã mới là một loại mê hoặc, mỗi một câu hắn niệm “Lan Chu ơi” giống như thâm tình tựa biển. Vẻ bất cần đời cùng kiên định vững vàng mâu thuẫn giao hoà với nhau, hắn tùy ý thì thầm với Thẩm Trạch Xuyên, hắn lại tin cậy vô cùng mở ra hoài bão với Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên vô lực chống đỡ, bị cái hôn thâm tình ngả ngớn kia lừa gạt tước đi phòng bị rồi, biến thành tên xấu xa chạm vành tai tóc mai bên Tiêu Trì Dã, cuối cùng trong lúc ốm bệnh này, ngơ ngơ ngác ngác dựa vào Tiêu Trì Dã.
Sau đó Thẩm Trạch Xuyên có đỡ nôn hơn, canh thuốc được Tiêu Trì Dã đút cho từng chút. Mỗi một lần Thẩm Trạch Xuyên có dấu hiệu hôn mê không tỉnh, Tiêu Trì Dã sẽ nói câu “Lan Chu đang ở đâu” kia, phảng phất mang theo sức mạnh vô danh có thể từng lần từng lần gọi Thẩm Trạch Xuyên trở về.
Tiêu Trì Dã trước kia còn có thể ôm Thẩm Trạch Xuyên chợp mắt, nhưng sau mấy ngày liên tục chết mấy người, ban đêm hắn không còn dám ngủ nữa, bất cứ lúc nào cũng lắng nghe Thẩm Trạch Xuyên thở gấp.
Ngày thứ chín, dưới lều che mưa lại chết thêm hai người. Thi thể không thể bỏ mặc, cũng không thể chôn đi, Tiêu Trì Dã giao cho Cát Thanh Thanh xử lý.
Cát Thanh Thanh dẫn người đem thi thể ra ngoài, Kiều Thiên Nhai ngồi bên bếp lò quạt lửa. Hắn vừa trông thuốc vừa suy nghĩ chuyện.
“Tổng đốc đang chờ cho uống thuốc,” Tiểu Ngô lại đây hỏi, “đã được chưa vậy?”
“Kênh rạch công đã đào thông rồi, hôm nay không vội, bảo Tổng đốc chờ lát đi.” Kiều Thiên Nhai nhét thêm hai que củi, lấy khăn che miệng mũi, nói, “Ngươi chú ý Tổng đốc chút, hắn ngày ngày sát bên chủ tử ta, nếu như cũng nhiễm phải thì bên này cũng chẳng còn dư thuốc đâu.”
“Năm Vĩnh Nghi Lạc Hà quan gặp ôn dịch, lúc đó vương gia dẫn người đi giải quyết mà cũng đâu nhiễm phải.” Tiểu Ngô ngồi xổm xuống chờ, nói, “Đệ nghe các ca ca Ly Bắc nói, Tiêu gia là mệnh trời khâm điểm, thể phách kia không phải người bình thường đâu.”
“Đàm Đài Hổ cũng thân thể cường tráng, không phải cũng nói gục liền gục rồi sao?” Kiều Thiên Nhai nói, “Chú ý cũng không thừa, ngươi uống thuốc sáng chưa?”
“Uống rồi.” Tiểu Ngô ngoan ngoãn nói.
“Đàm Đài Hổ hôm nay thế nào?” Kiều Thiên Nhai cử động cái chân tê.
“Từ hôm qua bắt đầu không ói ra nữa, ” Tiểu Ngô nói, “Thần ca bảo là do thân thể hắn cường tráng, hơn nữa chúng ta phát hiện đúng lúc, thuốc cũng cung cấp kịp, lại có thái y chăm nom một bước không rời, không có chuyện gì cả!”
“Người chưa tỉnh thì không thể khinh suất.” Kiều Thiên Nhai tựa hồ vẫn luôn đang suy nghĩ cái gì, hắn ném cây quạt cho Tiểu Ngô, “Ngươi trông lửa cho ca ca, ta phải nói chính sự với bọn hắn.”
Dứt lời hắn đứng dậy đi tới lều che mưa.
Lều che mưa vén nửa mành, Kiều Thiên Nhai chui vào. Bên trong tối nhưng không ẩm ướt, đệm giường cũng rất khô ráo, có tạp dịch Thái y viện thay giặt giũ mỗi ngày. Hắn thấy Tiêu Trì Dã đang cùng Đàm Đài Hổ nói chuyện bèn đợi một lát.
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiều Thiên Nhai vén bào ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: “Bàn chuyện quan trọng với ngươi.”
Tiêu Trì Dã vuốt nhẫn, ung dung nhìn Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai nói: “Bệnh này đều có hồ sơ ghi chép ở thái y viện cùng Cẩm y vệ, ngươi xem qua chưa?”
Tiêu Trì Dã gật đầu.
“Nguyên nhân Đan Thành phát bệnh ngươi rõ chứ? Tiêu… Tổng đốc, ” Kiều Thiên Nhai suýt nữa là gọi ‘Tiêu Nhị’ ra, sát nút kịp sửa lại, “Chủ tử của ta trước lúc bệnh đã ở đây điều tra hồ sơ ghi chép của Cẩm y vệ, đặc biệt bảo ta ghi lại một số việc rồi. Mấy ngày nay ta cứ nghĩ mãi về bệnh này, thế nhưng chủ tử còn chưa tỉnh hẳn, ta chỉ có thể nói với ngươi thôi.”
“Lan Chu bảo sao?”
“Bảo bệnh này không bình thường.” Kiều Thiên Nhai chống đầu gối, nhìn phía Đinh Đào huýt sáo, “Thuật lại tình hình dịch bệnh Đan Thành cho Tổng đốc đi, tiểu tử ngươi đã gặp qua là không quên được, chắc còn nhớ chứ?”
Đinh Đào suy nghĩ giây lát, nói: “Năm Vĩnh Nghi Đan Thành phát bệnh là mùa hè. Thái y viện phái người hộ tống Cẩm y vệ đi thăm dò thử thì phát hiện dịch bệnh kỳ lạ, tra xét một phen mới biết, hoá ra vì phía sau sân bãi là bãi tha ma, vừa bẩn vừa tạp không ai thu dọn, thi thể trước đầu xuân bị ngâm đằng sau đến thối ra, đằng trước lại còn mở quán ăn. Lúc đó trời nóng, ruồi trùng bay khắp, chủ quán hàng kia ngã bệnh đầu tiên. Ban đầu không ai để ý, hắn tưởng là phong hàn nên lấy được nắm thuốc xong liền tiếp tục đến quán làm ăn. Ôi trời! Đồ ăn chín đó bán ra, kéo theo một vùng bệnh tật, châu phủ Đan Thành mới phát giác có vấn đề.”
“Bãi tha ma sao, vứt ra đủ thứ người, có lẽ đúng lúc mang phải bệnh gì hoặc là bị thú hoang gì đó cắn, vừa hư thối cái là ruồi trùng đến chia chác. Người mà ở gần dĩ nhiên dễ trúng chiêu lắm.” Thái y thu hòm lại, nói, ” Lúc đó cũng không đơn giản, Đan Thành bị niêm phong nửa năm, bao nhiêu là người chết. Chúng ta lần này là gặp may đấy, phát hiện được sớm, lại có kinh nghiệm nên phòng bị kịp thời.”
“Đúng là vậy, nhưng sao Khuất Đô lại phát bệnh được chứ?” Kiều Thiên Nhai nói, “Khu đất trũng nước ở phố lớn Đông Long quả thật bị ngâm thối rồi, có người sinh bệnh là việc trong dự liệu, nhưng phố lớn Đông Long không có án mạng. Ta nói thật, Tổng đốc cũng đừng cảm thấy bị mạo phạm. Ở phố lớn Đông Long, nhiễm bệnh hoa liễu mới là chuyện bình thường. Lần này sao kỳ quái thế chứ, lại là dịch bệnh Đan Thành nổi lên?”
Thái y thức thời, tìm lý do đi ra ngoài.
“Dịch bệnh Đan Thành đến cùng vẫn chẳng có kiến giải xác đáng về việc phát bệnh, ” Thần Dương suy nghĩ chốc lát, nói, “lần này vừa sụp xuống vừa mưa to, tất cả mọi người đều trong nước, có lẽ…”
“Dịch bệnh thì đầy rồi, ” Kiều Thiên Nhai nói, “giống như Lạc Hà quan năm ấy nổi bệnh dịch hạch, Hà Châu cũng chẳng dính. Tình hình các nơi bất đồng, không thể quơ đũa cả nắm được. Bỉ nhân có bệnh đa nghi nặng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta cảm thấy bệnh này không phải từ phố lớn Đông Long bắt đầu, mà là từ — “
(Bỉ nhân: cách xưng “tôi/ta” một cách khiêm nhường)
Kiều Thiên Nhai nhấc ngón cái lên, chỉ trên nóc nhà.
Bên trong lều vắng vẻ, người bên cạnh đều biến sắc mặt.
Kiều Thiên Nhai cười một tiếng, nói: “Không vừa khéo à? Thiên nhân hạ phàm liền gặp nạn, khó mà phòng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, mấy ngày nay trong cung cũng không truyền tin tức ra ngoài. Tổng đốc, kênh rạch công thông rồi, nước đã hạ, nhưng chuyện này sao mà ta cứ thấy giống như chỉ mới bắt đầu?”
“Ở thiên cung đều là tiên nhân, ” Tiêu Trì Dã chậm rãi nói, “tiên nhân tiếc mệnh, không dám chơi như vậy đâu. Cái loại mà ngươi nói, chỉ có kẻ cùng đường mạt lộ, được ăn cả ngã về không mới dám làm.”
“Vậy cũng không biết được, ” Kiều Thiên Nhai nói, “Ti lễ giám hiện giờ đang thiếu một đại thái giám có thể chưởng quản hai mươi tư nha môn, rất nhiều chuyện trái lại nằm trong hỗn loạn không người tra xét. Nếu thật sự có người đưa cái gì vào, lừa gạt một chút là qua rồi. Cấm quân chúng ta cùng Cẩm y vệ toàn là ngoại binh, đối với bên trong là ngoài tầm với, nhưng ta cảm thấy việc này không thể không đề phòng.”
Vì sao Lý Kiến Hằng lại xuất cung, chỉ là vì chơi đùa sao? Trước đây không lâu hắn mới trải qua ám sát, cũng không phải người dạn dĩ, làm sao hắn dám lén lút chạy ra ngoài? Trừ phi là có người xúi bẩy.
Hề Hồng Hiên bây giờ chuyện gì cũng sẽ cùng Thẩm Trạch Xuyên thương lượng, lần này gặp nạn, chính hắn cũng không dự liệu được, giờ khắc này còn đang nằm trên giường tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, vậy ai đã xúi giục Lý Kiến Hằng, lại để cho Ngẫu Hoa lâu vừa vặn sụp xuống cơ chứ?
Tiêu Trì Dã trầm tư không nói.
Hắn trực giác thấy không phải thái hậu, bởi vì Lý Kiến Hằng bây giờ đã có lòng hiếu kính bà ta, chuyện này đối với bà ta mà nói chính là lúc chấn chỉnh lại thế cờ, tuyệt đối không nỡ để Lý Kiến Hằng chết lúc này.
Vậy còn có ai?
Lần này không phải hù dọa Lý Kiến Hằng, mà là thật sự muốn Lý Kiến Hằng chết. Nhưng nếu như Lý Kiến Hằng chết, đối với ai mới có lợi?
Mành lại bị vén lên, thái y ló đầu phấn khởi nói: “Tổng đốc, Trấn phủ đại nhân tỉnh rồi!”
Tiêu Trì Dã lập tức đứng dậy, vài bước đi ra, vào trong căn phòng. Thẩm Trạch Xuyên mê man mấy ngày hơi hé đôi mắt, Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng ngồi bên giường, nhìn y chăm chú.
Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tay yếu ớt xoa nhẹ mặt mày Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã bắt lấy tay y, nhấn lên má mình.
“Sờ hả, ” Tiêu Trì Dã ghé sát lại, trầm giọng cười, “cho ngươi sờ.”
Tẩm điện của Lý Kiến Hằng mỗi ngày đều được quét tước đặc biệt cẩn thận, thái hậu chỉ định thái giám cung nữ hầu hạ, mỗi lần ra vào đều phải thanh tẩy thay y phục, lúc nghỉ ngơi cũng không thể tự tiện ra ngoài. Mộ Như không mượn người khác, tự mình trông bên cạnh Lý Kiến Hằng, thuốc thang mỗi ngày nàng đều tự mình nếm thử, ăn ngủ đều không rời tẩm điện của Lý Kiến Hằng.
Lý Kiến Hằng lúc tỉnh lúc mê, thái y viện cũng lo lắng phấp phỏng theo, kê đơn thuốc cẩn thận tí một, mọi người đã rơi vào thế nguy rồi, khắp nơi đều âm u tử khí, ai ai cũng cứ như cha chết mẹ chết.
Người của thái y viện ngoài cung trù tính dược liệu Khuất Đô. Ngoài những người đã nhiễm bệnh, nạn dân di dời từ khu đất trũng ra cũng đều phải uống thuốc. Hộ bộ và Cẩm y vệ cùng giải quyết việc phân phát cứu tế, bên ngoài chùa Chiêu Tội dựng lều bán thuốc lên, mỗi ngày đều đúng hạn gửi canh thuốc và cháo vào.
Hàn Cận cũng đã rút khỏi phố lớn Đông Long vào đêm Hề Hồng Hiên đổ bệnh, tám đại doanh mượn cớ tuần phòng các cửa thành lớn, ném hết việc khơi thông kênh rạch công cho Cấm quân. Thế nhưng Cấm quân có một nửa số người đang ở thao trường Phong Sơn đợi lệnh, bây giờ căn bản không vào được, tinh binh của Tiêu Trì Dã không có bao nhiêu, may mà Công bộ còn có người không bỏ chạy, lại thêm hơn mười người của Cẩm y vệ, mọi người tập hợp nhân công đội mưa cũng đào thông được bốn con phố chính rồi.
Đến ngày thứ tư tất cả đều đã mệt mỏi toàn thân vô lực. Thần Dương, Cát Thanh Thanh, Kiều Thiên Nhai cùng Cốt Tân trở về liền tụ lại một chỗ, dựa vào tường ngủ tạm một giấc ngắn. Đinh Đào và Tiểu Ngô còn nhỏ, các ca ca chăm sóc bọn họ, thay phiên duỗi thẳng chân cho bọn họ gối ngủ. Bút của Đinh Đào không ra mực nên ngừng ghi chép sổ nhỏ rồi. Mới có vài hôm mà ai nấy đều đã thành bộ dạng rối bù như ăn mày.
Mấy ngày nay Tiêu Trì Dã không ngủ được bao lâu, trời chưa sáng hắn đã phải mang người đi đào kênh rạch, trên đường không có lúc nào được nghỉ ngơi. Buổi tối thì trở lại chùa Chiêu Tội muốn trông chừng Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên vài ngày trước vẫn còn có thể tỉnh táo, sau đó thì sốt mãi không hạ, nôn mửa rất nhiều. Trong dạ dày chẳng có gì, nôn cũng chỉ có thể nôn giấm chua. Thuốc đút vào tới nửa đêm nhất định sẽ nôn ra. Vì vậy Tiêu Trì Dã vừa về là ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên. Hắn dựa vào tường, để Thẩm Trạch Xuyên nằm nhoài trên lồng ngực hoặc bả vai mình, Thẩm Trạch Xuyên vừa muốn nôn, hắn sẽ xoa xoa lưng y.
Đêm khuya thanh vắng, chùa Chiêu Tội cô tịch như ở ngoài hoang đảo. Mưa tạnh rồi, không nghe thấy chim hót, màn đêm đen đặc che đậy đi tất cả.
Thẩm Trạch Xuyên hít thở nặng nề, bỗng nhiên ho lên, ngực lên xuống kịch liệt. Tiêu Trì Dã choàng tỉnh từ giấc ngủ không sâu, đặt tay giữa lưng y, mỏi mệt đung đưa chân, nhẹ nhàng lay lay y.
“Lan Chu, ” Tiêu Trì Dã dỗ dỗ y, “Lan Chu đang ở đâu vậy.”
Thần sắc Thẩm Trạch Xuyên mệt mỏi, cảm giác muốn nôn mửa kẹt lại trong yết hầu, y hé mắt, khàn giọng nói: “Ở đây…”
“Loáng một cái, bệnh tiêu tan.” Tiêu Trì Dã nói, “Chờ ngươi khỏi rồi, nhị công tử đưa ngươi đi cưỡi ngựa.”
Thẩm Trạch Xuyên gối lên vai hắn, khản giọng “Ừ” một tiếng.
“Đây thật ra là tư thế ôm trẻ con,” Bàn tay Tiêu Trì Dã xuôi theo lưng Thẩm Trạch Xuyên, thân mật thì thầm bên tai y, “ngày trước ta nổi ban đỏ, mẹ ta cứ ôm ta vậy đấy. Hôm nay ta ôm ngươi thế này, ngươi phải gọi ta là gì?”
Thẩm Trạch Xuyên cọ má, vùi mặt vào, qua hồi lâu mới trầm giọng nói: “Gọi ngươi là cha.”
Ngực Tiêu Trì Dã chấn động, hắn khẽ cười nhẹ: “Cảm động hả?”
Thẩm Trạch Xuyên ho khan, không trả lời lại.
Tiêu Trì Dã nói: “Nhị công tử trước đây thuần ngựa cũng là cùng ăn cùng ngủ. Lúc Lãng Đào Tuyết Khâm còn là con ngựa nhỏ, bọn ta bị vây trong mưa to, cũng là tựa sát sưởi ấm như thế này, có lẽ nó đã quên mất rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên mơ màng lắng nghe.
Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi không được quên, cảm động phải nhớ kỹ, sau này trả lại ta.”
Thẩm Trạch Xuyên muốn nói gì đó, mở miệng lại không phát ra âm thanh. Tiêu Trì Dã vuốt mái tóc ướt của Thẩm Trạch Xuyên, rũ mắt nhìn gò má tái nhợt của Thẩm Trạch Xuyên.
“Lan Chu ơi.”
Tiêu Trì Dã nỉ non nói nhỏ, Thẩm Trạch Xuyên ngủ thiếp đi trong tiếng niệm khe khẽ kia, y vương tại ranh giới của một loại thống khổ cùng vui sướng nào đó, đắm chìm trong sự dày vò, từ trong cay đắng khổ đau nếm trải được ngọt ngào.
Tiêu Trì Dã như mặt trời chói chang, lại như ngọn gió đến từ dân dã, hắn khác với tất cả mọi người. Bên trong mưa tuyết tối tăm ẩm ướt, Thẩm Trạch Xuyên giấu tấm khăn kia, như giấu đi giấc mộng sục sôi nhiệt huyết. Trong giấc mộng này có sự thoả thuê phi ngựa ngàn dặm dân dã, còn có giương cánh bay lượn vạn dặm trời quang, cuối cùng biến thành cái trộm nhìn chẳng thể nói rõ ràng.
Tiêu Trì Dã mới là một loại mê hoặc, mỗi một câu hắn niệm “Lan Chu ơi” giống như thâm tình tựa biển. Vẻ bất cần đời cùng kiên định vững vàng mâu thuẫn giao hoà với nhau, hắn tùy ý thì thầm với Thẩm Trạch Xuyên, hắn lại tin cậy vô cùng mở ra hoài bão với Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên vô lực chống đỡ, bị cái hôn thâm tình ngả ngớn kia lừa gạt tước đi phòng bị rồi, biến thành tên xấu xa chạm vành tai tóc mai bên Tiêu Trì Dã, cuối cùng trong lúc ốm bệnh này, ngơ ngơ ngác ngác dựa vào Tiêu Trì Dã.
Sau đó Thẩm Trạch Xuyên có đỡ nôn hơn, canh thuốc được Tiêu Trì Dã đút cho từng chút. Mỗi một lần Thẩm Trạch Xuyên có dấu hiệu hôn mê không tỉnh, Tiêu Trì Dã sẽ nói câu “Lan Chu đang ở đâu” kia, phảng phất mang theo sức mạnh vô danh có thể từng lần từng lần gọi Thẩm Trạch Xuyên trở về.
Tiêu Trì Dã trước kia còn có thể ôm Thẩm Trạch Xuyên chợp mắt, nhưng sau mấy ngày liên tục chết mấy người, ban đêm hắn không còn dám ngủ nữa, bất cứ lúc nào cũng lắng nghe Thẩm Trạch Xuyên thở gấp.
Ngày thứ chín, dưới lều che mưa lại chết thêm hai người. Thi thể không thể bỏ mặc, cũng không thể chôn đi, Tiêu Trì Dã giao cho Cát Thanh Thanh xử lý.
Cát Thanh Thanh dẫn người đem thi thể ra ngoài, Kiều Thiên Nhai ngồi bên bếp lò quạt lửa. Hắn vừa trông thuốc vừa suy nghĩ chuyện.
“Tổng đốc đang chờ cho uống thuốc,” Tiểu Ngô lại đây hỏi, “đã được chưa vậy?”
“Kênh rạch công đã đào thông rồi, hôm nay không vội, bảo Tổng đốc chờ lát đi.” Kiều Thiên Nhai nhét thêm hai que củi, lấy khăn che miệng mũi, nói, “Ngươi chú ý Tổng đốc chút, hắn ngày ngày sát bên chủ tử ta, nếu như cũng nhiễm phải thì bên này cũng chẳng còn dư thuốc đâu.”
“Năm Vĩnh Nghi Lạc Hà quan gặp ôn dịch, lúc đó vương gia dẫn người đi giải quyết mà cũng đâu nhiễm phải.” Tiểu Ngô ngồi xổm xuống chờ, nói, “Đệ nghe các ca ca Ly Bắc nói, Tiêu gia là mệnh trời khâm điểm, thể phách kia không phải người bình thường đâu.”
“Đàm Đài Hổ cũng thân thể cường tráng, không phải cũng nói gục liền gục rồi sao?” Kiều Thiên Nhai nói, “Chú ý cũng không thừa, ngươi uống thuốc sáng chưa?”
“Uống rồi.” Tiểu Ngô ngoan ngoãn nói.
“Đàm Đài Hổ hôm nay thế nào?” Kiều Thiên Nhai cử động cái chân tê.
“Từ hôm qua bắt đầu không ói ra nữa, ” Tiểu Ngô nói, “Thần ca bảo là do thân thể hắn cường tráng, hơn nữa chúng ta phát hiện đúng lúc, thuốc cũng cung cấp kịp, lại có thái y chăm nom một bước không rời, không có chuyện gì cả!”
“Người chưa tỉnh thì không thể khinh suất.” Kiều Thiên Nhai tựa hồ vẫn luôn đang suy nghĩ cái gì, hắn ném cây quạt cho Tiểu Ngô, “Ngươi trông lửa cho ca ca, ta phải nói chính sự với bọn hắn.”
Dứt lời hắn đứng dậy đi tới lều che mưa.
Lều che mưa vén nửa mành, Kiều Thiên Nhai chui vào. Bên trong tối nhưng không ẩm ướt, đệm giường cũng rất khô ráo, có tạp dịch Thái y viện thay giặt giũ mỗi ngày. Hắn thấy Tiêu Trì Dã đang cùng Đàm Đài Hổ nói chuyện bèn đợi một lát.
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiều Thiên Nhai vén bào ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: “Bàn chuyện quan trọng với ngươi.”
Tiêu Trì Dã vuốt nhẫn, ung dung nhìn Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai nói: “Bệnh này đều có hồ sơ ghi chép ở thái y viện cùng Cẩm y vệ, ngươi xem qua chưa?”
Tiêu Trì Dã gật đầu.
“Nguyên nhân Đan Thành phát bệnh ngươi rõ chứ? Tiêu… Tổng đốc, ” Kiều Thiên Nhai suýt nữa là gọi ‘Tiêu Nhị’ ra, sát nút kịp sửa lại, “Chủ tử của ta trước lúc bệnh đã ở đây điều tra hồ sơ ghi chép của Cẩm y vệ, đặc biệt bảo ta ghi lại một số việc rồi. Mấy ngày nay ta cứ nghĩ mãi về bệnh này, thế nhưng chủ tử còn chưa tỉnh hẳn, ta chỉ có thể nói với ngươi thôi.”
“Lan Chu bảo sao?”
“Bảo bệnh này không bình thường.” Kiều Thiên Nhai chống đầu gối, nhìn phía Đinh Đào huýt sáo, “Thuật lại tình hình dịch bệnh Đan Thành cho Tổng đốc đi, tiểu tử ngươi đã gặp qua là không quên được, chắc còn nhớ chứ?”
Đinh Đào suy nghĩ giây lát, nói: “Năm Vĩnh Nghi Đan Thành phát bệnh là mùa hè. Thái y viện phái người hộ tống Cẩm y vệ đi thăm dò thử thì phát hiện dịch bệnh kỳ lạ, tra xét một phen mới biết, hoá ra vì phía sau sân bãi là bãi tha ma, vừa bẩn vừa tạp không ai thu dọn, thi thể trước đầu xuân bị ngâm đằng sau đến thối ra, đằng trước lại còn mở quán ăn. Lúc đó trời nóng, ruồi trùng bay khắp, chủ quán hàng kia ngã bệnh đầu tiên. Ban đầu không ai để ý, hắn tưởng là phong hàn nên lấy được nắm thuốc xong liền tiếp tục đến quán làm ăn. Ôi trời! Đồ ăn chín đó bán ra, kéo theo một vùng bệnh tật, châu phủ Đan Thành mới phát giác có vấn đề.”
“Bãi tha ma sao, vứt ra đủ thứ người, có lẽ đúng lúc mang phải bệnh gì hoặc là bị thú hoang gì đó cắn, vừa hư thối cái là ruồi trùng đến chia chác. Người mà ở gần dĩ nhiên dễ trúng chiêu lắm.” Thái y thu hòm lại, nói, ” Lúc đó cũng không đơn giản, Đan Thành bị niêm phong nửa năm, bao nhiêu là người chết. Chúng ta lần này là gặp may đấy, phát hiện được sớm, lại có kinh nghiệm nên phòng bị kịp thời.”
“Đúng là vậy, nhưng sao Khuất Đô lại phát bệnh được chứ?” Kiều Thiên Nhai nói, “Khu đất trũng nước ở phố lớn Đông Long quả thật bị ngâm thối rồi, có người sinh bệnh là việc trong dự liệu, nhưng phố lớn Đông Long không có án mạng. Ta nói thật, Tổng đốc cũng đừng cảm thấy bị mạo phạm. Ở phố lớn Đông Long, nhiễm bệnh hoa liễu mới là chuyện bình thường. Lần này sao kỳ quái thế chứ, lại là dịch bệnh Đan Thành nổi lên?”
Thái y thức thời, tìm lý do đi ra ngoài.
“Dịch bệnh Đan Thành đến cùng vẫn chẳng có kiến giải xác đáng về việc phát bệnh, ” Thần Dương suy nghĩ chốc lát, nói, “lần này vừa sụp xuống vừa mưa to, tất cả mọi người đều trong nước, có lẽ…”
“Dịch bệnh thì đầy rồi, ” Kiều Thiên Nhai nói, “giống như Lạc Hà quan năm ấy nổi bệnh dịch hạch, Hà Châu cũng chẳng dính. Tình hình các nơi bất đồng, không thể quơ đũa cả nắm được. Bỉ nhân có bệnh đa nghi nặng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta cảm thấy bệnh này không phải từ phố lớn Đông Long bắt đầu, mà là từ — “
(Bỉ nhân: cách xưng “tôi/ta” một cách khiêm nhường)
Kiều Thiên Nhai nhấc ngón cái lên, chỉ trên nóc nhà.
Bên trong lều vắng vẻ, người bên cạnh đều biến sắc mặt.
Kiều Thiên Nhai cười một tiếng, nói: “Không vừa khéo à? Thiên nhân hạ phàm liền gặp nạn, khó mà phòng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, mấy ngày nay trong cung cũng không truyền tin tức ra ngoài. Tổng đốc, kênh rạch công thông rồi, nước đã hạ, nhưng chuyện này sao mà ta cứ thấy giống như chỉ mới bắt đầu?”
“Ở thiên cung đều là tiên nhân, ” Tiêu Trì Dã chậm rãi nói, “tiên nhân tiếc mệnh, không dám chơi như vậy đâu. Cái loại mà ngươi nói, chỉ có kẻ cùng đường mạt lộ, được ăn cả ngã về không mới dám làm.”
“Vậy cũng không biết được, ” Kiều Thiên Nhai nói, “Ti lễ giám hiện giờ đang thiếu một đại thái giám có thể chưởng quản hai mươi tư nha môn, rất nhiều chuyện trái lại nằm trong hỗn loạn không người tra xét. Nếu thật sự có người đưa cái gì vào, lừa gạt một chút là qua rồi. Cấm quân chúng ta cùng Cẩm y vệ toàn là ngoại binh, đối với bên trong là ngoài tầm với, nhưng ta cảm thấy việc này không thể không đề phòng.”
Vì sao Lý Kiến Hằng lại xuất cung, chỉ là vì chơi đùa sao? Trước đây không lâu hắn mới trải qua ám sát, cũng không phải người dạn dĩ, làm sao hắn dám lén lút chạy ra ngoài? Trừ phi là có người xúi bẩy.
Hề Hồng Hiên bây giờ chuyện gì cũng sẽ cùng Thẩm Trạch Xuyên thương lượng, lần này gặp nạn, chính hắn cũng không dự liệu được, giờ khắc này còn đang nằm trên giường tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, vậy ai đã xúi giục Lý Kiến Hằng, lại để cho Ngẫu Hoa lâu vừa vặn sụp xuống cơ chứ?
Tiêu Trì Dã trầm tư không nói.
Hắn trực giác thấy không phải thái hậu, bởi vì Lý Kiến Hằng bây giờ đã có lòng hiếu kính bà ta, chuyện này đối với bà ta mà nói chính là lúc chấn chỉnh lại thế cờ, tuyệt đối không nỡ để Lý Kiến Hằng chết lúc này.
Vậy còn có ai?
Lần này không phải hù dọa Lý Kiến Hằng, mà là thật sự muốn Lý Kiến Hằng chết. Nhưng nếu như Lý Kiến Hằng chết, đối với ai mới có lợi?
Mành lại bị vén lên, thái y ló đầu phấn khởi nói: “Tổng đốc, Trấn phủ đại nhân tỉnh rồi!”
Tiêu Trì Dã lập tức đứng dậy, vài bước đi ra, vào trong căn phòng. Thẩm Trạch Xuyên mê man mấy ngày hơi hé đôi mắt, Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng ngồi bên giường, nhìn y chăm chú.
Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tay yếu ớt xoa nhẹ mặt mày Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã bắt lấy tay y, nhấn lên má mình.
“Sờ hả, ” Tiêu Trì Dã ghé sát lại, trầm giọng cười, “cho ngươi sờ.”