Chương : 46
Hoa Hương Y quả thực chưa lớn bằng Thích Trúc Âm, nàng nhỏ hơn Thích Trúc Âm hai tuổi. Mấy ngày này được dưỡng trong thâm cung, gầy gò đi rất nhiều. Nàng nhìn thấy chân dung Thích Thời Vũ trước bàn thái hậu liền hiểu rõ rồi.
Thái hậu nắm tay nàng, hồi lâu mới nói: “Chồng già vợ trẻ, Thích Thời Vũ vẫn còn biết thương yêu.”
Hoa Hương Y mặc cung trang màu tím, tựa đầu nằm nhoài trên đầu gối thái hậu. Thái hậu vỗ về mái tóc dài của nàng, nói: “Đừng thấy oan ức, nữ nhi Hoa gia đều gả đi như vậy. Con gả cho hắn, mấy năm sau chính là phu nhân chân chính của năm quận Khải Đông.”
Bên trong điện có hương, Lưu Tương cô cô lặng lẽ ra hiệu nha hoàn và thái giám lui đi.
Hoa Hương Y cười cười, nói: “Chỉ là con không nỡ rời cô mẫu, Thương quận xa như vậy, muốn gặp người một lần, phải đợi đến một năm.”
“Cô mẫu cũng luyến tiếc con.” Thái hậu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nàng tựa sát bên bà như khi còn bé, nghe thái hậu nói, “Lúc ai gia gả cho Quang Thành gia chỉ mới mười lăm tuổi, năm đó rời khỏi Địch thành, không nỡ xa nhất chính là chiếc đu dây trong nhà. Khi ấy ai gia thích tới ngồi lên đó, theo gió đung đưa, có thể nghe thấy náo nhiệt bên ngoài tường cao. Mẫu thân dỗ dành ai gia, nói rằng đi tới vương cung Khuất Đô này, chỉ cần ai gia nguyện ý, hoàng đế sẽ vì ai gia làm ra chiếc đu dây giống hệt như vậy.”
Hoa Hương Y yên lặng không nói gì.
Thái hậu là người Quang Thành đế sủng ái vô cùng, thế nhưng thứ Quang Thành đế cho lại không phải thứ thái hậu muốn. Khi bà bước vào Khuất Đô liền phát hiện sủng ái của phu quân chỉ như mây giữa trời, bà phải không ngừng cùng vô số nữ nhân hậu cung tranh đoạt niềm vui chốc lát kia.
Thứ không đáng tiền nhất trong Khuất Đô chính là tình ái.
Thái hậu vỗ vỗ đầu Hoa Hương Y, nói: “Đi tới Khuất Đô rồi, một cái chớp mắt đã qua ba mươi bảy năm. Bây giờ bé con cũng phải gả đi, ai gia thật sự đã già rồi. Ai gia tại Khuất Đô, nhìn thấy thế gian này nam nhi cường mạnh, bởi vì bọn họ có thể đăng khoa làm quan, còn có thể vượt ngựa cầm thương. Nữ nhi gia bị đưa vào khuê các, dạy dỗ đức giới, mặc cho con thiên tư thông tuệ, ước ao đi học, cuối cùng cũng phải gả đi thôi.”
Trong mắt thái hậu bình lặng.
“Phụ thân dạy ai gia, nói thế gian này ông cùng với hoàng đế chính là trời trên đỉnh đầu ai gia, hoang đường buồn cười cỡ nào, ai gia là hoàng hậu, là cùng hoàng đế chia thiên hạ này, ai có thể làm trời trên đỉnh đầu ai gia? Ai cũng không thể làm trời trên đỉnh đầu ai gia! Huynh đệ trong nhà ai cũng đều ngu ngốc vô năng, Hoa gia chỉ có thể dựa vào gả nữ nhân đi để duy trì thể diện nhà cao cửa rộng, một đời lại một đời, đến cả oán giận cũng không thể nói, đây còn tính là cốt nhục tình thân sao? Nếu thế gian muốn dùng mạnh yếu bàn luận thành bại, như vậy ai gia cũng có thể thắng.”
Thái hậu vuốt tóc mai của Hoa Hương Y.
“Con phải nhớ kỹ, lần này không phải Thích Thời Vũ hắn chọn con, mà là con chọn hắn. Tương lai có lẽ ai gia sẽ bại, nhưng không phải là hiện giờ. Bé con của ai gia đi Khải Đông, không phải không thể làm gì, mà là thủ thế chờ đợi. Ngày sau bất luận phát sinh việc gì, có thể than thở, nhưng tuyệt đối không thể tự oán hối tiếc, bàn cờ thiên hạ này chỉ có thể tuyệt không hối hận. Nếu đàn sói rình quanh không nơi nào ẩn nấp, vậy hãy cùng bọn họ đấu tranh một mất một còn đi.”
Ống trúc trong điện lắc lư nhẹ, Hoa Hương Y chậm rãi nắm chặt tay thái hậu.
“Lời cô mẫu dạy, con tất không dám quên.”
* * *
Bách quan yến được tổ chức vào đêm đầu xuân, quan địa phương lần lượt vào đô. Năm nay đã ít đi rất nhiều gia yến tiệc rượu, bởi ai cũng biết Hải Lương Nghi bây giờ đang chú ý sát sao, chụm đầu một góc liền thành chứng cứ kết tội rồi. Thời gian Lý Kiến Hằng đăng cơ chưa lâu, mượn một bách quan yến này, ai cũng muốn quan sát vị tân vương chút.
Hướng đi của Khuất Đô còn chưa rõ ràng, tất cả mọi người đều thận trọng từ lời nói đến việc làm. Chỉ có chuyện Hoa Tam càng truyền đi càng càng rầm rộ, khiến sự không vui của Thích Trúc Âm cũng chẳng có chỗ mà trút.
Mấy ngày gần đây Tiêu Trì Dã còn đang tất bật điều tra tám đại gia lại cũng nổi hứng thú với chuyện này. Đúng lúc gặp Tiêu Kí Minh vào đô, hai huynh đệ ở trong phủ nói chuyện phiếm.
“Hoa gia muốn tro tàn lại cháy, Thích lão soái dù háo sắc thế nào cũng không thể đáp ứng chuyện hôn sự này.” Tiêu Trì Dã xem khoản chi tiêu của thiết kỵ Ly Bắc năm nay, thuận miệng nói.
“Cái này cũng khó nói chắc.” Tiêu Kí Minh ngồi ở trước bàn lật xem quân vụ.
Tiêu Trì Dã ngước mắt, nói: “Đây có lợi gì với Khải Đông của lão?”
Tiêu Kí Minh ký tên, nói: “Đệ ở Khuất Đô cũng tiếp thủ tám đại doanh rồi, không điều tra sổ sách tám đại doanh sao?”
Tiêu Trì Dã nói: “Lúc Đại lý tự thanh trừng có đưa sổ sách cho đệ xem qua, bạc dư cùng quân lương của tám đại doanh đều tiếp tế Cấm quân năm nay rồi. Sao vậy?”
Tiêu Kí Minh nhìn công văn, suy tư chốc lát, nói: “Lúc Hoa Tư Khiêm còn ở đó, quân lương một năm của tám đại doanh vượt qua Biên quận mấy lần, khoản Hề Cố An khai báo không rõ ràng, có thể đi nơi nào? Nếu Hoa Tư Khiêm có thể một tiền hai sổ, thái hậu không thể giữ một cuốn sao? Bạc thì lưu động, thẩm tra chặt chẽ, chỉ cần đổi quan chức thẩm tra thành người của mình, đặt bên dưới mí mắt tám đại doanh, sổ sách hàng năm muốn thế nào thì viết thế ấy. Dù Hoa gia có cắp rồi, ai dám động vào kho bạc bí mật của thái hậu? Số tiền này hiện tại chính là sính lễ của Hoa Hương Y, Thích Thời Vũ về công hay tư đều sẽ động tâm thôi.”
Tiêu Trì Dã lộ vẻ không vui, nói: “Bây giờ đại soái binh mã năm quận Khải Đông là Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm sẽ không đồng ý đâu.”
“Nàng không đồng ý, ” Cuối cùng Tiêu Kí Minh liếc Tiêu Trì Dã một cái, “cũng không ngăn được.”
Tiêu Trì Dã nằm xuống suy nghĩ một lúc, nói: “Những năm qua Thích gia có giao tình không nhạt với chúng ta, nếu Thích Thời Vũ thật sự cưới Hoa Tam, Ly Bắc từ đây không còn là huynh đệ của Khải Đông nữa rồi.”
“Cái đó không quan trọng, một khi mười hai bộ Biên Sa đánh đến, mọi người vẫn phải kề vai chiến đấu thôi.” Tiêu Kí Minh nói, “Có Hoa Tam, thủ bị quân năm quận Khải Đông liền có tiền.”
“Sau đó bảo bọn họ mua ngựa của Ly Bắc.” Trong mắt Tiêu Trì Dã lộ ra lạnh lẽo cứng rắn, “Kho bạc bí mật của thái hậu có thể chống đỡ bao lâu? Nuôi hai mươi vạn binh mã, không đơn giản như nuôi hai mươi con chó. Chi phí quân sự tiêu hao kinh người, tuyệt đối không chỉ một người có thể chống đỡ được.”
“Thái hậu đã có Thích gia tương trợ rồi, cục diện bế tắc của Khuất Đô có thể bị phá vỡ.” Tiêu Kí Minh nói, “Quyền binh về tay, bạc có thể tái sinh.”
Tiêu Trì Dã lại ngồi, nói: “Chuyện hôn sự này tuyệt đối không thể thành.”
Tiêu Kí Minh nói: “Vẫn còn cách.”
Tiêu Trì Dã nhìn về phía hắn, nói: “Giết Hoa Tam đơn giản nhất.”
Tiêu Kí Minh khá là bất ngờ nhìn hắn, nói: “Đệ bây giờ cũng là cái gai trong mắt kẻ khác, tám đại gia chỉ mong sao đệ động thủ đấy.”
Tiêu Trì Dã nói: “Bây giờ lời đồn đãi xôn xao hết rồi, sang năm muốn cản cũng đã muộn.”
Tiêu Kí Minh trầm ngâm, giây lát sau nói: “Thái hậu muốn tác hợp mối nhân duyên này thì phải lộ diện mới được, bách quan yến là cơ hội duy nhất. Việc này quan hệ trọng đại, Hải Lương Nghi chưa chắc đã nguyện ý, lúc đó ắt không thể thiếu một phen khẩu chiến rồi.”
“Ba đời Hoa gia đều có nữ nhi gả đi Khải Đông, nếu cẩn thận mà tra, nói không chừng Hoa Tam còn là huyết mạch họ hàng xa của Thích Thời Vũ nữa kìa.” Tiêu Trì Dã đặt sách, bỗng nhiên cười lên, “Không… Đệ phải khiến Hoa Tam trở thành họ hàng xa của Thích Thời Vũ, chuyện hôn sự này nhất định phải không thành.”
Tiêu Trì Dã đứng dậy, đẩy cửa gọi Triêu Huy.
“Tết đến rồi, ” Tiêu Trì Dã nói, “ngươi còn chưa gặp muội muội nhỉ.”
Triêu Huy nhìn về phía Tiêu Kí Minh, Tiêu Kí Minh cười nhạt.
Triêu Huy hiểu rõ trong lòng, nói: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ đến nhà thăm hỏi.”
* * *
Tân nhậm Cẩm y vệ Chỉ huy sứ Hàn Thừa là đứa con đích thứ ba của Hàn thị một trong tám đại gia, trước đây đảm nhiệm Đô chỉ huy thiêm sự trong tám đại doanh. Thời điểm bãi săn Nam Lâm là đúng lúc hắn nghỉ phép, vừa không đi theo Hề Cố An, cũng không nghe theo lệnh thái hậu, nghe đồn lúc Cấm quân xướng tên gia tộc của hắn, hắn còn đang ngủ, bởi vậy thoát khỏi cơn gió thu thanh trừng Hoa đảng.
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên biết người này là người Tiết Tu Trác vùi giấu.
Đêm trước bách quan yến, Cẩm y vệ sắp xếp sổ sách. Dựa theo kế hoạch, Thẩm Trạch Xuyên nhất định phải đứng tại ngự tiền, cho nên lúc y nhận được yêu bài cũng không bất ngờ.
Hàn Thừa tự mình đưa yêu bài cho Thẩm Trạch Xuyên, hai người ở trong phòng ký tên của Cẩm y vệ, hắn nói: “Vạn sự ổn thỏa, chỉ còn chờ cơ hội thôi. Lúc đó ta cũng đứng bên cạnh, bất luận làm sao, tuyệt đối không thể làm tổn thương hoàng thượng.”
“Đương nhiên, ” Thẩm Trạch Xuyên treo yêu bài, cười nói, “lần này phải dựa vào Chỉ huy sứ đại nhân rồi.”
Trong lòng Hàn Thừa thấp thỏm mà không tiện biểu lộ, chỉ có thể tiếp tục nói: “Nếu việc này bại lộ, ngươi với ta đều mang tội chết, nhưng nếu thành công, Cẩm y vệ liền có thể chia phần từ trong tay Cấm quân rồi, từ đây ăn sung mặc sướng, ngày tháng tươi đẹp sẽ tới ngay.”
“Đại nhân yên tâm, ” Thần sắc Thẩm Trạch Xuyên nghiêm túc, “huynh đệ chúng ta đồng lòng, tất sẽ không có sự cố.”
Hàn Thừa thấy y bình tĩnh mới nhẹ thở ra một hơi.
Bên ngoài tuyết càng lúc càng lớn, mãi đến tận bình minh cũng chưa dừng lại.
* * *
Trước bách quan yến có cúng đại lễ, Cấm quân đã sớm bày thế chờ sẵn. Hôm nay Tiêu Trì Dã mặc triều phục chỉnh tề, lúc bước vào cửa cung đối mặt với Hàn Thừa, đang hàn huyên thì nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên.
“Tả vệ là phòng thủ ngự tiền, ” Tiêu Trì Dã vờ như không biết, nhìn Thẩm Trạch Xuyên hỏi Hàn Thừa, “làm sao lại xếp Cẩm y vệ dưới Bách hộ tới làm?”
“Cẩm y vệ bây giờ được chỉnh đốn lại, rất nhiều chức vị trống người.” Hàn Thừa nói rồi quay đầu lại, “Hôm nay chọn lựa đều là cao thủ bậc nhất, bọn họ đa phần gặp khó bởi chưa tới năm thăng chức, cho nên trông đều là chức nhỏ phẩm bậc thấp cả.”
Tiêu Trì Dã vừa thấy Thẩm Trạch Xuyên liền nổi lên đề phòng, nhưng cho dù hắn có thể đè đầu Cẩm y vệ, lại không có quyền lực trực tiếp lệnh đối phương thay người. Bởi vì Cẩm y vệ bất luận bị đè ép thế nào, họ và đông xưởng đều trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế. Chỉ cần Lý Kiến Hằng không mở miệng, người khác mà quơ tay múa chân chính là vượt quyền.
Thẩm Trạch Xuyên dường như thấu ý nghĩ của hắn, đối diện hắn, trong ánh mắt chứa hàm nghĩa không rõ ràng.
Thuần tượng phía trước đã đuổi voi ra, Lý Kiến Hằng lập tức vào điện, Tiêu Trì Dã không thể ở lâu liền cất bước rời đi.
Lý Kiến Hằng lần đầu tiên cầm đại kiếm cúng tế, nặng khiến hắn suýt nữa không nhấc lên nổi, còn chưa bước ra cửa điện đã cảm thấy cái cổ mang mũ miện đau nhức. Một thân miện phục làm cho hắn vai mang nhật nguyệt, lưng vác trời sao, cuối cùng từ trong thái độ vui cười nô đùa bình thường cũng toát ra một luồng khí độ thanh minh uy vũ.
Lòng bàn tay Lý Kiến Hằng đổ mồ hôi, hắn nâng đại kiếm lên, bước đi ra cửa.
Triều tượng (con voi) khoác đai vàng nhung đỏ, chia thành hai bên. Các quan lại chỉnh tề khấu đầu, cùng hô vạn tuế. Lý Kiến Hằng đứng ở trên bậc, từ tầm mắt rộng mở nhìn thấy mây mù phía đông, thiên địa cuốn tuyết mênh mông, hắn đứng ở nơi rất cao, như thể đi tận tầng mây. Tiếng “Ngô hoàng vạn tuế” bên tai vang dậy như sấm, tim Lý Kiến Hằng cấp tốc nhảy lên, trên mặt hắn chậm rãi tràn kinh hỉ, ánh mắt từ Hải Lương Nghi, Tiêu Kí Minh lần lượt dời xuống, nhìn thế gian vạn vật đều đang quỳ, chỉ hắn độc tôn!
Làm hoàng đế chính là tư vị này.
Lý Kiến Hằng không nhịn được nắm chặt đại kiếm, cảm thấy mình trước sự quỳ lạy mà đạt được khí lực dám tranh đấu cùng trời cao. Đây khác hoàn toàn cảm giác ngồi lâu trên triều, đây là sự kích động như khi được người quỳ lạy lần đầu tiên trên bãi săn.
Lý Kiến Hằng tiến lên, dọc theo trường bậc, đi hướng đài cúng tế. Hắn đi rất chậm, cực kỳ hưởng thụ sự tôn vinh trên đoạn đường này.
Trong vạn người, duy chỉ Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi ngẩng đầu lên. Y lướt qua thân ảnh Lý Kiến Hằng, trong màn tuyết bay, men theo bậc cao, cũng nhìn thấy được bầu trời tối tăm u ám.
* **
Lúc khai yến quang lộc tự bắt đầu truyền lệnh, Ngự Tửu phòng không ngừng tiến lên dâng rượu. Lý Kiến Hằng thích ăn kẹo, Điềm Thực phòng liền làm rất nhiều kẹo ti oa mắt cọp cho hắn.
Lý Kiến Hằng ngồi trên long ỷ, ngay dưới là thái hậu và Hoa Hương Y, sau đó là mới là Mộ Như mới được phong Tần. Thẩm Trạch Xuyên cùng Hàn Thừa đứng ở dưới bậc, đối chếch bên là Cấm quân, thái giám Thượng Thực cục quỳ gối phía sau bên phải Thẩm Trạch Xuyên, mỗi một món đồ ăn trên bàn Lý Kiến Hằng, thái giám Thượng Thực cục đều phải nếm thử trước.
Lý Kiến Hằng tối nay rất cao hứng, liên tục mời rượu, có chút men say xông lên đầu. Hắn ngồi phía trên nói: “Trẫm đăng cơ tới nay, may mắn được hiền năng phụ tá, như là Hải các lão gương sáng bên cạnh, không một ngày nào dám quên tự soi xét phản tỉnh.”
Hắn vừa uống nhiều rượu liền có chút không chú ý từ ngữ.
“Trẫm rất cảm tạ Hải các lão, nguyện tôn Hải các lão là á phụ trong triều. Quang vinh khác biệt như vậy, trước đây các lão chưa bao giờ có, bây giờ liền cho các lão…”
Á phụ!
Lời này làm sao có thể nói? Lời vừa nói ra đến Hải Lương Nghi cũng thay đổi thần sắc. Lão kinh ngạc đứng dậy, muốn quỳ xuống ngăn cản, Lý Kiến Hằng vừa lúc đó ợ rượu, còn phất tay một cái.
“Các lão không cần kinh hoảng, nên mà…”
“Ai gia thấy việc này không thích hợp.” Thái hậu nhìn về phía Hải Lương Nghi, ngưng chốc lát, dường như nhìn thấu sự khiếp sợ của Hải Lương Nghi lúc này, bà quay người ôn nhu nói với Lý Kiến Hằng, “Hải các lão là người được văn nhân thiên hạ kính ngưỡng nhất, làm người như núi cao sườn dốc*, từ khi làm quan tới nay đều liêm khiết thanh bạch, quả cảm thẳng thắn. Bậc thần đắc lực như vậy, nếu hoàng thượng coi như á phụ, tuy rằng biểu lộ ân sủng, lại đi ngược lại với tấm lòng công tâm phản đối thiên vị của các lão xưa nay.”
*ý chỉ nghiêm túc cương trực
Lý Kiến Hằng thấy thái hậu ôn hòa, liền cười nói: “Trước kia Hạng vương trọng nghĩa, kính Phạm Tăng làm á phụ. Bây giờ trẫm cũng cảm động và ghi nhớ cái tình các lão phụ tá, gọi ông một tiếng á phụ, vừa có ý tứ thân cận, vừa có thể mượn xưng hô tự xét lại mà! Các lão, các lão, ông nói đúng hay không?”
Hải Lương Nghi dập đầu lạy, nói: “Việc này tuyệt đối không thể!”
Lý Kiến Hằng như bị hắt nước lạnh vào mặt, nhiệt tình tràn ngập bị một tiếng “không thể” nghiêm khắc này biến thành không vui. Hắn biến sắc mấy lần, cuối cùng nỗ lực gượng cười nói: “Trẫm cùng các lão thân cận, một cái xưng hô thôi, có gì phải quan trọng.”
Hải Lương Nghi nói: “Hoàng thượng là cửu ngũ chi tôn (ngôi vua cao quý), tuyệt nhiên bất đồng với bá vương một cõi. Lão thần xuất thân dãy núi Hà Châu, quả thật chỉ là tiểu nhân thô bỉ, làm sao có thể cùng thánh hiền Quang Thành hoàng đế chung một chữ ‘phụ’ (cha)!”
Mong muốn ban đầu của Lý Kiến Hằng là muốn làm Hải Lương Nghi vui, cũng muốn cho văn nhân thiên hạ vui, nhờ vào đó chứng thực chính mình không phải là người ngu ngốc bất kính tài học. Nhưng hắn đâu đọc được bao cuốn sách, nào có biết một cái xưng hô có thể dấy lên sự chống cự như vậy của Hải Lương Nghi. Giờ khắc này cưỡi hổ khó xuống, cũng tỉnh rượu mấy phần.
Lý Kiến Hằng tối nay không hạ thể diện, liền muốn cưỡi qua mắt hổ, gác chuyện này lại, vì vậy nói: “Các lão không tình nguyện, vậy thì thôi đi…”
“Lão thần cho là, ” Hải Lương Nghi nói, “trên làm thuận lợi, dưới tất noi theo! Tối nay hoàng thượng mở tiền lệ này, tương lai tất có người mang ý đồ học theo, lúc đó cấu kết đồng đảng, hình thành tay cản trong triều, nguy hại giang sơn xã tắc. Án Hoa đảng kết thúc mới chỉ một tháng, không quên chuyện trước, răn đe chuyện sau, hoàng thượng tối nay uống rượu say sưa thật sự không thích hợp!”
Lý Kiến Hằng nắm chặt chén rượu trong tay, nhìn quanh phía dưới, thấy quần thần cúi đầu không dám nhìn thẳng mới bình ổn chút tức giận. Hắn không thể phát giận lên Hải Lương Nghi, thế nhưng hôm nay hắn cũng không muốn nhận sai, hắn ngồi trên long ỷ buồn bực không yên, đã hưởng qua vị thơm ngọt được chúng sinh thần phục, làm sao có thể cam tâm tình nguyện bị người chỉ trích?
Hắn là hoàng đế đấy.
Đôi mắt Lý Kiến Hằng đã đỏ au, uống một ngụm rượu cuối cùng, nói: “… Việc này cho qua, dìu các lão về chỗ đi.”
Hải Lương Nghi cũng biết tối nay không phải lúc để khuyên can, nhưng lão bản tính khó sửa, nhanh miệng nói thẳng: “Lão thần còn có lời muốn nói.”
Lý Kiến Hằng căng thẳng, hắn không hé răng.
Trong bữa tiệc yên lặng như tờ, Hải Lương Nghi không được đáp lại, liền quỳ thân bất động. Lần này rơi vào cục diện bế tắc, không ai động đũa nữa, ca hát vui mừng đều ngừng lại.
Chợt nghe “cạch” một tiếng.
“Hoàng thượng rộng đường ngôn luận , thiện tâm tiếp nhận lời khuyên thẳng thắn, là phúc của quần thần.” Tiết Tu Trác nâng chén, “Đêm nay đầu xuân, sao không kính cảnh quý này một chén.”
Tiêu Trì Dã tại vị trí của mình đặt đũa, hắn cười nói: “Ta thấy hoàng thượng cùng các lão như vậy, trong lòng rất vui mừng. Cái gọi là quân thánh thần hiền, không hề khác thế này. Quân thần nghị sự hoà hợp, từ xưa đã nói. Đại Chu có quân chủ thánh hiền thế này, lại có trung thần chính trực như vậy, thiên hạ thịnh thế ngay trong tầm tay.”
Quần thần nhấc chén, cùng hô chúc mừng.
Trong tiếng chúc mừng này Lý Kiến Hằng hòa hoãn hơn chút, hắn thấy Hải Lương Nghi vẫn quỳ thì không khỏi than thở: “Mời các lão đứng lên đi.”
Một hồi nguy cơ hóa thành vô hình, thái hậu nhìn Tiêu Trì Dã giây lát, nói: “Đều nói thành gia lập nghiệp chính là chí nguyện cả đời của nam nhi, Sách An bây giờ đã chọn được người định thân chưa?”
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên dao động, cũng nhìn về phía Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã không kiêng kỵ cười cười, nói: “Hồi thái hậu, với dáng vẻ bây giờ của ta, nào có thiên kim Khuất Đô nào nguyện ý gả cho đâu? Huống hồ thành gia lập nghiệp không phải chí hướng của ta.”
Thái hậu nói: “Tổng đốc quá khiêm tốn rồi, bây giờ trong Khuất Đô, người có thể xưng tân quý chẳng có mấy ai. Với diện mạo của Tổng đốc, qua cây cầu phố đông kia cũng có bóng hồng gọi. Thế tử, nếu tiếp tục không hối, có lẽ bỏ lỡ thời điểm mất thôi.”
Tiêu Kí Minh cũng cười, nói: “Cha già trong nhà cảm thấy tính tình nó chưa ổn định, cũng sợ làm lỡ cô nương nhà người ta.”
Thái hậu lại nghiêng đầu, cười nói với Lý Kiến Hằng: “Ai gia thấy bọn họ ai cũng không vội vã, Ly Bắc vương lúc bằng tuổi này đã cưới vợ được ba, bốn năm rồi đấy.”
Lý Kiến Hằng vẫn chưa bình tĩnh lại từ sự việc ban nãy, giờ khắc này không có hứng thú lắm, nhưng lại không dám không tiếp lời thái hậu, nên hắn liếc Tiêu Trì Dã một cái, nói: “Mẫu hậu không biết rồi, Sách An tính tình nóng nảy, quý nữ Khuất Đô quả thật không chịu được hắn.”
“Không thể nói lời như vậy, lại trì hoãn nhân duyên của hắn mất.” Thái hậu nói, “Ngược lại chẳng cần chấp nhất với quý nữ Khuất Đô, ai gia thấy nữ nhi của Hách Liêm hầu, quận chúa Chiếu Nguyệt xấp xỉ tuổi Sách An, rất là xứng đôi.”
Hách Liêm hầu là Đan Thành hầu, người nhà họ Phí một trong tám đại gia, lần ám chỉ này của thái hậu là chỉ vào môn đăng hộ đối.
Hách Liêm hầu Phí Khôn vội vã chúc rượu, nhìn về bên phía Tiêu Kí Minh.
Tiêu Trì Dã cho là thái hậu sẽ nói về việc kết hôn của Hoa Hương Y trong yến hội, mà không nghĩ lần này lại hướng về phía hắn. Hắn không thể trực tiếp bác bỏ, càng không thể mơ mơ hồ hồ rồi cưới.
Lý Kiến Hằng cũng không ứng phó kịp, hồ đồ mất một lúc, nhìn về phía Tiêu Trì Dã, nói: “Trẫm… quận chúa Chiếu Nguyệt…” Hắn đột nhiên nhanh trí, “Quốc tang chưa qua, lúc này chỉ hôn e rằng không thích hợp.”
“Chỉ hôn là một việc, thành hôn là một việc. Ai gia thấy gần đây cũng không có ngày đẹp, có thể chỉ hôn trước đã, đợi sau này tìm được ngày đẹp thì thành hôn.” Thái hậu từ ái nói, “Chiếu Nguyệt cùng Hương Y là bạn thân chốn khuê phòng, cùng lúc xuất giá cũng coi như viên mãn rồi.”
Bà không đề cập tới Hoa Hương Y phải gả cho ai, chỉ đẩy quận chúa Chiếu Nguyệt cho Tiêu Trì Dã, tức nói rõ coi việc kết hôn của Tiêu Trì Dã như quốc sự, coi việc kết hôn của Hoa Hương Y như việc tư.
Sắc mặt Thích Trúc Âm cứng lại, nhưng nàng không mở miệng.
Lục Quảng Bạch thấy thế trong lòng liền biết không ổn, suy đoán Thích Thời Vũ đã gật đầu mới bảo Thích Trúc Âm chớ có lên tiếng. Thế nhưng cưới quận chúa Chiếu Nguyệt tuyệt đối không được, chuyện hôn sự này nếu định rồi, đợi đến khi thái hậu nâng Chiếu Nguyệt thành công chúa, Tiêu Trì Dã sẽ mang họ của công chúa. Phò mã Đại Chu không có thực quyền, thân mang thêm cái hư danh, thứ bị tước đi chính là binh quyền Khuất Đô mà giờ khắc này Tiêu Trì Dã mới vừa nắm chắc được.
Rượu trong cổ họng Tiêu Trì Dã hóa thành lửa thiêu, hắn thẳng thân dậy, lại thấy thái hậu nở nụ cười.
“Người thế tử cưới là con gái của Biên Sa bá Lục thị Biên quận, bây giờ con nhỏ cũng bốn, năm tuổi rồi phải không?”
Tiêu Kí Minh đáp: “Khuyển tử đã bốn tuổi rồi.”
“Thế tôn đã bốn tuổi rồi, Lục tướng quân cũng chưa cưới vợ, ” Thái hậu nhìn về phía Lục Quảng Bạch, “Biên quận là nơi cát vàng, tướng quân trấn thủ không dễ dàng, sớm thành gia cũng coi như giải xong một mối bận lòng của Biên Sa bá. Ai gia thấy Lục tướng quân cùng thế tử tuổi tác tương tự, thế nào, thành gia lập nghiệp đối với tướng quân mà nói cũng không phải là chí hướng sao?”
Lục Quảng Bạch yên lặng chốc lát, nói: “Hồi thái hậu —— “
Thái hậu tiếp tục nói: “Tính tình Chiếu Nguyệt hoạt bát lanh lợi, thật lòng mà nói, Sách An quả thực quá nóng nảy rồi, tướng quân nhìn trầm ổn vững vàng hơn. Nhưng mà Sách An, bản thân ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiêu Trì Dã không cưới quận chúa Chiếu Nguyệt, vậy thì Lục Quảng Bạch phải cưới. Nan đề này rơi ngang giữa yến tiệc, chính là muốn hắn sa vào tình thế khó xử.
Tiêu Trì Dã vốn đã gọi Triều Huy chuẩn bị người của Lễ bộ, tối nay chờ thái hậu mở miệng, muốn chứng minh Hoa Hương Y thành huyết mạch họ hàng xa của Thích Thời Vũ, để cho lễ pháp ngăn trở, bối phận cách xa nhau, phá vỡ chuyện hôn sự này. Thế nhưng thái hậu căn bản không cho hắn cơ hội phản kích, ai mà nghĩ được tối nay lại lôi ra chuyện đại sự cả đời của Tiêu Sách An hắn.
Chỉ trong thoáng chốc này, Tiêu Trì Dã lại thấy ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên. Hai người cách một nan đề vô cùng cấp bách, dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người mà đối diện nhau trong tích tắc.
Tiêu Trì Dã bước ra một bước, nói: “Hồi thái hậu.”
Thái giám Thượng Thực ty truyền đĩa thay Điềm Thực phòng, hắn lễ phép chia ra đồ bản thân cần thử, cầm lấy đũa, nhìn về phía Lý Kiến Hằng ngay gần bên tay.
Lý Kiến Hằng đang do dự chưa quyết, cau mày nghe bọn họ luận tranh, cảm thấy thái giám trước mặt không nhúc nhích, hắn liền chếch con ngươi, nói: “Làm sao th —— “
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thái giám nắm chặt đũa dài mạ vàng, đâm về phía cổ Lý Kiến Hằng!
Kinh biến đột phát, Lý Kiến Hằng thậm chí phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu đũa kia đâm về phía mình. Toàn thân hắn đều cứng đờ, sợ hãi biểu lộ trong hai mắt, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Mọi người biến sắc trong nháy mắt, Thẩm Trạch Xuyên đã rút Ngưỡng Sơn Tuyết, ánh đao sắc lạnh chớp mắt vụt qua.
Cổ họng Lý Kiến Hằng thít chặt, dùng hết toàn lực rít gào thành tiếng. Thanh âm hắn vừa ra, máu tươi nóng bỏng đã toé lên vạt áo. Lý Kiến Hằng khàn cả giọng hô: “Hộ giá —— “
Đầu thái giám lăn phía trước, rơi trên người Lý Kiến Hằng. Lý Kiến Hằng miết vịn hai bên long ỷ, mùi máu tanh xộc lên, nhìn thân thể không đầu đang nghiêng phía mình bị người xách trụ.
Thẩm Trạch Xuyên vứt thi thể ra, xoay người lại thản nhiên ra lệnh: “Hộ giá!”
Cát Thanh Thanh lập tức rút đao, ánh đao “vút” cùng loé, Cẩm y vệ như thành trì vững chắc che trước Cấm quân, trở thành tấm khiên thứ nhất của Lý Kiến Hằng.
Tiêu Trì Dã cách Cẩm y vệ, ánh mắt phải ngước lên trên mới có thể thấy gương mặt Thẩm Trạch Xuyên.
Thế cân bằng lâu nay giữa họ rốt cục bị phá vỡ vào đúng lúc này, Thẩm Trạch Xuyên nhìn từ trên cao xuống, lộ nụ cười mỉm ý vị sâu xa với hắn. Ánh mắt kia còn như có hình dạng thật, giẫm lên ngực Tiêu Trì Dã.
Thái hậu nắm tay nàng, hồi lâu mới nói: “Chồng già vợ trẻ, Thích Thời Vũ vẫn còn biết thương yêu.”
Hoa Hương Y mặc cung trang màu tím, tựa đầu nằm nhoài trên đầu gối thái hậu. Thái hậu vỗ về mái tóc dài của nàng, nói: “Đừng thấy oan ức, nữ nhi Hoa gia đều gả đi như vậy. Con gả cho hắn, mấy năm sau chính là phu nhân chân chính của năm quận Khải Đông.”
Bên trong điện có hương, Lưu Tương cô cô lặng lẽ ra hiệu nha hoàn và thái giám lui đi.
Hoa Hương Y cười cười, nói: “Chỉ là con không nỡ rời cô mẫu, Thương quận xa như vậy, muốn gặp người một lần, phải đợi đến một năm.”
“Cô mẫu cũng luyến tiếc con.” Thái hậu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nàng tựa sát bên bà như khi còn bé, nghe thái hậu nói, “Lúc ai gia gả cho Quang Thành gia chỉ mới mười lăm tuổi, năm đó rời khỏi Địch thành, không nỡ xa nhất chính là chiếc đu dây trong nhà. Khi ấy ai gia thích tới ngồi lên đó, theo gió đung đưa, có thể nghe thấy náo nhiệt bên ngoài tường cao. Mẫu thân dỗ dành ai gia, nói rằng đi tới vương cung Khuất Đô này, chỉ cần ai gia nguyện ý, hoàng đế sẽ vì ai gia làm ra chiếc đu dây giống hệt như vậy.”
Hoa Hương Y yên lặng không nói gì.
Thái hậu là người Quang Thành đế sủng ái vô cùng, thế nhưng thứ Quang Thành đế cho lại không phải thứ thái hậu muốn. Khi bà bước vào Khuất Đô liền phát hiện sủng ái của phu quân chỉ như mây giữa trời, bà phải không ngừng cùng vô số nữ nhân hậu cung tranh đoạt niềm vui chốc lát kia.
Thứ không đáng tiền nhất trong Khuất Đô chính là tình ái.
Thái hậu vỗ vỗ đầu Hoa Hương Y, nói: “Đi tới Khuất Đô rồi, một cái chớp mắt đã qua ba mươi bảy năm. Bây giờ bé con cũng phải gả đi, ai gia thật sự đã già rồi. Ai gia tại Khuất Đô, nhìn thấy thế gian này nam nhi cường mạnh, bởi vì bọn họ có thể đăng khoa làm quan, còn có thể vượt ngựa cầm thương. Nữ nhi gia bị đưa vào khuê các, dạy dỗ đức giới, mặc cho con thiên tư thông tuệ, ước ao đi học, cuối cùng cũng phải gả đi thôi.”
Trong mắt thái hậu bình lặng.
“Phụ thân dạy ai gia, nói thế gian này ông cùng với hoàng đế chính là trời trên đỉnh đầu ai gia, hoang đường buồn cười cỡ nào, ai gia là hoàng hậu, là cùng hoàng đế chia thiên hạ này, ai có thể làm trời trên đỉnh đầu ai gia? Ai cũng không thể làm trời trên đỉnh đầu ai gia! Huynh đệ trong nhà ai cũng đều ngu ngốc vô năng, Hoa gia chỉ có thể dựa vào gả nữ nhân đi để duy trì thể diện nhà cao cửa rộng, một đời lại một đời, đến cả oán giận cũng không thể nói, đây còn tính là cốt nhục tình thân sao? Nếu thế gian muốn dùng mạnh yếu bàn luận thành bại, như vậy ai gia cũng có thể thắng.”
Thái hậu vuốt tóc mai của Hoa Hương Y.
“Con phải nhớ kỹ, lần này không phải Thích Thời Vũ hắn chọn con, mà là con chọn hắn. Tương lai có lẽ ai gia sẽ bại, nhưng không phải là hiện giờ. Bé con của ai gia đi Khải Đông, không phải không thể làm gì, mà là thủ thế chờ đợi. Ngày sau bất luận phát sinh việc gì, có thể than thở, nhưng tuyệt đối không thể tự oán hối tiếc, bàn cờ thiên hạ này chỉ có thể tuyệt không hối hận. Nếu đàn sói rình quanh không nơi nào ẩn nấp, vậy hãy cùng bọn họ đấu tranh một mất một còn đi.”
Ống trúc trong điện lắc lư nhẹ, Hoa Hương Y chậm rãi nắm chặt tay thái hậu.
“Lời cô mẫu dạy, con tất không dám quên.”
* * *
Bách quan yến được tổ chức vào đêm đầu xuân, quan địa phương lần lượt vào đô. Năm nay đã ít đi rất nhiều gia yến tiệc rượu, bởi ai cũng biết Hải Lương Nghi bây giờ đang chú ý sát sao, chụm đầu một góc liền thành chứng cứ kết tội rồi. Thời gian Lý Kiến Hằng đăng cơ chưa lâu, mượn một bách quan yến này, ai cũng muốn quan sát vị tân vương chút.
Hướng đi của Khuất Đô còn chưa rõ ràng, tất cả mọi người đều thận trọng từ lời nói đến việc làm. Chỉ có chuyện Hoa Tam càng truyền đi càng càng rầm rộ, khiến sự không vui của Thích Trúc Âm cũng chẳng có chỗ mà trút.
Mấy ngày gần đây Tiêu Trì Dã còn đang tất bật điều tra tám đại gia lại cũng nổi hứng thú với chuyện này. Đúng lúc gặp Tiêu Kí Minh vào đô, hai huynh đệ ở trong phủ nói chuyện phiếm.
“Hoa gia muốn tro tàn lại cháy, Thích lão soái dù háo sắc thế nào cũng không thể đáp ứng chuyện hôn sự này.” Tiêu Trì Dã xem khoản chi tiêu của thiết kỵ Ly Bắc năm nay, thuận miệng nói.
“Cái này cũng khó nói chắc.” Tiêu Kí Minh ngồi ở trước bàn lật xem quân vụ.
Tiêu Trì Dã ngước mắt, nói: “Đây có lợi gì với Khải Đông của lão?”
Tiêu Kí Minh ký tên, nói: “Đệ ở Khuất Đô cũng tiếp thủ tám đại doanh rồi, không điều tra sổ sách tám đại doanh sao?”
Tiêu Trì Dã nói: “Lúc Đại lý tự thanh trừng có đưa sổ sách cho đệ xem qua, bạc dư cùng quân lương của tám đại doanh đều tiếp tế Cấm quân năm nay rồi. Sao vậy?”
Tiêu Kí Minh nhìn công văn, suy tư chốc lát, nói: “Lúc Hoa Tư Khiêm còn ở đó, quân lương một năm của tám đại doanh vượt qua Biên quận mấy lần, khoản Hề Cố An khai báo không rõ ràng, có thể đi nơi nào? Nếu Hoa Tư Khiêm có thể một tiền hai sổ, thái hậu không thể giữ một cuốn sao? Bạc thì lưu động, thẩm tra chặt chẽ, chỉ cần đổi quan chức thẩm tra thành người của mình, đặt bên dưới mí mắt tám đại doanh, sổ sách hàng năm muốn thế nào thì viết thế ấy. Dù Hoa gia có cắp rồi, ai dám động vào kho bạc bí mật của thái hậu? Số tiền này hiện tại chính là sính lễ của Hoa Hương Y, Thích Thời Vũ về công hay tư đều sẽ động tâm thôi.”
Tiêu Trì Dã lộ vẻ không vui, nói: “Bây giờ đại soái binh mã năm quận Khải Đông là Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm sẽ không đồng ý đâu.”
“Nàng không đồng ý, ” Cuối cùng Tiêu Kí Minh liếc Tiêu Trì Dã một cái, “cũng không ngăn được.”
Tiêu Trì Dã nằm xuống suy nghĩ một lúc, nói: “Những năm qua Thích gia có giao tình không nhạt với chúng ta, nếu Thích Thời Vũ thật sự cưới Hoa Tam, Ly Bắc từ đây không còn là huynh đệ của Khải Đông nữa rồi.”
“Cái đó không quan trọng, một khi mười hai bộ Biên Sa đánh đến, mọi người vẫn phải kề vai chiến đấu thôi.” Tiêu Kí Minh nói, “Có Hoa Tam, thủ bị quân năm quận Khải Đông liền có tiền.”
“Sau đó bảo bọn họ mua ngựa của Ly Bắc.” Trong mắt Tiêu Trì Dã lộ ra lạnh lẽo cứng rắn, “Kho bạc bí mật của thái hậu có thể chống đỡ bao lâu? Nuôi hai mươi vạn binh mã, không đơn giản như nuôi hai mươi con chó. Chi phí quân sự tiêu hao kinh người, tuyệt đối không chỉ một người có thể chống đỡ được.”
“Thái hậu đã có Thích gia tương trợ rồi, cục diện bế tắc của Khuất Đô có thể bị phá vỡ.” Tiêu Kí Minh nói, “Quyền binh về tay, bạc có thể tái sinh.”
Tiêu Trì Dã lại ngồi, nói: “Chuyện hôn sự này tuyệt đối không thể thành.”
Tiêu Kí Minh nói: “Vẫn còn cách.”
Tiêu Trì Dã nhìn về phía hắn, nói: “Giết Hoa Tam đơn giản nhất.”
Tiêu Kí Minh khá là bất ngờ nhìn hắn, nói: “Đệ bây giờ cũng là cái gai trong mắt kẻ khác, tám đại gia chỉ mong sao đệ động thủ đấy.”
Tiêu Trì Dã nói: “Bây giờ lời đồn đãi xôn xao hết rồi, sang năm muốn cản cũng đã muộn.”
Tiêu Kí Minh trầm ngâm, giây lát sau nói: “Thái hậu muốn tác hợp mối nhân duyên này thì phải lộ diện mới được, bách quan yến là cơ hội duy nhất. Việc này quan hệ trọng đại, Hải Lương Nghi chưa chắc đã nguyện ý, lúc đó ắt không thể thiếu một phen khẩu chiến rồi.”
“Ba đời Hoa gia đều có nữ nhi gả đi Khải Đông, nếu cẩn thận mà tra, nói không chừng Hoa Tam còn là huyết mạch họ hàng xa của Thích Thời Vũ nữa kìa.” Tiêu Trì Dã đặt sách, bỗng nhiên cười lên, “Không… Đệ phải khiến Hoa Tam trở thành họ hàng xa của Thích Thời Vũ, chuyện hôn sự này nhất định phải không thành.”
Tiêu Trì Dã đứng dậy, đẩy cửa gọi Triêu Huy.
“Tết đến rồi, ” Tiêu Trì Dã nói, “ngươi còn chưa gặp muội muội nhỉ.”
Triêu Huy nhìn về phía Tiêu Kí Minh, Tiêu Kí Minh cười nhạt.
Triêu Huy hiểu rõ trong lòng, nói: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ đến nhà thăm hỏi.”
* * *
Tân nhậm Cẩm y vệ Chỉ huy sứ Hàn Thừa là đứa con đích thứ ba của Hàn thị một trong tám đại gia, trước đây đảm nhiệm Đô chỉ huy thiêm sự trong tám đại doanh. Thời điểm bãi săn Nam Lâm là đúng lúc hắn nghỉ phép, vừa không đi theo Hề Cố An, cũng không nghe theo lệnh thái hậu, nghe đồn lúc Cấm quân xướng tên gia tộc của hắn, hắn còn đang ngủ, bởi vậy thoát khỏi cơn gió thu thanh trừng Hoa đảng.
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên biết người này là người Tiết Tu Trác vùi giấu.
Đêm trước bách quan yến, Cẩm y vệ sắp xếp sổ sách. Dựa theo kế hoạch, Thẩm Trạch Xuyên nhất định phải đứng tại ngự tiền, cho nên lúc y nhận được yêu bài cũng không bất ngờ.
Hàn Thừa tự mình đưa yêu bài cho Thẩm Trạch Xuyên, hai người ở trong phòng ký tên của Cẩm y vệ, hắn nói: “Vạn sự ổn thỏa, chỉ còn chờ cơ hội thôi. Lúc đó ta cũng đứng bên cạnh, bất luận làm sao, tuyệt đối không thể làm tổn thương hoàng thượng.”
“Đương nhiên, ” Thẩm Trạch Xuyên treo yêu bài, cười nói, “lần này phải dựa vào Chỉ huy sứ đại nhân rồi.”
Trong lòng Hàn Thừa thấp thỏm mà không tiện biểu lộ, chỉ có thể tiếp tục nói: “Nếu việc này bại lộ, ngươi với ta đều mang tội chết, nhưng nếu thành công, Cẩm y vệ liền có thể chia phần từ trong tay Cấm quân rồi, từ đây ăn sung mặc sướng, ngày tháng tươi đẹp sẽ tới ngay.”
“Đại nhân yên tâm, ” Thần sắc Thẩm Trạch Xuyên nghiêm túc, “huynh đệ chúng ta đồng lòng, tất sẽ không có sự cố.”
Hàn Thừa thấy y bình tĩnh mới nhẹ thở ra một hơi.
Bên ngoài tuyết càng lúc càng lớn, mãi đến tận bình minh cũng chưa dừng lại.
* * *
Trước bách quan yến có cúng đại lễ, Cấm quân đã sớm bày thế chờ sẵn. Hôm nay Tiêu Trì Dã mặc triều phục chỉnh tề, lúc bước vào cửa cung đối mặt với Hàn Thừa, đang hàn huyên thì nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên.
“Tả vệ là phòng thủ ngự tiền, ” Tiêu Trì Dã vờ như không biết, nhìn Thẩm Trạch Xuyên hỏi Hàn Thừa, “làm sao lại xếp Cẩm y vệ dưới Bách hộ tới làm?”
“Cẩm y vệ bây giờ được chỉnh đốn lại, rất nhiều chức vị trống người.” Hàn Thừa nói rồi quay đầu lại, “Hôm nay chọn lựa đều là cao thủ bậc nhất, bọn họ đa phần gặp khó bởi chưa tới năm thăng chức, cho nên trông đều là chức nhỏ phẩm bậc thấp cả.”
Tiêu Trì Dã vừa thấy Thẩm Trạch Xuyên liền nổi lên đề phòng, nhưng cho dù hắn có thể đè đầu Cẩm y vệ, lại không có quyền lực trực tiếp lệnh đối phương thay người. Bởi vì Cẩm y vệ bất luận bị đè ép thế nào, họ và đông xưởng đều trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế. Chỉ cần Lý Kiến Hằng không mở miệng, người khác mà quơ tay múa chân chính là vượt quyền.
Thẩm Trạch Xuyên dường như thấu ý nghĩ của hắn, đối diện hắn, trong ánh mắt chứa hàm nghĩa không rõ ràng.
Thuần tượng phía trước đã đuổi voi ra, Lý Kiến Hằng lập tức vào điện, Tiêu Trì Dã không thể ở lâu liền cất bước rời đi.
Lý Kiến Hằng lần đầu tiên cầm đại kiếm cúng tế, nặng khiến hắn suýt nữa không nhấc lên nổi, còn chưa bước ra cửa điện đã cảm thấy cái cổ mang mũ miện đau nhức. Một thân miện phục làm cho hắn vai mang nhật nguyệt, lưng vác trời sao, cuối cùng từ trong thái độ vui cười nô đùa bình thường cũng toát ra một luồng khí độ thanh minh uy vũ.
Lòng bàn tay Lý Kiến Hằng đổ mồ hôi, hắn nâng đại kiếm lên, bước đi ra cửa.
Triều tượng (con voi) khoác đai vàng nhung đỏ, chia thành hai bên. Các quan lại chỉnh tề khấu đầu, cùng hô vạn tuế. Lý Kiến Hằng đứng ở trên bậc, từ tầm mắt rộng mở nhìn thấy mây mù phía đông, thiên địa cuốn tuyết mênh mông, hắn đứng ở nơi rất cao, như thể đi tận tầng mây. Tiếng “Ngô hoàng vạn tuế” bên tai vang dậy như sấm, tim Lý Kiến Hằng cấp tốc nhảy lên, trên mặt hắn chậm rãi tràn kinh hỉ, ánh mắt từ Hải Lương Nghi, Tiêu Kí Minh lần lượt dời xuống, nhìn thế gian vạn vật đều đang quỳ, chỉ hắn độc tôn!
Làm hoàng đế chính là tư vị này.
Lý Kiến Hằng không nhịn được nắm chặt đại kiếm, cảm thấy mình trước sự quỳ lạy mà đạt được khí lực dám tranh đấu cùng trời cao. Đây khác hoàn toàn cảm giác ngồi lâu trên triều, đây là sự kích động như khi được người quỳ lạy lần đầu tiên trên bãi săn.
Lý Kiến Hằng tiến lên, dọc theo trường bậc, đi hướng đài cúng tế. Hắn đi rất chậm, cực kỳ hưởng thụ sự tôn vinh trên đoạn đường này.
Trong vạn người, duy chỉ Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi ngẩng đầu lên. Y lướt qua thân ảnh Lý Kiến Hằng, trong màn tuyết bay, men theo bậc cao, cũng nhìn thấy được bầu trời tối tăm u ám.
* **
Lúc khai yến quang lộc tự bắt đầu truyền lệnh, Ngự Tửu phòng không ngừng tiến lên dâng rượu. Lý Kiến Hằng thích ăn kẹo, Điềm Thực phòng liền làm rất nhiều kẹo ti oa mắt cọp cho hắn.
Lý Kiến Hằng ngồi trên long ỷ, ngay dưới là thái hậu và Hoa Hương Y, sau đó là mới là Mộ Như mới được phong Tần. Thẩm Trạch Xuyên cùng Hàn Thừa đứng ở dưới bậc, đối chếch bên là Cấm quân, thái giám Thượng Thực cục quỳ gối phía sau bên phải Thẩm Trạch Xuyên, mỗi một món đồ ăn trên bàn Lý Kiến Hằng, thái giám Thượng Thực cục đều phải nếm thử trước.
Lý Kiến Hằng tối nay rất cao hứng, liên tục mời rượu, có chút men say xông lên đầu. Hắn ngồi phía trên nói: “Trẫm đăng cơ tới nay, may mắn được hiền năng phụ tá, như là Hải các lão gương sáng bên cạnh, không một ngày nào dám quên tự soi xét phản tỉnh.”
Hắn vừa uống nhiều rượu liền có chút không chú ý từ ngữ.
“Trẫm rất cảm tạ Hải các lão, nguyện tôn Hải các lão là á phụ trong triều. Quang vinh khác biệt như vậy, trước đây các lão chưa bao giờ có, bây giờ liền cho các lão…”
Á phụ!
Lời này làm sao có thể nói? Lời vừa nói ra đến Hải Lương Nghi cũng thay đổi thần sắc. Lão kinh ngạc đứng dậy, muốn quỳ xuống ngăn cản, Lý Kiến Hằng vừa lúc đó ợ rượu, còn phất tay một cái.
“Các lão không cần kinh hoảng, nên mà…”
“Ai gia thấy việc này không thích hợp.” Thái hậu nhìn về phía Hải Lương Nghi, ngưng chốc lát, dường như nhìn thấu sự khiếp sợ của Hải Lương Nghi lúc này, bà quay người ôn nhu nói với Lý Kiến Hằng, “Hải các lão là người được văn nhân thiên hạ kính ngưỡng nhất, làm người như núi cao sườn dốc*, từ khi làm quan tới nay đều liêm khiết thanh bạch, quả cảm thẳng thắn. Bậc thần đắc lực như vậy, nếu hoàng thượng coi như á phụ, tuy rằng biểu lộ ân sủng, lại đi ngược lại với tấm lòng công tâm phản đối thiên vị của các lão xưa nay.”
*ý chỉ nghiêm túc cương trực
Lý Kiến Hằng thấy thái hậu ôn hòa, liền cười nói: “Trước kia Hạng vương trọng nghĩa, kính Phạm Tăng làm á phụ. Bây giờ trẫm cũng cảm động và ghi nhớ cái tình các lão phụ tá, gọi ông một tiếng á phụ, vừa có ý tứ thân cận, vừa có thể mượn xưng hô tự xét lại mà! Các lão, các lão, ông nói đúng hay không?”
Hải Lương Nghi dập đầu lạy, nói: “Việc này tuyệt đối không thể!”
Lý Kiến Hằng như bị hắt nước lạnh vào mặt, nhiệt tình tràn ngập bị một tiếng “không thể” nghiêm khắc này biến thành không vui. Hắn biến sắc mấy lần, cuối cùng nỗ lực gượng cười nói: “Trẫm cùng các lão thân cận, một cái xưng hô thôi, có gì phải quan trọng.”
Hải Lương Nghi nói: “Hoàng thượng là cửu ngũ chi tôn (ngôi vua cao quý), tuyệt nhiên bất đồng với bá vương một cõi. Lão thần xuất thân dãy núi Hà Châu, quả thật chỉ là tiểu nhân thô bỉ, làm sao có thể cùng thánh hiền Quang Thành hoàng đế chung một chữ ‘phụ’ (cha)!”
Mong muốn ban đầu của Lý Kiến Hằng là muốn làm Hải Lương Nghi vui, cũng muốn cho văn nhân thiên hạ vui, nhờ vào đó chứng thực chính mình không phải là người ngu ngốc bất kính tài học. Nhưng hắn đâu đọc được bao cuốn sách, nào có biết một cái xưng hô có thể dấy lên sự chống cự như vậy của Hải Lương Nghi. Giờ khắc này cưỡi hổ khó xuống, cũng tỉnh rượu mấy phần.
Lý Kiến Hằng tối nay không hạ thể diện, liền muốn cưỡi qua mắt hổ, gác chuyện này lại, vì vậy nói: “Các lão không tình nguyện, vậy thì thôi đi…”
“Lão thần cho là, ” Hải Lương Nghi nói, “trên làm thuận lợi, dưới tất noi theo! Tối nay hoàng thượng mở tiền lệ này, tương lai tất có người mang ý đồ học theo, lúc đó cấu kết đồng đảng, hình thành tay cản trong triều, nguy hại giang sơn xã tắc. Án Hoa đảng kết thúc mới chỉ một tháng, không quên chuyện trước, răn đe chuyện sau, hoàng thượng tối nay uống rượu say sưa thật sự không thích hợp!”
Lý Kiến Hằng nắm chặt chén rượu trong tay, nhìn quanh phía dưới, thấy quần thần cúi đầu không dám nhìn thẳng mới bình ổn chút tức giận. Hắn không thể phát giận lên Hải Lương Nghi, thế nhưng hôm nay hắn cũng không muốn nhận sai, hắn ngồi trên long ỷ buồn bực không yên, đã hưởng qua vị thơm ngọt được chúng sinh thần phục, làm sao có thể cam tâm tình nguyện bị người chỉ trích?
Hắn là hoàng đế đấy.
Đôi mắt Lý Kiến Hằng đã đỏ au, uống một ngụm rượu cuối cùng, nói: “… Việc này cho qua, dìu các lão về chỗ đi.”
Hải Lương Nghi cũng biết tối nay không phải lúc để khuyên can, nhưng lão bản tính khó sửa, nhanh miệng nói thẳng: “Lão thần còn có lời muốn nói.”
Lý Kiến Hằng căng thẳng, hắn không hé răng.
Trong bữa tiệc yên lặng như tờ, Hải Lương Nghi không được đáp lại, liền quỳ thân bất động. Lần này rơi vào cục diện bế tắc, không ai động đũa nữa, ca hát vui mừng đều ngừng lại.
Chợt nghe “cạch” một tiếng.
“Hoàng thượng rộng đường ngôn luận , thiện tâm tiếp nhận lời khuyên thẳng thắn, là phúc của quần thần.” Tiết Tu Trác nâng chén, “Đêm nay đầu xuân, sao không kính cảnh quý này một chén.”
Tiêu Trì Dã tại vị trí của mình đặt đũa, hắn cười nói: “Ta thấy hoàng thượng cùng các lão như vậy, trong lòng rất vui mừng. Cái gọi là quân thánh thần hiền, không hề khác thế này. Quân thần nghị sự hoà hợp, từ xưa đã nói. Đại Chu có quân chủ thánh hiền thế này, lại có trung thần chính trực như vậy, thiên hạ thịnh thế ngay trong tầm tay.”
Quần thần nhấc chén, cùng hô chúc mừng.
Trong tiếng chúc mừng này Lý Kiến Hằng hòa hoãn hơn chút, hắn thấy Hải Lương Nghi vẫn quỳ thì không khỏi than thở: “Mời các lão đứng lên đi.”
Một hồi nguy cơ hóa thành vô hình, thái hậu nhìn Tiêu Trì Dã giây lát, nói: “Đều nói thành gia lập nghiệp chính là chí nguyện cả đời của nam nhi, Sách An bây giờ đã chọn được người định thân chưa?”
Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên dao động, cũng nhìn về phía Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã không kiêng kỵ cười cười, nói: “Hồi thái hậu, với dáng vẻ bây giờ của ta, nào có thiên kim Khuất Đô nào nguyện ý gả cho đâu? Huống hồ thành gia lập nghiệp không phải chí hướng của ta.”
Thái hậu nói: “Tổng đốc quá khiêm tốn rồi, bây giờ trong Khuất Đô, người có thể xưng tân quý chẳng có mấy ai. Với diện mạo của Tổng đốc, qua cây cầu phố đông kia cũng có bóng hồng gọi. Thế tử, nếu tiếp tục không hối, có lẽ bỏ lỡ thời điểm mất thôi.”
Tiêu Kí Minh cũng cười, nói: “Cha già trong nhà cảm thấy tính tình nó chưa ổn định, cũng sợ làm lỡ cô nương nhà người ta.”
Thái hậu lại nghiêng đầu, cười nói với Lý Kiến Hằng: “Ai gia thấy bọn họ ai cũng không vội vã, Ly Bắc vương lúc bằng tuổi này đã cưới vợ được ba, bốn năm rồi đấy.”
Lý Kiến Hằng vẫn chưa bình tĩnh lại từ sự việc ban nãy, giờ khắc này không có hứng thú lắm, nhưng lại không dám không tiếp lời thái hậu, nên hắn liếc Tiêu Trì Dã một cái, nói: “Mẫu hậu không biết rồi, Sách An tính tình nóng nảy, quý nữ Khuất Đô quả thật không chịu được hắn.”
“Không thể nói lời như vậy, lại trì hoãn nhân duyên của hắn mất.” Thái hậu nói, “Ngược lại chẳng cần chấp nhất với quý nữ Khuất Đô, ai gia thấy nữ nhi của Hách Liêm hầu, quận chúa Chiếu Nguyệt xấp xỉ tuổi Sách An, rất là xứng đôi.”
Hách Liêm hầu là Đan Thành hầu, người nhà họ Phí một trong tám đại gia, lần ám chỉ này của thái hậu là chỉ vào môn đăng hộ đối.
Hách Liêm hầu Phí Khôn vội vã chúc rượu, nhìn về bên phía Tiêu Kí Minh.
Tiêu Trì Dã cho là thái hậu sẽ nói về việc kết hôn của Hoa Hương Y trong yến hội, mà không nghĩ lần này lại hướng về phía hắn. Hắn không thể trực tiếp bác bỏ, càng không thể mơ mơ hồ hồ rồi cưới.
Lý Kiến Hằng cũng không ứng phó kịp, hồ đồ mất một lúc, nhìn về phía Tiêu Trì Dã, nói: “Trẫm… quận chúa Chiếu Nguyệt…” Hắn đột nhiên nhanh trí, “Quốc tang chưa qua, lúc này chỉ hôn e rằng không thích hợp.”
“Chỉ hôn là một việc, thành hôn là một việc. Ai gia thấy gần đây cũng không có ngày đẹp, có thể chỉ hôn trước đã, đợi sau này tìm được ngày đẹp thì thành hôn.” Thái hậu từ ái nói, “Chiếu Nguyệt cùng Hương Y là bạn thân chốn khuê phòng, cùng lúc xuất giá cũng coi như viên mãn rồi.”
Bà không đề cập tới Hoa Hương Y phải gả cho ai, chỉ đẩy quận chúa Chiếu Nguyệt cho Tiêu Trì Dã, tức nói rõ coi việc kết hôn của Tiêu Trì Dã như quốc sự, coi việc kết hôn của Hoa Hương Y như việc tư.
Sắc mặt Thích Trúc Âm cứng lại, nhưng nàng không mở miệng.
Lục Quảng Bạch thấy thế trong lòng liền biết không ổn, suy đoán Thích Thời Vũ đã gật đầu mới bảo Thích Trúc Âm chớ có lên tiếng. Thế nhưng cưới quận chúa Chiếu Nguyệt tuyệt đối không được, chuyện hôn sự này nếu định rồi, đợi đến khi thái hậu nâng Chiếu Nguyệt thành công chúa, Tiêu Trì Dã sẽ mang họ của công chúa. Phò mã Đại Chu không có thực quyền, thân mang thêm cái hư danh, thứ bị tước đi chính là binh quyền Khuất Đô mà giờ khắc này Tiêu Trì Dã mới vừa nắm chắc được.
Rượu trong cổ họng Tiêu Trì Dã hóa thành lửa thiêu, hắn thẳng thân dậy, lại thấy thái hậu nở nụ cười.
“Người thế tử cưới là con gái của Biên Sa bá Lục thị Biên quận, bây giờ con nhỏ cũng bốn, năm tuổi rồi phải không?”
Tiêu Kí Minh đáp: “Khuyển tử đã bốn tuổi rồi.”
“Thế tôn đã bốn tuổi rồi, Lục tướng quân cũng chưa cưới vợ, ” Thái hậu nhìn về phía Lục Quảng Bạch, “Biên quận là nơi cát vàng, tướng quân trấn thủ không dễ dàng, sớm thành gia cũng coi như giải xong một mối bận lòng của Biên Sa bá. Ai gia thấy Lục tướng quân cùng thế tử tuổi tác tương tự, thế nào, thành gia lập nghiệp đối với tướng quân mà nói cũng không phải là chí hướng sao?”
Lục Quảng Bạch yên lặng chốc lát, nói: “Hồi thái hậu —— “
Thái hậu tiếp tục nói: “Tính tình Chiếu Nguyệt hoạt bát lanh lợi, thật lòng mà nói, Sách An quả thực quá nóng nảy rồi, tướng quân nhìn trầm ổn vững vàng hơn. Nhưng mà Sách An, bản thân ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiêu Trì Dã không cưới quận chúa Chiếu Nguyệt, vậy thì Lục Quảng Bạch phải cưới. Nan đề này rơi ngang giữa yến tiệc, chính là muốn hắn sa vào tình thế khó xử.
Tiêu Trì Dã vốn đã gọi Triều Huy chuẩn bị người của Lễ bộ, tối nay chờ thái hậu mở miệng, muốn chứng minh Hoa Hương Y thành huyết mạch họ hàng xa của Thích Thời Vũ, để cho lễ pháp ngăn trở, bối phận cách xa nhau, phá vỡ chuyện hôn sự này. Thế nhưng thái hậu căn bản không cho hắn cơ hội phản kích, ai mà nghĩ được tối nay lại lôi ra chuyện đại sự cả đời của Tiêu Sách An hắn.
Chỉ trong thoáng chốc này, Tiêu Trì Dã lại thấy ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên. Hai người cách một nan đề vô cùng cấp bách, dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người mà đối diện nhau trong tích tắc.
Tiêu Trì Dã bước ra một bước, nói: “Hồi thái hậu.”
Thái giám Thượng Thực ty truyền đĩa thay Điềm Thực phòng, hắn lễ phép chia ra đồ bản thân cần thử, cầm lấy đũa, nhìn về phía Lý Kiến Hằng ngay gần bên tay.
Lý Kiến Hằng đang do dự chưa quyết, cau mày nghe bọn họ luận tranh, cảm thấy thái giám trước mặt không nhúc nhích, hắn liền chếch con ngươi, nói: “Làm sao th —— “
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thái giám nắm chặt đũa dài mạ vàng, đâm về phía cổ Lý Kiến Hằng!
Kinh biến đột phát, Lý Kiến Hằng thậm chí phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu đũa kia đâm về phía mình. Toàn thân hắn đều cứng đờ, sợ hãi biểu lộ trong hai mắt, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Mọi người biến sắc trong nháy mắt, Thẩm Trạch Xuyên đã rút Ngưỡng Sơn Tuyết, ánh đao sắc lạnh chớp mắt vụt qua.
Cổ họng Lý Kiến Hằng thít chặt, dùng hết toàn lực rít gào thành tiếng. Thanh âm hắn vừa ra, máu tươi nóng bỏng đã toé lên vạt áo. Lý Kiến Hằng khàn cả giọng hô: “Hộ giá —— “
Đầu thái giám lăn phía trước, rơi trên người Lý Kiến Hằng. Lý Kiến Hằng miết vịn hai bên long ỷ, mùi máu tanh xộc lên, nhìn thân thể không đầu đang nghiêng phía mình bị người xách trụ.
Thẩm Trạch Xuyên vứt thi thể ra, xoay người lại thản nhiên ra lệnh: “Hộ giá!”
Cát Thanh Thanh lập tức rút đao, ánh đao “vút” cùng loé, Cẩm y vệ như thành trì vững chắc che trước Cấm quân, trở thành tấm khiên thứ nhất của Lý Kiến Hằng.
Tiêu Trì Dã cách Cẩm y vệ, ánh mắt phải ngước lên trên mới có thể thấy gương mặt Thẩm Trạch Xuyên.
Thế cân bằng lâu nay giữa họ rốt cục bị phá vỡ vào đúng lúc này, Thẩm Trạch Xuyên nhìn từ trên cao xuống, lộ nụ cười mỉm ý vị sâu xa với hắn. Ánh mắt kia còn như có hình dạng thật, giẫm lên ngực Tiêu Trì Dã.