Chương : 24
Sấm vang chớp giật, mưa xối thành mành.
Kiều Thiên Nhai đứng dậy, hắn giao đao kia cho người phía sau, nói: “Tiêu nhị trúng tiễn rồi, không chạy được.”
Dưới sườn núi, Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên đang nằm nhoài trong nước bùn, nín hơi tĩnh khí.
Giờ khắc này đâu đâu cũng có Cẩm y vệ, còn cả sát thủ ẩn nấp không biết tên, hai người muốn chạy trốn khó như lên trời. Nhưng phá vòng vây càng khó, trí mạng nhất chính là Tiêu Trì Dã, hắn đã bị trúng tên, cánh tay trái bị thương bắt đầu tê dại, qua nửa canh giờ nữa, dược tính sẽ truyền khắp toàn thân khiến hắn không thể cử động được.
Kiều Thiên Nhai dùng chân gạt bụi cỏ hỗn độn, nhìn thấy dấu chân ngổn ngang, hắn lặng lẽ giơ tay, chỉ xuống dưới sườn dốc.
Cẩm y vệ phía sau nối đuôi nhau đi ra, im lìm bao vây gần cái mương trũng này.
Người Tiêu Trì Dã căng cứng, nghe được tiếng giẫm lên bùn ép tới đây. Lòng bàn tay siết chuôi đao, chỉ cần có người tùy tiện nhảy xuống, hắn sẽ lập tức bật lên, một đao kết liễu đối phương.
Đao Tú Xuân đã đến sườn dốc, Tiêu Trì Dã đột nhiên bị Thẩm Trạch Xuyên kéo giữ áo ướt. Hắn chuyển ánh mắt sang, nhìn thấy con ngươi trấn tĩnh của Thẩm Trạch Xuyên.
Lúc này trong rừng bỗng có mấy bóng người nhảy xuống, chiến đấu với Cẩm y vệ. Kiều Thiên Nhai rút đao hướng tới, thấy phi đao lóe lên, đã có mấy Cẩm y vệ ngã xuống. Đối phương đột nhiên hung hăng nhào tới, tinh thần dâng cao.
Phía trên hỗn loạn, Thẩm Trạch Xuyên liền thu mấy lưỡi đao không còn lại mấy. Không cần y nhiều lời, Tiêu Trì Dã đã nhấc thân dậy, bám lấy sườn bùn lăn vào một bụi cỏ khác.
“Bắt người!” Kiều Thiên Nhai quát lên.
Cẩm y vệ áp sát lùi lại, Tiêu Trì Dã khoát cánh tay lên thân cây, thoáng chốc lật mình lên. Thẩm Trạch Xuyên phía dưới vừa đến, Cẩm y vệ sau lưng cũng đến luôn. Tiêu Trì Dã như mãnh hổ xuống núi, đao Lang Lệ chém thẳng xuống, ép bọn Cẩm y vệ cùng lùi về sau.
Kiều Thiên Nhai nhảy lên từ phía sau, múa đao quét về phía Tiêu Trì Dã chưa kịp thu đao. Tiêu Trì Dã đột nhiên cúi đầu, sau đó lưỡi đao của Kiều Thiên Nhai đập “binh” vào vỏ đao.
Thẩm Trạch Xuyên ghì vỏ đao, một chân giẫm lên lưng Tiêu Trì Dã, cả người bị thân Tiêu Trì Dã nhổm dậy đưa lên theo, bức tới trước mặt Kiều Thiên Nhai, con dao mỏng trên một tay khác tập kích về phía mắt Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai không né, hai bên Cẩm y vệ giơ đao ngăn cản.
Tiêu Trì Dã đã đứng dậy, giơ chân đá vào ngực Kiều Thiên Nhai. Hai phe đồng loạt lui về sau, Kiều Thiên Nhai vẩy máu trên lưỡi đao, tóc trên trán đã bị Thẩm Trạch Xuyên vừa đối mặt cắt mất tiêu.
Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên lui về sau hai bước, không nói một lời, xoay người chạy ngay.
Kiều Thiên Nhai nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, nói: “Đuổi theo!”
Tiêu Trì Dã vươn cánh tay kéo Thẩm Trạch Xuyên lại, nói: “Phía đông!”
Thẩm Trạch Xuyên gạt cành cây lộn xộn, nói: “Năm bước một người, mười bước một đội, phía đông còn có thủ bị quân Thuyên Thành!”
Tiêu Trì Dã chầm chậm thu cánh tay, hắn nói như chặt đinh chém sắt: “Phía đông mới là đường sống.”
“Cửa tử đang ở trước mắt.” Thẩm Trạch Xuyên trở tay quăng đao, phục binh trên cây lập tức ngã xuống. Thẩm Trạch Xuyên đi qua hắn, tiện tay rút đao Tú Xuân của đối phương.
Tiêu Trì Dã trở tay bắt chuôi đao, một khắc tiếp theo chém vào đêm đen, trong mưa chống đỡ hai cây cương đao. Cánh tay trái của hắn đã không còn cảm giác rồi, trước mắt đến ngón tay phải cũng đã hơi cứng ngắc.
Tối nay khó chiến!
Thẩm Trạch Xuyên múa đao lia đứt đầu người, đá ngã thi thể.
Lúc Tiêu Trì Dã cất bước hơi lảo đảo, đột nhiên đè lồng ngực vào phía sau Thẩm Trạch Xuyên, mang y lăn xuống bụi cỏ lùm xùm, lăn vào trong dòng suối.
Mưa vẫn đang rơi, nước lạnh buốt xương gột rửa thân thể. Tiêu Trì Dã nặng nề thở dốc ghì bên cổ Thẩm Trạch Xuyên, nóng bỏng cùng lạnh lẽo tạo nên hai tầng kỳ dị.
“Giết ta không hề có lợi cho ngươi.” Tiêu Trì Dã nắm đao Lang Lệ, nhấc thân một chút, “Cho nên đoạn đường còn lại này, phải dựa vào ngươi rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên lấy nước suối rửa mặt, nói: “Cứu ngươi cũng vô dụng.”
“Ngươi tới để tìm Sở vương mà.” Tiêu Trì Dã nghe vậy liền đè người trở lại, “Làm sao giờ? Cẩm y vệ cũng tìm không ra, chỉ có ta biết hắn ở đâu thôi. Thời cơ của ngươi lỡ rồi, tối nay thái hậu bại là cái chắc! Thương ta đi, ta mới là đường sống của ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn lại, chóp mũi hai người đối nhau, y lạnh lùng nói: “Chém chết ngươi, mọi người cùng chết là xong.”
“Ngươi phí bao công như vậy mới ra ngoài được, ” Tiêu Trì Dã nói, “là để tuẫn tình với ta à (chết vì tình)?”
“Chi bằng ngươi dùng cái miệng này nói chuyện với Kiều Thiên Nhai thì hơn.” Đầu ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Trạch Xuyên nắm lấy tay Tiêu Trì Dã, sau một thoáng đao Lang Lệ sượt đi, đẩy lùi truy binh được chốc lát.
Thẩm Trạch Xuyên chiếm được ít khe hở, nhấc chân đẩy Tiêu Trì Dã ra. Một tay y chộp lấy đao Tú Xuân, một tay cầm đao Lang Lệ, ổn định lại hơi thở sau khi vừa chạy gấp.
“Cái mạng này ghi nợ.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Kiều Thiên Nhai chạy tới gần, nắm chặt đao, “Sau tối nay, ta là cụ ngươi.”
Đêm đen như vẩy mực, ánh chớp lóe sáng, Thẩm Trạch Xuyên không cho Kiều Thiên Nhai cơ hội mở miệng, chém một nhát trước tiên.
Bọt nước bắn toé theo bước chân, Thẩm Trạch Xuyên ra từng đao chí mạng, trong lúc sắc bén va chạm, đao Tú Xuân mẻ lưỡi đao, bị Kiều Thiên Nhai hất bay ra ngoài.
Hai người tạm cách ra, tay trái Thẩm Trạch Xuyên trống trơn, ngâm trong suối nước, rửa trôi dòng máu chảy.
“Mỹ nhân thì nên ngồi lầu cao cách mành.” Kiều Thiên Nhai như ngửi được mùi gì đó, “Cầm đao hỏng tay, đứt mất thì sao giờ?”
Tay phải Thẩm Trạch Xuyên nắm nắm hạ đao Lang Lệ: “Bẻ gãy tay chân, không phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời à?”
“Thế gian này có loại người không chọc được, ” Kiều Thiên Nhai nói, “đó là như ngươi, loại người xuống tay ác độc với cả chính mình.”
Thẩm Trạch Xuyên sải bước lên.
Đao Lang Lệ nặng, y dùng không vừa tay. Nhưng nặng có cái hay của nặng, giống như hiện tại, dựa vào đao pháp Kỷ gia cương mãnh, chém cho Kiều Thiên Nhai không rảnh đánh trả.
Kiều Thiên Nhai lui dần bị ép xém ngã ngửa ra sau, song hắn vừa đến gần suối nước liền cảm giác không ổn. Quả nhiên thấy tay trái bị thương của Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên vung lên từ trong nước, bùn bẩn bắn vào mắt, lợi dụng một khắc sơ hở của Kiều Thiên Nhai. Sau đó ngực lại lĩnh trọng thương lần nữa, bị Thẩm Trạch Xuyên đạp một cước ra đất, đạp vào trong suối nước.
Giờ viện binh mới đến, Thẩm Trạch Xuyên lùi lại vài bước, tuyệt không ham chiến, kéo Tiêu Trì Dã lên định rời khỏi. Chẳng ngờ Tiêu Trì Dã người cao chân dài, suýt nữa thì y không gánh nổi.
* * *
Cuộc tìm kiếm càng lúc càng sít sao, thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Lục soát cả rừng cây toàn là ngụy trang, còn là tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn họ rơi vào tay Cẩm y vệ là cắn lưỡi tự sát, tuyệt không cho Kỷ Lôi cơ hội thẩm vấn.
Rốt cuộc Sở vương đang ở chỗ nào?
Chỉ có Tiêu Trì Dã biết!
“Tiểu súc sinh!” Kỷ Lôi sắp tức nổ phổi, hắn đứng dậy nhìn quanh, “Lệnh thủ bị quân Thuyên Thành tìm kiếm dọc bãi săn!”
* * *
Thẩm Trạch Xuyên bò ra khỏi nước, kéo Tiêu Trì Dã ra. Nhưng sườn núi này quá dốc, y cắn sau gáy Tiêu Trì Dã, kéo mãi rồi cũng kéo lên được.
Vết thương tay trái của Thẩm Trạch Xuyên không ngừng chảy máu. Y xé y phục, nhúng nhúng trong nước, quấn lên miệng vết thương.
Tiêu Trì Dã dựa vào tảng đá bám đầy rêu, nói: “Trong ngực ta có khăn.”
Thẩm Trạch Xuyên vươn tay tới ngực hắn, mò ra cái khăn dính đầy bùn, xong vắt sạch nước bùn lên ngực hắn.
Tiêu Trì Dã nói: “Dược tính này khi nào hết?”
“Một canh giờ, sắp rồi.”
“Ngồi chỗ cây không khuất bằng ở trong nước.” Tiêu Trì Dã nhìn y, thấy y cả người ướt sũng, cổ áo hơi ngỏ, vệt bùn vẫn còn dính trên cổ, tôn lên thập phần…
“Cẩm y vệ có sở thuần thú, động vật ngửi được mùi máu.” Thẩm Trạch Xuyên nói xong cúi đầu, nhè nhẹ ngửi ngửi đầu ngón tay vừa chảy máu của mình.
Thập phần quyến rũ.
Tiêu Trì Dã nhìn y.
Thật con mẹ nó quái, người này mới vừa rồi còn cầm đao giết người, lại không phải nữ nhi, sao hắn lại nghĩ tới loại từ này?
Đúng là trúng phải tà của Lý Kiến Hằng rồi! Mỗi ngày nhắc, mỗi ngày nhắc, nhắc đễn nỗi cuối cùng hắn cũng nghĩ vậy, thấy vậy, khác nào mấy lão già có sở thích đặc biệt ở Khuất Đô.
“Đao pháp không tệ.” Ánh mắt Tiêu Trì Dã như có thể xé cái gáy của Thẩm Trạch Xuyên, “Chắc trong chùa khổ luyện không ít, nhưng mà thân thể này nhìn bề ngoài lại không ra đấy. Có phải ngươi đã dùng thuốc không?”
Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn, theo ánh mắt hắn nhấc tay sờ lên gáy mình, hỏi ngược lại: “Rốt cuộc một ngày ngươi muốn nhìn bao nhiêu lần đây, thích đến thế à?”
Đầu lưỡi Tiêu Trì Dã liếm máu còn sót lại, nói: “Lời này lại có nghĩa khác, nói như thể ta là quỷ háo sắc vậy.”
Thẩm Trạch Xuyên đưa tay tới, trùm khăn bẩn lên mặt Tiêu Trì Dã, nói: “Ta tưởng ngươi chỉ là lang thang phường son phấn, không nghĩ ngươi lại nam nữ đều ăn.”
Tiêu Trì Dã nói: “Luận điệu gì đấy, nhị công tử chỉ muốn bảo ngươi lau bùn trên cổ đi.”
“Là muốn bảo ta lau, ” Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên dừng trên mi tâm Tiêu Trì Dã cách tấm khăn, “hay muốn giúp ta lau?”
Nước mưa lạnh lẽo theo ngón tay tí tách giữa chân mày, phảng phất đã hút đẫy sự mê hoặc ấy, nhỏ xuống giọt nước lóng lánh, ẩm ướt chảy vào trong cổ áo, dụ ra nỗi xao động vừa ướt vừa tê.
Tiêu Trì Dã rất muốn uống nước, cũng rất muốn nói y cách ra xa một chút.
Hắn trầm mặc giây lát, cười một tiếng, nói: “Ngươi thủ đoạn lắm.”
“Ngươi nghĩ quá nhiều.” Thẩm Trạch Xuyên buộc kín cổ áo, ôm đao không lên tiếng nữa.
Mưa rơi ngớt dần.
Tiếng chó sủa trong rừng từ xa xa truyền lại, hai người đều không động đậy. Tảng đá này bên dòng suối, ở trên có bụi cây che phủ, là nơi ẩn thân vô cùng nhỏ hẹp, kỳ thực chỉ có thể chứa một người.
Tiêu Trì Dã đợi một lúc lâu, nghe thấy người dắt chó kia đến gần chỗ này. Thẩm Trạch Xuyên kẹp đao Lang Lệ ở giữa chỗ trống, như con mèo bò vào từ phía dưới.
Tiêu Trì Dã chợt cảm thấy trên thân mình chìm xuống. Người nọ từ dưới chân dán lên tới ngực hắn. Hai người thân nép sát thân chen chúc trong nơi chật hẹp này. Tiêu Trì Dã có thể cảm nhận độ ấm nóng của bắp đùi cọ sát khi y cưỡi lên, còn có hơi thở của y đọng bên tóc mai mình.
Tiêu Trì Dã bị che mắt, ở trong bóng tối có thể tùy ý tưởng tượng tư thế của Thẩm Trạch Xuyên. Cái gáy trắng như ngó sen đó cứ mãi chẳng gạt đi được.
“Ta xin ngươi, ” Tiêu Trì Dã thở dài, “ngồi trên bụng, đừng ngồi xuống dưới.”
Thẩm Trạch Xuyên không nhúc nhích, bởi vì tiếng sột soạt bên trên đã tới gần rồi.
Tiêu Trì Dã điều chỉnh hô hấp, nhưng mà tư thế này, hắn ngẩng đầu lên chút, có thể đụng vào cằm Thẩm Trạch Xuyên, nhúc nhích xuống dưới, chóp mũi lại cọ theo viền cổ y.
Thẩm Trạch Xuyên vốn đang nghiêng tai nghe động tĩnh, bỗng nhiên nhấc khăn khỏi mặt Tiêu Trì Dã, nhìn hắn không nói lời nào.
Tiêu Trì Dã cũng nhìn Thẩm Trạch Xuyên, không biết là bị máu nóng đêm nay xông lên đầu, hay là chuyện gì xảy ra, nói chung cái nơi đang dần dần cứng lên kia đụng khiến hai người đều không thoải mái. Vải vóc ướt nước mưa dán chặt vào thân thể, hình thành sự động chạm nhè nhẹ, dường như dịch thêm một chút thôi cũng đều là cọ xát cố ý nhóm lửa.
Con chó phía trên còn đang ngửi tới ngửi lui.
Kiều Thiên Nhai đứng dậy, hắn giao đao kia cho người phía sau, nói: “Tiêu nhị trúng tiễn rồi, không chạy được.”
Dưới sườn núi, Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên đang nằm nhoài trong nước bùn, nín hơi tĩnh khí.
Giờ khắc này đâu đâu cũng có Cẩm y vệ, còn cả sát thủ ẩn nấp không biết tên, hai người muốn chạy trốn khó như lên trời. Nhưng phá vòng vây càng khó, trí mạng nhất chính là Tiêu Trì Dã, hắn đã bị trúng tên, cánh tay trái bị thương bắt đầu tê dại, qua nửa canh giờ nữa, dược tính sẽ truyền khắp toàn thân khiến hắn không thể cử động được.
Kiều Thiên Nhai dùng chân gạt bụi cỏ hỗn độn, nhìn thấy dấu chân ngổn ngang, hắn lặng lẽ giơ tay, chỉ xuống dưới sườn dốc.
Cẩm y vệ phía sau nối đuôi nhau đi ra, im lìm bao vây gần cái mương trũng này.
Người Tiêu Trì Dã căng cứng, nghe được tiếng giẫm lên bùn ép tới đây. Lòng bàn tay siết chuôi đao, chỉ cần có người tùy tiện nhảy xuống, hắn sẽ lập tức bật lên, một đao kết liễu đối phương.
Đao Tú Xuân đã đến sườn dốc, Tiêu Trì Dã đột nhiên bị Thẩm Trạch Xuyên kéo giữ áo ướt. Hắn chuyển ánh mắt sang, nhìn thấy con ngươi trấn tĩnh của Thẩm Trạch Xuyên.
Lúc này trong rừng bỗng có mấy bóng người nhảy xuống, chiến đấu với Cẩm y vệ. Kiều Thiên Nhai rút đao hướng tới, thấy phi đao lóe lên, đã có mấy Cẩm y vệ ngã xuống. Đối phương đột nhiên hung hăng nhào tới, tinh thần dâng cao.
Phía trên hỗn loạn, Thẩm Trạch Xuyên liền thu mấy lưỡi đao không còn lại mấy. Không cần y nhiều lời, Tiêu Trì Dã đã nhấc thân dậy, bám lấy sườn bùn lăn vào một bụi cỏ khác.
“Bắt người!” Kiều Thiên Nhai quát lên.
Cẩm y vệ áp sát lùi lại, Tiêu Trì Dã khoát cánh tay lên thân cây, thoáng chốc lật mình lên. Thẩm Trạch Xuyên phía dưới vừa đến, Cẩm y vệ sau lưng cũng đến luôn. Tiêu Trì Dã như mãnh hổ xuống núi, đao Lang Lệ chém thẳng xuống, ép bọn Cẩm y vệ cùng lùi về sau.
Kiều Thiên Nhai nhảy lên từ phía sau, múa đao quét về phía Tiêu Trì Dã chưa kịp thu đao. Tiêu Trì Dã đột nhiên cúi đầu, sau đó lưỡi đao của Kiều Thiên Nhai đập “binh” vào vỏ đao.
Thẩm Trạch Xuyên ghì vỏ đao, một chân giẫm lên lưng Tiêu Trì Dã, cả người bị thân Tiêu Trì Dã nhổm dậy đưa lên theo, bức tới trước mặt Kiều Thiên Nhai, con dao mỏng trên một tay khác tập kích về phía mắt Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai không né, hai bên Cẩm y vệ giơ đao ngăn cản.
Tiêu Trì Dã đã đứng dậy, giơ chân đá vào ngực Kiều Thiên Nhai. Hai phe đồng loạt lui về sau, Kiều Thiên Nhai vẩy máu trên lưỡi đao, tóc trên trán đã bị Thẩm Trạch Xuyên vừa đối mặt cắt mất tiêu.
Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên lui về sau hai bước, không nói một lời, xoay người chạy ngay.
Kiều Thiên Nhai nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, nói: “Đuổi theo!”
Tiêu Trì Dã vươn cánh tay kéo Thẩm Trạch Xuyên lại, nói: “Phía đông!”
Thẩm Trạch Xuyên gạt cành cây lộn xộn, nói: “Năm bước một người, mười bước một đội, phía đông còn có thủ bị quân Thuyên Thành!”
Tiêu Trì Dã chầm chậm thu cánh tay, hắn nói như chặt đinh chém sắt: “Phía đông mới là đường sống.”
“Cửa tử đang ở trước mắt.” Thẩm Trạch Xuyên trở tay quăng đao, phục binh trên cây lập tức ngã xuống. Thẩm Trạch Xuyên đi qua hắn, tiện tay rút đao Tú Xuân của đối phương.
Tiêu Trì Dã trở tay bắt chuôi đao, một khắc tiếp theo chém vào đêm đen, trong mưa chống đỡ hai cây cương đao. Cánh tay trái của hắn đã không còn cảm giác rồi, trước mắt đến ngón tay phải cũng đã hơi cứng ngắc.
Tối nay khó chiến!
Thẩm Trạch Xuyên múa đao lia đứt đầu người, đá ngã thi thể.
Lúc Tiêu Trì Dã cất bước hơi lảo đảo, đột nhiên đè lồng ngực vào phía sau Thẩm Trạch Xuyên, mang y lăn xuống bụi cỏ lùm xùm, lăn vào trong dòng suối.
Mưa vẫn đang rơi, nước lạnh buốt xương gột rửa thân thể. Tiêu Trì Dã nặng nề thở dốc ghì bên cổ Thẩm Trạch Xuyên, nóng bỏng cùng lạnh lẽo tạo nên hai tầng kỳ dị.
“Giết ta không hề có lợi cho ngươi.” Tiêu Trì Dã nắm đao Lang Lệ, nhấc thân một chút, “Cho nên đoạn đường còn lại này, phải dựa vào ngươi rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên lấy nước suối rửa mặt, nói: “Cứu ngươi cũng vô dụng.”
“Ngươi tới để tìm Sở vương mà.” Tiêu Trì Dã nghe vậy liền đè người trở lại, “Làm sao giờ? Cẩm y vệ cũng tìm không ra, chỉ có ta biết hắn ở đâu thôi. Thời cơ của ngươi lỡ rồi, tối nay thái hậu bại là cái chắc! Thương ta đi, ta mới là đường sống của ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn lại, chóp mũi hai người đối nhau, y lạnh lùng nói: “Chém chết ngươi, mọi người cùng chết là xong.”
“Ngươi phí bao công như vậy mới ra ngoài được, ” Tiêu Trì Dã nói, “là để tuẫn tình với ta à (chết vì tình)?”
“Chi bằng ngươi dùng cái miệng này nói chuyện với Kiều Thiên Nhai thì hơn.” Đầu ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Trạch Xuyên nắm lấy tay Tiêu Trì Dã, sau một thoáng đao Lang Lệ sượt đi, đẩy lùi truy binh được chốc lát.
Thẩm Trạch Xuyên chiếm được ít khe hở, nhấc chân đẩy Tiêu Trì Dã ra. Một tay y chộp lấy đao Tú Xuân, một tay cầm đao Lang Lệ, ổn định lại hơi thở sau khi vừa chạy gấp.
“Cái mạng này ghi nợ.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Kiều Thiên Nhai chạy tới gần, nắm chặt đao, “Sau tối nay, ta là cụ ngươi.”
Đêm đen như vẩy mực, ánh chớp lóe sáng, Thẩm Trạch Xuyên không cho Kiều Thiên Nhai cơ hội mở miệng, chém một nhát trước tiên.
Bọt nước bắn toé theo bước chân, Thẩm Trạch Xuyên ra từng đao chí mạng, trong lúc sắc bén va chạm, đao Tú Xuân mẻ lưỡi đao, bị Kiều Thiên Nhai hất bay ra ngoài.
Hai người tạm cách ra, tay trái Thẩm Trạch Xuyên trống trơn, ngâm trong suối nước, rửa trôi dòng máu chảy.
“Mỹ nhân thì nên ngồi lầu cao cách mành.” Kiều Thiên Nhai như ngửi được mùi gì đó, “Cầm đao hỏng tay, đứt mất thì sao giờ?”
Tay phải Thẩm Trạch Xuyên nắm nắm hạ đao Lang Lệ: “Bẻ gãy tay chân, không phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời à?”
“Thế gian này có loại người không chọc được, ” Kiều Thiên Nhai nói, “đó là như ngươi, loại người xuống tay ác độc với cả chính mình.”
Thẩm Trạch Xuyên sải bước lên.
Đao Lang Lệ nặng, y dùng không vừa tay. Nhưng nặng có cái hay của nặng, giống như hiện tại, dựa vào đao pháp Kỷ gia cương mãnh, chém cho Kiều Thiên Nhai không rảnh đánh trả.
Kiều Thiên Nhai lui dần bị ép xém ngã ngửa ra sau, song hắn vừa đến gần suối nước liền cảm giác không ổn. Quả nhiên thấy tay trái bị thương của Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên vung lên từ trong nước, bùn bẩn bắn vào mắt, lợi dụng một khắc sơ hở của Kiều Thiên Nhai. Sau đó ngực lại lĩnh trọng thương lần nữa, bị Thẩm Trạch Xuyên đạp một cước ra đất, đạp vào trong suối nước.
Giờ viện binh mới đến, Thẩm Trạch Xuyên lùi lại vài bước, tuyệt không ham chiến, kéo Tiêu Trì Dã lên định rời khỏi. Chẳng ngờ Tiêu Trì Dã người cao chân dài, suýt nữa thì y không gánh nổi.
* * *
Cuộc tìm kiếm càng lúc càng sít sao, thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Lục soát cả rừng cây toàn là ngụy trang, còn là tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn họ rơi vào tay Cẩm y vệ là cắn lưỡi tự sát, tuyệt không cho Kỷ Lôi cơ hội thẩm vấn.
Rốt cuộc Sở vương đang ở chỗ nào?
Chỉ có Tiêu Trì Dã biết!
“Tiểu súc sinh!” Kỷ Lôi sắp tức nổ phổi, hắn đứng dậy nhìn quanh, “Lệnh thủ bị quân Thuyên Thành tìm kiếm dọc bãi săn!”
* * *
Thẩm Trạch Xuyên bò ra khỏi nước, kéo Tiêu Trì Dã ra. Nhưng sườn núi này quá dốc, y cắn sau gáy Tiêu Trì Dã, kéo mãi rồi cũng kéo lên được.
Vết thương tay trái của Thẩm Trạch Xuyên không ngừng chảy máu. Y xé y phục, nhúng nhúng trong nước, quấn lên miệng vết thương.
Tiêu Trì Dã dựa vào tảng đá bám đầy rêu, nói: “Trong ngực ta có khăn.”
Thẩm Trạch Xuyên vươn tay tới ngực hắn, mò ra cái khăn dính đầy bùn, xong vắt sạch nước bùn lên ngực hắn.
Tiêu Trì Dã nói: “Dược tính này khi nào hết?”
“Một canh giờ, sắp rồi.”
“Ngồi chỗ cây không khuất bằng ở trong nước.” Tiêu Trì Dã nhìn y, thấy y cả người ướt sũng, cổ áo hơi ngỏ, vệt bùn vẫn còn dính trên cổ, tôn lên thập phần…
“Cẩm y vệ có sở thuần thú, động vật ngửi được mùi máu.” Thẩm Trạch Xuyên nói xong cúi đầu, nhè nhẹ ngửi ngửi đầu ngón tay vừa chảy máu của mình.
Thập phần quyến rũ.
Tiêu Trì Dã nhìn y.
Thật con mẹ nó quái, người này mới vừa rồi còn cầm đao giết người, lại không phải nữ nhi, sao hắn lại nghĩ tới loại từ này?
Đúng là trúng phải tà của Lý Kiến Hằng rồi! Mỗi ngày nhắc, mỗi ngày nhắc, nhắc đễn nỗi cuối cùng hắn cũng nghĩ vậy, thấy vậy, khác nào mấy lão già có sở thích đặc biệt ở Khuất Đô.
“Đao pháp không tệ.” Ánh mắt Tiêu Trì Dã như có thể xé cái gáy của Thẩm Trạch Xuyên, “Chắc trong chùa khổ luyện không ít, nhưng mà thân thể này nhìn bề ngoài lại không ra đấy. Có phải ngươi đã dùng thuốc không?”
Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn, theo ánh mắt hắn nhấc tay sờ lên gáy mình, hỏi ngược lại: “Rốt cuộc một ngày ngươi muốn nhìn bao nhiêu lần đây, thích đến thế à?”
Đầu lưỡi Tiêu Trì Dã liếm máu còn sót lại, nói: “Lời này lại có nghĩa khác, nói như thể ta là quỷ háo sắc vậy.”
Thẩm Trạch Xuyên đưa tay tới, trùm khăn bẩn lên mặt Tiêu Trì Dã, nói: “Ta tưởng ngươi chỉ là lang thang phường son phấn, không nghĩ ngươi lại nam nữ đều ăn.”
Tiêu Trì Dã nói: “Luận điệu gì đấy, nhị công tử chỉ muốn bảo ngươi lau bùn trên cổ đi.”
“Là muốn bảo ta lau, ” Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên dừng trên mi tâm Tiêu Trì Dã cách tấm khăn, “hay muốn giúp ta lau?”
Nước mưa lạnh lẽo theo ngón tay tí tách giữa chân mày, phảng phất đã hút đẫy sự mê hoặc ấy, nhỏ xuống giọt nước lóng lánh, ẩm ướt chảy vào trong cổ áo, dụ ra nỗi xao động vừa ướt vừa tê.
Tiêu Trì Dã rất muốn uống nước, cũng rất muốn nói y cách ra xa một chút.
Hắn trầm mặc giây lát, cười một tiếng, nói: “Ngươi thủ đoạn lắm.”
“Ngươi nghĩ quá nhiều.” Thẩm Trạch Xuyên buộc kín cổ áo, ôm đao không lên tiếng nữa.
Mưa rơi ngớt dần.
Tiếng chó sủa trong rừng từ xa xa truyền lại, hai người đều không động đậy. Tảng đá này bên dòng suối, ở trên có bụi cây che phủ, là nơi ẩn thân vô cùng nhỏ hẹp, kỳ thực chỉ có thể chứa một người.
Tiêu Trì Dã đợi một lúc lâu, nghe thấy người dắt chó kia đến gần chỗ này. Thẩm Trạch Xuyên kẹp đao Lang Lệ ở giữa chỗ trống, như con mèo bò vào từ phía dưới.
Tiêu Trì Dã chợt cảm thấy trên thân mình chìm xuống. Người nọ từ dưới chân dán lên tới ngực hắn. Hai người thân nép sát thân chen chúc trong nơi chật hẹp này. Tiêu Trì Dã có thể cảm nhận độ ấm nóng của bắp đùi cọ sát khi y cưỡi lên, còn có hơi thở của y đọng bên tóc mai mình.
Tiêu Trì Dã bị che mắt, ở trong bóng tối có thể tùy ý tưởng tượng tư thế của Thẩm Trạch Xuyên. Cái gáy trắng như ngó sen đó cứ mãi chẳng gạt đi được.
“Ta xin ngươi, ” Tiêu Trì Dã thở dài, “ngồi trên bụng, đừng ngồi xuống dưới.”
Thẩm Trạch Xuyên không nhúc nhích, bởi vì tiếng sột soạt bên trên đã tới gần rồi.
Tiêu Trì Dã điều chỉnh hô hấp, nhưng mà tư thế này, hắn ngẩng đầu lên chút, có thể đụng vào cằm Thẩm Trạch Xuyên, nhúc nhích xuống dưới, chóp mũi lại cọ theo viền cổ y.
Thẩm Trạch Xuyên vốn đang nghiêng tai nghe động tĩnh, bỗng nhiên nhấc khăn khỏi mặt Tiêu Trì Dã, nhìn hắn không nói lời nào.
Tiêu Trì Dã cũng nhìn Thẩm Trạch Xuyên, không biết là bị máu nóng đêm nay xông lên đầu, hay là chuyện gì xảy ra, nói chung cái nơi đang dần dần cứng lên kia đụng khiến hai người đều không thoải mái. Vải vóc ướt nước mưa dán chặt vào thân thể, hình thành sự động chạm nhè nhẹ, dường như dịch thêm một chút thôi cũng đều là cọ xát cố ý nhóm lửa.
Con chó phía trên còn đang ngửi tới ngửi lui.