Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thương Tiến Tửu

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thương Tiến Tửu
  3. Chương : 144

Chương : 144

Tiêu Trì Dã cố gắng chạy về đây nhanh hết mức, nghỉ ngơi một đêm, sau đêm nay đến giờ tý là phải lên ngựa quay lại rồi. Cuộc sống hiện giờ của hắn được sắp xếp kín kẽ, hai ngày này là dốc hết tâm tư dành ra, để không làm lỡ vận chuyển quân nhu nơi giao chiến nên đã phi không ngừng nghỉ tám, chín ngày, chỉ vì muốn gặp Thẩm Trạch Xuyên.

Nhưng ai ngờ sẽ tức giận thế chứ?

Tiêu Trì Dã đỡ trụ Mãnh, buộc lại dây xích chân đã tháo ra cho Mãnh, chọc Mãnh đập cánh cáu kỉnh. Tiêu Trì Dã cũng cáu kỉnh, hắn phiền, hắn còn càng nghĩ càng tức giận.

Kỷ Cương mang theo lồng chim sắt tản bộ trở về, nhìn thấy Tiêu Trì Dã thì nhất thời ngạc nhiên một phen, do dự một lúc xong vẫn đi vào. Tiêu Trì Dã hành lễ với sư phụ. Hắn cao thế này, đứng ngay bên khiến Kỷ Cương phải ngửa đầu nhìn hắn.

“Chiến sự phía bắc căng thẳng, ” Kỷ Cương chuyển lồng chim qua, nói, “chắc sư phụ ngươi đánh rất vất vả.”

Tiêu Trì Dã treo lồng chim lên, nói: “Đúng là vất vả. Sư phụ nhớ đến người, thi thoảng cũng có nhắc tới.”

Kỷ Cương chắp tay sau lưng nói: “Ta không đánh giặc, không giúp được gì cả. Ngươi vội về như vậy, là có chuyện quan trọng muốn xử lý sao?”

Tiêu Trì Dã nghĩ thầm còn chưa xử lý đây, ngoài miệng thì đáp: “Chỗ trống bãi săn Bắc Nguyên giao cho ta rồi, Cấm quân dự định trú tại nơi đó, ta về hỏi Lan Chu về tiến trình một chút, chờ đến thời điểm phù hợp sẽ xếp người qua đây.”

Kỷ Cương biết những việc này đều là thứ bọn họ cần bàn bạc cụ thể, ông gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Tiêu Trì Dã hiếm khi gặp Kỷ Cương, nhân dịp này liền nói: “Trên đường đi Trà Châu có phải Lan Chu bị bệnh hay không? Sư phụ, y kén chọn, lúc ở nhà có người quan tâm để ý, mỗi món còn lựa ăn một chút, bị bệnh cũng chịu uống thuốc. Vừa ra ngoài làm việc, xung quanh đều nghe lời y, không ai theo dõi y nữa, y liền dám bỏ bê.”

Kỷ Cương vừa nghe việc này liền nhớ ra, nói: “Hôm qua ta còn muốn bảo nó đây!”

“Y đánh lạc hướng người rồi, ” Cuối cùng Tiêu Trì Dã không làm khó Mãnh nữa, hắn nhấc cánh tay thả Mãnh đi, “y chột dạ, y bảo đảm không dám nói cho người biết.”

Kỷ Cương gật đầu xong lại cảm thấy không đúng, hỏi: “Chột dạ cái gì, Xuyên nhi mà có chuyện gạt ta sao?”

“Đúng vậy, ” Tiêu Trì Dã hơi nhíu giữa chân mày, nói, “tay trái của y bị rạch một vết lớn như vậy, đường về lại dài, trên đường không được thay thuốc chuyên cần. Đêm qua lúc ta xem, lòng bàn tay cũng bị mồ hôi ướt ngấm hỏng rồi.”

Kỷ Cương biến sắc, vội vã hỏi: “Nó ở đâu rồi?”

“Ngủ rồi, ” Tiêu Trì Dã ngưng chốc lát, nói tiếp, “đêm qua ngủ muộn, cũng mệt mỏi vô cùng, sáng nay dậy liền uể oải. Sau này vẫn phải cần sư phụ quan sát, tránh để y không xem thân thể mình là chuyện gì lớn lao. Ta ở Ly Bắc rất xa, nhiều chuyện cũng chỉ có thể theo như trong thư y viết, nếu như y muốn giấu ta, ta liền chẳng biết chuyện gì cả.”

Kỷ Cương đứng thẳng người, nói: “Ta phải theo dõi nó thay thuốc.” Nghĩ lại liền than thở, “Ngày trước trong chùa không nuôi dưỡng nổi, mời đại phu cũng chẳng có tác dụng, không nhìn ra được nguyên cớ. Thân thể của nó không thể so với người khác được, thời gian càng lâu, càng phải lo lắng chăm sóc. Ngươi cũng biết đấy, lúc nó vào đô đầu tiên là chịu cực hình của chiếu ngục, rồi bị đánh đình trượng, lại thêm một cước kia của ngươi… cái chân kia đạp quá ác độc! Nếu không có nhóm người quen cũ ở Cẩm y vệ âm thầm giúp đỡ, Xuyên nhi đã sớm không xong rồi. Khi đó nó suy nhược vô cùng, lại để che giấu tai mắt người mà uống thuốc, bây giờ ta ngày đêm lo lắng, chính vì sợ.”

Tiêu Trì Dã trầm mặc một lúc, bỗng nhiên vén bào quỳ xuống. Hắn nghiêm túc chỉnh tề chống tay xuống đất, dập đầu với Kỷ Cương.

Kỷ Cương nhất thời kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Tiêu Trì Dã giữ nguyên tư thế, mặt hướng xuống đất nói: “Sáu năm trước ngựa ta qua Trung Bác, hận Thẩm Vệ nhất, khinh thường lão bỏ thành mà chạy, lại nghi kỵ thái hậu nâng đỡ tay sai, cho nên đã đạp Lan Chu một cước ở Khuất Đô. Sư phụ nói không sai, lúc đó ta đạp tàn nhẫn, là bởi muốn đòi mạng y.”

Kỷ Cương nhất thời ngưng nghẹn, lại sợ Thẩm Trạch Xuyên trong phòng nghe thấy, liền quay đầu đi chỗ khác, nặng nề than một tiếng.

Tiêu Trì Dã trầm lặng giây lát, nói tiếp: “Lan Chu bây giờ thân thể ôm bệnh, đây là lỗi của ta. Đại phu Trung Bác không chữa được, ta đã mời Nhất Đăng đại sư rồi, đợi đến sau thu năm nay chiến sự hòa hoãn, sư phụ ta cũng phải đến bắt mạch. Dù cho Lan Chu hết sức khó nuôi, ta cũng phải nuôi. Nhưng bây giờ ta ở Ly Bắc xa xôi, hành binh đưa lương thực không thể trì hoãn, không được gặp y liền không an tâm. Chuyện như Trà Châu lần này, nhiều thì không được, ta tại Trung Bác vừa không có thân quyến cũng không có bạn tốt, chỉ mỗi sư phụ có thể giao gửi. Sư phụ, Lan Chu chẳng mấy chốc đã đột nhiên gặp nạn, thích giấu diếm tâm sự, có thương tích có đau đớn cũng không nói, nhưng y xem người như phụ thân, chỉ cần người ở bên cạnh y, y sẽ phải bận tâm một chút. Ta không có thỉnh cầu nào khác, chỉ cầu người hãy mắng y vài lần, cho y biết sai biết đau —— nếu lần sau y tiếp tục làm chuyện như vậy, người cứ quất Tiêu Sách An ta!”

Kỷ Cương kinh ngạc ngây tại chỗ, cảm thấy lời này không bình thường, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói được không bình thường ở đâu. Ông nhìn về phía cửa sổ, trong rèm trúc có tiếng chén trà khẽ vỡ, cứ như vậy một hồi, cũng không còn động tĩnh gì nữa.

* * *

Ếch xanh trong bể nước đã bị tóm hết, qua bữa cơm tối, trong viện rất yên tĩnh.

Tiêu Trì Dã ăn xong liền đi tắm. Lãng Đào Tuyết Khâm và Mãnh đều đã được cho ăn no. Thẩm Trạch Xuyên đứng dưới hiên vuốt hoa nguyệt quế mới trồng, trong đình viện không có bóng ai khác. Giữa buổi chiều tà, trên bàn nhỏ dưới hiên sắp chút trà và điểm tâm. Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống, ngắm ánh tịch dương xa xa đến xuất thần.

Tiêu Trì Dã ướt nước đi ra, lúc lau khô tóc đứng ở sau lưng Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên đang nắm hoa nguyệt quế, y quay đầu lại. Tiêu Trì Dã cúi đầu hôn Thẩm Trạch Xuyên. Ánh tà dương màu vỏ quýt, đất trời an tĩnh, đến cơn gió cũng thật thức thời, lưu giữ lại một góc đình viện này cho riêng hai người họ.

Thẩm Trạch Xuyên bỗng xoay người lại, nhào vào Tiêu Trì Dã đẩy tới bên trong. Tiêu Trì Dã hơi dựa vào khung cửa, ôm người thật chặt, đặt chóp mũi lên má Thẩm Trạch Xuyên, nói dữ: “Ngươi đè lên vết thương của ta rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên nhét hoa nguyệt quế đã nát vào túi Tiêu Trì Dã, nói: “Ta sờ chút xem nào.”

Tiêu Trì Dã không cho xem, bắt lấy đôi cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, kéo về phía mình. Thân thể hắn cường tráng, tiếp nhận Thẩm Trạch Xuyên chẳng chút nào vất vả, vẻn vẹn chỉ cần chống chân, đến cả ngồi cũng là bộ dáng phóng túng bất kham. Hai người dựa vào nhau, từ hoàng hôn cho đến trời tối.

Kỳ thực nửa tháng này Tiêu Trì Dã không thoải mái.

Sa Tam doanh được Cấm quân đánh gọn đã giao cho Quách Vi Lễ rồi. Lúc Quách Vi Lễ đến tiếp nhận có chạm mặt Cốt Tân, hai bên đều không vừa mắt nhau, binh sĩ bên dưới cũng nổi lên xung đột. Tiêu Trì Dã nuốt cơn giận này, ở lại Biên Bác doanh thay thế vị trí của Ô Tử Dư, nhưng vận chuyển vật tư còn khó hơn trong tưởng tượng. Hắn bị chủ tướng các đại doanh nơi giao chiến sai tới chỉ lui, lùi tới đại cảnh còn phải trình báo từ việc lớn tới việc nhỏ cho Tiêu Kí Minh, ra khỏi lều quân thì cần giao thiệp cùng thương nhân Lạc Hà quan đến Hòe Châu, thường phải uống rượu cả đêm, trời chưa sáng đã lên ngựa chạy tới trại khác rồi.

Mà những việc này, dù một chuyện hắn cũng không định nói cho Thẩm Trạch Xuyên.

Tiêu Trì Dã nhớ lại trường điệu của núi Hồng Nhạn, hắn không biết hát, chỉ có thể ngâm nga như chơi đùa. Thẩm Trạch Xuyên gối lên người hắn, siết vạt áo hắn, nhắm mắt ngủ thiếp đi trong mùi hương thanh dịu. Tiêu Trì Dã vòng tay qua Thẩm Trạch Xuyên, lúc hát khẽ trời đã không còn sớm nữa, vậy nên hắn bế người dậy, mang về phòng.

Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên chưa buông, Tiêu Trì Dã cúi người thổi thổi khí vào lòng bàn tay y, ngồi xuống nhìn chốc lát, nói: “Ta còn giận lắm đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi hé mắt ra, chọc vào má Tiêu Trì Dã, thấp giọng nói: “Đừng giận nữa.”

“Ngươi thừa cơ gạt ta, ngươi là cái người…” Tiêu Trì Dã nhất thời nghẹn lời, “Nhị công tử dễ bị lừa thế à? Bắt nạt thiếu công tử ngây thơ ngươi được đó.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi trở mình lại nằm nhoài thân, đầu đối đầu cùng Tiêu Trì Dã.

Con mẹ nó, ánh mắt này.

Tiêu Trì Dã chỉ có thể nuốt giận vào bụng, nhéo má Thẩm Trạch Xuyên, khàn tiếng nói: “Ngươi lại ra sức làm nũng với ta, vô dụng, Thẩm Lan Chu. Lần tới ngươi còn đâm mình một đao, ta liền trực tiếp không còn ở Ly Bắc. Không còn ta nữa đâu, ngươi đã nhớ kỹ chưa?”

Thẩm Trạch Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.

Tiêu Trì Dã ghé sát lại, đụng trán vào đầu Thẩm Trạch Xuyên một cái, nói: “Ta phải đi rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên không buông tay, y hỏi: “Lần sau khi nào mới về?”

Tiêu Trì Dã không đáp được, ngón tay hắn xoa má Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Nhanh thôi, nhiều việc phải làm lắm, vào thu là thư thả rồi.”

Giờ tý đã đến, Thẩm Trạch Xuyên buông ngón tay ra, nhìn Tiêu Trì Dã chăm chú.

Tiêu Trì Dã chưa từng cảm thấy đứng lên khó như vậy, hắn cấp tốc buộc giáp tay lên, thả màn giường, cuối cùng rũ tay phết xuống chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngủ ngon, Lan Chu.”

Lãng Đào Tuyết Khâm dựa màn đêm ra khỏi thành, Mãnh theo Tiêu Trì Dã bay lượn về hướng bắc.

Thần Dương đã sớm đón ở giữa đường, Tiêu Trì Dã đến Biên Bác doanh cần ngủ mấy canh giờ, ngay sau đó đến nơi giao chiến phía bắc. Cùng lúc Tiêu Trì Dã rời khỏi Tì Châu, một con lừa đã tiến vào cảnh nội Trung Bác.

Con lừa này đang chở một người, người này nằm sấp thân, không nhìn ra sống chết. Vài tiếng mèo kêu đói bụng truyền ra từ ống tay áo, người này khó nhọc mở mắt, nhìn thấy con đường đen đặc phía trước, lại nhắm mắt lại.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6270 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5669 View
5
Tiên Hiệp
Chí tôn đặc công
3

Chí tôn đặc công

2566 chương
5516 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5344 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4974 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4957 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter