Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thương Sinh Phù

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thương Sinh Phù
  3. Chương 10: Chương 10

Chương 10: Chương 10

——————

Cảnh 1 - 28

Thịnh Đô - Ngoại ô - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Lê Tô Tô, Xuân Đào, gã thổ phỉ râu quai nón, đám thổ phỉ

Phụ đề: Ngoại ô vương đô của Thịnh quốc, 500 năm trước.

Tiếng khóc mơ hồ truyền đến, Lê Tô Tô nằm trên thảm cỏ khô đọng sương, cố gắng mở mắt.

Trên trời không phải là màu tím thẫm, mà là màu lam trong suốt.

Còn có những đám mây trắng và ánh dương màu vàng.

Lê Tô Tô nhìn đến ngơ ngác, cảm thấy có chút khó tin.

Lê Tô Tô: [ Trời… Sao lại có màu xanh nhỉ.

]

Một tiếng sụt sịt vang lên.

Xuân Đào: [ Ối! Tiểu thư, sao người lại bắt đầu mê sảng rồi, có phải ngã đập trúng đầu rồi không! ]

Lê Tô Tô choáng váng nhìn lại, chỉ thấy ngồi bên cạnh là một cô nương béo tròn, trang điểm kiểu nha hoàn, khóc tới độ thở hổn hển.

Xuân Đào: [ Tiểu thư, người tỉnh táo lại đi mà! ]

Xuân Đào nức nở dùng sức lay lay Lê Tô Tô, Lê Tô Tô chỉ cảm thấy xương cốt trong người sắp bị nàng ta lắc đến vụn ra mất thôi.

|Hồi tưởng cảnh 1 -23|

Triệu Du chân nhân: [ Ta sẽ đưa con về quá khứ… Muốn tìm được Đạm Đài Tẫn, con chỉ có thể dựa vào chính mình.

]

Lê Tô Tô bừng tỉnh nhìn cảnh sắc xung quanh, hoàn toàn khác với khung cảnh mạt thế mà chính mình đã quen thuộc từ lâu kia.

Lê Tô Tô (O.

S): “Cha, Triệu Du bá bá, con đã thực sự trở về quá khứ.

Mọi người hãy chờ con.”

Lê Tô Tô hít hít mũi, cố gắng lấy lại bình tĩnh từ sau những chuỗi cảm xúc hoảng sợ, đau đớn kia, cố vực dậy tinh thần của bản thân.

Lê Tô Tô: [ Làm phiền em, có thể đỡ ta lên được không, ta chóng mặt quá…]

Xuân Đào liên tục vâng dạ, một tay nhấc Lê Tô Tô lên, trước mắt Lê Tô Tô tối sầm, vịn vào nàng ta.

Lê Tô Tô (O.

S): “Đầu tiên là phải làm rõ tình huống hiện tại cái đã.”

Lê Tô Tô: [ Em… Em tên là gì? ]

Xuân Đào mất hết hồn vía.

Xuân Đào: [ Tiểu thư, em là Xuân Đào đây! Tiểu thư đúng là ngã đập trúng đầu rồi, trở về phủ lão gia mà biết chắc đánh em chết mất! ]

Lê Tô Tô đỡ lấy đầu, cố gắng bình tĩnh, đánh giá phục sức của chính mình.

Chỉ thấy trên người váy vóc lụa là, trên đầu đầy châu ngọc leng keng.

Lê Tô Tô (O.

S): “Xem ra mình được sinh ra trong một gia đình phú quý…”

Lê Tô Tô hít sâu một hơi, cố gắng nở một nụ cười.

Lê Tô Tô: [ Xuân Đào, em nói đúng, ta vừa ngã đập đầu, cái gì cũng không nhớ rõ nữa.

Em có thể giúp ta một chuyện được không? ]

Xuân Đào hoảng sợ nhìn Lê Tô Tô.

Xuân Đào: [ Tiểu thư, người muốn Xuân Đào làm gì, chỉ cần ra lệnh là được rồi, nói thế này thật là dọa người quá, còn, còn cười với em nữa.

]

Lê Tô Tô đỡ trán.

Lê Tô Tô: [ Xuân Đào, em mau nhắc lại cho ta nghe đi, tên ta là gì, cha mẹ là ai? ]

Xuân Đào: [ Tiểu thư họ Diệp, khuê danh là Tịch Vụ, là đích nhị tiểu thư của phủ tướng quân…]

Lê Tô Tô: [ Đúng, đúng, ta nhớ rồi… Chúng ta ở chốn hoang dã này làm gì thế? Ai, đầu ta đau quá.

]

Xuân Đào: [ Tiểu thư, hôm nay chúng ta là đến chùa Từ Thọ dâng hương, dâng hương xong rồi, người một hai cứ đòi chạy ra sau núi, nói là muốn xem phong cảnh, kết quả gặp phải một đám cướp, muốn cướp tiền cướp sắc! ]

Lê Tô Tô: (Khiếp sợ) [ Vậy chúng có thành công không? ]

Xuân Đào: [ Không có ạ.

Chúng ta hoảng loảng chạy đến đây, kết quả người vấp phải một cái hố rồi ngã, từ trên sườn núi lăn xuống đến đây, cứ như vậy mà ngất xỉu.

]

Lê Tô Tô: [ Vậy nên, chúng ta là đang chạy trốn khỏi đám thổ phỉ? ]

Xuân Đào gật đầu như gà mổ thóc.

Lê Tô Tô: [ Thế… Đã chạy thoát chưa? ]

Lời còn chưa dứt, từ xa xa đã nghe thấy tiếng đám cướp kêu gào.

Thổ phỉ (V.

O): [ Nàng ta ở đằng đó kìa.]

Lê Tô Tô nhảy dựng lên, giữ chặt lấy Xuân Đào.

Lê Tô Tô: [ Đi! ]

Lê Tô Tô đứng tại chỗ nhún người bật lên, vốn đi bay đi, kết quả lại đang nhún nhảy tại chỗ.

Lê Tô Tô (O.S): " Không xong rồi, cơ thể phàm nhân này không thể bay được".

Xuân Đào: [Tiểu, Tiểu thư, người làm gì thế ạ.]

Lê Tô Tô: [Ta...!Chân ta tê quá, dậm chân hai cái thôi.

Xuân Đào, chúng ta chạy mau thôi!]

Cảnh 1 - 29

Thinh đô - Rừng cây - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Lê Tô Tô, Tiêu Lẫm, Chung Thái, Xuân Đào, gã thổ phỉ râu quai nón, đám thổ phỉ

Hai người thở hổn hển chạy vào rừng cây.

Đám thổ phỉ chạy sát theo sau đó, tìm kiếm, huýt sáo.

Thổ phỉ (V.

O): [ Diệp nhị tiểu thư, cô chạy đi đâu? Đừng trốn nữa, ta thấy cô rồi, mau ra đây đi.

]

Âm thanh đám thổ phỉ càng lúc càng đến gần, từ bốn phía xung quanh ập đến.

Lê Tô Tô ra hiệu bảo Xuân Đào im lặng.

Lê Tô Tô: (Nhỏ giọng) [ Tìm một chỗ trốn cho kĩ.

]

Xuân Đào vội vã gật đầu, bịt mắt mình lại trốn vào một thân cây nhỏ chừng cánh tay.

Lê Tô Tô cảm thấy cạn lời khi nhìn thân hình tròn tròn con bé với cái cây mảnh khẳng đang chắn phía trước.

Lê Tô Tô: [ Thôi, em qua đây đi.

Lát nữa lúc đánh nhau, nhất định phải núp ở phía sau của ta.

]

Xuân Đào vì được bảo bọc mà sợ hãi, ngại ngùng trở về bên cạnh Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô tìm trên mặt đất một nhánh cây vừa tay, nàng đã nhặt được một nhánh cây vừa thẳng vừa dài, vung vẩy mấy cái.

Lê Tô Tô: [ Em có thể nắm chặt quần áo của ta, đừng để bọn họ tách chúng ta ra.

]

Xuân Đào: [ Tiểu thư, cảm ơn người đã che chở cho Xuân Đào, đầu của người cứ bị hỏng hoài như thế thì tốt quá rồi.

]

Lê Tô Tô thở dài.

Lê Tô Tô: [Ta sẽ cố gắng hết sức.]

Đám thổ phỉ từ trong rừng đi ra, nhìn thấy Lê Tô Tô, vui mừng không thôi.

Gã thổ phỉ cầm đầu có bộ râu quai nón huýt sáo một cái, lại nháy mắt với Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô không hiểu vì sao, chán ghét cầm chặt lấy cành cây, tư thế giống như đang cầm kiếm.

Lê Tô Tô: [ Các người nghe cho rõ đây, ngoan ngoãn khai ra đi, là ai phái các người đến hại ta, ta có thể tha cho các ngươi một mạng.

]

Xuân Đào: (Kinh ngạc) [ Tiểu thư, vì sao người lại hỏi như vậy? ]

Lê Tô Tô: [ Mới vừa rồi hắn gọi ta là Diệp nhị tiểu thư, rõ ràng là đã biết ta là con gái chính thất của Đại tướng quân, mấy kẻ ở nơi sơn dã này, chỉ muốn cướp tiền cướp sắc thôi, cũng nên biết tính toán cân nhắc chứ.

]

Xuân Đào: [ A, tiểu thư à, sau khi người ngã đập đầu thì đã thông minh hơn trước rất là nhiều đấy.

]

Lê Tô Tô: [ Cho nên, các người định ngoan cố tới cùng à? ]

Đám thổ phỉ nhìn nhau, mông lung, gã râu quai nón gãi gãi đầu, giống như có hơi lưỡng lự, sau đó mới dậm chân một cái.

Thổ phỉ: [ Các anh em! Bắt lấy nàng ta! ]

Đám thổ phỉ xông lên trước.

Xuân Đào sợ tới mức hét lên một tiếng, Lê Tô Tô mặt không đổi sắc, vung quyền đánh về hướng gã râu quai nón kia, lại bị gã đó dễ như trở bàn tay mà tóm được.

Lê Tô Tô bất ngờ, vội vàng rụt tay lại, một tay cầm cành tay đâm lên.

Cành cây mềm như bông chọc vào người gã thổ phỉ, rắc rắc gãy làm đôi.

Lê Tô Tô kinh ngạc đến ngây người, nhìn bàn tay trống trơn của bản thân.

Lê Tô Tô (O.S): "Diệp Tịch Vụ, cô chẳng lẽ không biết một chút võ nghệ nào sao! Thường ngày không rèn luyện thân thể linh hoạt sao! "

Lê Tô Tô đành phải ném đi nửa cành cây gãy trong tay ra, tóm lấy Xuân Đào.

Lê Tô Tô: [ Chạy! ]

Hai người cắm đầu chạy, đều là hai cô gái chốn khuê các, làm sao có thể chạy thoát khỏi đám thổ phỉ, vừa chạy được vài bước đã bị đuổi kịp, vây lại.

Lê Tô Tô (O.

S): “Lê Tô Tô ơi là Lê Tô Tô, tứ châu tam giới còn chờ ngươi đấy, chẳng lẽ chưa xuất sư được bao lâu đã phải chết như thế này sao?”

Đám thổ phỉ càng vây càng gần, Lê Tô Tô cắn răng đứng yên, nhắm mắt suy nghĩ.

[Insert CG] Đàn Trọng vũ tỏa ánh sáng đỏ, đang trôi nổi trong không trung.

Lê Tô Tô (O.

S): “Cây đàn Trọng Vũ này liên kết với mạch máu của mình, chắc chắn là có thể triệu nó ra được, chắc chắn là có thể triệu nó ra được.”

Lê Tô Tô hô to một tiếng.

Lê Tô Tô: [ Trọng Vũ! ]

Xuân Đào: [ Trùng gì cơ? ]

Trước mắt có ánh sáng đỏ lóe lên, Lê Tô Tô vui mừng.

Ánh sáng đỏ đó biến mất, một cái đàn Trọng Vũ còn nhỏ hơn cả ngón cái rơi xuống đất.

Biểu cảm của Lê Tô Tô cứng đờ.

Xuân Đào nhanh nhẹn nhặt lên đàn Trọng Vũ kia lên.

Xuân Đào: [ Tiểu thư, ngọc bôi của người rơi ra này!]

Lê Tô Tô chột dạ nhận lấy đàn Trọng Vũ, nhét vào trong túi áo.

Lê Tô Tô (O.

S): “Chết tiệt, hiện giờ cơ thể này chỉ là phàm nhân, không có tu vi, ngay cả binh khí cũng không gọi được.”

Lê Tô Tô ai oán than.

Lê Tô Tô: [ Đúng là phải “Tự mình cố gắng” rồi.

]

Đám thổ phỉ đã ép sát, Lê Tô Tô vén tay áo lên cùng bọn chúng đánh giáp lá cà.

Gã râu quai nón bị nàng đánh trúng có hơi dại ra, liếc mắt thấy ở nơi xa có bóng người (Tiêu Lẫm) xuất hiện, lập tức vung đao lên, chém về hướng của Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô mắt thấy thanh đao kia sắp rơi xuống, bất chấp hiểm nguy, chỉ kịp lao đến bảo vệ Xuân Đào.

Trong chớp mắt, đại đao văng ra xa, cùng nhau bay ra theo sau đó còn có gã râu quai nón và đám thổ phỉ.

Một bóng người cao lớn (Tiêu Lẫm) từ trên trời giáng xuống, chắn ở trước mặt Lê Tô Tô, tay cầm trường kiếm, thân pháp đẹp đẽ, đánh bại hết toàn bộ lũ cướp, tất cả bọn chúng đều đang lăn lộn r3n rỉ dưới đất, không một ai chạy thoát.

Lê Tô Tô thật sự hốt hoảng, bóng người này thật sự quá quen thuộc, nàng không dám tin vào hai mắt mình nữa.

|Hồi tưởng cảnh 1 -19|

Công Dã Tịch Vô: [ Ngươi đừng hòng bắt được muội ấy.

]

Chỉ trong chớp mắt, trường kiếm ngập tràn ma khi đâm xuyên qua lồ ng ngực Công Dã Tịch Vô.

[Kết thúc hồi tưởng]

Lê Tô Tô: [ Sư huynh…? ]

Mắt Lê Tô Tô lập tức đỏ lên, nàng không nhịn được mà nhào lên trước muốn ôm lấy đại sư huynh.

Kết quả “Công Dã Tịch Vô” lập tức lùi ra sau một bước, tránh đi sự đụng chạm của Lê Tô Tô.

Ko

Biểu cảm của hắn lãnh đạm, thậm chí có chút chán nản mà nhìn Lê Tô Tô.

Tiêu Lẫm: [ Xin nhị tiểu thư tự trọng.

]

Lê Tô Tô lảo đảo một cái, sắp khóc tới nơi.

Lê Tô Tô: [ Đại sư huynh, Công Dã sư huynh… ]

Tiêu Lẫm nhíu mày.

Tiêu Lẫm: [ Ngươi gọi ta là gì? ]

Lê Tô Tô ngẩn ra, nhìn kĩ lại, người này đang mặc quần áo gọn nhẹ kiểu tập võ, chất liệu may mặc khá tốt, kiểu dáng tuy không phức tạp, lại có vẻ quý phái ung dung, không giống Công Dã Tịch Vô khi xuất hiện luôn nhẹ nhàng thư thái, luôn có khí độ của người tu tiên.

Lúc này có một hộ vệ khác (Chung Thái) vội vã đuổi tới, thần sắc lo lắng.

Chung Thái: [ Điện hạ, ngài không sao chứ.

Diệp nhị tiểu thư, sao lại là cô? ]

Chung Thái theo bản năng che chắn trước mặt Tiêu Lẫm, muốn bảo vệ điện hạ khỏi ma trảo của vị “Diệp nhị tiểu thư” này.

Lê Tô Tô ảm đạm.

Lê Tô Tô (O.

S): “Hắn không phải đại sư huynh.”

Xuân Đào lập tức phản ứng lại, vội vàng tiến lên bịa chuyện lừa gạt.

Xuân Đào: [ Lục điện hạ! Tiểu thư nàng ấy vừa ngã đập đầu, có hơi lú lẫn, xin ngài thứ lỗi cho…]

Tiêu Lẫm liếc mắt nhìn Lê Tô Tô một cái.

Tiêu Lẫm: [ Nhị tiểu thư, xin cô đừng diễn trò nữa.

Tiêu Lẫm ta đời này chỉ thích mỗi mình Diệp Băng Thường, tuyệt đối sẽ không thích cô, vừa nãy cứu cô, cũng là vì xuất phát từ đạo nghĩa mà thôi.

Xin cô tự mình giải quyết cho tốt.

Cáo từ.

]

Tiêu Lẫm xoay người dẫn theo Chung Thái rời đi, không thèm liếc mắt nhìn Lê Tô Tô một cái nào.

Lê Tô Tô như mất hồn, nhìn theo bóng Tiêu Lẫm.

Lê Tô Tô: [ Hắn tên… Tiêu Lẫm? ]

Xuân Đào: [ Đúng vậy, tiểu thư người không nhớ rõ cha mẹ cũng thôi đi, sao lại quên cả Lục điện hạ vậy ạ? ]

Lê Tô Tô: (Cúi đầu) [ À, vậy em nói thử đi, hắn là người như thế nào? ]

Xuân Đào: [ Lục điện hạ là người con chính thất duy nhất của bệ hạ, được người dân vô cùng tôn trọng, ngài được xưng là Hoa Sơn Trà Điện Hạ.

]

Lê Tô Tô: (Ngẩn ngơ) [ Thế vừa rồi hắn nói thích gì đấy, cố ý là sao?]

Xuân Đào ấp úng, cảm thấy khó xử.

Xuân Đào: [ Tiểu thư, nếu người đã quên, thì đừng nên hỏi tới làm gì nữa, quên đi vẫn là tốt hơn cả.

]

Lê Tô Tô: [ Không sao đâu, em cứ nói cho ta nghe đi.

]

Xuân Đào: [ Đã nhiều năm rồi, tiểu thư ái mộ Lục điện hạ mà không thành, mà bây giờ Lục điện hạ lại sắp thành tỷ phu của người rồi.

]

Lê Tô Tô: [Ta, ta ái mộ hắn?]

Xuân Đào: (Gật đầu) [ Cả Thịnh Đô đều biết.

]

Lê Tô Tô: [ Hắn mới vừa rồi nhắc đến Diệp Băng Thường gì đó, đó là tỉ tỉ của ta ư? ]

Xuân Đào: [ Đúng vậy ạ, mấy hôm trước Lục điện hạ có đến phủ hỏi thăm đại tiểu thư, trong lòng người thấy khó chịu, bèn đẩy đại tiểu thư xuống nước, Lục điện hạ là đang nổi nóng với người, người đừng trách cách ngài ấy nói chuyện.]

Lê Tô Tôt (O.

S): … “Đẩy xuống nước? Diệp Tịch Vụ, cô quá thiếu đạo đức rồi đấy.”

Lê Tô Tô: [ Thế tỉ tỉ ta có khỏe không? ]

Xuân Đào: [ Nói là bị cảm lạnh, nhưng chắc là không có gì trở ngại đâu, chỉ là hôm nay thái độ của tiểu thư khác thường, nói là muốn ra ngoài cầu phúc thay nàng ta…]

Hai người đang chuyện trò, đám thổ phỉ kia đột nhiên quay lại, dọa Lê Tô Tô hết hồn.

Kết quả gã râu quai nón lại chạy đến đây, nở nụ cười nịnh nọt.

Gã râu quai nón: [ Nhị tiểu thư, thế nào rồi? ]

Lê Tô Tô: (Căng thẳng) [ Cái gì mà thế nào rồi, ngươi đừng đến đây.]

Gã râu quai nón: [ Chúng tiểu nhân diễn thế nào! Vừa nãy không làm người sợ chứ, người cũng đừng trách chúng tôi, là người dặn chúng tôi phải càng hung dữ càng tốt mà!]

Lê Tô Tô: [A?]

Gã râu quai nón: [ Không phải chứ, Nhị tiểu thư, cô đừng có chối nha.

Đã thỏa thuận với nhau là chỉ cần dẫn được Lục điện hạ đến đây diễn vở Anh hùng cứu mỹ nhân, là sẽ cho các anh em mười lượng bạc.

Hai người gặp cũng gặp rồi, nhào cũng đã nhào vào lòng nhau rồi, hàn huyên thì cũng đã hàn huyên rồi, nên trả tiền cho tiểu nhân đi chứ? ]

Xuân Đào kinh ngạc.

Xuân Đào: [Trời ạ, tiểu thư người…]

Xuân Đào che miệng.

Xuân Đào: [Xuân Đào tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.]

Lê Tô Tô tức giận đến chóng mặt hoa mắt, chấp nhận số phận rút túi trả tiền.

Lê Tô Tô (O.

S): “Diệp Tịch Vụ ơi là Diệp Tịch Vụ, cô còn tí đạo đức nào để mất nữa không vậy…”.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5688 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5227 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4965 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4546 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4474 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4375 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter