Chương : 26
Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Lãnh Minh Hà, Bạch Y, Tà Si Vô Diện.
Biên: Khang_a_ca
Trong rừng rậm trống trải, có ba con viêm báo toàn thân đỏ như máu đang phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Lông của chúng nó chập chờn trông như ngọn lửa đang bùng cháy, hai mắt đỏ ngầu trợn trừng, nhìn chằm chằm vào hai đạo nhân ảnh phía trước.
Hai người đó chính là Khương Dịch Niên và Lạc Trần.
Nhìn ba con viêm báo hung tợn vây quanh, Lạc Trần không những không cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại hai con ngươi của hắn còn phát ra ánh sáng lập lòe.
Hắn chằm chú nhìn ba con viêm báo này với vẻ nôn nóng lẫn mong đợi, rồi thì thầm với Khương Dịch Niên:
- Đêm nay ăn thịt báo cắt mỏng nhé.
Khương Dịch Niên trừng mắt bó tay. Cái tên gia hỏa này, vừa trông thấy hung thú, phản ứng đầu tiên lại là nghĩ xem chúng có thể chế biến thành thức ăn ngon miệng nào.
Dường như hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lạc Trần, ba con viêm báo đó lại phát ra tiếng gầm gừ, rồi bỗng nhiên hóa thành ba đạo tàn ảnh xích hồng phóng vọt tới.
Chúng há cái miệng đỏ lòm như chậu máu ra, táp về phía Khương Dịch Niên.
- Là hắn muốn ăn các ngươi, vì cái gì các ngươi lại lao đến cắn ta?
Khương Dịch Niên bĩu môi nói.
Tuy hắn đang nói nhưng động tác cũng không hề chậm lại.
Hắn đột nhiên xông ra ngoài trong nháy mắt.
Cửu Uyên giản trên tay hắn cũng mang theo âm thanh xé gió nặng nề, linh quang lưu chuyển lấp lánh, nện vào trên đầu một con viêm báo.
Lực lượng mạnh mẽ lập tức làm cho con viêm báo này bị đập văng xuống đất.
Sau khi tung ra một kích giải quyết xong một con viêm báo, Khương Dịch Niên bỗng nhiên nghiêng người sang một bên, tránh né một luồng xích ảnh.
Ngay sau đó, thân thể hắn đột nhiên xoay tròn như gió lốc.
Chân phải như roi dài mang theo một đợt kình phong đá vào dưới bụng con viêm báo, khiến cho nó bay ngay ra ngoài rồi nằm bất động.
- Cơ thể quá rắn chắc!
Mặc dù đã dùng linh lực bao bọc lấy chân, nhưng sau khi tung ra một cước này, Khương Dịch Niên vẫn nhịn không được mà nhe răng nhếch miệng hít sâu vào một hơi.
Toàn bộ mu bàn chân của hắn đều có cảm giác tê dại.
Cùng lúc đó, con viêm báo thứ ba cũng rít gào phóng đến.
Nó chỉ lóe lên một cái thôi thì đã xuất hiện ở trước mặt Khương Dịch Niên, móng vuốt sắc bén vồ tới.
Lạc Trần đang đứng ở một bên xem trò vui, vừa thấy như thế thì định ném viên đá trong tay ra để cứu nguy.
Thế nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một bóng trắng vọt ra từ trong lồng ngực của Khương Dịch Niên, rõ ràng cái bóng đó chính là con thú nhỏ kia.
Con thú nhỏ này đối mặt với viêm báo dữ tợn nhưng lại không hề e ngại chút nào.
Nó ngược lại còn phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong tiếng gầm mơ hồ còn mang theo long uy.
Con thú nhỏ kia vung móng vuốt ra, phía trên có long lân màu vàng lấp lóe, sau đó đập thẳng vào đầu con viêm báo kia, vang ra tiếng động như đập vào sắt thép.
"Ầm!"
Con viêm báo có thân hình to lớn kia bị thú nhỏ đập trúng một trảo mà như bị cự thạch ngàn cân va vào.
Sau khi kêu rên một tiếng thảm thiết, thân thể to lớn của nó liền rơi thẳng xuống.
Tạo ra một cái hố to trên mặt đất, mất mạng ngay tức khắc.
Con thú nhỏ nhào lộn một vòng ở giữa không trung, rồi hạ xuống thi thể con viêm báo.
Sau đó nó ngẩng cái đầu lên, đắc ý hướng về phía Khương Dịch Niên phát ra tiếng gầm nhẹ.
Đến lúc này Khương Dịch Niên và Lạc Trần mới kịp phản ứng.
Cả hai dùng ánh mắt kinh nhiên nhìn con thú nhỏ mới nở không lâu.
Lực lượng một kích lúc trước của nó ngay cả Khương Dịch Niên cũng không dám xem thường.
- Xem ra tiểu tử này thật đúng là quái dị...
Lạc Trần đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ, kinh ngạc thốt ra.
Vừa mới ra đời không được mấy ngày mà đã có thể có lực lượng kinh khủng như vậy, đủ để chứng minh huyết mạch của con thú nhỏ trước mắt không hề đơn giản.
Khương Dịch Niên cũng vô cùng hiếu kỳ đưa tay bế nó lên.
Con thú nhỏ thì tùy ý hắn chọc phá, lấy cái đầu bé xíu đã mọc ra sừng rồng ủi ủi bàn tay của hắn, bộ dạng nhu thuận như nước, nào có khí thế hung hãn lúc trước.
- Tiểu gia hỏa này thật sự là có thiên phú a, đã như vậy thì không thể nào vô danh được. Ta thấy ngươi có sức lực kinh người, lại có thể dùng một đòn mà đánh chết viêm báo, về sau liền gọi ngươi là Tiểu Man đi.
Khương Dịch Niên gõ gõ lên đầu con thú nhỏ, vui vẻ nói.
Con thú nhỏ như là nghe hiểu được hắn nói gì, kêu lên hai tiếng
"A y a y."
Thoạt nhìn rất là vui vẻ cùng mãn nguyện.
Khương Dịch Niên thấy vậy liền bật cười thành tiếng, sau đó khom người lấy ngọc phù ra thu lấy máu huyết của ba con viêm báo.
Cuối cùng, tinh huyết hóa thành hơn hai mươi viên linh châu trong suốt, sáng long lanh, phát ra tiếng vang cực kỳ thanh thúy.
- Cho ngươi.
Khương Dịch Niên tiện tay đem một nửa số linh châu ném cho Lạc Trần.
Trải qua một khoảng thời gian cố gắng, mỗi người bọn họ đã có được hơn năm trăm viên linh châu, nói gì thì nói cũng xem như là thu hoạch khá tốt.
Khương Dịch Niên sửa soạn ba cỗ thi thể lại một chút, chuẩn bị lấy đi chế biến thành bữa ăn đêm.
Làm xong những việc này, hắn mới đặt mông ngồi xuống đất, móc ra địa đồ của Linh Lộ từ trong ngực, xem xét vị trí một lúc.
- Linh Lộ này thật là rộng lớn, chúng ta đi đã hơn nửa tháng vậy mà ngay cả một phần ba rìa ngoài còn chưa đi hết.
Khương Dịch Niên nhìn nhìn địa đồ, cảm thán.
Linh Lộ có hình vành khuyên, chia thành ngoại lộ, nội lộ cùng với chỗ trong cùng là hạch tâm, mà vị trí của nhóm Khương Dịch Niên hiện tại là ở ngoại lộ.
Dù đã liên tục di chuyển đến hơn nửa tháng, vậy mà vẫn chưa đi được phân nửa ngoại lộ, thế mới thấy rõ sự bao la rộng lớn của Linh Lộ.
Lạc Trần ở một bên vẫn là không thèm để ý chút nào, bộ dáng nhàn nhã bất cần, qua thái độ đó, chỉ e là hắn không có coi chuyến đi Linh Lộ này là một lần lịch luyện.
Đối với hắn mà nói, chuyến đi này cũng giống như một lần dạo chơi cho khuây khỏa, buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.
Hắn nhìn thoáng qua Khương Dịch Niên đang ngồi bên cạnh đống thi thể hung thú.
Sau đó hắn vung ống tay áo lên, kình phong phát ra ào ạt, đem lớp tro bụi phủ bên trên tảng đá nằm ở gần đó thổi sạch, lúc này mới chịu khoan thai ngồi xuống.
Xem tư thế này, dĩ nhiên là hắn có thói quen thích sạch sẽ a.
Khương Dịch Niên nhịn không được lại trợn mắt liếc hắn một cái nữa, cái tên ẻo lả này thật đúng là một công tử ca "không ăn khói lửa nhân gian".
“Không biết cuối cùng Đại sư huynh ở nơi nào...”
Khương Dịch Niên bỗng nhiên hạ giọng, khẽ lẩm bẩm một mình.
Hắn đi tới Linh Lộ, mục đích chủ yếu nhất là tìm ra hung thủ làm cho Trì Giáo diệt môn.
Mà vấn đề này, thì phải tìm ra được Tần Uyên thì mới có thể biết được chân tướng.
Vừa nghĩ tới thảm án diệt môn khi trước, Khương Dịch Niên bỗng nhiên nắm chặt hai quả đấm, tròng mắt hiển hiện tơ máu.
Bóng dáng người áo đen huyền bí ngày hôm đó lóe lên trong đầu hắn, khiến cho lồng ngực của hắn truyền ra cảm giác đau nhói.
Hắn bỗng cảm thấy việc hít thở trở nên khó khăn.
Con mắt màu tím đen trong lòng bàn lại hơi hơi mở ra trong thời khắc này.
Một cỗ lực lượng vô cùng bá đạo dâng trào.
Cỗ lực lượng kia vừa xuất hiện, trong lòng Khương Dịch Niên liền hiện diện một luồng ý nghĩ bạo ngược, hai con mắt biến thành đỏ bừng, ham muốn giết chóc từ trong sâu thẳm tâm can tuôn ra.
Vào lúc nguy cấp thế này, Lạc Trần đã nhận ra Khương Dịch Niên có gì đó không đúng, khuôn mặt hắn hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn tung mình một cái liền xuất hiện ở trước mặt Khương Dịch Niên.
Bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vỗ một cái lên mi tâm Khương Dịch Niên.
Trong chớp mắt, một cỗ linh lực bất ngờ tràn vào trong cơ thể Khương Dịch Niên.
Cỗ linh lực này vô cùng tinh thuần, dường như nó còn có tác dụng ổn định tâm thần.
Hóa giải hết thảy khí tức bạo ngược trong lòng Khương Dịch Niên.
Tiếng thở dốc của Khương Dịch Niên từ từ bình ổn lại, ánh mắt cũng trở về thanh minh như lúc bình thường.
Lúc nãy, nội tâm của hắn đã bị chấn động.
Xem ra tâm trí của hắn vẫn còn chưa đủ kiên định, thiếu chút đã bởi vì lực lượng thần bí của con mắt tím đen ở trong lòng bàn mà mất đi phương hướng.
Trong quá trình hắn khôi phục, một làn khí ấm áp cũng chảy xuôi vào trong tứ chi bách hài.
Hắn bỗng nhiên cảm giác được dao động của linh lực trong cơ thể hơi khác với bình thường.
Trong lúc bất tri bất giác, vậy mà hắn lại tăng lên một bậc mới.
- Vậy mà ta lại tăng lên tới Linh Luân cảnh trung kỳ...
Khương Dịch Niên đầy ắp kinh ngạc mà cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bị băng vải quấn quanh, làm ra bộ dáng đắm chìm vào suy nghĩ.
Rõ ràng là lúc trước, con mắt tím đen nằm trong lòng bàn tay truyền tới một cỗ lực lượng kỳ lạ.
Hình như cỗ lực lượng đó đã dung nhập vào linh lực bên trong cơ thể hắn, lúc này mới khiến cho linh lực của hắn được tăng lên.
Mặc dù lần tăng lên này đến có chút bất ngờ, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc trong lòng của Khương Dịch Niên trào dâng niềm hưng phấn và tâm tình kích động.
Dù sao thực lực tăng lên là một chuyện rất tốt.
- Đa tạ!!!
Khương Dịch Niên ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Trần vẫn còn đọng lại dáng vẻ lo âu trên mặt mà nói lời cảm tạ.
Từ đáy lòng hắn dâng lên niềm biết ơn vô cùng.
Hắn vươn tay cầm lấy bàn tay trắng nõn của Lạc Trần kề sát mi tâm của mình để bày tỏ lòng cảm kích.
Biên: Khang_a_ca
Trong rừng rậm trống trải, có ba con viêm báo toàn thân đỏ như máu đang phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Lông của chúng nó chập chờn trông như ngọn lửa đang bùng cháy, hai mắt đỏ ngầu trợn trừng, nhìn chằm chằm vào hai đạo nhân ảnh phía trước.
Hai người đó chính là Khương Dịch Niên và Lạc Trần.
Nhìn ba con viêm báo hung tợn vây quanh, Lạc Trần không những không cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại hai con ngươi của hắn còn phát ra ánh sáng lập lòe.
Hắn chằm chú nhìn ba con viêm báo này với vẻ nôn nóng lẫn mong đợi, rồi thì thầm với Khương Dịch Niên:
- Đêm nay ăn thịt báo cắt mỏng nhé.
Khương Dịch Niên trừng mắt bó tay. Cái tên gia hỏa này, vừa trông thấy hung thú, phản ứng đầu tiên lại là nghĩ xem chúng có thể chế biến thành thức ăn ngon miệng nào.
Dường như hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lạc Trần, ba con viêm báo đó lại phát ra tiếng gầm gừ, rồi bỗng nhiên hóa thành ba đạo tàn ảnh xích hồng phóng vọt tới.
Chúng há cái miệng đỏ lòm như chậu máu ra, táp về phía Khương Dịch Niên.
- Là hắn muốn ăn các ngươi, vì cái gì các ngươi lại lao đến cắn ta?
Khương Dịch Niên bĩu môi nói.
Tuy hắn đang nói nhưng động tác cũng không hề chậm lại.
Hắn đột nhiên xông ra ngoài trong nháy mắt.
Cửu Uyên giản trên tay hắn cũng mang theo âm thanh xé gió nặng nề, linh quang lưu chuyển lấp lánh, nện vào trên đầu một con viêm báo.
Lực lượng mạnh mẽ lập tức làm cho con viêm báo này bị đập văng xuống đất.
Sau khi tung ra một kích giải quyết xong một con viêm báo, Khương Dịch Niên bỗng nhiên nghiêng người sang một bên, tránh né một luồng xích ảnh.
Ngay sau đó, thân thể hắn đột nhiên xoay tròn như gió lốc.
Chân phải như roi dài mang theo một đợt kình phong đá vào dưới bụng con viêm báo, khiến cho nó bay ngay ra ngoài rồi nằm bất động.
- Cơ thể quá rắn chắc!
Mặc dù đã dùng linh lực bao bọc lấy chân, nhưng sau khi tung ra một cước này, Khương Dịch Niên vẫn nhịn không được mà nhe răng nhếch miệng hít sâu vào một hơi.
Toàn bộ mu bàn chân của hắn đều có cảm giác tê dại.
Cùng lúc đó, con viêm báo thứ ba cũng rít gào phóng đến.
Nó chỉ lóe lên một cái thôi thì đã xuất hiện ở trước mặt Khương Dịch Niên, móng vuốt sắc bén vồ tới.
Lạc Trần đang đứng ở một bên xem trò vui, vừa thấy như thế thì định ném viên đá trong tay ra để cứu nguy.
Thế nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một bóng trắng vọt ra từ trong lồng ngực của Khương Dịch Niên, rõ ràng cái bóng đó chính là con thú nhỏ kia.
Con thú nhỏ này đối mặt với viêm báo dữ tợn nhưng lại không hề e ngại chút nào.
Nó ngược lại còn phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong tiếng gầm mơ hồ còn mang theo long uy.
Con thú nhỏ kia vung móng vuốt ra, phía trên có long lân màu vàng lấp lóe, sau đó đập thẳng vào đầu con viêm báo kia, vang ra tiếng động như đập vào sắt thép.
"Ầm!"
Con viêm báo có thân hình to lớn kia bị thú nhỏ đập trúng một trảo mà như bị cự thạch ngàn cân va vào.
Sau khi kêu rên một tiếng thảm thiết, thân thể to lớn của nó liền rơi thẳng xuống.
Tạo ra một cái hố to trên mặt đất, mất mạng ngay tức khắc.
Con thú nhỏ nhào lộn một vòng ở giữa không trung, rồi hạ xuống thi thể con viêm báo.
Sau đó nó ngẩng cái đầu lên, đắc ý hướng về phía Khương Dịch Niên phát ra tiếng gầm nhẹ.
Đến lúc này Khương Dịch Niên và Lạc Trần mới kịp phản ứng.
Cả hai dùng ánh mắt kinh nhiên nhìn con thú nhỏ mới nở không lâu.
Lực lượng một kích lúc trước của nó ngay cả Khương Dịch Niên cũng không dám xem thường.
- Xem ra tiểu tử này thật đúng là quái dị...
Lạc Trần đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ, kinh ngạc thốt ra.
Vừa mới ra đời không được mấy ngày mà đã có thể có lực lượng kinh khủng như vậy, đủ để chứng minh huyết mạch của con thú nhỏ trước mắt không hề đơn giản.
Khương Dịch Niên cũng vô cùng hiếu kỳ đưa tay bế nó lên.
Con thú nhỏ thì tùy ý hắn chọc phá, lấy cái đầu bé xíu đã mọc ra sừng rồng ủi ủi bàn tay của hắn, bộ dạng nhu thuận như nước, nào có khí thế hung hãn lúc trước.
- Tiểu gia hỏa này thật sự là có thiên phú a, đã như vậy thì không thể nào vô danh được. Ta thấy ngươi có sức lực kinh người, lại có thể dùng một đòn mà đánh chết viêm báo, về sau liền gọi ngươi là Tiểu Man đi.
Khương Dịch Niên gõ gõ lên đầu con thú nhỏ, vui vẻ nói.
Con thú nhỏ như là nghe hiểu được hắn nói gì, kêu lên hai tiếng
"A y a y."
Thoạt nhìn rất là vui vẻ cùng mãn nguyện.
Khương Dịch Niên thấy vậy liền bật cười thành tiếng, sau đó khom người lấy ngọc phù ra thu lấy máu huyết của ba con viêm báo.
Cuối cùng, tinh huyết hóa thành hơn hai mươi viên linh châu trong suốt, sáng long lanh, phát ra tiếng vang cực kỳ thanh thúy.
- Cho ngươi.
Khương Dịch Niên tiện tay đem một nửa số linh châu ném cho Lạc Trần.
Trải qua một khoảng thời gian cố gắng, mỗi người bọn họ đã có được hơn năm trăm viên linh châu, nói gì thì nói cũng xem như là thu hoạch khá tốt.
Khương Dịch Niên sửa soạn ba cỗ thi thể lại một chút, chuẩn bị lấy đi chế biến thành bữa ăn đêm.
Làm xong những việc này, hắn mới đặt mông ngồi xuống đất, móc ra địa đồ của Linh Lộ từ trong ngực, xem xét vị trí một lúc.
- Linh Lộ này thật là rộng lớn, chúng ta đi đã hơn nửa tháng vậy mà ngay cả một phần ba rìa ngoài còn chưa đi hết.
Khương Dịch Niên nhìn nhìn địa đồ, cảm thán.
Linh Lộ có hình vành khuyên, chia thành ngoại lộ, nội lộ cùng với chỗ trong cùng là hạch tâm, mà vị trí của nhóm Khương Dịch Niên hiện tại là ở ngoại lộ.
Dù đã liên tục di chuyển đến hơn nửa tháng, vậy mà vẫn chưa đi được phân nửa ngoại lộ, thế mới thấy rõ sự bao la rộng lớn của Linh Lộ.
Lạc Trần ở một bên vẫn là không thèm để ý chút nào, bộ dáng nhàn nhã bất cần, qua thái độ đó, chỉ e là hắn không có coi chuyến đi Linh Lộ này là một lần lịch luyện.
Đối với hắn mà nói, chuyến đi này cũng giống như một lần dạo chơi cho khuây khỏa, buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.
Hắn nhìn thoáng qua Khương Dịch Niên đang ngồi bên cạnh đống thi thể hung thú.
Sau đó hắn vung ống tay áo lên, kình phong phát ra ào ạt, đem lớp tro bụi phủ bên trên tảng đá nằm ở gần đó thổi sạch, lúc này mới chịu khoan thai ngồi xuống.
Xem tư thế này, dĩ nhiên là hắn có thói quen thích sạch sẽ a.
Khương Dịch Niên nhịn không được lại trợn mắt liếc hắn một cái nữa, cái tên ẻo lả này thật đúng là một công tử ca "không ăn khói lửa nhân gian".
“Không biết cuối cùng Đại sư huynh ở nơi nào...”
Khương Dịch Niên bỗng nhiên hạ giọng, khẽ lẩm bẩm một mình.
Hắn đi tới Linh Lộ, mục đích chủ yếu nhất là tìm ra hung thủ làm cho Trì Giáo diệt môn.
Mà vấn đề này, thì phải tìm ra được Tần Uyên thì mới có thể biết được chân tướng.
Vừa nghĩ tới thảm án diệt môn khi trước, Khương Dịch Niên bỗng nhiên nắm chặt hai quả đấm, tròng mắt hiển hiện tơ máu.
Bóng dáng người áo đen huyền bí ngày hôm đó lóe lên trong đầu hắn, khiến cho lồng ngực của hắn truyền ra cảm giác đau nhói.
Hắn bỗng cảm thấy việc hít thở trở nên khó khăn.
Con mắt màu tím đen trong lòng bàn lại hơi hơi mở ra trong thời khắc này.
Một cỗ lực lượng vô cùng bá đạo dâng trào.
Cỗ lực lượng kia vừa xuất hiện, trong lòng Khương Dịch Niên liền hiện diện một luồng ý nghĩ bạo ngược, hai con mắt biến thành đỏ bừng, ham muốn giết chóc từ trong sâu thẳm tâm can tuôn ra.
Vào lúc nguy cấp thế này, Lạc Trần đã nhận ra Khương Dịch Niên có gì đó không đúng, khuôn mặt hắn hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn tung mình một cái liền xuất hiện ở trước mặt Khương Dịch Niên.
Bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vỗ một cái lên mi tâm Khương Dịch Niên.
Trong chớp mắt, một cỗ linh lực bất ngờ tràn vào trong cơ thể Khương Dịch Niên.
Cỗ linh lực này vô cùng tinh thuần, dường như nó còn có tác dụng ổn định tâm thần.
Hóa giải hết thảy khí tức bạo ngược trong lòng Khương Dịch Niên.
Tiếng thở dốc của Khương Dịch Niên từ từ bình ổn lại, ánh mắt cũng trở về thanh minh như lúc bình thường.
Lúc nãy, nội tâm của hắn đã bị chấn động.
Xem ra tâm trí của hắn vẫn còn chưa đủ kiên định, thiếu chút đã bởi vì lực lượng thần bí của con mắt tím đen ở trong lòng bàn mà mất đi phương hướng.
Trong quá trình hắn khôi phục, một làn khí ấm áp cũng chảy xuôi vào trong tứ chi bách hài.
Hắn bỗng nhiên cảm giác được dao động của linh lực trong cơ thể hơi khác với bình thường.
Trong lúc bất tri bất giác, vậy mà hắn lại tăng lên một bậc mới.
- Vậy mà ta lại tăng lên tới Linh Luân cảnh trung kỳ...
Khương Dịch Niên đầy ắp kinh ngạc mà cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bị băng vải quấn quanh, làm ra bộ dáng đắm chìm vào suy nghĩ.
Rõ ràng là lúc trước, con mắt tím đen nằm trong lòng bàn tay truyền tới một cỗ lực lượng kỳ lạ.
Hình như cỗ lực lượng đó đã dung nhập vào linh lực bên trong cơ thể hắn, lúc này mới khiến cho linh lực của hắn được tăng lên.
Mặc dù lần tăng lên này đến có chút bất ngờ, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc trong lòng của Khương Dịch Niên trào dâng niềm hưng phấn và tâm tình kích động.
Dù sao thực lực tăng lên là một chuyện rất tốt.
- Đa tạ!!!
Khương Dịch Niên ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Trần vẫn còn đọng lại dáng vẻ lo âu trên mặt mà nói lời cảm tạ.
Từ đáy lòng hắn dâng lên niềm biết ơn vô cùng.
Hắn vươn tay cầm lấy bàn tay trắng nõn của Lạc Trần kề sát mi tâm của mình để bày tỏ lòng cảm kích.