Chương 4: Khó lừa dối nhất chính là chính mình
Bóng đêm lạnh giá, ánh nến lấp lánh, ánh lửa toát ra, vách tường lạnh băng phát họa ra một nam tử quần áo tả tơi. Mặc dù mặc đồ vải lanh thô nhưng không khó để nhận ra người đàn ông này sinh ra đã có nước da tốt, áo choàng trên đầu che gần hết nửa khuôn mặt, nửa mặt còn lại rất gầy nhưng đôi mắt lại lóe ra ánh sáng rất nhẹ nhàng.
"Tại sao phải nói dối?" Một giọng nói khàn khàn truyền ra, nhưng cho dù có khàn khàn, nhưng ngữ khí lại vô cùng ôn nhu.
Diệp Tam ngồi trên ghế, vô cùng thích thú nhìn người đàn ông trước mặt, như thể tra tấn hắn đã trở thành một thú vui, hắn càng đau khổ, nàng càng vui vẻ.
"Nhị ca của ta, ta oan uổng ngươi chỗ nào? Nếu ngươi không nói với ta, nốt ruồi đỏ trên mặt ngươi rốt cuộc là làm sao?" Nói xong, nàng nàng tay chậm rãi vén áo choàng của nam nhân lên để lộ nửa khuôn mặt còn lại, một nốt ruồi đỏ tươi ở trước mặt.
Ngày hôm đó, hắn quả thật dùng ngực làm ấm băng, nhưng người nhảy vào băng đầu tiên là Cố Tần Tần.
Nàng rốt cuộc không còn kiềm chế cảm giác căng thẳng của mình, nàng không giả vờ nữa, nàng không phải là giao nhân không tình cảm, nàng có lồng cực, có nhịp tim, tim của nàng còn đập mạnh mẽ, nàng sẽ vui hay buồn, nước mắt nàng xuyên qua băng, chìm xuống góc áo của mẫu thân.
Nhưng một con giao nhân có tình cảm đồng nghĩa với một quả bom hẹn giờ sẽ trả thù, Cố Mang Chi sửng sốt một hồi lâu, nhảy lên mặt băng, ôm nàng vào lòng, không cho người khác nhìn thấy nước mắt của nàng.
Khi Cố tướng quân đến, hắn nói: "Mang Chi có tội. Cầu phụ thân xem ở di nương hầu hạ phụ thân nhiều năm, nghĩa muội tuổi còn nhỏ, sau khi hạ táng di nương, hết thảy lỗi, Mang Chi nguyện chịu thay cho nghĩa muội."
Cho dù hắn biết, hắn không phải là người được phụ thân thích, cho dù hắn biết, di nương bị băng hình cũng là bút tích của phụ thân hắn, bởi vì ngày hôm qua bà đã quyết định giết phụ thân để báo thù cho tộc nhân của mình.
Nhưng hắn thực sự muốn bảo vệ Cố Tần Tần. Nốt ruồi đỏ là phụ thân tức giận vung thần trùy trong tay áo đánh, vốn là hướng về phía Cố Tần Tần, hắn đã chặn trước mặt nàng, thần trùy vừa lúc đánh vào ngay dưới mắt trái hắn.
Thần trùy đến xương, hủy đi tu vi, từ đó trở đi Cố Mang Chi trở thành đồ hữu thân cốt, lại cơ hồ tay trói gà không chặt.
Diệp Tam cắn môi, bước tới, mở khóa xiềng xích trên tay hắn, hai tay Cố Mang Chi yếu ớt thả xuống, nhưng nàng lại dùng tay nâng cằm hắn lên.
"Nói cho ta biết, ngươi có quan hệ thân thiết với mẹ ta, nói cho ta biết tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tiểu đệ của ta là như thế nào?" Diệp Tam gần như phát điên, đôi mắt đẫm lệ, mạch máu trên cổ rõ ràng, cơ thể gầy gò lại giống như đã tập trung toàn bộ sức lực, như thể một giây sau sẽ bẻ gãy cổ người trước mặt.
Đôi mắt Cố Mang Chi lưu chuyển, chống lại ánh mắt của nàng, dùng một tay vuốt lại chỗ tóc trên trán nàng, một lúc lâu sau mới mỉm cười nói: "Tần Tần, nếu ngươi thực sự khó chịu thì cứ giết ta đi. Không cần thiết phải bịa đặt về ta và di nương, chúng ta cũng không phải là người như vậy."
"Ngươi nói bậy!" Diệp Tam, ừ, cũng chính là Cố Tần Tần siết chặt tay đến mức Cố Mang Chi không khỏi cau mày, nhắm mắt lại chịu đựng, một lúc sau, nàng cảm thấy mình giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, hai tay tóm lấy áo Mang Chỉ, vùi đầu vào ngực hắn, ôm mặt khóc nức nở.
Mang Chi nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu nàng, khàn khàn nói nhỏ: "Tần Tần, thực xin lỗi."
Khóc được một lúc, Cố Tần Tần ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười, dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Cố Mang Chi, cười nói:
"Đã như vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi cả đời, một đời không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Ta muốn ngươi từ nay về sau không mang họ Cố, mà lấy họ của ta họ Diệp. Dù ta có làm gì, ngươi cũng phải chịu đựng, cho đến ngày ngươi nói cho ta biết."
Cố Mang Chi có chút sửng sốt, nhưng cũng chỉ khẽ mỉm cười.
"Được."
Thời tiết tháng ba hơi mát, một số lá non đã bắt đầu nhú mầm nhưng phần lớn chỉ có thể gói dưới lớp áo dày.
Mọi người đều thấy trái đất trụi lũi một mảnh, nhưng họ không biết rằng bên dưới sự im lặng này là sức sống vô tận.
Cố Tần Tần nằm dài trên giường tỉnh dậy, quay đầu nhìn lại liền thấy Diệp Mang Chi vừa mới làm xong bữa sáng đặt lên bàn, hai người lúc này thật ra rất xứng đôi, Diệp Mang Chi chính là thầy bói đi khắp hang cùng ngõ hẻm, Cố Tần Tần nàng là một người kể chuyện, ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng.
Ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, gần như ăn mày.
Cố Tần Tần rửa mặt, ngồi xuống bàn, gắp một miếng bánh ngọt, Diệp Mang Chi cũng ngồi xuống, đang định gắp một miếng bánh ngọt lên ăn, Cố Tần Tần trước mặt lại cầm một khối băng.
Hai khối băng cực lạnh, nàng tốn gần nửa tháng tiền pha trà, đi theo một tiểu yêu mua về.
Diệp Mang Chi hơi sửng sốt, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cầm khối băng lên ăn.
Tháng ba, cái lạnh mùa xuân ập đến lòng người, bên ngoài gió lạnh buốt xương, nhưng không thể so sánh với băng giá như nứt ra trong lồng ngực Diệp Mang Chi lúc này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể của hắn không bao lâu nữa có thể bị phá hủy hoàn toàn. Khi hắn nhắm mắt lại, từ từ làm tan đi lớp băng còn sót lại trong cơ thể, khi mở mắt ra, đồ ăn trên bàn đã trống không, chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Một ngày này, Diệp Tam lại đến đọc sách đúng giờ.
Người nghe kể chuyện đã chờ đợi trước quán trà, mấy hán tử vây quanh để đưa Diệp Tam lên khán đài.
"Lần nước nói đến Cố Mang Chi bị phạt hủy nhan, vương tử ngày xưa trở thành dân thường. Nhưng mọi người đều biết, vị thần này tuổi tác không giống người phàm. Nhìn bề ngoài, Cố Mang Chi chỉ là một thiếu niên, nhưng thực ra hắn đã là một nam tử trưởng thành đến không thể trưởng thành hơn. Người thường sẽ bị khuôn mặt lừa gạt, tựa như Cố Mang Chi đã chăm sóc Cố Tần Tần suốt mười ba năm, luôn coi nàng là một tiểu nha đầu cao không quá một cái bàn, nhưng lại không biết, giao nhân vốn sống lâu, lúc này Cố Tần Tần cũng có thể tương đương với người phàm hai mươi tám tuổi, nhưng nàng không muốn lớn lên nên cứ biến thành một đứa trẻ."
Mọi người dưới đài chú ý lắng nghe, một vài kẻ thô lỗ thân dài quá cổ, dựa vào hàng rào không chịu xuống, cũng không phải Diệp Tam kể chuyện hay, truyện xưa có bao nhiêu phấn khích, nhưng hôm nay, ở trong thiên hải bát hoang này, người nào không biết Cố tướng quân, lại người nào không biết Ma quân Cố Mang Chi, một ác ma nhu nhược bệnh tật nhưng cũng tàn nhẫn độc ác.
"Hôm nay chúng ta nói chuyện chính là chuyện Cố Mang Chi không muốn người khác biết."
"Tại sao phải nói dối?" Một giọng nói khàn khàn truyền ra, nhưng cho dù có khàn khàn, nhưng ngữ khí lại vô cùng ôn nhu.
Diệp Tam ngồi trên ghế, vô cùng thích thú nhìn người đàn ông trước mặt, như thể tra tấn hắn đã trở thành một thú vui, hắn càng đau khổ, nàng càng vui vẻ.
"Nhị ca của ta, ta oan uổng ngươi chỗ nào? Nếu ngươi không nói với ta, nốt ruồi đỏ trên mặt ngươi rốt cuộc là làm sao?" Nói xong, nàng nàng tay chậm rãi vén áo choàng của nam nhân lên để lộ nửa khuôn mặt còn lại, một nốt ruồi đỏ tươi ở trước mặt.
Ngày hôm đó, hắn quả thật dùng ngực làm ấm băng, nhưng người nhảy vào băng đầu tiên là Cố Tần Tần.
Nàng rốt cuộc không còn kiềm chế cảm giác căng thẳng của mình, nàng không giả vờ nữa, nàng không phải là giao nhân không tình cảm, nàng có lồng cực, có nhịp tim, tim của nàng còn đập mạnh mẽ, nàng sẽ vui hay buồn, nước mắt nàng xuyên qua băng, chìm xuống góc áo của mẫu thân.
Nhưng một con giao nhân có tình cảm đồng nghĩa với một quả bom hẹn giờ sẽ trả thù, Cố Mang Chi sửng sốt một hồi lâu, nhảy lên mặt băng, ôm nàng vào lòng, không cho người khác nhìn thấy nước mắt của nàng.
Khi Cố tướng quân đến, hắn nói: "Mang Chi có tội. Cầu phụ thân xem ở di nương hầu hạ phụ thân nhiều năm, nghĩa muội tuổi còn nhỏ, sau khi hạ táng di nương, hết thảy lỗi, Mang Chi nguyện chịu thay cho nghĩa muội."
Cho dù hắn biết, hắn không phải là người được phụ thân thích, cho dù hắn biết, di nương bị băng hình cũng là bút tích của phụ thân hắn, bởi vì ngày hôm qua bà đã quyết định giết phụ thân để báo thù cho tộc nhân của mình.
Nhưng hắn thực sự muốn bảo vệ Cố Tần Tần. Nốt ruồi đỏ là phụ thân tức giận vung thần trùy trong tay áo đánh, vốn là hướng về phía Cố Tần Tần, hắn đã chặn trước mặt nàng, thần trùy vừa lúc đánh vào ngay dưới mắt trái hắn.
Thần trùy đến xương, hủy đi tu vi, từ đó trở đi Cố Mang Chi trở thành đồ hữu thân cốt, lại cơ hồ tay trói gà không chặt.
Diệp Tam cắn môi, bước tới, mở khóa xiềng xích trên tay hắn, hai tay Cố Mang Chi yếu ớt thả xuống, nhưng nàng lại dùng tay nâng cằm hắn lên.
"Nói cho ta biết, ngươi có quan hệ thân thiết với mẹ ta, nói cho ta biết tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tiểu đệ của ta là như thế nào?" Diệp Tam gần như phát điên, đôi mắt đẫm lệ, mạch máu trên cổ rõ ràng, cơ thể gầy gò lại giống như đã tập trung toàn bộ sức lực, như thể một giây sau sẽ bẻ gãy cổ người trước mặt.
Đôi mắt Cố Mang Chi lưu chuyển, chống lại ánh mắt của nàng, dùng một tay vuốt lại chỗ tóc trên trán nàng, một lúc lâu sau mới mỉm cười nói: "Tần Tần, nếu ngươi thực sự khó chịu thì cứ giết ta đi. Không cần thiết phải bịa đặt về ta và di nương, chúng ta cũng không phải là người như vậy."
"Ngươi nói bậy!" Diệp Tam, ừ, cũng chính là Cố Tần Tần siết chặt tay đến mức Cố Mang Chi không khỏi cau mày, nhắm mắt lại chịu đựng, một lúc sau, nàng cảm thấy mình giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, hai tay tóm lấy áo Mang Chỉ, vùi đầu vào ngực hắn, ôm mặt khóc nức nở.
Mang Chi nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu nàng, khàn khàn nói nhỏ: "Tần Tần, thực xin lỗi."
Khóc được một lúc, Cố Tần Tần ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười, dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Cố Mang Chi, cười nói:
"Đã như vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi cả đời, một đời không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Ta muốn ngươi từ nay về sau không mang họ Cố, mà lấy họ của ta họ Diệp. Dù ta có làm gì, ngươi cũng phải chịu đựng, cho đến ngày ngươi nói cho ta biết."
Cố Mang Chi có chút sửng sốt, nhưng cũng chỉ khẽ mỉm cười.
"Được."
Thời tiết tháng ba hơi mát, một số lá non đã bắt đầu nhú mầm nhưng phần lớn chỉ có thể gói dưới lớp áo dày.
Mọi người đều thấy trái đất trụi lũi một mảnh, nhưng họ không biết rằng bên dưới sự im lặng này là sức sống vô tận.
Cố Tần Tần nằm dài trên giường tỉnh dậy, quay đầu nhìn lại liền thấy Diệp Mang Chi vừa mới làm xong bữa sáng đặt lên bàn, hai người lúc này thật ra rất xứng đôi, Diệp Mang Chi chính là thầy bói đi khắp hang cùng ngõ hẻm, Cố Tần Tần nàng là một người kể chuyện, ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng.
Ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, gần như ăn mày.
Cố Tần Tần rửa mặt, ngồi xuống bàn, gắp một miếng bánh ngọt, Diệp Mang Chi cũng ngồi xuống, đang định gắp một miếng bánh ngọt lên ăn, Cố Tần Tần trước mặt lại cầm một khối băng.
Hai khối băng cực lạnh, nàng tốn gần nửa tháng tiền pha trà, đi theo một tiểu yêu mua về.
Diệp Mang Chi hơi sửng sốt, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cầm khối băng lên ăn.
Tháng ba, cái lạnh mùa xuân ập đến lòng người, bên ngoài gió lạnh buốt xương, nhưng không thể so sánh với băng giá như nứt ra trong lồng ngực Diệp Mang Chi lúc này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể của hắn không bao lâu nữa có thể bị phá hủy hoàn toàn. Khi hắn nhắm mắt lại, từ từ làm tan đi lớp băng còn sót lại trong cơ thể, khi mở mắt ra, đồ ăn trên bàn đã trống không, chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Một ngày này, Diệp Tam lại đến đọc sách đúng giờ.
Người nghe kể chuyện đã chờ đợi trước quán trà, mấy hán tử vây quanh để đưa Diệp Tam lên khán đài.
"Lần nước nói đến Cố Mang Chi bị phạt hủy nhan, vương tử ngày xưa trở thành dân thường. Nhưng mọi người đều biết, vị thần này tuổi tác không giống người phàm. Nhìn bề ngoài, Cố Mang Chi chỉ là một thiếu niên, nhưng thực ra hắn đã là một nam tử trưởng thành đến không thể trưởng thành hơn. Người thường sẽ bị khuôn mặt lừa gạt, tựa như Cố Mang Chi đã chăm sóc Cố Tần Tần suốt mười ba năm, luôn coi nàng là một tiểu nha đầu cao không quá một cái bàn, nhưng lại không biết, giao nhân vốn sống lâu, lúc này Cố Tần Tần cũng có thể tương đương với người phàm hai mươi tám tuổi, nhưng nàng không muốn lớn lên nên cứ biến thành một đứa trẻ."
Mọi người dưới đài chú ý lắng nghe, một vài kẻ thô lỗ thân dài quá cổ, dựa vào hàng rào không chịu xuống, cũng không phải Diệp Tam kể chuyện hay, truyện xưa có bao nhiêu phấn khích, nhưng hôm nay, ở trong thiên hải bát hoang này, người nào không biết Cố tướng quân, lại người nào không biết Ma quân Cố Mang Chi, một ác ma nhu nhược bệnh tật nhưng cũng tàn nhẫn độc ác.
"Hôm nay chúng ta nói chuyện chính là chuyện Cố Mang Chi không muốn người khác biết."