Chương 52
Sau khi Cố Diễu nói chuyện với Ansel, anh ấy cảm thấy rất nặng nề. Anh ấy biết hôm nay là đêm Giáng sinh, Tiền Đa chắc chắn vẫn đang vui vẻ với các bạn học vào lúc này, cô chỉ mới 20 tuổi và cuộc sống như vậy là những gì cô được quyền tận hưởng. Nếu bây giờ anh ấy gọi điện cho cô và nói với cô rằng Thẩm Trí bị bệnh vì cô và rằng cô sẽ không thể rời xa anh trong tương lai, đây có thể là tin xấu cho một cô gái trẻ. Cố Diễu còn đang suy nghĩ tính cách của Tiền Đa vốn dĩ rất hiếu động nhưng lại để cô ở bên cạnh Thẩm Trí cả ngày không được đi đâu thì chẳng khác gì một cực hình đối với cô, không biết liệu cô có nảy sinh tâm lý nổi loạn và bắt đầu chống đối lão đại hay không? Đây điều là những biến số chưa có lời giải.
Cố Diễu có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, cho nên cuộc điện thoại này khiến anh ấy không quyết định được, anh ấy phải suy nghĩ rất nhiều cho việc điều trị lâu dài trong tương lai, thay vì tối nay gọi Tiền Đa về để giải quyết tình hình hiện tại. Không thể thảo luận với Cố Lỗi, em trai anh ấy không thể đưa ra bất kỳ ý kiến mang tính xây dựng nào.
Cố Diễu còn đang không biết làm sao, tầng trên vọng đến một giọng nói, Cố Lỗi vội vàng đi xuống nói với anh ấy: "Anh Thẩm tỉnh rồi, bảo anh đi lên."
Cố Diễu vẻ mặt nghiêm túc chạy lên trên, theo lý mà nói hiệu quả của thuốc có thể kéo dài ít nhất năm giờ để Thẩm Trí rơi vào trạng thái ngủ say nhưng không ai nghĩ tới chỉ một giờ sau anh lại tỉnh dậy.
Lúc này, Cố Diễu đi vào căn phòng đã được Cố Lỗi quét dọn sạch sẽ, ngay cả tấm thảm trải đổ đầy rượu vang cũng đã được thay sạch sẽ. Mặc dù trong không khí vẫn còn nhàn nhạt mùi rượu nhưng căn phòng đã khôi phục lại sự ngăn nắp vốn có, tựa hồ vừa rồi chưa hề từng tồn tại cảnh hỗn độn kia.
Thẩm Trí tựa vào trên chiếc giường lớn sẫm màu, trên người phủ một tấm chăn nhung, tay phải còn quấn băng gạc, sắc mặt anh có chút trắng bệch nhưng ánh mắt cũng không còn thất thần nữa mà trở lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, ánh sáng do chiếc kính khúc xạ chiếu vào khiến đường nét trên khuôn mặt của anh có chút xa lạ và lãnh đạm.
Thấy Cố Diễu đi vào, anh chậm rãi quay đầu nhìn anh ấy, hỏi: "Ansel đã nói những gì?"
Cố Diễu cảm thấy có lẽ đêm nay lão đại cần nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày mai tâm trạng bình ổn lại mới nói cho anh biết.
Nhưng Thẩm Trí đã bị bệnh nhiều năm như vậy và anh rất ý thức về tình trạng của mình, anh đã có cảm giác này từ vài tháng trước, khi Tạ Tiền Thiển lần đầu tiên rời khỏi Nhất Gián Đường tâm trạng của anh đã có những dao động đầu tiên, chỉ là lần đó anh đã cố gắng kiềm chế bản thân nên không có hành động hay biểu hiện gì quá mức kỳ quái nhưng gần đây anh biết loại cảm xúc này có chút xâm chiếm lý trí của mình, anh cần có lời khuyên từ Ansel.
Cố Diễu khuyên một câu: "Lão đại, trước tiên anh nghỉ ngơi thật tốt đi, có việc gì ngày mai chúng ta lại nói tiếp."
Thẩm Trí nhanh chóng ngắt lời anh ấy: "Nói cho tôi biết, Ansel đã nói gì với anh?"
Cố Lỗi đưa cho Thẩm Trí một tách trà an thần, Cố Diễu kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường và kể cho họ nghe về cuộc trao đổi vừa rồi với Ansel.
Trong suốt quá trình, Thẩm Trí vẫn cúi đầu và cầm tách trà trong tay yên lặng lắng nghe.
Cho đến khi Cố Diễu hỏi: "Vậy bây giờ tôi có nên gọi điện thoại cho Tiền Đa để chú Trịnh đến đón cô ấy không?"
Thẩm Trí không cần đắn đo suy nghĩ mà trực tiếp bác bỏ ngay: "Không."
Anh ngẩng đầu lên nhìn Cố Lỗi, sau đó quay sang Cố Diễu nói với bọn họ: "Đừng đề cập vấn đề của đêm nay với cô ấy."
Cố Diễu cùng Cố Lỗi nhìn nhau, Thẩm Trí nửa cúi đầu nhìn vết thương trên người, thở hồng hộc: "Tôi sợ cô ấy sẽ hoảng sợ."
Trên thực tế, vừa rồi khi Cố Diễu nói chuyện với Ansel ở tầng dưới, anh ấy đã hồi tưởng lại tình huống gần đây của Thẩm Trí, anh ấy vẫn nhớ rất rõ ràng lần đó Tiền Đa bị kẹt xe trên đường, lúc đấy bọn họ vẫn còn ở tại đó, Tiền Đa vừa về đến là anh đã ôm chầm lấy cô kéo vào lòng mình.
Khi đó anh ấy chỉ cho rằng quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng hiện tại nghĩ lại thì sắc mặt Cố Diễu cũng tái nhợt theo.
Anh ấy thăm dò hỏi: "Lão đại, anh đã sớm cảm thấy có điều gì không đúng sao?"
Khuôn mặt Thẩm Trí ở vị trí góc nghiêng được ánh đèn ấm áp hắt vào, đường nét trên khuôn mặt cao quý pha lẫn vài phần mệt mỏi: "Tôi không muốn tạo cho cô ấy bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, cuộc sống của cô ấy còn chưa bắt đầu mà."
Vì vậy, anh đã cố gắng kìm nén cảm xúc này rồi tự mình tiêu hóa nó mà không nói với bất kỳ ai.
Trong phòng đột nhiên chìm vào sự yên lặng, Cố Diễu vừa rồi còn đang suy xét làm sao để nói cho Tiền Đa biết nhưng anh ấy lại không suy xét đến kết quả tồi tệ nhất, Thẩm Trí căn bản cũng không có ý định nói cho cô biết.
Cố Diễu đặt mình vào vị trí của cô và nghĩ rằng Tiền Đa có thể bị sốc khi nghe tin này nhưng với tính cách của cô làm việc gì cũng rất nghiêm túc và có tinh thần trách nhiệm cao và hơn thế nữa cô rất coi trọng chuyện nghĩa khí nên không thể nào phớt lờ sự sống chết của lão đại được.
Một khi cô ấy đánh đồng mối quan hệ nhân quả giữa bệnh của lão đại và bản thân, cô có thể hy sinh tính mạng của mình để đảm bảo rằng lão đại không bị phát bệnh nhưng khách quan mà nói, Tiền Đa không có nghĩa vụ phải làm như vậy. Điều này đối với cô là không công bằng.
Như lão đại đã nói, cuộc sống của cô vẫn chưa bắt đầu, cô chỉ mới là sinh viên năm thứ hai và trong tương lai cô vẫn còn rất nhiều điều tuyệt vời để trải nghiệm. Anh ấy có thể hiểu rằng lão đại không muốn giam cầm cô, tước đoạt tự do của cô và biến thế giới đầy màu sắc ban đầu của cô thành một mảng màu xám xịt.
Nhưng điều này có nghĩa là không ai trong số họ có thể đoán trước được tương lai bệnh tình của lão đại sẽ diễn biến như thế nào. Ansel thì đang ở nước ngoài, nước xa không thể cứu được lửa gần.
Cố Lỗi đêm đó không dám rời khỏi phòng Thẩm Trí, Thẩm Trí mới tỉnh một lát, tìm hiểu rõ nguyên căn bệnh tình của mình, anh dặn dò vài điều thì sau đó lại ngủ thiếp đi, do tác dụng của thuốc nên trong nửa đêm sau anh không có xảy ra tình trạng bất thường nào.
Tạ Tiền Thiển tối qua ngủ ở ký túc xá, chơi với bạn cùng phòng đến rất khuya, hôm sau lại có tiết học nên đương nhiên không thèm để ý đến thậm chí đợi khi buổi tối trở về, cô mới phát hiện bầu không khí ở nhà có gì đó không ổn.
Nhìn thấy cô, Cố Lỗi không vui vẻ chào hỏi như thường lệ mà vừa chuẩn bị đồ ăn vừa vội vàng liếc nhìn cô rồi lại nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Cố Diễu chỉ đứng bên cạnh Thẩm Trí, từ lúc cô bước vào cửa thì ánh mắt anh ấy liền dán chặt vào cô không rời.
Tạ Tiền Thiển quay trở lại phòng để đồ đạc của mình, khi cô trở ra lần nữa thì phòng khách vẫn rất yên tĩnh, Thẩm Trí ngồi trên ghế sofa và đọc sách như thường lệ nhưng cô không nhận ra rằng kể từ lúc cô bước vào cửa thì quyển sách trên tay Thẩm Trí không hề được lật sang trang khác.
Mọi thứ vẫn như cũ, không có gì khác biệt nhưng Tạ Tiền Thiển cảm thấy mọi thứ đều khác thường và có một bầu không khí kỳ lạ lơ lửng trong không khí.
Cố Lỗi và Cố Diễu, những người bình thường không hề nhìn chằm chằm vào cô cho lắm thì hôm nay luôn nhìn cô. Trong khi Thẩm Trí, người luôn mỉm cười với cô ngay khi cô vừa trở về thì hôm nay lại không nhìn lấy cô một cái kể từ khi cô bước vào cửa đến giờ.
Cô đi thẳng về phía Thẩm Trí, Cố Diễu đúng lúc đi ra và kéo theo Cố Lỗi. Hiếm khi hai người ăn ý với nhau mà cùng bước vào phòng bếp.
Tạ Tiền Thiển ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trí rồi hỏi anh: "Anh không sao chứ?"
Thẩm Trí gấp quyển sách trong tay lại, ngước mắt nở nụ cười quen thuộc với cô: "Em thấy sao?"
Anh đưa tay về phía cô, Tạ Tiền Thiển đưa tay đặt vào lòng bàn tay của anh, anh nhẹ nhàng kéo cô ngã vào trong lòng mình, đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Trí cuối cùng cũng có chút ấm áp, anh đưa tay trái ôm lấy cô, hôn lên vành tai cô: "Tối qua chơi có vui không?"
Tạ Tiền Thiển gật đầu: "Bọn em cùng nhau ăn tối trong ký túc xá. Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ chia tiền ăn với nhau, đến khi bữa ăn gần xong thì bạn trai của Tình Dã đến đón cô ấy và trả tiền cho cả chầu ăn của bọn em."
"Tình Dã" Thẩm Trí nhàn nhạt cười nói.
"Đó là bạn cùng phòng của em. Bọn em nghe nói rằng cô ấy đã có bạn trai khi mới bắt đầu nhập học nhưng lúc sau lại có vẻ như cô ấy không có bạn trai. Khúc Băng nói rằng bạn trai cô ấy là bạn trai ảo, chỉ là một phần mềm. Nhưng sau đó bạn trai ảo đã trở thành bạn trai thật, chính là bạn cùng phòng của em trai Khúc Băng."
Thẩm Trí không biết cô đang nói cái gì nhưng cứ ôm cô như vậy, nghe thấy giọng nói của cô, trong lòng anh cảm thấy bình tĩnh và thoải mái hẳn ra.
Tạ Tiền Thiển nói hồi lâu, bỗng nhiên nhìn xuống tay trái trên eo, sau đó lại nhìn sang tay phải của anh, khi nhìn thấy băng gạc quấn trên tay, cô giật mình: "Tay anh bị làm sao vậy?"
Cố Diễu có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, cho nên cuộc điện thoại này khiến anh ấy không quyết định được, anh ấy phải suy nghĩ rất nhiều cho việc điều trị lâu dài trong tương lai, thay vì tối nay gọi Tiền Đa về để giải quyết tình hình hiện tại. Không thể thảo luận với Cố Lỗi, em trai anh ấy không thể đưa ra bất kỳ ý kiến mang tính xây dựng nào.
Cố Diễu còn đang không biết làm sao, tầng trên vọng đến một giọng nói, Cố Lỗi vội vàng đi xuống nói với anh ấy: "Anh Thẩm tỉnh rồi, bảo anh đi lên."
Cố Diễu vẻ mặt nghiêm túc chạy lên trên, theo lý mà nói hiệu quả của thuốc có thể kéo dài ít nhất năm giờ để Thẩm Trí rơi vào trạng thái ngủ say nhưng không ai nghĩ tới chỉ một giờ sau anh lại tỉnh dậy.
Lúc này, Cố Diễu đi vào căn phòng đã được Cố Lỗi quét dọn sạch sẽ, ngay cả tấm thảm trải đổ đầy rượu vang cũng đã được thay sạch sẽ. Mặc dù trong không khí vẫn còn nhàn nhạt mùi rượu nhưng căn phòng đã khôi phục lại sự ngăn nắp vốn có, tựa hồ vừa rồi chưa hề từng tồn tại cảnh hỗn độn kia.
Thẩm Trí tựa vào trên chiếc giường lớn sẫm màu, trên người phủ một tấm chăn nhung, tay phải còn quấn băng gạc, sắc mặt anh có chút trắng bệch nhưng ánh mắt cũng không còn thất thần nữa mà trở lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, ánh sáng do chiếc kính khúc xạ chiếu vào khiến đường nét trên khuôn mặt của anh có chút xa lạ và lãnh đạm.
Thấy Cố Diễu đi vào, anh chậm rãi quay đầu nhìn anh ấy, hỏi: "Ansel đã nói những gì?"
Cố Diễu cảm thấy có lẽ đêm nay lão đại cần nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày mai tâm trạng bình ổn lại mới nói cho anh biết.
Nhưng Thẩm Trí đã bị bệnh nhiều năm như vậy và anh rất ý thức về tình trạng của mình, anh đã có cảm giác này từ vài tháng trước, khi Tạ Tiền Thiển lần đầu tiên rời khỏi Nhất Gián Đường tâm trạng của anh đã có những dao động đầu tiên, chỉ là lần đó anh đã cố gắng kiềm chế bản thân nên không có hành động hay biểu hiện gì quá mức kỳ quái nhưng gần đây anh biết loại cảm xúc này có chút xâm chiếm lý trí của mình, anh cần có lời khuyên từ Ansel.
Cố Diễu khuyên một câu: "Lão đại, trước tiên anh nghỉ ngơi thật tốt đi, có việc gì ngày mai chúng ta lại nói tiếp."
Thẩm Trí nhanh chóng ngắt lời anh ấy: "Nói cho tôi biết, Ansel đã nói gì với anh?"
Cố Lỗi đưa cho Thẩm Trí một tách trà an thần, Cố Diễu kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường và kể cho họ nghe về cuộc trao đổi vừa rồi với Ansel.
Trong suốt quá trình, Thẩm Trí vẫn cúi đầu và cầm tách trà trong tay yên lặng lắng nghe.
Cho đến khi Cố Diễu hỏi: "Vậy bây giờ tôi có nên gọi điện thoại cho Tiền Đa để chú Trịnh đến đón cô ấy không?"
Thẩm Trí không cần đắn đo suy nghĩ mà trực tiếp bác bỏ ngay: "Không."
Anh ngẩng đầu lên nhìn Cố Lỗi, sau đó quay sang Cố Diễu nói với bọn họ: "Đừng đề cập vấn đề của đêm nay với cô ấy."
Cố Diễu cùng Cố Lỗi nhìn nhau, Thẩm Trí nửa cúi đầu nhìn vết thương trên người, thở hồng hộc: "Tôi sợ cô ấy sẽ hoảng sợ."
Trên thực tế, vừa rồi khi Cố Diễu nói chuyện với Ansel ở tầng dưới, anh ấy đã hồi tưởng lại tình huống gần đây của Thẩm Trí, anh ấy vẫn nhớ rất rõ ràng lần đó Tiền Đa bị kẹt xe trên đường, lúc đấy bọn họ vẫn còn ở tại đó, Tiền Đa vừa về đến là anh đã ôm chầm lấy cô kéo vào lòng mình.
Khi đó anh ấy chỉ cho rằng quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng hiện tại nghĩ lại thì sắc mặt Cố Diễu cũng tái nhợt theo.
Anh ấy thăm dò hỏi: "Lão đại, anh đã sớm cảm thấy có điều gì không đúng sao?"
Khuôn mặt Thẩm Trí ở vị trí góc nghiêng được ánh đèn ấm áp hắt vào, đường nét trên khuôn mặt cao quý pha lẫn vài phần mệt mỏi: "Tôi không muốn tạo cho cô ấy bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, cuộc sống của cô ấy còn chưa bắt đầu mà."
Vì vậy, anh đã cố gắng kìm nén cảm xúc này rồi tự mình tiêu hóa nó mà không nói với bất kỳ ai.
Trong phòng đột nhiên chìm vào sự yên lặng, Cố Diễu vừa rồi còn đang suy xét làm sao để nói cho Tiền Đa biết nhưng anh ấy lại không suy xét đến kết quả tồi tệ nhất, Thẩm Trí căn bản cũng không có ý định nói cho cô biết.
Cố Diễu đặt mình vào vị trí của cô và nghĩ rằng Tiền Đa có thể bị sốc khi nghe tin này nhưng với tính cách của cô làm việc gì cũng rất nghiêm túc và có tinh thần trách nhiệm cao và hơn thế nữa cô rất coi trọng chuyện nghĩa khí nên không thể nào phớt lờ sự sống chết của lão đại được.
Một khi cô ấy đánh đồng mối quan hệ nhân quả giữa bệnh của lão đại và bản thân, cô có thể hy sinh tính mạng của mình để đảm bảo rằng lão đại không bị phát bệnh nhưng khách quan mà nói, Tiền Đa không có nghĩa vụ phải làm như vậy. Điều này đối với cô là không công bằng.
Như lão đại đã nói, cuộc sống của cô vẫn chưa bắt đầu, cô chỉ mới là sinh viên năm thứ hai và trong tương lai cô vẫn còn rất nhiều điều tuyệt vời để trải nghiệm. Anh ấy có thể hiểu rằng lão đại không muốn giam cầm cô, tước đoạt tự do của cô và biến thế giới đầy màu sắc ban đầu của cô thành một mảng màu xám xịt.
Nhưng điều này có nghĩa là không ai trong số họ có thể đoán trước được tương lai bệnh tình của lão đại sẽ diễn biến như thế nào. Ansel thì đang ở nước ngoài, nước xa không thể cứu được lửa gần.
Cố Lỗi đêm đó không dám rời khỏi phòng Thẩm Trí, Thẩm Trí mới tỉnh một lát, tìm hiểu rõ nguyên căn bệnh tình của mình, anh dặn dò vài điều thì sau đó lại ngủ thiếp đi, do tác dụng của thuốc nên trong nửa đêm sau anh không có xảy ra tình trạng bất thường nào.
Tạ Tiền Thiển tối qua ngủ ở ký túc xá, chơi với bạn cùng phòng đến rất khuya, hôm sau lại có tiết học nên đương nhiên không thèm để ý đến thậm chí đợi khi buổi tối trở về, cô mới phát hiện bầu không khí ở nhà có gì đó không ổn.
Nhìn thấy cô, Cố Lỗi không vui vẻ chào hỏi như thường lệ mà vừa chuẩn bị đồ ăn vừa vội vàng liếc nhìn cô rồi lại nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Cố Diễu chỉ đứng bên cạnh Thẩm Trí, từ lúc cô bước vào cửa thì ánh mắt anh ấy liền dán chặt vào cô không rời.
Tạ Tiền Thiển quay trở lại phòng để đồ đạc của mình, khi cô trở ra lần nữa thì phòng khách vẫn rất yên tĩnh, Thẩm Trí ngồi trên ghế sofa và đọc sách như thường lệ nhưng cô không nhận ra rằng kể từ lúc cô bước vào cửa thì quyển sách trên tay Thẩm Trí không hề được lật sang trang khác.
Mọi thứ vẫn như cũ, không có gì khác biệt nhưng Tạ Tiền Thiển cảm thấy mọi thứ đều khác thường và có một bầu không khí kỳ lạ lơ lửng trong không khí.
Cố Lỗi và Cố Diễu, những người bình thường không hề nhìn chằm chằm vào cô cho lắm thì hôm nay luôn nhìn cô. Trong khi Thẩm Trí, người luôn mỉm cười với cô ngay khi cô vừa trở về thì hôm nay lại không nhìn lấy cô một cái kể từ khi cô bước vào cửa đến giờ.
Cô đi thẳng về phía Thẩm Trí, Cố Diễu đúng lúc đi ra và kéo theo Cố Lỗi. Hiếm khi hai người ăn ý với nhau mà cùng bước vào phòng bếp.
Tạ Tiền Thiển ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trí rồi hỏi anh: "Anh không sao chứ?"
Thẩm Trí gấp quyển sách trong tay lại, ngước mắt nở nụ cười quen thuộc với cô: "Em thấy sao?"
Anh đưa tay về phía cô, Tạ Tiền Thiển đưa tay đặt vào lòng bàn tay của anh, anh nhẹ nhàng kéo cô ngã vào trong lòng mình, đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Trí cuối cùng cũng có chút ấm áp, anh đưa tay trái ôm lấy cô, hôn lên vành tai cô: "Tối qua chơi có vui không?"
Tạ Tiền Thiển gật đầu: "Bọn em cùng nhau ăn tối trong ký túc xá. Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ chia tiền ăn với nhau, đến khi bữa ăn gần xong thì bạn trai của Tình Dã đến đón cô ấy và trả tiền cho cả chầu ăn của bọn em."
"Tình Dã" Thẩm Trí nhàn nhạt cười nói.
"Đó là bạn cùng phòng của em. Bọn em nghe nói rằng cô ấy đã có bạn trai khi mới bắt đầu nhập học nhưng lúc sau lại có vẻ như cô ấy không có bạn trai. Khúc Băng nói rằng bạn trai cô ấy là bạn trai ảo, chỉ là một phần mềm. Nhưng sau đó bạn trai ảo đã trở thành bạn trai thật, chính là bạn cùng phòng của em trai Khúc Băng."
Thẩm Trí không biết cô đang nói cái gì nhưng cứ ôm cô như vậy, nghe thấy giọng nói của cô, trong lòng anh cảm thấy bình tĩnh và thoải mái hẳn ra.
Tạ Tiền Thiển nói hồi lâu, bỗng nhiên nhìn xuống tay trái trên eo, sau đó lại nhìn sang tay phải của anh, khi nhìn thấy băng gạc quấn trên tay, cô giật mình: "Tay anh bị làm sao vậy?"