Chương 49
Quan Minh quay đầu lại liếc mắt một cái liền biết chuyện gì đang xảy ra, anh ấy bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, khóe miệng lộ ra ý cười không rõ. Lúc đánh những phát bóng sau, anh ấy cũng không đi vạch trần nhưng mà thái độ đối với Tạ Tiền Thiển rõ ràng là lịch sự hơn vài phần, còn để những người phục vụ đi theo chuẩn bị thức uống và ô chống nắng cho cô.
Lúc này đã gần giữa trưa, mặt trời càng lúc càng gắt, Quan Minh mời bọn họ đến nhà hàng trên cao bên hồ trong khu nghỉ dưỡng. Đúng như tên gọi, nhà hàng được xây dựng giữa hồ, có một con đường trải ván dài và ô tô có thể lái thẳng đến lối vào của nhà hàng.
Ông chủ Quan luôn rất biết tận hưởng cuộc sống, ngồi trên tầng hai ngắm cảnh hồ và núi, Quan Minh hỏi Thẩm Trí: "Để tôi pha cho anh ấm trà ngon thưởng thức?"
Thẩm Trí không phản đối, Quan Minh lại nhìn Tạ Tiền Thiển: "Cô bé muốn uống gì?"
Thẩm Trí thay cô trả lời: "Cô ấy không uống trà, cho cô ấy một ly nước ép trái cây."
Quan Minh nhếch môi cười vẫy vẫy tay.
Thẩm Trí hiếm khi có thời gian đến tìm anh ấy, đương nhiên là phải tiếp đãi nồng hậu, pha cho anh trà Vân Vụ Lộc Sơn ngon nhất.
Biết rằng Thẩm Trí là người sành trà nên khoe với anh: "Vân Vụ Lộc Sơn của tôi là mây trên núi, độ cao trung bình từ 1000 trở lên. Nếu không nhờ có chút quan hệ thì còn lâu mới uống được nó. Nếm thử đi."
Tạ Tiền Thiển hút nước trái cây và tò mò nhìn tách trà trước mặt Thẩm Trí, anh cầm tách trà lên và nhấp một ngụm, Tạ Tiền Thiển ban đầu không hứng thú lắm với trà nhưng cô nghe thấy những lời của Quan Minh rất bí ẩn. Cứ như đang diễn tả kho báu vậy nên cũng tò mò muốn thử nó.
Thẩm Trí nhìn ra ý tứ trong mắt cô, anh buông tách trà xuống và đặt ngay trước mặt cô.
Tạ Tiền Thiển rất tự nhiên mà cầm tách lên rồi nhấp một ngụm, Quan Minh rất đỗi ngạc nhiên giữa hai người lại có sự ngầm hiểu ý đến vậy. Anh ấy và Thẩm Trí có một mối quan hệ như thế đã trong nhiều năm rồi, cụm từ "thương hoa tiếc ngọc" không bao giờ xuất hiện trong từ điển của Thẩm Trí. Ngay khi còn học đại học, bất kỳ cô gái nước ngoài nào muốn chạm vào vạt áo của anh đều là mộng tưởng, từ lúc nào mà anh có thể đưa tách trà của mình cho người phụ nữ khác?
Quan Minh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bọn họ, Tạ Tiền Thiển cầm tách trà lên nhấp tiếp một ngụm, hương vị êm dịu có chút ngọt ngào, ngon hơn nhiều so với vị trà lần trước Thẩm Trí đưa cho cô.
Hơn nữa, mùi thơm nhàn nhạt từ lá trà rất giống với mùi trên người Thẩm Trí, cô không nhịn được nhấp thêm một ngụm lớn, sau đó quay sang nói với Thẩm Trí: "Em thích loại trà này."
Thẩm Trí gật đầu, trực tiếp nói với Quan Minh: "Còn bao nhiêu thì gói lại cho tôi hết nhé."
"......" Loại này là nhờ mối quan hệ mà còn phải mua với giá cao nữa đấy, anh thực sự không hề khách sáo với tôi chút nào.
Quan Minh cố nén cười, giơ hai ngón tay ra hiệu với người bên cạnh: "Nghe rõ rồi chứ, đi mà thu xếp."
Sau đó, anh ấy cố nén cười nhìn chằm chằm Tạ Tiền Thiển, giễu cợt nói: "Cô bé, lần sau đừng nói thích trà cứ nói là thích trăng, xem cậu cả nhà họ Thẩm hái cho cô thế nào."
Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu chớp chớp mắt, Thẩm Trí đặt tay lên lưng ghế của cô, thản nhiên nói với cô: "Đừng để ý đến anh ấy."
Bên hồ gió thổi nhẹ man mát, Tạ Tiền Thiển không mặc áo khoác ra ngoài, ngồi xuống nãy giờ vẫn còn cảm thấy hơi lạnh, Thẩm Trí bảo cô vào mặc thêm quần áo nên cô đứng dậy rời đi. Quan Minh cùng anh nói chuyện công việc hồi lâu mà Thẩm Trí vẫn không thấy Tạ Tiền Thiển quay lại, nhìn sắc trời không còn sớm cũng đến lúc phải đi về nên anh đứng dậy đi tìm cô.
Tạ Tiền Thiển đang đứng bên bồn rửa mặt ngoài phòng thay đồ, cô dán sát mặt vào gương nheo mi mắt, không biết đang nhìn cái gì. Đột nhiên có một bóng người ở sau lưng cô, giọng nói trầm thấp: "Em đang làm gì thế?"
Tạ Tiền Thiển quay lại rồi nhìn Thẩm Trí với đôi mắt đỏ hoe: "Mắt em khó chịu, hình như đã nổi một cái mụn ở mắt phải."
Thẩm Trí cúi xuống nâng cằm cô lên: "Để anh xem."
Anh chỉ nhẹ nhàng mở mi mắt dưới của cô ra nhưng nhìn cô rơm rớm nước mắt, mặc dù Thẩm Trí biết đó là phản ứng nhạy cảm của mắt nhưng dáng vẻ mềm mại của cô lại khiến anh động lòng, anh nhìn đôi môi mềm mại của cô rồi cúi đầu xuống, tháo kính ra, đặt chúng sang một bên và hôn lên môi.
Thẩm Trí vòng tay qua eo cô và ấn cô vào bồn rửa mặt, anh dễ dàng kiểm soát đôi môi của cô và cơ thể của Tạ Tiền Thiển không thể di chuyển nữa chỉ vì một khoảnh khắc rộn ràng.
Thẩm Trí đã lâu không hôn cô, từ khi cô chuyển xuống tầng dưới, anh đối với cô luôn có chút kiềm chế, thật ra Tạ Tiền Thiển mấy lần muốn hỏi tại sao anh không lại gần cô nhưng lời nói đến cửa miệng thì lại ngượng ngùng không thốt thành lời, chỉ có thể hỏi: "Anh có muốn ôm em không?"
Có lẽ đã kìm nén quá lâu, đối với cả hai người mà nói nụ hôn đột ngột này trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Tạ Tiền Thiển không biết diễn tả như thế nào về cảm giác này, cô chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, còn nhanh hơn so với lúc trước anh hôn cô. Có lẽ là bởi vì lúc trước Thẩm Trí hôn cô, cô gần như là dại khờ nhưng bây giờ cô biết đó là những gì.
Cô nhắm mắt lại, vụng về mà phản hồi đáp lại anh, khi chiếc lưỡi nhỏ của cô quấn lấy anh, Thẩm Trí sững người một lúc, đây là lần đầu tiên Tạ Tiền Thiển đáp lại nụ hôn của anh. Vô tình lại khơi dậy dục vọng bên trong anh, ôm trọn cô vào lòng, anh không ngừng cướp đoạt hơi thở thơm tho ngọt ngào của cô.
Đúng lúc này, xe của Quan Minh ở đằng sau lướt tới.
Quan Minh đang thắc mắc tại sao Thẩm Trí đi tìm người mà tìm mãi vẫn không thấy anh quay trở lại, sợ xảy ra chuyện gì ở đây nên anh ấy cũng vội vàng chạy tới nhìn một chút. Kết qua lại thấy màn này khiến anh ấy phải trợn mắt ngoác mồm.
Người anh em tốt nhiều năm trong sạch, khổ hạnh và sống ngoài Tam giới hiện đang ôm cô gái đó và thực hiện một cảnh say đắm cuồng nhiệt.
Anh ấy ho khan một tiếng, bảo người của mình dừng xe và sau đó khép hờ cửa sổ, châm một điếu thuốc, lẳng lặng chờ ở phía xa mà không đến quấy rầy bọn họ.
Càng xem càng muốn cười, anh ấy quen Thẩm Trí hơn mười năm, từng thấy anh lãnh đạm, hung dữ, chán đời nhưng chưa bao giờ thấy anh để tâm hay hứng thú với bất cứ thứ gì. Anh có thói quen sưu tầm rượu vang nhưng trong mắt Quan Minh mà nói thì là có thể có hoặc không cũng được, sở thích đấy tồn tại một cách không hẳn là thiết yếu.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Quan Minh thấy Thẩm Trí có một niềm đam mê mãnh liệt với một thứ gì đó.
Đến lúc Tạ Tiền Thiển lần nữa mở mắt ra, trong đôi mắt mơ hồ bị bao phủ bởi một vầng sáng say sưa, vẻ mặt biểu cảm quá mức quanh co. Ánh mắt thâm thúy quét xuống phía dưới, quần áo của cô đã bị anh làm cho xộc xệch, trên chiếc xương quai xanh xinh đẹp trong chiếc áo khoác hở cổ là mặt dây chuyền băng xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp, sau khi anh tặng nó cho cô là cô đã đeo nó bên người suốt.
Thẩm Trí không tự chủ hôn lên cổ cô, không ngờ chính hành động của anh lại khiến anh nghe thấy cô gái trước mặt phát ra tiếng rên rỉ rất khẽ, âm thanh không lớn nhưng khi anh hôn lên cổ cô có thể cảm nhận được âm thanh động tình rất rõ ràng.
Giây phút đấy, anh chỉ cảm giác như đầu mình lập tức muốn nổ tung, một luồng máu dồn thẳng lên não nhưng lý trí khiến anh biết rằng đây không phải là nơi thích hợp.
Anh vội vàng đứng thẳng dậy, chỉ thấy cổ và xương quai xanh của Tạ Tiền Thiển bị nụ hôn của anh làm đỏ bừng, anh nhanh chóng ôm cô xuống và kéo áo khoác của cô lên rồi kéo khóa đến tận cằm cô để che đi dấu hôn khiến trái tim đập thình thịch.
Tạ Tiền Thiển mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía xa xăm, Thẩm Trí sắc mặt tối sầm lại, anh quay đầu cô để hướng ánh mắt nhìn về hướng khác rồi nói với cô một cách cộc lốc: "Đợi ở đó."
Rồi anh vội vã vào phòng thay đồ nam bên cạnh.
Quan Minh đang ngồi trong xe lập tức phá lên cười, cười đến mức điếu thuốc suýt làm bỏng tay anh, tiếng cười không kiềm chế đó truyền đến tai Tạ Tiền Thiển qua kính xe từ khoảng cách xa như vậy.
Cô cau mày nhìn về hướng xe của Quan Minh, Quan Minh dập điếu thuốc, nói với thuộc hạ: "Đi, lái xe qua."
Lúc Thẩm Trí đi ra, Quan Minh cười hả hê, khuôn mặt không hề tỏ ra thiện chí mà chăm chú nhìn anh và hỏi: "Người anh em, vẫn ổn đấy chứ?"
Thẩm Trí với vẻ mặt u ám, gọi điện thoại cho chú Trịnh bảo chú lái xe đến, Quan Minh bên cạnh còn đang thêm dầu vào lửa nói rằng: "Như vậy là đi sao? Không nghỉ ngơi một chút? Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
Thẩm Trí lạnh lùng liếc anh ấy một cái, ý bảo câm miệng lại.
Dù sao thì cô bé vẫn đứng ở bên cạnh, Quan Minh sợ cô bé xấu hổ nên thôi không nói nữa và kéo Thẩm Trí sang một bên, nhỏ giọng bảo rằng: "Tôi thật sự không có ý cười anh. Từ tận trong đáy lòng tôi thực sự mừng cho anh, anh có thể chạm vào một người phụ nữ điều đó nó khó như mò kim đáy bể vậy. Là chuyện từ khi nào thế, không nói tôi biết sớm để đốt pháo ăn mừng. Người anh em, tôi thực sự nghĩ rằng cả đời anh sẽ cô độc hiu quạnh đến già đấy. Dạo trước, tôi còn có ý định để anh đầu tư vào viện dưỡng lão. Tôi nghĩ như thế khi bản thân anh về già thì cũng sẽ được đảm bảo hơn."
"Tôi thực sự không nghĩ rằng anh sẽ quan tâm hứng thú với một cô bé dễ thương như vậy."
Thẩm Trí phớt lờ anh ấy, ngay khi chiếc xe Cullinan đi tới, Thẩm Trí đã mở cửa xe và để Tạ Tiền Thiển lên xe trước.
Sau đó anh đóng cửa lại, đi tới trước mặt Quan Minh với khuôn mặt không chút biểu cảm mà nói với anh ấy: "Anh biết cô ấy là ai không?"
Quan Minh liếc nhìn chiếc xe phía sau rồi thu hồi nụ cười, cảm thấy có chút không bình thường hỏi: "Là ai?"
"Tạ Tiền Thiển."
Đồng tử của Quan Minh đột nhiên giãn ra: "Người vợ của anh trong lời đồn."
Thẩm Trí chậm rãi vặn cổ: "Có vấn đề gì sao?"
Khóe miệng Quan Minh nhếch lên: "Không dám có. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
"......"
Sau khi Thẩm Trí lên xe liền liên lạc với bác sĩ Tưởng mời ông ta đến nhà, bác sĩ Tưởng vốn tưởng rằng có chuyện lớn nhưng khi ông ấy đến mới phát hiện thì ra là để khám mắt cho cô bé.
Vấn đề không lớn lắm, có một ít dấu hiệu viêm nhiễm, chủ yếu là do vi khuẩn gây ra. Bác sĩ Tưởng ngoảnh lại nhìn tình trạng trong sân một lần nữa, nói với cô: "Môi trường của mọi người bây giờ tương đối bụi, tốt nhất cô nên đeo kính râm khi đi dạo trong sân vườn để tránh trường hợp bụi bay vào mắt và gây nhiễm trùng."
Nghĩ mấy ngày nay Tạ Tiền Thiển mặt mày lấm lem ở trong sân, đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu gây bệnh nên Cố Lỗi đã đi theo bác sĩ Tưởng để lấy thuốc nhỏ mắt cho Tạ Tiền Thiển.
Tạ Tiền Thiển đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, Thẩm Trí phát hiện từ khi lên xe đến giờ cô cũng không nói nhiều, anh nhìn cô thì cô liền dời mắt đi chỗ khác, giữa hai người có một bầu không khí ngượng ngùng khó xử.
Cũng giống như bây giờ, Thẩm Trí đang ngồi đối diện hỏi cô: "Mắt còn đau không?"
Cô sẽ đứng dậy một cách bất thường và đi vào bếp rồi nói "Không đau lắm đâu."
Thẩm Trí biết cô đối với chuyện này không hiểu rõ ngọn ngành đầu đuôi như những cô gái khác, nếu anh không chủ động nói cho cô biết, có lẽ cô sẽ luôn ngượng ngùng khó xử.
Thế là anh đứng dậy đi theo vào bếp, Tạ Tiền Thiển đương nhiên nghe thấy tiếng bước chân của anh đến gần nhưng cô đang cầm ly nước nên không quay đầu lại nhìn anh.
Thẩm Trí đi tới vươn tay lấy chiếc ly cô đang cầm đặt sang một bên và xoay người cô đứng thẳng, cô cúi gầm đầu khiến anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, liền dùng một tay nhấc cô đặt lên bàn, ép cô nhìn thẳng vào mắt của mình rồi dịu giọng nói với cô: "Phản ứng vừa rồi của anh vừa rồi là phản ứng sinh lý bình thường của người đàn ông đối với người phụ nữ thôi, hiểu không?"
Tạ Tiền Thiển mím môi, nhịn hồi lâu mới hỏi: "Vậy anh có đau không?"
"Không đau."
Tạ Tiền Thiển lại rơi vào sự im lặng kỳ lạ và Thẩm Trí không thể hiểu được điều gì đang xảy ra trong cái đầu nhỏ của cô.
Tôi chỉ có thể chọc vào cửa sổ giấy, nói thẳng cho cô biết: "Môn thể thao này về mặt suy nghĩ và lúc thực hiện là hai chuyện khác nhau, em không cần sợ."
"Môn thể thao gì?" Tinh thần Tạ Tiền Thiển trở nên phấn chấn ngay lập tức khi nghe nhắc về thể thao.
"......"
Thẩm Trí muốn nói gì đó lại ngừng một lúc lâu, nói với cô: "Loại vận động nam nữ."
"Có khó không?"
"Xem thiên phú."
"Em rất giỏi thể thao. Năm ngoái, em cũng đã giành được nhiều huy chương vàng trong đại hội thể thao của trường, giúp khoa của em xếp hạng nhất."
"......" Chuyện này thì liên quan gì đến đại hội thể thao của trường?
Tạ Tiền Thiển thấp giọng nói: "Cho nên thiên phú của em ắt hẳn là không có vấn đề gì, em có thể thử một chút không?"
"Em muốn thử?"
"Anh nói rằng nam và nữ nên ở cùng nhau trong môn thể thao này. Em chắc rằng em ổn. Anh có vấn đề gì không?"
"......" Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Trí bị người khác đặt câu hỏi liệu phương diện đó có vấn đề gì không và anh lập tức chịu không nổi.
Anh còn nói thêm: "Đó không phải là một môn thể thao bình thường, em vẫn chưa hiểu rõ về nó."
"Môn thể thao gì vậy? Môn thể thao nước ngoài? Em không hiểu thì có anh dạy cho em."
"Anh...... " Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc thảo luận chuyện này với một người khác giới, thậm chí còn thảo luận đến nổi rơi vào tình huống không nói nên lời.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh, Tạ Tiền Thiển nói: "Anh không muốn dạy cũng được. Môn thể thao này tên gọi là gì? Không thể chỉ gọi là vận động nam nữ? Nó có được đưa vào Thế vận hội Olympic không? Em sẽ để Cố Lỗi dạy em."
"Vớ vẩn......" Giọng nói của Thẩm Trí đột nhiên lớn hơn vài decibel, khiến Tạ Tiền Thiển giật mình.
Anh nhìn đôi mắt mở to của cô rồi tháo kính ra, véo sống mũi, sốt ruột nói với cô: "Nhớ kỹ, nếu em thật sự muốn học cái này thì người dạy em chỉ có thể anh, nghe rõ không?"
Tạ Tiền Thiển cảm thấy Thẩm Trí có chút kỳ quái, cô nhìn xung quanh: "Nếu bây giờ thì sao?"
Thẩm Trí mím môi khó nói nên lời mà nhìn cô, hiện tại anh rốt cuộc cũng biết Tạ Tiền Thiển đã lớn đến tuổi này rồi nhưng không có ai phổ cập kiến thức nam nữ cho cô. Nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng để cô đi ra ngoài như thế thì thậm chí bị người khác lừa rồi mà còn không hề hay biết.
Vì vậy anh hít sâu một hơi, tốc độ nói giảm chậm lại và hỏi: "Em biết làm sao mình tới được nơi này không?"
"Từ đường Tam Hoàn trở về."
"Anh đang hỏi, em có biết em đã đến thế giới này từ con đường nào không?"
"Em biết, từ trong bụng mẹ."
Thẩm Trí "ừm" một tiếng, sau đó từng hỏi tiếp: "Vậy em làm sao từ trong bụng mẹ mà sinh ra, em hiểu không?"
"Vâng, em đã được học nó trong lớp sinh học."
"Nói cho anh nghe."
"t*ng trùng đi vào trong tế bào trứng, phá vỏ trứng để chui vào và ngăn không cho phần còn lại của t*ng trùng xâm nhập, đảm bảo đã có t*ng trùng kết hợp với noãn cho đến khi quá trình thụ tinh hoàn tất, sau đó trứng đã thụ tinh sẽ ở trong ống dẫn trứng."
"Dừng lại, t*ng trùng và trứng được hình thành từ đâu?"
"Trứng ở trong cơ thể phụ nữ, t*ng trùng......"
Tạ Tiền Thiển bế tắc, t*ng trùng...... Cô đột nhiên phát hiện ra một vấn đề muôn thuở, t*ng trùng tại sao lại có thể xuất hiện trong cơ thể phụ nữ? t*ng trùng không phải là đồ trên cơ thể của đàn ông sao? Làm thế nào cô lại không nhớ đã nhìn thấy nó trong sách và tại sao cô không bao giờ nhận thức được vấn đề nghiêm trọng này trong suốt sự nghiệp học tập của mình.
Sắc mặt cô tái nhợt, ngẩng đầu hỏi Thẩm Trí: "t*ng trùng từ đâu mà có?"
Lúc này đã gần giữa trưa, mặt trời càng lúc càng gắt, Quan Minh mời bọn họ đến nhà hàng trên cao bên hồ trong khu nghỉ dưỡng. Đúng như tên gọi, nhà hàng được xây dựng giữa hồ, có một con đường trải ván dài và ô tô có thể lái thẳng đến lối vào của nhà hàng.
Ông chủ Quan luôn rất biết tận hưởng cuộc sống, ngồi trên tầng hai ngắm cảnh hồ và núi, Quan Minh hỏi Thẩm Trí: "Để tôi pha cho anh ấm trà ngon thưởng thức?"
Thẩm Trí không phản đối, Quan Minh lại nhìn Tạ Tiền Thiển: "Cô bé muốn uống gì?"
Thẩm Trí thay cô trả lời: "Cô ấy không uống trà, cho cô ấy một ly nước ép trái cây."
Quan Minh nhếch môi cười vẫy vẫy tay.
Thẩm Trí hiếm khi có thời gian đến tìm anh ấy, đương nhiên là phải tiếp đãi nồng hậu, pha cho anh trà Vân Vụ Lộc Sơn ngon nhất.
Biết rằng Thẩm Trí là người sành trà nên khoe với anh: "Vân Vụ Lộc Sơn của tôi là mây trên núi, độ cao trung bình từ 1000 trở lên. Nếu không nhờ có chút quan hệ thì còn lâu mới uống được nó. Nếm thử đi."
Tạ Tiền Thiển hút nước trái cây và tò mò nhìn tách trà trước mặt Thẩm Trí, anh cầm tách trà lên và nhấp một ngụm, Tạ Tiền Thiển ban đầu không hứng thú lắm với trà nhưng cô nghe thấy những lời của Quan Minh rất bí ẩn. Cứ như đang diễn tả kho báu vậy nên cũng tò mò muốn thử nó.
Thẩm Trí nhìn ra ý tứ trong mắt cô, anh buông tách trà xuống và đặt ngay trước mặt cô.
Tạ Tiền Thiển rất tự nhiên mà cầm tách lên rồi nhấp một ngụm, Quan Minh rất đỗi ngạc nhiên giữa hai người lại có sự ngầm hiểu ý đến vậy. Anh ấy và Thẩm Trí có một mối quan hệ như thế đã trong nhiều năm rồi, cụm từ "thương hoa tiếc ngọc" không bao giờ xuất hiện trong từ điển của Thẩm Trí. Ngay khi còn học đại học, bất kỳ cô gái nước ngoài nào muốn chạm vào vạt áo của anh đều là mộng tưởng, từ lúc nào mà anh có thể đưa tách trà của mình cho người phụ nữ khác?
Quan Minh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bọn họ, Tạ Tiền Thiển cầm tách trà lên nhấp tiếp một ngụm, hương vị êm dịu có chút ngọt ngào, ngon hơn nhiều so với vị trà lần trước Thẩm Trí đưa cho cô.
Hơn nữa, mùi thơm nhàn nhạt từ lá trà rất giống với mùi trên người Thẩm Trí, cô không nhịn được nhấp thêm một ngụm lớn, sau đó quay sang nói với Thẩm Trí: "Em thích loại trà này."
Thẩm Trí gật đầu, trực tiếp nói với Quan Minh: "Còn bao nhiêu thì gói lại cho tôi hết nhé."
"......" Loại này là nhờ mối quan hệ mà còn phải mua với giá cao nữa đấy, anh thực sự không hề khách sáo với tôi chút nào.
Quan Minh cố nén cười, giơ hai ngón tay ra hiệu với người bên cạnh: "Nghe rõ rồi chứ, đi mà thu xếp."
Sau đó, anh ấy cố nén cười nhìn chằm chằm Tạ Tiền Thiển, giễu cợt nói: "Cô bé, lần sau đừng nói thích trà cứ nói là thích trăng, xem cậu cả nhà họ Thẩm hái cho cô thế nào."
Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu chớp chớp mắt, Thẩm Trí đặt tay lên lưng ghế của cô, thản nhiên nói với cô: "Đừng để ý đến anh ấy."
Bên hồ gió thổi nhẹ man mát, Tạ Tiền Thiển không mặc áo khoác ra ngoài, ngồi xuống nãy giờ vẫn còn cảm thấy hơi lạnh, Thẩm Trí bảo cô vào mặc thêm quần áo nên cô đứng dậy rời đi. Quan Minh cùng anh nói chuyện công việc hồi lâu mà Thẩm Trí vẫn không thấy Tạ Tiền Thiển quay lại, nhìn sắc trời không còn sớm cũng đến lúc phải đi về nên anh đứng dậy đi tìm cô.
Tạ Tiền Thiển đang đứng bên bồn rửa mặt ngoài phòng thay đồ, cô dán sát mặt vào gương nheo mi mắt, không biết đang nhìn cái gì. Đột nhiên có một bóng người ở sau lưng cô, giọng nói trầm thấp: "Em đang làm gì thế?"
Tạ Tiền Thiển quay lại rồi nhìn Thẩm Trí với đôi mắt đỏ hoe: "Mắt em khó chịu, hình như đã nổi một cái mụn ở mắt phải."
Thẩm Trí cúi xuống nâng cằm cô lên: "Để anh xem."
Anh chỉ nhẹ nhàng mở mi mắt dưới của cô ra nhưng nhìn cô rơm rớm nước mắt, mặc dù Thẩm Trí biết đó là phản ứng nhạy cảm của mắt nhưng dáng vẻ mềm mại của cô lại khiến anh động lòng, anh nhìn đôi môi mềm mại của cô rồi cúi đầu xuống, tháo kính ra, đặt chúng sang một bên và hôn lên môi.
Thẩm Trí vòng tay qua eo cô và ấn cô vào bồn rửa mặt, anh dễ dàng kiểm soát đôi môi của cô và cơ thể của Tạ Tiền Thiển không thể di chuyển nữa chỉ vì một khoảnh khắc rộn ràng.
Thẩm Trí đã lâu không hôn cô, từ khi cô chuyển xuống tầng dưới, anh đối với cô luôn có chút kiềm chế, thật ra Tạ Tiền Thiển mấy lần muốn hỏi tại sao anh không lại gần cô nhưng lời nói đến cửa miệng thì lại ngượng ngùng không thốt thành lời, chỉ có thể hỏi: "Anh có muốn ôm em không?"
Có lẽ đã kìm nén quá lâu, đối với cả hai người mà nói nụ hôn đột ngột này trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Tạ Tiền Thiển không biết diễn tả như thế nào về cảm giác này, cô chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, còn nhanh hơn so với lúc trước anh hôn cô. Có lẽ là bởi vì lúc trước Thẩm Trí hôn cô, cô gần như là dại khờ nhưng bây giờ cô biết đó là những gì.
Cô nhắm mắt lại, vụng về mà phản hồi đáp lại anh, khi chiếc lưỡi nhỏ của cô quấn lấy anh, Thẩm Trí sững người một lúc, đây là lần đầu tiên Tạ Tiền Thiển đáp lại nụ hôn của anh. Vô tình lại khơi dậy dục vọng bên trong anh, ôm trọn cô vào lòng, anh không ngừng cướp đoạt hơi thở thơm tho ngọt ngào của cô.
Đúng lúc này, xe của Quan Minh ở đằng sau lướt tới.
Quan Minh đang thắc mắc tại sao Thẩm Trí đi tìm người mà tìm mãi vẫn không thấy anh quay trở lại, sợ xảy ra chuyện gì ở đây nên anh ấy cũng vội vàng chạy tới nhìn một chút. Kết qua lại thấy màn này khiến anh ấy phải trợn mắt ngoác mồm.
Người anh em tốt nhiều năm trong sạch, khổ hạnh và sống ngoài Tam giới hiện đang ôm cô gái đó và thực hiện một cảnh say đắm cuồng nhiệt.
Anh ấy ho khan một tiếng, bảo người của mình dừng xe và sau đó khép hờ cửa sổ, châm một điếu thuốc, lẳng lặng chờ ở phía xa mà không đến quấy rầy bọn họ.
Càng xem càng muốn cười, anh ấy quen Thẩm Trí hơn mười năm, từng thấy anh lãnh đạm, hung dữ, chán đời nhưng chưa bao giờ thấy anh để tâm hay hứng thú với bất cứ thứ gì. Anh có thói quen sưu tầm rượu vang nhưng trong mắt Quan Minh mà nói thì là có thể có hoặc không cũng được, sở thích đấy tồn tại một cách không hẳn là thiết yếu.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Quan Minh thấy Thẩm Trí có một niềm đam mê mãnh liệt với một thứ gì đó.
Đến lúc Tạ Tiền Thiển lần nữa mở mắt ra, trong đôi mắt mơ hồ bị bao phủ bởi một vầng sáng say sưa, vẻ mặt biểu cảm quá mức quanh co. Ánh mắt thâm thúy quét xuống phía dưới, quần áo của cô đã bị anh làm cho xộc xệch, trên chiếc xương quai xanh xinh đẹp trong chiếc áo khoác hở cổ là mặt dây chuyền băng xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp, sau khi anh tặng nó cho cô là cô đã đeo nó bên người suốt.
Thẩm Trí không tự chủ hôn lên cổ cô, không ngờ chính hành động của anh lại khiến anh nghe thấy cô gái trước mặt phát ra tiếng rên rỉ rất khẽ, âm thanh không lớn nhưng khi anh hôn lên cổ cô có thể cảm nhận được âm thanh động tình rất rõ ràng.
Giây phút đấy, anh chỉ cảm giác như đầu mình lập tức muốn nổ tung, một luồng máu dồn thẳng lên não nhưng lý trí khiến anh biết rằng đây không phải là nơi thích hợp.
Anh vội vàng đứng thẳng dậy, chỉ thấy cổ và xương quai xanh của Tạ Tiền Thiển bị nụ hôn của anh làm đỏ bừng, anh nhanh chóng ôm cô xuống và kéo áo khoác của cô lên rồi kéo khóa đến tận cằm cô để che đi dấu hôn khiến trái tim đập thình thịch.
Tạ Tiền Thiển mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía xa xăm, Thẩm Trí sắc mặt tối sầm lại, anh quay đầu cô để hướng ánh mắt nhìn về hướng khác rồi nói với cô một cách cộc lốc: "Đợi ở đó."
Rồi anh vội vã vào phòng thay đồ nam bên cạnh.
Quan Minh đang ngồi trong xe lập tức phá lên cười, cười đến mức điếu thuốc suýt làm bỏng tay anh, tiếng cười không kiềm chế đó truyền đến tai Tạ Tiền Thiển qua kính xe từ khoảng cách xa như vậy.
Cô cau mày nhìn về hướng xe của Quan Minh, Quan Minh dập điếu thuốc, nói với thuộc hạ: "Đi, lái xe qua."
Lúc Thẩm Trí đi ra, Quan Minh cười hả hê, khuôn mặt không hề tỏ ra thiện chí mà chăm chú nhìn anh và hỏi: "Người anh em, vẫn ổn đấy chứ?"
Thẩm Trí với vẻ mặt u ám, gọi điện thoại cho chú Trịnh bảo chú lái xe đến, Quan Minh bên cạnh còn đang thêm dầu vào lửa nói rằng: "Như vậy là đi sao? Không nghỉ ngơi một chút? Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
Thẩm Trí lạnh lùng liếc anh ấy một cái, ý bảo câm miệng lại.
Dù sao thì cô bé vẫn đứng ở bên cạnh, Quan Minh sợ cô bé xấu hổ nên thôi không nói nữa và kéo Thẩm Trí sang một bên, nhỏ giọng bảo rằng: "Tôi thật sự không có ý cười anh. Từ tận trong đáy lòng tôi thực sự mừng cho anh, anh có thể chạm vào một người phụ nữ điều đó nó khó như mò kim đáy bể vậy. Là chuyện từ khi nào thế, không nói tôi biết sớm để đốt pháo ăn mừng. Người anh em, tôi thực sự nghĩ rằng cả đời anh sẽ cô độc hiu quạnh đến già đấy. Dạo trước, tôi còn có ý định để anh đầu tư vào viện dưỡng lão. Tôi nghĩ như thế khi bản thân anh về già thì cũng sẽ được đảm bảo hơn."
"Tôi thực sự không nghĩ rằng anh sẽ quan tâm hứng thú với một cô bé dễ thương như vậy."
Thẩm Trí phớt lờ anh ấy, ngay khi chiếc xe Cullinan đi tới, Thẩm Trí đã mở cửa xe và để Tạ Tiền Thiển lên xe trước.
Sau đó anh đóng cửa lại, đi tới trước mặt Quan Minh với khuôn mặt không chút biểu cảm mà nói với anh ấy: "Anh biết cô ấy là ai không?"
Quan Minh liếc nhìn chiếc xe phía sau rồi thu hồi nụ cười, cảm thấy có chút không bình thường hỏi: "Là ai?"
"Tạ Tiền Thiển."
Đồng tử của Quan Minh đột nhiên giãn ra: "Người vợ của anh trong lời đồn."
Thẩm Trí chậm rãi vặn cổ: "Có vấn đề gì sao?"
Khóe miệng Quan Minh nhếch lên: "Không dám có. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
"......"
Sau khi Thẩm Trí lên xe liền liên lạc với bác sĩ Tưởng mời ông ta đến nhà, bác sĩ Tưởng vốn tưởng rằng có chuyện lớn nhưng khi ông ấy đến mới phát hiện thì ra là để khám mắt cho cô bé.
Vấn đề không lớn lắm, có một ít dấu hiệu viêm nhiễm, chủ yếu là do vi khuẩn gây ra. Bác sĩ Tưởng ngoảnh lại nhìn tình trạng trong sân một lần nữa, nói với cô: "Môi trường của mọi người bây giờ tương đối bụi, tốt nhất cô nên đeo kính râm khi đi dạo trong sân vườn để tránh trường hợp bụi bay vào mắt và gây nhiễm trùng."
Nghĩ mấy ngày nay Tạ Tiền Thiển mặt mày lấm lem ở trong sân, đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu gây bệnh nên Cố Lỗi đã đi theo bác sĩ Tưởng để lấy thuốc nhỏ mắt cho Tạ Tiền Thiển.
Tạ Tiền Thiển đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, Thẩm Trí phát hiện từ khi lên xe đến giờ cô cũng không nói nhiều, anh nhìn cô thì cô liền dời mắt đi chỗ khác, giữa hai người có một bầu không khí ngượng ngùng khó xử.
Cũng giống như bây giờ, Thẩm Trí đang ngồi đối diện hỏi cô: "Mắt còn đau không?"
Cô sẽ đứng dậy một cách bất thường và đi vào bếp rồi nói "Không đau lắm đâu."
Thẩm Trí biết cô đối với chuyện này không hiểu rõ ngọn ngành đầu đuôi như những cô gái khác, nếu anh không chủ động nói cho cô biết, có lẽ cô sẽ luôn ngượng ngùng khó xử.
Thế là anh đứng dậy đi theo vào bếp, Tạ Tiền Thiển đương nhiên nghe thấy tiếng bước chân của anh đến gần nhưng cô đang cầm ly nước nên không quay đầu lại nhìn anh.
Thẩm Trí đi tới vươn tay lấy chiếc ly cô đang cầm đặt sang một bên và xoay người cô đứng thẳng, cô cúi gầm đầu khiến anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, liền dùng một tay nhấc cô đặt lên bàn, ép cô nhìn thẳng vào mắt của mình rồi dịu giọng nói với cô: "Phản ứng vừa rồi của anh vừa rồi là phản ứng sinh lý bình thường của người đàn ông đối với người phụ nữ thôi, hiểu không?"
Tạ Tiền Thiển mím môi, nhịn hồi lâu mới hỏi: "Vậy anh có đau không?"
"Không đau."
Tạ Tiền Thiển lại rơi vào sự im lặng kỳ lạ và Thẩm Trí không thể hiểu được điều gì đang xảy ra trong cái đầu nhỏ của cô.
Tôi chỉ có thể chọc vào cửa sổ giấy, nói thẳng cho cô biết: "Môn thể thao này về mặt suy nghĩ và lúc thực hiện là hai chuyện khác nhau, em không cần sợ."
"Môn thể thao gì?" Tinh thần Tạ Tiền Thiển trở nên phấn chấn ngay lập tức khi nghe nhắc về thể thao.
"......"
Thẩm Trí muốn nói gì đó lại ngừng một lúc lâu, nói với cô: "Loại vận động nam nữ."
"Có khó không?"
"Xem thiên phú."
"Em rất giỏi thể thao. Năm ngoái, em cũng đã giành được nhiều huy chương vàng trong đại hội thể thao của trường, giúp khoa của em xếp hạng nhất."
"......" Chuyện này thì liên quan gì đến đại hội thể thao của trường?
Tạ Tiền Thiển thấp giọng nói: "Cho nên thiên phú của em ắt hẳn là không có vấn đề gì, em có thể thử một chút không?"
"Em muốn thử?"
"Anh nói rằng nam và nữ nên ở cùng nhau trong môn thể thao này. Em chắc rằng em ổn. Anh có vấn đề gì không?"
"......" Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Trí bị người khác đặt câu hỏi liệu phương diện đó có vấn đề gì không và anh lập tức chịu không nổi.
Anh còn nói thêm: "Đó không phải là một môn thể thao bình thường, em vẫn chưa hiểu rõ về nó."
"Môn thể thao gì vậy? Môn thể thao nước ngoài? Em không hiểu thì có anh dạy cho em."
"Anh...... " Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc thảo luận chuyện này với một người khác giới, thậm chí còn thảo luận đến nổi rơi vào tình huống không nói nên lời.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh, Tạ Tiền Thiển nói: "Anh không muốn dạy cũng được. Môn thể thao này tên gọi là gì? Không thể chỉ gọi là vận động nam nữ? Nó có được đưa vào Thế vận hội Olympic không? Em sẽ để Cố Lỗi dạy em."
"Vớ vẩn......" Giọng nói của Thẩm Trí đột nhiên lớn hơn vài decibel, khiến Tạ Tiền Thiển giật mình.
Anh nhìn đôi mắt mở to của cô rồi tháo kính ra, véo sống mũi, sốt ruột nói với cô: "Nhớ kỹ, nếu em thật sự muốn học cái này thì người dạy em chỉ có thể anh, nghe rõ không?"
Tạ Tiền Thiển cảm thấy Thẩm Trí có chút kỳ quái, cô nhìn xung quanh: "Nếu bây giờ thì sao?"
Thẩm Trí mím môi khó nói nên lời mà nhìn cô, hiện tại anh rốt cuộc cũng biết Tạ Tiền Thiển đã lớn đến tuổi này rồi nhưng không có ai phổ cập kiến thức nam nữ cho cô. Nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng để cô đi ra ngoài như thế thì thậm chí bị người khác lừa rồi mà còn không hề hay biết.
Vì vậy anh hít sâu một hơi, tốc độ nói giảm chậm lại và hỏi: "Em biết làm sao mình tới được nơi này không?"
"Từ đường Tam Hoàn trở về."
"Anh đang hỏi, em có biết em đã đến thế giới này từ con đường nào không?"
"Em biết, từ trong bụng mẹ."
Thẩm Trí "ừm" một tiếng, sau đó từng hỏi tiếp: "Vậy em làm sao từ trong bụng mẹ mà sinh ra, em hiểu không?"
"Vâng, em đã được học nó trong lớp sinh học."
"Nói cho anh nghe."
"t*ng trùng đi vào trong tế bào trứng, phá vỏ trứng để chui vào và ngăn không cho phần còn lại của t*ng trùng xâm nhập, đảm bảo đã có t*ng trùng kết hợp với noãn cho đến khi quá trình thụ tinh hoàn tất, sau đó trứng đã thụ tinh sẽ ở trong ống dẫn trứng."
"Dừng lại, t*ng trùng và trứng được hình thành từ đâu?"
"Trứng ở trong cơ thể phụ nữ, t*ng trùng......"
Tạ Tiền Thiển bế tắc, t*ng trùng...... Cô đột nhiên phát hiện ra một vấn đề muôn thuở, t*ng trùng tại sao lại có thể xuất hiện trong cơ thể phụ nữ? t*ng trùng không phải là đồ trên cơ thể của đàn ông sao? Làm thế nào cô lại không nhớ đã nhìn thấy nó trong sách và tại sao cô không bao giờ nhận thức được vấn đề nghiêm trọng này trong suốt sự nghiệp học tập của mình.
Sắc mặt cô tái nhợt, ngẩng đầu hỏi Thẩm Trí: "t*ng trùng từ đâu mà có?"