Chương 36
Thẩm Trí phát hiện, tâm trạng của Tạ Tiền Thiển về cơ bản có liên quan trực tiếp đến cảm giác thèm ăn của cô. Sau khi ăn uống no say, cô rất vui vẻ tắm rửa rồi đi ngủ, còn về phần tại sao lại đào hố hơn một tiếng đồng hồ thì không hiểu được và cô không đề cập đến nó thêm lần nào nữa.
Lúc ban đầu, Thẩm Trí nghĩ rằng cơn giận dữ của cô sẽ qua đi và sẽ bảo người đi lấp lại cái hố sau đó nhưng ai mà biết được ngày hôm sau Tạ Tiền Thiển đã thức dậy vào lúc sáng sớm rồi chạy ra hố tiếp tục đào bới. Hành vi như thế không phải chỉ mỗi một mình Cố Lỗi cảm thấy kỳ quái không thôi.
Ngay cả Cố Diễu cũng kinh ngạc hỏi Thẩm Trí: "Lão đại, rốt cuộc Tiền Đa đang muốn đào cái gì?" Anh ấy thậm chí còn hoài nghi Tiền Đa có phải đang dùng phương pháp phi thường nào đó để tìm báu vật quý giá dưới lòng đất.
Thẩm Trí ngồi trên ghế tựa trong hiên gió thổi liu riu, liếc nhìn cô và nói: "Đưa cho cô ấy một lọ thuốc chống muỗi, cứ để cô ấy đào miễn sao không phá banh nhà là được."
Cố Diễu há hốc mồm lộ vẻ không tin, sống chung với lão đại nhiều năm như thế, đương nhiên hiểu rõ Thẩm Trí là người rất ngăn nắp, không thể nào chấp nhận những thứ lộn xộn lọt vào tầm mắt của anh. Vì vậy, sân vườn và trong nhà của anh quanh năm đều được giữ gìn gọn gàng và đơn giản, đương nhiên cũng rất đơn điệu. Lần đầu tiên Cố Lỗi dọn vào sống ở Nhất Gián Đường, cậu ấy muốn đóng một cọc gỗ trong sân nhưng lão đại không thích. Bây giờ lại có thể dung túng cho Tiền Đa đào sân của anh như thế này thế mà anh vẫn có thể tiếp tục nuông chiều cô? Tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao?
Vì vậy khi anh đã đi vào nhà, Cố Lỗi liền nhanh miệng hỏi: "Lão đại có nói Tiền Đa đang đào cái gì không?"
"Không. Chỉ nói rằng cứ để cô ấy đào, chắc là đang rảnh."
"......" Cô gái này khi rảnh rỗi đều có những sở thích khác người như vậy?!?!
Vì vậy, mấy người họ không ngăn cản cô nữa. Dù sao thì mỗi người đều có chí hướng của riêng mình. Vì Peppa Pig thích nhảy vào hố nên sẽ có một số người cũng thích đào hố thế thôi.
Tạ Tiền Thiển hôm nay làm việc rất chăm chỉ, buổi trưa ăn ba bát cơm, buổi chiều cô tiếp tục đào. Trời nắng nóng cô không ngại bị phơi đến cháy nắng và thành quả đạt được sau những nỗ lực không ngừng là cái hố sâu hơn nửa người.
Cho đến tận chiều tối, cô mới ngừng đào bới và quay lại với một túi lớn chứa những thứ gì không biết.
Căn Bậc Ba đi theo cô khắp nơi, Tạ Tiền Thiển thậm chí vì sợ nó sẽ gây rắc rối nên đã treo chiếc túi lên xà ngang cửa cao. Điều này khiến Cố Lỗi và Cố Diễu khi bước vào cửa không thể không va quệt vào chiếc túi đó.
Cố Diễu đi vào trước, mới đầu cũng không để ý tới cho đến khi phát hiện ra có vật gì đó lòng thòng trên đỉnh đầu mới quay đầu lại hét lớn: "Chết tiệt!"
Âm thanh này làm Cố Lỗi vô cùng sợ hãi, vừa mới dừng lại, cái túi đã ở ngay trước mặt, có một số đang bay, một số đang bò, còn có một vài con sâu đen không rõ là con gì đang ngoe nguẩy. Suýt chút nữa thì bữa trưa của Cố Lỗi đã bị nôn ra hết, cậu ấy hét lên: "Mẹ kiếp, Tiền Đa cô đang làm cái quái gì mà bắt nhiều côn trùng sâu bọ thế, đây là đang định luyện sâu à?"
Tạ Tiền Thiển nhàn nhạt nói: "Đừng động vào, tôi đang chuẩn bị đem bán lấy tiền đấy."
"......" Làm ăn kiểu gì thế này?
Vào ngày hôm sau, Tạ Tiền Thiển thực sự đã bán cái túi đó với giá cao. Khi về cô còn mang theo một vài túi thịt lợn và thịt bò, nói với họ rằng cô đã đổi bằng cái túi côn trùng đó.
Cố Lỗi và Cố Diễu bị hành vi của cô mà nể phục thực sự. Thần thánh phương nào mới có thể đổi một vài con côn trùng để lấy được nhiều thịt heo thịt bò như vậy?
Do Căn Bậc Ba suốt ngày quanh quẩn bên bọn họ nên thể chất của nó ngày càng khỏe mạnh. Gần đây khi Tạ Tiền Thiển đo bàn chân cho nó phát hiện ra rằng chân đã to gấp đôi chỉ sau hơn một tháng và bộ lông cũng không còn khô cằn lộn xộn như lúc vừa mới đến. Có lẽ vì thức ăn tốt hơn nên bộ lông cũng ngày càng mượt mà và xán lán hơn. Phía đằng sau dần lộ ra màu nâu mướp, đặc biệt là lông đuôi ngày càng mọc ra dày đặc và dài hơn, giống như nắm chăn lông gà mịn màng.
Buổi chiều, nếu Tạ Tiền Thiển ngồi ở hiên nhà đọc sách, ngâm thơ hoặc vẽ tranh thì Căn Bậc Ba sẽ nằm ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua thì bộ lông dài của nó khẽ tung bay, tựa hồ có chút phong thái uy nghiêm.
Có lẽ là bởi vì gần đây tiếp xúc với nó nhiều, đám người của Cố Lỗi cũng không cảm thấy nó xấu xí nữa. Thỉnh thoảng còn muốn cưng nựng nó nhưng Căn Bậc Ba là một con mèo đực vị thành niên rất khó đoán, nó sẽ chỉ có biểu hiện đặc biệt nhiệt tình đối với Tạ Tiền Thiển mà thôi. Nó sẽ nhảy lên người cô, dụi đầu vào cô, chui vào vòng tay cô, muốn nũng nịu cỡ nào thì sẽ nũng nịu cỡ đấy và đối với những người còn lại thì luôn giữ vững cái ánh mắt lạnh lùng xa cách.
Nhưng Cố Diễu hoàn toàn tin rằng chỉ số thông minh của bé mèo này ngang ngửa bằng đứa trẻ mới lớn. Sau khi nuôi nấng một thời gian, nó dường như nhận ra rằng ở trong cái nhà này ai mới thực sự là lão đại nên khi đối xử Thẩm Trí tuy rằng không nhiệt tình như vậy nhưng cũng là thường xuyên dè chừng anh với khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, có đôi khi chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm anh hơn một giờ đồng hồ cũng không thay đổi tư thế.
Thẩm Trí mặc dù không biết tại sao nó đứng cách đó không xa nhưng vẫn luôn nhìn anh như thế, có đôi khi anh cảm thấy hơi kỳ quái nên ngẩng đầu nhìn nó, cảnh tượng người và mèo đối xử với nhau như thế vẫn thường xuyên bị Tạ Tiền Thiển bắt gặp, cứ nhìn nhau mà không một bên nào động đậy, tựa hồ đều đang suy tư vấn đề sâu sắc nào đó, trông rất kỳ quái.
Về phần cái hố lớn, Tạ Tiền Thiển cảm thấy mình đã đào thì không thể lãng phí. Chính vì vậy không biết lôi ở đâu ra một cây non gầy trơ khô khốc, sau đó tùy tiện trồng xuống rồi lấp cái hố lại.
Cố Lỗi từng nghi ngờ cái gọi là cây non mà cô mang về thực chất là một cành khô nhặt được từ đâu đó, loại cành khô đã chết hẳn.
Vài ngày sau, Thẩm Trí đưa cô đến thăm một người có tên trong danh sách mà sư phụ Lương đã đưa cho Thẩm Trí, ông ấy là một người đàn ông khoảng bốn mươi ngoài tuổi với một cơ thể tràn đầy sức sống, tên là Đằng Bân. Nơi gặp mặt là phòng riêng của một quán trà đạo, trong lúc trò chuyện thì được biết ông ấy bắt đầu luyện ám khí từ năm mười lăm tuổi và sau khi rời núi thì ông ấy đã tự sáng lập ra phái Đằng Môn của riêng mình để thu nhận đệ tử.
Đằng Bân nói rằng những thứ như ám khí đã dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Lý do tại sao các phòng tập dạy quyền anh hoặc võ quán vẫn còn phổ biến là vì nhiều người chỉ muốn rèn luyện thân thể hoặc học cách tự vệ.
Nhưng ám khí thì khác, dù sao chúng cũng có thể gây thương tích chết người, hơn nữa chúng đã được lệnh cấm nên cũng được xem là bị chôn vùi mai một từ lâu. Người bình thường rất khó để có thể tiếp xúc với chúng. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là nó đã biến mất.
Ngược lại, ở cấp độ mà người bình thường không thể nhìn thấy thì môn này vẫn đang ngấm ngầm nở rộ. Và phát triển đến thời điểm hiện tại, có người sẽ kết hợp một số kỹ thuật công nghệ với độ chính xác cao cùng một số chất độc hóa học tổng hợp. May thay, bây giờ đã là xã hội pháp trị, tất cả đều được kiểm soát nghiêm ngặt, nếu không thì đối với người bình thường mà nói, những cao thủ ám khí này tuyệt đối không thể bị phát hiện thậm chí so với tay súng bắn tỉa còn đáng sợ hơn nhiều.
Sở dĩ Thẩm Trí tìm đến Đằng Bân là bởi vì kim bạc là một loại ám khí truyền thống mà đệ tử của Đằng Môn thường hay sử dụng nhưng Đằng Bân rất thành thật nói với Thẩm Trí rằng sẽ không phải là môn hạ của ông ấy ra tay, nếu không thì không thể nào bản thân chẳng hề nắm được chút động tĩnh gì.
Họ luôn nghiêm khắc trong việc định ra môn quy, đặc biệt là việc ám sát các doanh nhân nổi tiếng, một khi bị phát hiện ra không chỉ đơn giản như bị trục xuất khỏi môn phái mà còn bị đưa vào danh sách truy nã. Tương đương với lệnh truy nã trong giới giang hồ và nó đáng sợ hơn nhiều so với việc bị cảnh sát bắt giữ, dù sao thì hầu hết những người biết sử dụng ám khí đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Mặc dù trong mắt rất nhiều người, ám khí là thứ không thể đặt lên bàn cân nhưng bọn họ làm việc cũng có nguyên tắc của mình. Dù sao cũng không phải là nơi huấn luyện sát thủ, muốn sinh tồn trong dòng lịch sử thì họ buộc phải thích ứng với pháp luật của xã hội hiện hành.
Còn ông ấy vẫn nửa đùa nửa thật nói: "Đằng Môn không thiếu tiền, rất nhiều người có thể có ấn tượng những người làm việc như chúng tôi hoặc cha mẹ đều đã mất hoặc lớn lên một mình trong gia đình nghèo khó. Đấy đều là trên TiVi đang diễn cho mọi người xem thôi, đệ tử của Đằng Môn so về gia cảnh thì hơn người rất nhiều, tài năng xuất chúng không ít. Bọn họ không có lý do gì đi lấy tiền của người khác, thay họ làm những việc như vậy để rồi tự hủy hoại tương lai của chính mình."
Về nguồn gốc của cây kim bạc này, gần đây ông ấy không có nghe đồn đại gì nhưng Đằng Bân nói Đằng Môn thành lập đã hơn mười năm, đệ tử cũng không ít, chuyện này tuyệt đối không phải đệ tử của ông ấy làm.
Vì không thể nghe ngóng được gì nên Thẩm Trí không tiếp tục hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa nhưng cuộc trò chuyện sau đó, Đằng Bân đã đề cập: "Người học võ đều có đặc điểm thể chất đặc thù, người tập ngoại quyền và nội công hoàn toàn có những đặc điểm cơ bắp và xương khác nhau. Ngoại quyền rất dễ phân biệt, thường quan sát nơi nào chai sạn hơn thì nơi đó đã được luyện tập một cách miệt mài và khi giao đấu phải cần tránh đòn. Người tập quyền anh hạng nặng có khớp lưng bằng phẳng, các khớp ở bàn tay và cơ bắp sau vai của họ đều rộng lớn, chắc chắn thuộc dạng có sức mạnh của phần trên cơ thể, ví dụ như kiểu đòn bẩy chẳng hạn."
Nói đến đây, Đằng Bân quay đầu nhìn về phía Tạ Tiền Thiển: "Từ lúc bước vào cửa và khi ông ấy bắt tay với cô thì có thể nhận thấy được sức lực của cô là đã luyện qua trảo công. Là Thiếu Lâm tỳ bà thủ hay vật lộn?"
"Vật lộn."
Đằng Bân mỉm cười gật đầu: "Ở độ tuổi này của cô có thể luyện tập thành quả như vậy, sư phụ của cô hẳn là rất hài lòng."
Thay vào đó, ông ấy nói tiếp: "Còn nếu là luyện nội công thì rất khó để mà phân biệt được, người thường chắc chắn không thể nhận biết. Nếu là người cùng đạo có thể thông qua khớp xương khi sinh hoạt mà phán đoán."
Đối với môn ám khí của chúng tôi mà nói là vạn nhất không thể phán đoán, giống như tôi ngồi đối diện mọi người uống trà thì mọi người có nhìn ra được xem trên người tôi mang theo bao nhiêu loại ám khí không?"
Tạ Tiền Thiển nhìn ông ấy, một chiếc áo sơ mi ngắn tay đơn giản màu đen không có túi, dưới thân là một chiếc quần dài màu sáng, rất phổ biến khi đi dạo trên phố.
Cảm giác được thái độ Tạ Tiền Thiển đột nhiên nghiêm túc, Đằng Bân quay đầu cười nói với cô: "Đừng khẩn trương, tôi không mang theo."
Tạ Tiền Thiển không tin, một cao thủ ám khí đi ra ngoài mà không có ám khí, giống như cô đi ra ngoài mà không mang theo nắm đấm vậy. Không thể tin được!
Đằng Bân giơ lòng bàn tay lên và nói với họ rằng đối với những chiếc kim bạc tấn công họ, phương pháp phóng ra là dùng ngón tay cái cố định đầu kim bạc và đặt chúng vào lòng bàn tay, đầu kia của kim bạc áp sát với ngón tay giữa để bắn trúng mục tiêu ngay lập tức.
Loại ám khí này luyện tập tương đối khó khăn, muốn đạt được độ chính xác như đã nói, người đó nhất định phải luyện tập nhiều năm. Trên tay người đó phải có vết chai dày ở khớp bên ngón tay cái, đầu giữa lòng bàn tay và khớp thứ hai của ngón giữa, đây là một phương pháp sàng lọc đối tượng tình nghi.
Mặc dù Đằng Bân đã cố gắng hết sức để cung cấp những thông tin rõ ràng cho họ nhưng cũng gần như được xem là không cung cấp được gì. Bởi vì họ không thể mở lòng bàn tay của từng người để cảm nhận vị trí của vết chai, vì vậy như ông ấy đã nói, họ muốn dựa trên vị trí của vết chai sạn để tìm ra tên hung thủ lần trước thì như là mò kim đáy bể, rất khó!
Nhưng Tạ Tiền Thiển mơ hồ có cảm giác rằng sự xuất hiện của người đó có thể có liên quan đến Thẩm tam gia.
Mặc dù lần trước Thẩm Trí đã làm rõ sự việc với Thẩm tam gia trước mặt rất nhiều người trong nhà họ Thẩm nhưng Tạ Tiền Thiển đã rất ngạc nhiên khi Thẩm Trí gần đây không có bất kỳ hành động quyết liệt nào. Không những thế, cả một tuần nay đến Thúy Ngọc Các anh cũng chẳng buồn ghé thăm nữa, hầu như là không ra khỏi nhà.
Mà Cố Lỗi cũng có chút không bình thường, cho dù có lắp đặt hệ thống báo động thông minh lưới điện thì cậu ấy vẫn sẽ ra ngoài nhà tuần tra xung quanh, gần đây ngay cả Cố Diễu cũng có vẻ vội vàng.
Mặc dù họ không nói gì nhưng Tạ Tiền Thiển có thể đánh hơi được một cảm giác khẩn cấp, giống như có thứ gì đó sắp tấn công đến gần.
Lúc ban đầu, Thẩm Trí nghĩ rằng cơn giận dữ của cô sẽ qua đi và sẽ bảo người đi lấp lại cái hố sau đó nhưng ai mà biết được ngày hôm sau Tạ Tiền Thiển đã thức dậy vào lúc sáng sớm rồi chạy ra hố tiếp tục đào bới. Hành vi như thế không phải chỉ mỗi một mình Cố Lỗi cảm thấy kỳ quái không thôi.
Ngay cả Cố Diễu cũng kinh ngạc hỏi Thẩm Trí: "Lão đại, rốt cuộc Tiền Đa đang muốn đào cái gì?" Anh ấy thậm chí còn hoài nghi Tiền Đa có phải đang dùng phương pháp phi thường nào đó để tìm báu vật quý giá dưới lòng đất.
Thẩm Trí ngồi trên ghế tựa trong hiên gió thổi liu riu, liếc nhìn cô và nói: "Đưa cho cô ấy một lọ thuốc chống muỗi, cứ để cô ấy đào miễn sao không phá banh nhà là được."
Cố Diễu há hốc mồm lộ vẻ không tin, sống chung với lão đại nhiều năm như thế, đương nhiên hiểu rõ Thẩm Trí là người rất ngăn nắp, không thể nào chấp nhận những thứ lộn xộn lọt vào tầm mắt của anh. Vì vậy, sân vườn và trong nhà của anh quanh năm đều được giữ gìn gọn gàng và đơn giản, đương nhiên cũng rất đơn điệu. Lần đầu tiên Cố Lỗi dọn vào sống ở Nhất Gián Đường, cậu ấy muốn đóng một cọc gỗ trong sân nhưng lão đại không thích. Bây giờ lại có thể dung túng cho Tiền Đa đào sân của anh như thế này thế mà anh vẫn có thể tiếp tục nuông chiều cô? Tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao?
Vì vậy khi anh đã đi vào nhà, Cố Lỗi liền nhanh miệng hỏi: "Lão đại có nói Tiền Đa đang đào cái gì không?"
"Không. Chỉ nói rằng cứ để cô ấy đào, chắc là đang rảnh."
"......" Cô gái này khi rảnh rỗi đều có những sở thích khác người như vậy?!?!
Vì vậy, mấy người họ không ngăn cản cô nữa. Dù sao thì mỗi người đều có chí hướng của riêng mình. Vì Peppa Pig thích nhảy vào hố nên sẽ có một số người cũng thích đào hố thế thôi.
Tạ Tiền Thiển hôm nay làm việc rất chăm chỉ, buổi trưa ăn ba bát cơm, buổi chiều cô tiếp tục đào. Trời nắng nóng cô không ngại bị phơi đến cháy nắng và thành quả đạt được sau những nỗ lực không ngừng là cái hố sâu hơn nửa người.
Cho đến tận chiều tối, cô mới ngừng đào bới và quay lại với một túi lớn chứa những thứ gì không biết.
Căn Bậc Ba đi theo cô khắp nơi, Tạ Tiền Thiển thậm chí vì sợ nó sẽ gây rắc rối nên đã treo chiếc túi lên xà ngang cửa cao. Điều này khiến Cố Lỗi và Cố Diễu khi bước vào cửa không thể không va quệt vào chiếc túi đó.
Cố Diễu đi vào trước, mới đầu cũng không để ý tới cho đến khi phát hiện ra có vật gì đó lòng thòng trên đỉnh đầu mới quay đầu lại hét lớn: "Chết tiệt!"
Âm thanh này làm Cố Lỗi vô cùng sợ hãi, vừa mới dừng lại, cái túi đã ở ngay trước mặt, có một số đang bay, một số đang bò, còn có một vài con sâu đen không rõ là con gì đang ngoe nguẩy. Suýt chút nữa thì bữa trưa của Cố Lỗi đã bị nôn ra hết, cậu ấy hét lên: "Mẹ kiếp, Tiền Đa cô đang làm cái quái gì mà bắt nhiều côn trùng sâu bọ thế, đây là đang định luyện sâu à?"
Tạ Tiền Thiển nhàn nhạt nói: "Đừng động vào, tôi đang chuẩn bị đem bán lấy tiền đấy."
"......" Làm ăn kiểu gì thế này?
Vào ngày hôm sau, Tạ Tiền Thiển thực sự đã bán cái túi đó với giá cao. Khi về cô còn mang theo một vài túi thịt lợn và thịt bò, nói với họ rằng cô đã đổi bằng cái túi côn trùng đó.
Cố Lỗi và Cố Diễu bị hành vi của cô mà nể phục thực sự. Thần thánh phương nào mới có thể đổi một vài con côn trùng để lấy được nhiều thịt heo thịt bò như vậy?
Do Căn Bậc Ba suốt ngày quanh quẩn bên bọn họ nên thể chất của nó ngày càng khỏe mạnh. Gần đây khi Tạ Tiền Thiển đo bàn chân cho nó phát hiện ra rằng chân đã to gấp đôi chỉ sau hơn một tháng và bộ lông cũng không còn khô cằn lộn xộn như lúc vừa mới đến. Có lẽ vì thức ăn tốt hơn nên bộ lông cũng ngày càng mượt mà và xán lán hơn. Phía đằng sau dần lộ ra màu nâu mướp, đặc biệt là lông đuôi ngày càng mọc ra dày đặc và dài hơn, giống như nắm chăn lông gà mịn màng.
Buổi chiều, nếu Tạ Tiền Thiển ngồi ở hiên nhà đọc sách, ngâm thơ hoặc vẽ tranh thì Căn Bậc Ba sẽ nằm ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua thì bộ lông dài của nó khẽ tung bay, tựa hồ có chút phong thái uy nghiêm.
Có lẽ là bởi vì gần đây tiếp xúc với nó nhiều, đám người của Cố Lỗi cũng không cảm thấy nó xấu xí nữa. Thỉnh thoảng còn muốn cưng nựng nó nhưng Căn Bậc Ba là một con mèo đực vị thành niên rất khó đoán, nó sẽ chỉ có biểu hiện đặc biệt nhiệt tình đối với Tạ Tiền Thiển mà thôi. Nó sẽ nhảy lên người cô, dụi đầu vào cô, chui vào vòng tay cô, muốn nũng nịu cỡ nào thì sẽ nũng nịu cỡ đấy và đối với những người còn lại thì luôn giữ vững cái ánh mắt lạnh lùng xa cách.
Nhưng Cố Diễu hoàn toàn tin rằng chỉ số thông minh của bé mèo này ngang ngửa bằng đứa trẻ mới lớn. Sau khi nuôi nấng một thời gian, nó dường như nhận ra rằng ở trong cái nhà này ai mới thực sự là lão đại nên khi đối xử Thẩm Trí tuy rằng không nhiệt tình như vậy nhưng cũng là thường xuyên dè chừng anh với khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, có đôi khi chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm anh hơn một giờ đồng hồ cũng không thay đổi tư thế.
Thẩm Trí mặc dù không biết tại sao nó đứng cách đó không xa nhưng vẫn luôn nhìn anh như thế, có đôi khi anh cảm thấy hơi kỳ quái nên ngẩng đầu nhìn nó, cảnh tượng người và mèo đối xử với nhau như thế vẫn thường xuyên bị Tạ Tiền Thiển bắt gặp, cứ nhìn nhau mà không một bên nào động đậy, tựa hồ đều đang suy tư vấn đề sâu sắc nào đó, trông rất kỳ quái.
Về phần cái hố lớn, Tạ Tiền Thiển cảm thấy mình đã đào thì không thể lãng phí. Chính vì vậy không biết lôi ở đâu ra một cây non gầy trơ khô khốc, sau đó tùy tiện trồng xuống rồi lấp cái hố lại.
Cố Lỗi từng nghi ngờ cái gọi là cây non mà cô mang về thực chất là một cành khô nhặt được từ đâu đó, loại cành khô đã chết hẳn.
Vài ngày sau, Thẩm Trí đưa cô đến thăm một người có tên trong danh sách mà sư phụ Lương đã đưa cho Thẩm Trí, ông ấy là một người đàn ông khoảng bốn mươi ngoài tuổi với một cơ thể tràn đầy sức sống, tên là Đằng Bân. Nơi gặp mặt là phòng riêng của một quán trà đạo, trong lúc trò chuyện thì được biết ông ấy bắt đầu luyện ám khí từ năm mười lăm tuổi và sau khi rời núi thì ông ấy đã tự sáng lập ra phái Đằng Môn của riêng mình để thu nhận đệ tử.
Đằng Bân nói rằng những thứ như ám khí đã dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Lý do tại sao các phòng tập dạy quyền anh hoặc võ quán vẫn còn phổ biến là vì nhiều người chỉ muốn rèn luyện thân thể hoặc học cách tự vệ.
Nhưng ám khí thì khác, dù sao chúng cũng có thể gây thương tích chết người, hơn nữa chúng đã được lệnh cấm nên cũng được xem là bị chôn vùi mai một từ lâu. Người bình thường rất khó để có thể tiếp xúc với chúng. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là nó đã biến mất.
Ngược lại, ở cấp độ mà người bình thường không thể nhìn thấy thì môn này vẫn đang ngấm ngầm nở rộ. Và phát triển đến thời điểm hiện tại, có người sẽ kết hợp một số kỹ thuật công nghệ với độ chính xác cao cùng một số chất độc hóa học tổng hợp. May thay, bây giờ đã là xã hội pháp trị, tất cả đều được kiểm soát nghiêm ngặt, nếu không thì đối với người bình thường mà nói, những cao thủ ám khí này tuyệt đối không thể bị phát hiện thậm chí so với tay súng bắn tỉa còn đáng sợ hơn nhiều.
Sở dĩ Thẩm Trí tìm đến Đằng Bân là bởi vì kim bạc là một loại ám khí truyền thống mà đệ tử của Đằng Môn thường hay sử dụng nhưng Đằng Bân rất thành thật nói với Thẩm Trí rằng sẽ không phải là môn hạ của ông ấy ra tay, nếu không thì không thể nào bản thân chẳng hề nắm được chút động tĩnh gì.
Họ luôn nghiêm khắc trong việc định ra môn quy, đặc biệt là việc ám sát các doanh nhân nổi tiếng, một khi bị phát hiện ra không chỉ đơn giản như bị trục xuất khỏi môn phái mà còn bị đưa vào danh sách truy nã. Tương đương với lệnh truy nã trong giới giang hồ và nó đáng sợ hơn nhiều so với việc bị cảnh sát bắt giữ, dù sao thì hầu hết những người biết sử dụng ám khí đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Mặc dù trong mắt rất nhiều người, ám khí là thứ không thể đặt lên bàn cân nhưng bọn họ làm việc cũng có nguyên tắc của mình. Dù sao cũng không phải là nơi huấn luyện sát thủ, muốn sinh tồn trong dòng lịch sử thì họ buộc phải thích ứng với pháp luật của xã hội hiện hành.
Còn ông ấy vẫn nửa đùa nửa thật nói: "Đằng Môn không thiếu tiền, rất nhiều người có thể có ấn tượng những người làm việc như chúng tôi hoặc cha mẹ đều đã mất hoặc lớn lên một mình trong gia đình nghèo khó. Đấy đều là trên TiVi đang diễn cho mọi người xem thôi, đệ tử của Đằng Môn so về gia cảnh thì hơn người rất nhiều, tài năng xuất chúng không ít. Bọn họ không có lý do gì đi lấy tiền của người khác, thay họ làm những việc như vậy để rồi tự hủy hoại tương lai của chính mình."
Về nguồn gốc của cây kim bạc này, gần đây ông ấy không có nghe đồn đại gì nhưng Đằng Bân nói Đằng Môn thành lập đã hơn mười năm, đệ tử cũng không ít, chuyện này tuyệt đối không phải đệ tử của ông ấy làm.
Vì không thể nghe ngóng được gì nên Thẩm Trí không tiếp tục hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa nhưng cuộc trò chuyện sau đó, Đằng Bân đã đề cập: "Người học võ đều có đặc điểm thể chất đặc thù, người tập ngoại quyền và nội công hoàn toàn có những đặc điểm cơ bắp và xương khác nhau. Ngoại quyền rất dễ phân biệt, thường quan sát nơi nào chai sạn hơn thì nơi đó đã được luyện tập một cách miệt mài và khi giao đấu phải cần tránh đòn. Người tập quyền anh hạng nặng có khớp lưng bằng phẳng, các khớp ở bàn tay và cơ bắp sau vai của họ đều rộng lớn, chắc chắn thuộc dạng có sức mạnh của phần trên cơ thể, ví dụ như kiểu đòn bẩy chẳng hạn."
Nói đến đây, Đằng Bân quay đầu nhìn về phía Tạ Tiền Thiển: "Từ lúc bước vào cửa và khi ông ấy bắt tay với cô thì có thể nhận thấy được sức lực của cô là đã luyện qua trảo công. Là Thiếu Lâm tỳ bà thủ hay vật lộn?"
"Vật lộn."
Đằng Bân mỉm cười gật đầu: "Ở độ tuổi này của cô có thể luyện tập thành quả như vậy, sư phụ của cô hẳn là rất hài lòng."
Thay vào đó, ông ấy nói tiếp: "Còn nếu là luyện nội công thì rất khó để mà phân biệt được, người thường chắc chắn không thể nhận biết. Nếu là người cùng đạo có thể thông qua khớp xương khi sinh hoạt mà phán đoán."
Đối với môn ám khí của chúng tôi mà nói là vạn nhất không thể phán đoán, giống như tôi ngồi đối diện mọi người uống trà thì mọi người có nhìn ra được xem trên người tôi mang theo bao nhiêu loại ám khí không?"
Tạ Tiền Thiển nhìn ông ấy, một chiếc áo sơ mi ngắn tay đơn giản màu đen không có túi, dưới thân là một chiếc quần dài màu sáng, rất phổ biến khi đi dạo trên phố.
Cảm giác được thái độ Tạ Tiền Thiển đột nhiên nghiêm túc, Đằng Bân quay đầu cười nói với cô: "Đừng khẩn trương, tôi không mang theo."
Tạ Tiền Thiển không tin, một cao thủ ám khí đi ra ngoài mà không có ám khí, giống như cô đi ra ngoài mà không mang theo nắm đấm vậy. Không thể tin được!
Đằng Bân giơ lòng bàn tay lên và nói với họ rằng đối với những chiếc kim bạc tấn công họ, phương pháp phóng ra là dùng ngón tay cái cố định đầu kim bạc và đặt chúng vào lòng bàn tay, đầu kia của kim bạc áp sát với ngón tay giữa để bắn trúng mục tiêu ngay lập tức.
Loại ám khí này luyện tập tương đối khó khăn, muốn đạt được độ chính xác như đã nói, người đó nhất định phải luyện tập nhiều năm. Trên tay người đó phải có vết chai dày ở khớp bên ngón tay cái, đầu giữa lòng bàn tay và khớp thứ hai của ngón giữa, đây là một phương pháp sàng lọc đối tượng tình nghi.
Mặc dù Đằng Bân đã cố gắng hết sức để cung cấp những thông tin rõ ràng cho họ nhưng cũng gần như được xem là không cung cấp được gì. Bởi vì họ không thể mở lòng bàn tay của từng người để cảm nhận vị trí của vết chai, vì vậy như ông ấy đã nói, họ muốn dựa trên vị trí của vết chai sạn để tìm ra tên hung thủ lần trước thì như là mò kim đáy bể, rất khó!
Nhưng Tạ Tiền Thiển mơ hồ có cảm giác rằng sự xuất hiện của người đó có thể có liên quan đến Thẩm tam gia.
Mặc dù lần trước Thẩm Trí đã làm rõ sự việc với Thẩm tam gia trước mặt rất nhiều người trong nhà họ Thẩm nhưng Tạ Tiền Thiển đã rất ngạc nhiên khi Thẩm Trí gần đây không có bất kỳ hành động quyết liệt nào. Không những thế, cả một tuần nay đến Thúy Ngọc Các anh cũng chẳng buồn ghé thăm nữa, hầu như là không ra khỏi nhà.
Mà Cố Lỗi cũng có chút không bình thường, cho dù có lắp đặt hệ thống báo động thông minh lưới điện thì cậu ấy vẫn sẽ ra ngoài nhà tuần tra xung quanh, gần đây ngay cả Cố Diễu cũng có vẻ vội vàng.
Mặc dù họ không nói gì nhưng Tạ Tiền Thiển có thể đánh hơi được một cảm giác khẩn cấp, giống như có thứ gì đó sắp tấn công đến gần.