Chương 26
Lúc xưa, Nhất Gián Đường là một biệt phủ của nhà họ Thẩm, khi Thẩm lão gia còn sống, ông đã giao nó cho con trai cả—Thẩm Châu Huy, bố của Thẩm Trí. Sau khi cải tạo lại, nó trở thành ba tòa nhà độc lập với phong cách kiến trúc của thời Dân Quốc và bao quanh một khoảng sân tương đối tối giản và đơn điệu.
Ngày Thẩm Trí còn ở nước ngoài, Cố Lỗi sẽ là người phụ trách chăm nom cuộc sống hàng ngày. Anh thích sự yên tĩnh, vì vậy sau khi trở về nước cũng không tăng cường thêm nhân lực. Cố Lỗi và Cố Diễu ở ngay tại Nhất Gián Đường trong một tòa nhà khác với nội thất gạch vôi màu xám.
Bữa tối vẫn là Cố Lỗi chuẩn bị, khẩu vị ăn của Thẩm Trí tương đối nhạt, Cố Lỗi sẽ làm riêng cho anh một phần nhưng Cố Lỗi mỗi bữa không thể không có ức gà cùng với thịt bò.
Vì vậy, đồ ăn trên bàn về cơ bản là phân hai thái cực, vốn dĩ Tạ Tiền Thiển định quay về nhà họ Thẩm nhưng vì sắp xếp ổn thỏa xong cho Căn Bậc Ba thì đã tối muộn nên cũng ở lại ăn cơm cùng bọn họ.
Vì vậy ức gà của Cố Lỗi không chỉ phải chia cho Tạ Tiền Thiển một nửa mà ngay cả Căn Bậc Ba cũng tới lấy một miếng.
Bé mèo này tính ra cũng không quá ba tháng nên buổi chiều Cố Lỗi đã lẩm bẩm dò hỏi: "Mèo con có cần uống sữa không?"
Hóa ra là anh ấy đã suy nghĩ nhiều, bé mèo này giống như một tên thổ phỉ hung ác nào đó, nó hoàn toàn coi đây là nhà của mình, thật không khách sáo chút nào. Càng kỳ quái hơn là nó đeo bám Tạ Tiền Thiển vô cùng, tựa hồ như cô đi một bước nó sẽ theo một bước. Ngay cả khi cô đi xới cơm thì Căn Bậc Ba cũng đi lững thững theo sau từng bước, thoạt nhìn thì bé mèo này phong cách sống như chú chó, Cố Lỗi chậc lưỡi khi nhìn thấy nó: "Đây là xem cô như là mẹ rồi à!"
Tạ Tiền Thiển ngồi xổm xuống, Căn Bậc Ba tự giác nhảy lên và nép vào vai cô, với tư thế nhàn nhã và thoải mái.
Thẩm Trí ăn tương đối ít, ăn xong liền ngồi một mình trong góc phòng khách gọi điện thoại đường dài ra nước ngoài để giải quyết công việc.
Trên bàn ăn, Cố Lỗi nhắc tới: "Nhìn không ra đó Tiền Đa, tổ tiên của cô là phú hào."
Cố Diễu chen vào nói: "Đang nói cái gì vậy? Chỉ cần không quan tâm đến cách ăn và vấn đề luyện võ của Tiền Đa thì rõ ràng dáng dấp vẫn là con nhà phú hào đấy chứ. Sao không tự vấn lại bản thân mình xem, nhìn mình như thế có biết ông nội cũng từng tham gia chống Mỹ xâm lược và viện trợ Triều Tiên không?"
Cố Lỗi vỗ vỗ bắp tay: "Tôi không giống Hồng quân ngày xưa? Vóc dáng của tôi giống lính Mỹ. Dù sao tôi cũng giống con cháu của quân nhân. Anh tự nhìn lại mình đi."
Tạ Tiền Thiển nhìn lên thân hình gầy gò của Cố Diễu, lại nhìn thân hình vạm vỡ của Cố Lỗi, không biết đứa bé nào mới là được nhà bọn họ nhặt từ bên ngoài mang về nữa.
Cố Lỗi hỏi: "Đúng rồi Tiền Đa, theo lý mà nói nhà ngoại hẳn là rất dữ dội."
Tạ Tiền Thiển trả lời: "Tôi không biết, Mộc Tử chưa bao giờ nói với tôi."
"Mộc Tử là ai?" Cố Diễu ngắt lời.
"Mẹ tôi."
Cố Lỗi kỳ quái nhìn cô: "Sao cô lại gọi mẹ là Mộc Tử?"
Tạ Tiền Thiển nói với họ: "Họ của mẹ tôi là Lý và tên của bà là Mộc Tử. Tôi đã gọi như vậy từ khi còn nhỏ."
"Mẹ cô làm nghề gì?"
Nghĩ đến bà Mộc Tử, Tạ Tiền Thiển đặt đũa xuống, ôm lấy Căn Bậc Ba trên vai, nhẹ nhàng vuốt ve mớ lông của nó, nhớ lại và nói: "Cũng không biết bà ấy làm nghề gì, bình thường bà ấy rất bận rộn, đồng nghiệp đến nhà tìm bà ấy đều sẽ gọi bà là Tiến sĩ Lý nhưng bà ấy đã đi rồi."
Thẩm Trí cúp điện thoại, nhìn Tạ Tiền Thiển chằm chằm, không phát ra âm thanh.
Không lâu sau, anh vào phòng làm việc kiểm tra tài liệu từ nước ngoài gửi đến, không nghe bọn họ trò chuyện nữa, làm xong việc lại đi ra. Cố Lỗi và Cố Diễu đã không còn ngồi đó. Ở phòng khách chỉ còn lại ngọn đèn nhỏ với ánh sáng yếu, cả ngôi nhà như trở lại bầu không khí tĩnh mịch lần nữa.
Thẩm Trí đột nhiên nhớ tới con mèo xấu xí nên đã vươn đầu nhìn ra phía sân bên ngoài, muốn nhìn xem nó có bị Tạ Tiền Thiển đặt trở lại lồng mèo hay không nhưng lúc này, anh nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên tảng đá. Trên bậc thềm, lưng cô vẫn thẳng tắp bất động như thể bị hóa đá từ phía sau, trong khi Căn Bậc Ba vẫn đang quấn quanh trên vai cô và cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.
Thẩm Trí có chút kinh ngạc, anh còn tưởng rằng Tạ Tiền Thiển đã về từ sớm, không ngờ cô lại không rời đi.
Thế là anh đi đến hiên nhà, nhìn kỹ lại thì thấy Tạ Tiền Thiển đã nhắm mắt lại, bé mèo trên vai cũng vậy, cả người lẫn mèo vừa ngồi trên bậc đá vừa ngủ.
Ánh trăng mờ ảo phảng phất trên người cô gái và bé mèo giống như được lớp cát mịn nhẹ bao phủ lên đó, cảnh tượng này đột nhiên khiến Thẩm Trí cảm thấy vô cùng thoải mái, đặc biệt là sau khi anh vừa hoàn thành công việc. Cả thân-tâm-trí đều được thả lỏng.
Anh đi đến trước mặt cô, ánh trăng trên đỉnh đầu tỏa ra một quầng sáng màu vàng nhạt, bất giác nghĩ đến cảm giác mỏng nhẹ tuyệt vời khi được chạm vào, Thẩm Trí không kìm lòng đưa tay lên xoa tóc cô lần nữa, Tạ Tiền Thiển mẫn cảm mở mắt ra.
Lúc này, Cố Diễu đang ở tầng hai đối diện vừa định đóng cửa sổ đi ngủ thì lại bắt gặp khoảnh khắc lão đại lợi dụng Tiền Đa đang nhắm mắt lại mà sờ soạng tóc cô.
Cố Diễu nhìn thấy cảnh này, luân lý đạo đức đã sụp đổ rồi. Lão đại nhà mình luôn tỏ ra lạnh lùng khi nhìn thấy phụ nữ trong nhiều năm như vậy, chuyện gì đã xảy ra để lão đại chủ động chạm vào một cô gái hay là người ta đang nhắm nghiền mắt lại nên nghĩ là không hề hay biết, bởi vì hình ảnh quá hư ảo nên Cố Diễu quyết định đi ngủ trước, quên đi cảnh tượng kỳ quái này.
Tạ Tiền Thiển mở mắt ra và nhìn thấy Thẩm Trí đang đứng trước mặt cô, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sáng màu, hình bóng dưới ánh trăng rọi xuống anh khiến cho bóng của anh hoàn toàn bao trùm lấy cô và anh lên tiếng hỏi: "Sao cô lại ngồi ở đây ngủ?"
Tạ Tiền Thiển dụi dụi mắt nói: "Căn Bậc Ba không đi xuống, tôi dự định chờ nó ngủ say mới đi."
Vừa nói, cô vừa liếc xéo, bé mèo vẫn không hề hấn gì mà nhắm mắt lại, dáng vẻ rất thoải mái. Tạ Tiền Thiển nhẹ nhàng đem nó đặt trở lại vào lồng nhưng vừa mới buông ra, Căn Bậc Ba đột nhiên lại chạy ra ngoài bấu víu vào đùi của Tạ Tiền Thiển như thể nó cảm thấy rằng cô sẽ rời bỏ đi. Nó tỏ ra rất không hài lòng và phát ra tiếng kêu "meow, meow......"
Thấy vậy, Thẩm Trí cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, chẳng phải mèo luôn là vật nuôi cao ngạo không thích tiếp cận gần gũi với người hay sao, giờ đây nó lại tỏ ra kiểu hoạt bát đến mức hễ có sữa thì nhận là mẹ?
Anh nghiêng người nói với cô: "Này, đừng đi."
"Ừm......" Tạ Tiền Thiển ngồi xổm xuống, ôm lấy Căn Bậc Ba và kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Thẩm Trí chỉ vào bé mèo: "Xem ra không có cô cũng không được, cô cứ ở lại chăm sóc nó đi. Bên phía nhà họ Thẩm, tôi bảo quản gia Đào sẽ chuyển đồ của cô sang đây."
Khi nói về điều này, anh nở một nụ cười trên môi nhìn Tạ Tiền Thiển vuốt ve bé mèo trong lòng. Cô chưa bao giờ cảm nhận được có một sinh mệnh lại cần cô đến như vậy. Mặc dù nó chỉ là một bé mèo nhưng ánh mắt của Tạ Tiền Thiển trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Cô ôm Căn Bậc Ba, hai mắt sáng ngời hỏi Thẩm Trí: "Vậy tôi có thể mang nó đi ngủ được không?"
"Có thể đem lồng mèo vào nhà đặt ở cạnh giường cô, tiêm xong mới được mang đi ngủ."
Được như vậy là Tạ Tiền Thiển cũng đã hài lòng lắm rồi, Nhất Gián Đường có ba tòa nhà. Ngoại trừ một tòa là của anh em họ Cố đã ở, bên phải còn có một tòa nhỏ trống không, mẹ của Thẩm Trí có để lại một số đồ đạc trong đấy, bình thường cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Anh vốn là muốn ở sắp xếp Tạ Tiền Thiển ở đó.
Không ngờ, cô quay người ôm theo Căn Bậc Ba đi vào rồi nói với Thẩm Trí: "Tôi có thể ở dưới tầng một được không, như thế tiện hơn."
Cô chỉ vào một đống đồ của Căn Bậc Ba, nào là ăn uống và đi tiêu tiểu.
Thẩm Trí có chút kinh ngạc: "Cô muốn ở chung cùng với tôi?"
Tạ Tiền Thiển tự tin hỏi: "Chỗ của anh không phải rất trống hay sao?"
Vẻ mặt cô thẳng thắn vô cùng, Thẩm Trí trầm mặc một lát rồi nói: "Ừm, cô có thể tự cho mình một phòng trống ở tầng này."
Thiết kế của tầng một thiên về phong cách Trung Hoa, có sảnh giữa ở lối vào, bên cạnh là phòng ăn, không gian tương đối rộng, có một phòng làm việc và một phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc nơi mà lần trước Tạ Tiền Thiển đã thay đồ lót. Gần phía sân sau vẫn có hai căn phòng trống, Thẩm Trí ở một mình nên không có nhiều thứ để bày trí. Vì vậy những phòng không sử dụng đến tạm thời đều bị bỏ trống.
Tạ Tiền Thiển không thể chọn phòng làm việc của Thẩm Trí để ngủ. Căn phòng bên cạnh phòng làm việc quá nhỏ để cô di chuyển nhưng hướng của phía sân sau cô lại không thích.
Thế là cô trực tiếp chọn căn phòng phía bên kia, trong phòng mặc dù không có vật dụng gì, trước mắt chỉ có mỗi một bộ ghế sofa, tốt ở chỗ là không gian đủ rộng. Bình thường cô ở trong phòng co duỗi cơ bắp, lật người đều được. Cái mà cô thích nhất ở đó chính là một tấm thảm khổng lồ đặt giữa phòng, nhìn thấy nó cô đã rất nóng lòng muốn thực hiện động tác nhào lộn trên đó.
Thẩm Trí nhìn phòng khách mà cô chọn làm phòng ngủ, trầm mặc vài giây không lên tiếng.
Thấy anh trầm mặc, Tạ Tiền Thiển thăm dò hỏi: "Phòng này có thể ngủ được không?"
"Chỉ cần cô thích là được."
Sau đó, Tạ Tiền Thiển sắp xếp mọi thứ ổn định ở tầng một phòng khách. Vì nơi cô chọn vốn là phòng tiếp khách để trò chuyện và bàn thảo công việc ở Nhất Gián Đường, nó không phải là phòng ngủ, vì vậy thiết kế không bao gồm phòng tắm.
Thẩm Trí nói xong liền rời đi nghe điện thoại, bởi vì chênh lệch múi giờ nên càng về tối lại càng nhiều cuộc điện thoại.
Mặc dù một số phòng dành cho khách phía tầng trên luôn trống quanh năm nhưng để tắm rửa thì vẫn không có vấn đề gì. Ý định ban đầu của Thẩm Trí là cô có thể đến đó để tắm rửa nhưng Tạ Tiền Thiển đi lên tầng hai thấy rằng cửa của các phòng khác đều đóng chặt, chỉ có phòng của Thẩm Trí là mở và đèn vẫn sáng nên cô rất tự nhiên bước vào phòng tắm của phòng anh.
Phòng tắm trong phòng của Thẩm Trí được bày biện rất có phong cách, màu gỗ cổ kính, hoa văn truyền thống, kệ gỗ tử đàn khắp nơi, Thẩm Trí còn có khay trà trên bồn tắm cạnh cửa sổ, trên đó bày những bộ ấm trà đơn giản mà tinh xảo.
Toàn bộ phòng tắm đều có đường nét đơn giản mà tao nhã, toát lên vẻ cổ điển sang trọng và thiền định. Trong không khí thoang thoảng mùi trầm hương trên người Thẩm Trí, sau khi Tạ Tiền Thiển bước vào thì anh sửng sốt hồi lâu. Cô cảm thấy đây không phải là nơi để tắm mà ẩn chứa cả một cảnh giới nghệ thuật, với sức mạnh thô bạo của chính mình mà tắm ở nơi như thế này phần nào phá hỏng cảnh giới nghệ thuật đầy tiên khí.
Đương nhiên, cô không có gan dùng cái bồn tắm của Thẩm Trí, mặc dù cái bồn tắm này nằm lên hẳn là rất thoải mái, đặc biệt là hoa văn trang trí mắt cáo trên bồn tắm, tưởng tượng nằm ở trong đó uống trà, chiêm ngưỡng những ô cửa sổ được chạm khắc tinh xảo. Mùi trầm hương nhẹ dịu thoang thoảng trong không khí, tựa hồ chất lượng cuộc sống ngay lập tức được cải thiện lên vài bậc.
Nhưng Tạ Tiền Thiển vẫn ngoan ngoãn mở cửa kính và đứng dưới vòi hoa sen.
Nghe điện thoại xong Thẩm Trí mới phát hiện có chuyện không ổn, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, còn có tiếng ngâm nga hát vang lên: "Sông lớn chảy về hướng đông và những ngôi sao trên bầu trời nằm trong dải Bắc Đẩu."
Cuối cùng còn lồng tiếng thêm "Hey, dải Bắc Đẩu, hey"
Thẩm Trí chết lặng trong phòng, anh không còn có thêm sức lực để suy nghĩ xem tại sao một cô bé lại phải hát một bài Hán ca anh hùng trong bồn tắm, hơn nữa còn mang theo cảm xúc như được lồng nhạc nền.
Anh chưa bao giờ để phụ nữ tắm trong phòng mình, anh tưởng tượng rằng điều đó có thể khiến tâm trạng mình lo lắng bồn chồn hơn. Trên thực tế, anh đã tỏ ra lo lắng hơn trong mười phút chờ đợi này, mặc dù anh chạm vào Tạ Tiền Thiển không hề có dấu hiệu phát bệnh nhưng cái chạm nhẹ thoáng qua và để cô bước vào không gian riêng tư của mình lại là một cảm giác khác.
Lúc này anh không thể xông vào đem cô bé kia ra ngoài, điều có thể làm là ở bên ngoài đợi cô tắm rửa nhưng không biết sau khi cô tắm rửa xong bước ra thì anh lại phản ứng ra sao.
Quẫn trí, anh mở giá rượu bên cạnh và lấy ra một chai rượu vang đỏ.
Cuối cùng thì tiếng nước trong phòng tắm cũng thôi không chảy nữa. Đồng thời, tiếng hát hùng tâm tráng trí ấy cũng đã dừng lại.
Cho nên khi mà Tạ Tiền Thiển đi ra từ phòng tắm thì liền nhìn thấy Thẩm Trí tay cầm rượu vang đỏ ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, ánh mắt thâm tình nói với cô: "Hát không tệ đấy!"
Ngày Thẩm Trí còn ở nước ngoài, Cố Lỗi sẽ là người phụ trách chăm nom cuộc sống hàng ngày. Anh thích sự yên tĩnh, vì vậy sau khi trở về nước cũng không tăng cường thêm nhân lực. Cố Lỗi và Cố Diễu ở ngay tại Nhất Gián Đường trong một tòa nhà khác với nội thất gạch vôi màu xám.
Bữa tối vẫn là Cố Lỗi chuẩn bị, khẩu vị ăn của Thẩm Trí tương đối nhạt, Cố Lỗi sẽ làm riêng cho anh một phần nhưng Cố Lỗi mỗi bữa không thể không có ức gà cùng với thịt bò.
Vì vậy, đồ ăn trên bàn về cơ bản là phân hai thái cực, vốn dĩ Tạ Tiền Thiển định quay về nhà họ Thẩm nhưng vì sắp xếp ổn thỏa xong cho Căn Bậc Ba thì đã tối muộn nên cũng ở lại ăn cơm cùng bọn họ.
Vì vậy ức gà của Cố Lỗi không chỉ phải chia cho Tạ Tiền Thiển một nửa mà ngay cả Căn Bậc Ba cũng tới lấy một miếng.
Bé mèo này tính ra cũng không quá ba tháng nên buổi chiều Cố Lỗi đã lẩm bẩm dò hỏi: "Mèo con có cần uống sữa không?"
Hóa ra là anh ấy đã suy nghĩ nhiều, bé mèo này giống như một tên thổ phỉ hung ác nào đó, nó hoàn toàn coi đây là nhà của mình, thật không khách sáo chút nào. Càng kỳ quái hơn là nó đeo bám Tạ Tiền Thiển vô cùng, tựa hồ như cô đi một bước nó sẽ theo một bước. Ngay cả khi cô đi xới cơm thì Căn Bậc Ba cũng đi lững thững theo sau từng bước, thoạt nhìn thì bé mèo này phong cách sống như chú chó, Cố Lỗi chậc lưỡi khi nhìn thấy nó: "Đây là xem cô như là mẹ rồi à!"
Tạ Tiền Thiển ngồi xổm xuống, Căn Bậc Ba tự giác nhảy lên và nép vào vai cô, với tư thế nhàn nhã và thoải mái.
Thẩm Trí ăn tương đối ít, ăn xong liền ngồi một mình trong góc phòng khách gọi điện thoại đường dài ra nước ngoài để giải quyết công việc.
Trên bàn ăn, Cố Lỗi nhắc tới: "Nhìn không ra đó Tiền Đa, tổ tiên của cô là phú hào."
Cố Diễu chen vào nói: "Đang nói cái gì vậy? Chỉ cần không quan tâm đến cách ăn và vấn đề luyện võ của Tiền Đa thì rõ ràng dáng dấp vẫn là con nhà phú hào đấy chứ. Sao không tự vấn lại bản thân mình xem, nhìn mình như thế có biết ông nội cũng từng tham gia chống Mỹ xâm lược và viện trợ Triều Tiên không?"
Cố Lỗi vỗ vỗ bắp tay: "Tôi không giống Hồng quân ngày xưa? Vóc dáng của tôi giống lính Mỹ. Dù sao tôi cũng giống con cháu của quân nhân. Anh tự nhìn lại mình đi."
Tạ Tiền Thiển nhìn lên thân hình gầy gò của Cố Diễu, lại nhìn thân hình vạm vỡ của Cố Lỗi, không biết đứa bé nào mới là được nhà bọn họ nhặt từ bên ngoài mang về nữa.
Cố Lỗi hỏi: "Đúng rồi Tiền Đa, theo lý mà nói nhà ngoại hẳn là rất dữ dội."
Tạ Tiền Thiển trả lời: "Tôi không biết, Mộc Tử chưa bao giờ nói với tôi."
"Mộc Tử là ai?" Cố Diễu ngắt lời.
"Mẹ tôi."
Cố Lỗi kỳ quái nhìn cô: "Sao cô lại gọi mẹ là Mộc Tử?"
Tạ Tiền Thiển nói với họ: "Họ của mẹ tôi là Lý và tên của bà là Mộc Tử. Tôi đã gọi như vậy từ khi còn nhỏ."
"Mẹ cô làm nghề gì?"
Nghĩ đến bà Mộc Tử, Tạ Tiền Thiển đặt đũa xuống, ôm lấy Căn Bậc Ba trên vai, nhẹ nhàng vuốt ve mớ lông của nó, nhớ lại và nói: "Cũng không biết bà ấy làm nghề gì, bình thường bà ấy rất bận rộn, đồng nghiệp đến nhà tìm bà ấy đều sẽ gọi bà là Tiến sĩ Lý nhưng bà ấy đã đi rồi."
Thẩm Trí cúp điện thoại, nhìn Tạ Tiền Thiển chằm chằm, không phát ra âm thanh.
Không lâu sau, anh vào phòng làm việc kiểm tra tài liệu từ nước ngoài gửi đến, không nghe bọn họ trò chuyện nữa, làm xong việc lại đi ra. Cố Lỗi và Cố Diễu đã không còn ngồi đó. Ở phòng khách chỉ còn lại ngọn đèn nhỏ với ánh sáng yếu, cả ngôi nhà như trở lại bầu không khí tĩnh mịch lần nữa.
Thẩm Trí đột nhiên nhớ tới con mèo xấu xí nên đã vươn đầu nhìn ra phía sân bên ngoài, muốn nhìn xem nó có bị Tạ Tiền Thiển đặt trở lại lồng mèo hay không nhưng lúc này, anh nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên tảng đá. Trên bậc thềm, lưng cô vẫn thẳng tắp bất động như thể bị hóa đá từ phía sau, trong khi Căn Bậc Ba vẫn đang quấn quanh trên vai cô và cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.
Thẩm Trí có chút kinh ngạc, anh còn tưởng rằng Tạ Tiền Thiển đã về từ sớm, không ngờ cô lại không rời đi.
Thế là anh đi đến hiên nhà, nhìn kỹ lại thì thấy Tạ Tiền Thiển đã nhắm mắt lại, bé mèo trên vai cũng vậy, cả người lẫn mèo vừa ngồi trên bậc đá vừa ngủ.
Ánh trăng mờ ảo phảng phất trên người cô gái và bé mèo giống như được lớp cát mịn nhẹ bao phủ lên đó, cảnh tượng này đột nhiên khiến Thẩm Trí cảm thấy vô cùng thoải mái, đặc biệt là sau khi anh vừa hoàn thành công việc. Cả thân-tâm-trí đều được thả lỏng.
Anh đi đến trước mặt cô, ánh trăng trên đỉnh đầu tỏa ra một quầng sáng màu vàng nhạt, bất giác nghĩ đến cảm giác mỏng nhẹ tuyệt vời khi được chạm vào, Thẩm Trí không kìm lòng đưa tay lên xoa tóc cô lần nữa, Tạ Tiền Thiển mẫn cảm mở mắt ra.
Lúc này, Cố Diễu đang ở tầng hai đối diện vừa định đóng cửa sổ đi ngủ thì lại bắt gặp khoảnh khắc lão đại lợi dụng Tiền Đa đang nhắm mắt lại mà sờ soạng tóc cô.
Cố Diễu nhìn thấy cảnh này, luân lý đạo đức đã sụp đổ rồi. Lão đại nhà mình luôn tỏ ra lạnh lùng khi nhìn thấy phụ nữ trong nhiều năm như vậy, chuyện gì đã xảy ra để lão đại chủ động chạm vào một cô gái hay là người ta đang nhắm nghiền mắt lại nên nghĩ là không hề hay biết, bởi vì hình ảnh quá hư ảo nên Cố Diễu quyết định đi ngủ trước, quên đi cảnh tượng kỳ quái này.
Tạ Tiền Thiển mở mắt ra và nhìn thấy Thẩm Trí đang đứng trước mặt cô, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sáng màu, hình bóng dưới ánh trăng rọi xuống anh khiến cho bóng của anh hoàn toàn bao trùm lấy cô và anh lên tiếng hỏi: "Sao cô lại ngồi ở đây ngủ?"
Tạ Tiền Thiển dụi dụi mắt nói: "Căn Bậc Ba không đi xuống, tôi dự định chờ nó ngủ say mới đi."
Vừa nói, cô vừa liếc xéo, bé mèo vẫn không hề hấn gì mà nhắm mắt lại, dáng vẻ rất thoải mái. Tạ Tiền Thiển nhẹ nhàng đem nó đặt trở lại vào lồng nhưng vừa mới buông ra, Căn Bậc Ba đột nhiên lại chạy ra ngoài bấu víu vào đùi của Tạ Tiền Thiển như thể nó cảm thấy rằng cô sẽ rời bỏ đi. Nó tỏ ra rất không hài lòng và phát ra tiếng kêu "meow, meow......"
Thấy vậy, Thẩm Trí cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, chẳng phải mèo luôn là vật nuôi cao ngạo không thích tiếp cận gần gũi với người hay sao, giờ đây nó lại tỏ ra kiểu hoạt bát đến mức hễ có sữa thì nhận là mẹ?
Anh nghiêng người nói với cô: "Này, đừng đi."
"Ừm......" Tạ Tiền Thiển ngồi xổm xuống, ôm lấy Căn Bậc Ba và kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Thẩm Trí chỉ vào bé mèo: "Xem ra không có cô cũng không được, cô cứ ở lại chăm sóc nó đi. Bên phía nhà họ Thẩm, tôi bảo quản gia Đào sẽ chuyển đồ của cô sang đây."
Khi nói về điều này, anh nở một nụ cười trên môi nhìn Tạ Tiền Thiển vuốt ve bé mèo trong lòng. Cô chưa bao giờ cảm nhận được có một sinh mệnh lại cần cô đến như vậy. Mặc dù nó chỉ là một bé mèo nhưng ánh mắt của Tạ Tiền Thiển trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Cô ôm Căn Bậc Ba, hai mắt sáng ngời hỏi Thẩm Trí: "Vậy tôi có thể mang nó đi ngủ được không?"
"Có thể đem lồng mèo vào nhà đặt ở cạnh giường cô, tiêm xong mới được mang đi ngủ."
Được như vậy là Tạ Tiền Thiển cũng đã hài lòng lắm rồi, Nhất Gián Đường có ba tòa nhà. Ngoại trừ một tòa là của anh em họ Cố đã ở, bên phải còn có một tòa nhỏ trống không, mẹ của Thẩm Trí có để lại một số đồ đạc trong đấy, bình thường cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Anh vốn là muốn ở sắp xếp Tạ Tiền Thiển ở đó.
Không ngờ, cô quay người ôm theo Căn Bậc Ba đi vào rồi nói với Thẩm Trí: "Tôi có thể ở dưới tầng một được không, như thế tiện hơn."
Cô chỉ vào một đống đồ của Căn Bậc Ba, nào là ăn uống và đi tiêu tiểu.
Thẩm Trí có chút kinh ngạc: "Cô muốn ở chung cùng với tôi?"
Tạ Tiền Thiển tự tin hỏi: "Chỗ của anh không phải rất trống hay sao?"
Vẻ mặt cô thẳng thắn vô cùng, Thẩm Trí trầm mặc một lát rồi nói: "Ừm, cô có thể tự cho mình một phòng trống ở tầng này."
Thiết kế của tầng một thiên về phong cách Trung Hoa, có sảnh giữa ở lối vào, bên cạnh là phòng ăn, không gian tương đối rộng, có một phòng làm việc và một phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc nơi mà lần trước Tạ Tiền Thiển đã thay đồ lót. Gần phía sân sau vẫn có hai căn phòng trống, Thẩm Trí ở một mình nên không có nhiều thứ để bày trí. Vì vậy những phòng không sử dụng đến tạm thời đều bị bỏ trống.
Tạ Tiền Thiển không thể chọn phòng làm việc của Thẩm Trí để ngủ. Căn phòng bên cạnh phòng làm việc quá nhỏ để cô di chuyển nhưng hướng của phía sân sau cô lại không thích.
Thế là cô trực tiếp chọn căn phòng phía bên kia, trong phòng mặc dù không có vật dụng gì, trước mắt chỉ có mỗi một bộ ghế sofa, tốt ở chỗ là không gian đủ rộng. Bình thường cô ở trong phòng co duỗi cơ bắp, lật người đều được. Cái mà cô thích nhất ở đó chính là một tấm thảm khổng lồ đặt giữa phòng, nhìn thấy nó cô đã rất nóng lòng muốn thực hiện động tác nhào lộn trên đó.
Thẩm Trí nhìn phòng khách mà cô chọn làm phòng ngủ, trầm mặc vài giây không lên tiếng.
Thấy anh trầm mặc, Tạ Tiền Thiển thăm dò hỏi: "Phòng này có thể ngủ được không?"
"Chỉ cần cô thích là được."
Sau đó, Tạ Tiền Thiển sắp xếp mọi thứ ổn định ở tầng một phòng khách. Vì nơi cô chọn vốn là phòng tiếp khách để trò chuyện và bàn thảo công việc ở Nhất Gián Đường, nó không phải là phòng ngủ, vì vậy thiết kế không bao gồm phòng tắm.
Thẩm Trí nói xong liền rời đi nghe điện thoại, bởi vì chênh lệch múi giờ nên càng về tối lại càng nhiều cuộc điện thoại.
Mặc dù một số phòng dành cho khách phía tầng trên luôn trống quanh năm nhưng để tắm rửa thì vẫn không có vấn đề gì. Ý định ban đầu của Thẩm Trí là cô có thể đến đó để tắm rửa nhưng Tạ Tiền Thiển đi lên tầng hai thấy rằng cửa của các phòng khác đều đóng chặt, chỉ có phòng của Thẩm Trí là mở và đèn vẫn sáng nên cô rất tự nhiên bước vào phòng tắm của phòng anh.
Phòng tắm trong phòng của Thẩm Trí được bày biện rất có phong cách, màu gỗ cổ kính, hoa văn truyền thống, kệ gỗ tử đàn khắp nơi, Thẩm Trí còn có khay trà trên bồn tắm cạnh cửa sổ, trên đó bày những bộ ấm trà đơn giản mà tinh xảo.
Toàn bộ phòng tắm đều có đường nét đơn giản mà tao nhã, toát lên vẻ cổ điển sang trọng và thiền định. Trong không khí thoang thoảng mùi trầm hương trên người Thẩm Trí, sau khi Tạ Tiền Thiển bước vào thì anh sửng sốt hồi lâu. Cô cảm thấy đây không phải là nơi để tắm mà ẩn chứa cả một cảnh giới nghệ thuật, với sức mạnh thô bạo của chính mình mà tắm ở nơi như thế này phần nào phá hỏng cảnh giới nghệ thuật đầy tiên khí.
Đương nhiên, cô không có gan dùng cái bồn tắm của Thẩm Trí, mặc dù cái bồn tắm này nằm lên hẳn là rất thoải mái, đặc biệt là hoa văn trang trí mắt cáo trên bồn tắm, tưởng tượng nằm ở trong đó uống trà, chiêm ngưỡng những ô cửa sổ được chạm khắc tinh xảo. Mùi trầm hương nhẹ dịu thoang thoảng trong không khí, tựa hồ chất lượng cuộc sống ngay lập tức được cải thiện lên vài bậc.
Nhưng Tạ Tiền Thiển vẫn ngoan ngoãn mở cửa kính và đứng dưới vòi hoa sen.
Nghe điện thoại xong Thẩm Trí mới phát hiện có chuyện không ổn, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, còn có tiếng ngâm nga hát vang lên: "Sông lớn chảy về hướng đông và những ngôi sao trên bầu trời nằm trong dải Bắc Đẩu."
Cuối cùng còn lồng tiếng thêm "Hey, dải Bắc Đẩu, hey"
Thẩm Trí chết lặng trong phòng, anh không còn có thêm sức lực để suy nghĩ xem tại sao một cô bé lại phải hát một bài Hán ca anh hùng trong bồn tắm, hơn nữa còn mang theo cảm xúc như được lồng nhạc nền.
Anh chưa bao giờ để phụ nữ tắm trong phòng mình, anh tưởng tượng rằng điều đó có thể khiến tâm trạng mình lo lắng bồn chồn hơn. Trên thực tế, anh đã tỏ ra lo lắng hơn trong mười phút chờ đợi này, mặc dù anh chạm vào Tạ Tiền Thiển không hề có dấu hiệu phát bệnh nhưng cái chạm nhẹ thoáng qua và để cô bước vào không gian riêng tư của mình lại là một cảm giác khác.
Lúc này anh không thể xông vào đem cô bé kia ra ngoài, điều có thể làm là ở bên ngoài đợi cô tắm rửa nhưng không biết sau khi cô tắm rửa xong bước ra thì anh lại phản ứng ra sao.
Quẫn trí, anh mở giá rượu bên cạnh và lấy ra một chai rượu vang đỏ.
Cuối cùng thì tiếng nước trong phòng tắm cũng thôi không chảy nữa. Đồng thời, tiếng hát hùng tâm tráng trí ấy cũng đã dừng lại.
Cho nên khi mà Tạ Tiền Thiển đi ra từ phòng tắm thì liền nhìn thấy Thẩm Trí tay cầm rượu vang đỏ ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, ánh mắt thâm tình nói với cô: "Hát không tệ đấy!"