Chương 21
Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn Thẩm Trí, cô cũng thấy được trong mắt Thẩm Trí có chút suy tư.
Sau đó, anh nói với Cố Lỗi: "Chào hỏi phía cảnh sát Tào một tiếng, ngày mai tôi sẽ dành chút thời gian để gặp."
Sau đó anh nhìn về phía Tạ Tiền Thiển: "Cô đi theo tôi."
Tạ Tiền Thiển đáp lại một tiếng và tiếp tục ăn xiên nướng, Cố Lỗi cười nói: "Thế nào? Tôi nướng không tồi chứ."
Tạ Tiền Thiển gật đầu nhưng nghe Cố Diễu nói: "Cậu ấy chỉ có thể nướng đồ thôi còn nấu ăn thì thua xa lão đại đấy."
Tạ Tiền Thiển tò mò quay đầu nhìn Thẩm Trí: "Anh biết nấu ăn?"
Thẩm Trí tựa vào lưng ghế cười cười, không nói gì, Cố Diễu tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, anh ấy còn được trao tặng huân chương hiệp sĩ danh dự và là chủ tịch danh nghĩa của Hiệp hội đầu bếp Hoàng Gia Thatcher, đồng thời tham dự sự kiện thế giới bậc thầy ủ rượu Gaggenau với tư cách là giám khảo ở Vienne, chỉ là bình thường lão đại không chịu trổ tài mà thôi."
Tạ Tiền Thiển, với tư cách là một người sành ăn, đột nhiên nhìn Thẩm Trí theo một cách khác, với một tia sáng lấp lánh trong hai mắt: "Tại sao anh không chịu trổ tài?"
Thẩm Trí hơi nhướng mày: "Muốn ăn món gì?"
"Thịt. Ừm, loại thịt ngon. Tôi thích ăn thịt."
Thẩm Trí im lặng một lúc, sau đó liếc nhìn những xiên que chất đống trước mặt cô và nói: "Tôi hiểu rồi."
Tạ Tiền Thiển ăn rất nhanh và không nán lại thêm sau khi ăn xong, cô đứng dậy và nói với họ: "Tôi đi ngủ đây."
Sau đó, cô cứ thế lướt đi trong chiếc váy ngủ trắng.
Thẩm Trí cau mày nhìn về phía cô, bóng cô xa dần và càng nhìn càng thấy kỳ quái: "Cô ấy định ngủ ở đâu?"
Cố Diễu giải thích: "À, tôi sắp xếp cho Tiền Đa ở căn phòng nhỏ phía trước."
Ánh mắt Thẩm Trí cứng đờ: "Nơi đây có nhiều phòng như vậy, ai bảo anh sắp xếp cô ấy ở đó?"
Cố Diễu cắn rứt lương tâm nói: "Tôi sợ sắp xếp Tiền Đa ở đây, anh lại không tiện."
Cố Lỗi thấy sắc mặt lão đại không ổn, lập tức đứng dậy: "Hay là để tôi đi gọi Tiền Đa chuyển về đây."
Đèn trong căn phòng nhỏ phía trước sáng lên rồi lại tắt, Thẩm Trí híp mắt: "Không cần, ngày mai chúng ta sẽ sắp xếp lại."
Cố Diễu càng nghĩ càng cảm thấy vi diệu, vì vậy anh ấy thăm dò và hỏi: "Lão đại, anh không bị dị ứng với Tiền Đa sao?"
"Cô ấy là phấn hoa sao? Tại sao tôi lại dị ứng với cô ấy?"
Cố Diễu và Cố Lỗi nhìn nhau, Cố Diễu lại bạo dạn hỏi: "Vậy anh có thể chạm vào cô ấy không?"
Thẩm Trí cảm nhận được dư vị còn sót lại trên đầu ngón tay, nó mềm mại trơn bóng, loại mềm mại thuộc về con gái, anh khẽ thở dài: "Cô ấy vẫn còn nhỏ."
"......" Anh đang nói về cái gì vậy, lão đại?
Sáng hôm sau, trên mạng Internet tin tức bùng nổ khắp các trang mạng xã hội, hotsearch Kỳ Trần tự tát mình đêm hôm qua đã leo lên top một tìm kiếm, bình luận phía dưới đều là vô số dấu chấm hỏi, đều là hỏi Kỳ Trần có phải bị người khác hạ bệ sỉ nhục không?
Tuy nhiên, sự việc của hai chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc đã sớm bị phát hiện, đại khái khoảng một giờ sau khi sự việc bị phanh phui, một người được biết đến với cái nickname Ngọc Khí Hành đã tung tin. Vài ngày trước có người tìm đến anh ta để đặt mua một mặt dây chuyền băng xanh ngọc lục bảo hình giọt nước nhưng do thời gian không nhiều nên anh ta không thể tìm thấy loại giống như đúc. Vì vậy anh ta đã bán ra loại hàng thứ phẩm.
Rất rõ ràng, thông tin này vừa được bật mí thì, chắc chắn ở bữa tiệc đêm hôm qua trên cổ một trong hai cô gái đó sẽ có một mặt dây chuyền là hàng giả.
Vì vậy tất cả giám định viên lại bắt đầu thu thập những bức ảnh với độ phân giải cao, may mắn là bữa tiệc đêm hôm qua có rất nhiều người chụp ảnh, một khi nhiều bức ảnh được đem ra mổ xẻ phóng to như thế, trong mắt người am hiểu sành sỏi sẽ nhận ra ngay đâu là con la đâu là con lừa.
Weibo của Kỳ Trần ngay lập tức bùng nổ. Tất nhiên là cô ta có thể lường trước sự việc nên vào đêm hôm qua đã trực tiếp gỡ cài đặt một số phần mềm, một khi điều này xảy ra, cho dù Thẩm Trí có chừa cho cô ta con đường sống thì cậu ba Thẩm đó cũng không phải loại dễ gì mà chọc vào. Một người tính cách bá đạo, trong mắt không thể để vướng một hạt bụi nào thì e rằng sau này cô ta phải rút lui hoàn toàn khỏi làng giải trí thôi.
Nhưng ngay sau đó, một chủ đề khác lại được bàn luận sôi nổi, nếu báu vật hơn chục triệu trên cổ Kỳ Trần là giả, vậy cô gái đã đeo báu vật hơn chục triệu đấy thật sự là ai?
Càng kỳ quái hơn chính là trong cùng một đêm, cô gái thần bí này đồng thời xuất hiện bên cạnh hai người con trai của nhà họ Thẩm. Một người đưa cho cô đeo mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ, người còn lại đi theo phục vụ trà nước. Xảy ra chuyện kỳ quái này khiến cho Tạ Tiền Thiển—chỉ là một môn đệ luyện võ bình thường cũng trở thành tâm điểm tìm kiếm.
Hotsearch lấy tên là "Miss X", bởi vì không ai biết tên tuổi, lai lịch của cô. Hơn nữa cô mặc một bộ trang phục nóng bỏng, hiển nhiên cảm giác như toàn thân được bao phủ thêm phần thần bí dữ dội.
Vì vậy, sáng sớm Cố Diễu đã đọc nội dung trên mạng trước mặt Thẩm Trí: "Lão đại, đọc bài báo này đi. Bài báo này đoán cô gái X kỳ thực là một cặp chị em song sinh. Chị gái làm việc bên cạnh anh, còn em gái thì bên cạnh cậu ba. Hai người vì dùng chung một thân phận nên không thể xuất hiện cùng một lúc được, đêm qua chỉ là một sơ xuất."
Cố Lỗi cười sảng khoái: "Bộ não của cư dân mạng có thể so sánh với Quái vật hồ Loch Ness."
Khóe miệng Thẩm Trí cong lên, khẽ lắc đầu.
Cố Diễu chuyển sang một chủ đề khác, nói tiếp: "Cái bài này còn tệ hơn, nói rằng Tiền Đa là con gái ngoài giá thú của bố anh và là em gái của anh và cậu ba. Có rất nhiều lượt nhấn nút thích, còn nói rằng đã là hào môn đều sẽ có đến chục đứa con ngoài giá thú."
Thẩm Trí thản nhiên nói: "Bố tôi thực sự rất muốn có một cô con gái nhưng đáng tiếc là không có cơ hội đó."
Cố Diễu lập tức nghĩ tới một vấn đề: "Lão đại, tại sao cậu ba lại quen biết với Tiền Đa?"
Ngay sau khi hỏi, anh ấy đã phản ứng: "Ồ, anh ta cũng có quen biết sư phụ Lương."
Thẩm Trí liếc anh ấy một cái, không giải thích gì thêm. Lúc này Tạ Tiền Thiển xuất hiện ở cửa biệt uyển.
Cố Lỗi gọi cô: "Vào đi Tiền Đa."
Tạ Tiền Thiển thay lại bộ quần áo thể thao, xỏ giày vải bước vào, Cố Lỗi ra ngoài thu xếp xe, nói với cô: "Chúng ta sẽ đi ngay thôi."
Tạ Tiền Thiển gật đầu, đi tới trước mặt Thẩm Trí rồi đem mặt dây chuyền ngọc trả lại cho anh.
Thẩm Trí cúi đầu nhìn Cố Diễu nói: "Cất nó lên đi."
Cố Diễu lấy ra hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn, đặt mặt dây chuyền hình giọt nước vào đấy. Hộp gỗ tuy đơn giản nhưng cầm rất chắc tay với đường nét chạm khắc rất tinh xảo, Tạ Tiền Thiển không thể nhìn ra là loại chất liệu gì.
Thẩm Trí nói với Cố Diễu: "Mang lên xe đi."
"Dạ vâng." Cố Diễu cũng đi ra ngoài.
Giờ phút này, trong biệt uyển chỉ có Tạ Tiền Thiển cùng Thẩm Trí, anh ngồi ở trên ghế sofa. Ánh nắng ban mai chiếu vào, chiếu rọi đường nét mượt mà trên khuôn mặt anh với chiếc áo sơ mi vải lanh màu xám kết hợp cùng một chiếc T-Shirt trắng tinh bên trong, cảm giác tươi mát nhưng vẫn lộ ra chút hào sảng.
Móng tay của anh được cắt tỉa cẩn thận, ấm áp và thon dài, lúc này anh cầm tách cà phê đặt lên môi thổi. Mùi cà phê nồng đậm thoang thoảng tỏa ra trong không khí, anh thản nhiên hỏi: "Thẩm Ngọc bây giờ đã không bắt nạt cô nữa?"
"Anh ta không thể đánh thắng được tôi."
Thẩm Trí rất có hứng thú hỏi tiếp: "Ồ, cô thu phục anh ta khi nào?"
Tạ Tiền Thiển không biết tại sao Thẩm Trí đột nhiên hỏi về Thẩm Ngọc, vì vậy cô nghĩ về điều đó và nói với anh: "Trong năm thứ ba trung học cơ sở, anh ta bêu rếu khắp nơi."
Tạ Tiền Thiển dừng lại, Thẩm Trí chậm rãi nhướng mày: "Bêu rếu cái gì?"
"Anh ta nói thích tôi rồi sau đó có rất nhiều bạn nữ đến gây rắc rối cho tôi. Sách và bài tập của tôi bị xé nát và tiếp theo đó......"
Thẩm Trí ngón trỏ gõ đều đều trên tách cà phê: "Tiếp theo đó?!?!"
"Tiếp theo đó tôi đã đánh Thẩm Ngọc một trận, anh ta khóc lóc chạy về nhà tìm mẹ."
Một nụ cười hiếm hoi đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt thường ngày của Thẩm Trí.
Nghe Tạ Tiền Thiển tiếp tục nói: "Khi tôi sắp tốt nghiệp, tôi đã giúp anh ta đánh nhau một trận. Sau đó chúng tôi làm hòa và anh ta không bao giờ bắt nạt tôi nữa."
Thẩm Trí nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó đặt sang một bên nói với cô: "Cô và Thẩm Ngọc."
Tạ Tiền Thiển chớp chớp mắt rồi hỏi: "Tôi cùng Thẩm Ngọc làm sao?"
Thẩm Trí nhìn qua nhìn lại trên mặt cô, sau đó đứng lên điềm đạm nói: "Không có việc gì, về sau tránh xa anh ta một chút."
Ánh mắt Tạ Tiền Thiển nhìn theo anh bước ra cửa, Thẩm Trí lạnh lùng nói: "Danh tiếng bị bôi xấu." rồi sau đó đi thẳng ra ngoài.
Bỏ lại vẻ mặt vô cùng bối rối của Tạ Tiền Thiển, không hiểu ý nghĩa những gì anh nói, đối với danh tiếng của ai xấu chứ, là với Thẩm Ngọc hay là với cô.
Khi xe chạy đến phố cổ, đường phố bắt đầu đông đúc, cuối cùng dừng lại trước một ngõ nhỏ vì không thể lái xe vào. Cố Diễu xuống xe phía trước và nói với Thẩm Trí: "Lão đại, cửa hàng của chú Thái ở trong đấy, không xa lắm."
"Được rồi, đi thôi."
Thẩm Trí xuống xe, Cố Lỗi cùng Tạ Tiền Thiển đi theo phía sau anh và Cố Diễu, đi khoảng năm phút. Hai người đi trước bỗng nhiên dừng lại trước cửa một cửa hàng đồ cổ, Cố Diễu vén rèm lên, Thẩm Trí bước vào.
Chú Thái đã đợi sẵn trong cửa hàng từ trước, khi nhìn thấy Thẩm Trí đến, ông ấy phấn khích bước ra khỏi quầy, bắt tay Thẩm Trí và nói với anh: "Cháu đã về nước rồi."
Thẩm Trí gọi một tiếng: "Chú Thái."
Sau đó, anh bảo Cố Lỗi đặt quà cáp xuống. Chú Thái đã là một ông già ngoài bảy mươi. Nhưng tinh thần vẫn rất sảng khoái, nhìn không giống một người đã bảy mươi tuổi, không ngừng đon đả đón tiếp Thẩm Trí: "Đến thăm là được rồi còn đem theo nhiều quà như thế làm gì. Cậu thanh niên bên cạnh cháu đã đến thăm lão rồi, cháu có thể trở về thì thật tốt quá rồi, chỉ sợ cháu không về thì những đứa con bất hiếu của nhà cháu......"
Chú Thái không nói tiếp nữa, nhìn Cố Lỗi và Tạ Tiền Thiển ở sau lưng Thẩm Trí. Anh ho nhẹ một tiếng: "Bọn họ đều là người của mình."
Chú Thái mới đứng dậy đi đóng cửa tiệm đồ cổ lại, quay sang Thẩm Trí và nói: "Lão có nghe nói rằng cháu đã ra tay tiếp quản Thúy Ngọc Các từ sau khi trở về, cháu có kế hoạch gì không?"
Thẩm Trí thản nhiên nói: "Dù sao cũng không thể quên tổ tông, tổ tông lưu lại đồ vật nhất định phải được kế thừa tiếp nối."
Chú Thái kích động vỗ vai anh, gật đầu rất mạnh: "Được, được, không hổ là cháu đích tôn của Thẩm Thường Chí, nói thật với cháu, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ông nội cháu và bố cháu qua đời thì lão mới rời khỏi Thúy Ngọc Các, lão đây chỉ là không quen được cái cách của bác cháu. Mặc dù lão không ở Đô Thành nhưng cũng không phải không biết gì, lão nghe nói......"
Chú Thái hạ giọng nhìn về phía cửa nói: "Những nhóm lợi ích như quả cầu tuyết lăn càng ngày càng lớn, các thế lực khác cũng tương đối tập trung. Hiện tại chỉ có nhà họ Thẩm là thế lực phân tán, còn có người đang thu thập chứng cứ muốn lấy nhà họ Thẩm ra để tiên phong mổ xẻ, cháu cần phải tăng tốc lên."
Thẩm Trí nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Chú Thái có nguyện ý cùng cháu về Đô Thành không?"
Chú Thái cười xua tay: "Lão đã già rồi, vô dụng. Cho dù cùng cháu trở về Đô Thành, ngoại trừ ở lại Thúy Ngọc Các làm giám định cho cháu, khai thông hàng hóa thì còn làm được gì nữa chứ. Thế giới hiện tại chính là của bọn trẻ các cháu rồi."
Đang nói chuyện thì có người gõ cửa sân sau của tiệm đồ cổ, chú Thái hỏi Thẩm Trí: "Có mang theo không?"
Thẩm Trí liếc Cố Diễu một cái, Cố Diễu đem hộp đựng mặt dây chuyền ngọc đưa cho chú Thái, chú Thái nói với Thẩm Trí: "Một ông bạn già hôm qua tình cờ tới thăm lão, nếu không cũng chẳng biết đi đâu mà nghe ngóng tin tức. Cháu đi cùng với lão xem một chút."
Sau đó ông ấy quay sang Cố Lỗi và nói "Anh chàng to xác, trông cửa hàng giúp lão một lúc nhé."
Thẩm Trí và Cố Diễu đi đến sân sau với chú Thái, Tạ Tiền Thiển và Cố Lỗi ở trong cửa hàng đồ cổ, có một bức màn gạc chống muỗi giữa sân sau và cửa hàng đồ cổ, Tạ Tiền Thiển thấy chú Thái mở cửa sau, có một ông lão có vẻ tuổi tác lớn hơn cả chú Thái mặc bộ đồ Thái Cực Quyền bước vào.
Sau đó mấy người ngồi xuống băng ghế đá ở sân sau, chú Thái mở chiếc hộp đặt trước mặt ông lão tóc hoa râm nói: "Ông xem thử, đây là món đồ hôm qua tôi đề cập với ông đấy."
Đầu tiên, ông lão lấy kính đeo vào rồi lấy ra một chiếc đèn pin, vải nỉ từ trong túi đồ Thái Cực Quyền, đặt mặt dây chuyền bằng ngọc lên vải nỉ, sau đó bật đèn pin bắt đầu kiểm tra.
Tạ Tiền Thiển tựa vào cửa sau, cũng nhìn chằm chằm về phía ông lão, ông lão quan sát một hồi, càng xem càng hưng phấn nói không nên lời: "Thật là trùng hợp, đúng là duyên phận. Mặt dây chuyền này chính là do sư thúc của lão làm ra."
Chú Thái nói: "Sư thúc của ông cũng đã mất nhiều năm rồi, có khi nào ông hoa mắt nhìn nhầm không?"
Ông lão tóc hoa râm xúc động nói: "Đúng vậy, đã mất bốn mươi năm rồi nhưng tôi không nhìn nhầm. Khi sư thúc mở cửa, tôi đã ở bên cạnh, vừa mở cửa huyệt ra sư thúc liền quay lại nói với tôi rằng đã gặp được báu vật."
Thẩm Trí lúc này mới nói: "Vậy lão làm sao có thể khẳng định đây là chất liệu mà năm đó đã tạo thành?"
Ông lão khịt mũi: "Những trân phẩm trên thế gian này đều được đánh dấu và vật phẩm của tự nhiên là độc nhất vô nhị. Về sau, cả đời lão khai hoang chưa bao giờ gặp lại loại chất liệu giống như thế này. Nói xem, như thế có thể không nhớ rõ được sao? Dưới ánh sáng tự nhiên được lấp đầy màu xanh lục. Đây, để cho các người xem kết cấu bên trong của nó."
Vài người lại gần, ông lão bật đèn pin lên, nhắc nhở: "Chất liệu này rất tinh tế, người ngoài ngành khó có thể nhìn ra được kết cấu của nó. Chú ý phía dưới đáy giọt nước thì mới có thể nhìn thấy. Nhìn như vậy có phải có cảm giác tự nhiên chân thật cứ như là những giọt nước tụ lại dưới đáy. Sự sụt giảm trước mắt thực chất chỉ là một sự thay đổi nhỏ về sắc độ, khó có thể phân biệt bằng mắt thường, phía dưới cùng còn có một vành đai màu xanh lục hình trăng khuyết, rất nhỏ, các người chú ý xem."
Sau khi được ông lão nhắc nhở, hình như màu sắc của mặt dây chuyền bằng ngọc dưới ánh sáng mạnh của đèn pin, quả thật có sự thay đổi từ từ. Nếu không phải được ông lão nhắc nhở từ trước, mấy người bọn họ căn bản không nhìn ra được gì. Ngay cả sau lời nhắc nhở của ông lão, không phải trong ngành như Cố Diễu cũng không thể nhận biết được.
Ông lão tắt đèn pin và nhớ lại: "Mặt dây chuyền bằng ngọc này được gọi là câu trăng trong nước, sư thúc tôi từng nói với tôi lúc đó rằng chất liệu tốt không cần chạm khắc phức tạp để phá hủy vẻ đẹp tự nhiên này. Ông ấy đã ngồi yên trong suốt ba ngày liền, mới nhận thấy rằng trong vật liệu này có hai dải màu xanh lục hình trăng khuyết, vì vậy đã làm thành một đôi mặt dây chuyền bằng ngọc hình giọt nước và các dải màu xanh lục hình trăng khuyết lần lượt chìm dưới đáy giọt nước cùng với việc khó có thể phân biệt sắc độ bằng mắt thường nên nhìn thế nào cũng thấy toàn màu xanh lục nhưng một khi đeo lên cổ người ta sẽ có cảm giác như sắc xanh lục ấy có một sức sống mãnh liệt cho nên mới nói là báu vật vô giá, vì thế lão đây có ấn tượng rất sâu đậm."
Thẩm Trí lên tiếng hỏi: "Vừa rồi lão nói một đôi?"
Ông lão gật đầu: "Đúng vậy, một đôi. Cùng năm đó bán cho một phú hào giàu có, sư thúc tôi cũng kiếm được rất nhiều tiền. Nhà đó có hai cô con gái xinh như hoa, thật đáng tiếc."
Ông lão cẩn thận đặt ngọc bội trở lại hộp gỗ: "Nếu như mặt ngọc này là cháu mua được từ buổi đấu giá, nó đã xuất hiện trên thị trường như thế có lẽ là gia đình đấy đã lâm vào cảnh suy tàn rồi, rất có thể là cặp chị em cũng không còn ở đó nữa."
Vài năm trước, có lẽ là năm hoặc sáu năm trước, lão từng thấy một người đeo mặt dây chuyền tương tự tại một hội triển lãm nghệ thuật nhưng khoảng cách quá xa và lão không biết người ta. Vì vậy lão cũng không thể khẳng định với cháu. Mặt ngọc này thì ánh nước trăng khuyết hướng lên trên, nếu lão nhớ không nhầm thì chắc là đồ đeo bên người của tiểu thư nhà đó."
Vừa nói đến đây, đã có người gõ cửa ở phía ngoài và hét lên: "Chú Thái, có mở cửa buôn bán không đây?"
Thẩm Trí ngẩng đầu nói với chú: "Chú cứ việc bận."
Chú Thái đứng dậy rồi nói: "Vậy hai người cứ trò chuyện trước đi."
Vừa nói, ông ấy vừa hét từ bên trong: "Mở, mở. Đến ngay! Đến ngay!"
Ông ấy vén rèm lên, Tạ Tiền Thiển đang tựa vào cửa, ánh nắng xuyên qua làn mây mỏng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt màu sáng kia lộ ra sự thanh thuần và dịu dàng của một cô gái.
Ông lão đang ngồi trên ghế đá đột nhiên run rẩy đứng lên, run giọng gọi: "Tiểu tiểu thư!"
Sau đó, anh nói với Cố Lỗi: "Chào hỏi phía cảnh sát Tào một tiếng, ngày mai tôi sẽ dành chút thời gian để gặp."
Sau đó anh nhìn về phía Tạ Tiền Thiển: "Cô đi theo tôi."
Tạ Tiền Thiển đáp lại một tiếng và tiếp tục ăn xiên nướng, Cố Lỗi cười nói: "Thế nào? Tôi nướng không tồi chứ."
Tạ Tiền Thiển gật đầu nhưng nghe Cố Diễu nói: "Cậu ấy chỉ có thể nướng đồ thôi còn nấu ăn thì thua xa lão đại đấy."
Tạ Tiền Thiển tò mò quay đầu nhìn Thẩm Trí: "Anh biết nấu ăn?"
Thẩm Trí tựa vào lưng ghế cười cười, không nói gì, Cố Diễu tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, anh ấy còn được trao tặng huân chương hiệp sĩ danh dự và là chủ tịch danh nghĩa của Hiệp hội đầu bếp Hoàng Gia Thatcher, đồng thời tham dự sự kiện thế giới bậc thầy ủ rượu Gaggenau với tư cách là giám khảo ở Vienne, chỉ là bình thường lão đại không chịu trổ tài mà thôi."
Tạ Tiền Thiển, với tư cách là một người sành ăn, đột nhiên nhìn Thẩm Trí theo một cách khác, với một tia sáng lấp lánh trong hai mắt: "Tại sao anh không chịu trổ tài?"
Thẩm Trí hơi nhướng mày: "Muốn ăn món gì?"
"Thịt. Ừm, loại thịt ngon. Tôi thích ăn thịt."
Thẩm Trí im lặng một lúc, sau đó liếc nhìn những xiên que chất đống trước mặt cô và nói: "Tôi hiểu rồi."
Tạ Tiền Thiển ăn rất nhanh và không nán lại thêm sau khi ăn xong, cô đứng dậy và nói với họ: "Tôi đi ngủ đây."
Sau đó, cô cứ thế lướt đi trong chiếc váy ngủ trắng.
Thẩm Trí cau mày nhìn về phía cô, bóng cô xa dần và càng nhìn càng thấy kỳ quái: "Cô ấy định ngủ ở đâu?"
Cố Diễu giải thích: "À, tôi sắp xếp cho Tiền Đa ở căn phòng nhỏ phía trước."
Ánh mắt Thẩm Trí cứng đờ: "Nơi đây có nhiều phòng như vậy, ai bảo anh sắp xếp cô ấy ở đó?"
Cố Diễu cắn rứt lương tâm nói: "Tôi sợ sắp xếp Tiền Đa ở đây, anh lại không tiện."
Cố Lỗi thấy sắc mặt lão đại không ổn, lập tức đứng dậy: "Hay là để tôi đi gọi Tiền Đa chuyển về đây."
Đèn trong căn phòng nhỏ phía trước sáng lên rồi lại tắt, Thẩm Trí híp mắt: "Không cần, ngày mai chúng ta sẽ sắp xếp lại."
Cố Diễu càng nghĩ càng cảm thấy vi diệu, vì vậy anh ấy thăm dò và hỏi: "Lão đại, anh không bị dị ứng với Tiền Đa sao?"
"Cô ấy là phấn hoa sao? Tại sao tôi lại dị ứng với cô ấy?"
Cố Diễu và Cố Lỗi nhìn nhau, Cố Diễu lại bạo dạn hỏi: "Vậy anh có thể chạm vào cô ấy không?"
Thẩm Trí cảm nhận được dư vị còn sót lại trên đầu ngón tay, nó mềm mại trơn bóng, loại mềm mại thuộc về con gái, anh khẽ thở dài: "Cô ấy vẫn còn nhỏ."
"......" Anh đang nói về cái gì vậy, lão đại?
Sáng hôm sau, trên mạng Internet tin tức bùng nổ khắp các trang mạng xã hội, hotsearch Kỳ Trần tự tát mình đêm hôm qua đã leo lên top một tìm kiếm, bình luận phía dưới đều là vô số dấu chấm hỏi, đều là hỏi Kỳ Trần có phải bị người khác hạ bệ sỉ nhục không?
Tuy nhiên, sự việc của hai chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc đã sớm bị phát hiện, đại khái khoảng một giờ sau khi sự việc bị phanh phui, một người được biết đến với cái nickname Ngọc Khí Hành đã tung tin. Vài ngày trước có người tìm đến anh ta để đặt mua một mặt dây chuyền băng xanh ngọc lục bảo hình giọt nước nhưng do thời gian không nhiều nên anh ta không thể tìm thấy loại giống như đúc. Vì vậy anh ta đã bán ra loại hàng thứ phẩm.
Rất rõ ràng, thông tin này vừa được bật mí thì, chắc chắn ở bữa tiệc đêm hôm qua trên cổ một trong hai cô gái đó sẽ có một mặt dây chuyền là hàng giả.
Vì vậy tất cả giám định viên lại bắt đầu thu thập những bức ảnh với độ phân giải cao, may mắn là bữa tiệc đêm hôm qua có rất nhiều người chụp ảnh, một khi nhiều bức ảnh được đem ra mổ xẻ phóng to như thế, trong mắt người am hiểu sành sỏi sẽ nhận ra ngay đâu là con la đâu là con lừa.
Weibo của Kỳ Trần ngay lập tức bùng nổ. Tất nhiên là cô ta có thể lường trước sự việc nên vào đêm hôm qua đã trực tiếp gỡ cài đặt một số phần mềm, một khi điều này xảy ra, cho dù Thẩm Trí có chừa cho cô ta con đường sống thì cậu ba Thẩm đó cũng không phải loại dễ gì mà chọc vào. Một người tính cách bá đạo, trong mắt không thể để vướng một hạt bụi nào thì e rằng sau này cô ta phải rút lui hoàn toàn khỏi làng giải trí thôi.
Nhưng ngay sau đó, một chủ đề khác lại được bàn luận sôi nổi, nếu báu vật hơn chục triệu trên cổ Kỳ Trần là giả, vậy cô gái đã đeo báu vật hơn chục triệu đấy thật sự là ai?
Càng kỳ quái hơn chính là trong cùng một đêm, cô gái thần bí này đồng thời xuất hiện bên cạnh hai người con trai của nhà họ Thẩm. Một người đưa cho cô đeo mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ, người còn lại đi theo phục vụ trà nước. Xảy ra chuyện kỳ quái này khiến cho Tạ Tiền Thiển—chỉ là một môn đệ luyện võ bình thường cũng trở thành tâm điểm tìm kiếm.
Hotsearch lấy tên là "Miss X", bởi vì không ai biết tên tuổi, lai lịch của cô. Hơn nữa cô mặc một bộ trang phục nóng bỏng, hiển nhiên cảm giác như toàn thân được bao phủ thêm phần thần bí dữ dội.
Vì vậy, sáng sớm Cố Diễu đã đọc nội dung trên mạng trước mặt Thẩm Trí: "Lão đại, đọc bài báo này đi. Bài báo này đoán cô gái X kỳ thực là một cặp chị em song sinh. Chị gái làm việc bên cạnh anh, còn em gái thì bên cạnh cậu ba. Hai người vì dùng chung một thân phận nên không thể xuất hiện cùng một lúc được, đêm qua chỉ là một sơ xuất."
Cố Lỗi cười sảng khoái: "Bộ não của cư dân mạng có thể so sánh với Quái vật hồ Loch Ness."
Khóe miệng Thẩm Trí cong lên, khẽ lắc đầu.
Cố Diễu chuyển sang một chủ đề khác, nói tiếp: "Cái bài này còn tệ hơn, nói rằng Tiền Đa là con gái ngoài giá thú của bố anh và là em gái của anh và cậu ba. Có rất nhiều lượt nhấn nút thích, còn nói rằng đã là hào môn đều sẽ có đến chục đứa con ngoài giá thú."
Thẩm Trí thản nhiên nói: "Bố tôi thực sự rất muốn có một cô con gái nhưng đáng tiếc là không có cơ hội đó."
Cố Diễu lập tức nghĩ tới một vấn đề: "Lão đại, tại sao cậu ba lại quen biết với Tiền Đa?"
Ngay sau khi hỏi, anh ấy đã phản ứng: "Ồ, anh ta cũng có quen biết sư phụ Lương."
Thẩm Trí liếc anh ấy một cái, không giải thích gì thêm. Lúc này Tạ Tiền Thiển xuất hiện ở cửa biệt uyển.
Cố Lỗi gọi cô: "Vào đi Tiền Đa."
Tạ Tiền Thiển thay lại bộ quần áo thể thao, xỏ giày vải bước vào, Cố Lỗi ra ngoài thu xếp xe, nói với cô: "Chúng ta sẽ đi ngay thôi."
Tạ Tiền Thiển gật đầu, đi tới trước mặt Thẩm Trí rồi đem mặt dây chuyền ngọc trả lại cho anh.
Thẩm Trí cúi đầu nhìn Cố Diễu nói: "Cất nó lên đi."
Cố Diễu lấy ra hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn, đặt mặt dây chuyền hình giọt nước vào đấy. Hộp gỗ tuy đơn giản nhưng cầm rất chắc tay với đường nét chạm khắc rất tinh xảo, Tạ Tiền Thiển không thể nhìn ra là loại chất liệu gì.
Thẩm Trí nói với Cố Diễu: "Mang lên xe đi."
"Dạ vâng." Cố Diễu cũng đi ra ngoài.
Giờ phút này, trong biệt uyển chỉ có Tạ Tiền Thiển cùng Thẩm Trí, anh ngồi ở trên ghế sofa. Ánh nắng ban mai chiếu vào, chiếu rọi đường nét mượt mà trên khuôn mặt anh với chiếc áo sơ mi vải lanh màu xám kết hợp cùng một chiếc T-Shirt trắng tinh bên trong, cảm giác tươi mát nhưng vẫn lộ ra chút hào sảng.
Móng tay của anh được cắt tỉa cẩn thận, ấm áp và thon dài, lúc này anh cầm tách cà phê đặt lên môi thổi. Mùi cà phê nồng đậm thoang thoảng tỏa ra trong không khí, anh thản nhiên hỏi: "Thẩm Ngọc bây giờ đã không bắt nạt cô nữa?"
"Anh ta không thể đánh thắng được tôi."
Thẩm Trí rất có hứng thú hỏi tiếp: "Ồ, cô thu phục anh ta khi nào?"
Tạ Tiền Thiển không biết tại sao Thẩm Trí đột nhiên hỏi về Thẩm Ngọc, vì vậy cô nghĩ về điều đó và nói với anh: "Trong năm thứ ba trung học cơ sở, anh ta bêu rếu khắp nơi."
Tạ Tiền Thiển dừng lại, Thẩm Trí chậm rãi nhướng mày: "Bêu rếu cái gì?"
"Anh ta nói thích tôi rồi sau đó có rất nhiều bạn nữ đến gây rắc rối cho tôi. Sách và bài tập của tôi bị xé nát và tiếp theo đó......"
Thẩm Trí ngón trỏ gõ đều đều trên tách cà phê: "Tiếp theo đó?!?!"
"Tiếp theo đó tôi đã đánh Thẩm Ngọc một trận, anh ta khóc lóc chạy về nhà tìm mẹ."
Một nụ cười hiếm hoi đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt thường ngày của Thẩm Trí.
Nghe Tạ Tiền Thiển tiếp tục nói: "Khi tôi sắp tốt nghiệp, tôi đã giúp anh ta đánh nhau một trận. Sau đó chúng tôi làm hòa và anh ta không bao giờ bắt nạt tôi nữa."
Thẩm Trí nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó đặt sang một bên nói với cô: "Cô và Thẩm Ngọc."
Tạ Tiền Thiển chớp chớp mắt rồi hỏi: "Tôi cùng Thẩm Ngọc làm sao?"
Thẩm Trí nhìn qua nhìn lại trên mặt cô, sau đó đứng lên điềm đạm nói: "Không có việc gì, về sau tránh xa anh ta một chút."
Ánh mắt Tạ Tiền Thiển nhìn theo anh bước ra cửa, Thẩm Trí lạnh lùng nói: "Danh tiếng bị bôi xấu." rồi sau đó đi thẳng ra ngoài.
Bỏ lại vẻ mặt vô cùng bối rối của Tạ Tiền Thiển, không hiểu ý nghĩa những gì anh nói, đối với danh tiếng của ai xấu chứ, là với Thẩm Ngọc hay là với cô.
Khi xe chạy đến phố cổ, đường phố bắt đầu đông đúc, cuối cùng dừng lại trước một ngõ nhỏ vì không thể lái xe vào. Cố Diễu xuống xe phía trước và nói với Thẩm Trí: "Lão đại, cửa hàng của chú Thái ở trong đấy, không xa lắm."
"Được rồi, đi thôi."
Thẩm Trí xuống xe, Cố Lỗi cùng Tạ Tiền Thiển đi theo phía sau anh và Cố Diễu, đi khoảng năm phút. Hai người đi trước bỗng nhiên dừng lại trước cửa một cửa hàng đồ cổ, Cố Diễu vén rèm lên, Thẩm Trí bước vào.
Chú Thái đã đợi sẵn trong cửa hàng từ trước, khi nhìn thấy Thẩm Trí đến, ông ấy phấn khích bước ra khỏi quầy, bắt tay Thẩm Trí và nói với anh: "Cháu đã về nước rồi."
Thẩm Trí gọi một tiếng: "Chú Thái."
Sau đó, anh bảo Cố Lỗi đặt quà cáp xuống. Chú Thái đã là một ông già ngoài bảy mươi. Nhưng tinh thần vẫn rất sảng khoái, nhìn không giống một người đã bảy mươi tuổi, không ngừng đon đả đón tiếp Thẩm Trí: "Đến thăm là được rồi còn đem theo nhiều quà như thế làm gì. Cậu thanh niên bên cạnh cháu đã đến thăm lão rồi, cháu có thể trở về thì thật tốt quá rồi, chỉ sợ cháu không về thì những đứa con bất hiếu của nhà cháu......"
Chú Thái không nói tiếp nữa, nhìn Cố Lỗi và Tạ Tiền Thiển ở sau lưng Thẩm Trí. Anh ho nhẹ một tiếng: "Bọn họ đều là người của mình."
Chú Thái mới đứng dậy đi đóng cửa tiệm đồ cổ lại, quay sang Thẩm Trí và nói: "Lão có nghe nói rằng cháu đã ra tay tiếp quản Thúy Ngọc Các từ sau khi trở về, cháu có kế hoạch gì không?"
Thẩm Trí thản nhiên nói: "Dù sao cũng không thể quên tổ tông, tổ tông lưu lại đồ vật nhất định phải được kế thừa tiếp nối."
Chú Thái kích động vỗ vai anh, gật đầu rất mạnh: "Được, được, không hổ là cháu đích tôn của Thẩm Thường Chí, nói thật với cháu, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ông nội cháu và bố cháu qua đời thì lão mới rời khỏi Thúy Ngọc Các, lão đây chỉ là không quen được cái cách của bác cháu. Mặc dù lão không ở Đô Thành nhưng cũng không phải không biết gì, lão nghe nói......"
Chú Thái hạ giọng nhìn về phía cửa nói: "Những nhóm lợi ích như quả cầu tuyết lăn càng ngày càng lớn, các thế lực khác cũng tương đối tập trung. Hiện tại chỉ có nhà họ Thẩm là thế lực phân tán, còn có người đang thu thập chứng cứ muốn lấy nhà họ Thẩm ra để tiên phong mổ xẻ, cháu cần phải tăng tốc lên."
Thẩm Trí nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Chú Thái có nguyện ý cùng cháu về Đô Thành không?"
Chú Thái cười xua tay: "Lão đã già rồi, vô dụng. Cho dù cùng cháu trở về Đô Thành, ngoại trừ ở lại Thúy Ngọc Các làm giám định cho cháu, khai thông hàng hóa thì còn làm được gì nữa chứ. Thế giới hiện tại chính là của bọn trẻ các cháu rồi."
Đang nói chuyện thì có người gõ cửa sân sau của tiệm đồ cổ, chú Thái hỏi Thẩm Trí: "Có mang theo không?"
Thẩm Trí liếc Cố Diễu một cái, Cố Diễu đem hộp đựng mặt dây chuyền ngọc đưa cho chú Thái, chú Thái nói với Thẩm Trí: "Một ông bạn già hôm qua tình cờ tới thăm lão, nếu không cũng chẳng biết đi đâu mà nghe ngóng tin tức. Cháu đi cùng với lão xem một chút."
Sau đó ông ấy quay sang Cố Lỗi và nói "Anh chàng to xác, trông cửa hàng giúp lão một lúc nhé."
Thẩm Trí và Cố Diễu đi đến sân sau với chú Thái, Tạ Tiền Thiển và Cố Lỗi ở trong cửa hàng đồ cổ, có một bức màn gạc chống muỗi giữa sân sau và cửa hàng đồ cổ, Tạ Tiền Thiển thấy chú Thái mở cửa sau, có một ông lão có vẻ tuổi tác lớn hơn cả chú Thái mặc bộ đồ Thái Cực Quyền bước vào.
Sau đó mấy người ngồi xuống băng ghế đá ở sân sau, chú Thái mở chiếc hộp đặt trước mặt ông lão tóc hoa râm nói: "Ông xem thử, đây là món đồ hôm qua tôi đề cập với ông đấy."
Đầu tiên, ông lão lấy kính đeo vào rồi lấy ra một chiếc đèn pin, vải nỉ từ trong túi đồ Thái Cực Quyền, đặt mặt dây chuyền bằng ngọc lên vải nỉ, sau đó bật đèn pin bắt đầu kiểm tra.
Tạ Tiền Thiển tựa vào cửa sau, cũng nhìn chằm chằm về phía ông lão, ông lão quan sát một hồi, càng xem càng hưng phấn nói không nên lời: "Thật là trùng hợp, đúng là duyên phận. Mặt dây chuyền này chính là do sư thúc của lão làm ra."
Chú Thái nói: "Sư thúc của ông cũng đã mất nhiều năm rồi, có khi nào ông hoa mắt nhìn nhầm không?"
Ông lão tóc hoa râm xúc động nói: "Đúng vậy, đã mất bốn mươi năm rồi nhưng tôi không nhìn nhầm. Khi sư thúc mở cửa, tôi đã ở bên cạnh, vừa mở cửa huyệt ra sư thúc liền quay lại nói với tôi rằng đã gặp được báu vật."
Thẩm Trí lúc này mới nói: "Vậy lão làm sao có thể khẳng định đây là chất liệu mà năm đó đã tạo thành?"
Ông lão khịt mũi: "Những trân phẩm trên thế gian này đều được đánh dấu và vật phẩm của tự nhiên là độc nhất vô nhị. Về sau, cả đời lão khai hoang chưa bao giờ gặp lại loại chất liệu giống như thế này. Nói xem, như thế có thể không nhớ rõ được sao? Dưới ánh sáng tự nhiên được lấp đầy màu xanh lục. Đây, để cho các người xem kết cấu bên trong của nó."
Vài người lại gần, ông lão bật đèn pin lên, nhắc nhở: "Chất liệu này rất tinh tế, người ngoài ngành khó có thể nhìn ra được kết cấu của nó. Chú ý phía dưới đáy giọt nước thì mới có thể nhìn thấy. Nhìn như vậy có phải có cảm giác tự nhiên chân thật cứ như là những giọt nước tụ lại dưới đáy. Sự sụt giảm trước mắt thực chất chỉ là một sự thay đổi nhỏ về sắc độ, khó có thể phân biệt bằng mắt thường, phía dưới cùng còn có một vành đai màu xanh lục hình trăng khuyết, rất nhỏ, các người chú ý xem."
Sau khi được ông lão nhắc nhở, hình như màu sắc của mặt dây chuyền bằng ngọc dưới ánh sáng mạnh của đèn pin, quả thật có sự thay đổi từ từ. Nếu không phải được ông lão nhắc nhở từ trước, mấy người bọn họ căn bản không nhìn ra được gì. Ngay cả sau lời nhắc nhở của ông lão, không phải trong ngành như Cố Diễu cũng không thể nhận biết được.
Ông lão tắt đèn pin và nhớ lại: "Mặt dây chuyền bằng ngọc này được gọi là câu trăng trong nước, sư thúc tôi từng nói với tôi lúc đó rằng chất liệu tốt không cần chạm khắc phức tạp để phá hủy vẻ đẹp tự nhiên này. Ông ấy đã ngồi yên trong suốt ba ngày liền, mới nhận thấy rằng trong vật liệu này có hai dải màu xanh lục hình trăng khuyết, vì vậy đã làm thành một đôi mặt dây chuyền bằng ngọc hình giọt nước và các dải màu xanh lục hình trăng khuyết lần lượt chìm dưới đáy giọt nước cùng với việc khó có thể phân biệt sắc độ bằng mắt thường nên nhìn thế nào cũng thấy toàn màu xanh lục nhưng một khi đeo lên cổ người ta sẽ có cảm giác như sắc xanh lục ấy có một sức sống mãnh liệt cho nên mới nói là báu vật vô giá, vì thế lão đây có ấn tượng rất sâu đậm."
Thẩm Trí lên tiếng hỏi: "Vừa rồi lão nói một đôi?"
Ông lão gật đầu: "Đúng vậy, một đôi. Cùng năm đó bán cho một phú hào giàu có, sư thúc tôi cũng kiếm được rất nhiều tiền. Nhà đó có hai cô con gái xinh như hoa, thật đáng tiếc."
Ông lão cẩn thận đặt ngọc bội trở lại hộp gỗ: "Nếu như mặt ngọc này là cháu mua được từ buổi đấu giá, nó đã xuất hiện trên thị trường như thế có lẽ là gia đình đấy đã lâm vào cảnh suy tàn rồi, rất có thể là cặp chị em cũng không còn ở đó nữa."
Vài năm trước, có lẽ là năm hoặc sáu năm trước, lão từng thấy một người đeo mặt dây chuyền tương tự tại một hội triển lãm nghệ thuật nhưng khoảng cách quá xa và lão không biết người ta. Vì vậy lão cũng không thể khẳng định với cháu. Mặt ngọc này thì ánh nước trăng khuyết hướng lên trên, nếu lão nhớ không nhầm thì chắc là đồ đeo bên người của tiểu thư nhà đó."
Vừa nói đến đây, đã có người gõ cửa ở phía ngoài và hét lên: "Chú Thái, có mở cửa buôn bán không đây?"
Thẩm Trí ngẩng đầu nói với chú: "Chú cứ việc bận."
Chú Thái đứng dậy rồi nói: "Vậy hai người cứ trò chuyện trước đi."
Vừa nói, ông ấy vừa hét từ bên trong: "Mở, mở. Đến ngay! Đến ngay!"
Ông ấy vén rèm lên, Tạ Tiền Thiển đang tựa vào cửa, ánh nắng xuyên qua làn mây mỏng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt màu sáng kia lộ ra sự thanh thuần và dịu dàng của một cô gái.
Ông lão đang ngồi trên ghế đá đột nhiên run rẩy đứng lên, run giọng gọi: "Tiểu tiểu thư!"