Chương 9
Về lĩnh vực (hay lãnh địa gì gì đó), mình nên ghi là 'Triển khai Lĩnh vực', 'Bành trướng Lãnh địa' hay gì khác, các bạn góp ý giúp mình chút nha, vì mình thấy manga dịch một đằng wiki ghi một nẻo nên chả biết sao cho đúng nữa. Các bạn thấy cái nào hợp lý nhất mình sẽ dùng cái đó.
____________________________________________
Ieiri Shoko nhìn Gojo Satoru, tấm tắc bảo lạ.
"Đúng là người lớn tồi tệ, tôi thực sự không nghĩ tới giới hạn cuối cùng của anh lại thấp như thế."
"Ai kêu tôi có thuật thức Vô Hạ Hạn chứ?" Gojo Satoru lè lưỡi với bạn học cũ của mình, vẫy vẫy tay đi vào phòng ngủ.
"Có việc lại gọi cô, bái bai ~"
Trong trường học, phòng của Gojo Satoru có thể xem là khá lớn; phòng ngủ, phòng luyện tập, còn có một khoảng sân sau nhỏ, những thứ trên cơ bản cần có đều có.
Nhưng mà cả bốn năm học của trường cộng lại còn chưa đến hai mươi người, cho nên phân người phụ trách cả một lứa học trò đến phòng hơi lớn hơn một chút cũng rất bình thường.
Hiện tại nghĩ lại, lúc trước chọn gian phòng ký túc hẻo lánh này quả nhiên có chỗ tốt.
Bố trí đơn giản, thiết lập một cái kết giới nhỏ che giấu hơi thở là đủ rồi, trừ Yaga ra hầu như không có ai đến đây.
Tuy rằng tính cách của hắn ác liệt lại tự luyến, nhưng gần như tất cả mọi người đều thừa nhận, phẩm vị của con người tên Gojo Satoru này tuyệt đối không chê vào đâu được.
Đồ đạc trong ký túc xá chỉ cần là có thể thay được đều bị hắn thay qua một lần. Những thứ bên trong bây giờ nhìn bình bình thường thường, thực ra đều là đồ hiệu thiết kế giá cả đắt đến mức làm người thường chùn bước. Ngay cả ly nước để trên tủ đầu giường cũng đã là hàng xa xỉ mười mấy vạn yên.
Những lá thẻ bài rất nhiều người khả năng đến nghe còn chưa nghe qua hài hoà mà tồn tại trong gian phòng ngủ kiểu truyền thống này. Phần lớn mọi thứ đều là màu cơ bản thuần tịnh, đôi khi có vài món đồ nhỏ màu hơi chói, làm cho căn phòng có vẻ sống động thêm mấy phần.
Thật sự rất muốn trở về giường ngủ a...
Gojo Satoru ngáp một cái.
Hắn ngả người về sau, dựa tường xoè tay tính tính, "Hôm trước ở Tokyo một lúc là vào bệnh viện, hôm kia rạng sáng đi Kanagawa, buổi chiều lại đi Shinjuku, hôm qua ở bệnh viện một ngày, buổi tối về trường còn chưa được nằm trên giường, hôm nay còn không biết sẽ thế nào..."
Tuy rằng là người mạnh nhất, về bản chất Gojo Satoru vẫn là còn người, cần phải ngủ một ngày bảy tiếng, tốt nhất là được nằm trên chiếc giường hắn tự mình chọn mua kia.
Hắn cũng không có vì xử lý việc của Sasuke mà giảm bớt lượng nhiệm vụ của mình, cho nên chỉ có thể rút ngắn thời gian nghỉ ngơi. Hơn nữa giường lại nhường cho đối phương rồi, cho nên mấy ngày qua kẻ không thích thảm tatami nào đó cũng không quá thoải mái.
Hắn tùy tay thử thử nhiệt độ trán Sasuke, lại dịch chăn lên trên một chút.
Shoko để lại một số miếng dán hạ sốt, bắt Gojo Satoru không được đi xa, cách một lúc phải xem xem đã hạ sốt chưa.
Cho tới bây giờ, nhiệt độ cơ thể Sasuke vẫn cứ cao cao không hạ, hơn nữa cơ bắp cả người căng chặt, rõ ràng vô cùng đau đớn khó chịu.
Nhưng mà hắn đại khái có thể đoán được phản ứng này của thiếu niên là gì.
Trong mắt hắn, hai cổ lực lượng khác nhau — chú lực của hắn và 'chakra' đang dần dần khôi phục sau khi y tỉnh lại — đang tranh đoạt địa bàn trong cơ thể đối phương. 'Tranh đoạt địa bàn' theo nghĩa đen.
Chú lực của hắn là màu đỏ sậm, chakra của đối phương là màu lam nhạt, hai loại sức mạnh lực va chạm trong kinh mạch, bên này giảm bên kia tăng, nhất thời không phân cao thấp.
Không đau mới lạ.
Không bằng giúp y đẩy nhanh tốc độ?
Gojo Satoru có hơi ngo ngoe rục rịch. Chỉ cần một bên thắng thì có lẽ y có thể tỉnh lại nhỉ, người nào đó không chịu trách nhiệm mà nghĩ.
Hắn thử cầm lấy cổ tay lộ ra bên ngoài của thiếu niên, thả ra một chút chú lực — đại khái là lượng chú lực đủ để thanh tẩy loại chú linh nhỏ yếu nhất, muốn nhìn xem sẽ có kết quả gì.
Chú lực màu đỏ đen ban đầu chiếm thượng phong, từ cánh tay bắt đầu không ngừng cắn nuốt chakra màu lam nhạt như tằm ăn lá, hết thảy thoạt nhìn cực kỳ thuận lợi.
Gojo Satoru cảm giác mình thực sự giống như đang xem một trận bóng công - thủ thay đổi xuất sắc tuyệt luân, chakra sân nhà chú lực sân khách, 'tiếp viện' của chú lực vào sân, thế cục đã có biến hóa, chú lực không ngừng dẫn đầu!
Không hổ là (chú lực của) ta!
Hắn đến bịt mắt cũng tháo xuống, hết sức chuyên chú ghé vào mép giường, chỉ còn thiếu lấy một lá cờ nhỏ cổ vũ trợ uy.
Có lẽ nên lấy một lon bia vào...
Gojo Satoru lưu luyến mà đứng dậy, chuẩn bị ra phòng khách đem lon bia uống chưa xong của mình vào.
Hắn vừa định buông cổ tay thiếu niên ra, đột nhiên bị trở tay nắm ngược lại.
Thiếu niên lẩm bẩm gì đó, sau đó một luồng chakra càng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện. Cùng lúc đó, ngón tay bắt lấy cổ tay Gojo Satoru đột nhiên dùng sức, khiến đầu ngón tay có hơi trắng.
Biến thành màu tím nhạt...
Luồng chakra mang theo điềm xấu sinh ra từ não bộ đối phương, lưu chuyển xung quanh vị trí hai mắt một hồi, sau đó nhanh chóng đồng hoá chakra khác, bắt đầu cắn nuốt chú lực của hắn.
Chú lực màu đỏ đen bị phân tách, hấp thu, bao bọc bởi chakra mà di chuyển trong mấy 'con đường' trong cơ thể, cuối cùng miễn cưỡng hoà hợp, nhìn qua đã biến thành màu tím đậm.
Khi phần lớn chú lực đã hoà hợp với chakra đã là khuya, Gojo Satoru chống đầu gà gật, mơ mơ màng màng mà cảm nhận được chú lực còn lại bị đưa đến đôi mắt, một lúc lâu sau mới an ổn lại.
Nhiệt độ cơ thể có hơi hạ xuống, nhưng hắn có khả năng sẽ gặp phải chút phiền toái... Hắn cũng không biết đôi mắt của Uchiha Sasuke còn có thể tiến hóa... Hơn nữa hiện tại cả người y cảm giác hệt như chú linh......
Lúc cổ chakra kia bộc phát hắn đã cấp tốc cường hoá kết giới rồi, cũng không biết có thể che giấu hơi thở đến đâu, ít nhất chỗ Hiệu trưởng Yaga là chắc chắn không giấu được, nếu là học sinh tuỳ tiện lừa gạt một chút là xong, bây giờ chỉ hy vọng những giáo - công - nhân viên khác không có phát hiện vấn đề nhỏ nơi này của hắn.
Gojo Satoru ngáp một cái, ngồi dựa vào mép giường nhắm hai mắt lại. Hắn thật sự quá mệt mỏi, bên Hiệu trưởng Yaga chờ ngày mai rồi nói sau, dù sao đều đã ra như vậy...
——
"...Nii-san?"
Uchiha Sasuke lại lần nữa đến mặt hồ tĩnh lặng kia. Nhưng lần này đối diện y không phải là lão già trôi nổi giữa không trung mà là một người mà y cho rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại.
Tóc dài buộc lên sau đầu, thân hình gầy yếu, còn có cặp mắt ôn nhu kia.
"Nii-san!"
Hình như y bước một bước, cũng có thể là vài bước. Dù sao thì lúc lấy lại tinh thần y đã đứng cách Itachi không đến một mét.
Rõ ràng chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay là có thể đụng tới đối phương, nhưng tay Sasuke tựa như bị thứ gì cột chặt hai bên thân thể, động vài lần cũng không có nâng lên.
"Sasuke," Uchiha Itachi mỉm cười, "Đã lâu không gặp."
Thật ra cũng không có lâu đến thế, Sasuke nghĩ, cũng chỉ mới hai ba ngày.
Y và Itachi gặp nhau trên chiến trường, giải quyết toàn bộ khúc mắc. Sau đó là Kaguya, Naruto, rồi y đến thế giới này, giải trừ Mugen Tsukuyomi, lại trở về thành lập 'ràng buộc' với Gojo Satoru. Toàn bộ trên thực tế cũng mới ba ngày, hôm nay xem như ngày thứ tư, nhưng vì sao y lại thấy mình dường như đã cả một đời chưa gặp người đối diện?
"Vì sao anh lại ở đây?" Sasuke đột nhiên nhớ tới lúc trước nói chuyện với Gojo Satoru, đối phương nói đông nói tây nói một mớ chuyện cũ, cái gì mà lời cuối của con người sẽ thành chú linh, một học sinh của hắn vô ý biến thanh mai trúc mã thành chú linh đặc cấp, với lại người ta sau khi chết nếu có chấp niệm cũng có thể trở thành chú linh gì gì đó, căng thẳng bắt lấy cánh tay Uchiha Itachi.
"Vì sao anh không đến Tịnh Thổ? Vì sao còn đến nơi này với em? Anh không biết nơi đây..."
Sasuke ném một dây câu hỏi sang, cơ hồ không kiểm soát được sự hoảng loạn trong tâm tưởng.
Nếu như Itachi biến thành chú linh, nếu anh ấy vì mình mà không thể luân hồi đầu thai, vậy thì y đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
"Yên tâm đi, hai ta khác với người thế giới này, sẽ không xảy ra việc em lo lắng." Uchiha Itachi trấn an mà sờ sờ tóc y, "Đây chỉ là một phần chakra của anh, không yên lòng em mới cùng sang đây nhìn xem."
Đối phương lại nở nụ cười Sasuke thường xuyên nhìn thấy hồi nhỏ, nụ cười không thể nề hà mỗi khi đối mặt với yêu cầu của y.
"Rõ ràng lúc về trong lòng muốn gặp anh, tại sao lại không nói ra chứ? Anh vẫn luôn ở bên em."
Chính là vì như vậy nên mới không dám nói a...
Uchiha Sasuke nhớ tới đôi tay nhẹ nhàng nâng y lên nơi Thung lũng Tận Cùng, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Ấm ức khi bị chọc trán nói "Thật xin lỗi, đây là lần cuối" lúc nhỏ, ấm ức một mình đau khổ giãy dụa, người nào cũng không dám tin tưởng; ấm ức tự tay giết chết người thân cuối cùng lại phát hiện sự thật không phải như vậy; ấm ức sau khi cởi bỏ khúc mắc lại không không có cơ hội gặp đối phương;... đủ thứ qua đi, đồng thời trở về trong lòng y.
Y nghiêng đầu sang một bên, không muốn để người đối diện nhìn hốc mắt có hơi đỏ của mình.
"...Tại sao từ trước đến nay anh không nói?" Chỉ có một lần cuối cùng, chỉ có câu kia nói với y, chỉ ở mấy giây cuối. Thậm chí còn không cho y thời gian phản ứng.
Uchiha Itachi chọc trán y, "Thật xin lỗi a, đây là lần cuối."
Anh sửng sốt một lát, cười khổ, "Lại nói lời không có trách nhiệm này, thật xin lỗi nha, Sasuke, thói quen này có lẽ không dễ sửa."
Uchiha Sasuke cảm thấy mình không biết khóc. Y thấy mình đã đủ kiên cường, có thể ở một thể giới mới bắt đầu một đoạn lữ trình một mình, nhưng vì sao bây giờ y lại giống đứa nhỏ sáu tuổi năm đó, nhào vào lồng ngực con người trước kia cũng đứng đối diện y như vậy mà khóc khàn cả tiếng?
"...Em sợ...sợ nhìn thấy anh...sẽ luyến tiếc..." Y nắm lấy áo Uchiha Itachi, khóc đến khó thở.
Đến một thế giới mới rồi, y lại không thờ ơ như biểu hiện bên ngoài. Y đã sắp bị nỗi cô độc to lớn kia đè cho suy sụp.
Không có đồng bạn, không có thân phận, thậm chí ngay cả một đồng loại 'Ninja' cũng không tồn tại.
Phát hiện mình mất đi cánh tay, nhìn thấy loại sinh vật ghê tởm này, sau đó ý thức được mình lại trở về trạng thái bất lực với hiện thực, chỉ có thể mặc người sắp xếp, y cũng không phải chưa từng sợ hãi.
Nhưng y chỉ có một mình.
Cho nên chỉ có thể giống như lúc trước, làm như không có gì mà chu toàn với người khác, tận lực tranh thủ một hoàn cảnh càng tốt hơn cho mình.
Y cũng rất đau, y cũng rất muốn nii-san có thể vẫn luôn, vẫn luôn ở bên mình.
Nhưng y cũng biết, mình không thể ích kỷ như vậy.
Cho nên hiện tại chỉ có thể như vậy, y sẽ không nói thêm một chữ. Có thể giống như lúc nhỏ ôm nii-san như vậy là đủ rồi.
Lần trước y chưa kịp vươn tay. Lúc này đây mới chính là cái ôm đầu tiên sau mười năm của hai người.
Uchiha Itachi nhẹ nhàng vỗ lưng Sasuke, giống đã làm vô số lần khi nhỏ.
"Được rồi," anh từng chút từng chút xoa đầu Sasuke, "Anh ở đây."
"...Anh còn trở về được không?"
Một lúc lâu sau, Sasuke mới lần nữa mở miệng. Y lui về phía sau một bước, cúi đầu không nhìn Uchiha Itachi.
"Không biết," Uchiha Itachi cũng không vạch trần y, "Nhưng mà đây chỉ là một đoạn chakra. Linh hồn anh đã ở Tịnh Thổ."
Anh nhìn thoáng qua Sasuke, thấy y không có phản ứng gì mới nói tiếp, "Em thành lập 'ràng buộc' với vị Gojo-san kia kỳ thật là chuyện tốt. Sức mạnh của hắn sẽ giúp em thích ứng với thế giới này."
"Em không thích hắn làm thế." Sasuke khó chịu.
Uchiha Itachi có chút dở khóc dở cười, "Tuy rằng tính cách có chút tuỳ tiện, nhưng Gojo-san hẳn là một người đáng tin cậy."
"Hơn nữa," Anh bổ sung, "Có lực lượng của hắn và chakra của anh, anh nghĩ em hẳn có thể dùng đồng thuật của anh."
"Nhưng là chakra của anh một ngày nào đó sẽ biến mất." Sasuke nói.
"Nhưng tình yêu của anh đối với em sẽ không," Itachi ôn nhu mà nói, "Vị chú thuật sư kia nói, 'tình yêu là lời nguyền mạnh nhất', anh nghĩ, cứ như vậy thì có lẽ bất kể thế nào em cũng có thể sử dụng đồng thuật của anh. Đó cũng coi như là chuyện tốt."
Sasuke lại có hơi muốn khóc.
"Sasuke, đừng sợ việc thành lập ràng buộc," Itachi nâng mặt y, nhẹ nhàng dựa trán vào trán y, "Chúng ta đau khổ vì ràng buộc, cũng mạnh mẽ vì ràng buộc, đây là con người."
"Anh phải đi sao?" Y nhìn Itachi buông tay, lui về sau một bước.
"Em cần phải trở về," Itachi lại nhẹ nhàng chọc trán y, "Không cần lo cho anh, anh sẽ cùng em xem thế giới này."
____________________________________________
Ieiri Shoko nhìn Gojo Satoru, tấm tắc bảo lạ.
"Đúng là người lớn tồi tệ, tôi thực sự không nghĩ tới giới hạn cuối cùng của anh lại thấp như thế."
"Ai kêu tôi có thuật thức Vô Hạ Hạn chứ?" Gojo Satoru lè lưỡi với bạn học cũ của mình, vẫy vẫy tay đi vào phòng ngủ.
"Có việc lại gọi cô, bái bai ~"
Trong trường học, phòng của Gojo Satoru có thể xem là khá lớn; phòng ngủ, phòng luyện tập, còn có một khoảng sân sau nhỏ, những thứ trên cơ bản cần có đều có.
Nhưng mà cả bốn năm học của trường cộng lại còn chưa đến hai mươi người, cho nên phân người phụ trách cả một lứa học trò đến phòng hơi lớn hơn một chút cũng rất bình thường.
Hiện tại nghĩ lại, lúc trước chọn gian phòng ký túc hẻo lánh này quả nhiên có chỗ tốt.
Bố trí đơn giản, thiết lập một cái kết giới nhỏ che giấu hơi thở là đủ rồi, trừ Yaga ra hầu như không có ai đến đây.
Tuy rằng tính cách của hắn ác liệt lại tự luyến, nhưng gần như tất cả mọi người đều thừa nhận, phẩm vị của con người tên Gojo Satoru này tuyệt đối không chê vào đâu được.
Đồ đạc trong ký túc xá chỉ cần là có thể thay được đều bị hắn thay qua một lần. Những thứ bên trong bây giờ nhìn bình bình thường thường, thực ra đều là đồ hiệu thiết kế giá cả đắt đến mức làm người thường chùn bước. Ngay cả ly nước để trên tủ đầu giường cũng đã là hàng xa xỉ mười mấy vạn yên.
Những lá thẻ bài rất nhiều người khả năng đến nghe còn chưa nghe qua hài hoà mà tồn tại trong gian phòng ngủ kiểu truyền thống này. Phần lớn mọi thứ đều là màu cơ bản thuần tịnh, đôi khi có vài món đồ nhỏ màu hơi chói, làm cho căn phòng có vẻ sống động thêm mấy phần.
Thật sự rất muốn trở về giường ngủ a...
Gojo Satoru ngáp một cái.
Hắn ngả người về sau, dựa tường xoè tay tính tính, "Hôm trước ở Tokyo một lúc là vào bệnh viện, hôm kia rạng sáng đi Kanagawa, buổi chiều lại đi Shinjuku, hôm qua ở bệnh viện một ngày, buổi tối về trường còn chưa được nằm trên giường, hôm nay còn không biết sẽ thế nào..."
Tuy rằng là người mạnh nhất, về bản chất Gojo Satoru vẫn là còn người, cần phải ngủ một ngày bảy tiếng, tốt nhất là được nằm trên chiếc giường hắn tự mình chọn mua kia.
Hắn cũng không có vì xử lý việc của Sasuke mà giảm bớt lượng nhiệm vụ của mình, cho nên chỉ có thể rút ngắn thời gian nghỉ ngơi. Hơn nữa giường lại nhường cho đối phương rồi, cho nên mấy ngày qua kẻ không thích thảm tatami nào đó cũng không quá thoải mái.
Hắn tùy tay thử thử nhiệt độ trán Sasuke, lại dịch chăn lên trên một chút.
Shoko để lại một số miếng dán hạ sốt, bắt Gojo Satoru không được đi xa, cách một lúc phải xem xem đã hạ sốt chưa.
Cho tới bây giờ, nhiệt độ cơ thể Sasuke vẫn cứ cao cao không hạ, hơn nữa cơ bắp cả người căng chặt, rõ ràng vô cùng đau đớn khó chịu.
Nhưng mà hắn đại khái có thể đoán được phản ứng này của thiếu niên là gì.
Trong mắt hắn, hai cổ lực lượng khác nhau — chú lực của hắn và 'chakra' đang dần dần khôi phục sau khi y tỉnh lại — đang tranh đoạt địa bàn trong cơ thể đối phương. 'Tranh đoạt địa bàn' theo nghĩa đen.
Chú lực của hắn là màu đỏ sậm, chakra của đối phương là màu lam nhạt, hai loại sức mạnh lực va chạm trong kinh mạch, bên này giảm bên kia tăng, nhất thời không phân cao thấp.
Không đau mới lạ.
Không bằng giúp y đẩy nhanh tốc độ?
Gojo Satoru có hơi ngo ngoe rục rịch. Chỉ cần một bên thắng thì có lẽ y có thể tỉnh lại nhỉ, người nào đó không chịu trách nhiệm mà nghĩ.
Hắn thử cầm lấy cổ tay lộ ra bên ngoài của thiếu niên, thả ra một chút chú lực — đại khái là lượng chú lực đủ để thanh tẩy loại chú linh nhỏ yếu nhất, muốn nhìn xem sẽ có kết quả gì.
Chú lực màu đỏ đen ban đầu chiếm thượng phong, từ cánh tay bắt đầu không ngừng cắn nuốt chakra màu lam nhạt như tằm ăn lá, hết thảy thoạt nhìn cực kỳ thuận lợi.
Gojo Satoru cảm giác mình thực sự giống như đang xem một trận bóng công - thủ thay đổi xuất sắc tuyệt luân, chakra sân nhà chú lực sân khách, 'tiếp viện' của chú lực vào sân, thế cục đã có biến hóa, chú lực không ngừng dẫn đầu!
Không hổ là (chú lực của) ta!
Hắn đến bịt mắt cũng tháo xuống, hết sức chuyên chú ghé vào mép giường, chỉ còn thiếu lấy một lá cờ nhỏ cổ vũ trợ uy.
Có lẽ nên lấy một lon bia vào...
Gojo Satoru lưu luyến mà đứng dậy, chuẩn bị ra phòng khách đem lon bia uống chưa xong của mình vào.
Hắn vừa định buông cổ tay thiếu niên ra, đột nhiên bị trở tay nắm ngược lại.
Thiếu niên lẩm bẩm gì đó, sau đó một luồng chakra càng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện. Cùng lúc đó, ngón tay bắt lấy cổ tay Gojo Satoru đột nhiên dùng sức, khiến đầu ngón tay có hơi trắng.
Biến thành màu tím nhạt...
Luồng chakra mang theo điềm xấu sinh ra từ não bộ đối phương, lưu chuyển xung quanh vị trí hai mắt một hồi, sau đó nhanh chóng đồng hoá chakra khác, bắt đầu cắn nuốt chú lực của hắn.
Chú lực màu đỏ đen bị phân tách, hấp thu, bao bọc bởi chakra mà di chuyển trong mấy 'con đường' trong cơ thể, cuối cùng miễn cưỡng hoà hợp, nhìn qua đã biến thành màu tím đậm.
Khi phần lớn chú lực đã hoà hợp với chakra đã là khuya, Gojo Satoru chống đầu gà gật, mơ mơ màng màng mà cảm nhận được chú lực còn lại bị đưa đến đôi mắt, một lúc lâu sau mới an ổn lại.
Nhiệt độ cơ thể có hơi hạ xuống, nhưng hắn có khả năng sẽ gặp phải chút phiền toái... Hắn cũng không biết đôi mắt của Uchiha Sasuke còn có thể tiến hóa... Hơn nữa hiện tại cả người y cảm giác hệt như chú linh......
Lúc cổ chakra kia bộc phát hắn đã cấp tốc cường hoá kết giới rồi, cũng không biết có thể che giấu hơi thở đến đâu, ít nhất chỗ Hiệu trưởng Yaga là chắc chắn không giấu được, nếu là học sinh tuỳ tiện lừa gạt một chút là xong, bây giờ chỉ hy vọng những giáo - công - nhân viên khác không có phát hiện vấn đề nhỏ nơi này của hắn.
Gojo Satoru ngáp một cái, ngồi dựa vào mép giường nhắm hai mắt lại. Hắn thật sự quá mệt mỏi, bên Hiệu trưởng Yaga chờ ngày mai rồi nói sau, dù sao đều đã ra như vậy...
——
"...Nii-san?"
Uchiha Sasuke lại lần nữa đến mặt hồ tĩnh lặng kia. Nhưng lần này đối diện y không phải là lão già trôi nổi giữa không trung mà là một người mà y cho rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại.
Tóc dài buộc lên sau đầu, thân hình gầy yếu, còn có cặp mắt ôn nhu kia.
"Nii-san!"
Hình như y bước một bước, cũng có thể là vài bước. Dù sao thì lúc lấy lại tinh thần y đã đứng cách Itachi không đến một mét.
Rõ ràng chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay là có thể đụng tới đối phương, nhưng tay Sasuke tựa như bị thứ gì cột chặt hai bên thân thể, động vài lần cũng không có nâng lên.
"Sasuke," Uchiha Itachi mỉm cười, "Đã lâu không gặp."
Thật ra cũng không có lâu đến thế, Sasuke nghĩ, cũng chỉ mới hai ba ngày.
Y và Itachi gặp nhau trên chiến trường, giải quyết toàn bộ khúc mắc. Sau đó là Kaguya, Naruto, rồi y đến thế giới này, giải trừ Mugen Tsukuyomi, lại trở về thành lập 'ràng buộc' với Gojo Satoru. Toàn bộ trên thực tế cũng mới ba ngày, hôm nay xem như ngày thứ tư, nhưng vì sao y lại thấy mình dường như đã cả một đời chưa gặp người đối diện?
"Vì sao anh lại ở đây?" Sasuke đột nhiên nhớ tới lúc trước nói chuyện với Gojo Satoru, đối phương nói đông nói tây nói một mớ chuyện cũ, cái gì mà lời cuối của con người sẽ thành chú linh, một học sinh của hắn vô ý biến thanh mai trúc mã thành chú linh đặc cấp, với lại người ta sau khi chết nếu có chấp niệm cũng có thể trở thành chú linh gì gì đó, căng thẳng bắt lấy cánh tay Uchiha Itachi.
"Vì sao anh không đến Tịnh Thổ? Vì sao còn đến nơi này với em? Anh không biết nơi đây..."
Sasuke ném một dây câu hỏi sang, cơ hồ không kiểm soát được sự hoảng loạn trong tâm tưởng.
Nếu như Itachi biến thành chú linh, nếu anh ấy vì mình mà không thể luân hồi đầu thai, vậy thì y đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
"Yên tâm đi, hai ta khác với người thế giới này, sẽ không xảy ra việc em lo lắng." Uchiha Itachi trấn an mà sờ sờ tóc y, "Đây chỉ là một phần chakra của anh, không yên lòng em mới cùng sang đây nhìn xem."
Đối phương lại nở nụ cười Sasuke thường xuyên nhìn thấy hồi nhỏ, nụ cười không thể nề hà mỗi khi đối mặt với yêu cầu của y.
"Rõ ràng lúc về trong lòng muốn gặp anh, tại sao lại không nói ra chứ? Anh vẫn luôn ở bên em."
Chính là vì như vậy nên mới không dám nói a...
Uchiha Sasuke nhớ tới đôi tay nhẹ nhàng nâng y lên nơi Thung lũng Tận Cùng, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Ấm ức khi bị chọc trán nói "Thật xin lỗi, đây là lần cuối" lúc nhỏ, ấm ức một mình đau khổ giãy dụa, người nào cũng không dám tin tưởng; ấm ức tự tay giết chết người thân cuối cùng lại phát hiện sự thật không phải như vậy; ấm ức sau khi cởi bỏ khúc mắc lại không không có cơ hội gặp đối phương;... đủ thứ qua đi, đồng thời trở về trong lòng y.
Y nghiêng đầu sang một bên, không muốn để người đối diện nhìn hốc mắt có hơi đỏ của mình.
"...Tại sao từ trước đến nay anh không nói?" Chỉ có một lần cuối cùng, chỉ có câu kia nói với y, chỉ ở mấy giây cuối. Thậm chí còn không cho y thời gian phản ứng.
Uchiha Itachi chọc trán y, "Thật xin lỗi a, đây là lần cuối."
Anh sửng sốt một lát, cười khổ, "Lại nói lời không có trách nhiệm này, thật xin lỗi nha, Sasuke, thói quen này có lẽ không dễ sửa."
Uchiha Sasuke cảm thấy mình không biết khóc. Y thấy mình đã đủ kiên cường, có thể ở một thể giới mới bắt đầu một đoạn lữ trình một mình, nhưng vì sao bây giờ y lại giống đứa nhỏ sáu tuổi năm đó, nhào vào lồng ngực con người trước kia cũng đứng đối diện y như vậy mà khóc khàn cả tiếng?
"...Em sợ...sợ nhìn thấy anh...sẽ luyến tiếc..." Y nắm lấy áo Uchiha Itachi, khóc đến khó thở.
Đến một thế giới mới rồi, y lại không thờ ơ như biểu hiện bên ngoài. Y đã sắp bị nỗi cô độc to lớn kia đè cho suy sụp.
Không có đồng bạn, không có thân phận, thậm chí ngay cả một đồng loại 'Ninja' cũng không tồn tại.
Phát hiện mình mất đi cánh tay, nhìn thấy loại sinh vật ghê tởm này, sau đó ý thức được mình lại trở về trạng thái bất lực với hiện thực, chỉ có thể mặc người sắp xếp, y cũng không phải chưa từng sợ hãi.
Nhưng y chỉ có một mình.
Cho nên chỉ có thể giống như lúc trước, làm như không có gì mà chu toàn với người khác, tận lực tranh thủ một hoàn cảnh càng tốt hơn cho mình.
Y cũng rất đau, y cũng rất muốn nii-san có thể vẫn luôn, vẫn luôn ở bên mình.
Nhưng y cũng biết, mình không thể ích kỷ như vậy.
Cho nên hiện tại chỉ có thể như vậy, y sẽ không nói thêm một chữ. Có thể giống như lúc nhỏ ôm nii-san như vậy là đủ rồi.
Lần trước y chưa kịp vươn tay. Lúc này đây mới chính là cái ôm đầu tiên sau mười năm của hai người.
Uchiha Itachi nhẹ nhàng vỗ lưng Sasuke, giống đã làm vô số lần khi nhỏ.
"Được rồi," anh từng chút từng chút xoa đầu Sasuke, "Anh ở đây."
"...Anh còn trở về được không?"
Một lúc lâu sau, Sasuke mới lần nữa mở miệng. Y lui về phía sau một bước, cúi đầu không nhìn Uchiha Itachi.
"Không biết," Uchiha Itachi cũng không vạch trần y, "Nhưng mà đây chỉ là một đoạn chakra. Linh hồn anh đã ở Tịnh Thổ."
Anh nhìn thoáng qua Sasuke, thấy y không có phản ứng gì mới nói tiếp, "Em thành lập 'ràng buộc' với vị Gojo-san kia kỳ thật là chuyện tốt. Sức mạnh của hắn sẽ giúp em thích ứng với thế giới này."
"Em không thích hắn làm thế." Sasuke khó chịu.
Uchiha Itachi có chút dở khóc dở cười, "Tuy rằng tính cách có chút tuỳ tiện, nhưng Gojo-san hẳn là một người đáng tin cậy."
"Hơn nữa," Anh bổ sung, "Có lực lượng của hắn và chakra của anh, anh nghĩ em hẳn có thể dùng đồng thuật của anh."
"Nhưng là chakra của anh một ngày nào đó sẽ biến mất." Sasuke nói.
"Nhưng tình yêu của anh đối với em sẽ không," Itachi ôn nhu mà nói, "Vị chú thuật sư kia nói, 'tình yêu là lời nguyền mạnh nhất', anh nghĩ, cứ như vậy thì có lẽ bất kể thế nào em cũng có thể sử dụng đồng thuật của anh. Đó cũng coi như là chuyện tốt."
Sasuke lại có hơi muốn khóc.
"Sasuke, đừng sợ việc thành lập ràng buộc," Itachi nâng mặt y, nhẹ nhàng dựa trán vào trán y, "Chúng ta đau khổ vì ràng buộc, cũng mạnh mẽ vì ràng buộc, đây là con người."
"Anh phải đi sao?" Y nhìn Itachi buông tay, lui về sau một bước.
"Em cần phải trở về," Itachi lại nhẹ nhàng chọc trán y, "Không cần lo cho anh, anh sẽ cùng em xem thế giới này."