Chương 13
Gojo Satoru không chỉ mang mấy hộp đồ ngọt Kisshoka đủ vị như đã nói trong điện thoại mà còn thuận tay cầm luôn các loại giấy tờ chứng minh thân phận của Sasuke về.
Lúc Fushiguro Megumi rời đi bị ép nhận một hộp, hiện tại trên bàn trà lại bày một hộp, thoạt nhìn thực mau sẽ bị ăn xong.
Sasuke cầm một cái bỏ vào trong miệng, hương vị không quá giống như lúc trước y ăn qua, nhưng đều mang theo vị bánh đậu mềm mại, ngọt ngào phát ngán.
"A — ăn ngon!" Gojo Satoru ngồi ở trên sô pha, một giây không ngừng mà nhét đồ ngọt vào trong miệng.
"Sasuke không thích ăn đồ ngọt sao?" Hắn quay đầu, "Nếu không thích ăn thì còn lại đều là của ta!"
"...Chỉ là lúc trước vẫn luôn nói mình không thích ăn, dần dần thành thói quen."
Sasuke chậm rãi nhai đồ ngọt trong miệng. Khi nhỏ y cũng rất thích ăn đồ ngọt, hoặc là nói cả gia tộc Uchiha đều yêu thích đồ ngọt.
Nhưng mà sau này lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì báo thù, y ấu trĩ mà muốn chặt đứt hết thảy liên hệ với Itachi.
Không bao giờ ăn đồ ngọt, không bao giờ vào phòng anh, không bao giờ gọi tên anh.
Nói nhiều năm như vậy, y hình như cũng quen không thích đồ ngọt.
Y đẩy đẩy hộp sang hướng Gojo Satoru, tự mình cầm lấy một cái túi giấy khác trên bàn.
Một chuyến đi này của Gojo Satoru thuận tiện làm xong thẻ bảo hiểm y tế và chứng minh thư, còn tặng kèm một tấm thẻ ngân hàng và vài tờ tư liệu thân phân.
"Ta để thân phận của ngươi dưới danh nghĩa viện phúc lợi ở ngoại thành Tokyo, những lão già Kyoto sẽ không miệt mài theo đuổi thân phận của một 'thức thần'."
Gojo Satoru rốt cuộc dừng động tác ném Kisshoka vào miệng, thỏa mãn mà ngả người lên chiếc sô pha bọc da xa hoa thoải mái của hắn.
"Bọn họ sẽ chỉ để ý ngươi rốt cuộc có năng lực gì mới có thể làm ta không thanh tẩy mà lại ký kết khế ước thức thần với ngươi."
"Ngươi hy vọng ta năng lực gì?" Sasuke lấy ra một cái bịt mắt từ trong túi giấy, dùng đầu ngón tay sờ soạng một chút, là loại vật liệu mỏng lại thông khí, xem kiểu dáng hẳn là có thể vừa vặn che đi mắt trái.
"Việc này đến lúc đó lại suy xét đi, dù sao chỉ cần có 'ràng buộc' thì đám quýt thối kia cũng không dám nói gì."
"Đi thôi," Gojo Satoru lau sạch bột nếp dính trên ngón tay, "Mang bịt mắt lên, thứ đó nhiều ít cũng có thể che chắn chút hơi thở, chúng ta đi tìm Shoko."
Ieiri Shoko là một trong số ít bác sĩ có thể sử dụng phản chuyển thuật thức chữa trị cho người khác ở chú thuật giới, địa vị ở Cao chuyên đương nhiên là không cần nói nhiều.
Một mình nàng được hưởng cả một toà nhà, bất kể là trị bệnh cứu người lúc sống hay là xử lý thi thể sau khi chết đều có phòng riêng và thiết bị đầy đủ.
Chỗ không đủ duy nhất đại khái chính là công việc của cả toà nhà này chỉ có một vị nhân sĩ chuyên nghiệp là nàng, cái này cũng khiến vành mắt vị nữ nhân tóc dài này bất cứ lúc nào cũng mang theo màu xanh đen do không ngủ đủ giấc.
Nửa người trên Sasuke cởi bỏ yukata, ngồi ở trên giường bệnh, tùy ý để Ieiri Shoko kiểm tra tình trạng vết thương lành lại.
Thái độ của Sasuke đối với bác sĩ từ trước đến nay đều rất tốt, dù sao y không biết dùng nhẫn thuật chữa bệnh, có bác sĩ xử lý vết thương đương nhiên sẽ an tâm hơn nhiều.
Chỉ là bất luận là cách bài trí nơi này hay là biểu cảm của vị nữ bác sĩ trước mặt cũng đều làm y nhớ tới biểu cảm của Orochimaru khi nhìn thấy mình đẩy cửa tiến vào căn cứ.
"Gì, hình như thuật thức của tôi lại có tác dụng?" Ieiri Shoko nhìn chằm chằm vết thương đã biến mất trên cánh tay Sasuke, quả thực hận không thể lập tức biến người trước mặt thành một thi thể, để cho nàng tận tình nghiên cứu cơ thể đối phương rốt cuộc có vấn đề gì.
Gojo Satoru không chút ngoài ý muốn mà búng tay một cái, "Có thể là vì lúc trước Sasuke không tính là con người, cho nên thuật thức của cô không chữa được cho y. Bây giờ y có một phần chú lực của tôi, cô có thể chữa cho tôi, tất nhiên cũng có thể chữa cho y."
Loại nói dối nghe qua rất có đạo lý này há mồm là tới, có vẻ bình thường bịa không ít chuyện.
Ieiri Shoko gõ gõ bảng kẹp bệnh án, "Anh nói có vẻ đúng, nhưng ban đầu thuật thức của tôi cũng có chút tác dụng," nàng đột nhiên ngẩng đầu, "Nếu vậy thì phản chuyển thuật thức của anh hẳn có thể trị liệu cho y chứ! Y là thức thần của anh mà."
Tay Gojo Satoru dừng lại giữa không trung.
"...Nói rất đúng nha."
Nam nhân tóc bạc hơi hơi khom lưng, duỗi tay ấn lên vai phải Sasuke. Khi bàn tay to rộng mang theo một tầng chai mỏng phủ lên động mạch cổ, Sasuke không kiềm được mà căng cơ bắp, sau đó mới chậm rãi thả lỏng.
"Đừng lo." Gojo Satoru thử thả ra một cổ chú lực, sau đó nỗ lực cảm nhận chú lực của mình trong cơ thể đối phương, tưởng tượng cảnh chính mình bị thương mà vận chuyển phản chuyển thuật thức.
Sasuke nghiêng đầu nhìn lại. Trên vai y vốn có một vết thương nhìn như bị acid ăn mòn, lúc ấy gần như lộ cả xương, mấy ngày nay đã bị máu thịt mới sinh vây lấy.
Hiện tại, da thịt ở vị trí đó sinh trưởng với tốc độ không tưởng tượng được.
Lúc đối phương lấy tay ra, vết thương vốn có đã hoàn toàn biến mất, chỉ có da non mới kéo là có màu sắc không quá giống chung quanh.
"Wow," Lúc Gojo Satoru lấy tay ra còn tuận tay chọc chọc bả vai Sasuke, "Thật sự khép lại này."
"Nhưng mà tôi còn chưa hiểu rõ nguyên lý phản chuyển thuật thức," Hắn gãi gãi tóc, "Nếu cảm giác giống như tôi tự mình trị liệu thì tốt rồi."
"Biết là anh không nghĩ ra mà. Nhưng mà, Uchiha-kun thật sự không thể cho tôi rút ít máu nghiên cứu một chút sao?"
Tiếc nuối trong giọng nói của Ieiri Shoko quả thực muốn tràn ra ngoài, "Nếu như cả cậu lẫn Satoru đều có thể để tôi nghiên cứu đàng hoàng một chút thì nói không chừng có thể khai phá phản chuyển thuật thức của tôi thêm một bước."
Gojo Satoru quyết đoán cự tuyệt nàng, còn thuận tay kéo Sasuke ra sau, "Không được nha, Shoko, tôi sẽ không giao Sasuke-kun cho cô!" Trông như thể Ieiri Shoko mà dám cướp người thì hắn dám liều mạng.
Ieiri Shoko trợn trắng mắt, động tác trên tay không chậm lại dù chỉ một chút, "Đừng cứ nói mấy lời kỳ quái này. Tránh ra, để tôi xử lý các vết thương khác."
——
"Muốn khôi phục cánh tay không, Sasuke?"
Sasuke có chút kinh ngạc mà quay đầu nhìn Gojo Satoru.
Bọn họ vừa ra khỏi phòng y tế, đang trên đường về ký túc xá của Gojo Satoru.
Cao chuyên Chú thuật vắng người, hơn nữa Gojo Satoru không biết là cố ý hay vô tình, mỗi lần đều dẫn y đi vòng tới vòng lui, cho nên đến bây giờ, trừ mấy học sinh năm Nhất kia và Ieiri Shoko ra y chưa gặp qua những người khác.
Hôm nay cũng thế, bọn họ đi trên đường nhỏ lát bằng bằng đá xanh, hai bên là lan can đỏ thấp thoáng như ấn như hiện giữa các cành lá, trừ tiếng bước chân của Gojo Satoru và tiếng vang rất nhỏ do guốc gỗ trên chân Sasuke va chạm với mặt đá thì cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng lá sàn sạt.
Đôi tay Gojo Satoru đút vào túi quần, nghiêng đầu nhìn mái tóc không an phận mà nhếch lên sau đầu Sasuke, cảm thấy đôi tay đặt trong túi của mình hơi ngứa.
"Khôi phục cánh tay?" Sasuke không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên hỏi y câu này.
Hoặc là nói, ít nhất sẽ không qua loa mà nói cánh tay y có thể khôi phục được như vậy.
Trước đó ở phòng y tế Ieiri Shoko đã gọi Gojo Satoru sang một bên. Dù hai người đã hạ giọng nhưng khoảng cách vẫn là không đủ.
Sasuke vẫn giữ lấy mối nghi ngờ nhất định đối với câu hỏi 'muốn khôi phục cánh tay hay không' của nữ bác sĩ kia, chỉ khi nghe Gojo Satoru nói giữa hai người họ là có khế ước chủ-tớ với quyền khống chế tuyệt đối thì mới hòa hoãn thái độ.
Cho nên hiện tại, Gojo Satoru đột nhiên đưa ra câu hỏi này, chỉ là vẫn y chưa nghĩ tới.
"Một cánh tay dù sao cũng không tiện lắm nhỉ," Gojo Satoru lẹp xẹp lẹp xẹp đi phía trước, "Trước đây thuật thức của Shoko không có tác dụng, thủ pháp chữa bệnh bình thường đương nhiên là không có cách nào, nhưng nếu ngươi có phản ứng với phản chuyển thuật thức rồi thì muốn khôi phục cánh tay hẳn là không vấn đề gì."
"Hiện tại vẫn rất đau nhỉ?"
"...Cánh tay sao?" Tiếng guốc gỗ chậm lại nửa nhịp, lại không nhanh không chậm mà vang lên. "Còn tốt."
"Trẻ con thì đừng có vịt chết mỏ cứng*," Tâm tình Gojo Satoru dường như đột nhiên càng vui sướng. Hắn rốt cuộc tìm được cơ hội, duỗi tay sờ soạng phần tóc nhếch lên sau đầu thiếu niên một phen, nhanh nhẹn mà né tránh cái thúc chỏ của đối phương, "Ỷ lại người lớn đáng tin cậy nhiều một chút không được sao?"
"Đừng có xem ta như trẻ con, ta không phải học sinh của ngươi, Gojo Satoru."
"Đừng có gọi tên đầy đủ của ta mà, nghe xa cách quá, chúng ta là đồng phạm mà á~" Tay Gojo Satoru đặt trên vai y, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, "Satoru-nii-san thì sao? Sa-to-ru-nii-san~"
"Không muốn."
"Lại nói tiếp, gọi ta là Satoru-sama cũng được, dù sao cũng là thức thần của ta..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Ai— Sasuke làm ta tổn thương quá đi."
——
Hiệu suất làm việc của Ijichi cực cao, khi Gojo Satoru vừa trở về có nói dọn cho hắn một gian phòng ngủ trống, lúc này trở vể từ phòng y tế, trong phòng đã quét tước chỉnh tề, theo kiểu nhà truyền thống mà trải tatami và bàn trà nhỏ, tủ quần áo cũng nhét đầy quần áo với số đo thích hợp.
Gojo Satoru tò mò nhìn Sasuke mở một quyển trục, tay đặt lên trên, trên quyển trục lập tức xuất hiện một cái túi.
Sau đó, Sasuke ném túi cho hắn.
"Lợi hại! Đây là Phong ấn thuật của ninja sao?" Tuy rằng bịt mắt nhưng Gojo Satoru vẫn nhẹ nhàng tiếp được túi. Hắn tò mò lượng lượng, "Hơi nặng."
"Tiền thuốc men và phí sinh hoạt." Sasuke lời ít ý nhiều.
Bốn năm năm qua, y du tẩu khắp mọi ngõ ngách của đại lục ninja. Tiền tệ ở mỗi quốc gia khác nhau, nhưng vàng bạc châu báu luôn có thể lưu thông.
Cho nên bình thường y tiếp nhận nhiệm vụ cũng không lấy tiền làm thù lao mà phần lớn yêu cầu người ủy thác đổi thành vàng hoặc đá quý giá trị ngang bằng, còn có một quyển trục chứa riêng những thứ tài vật đó.
Dù nợ nhân tình tạm thời chưa trả được nhưng tiền thì trả trước hẳn cũng có thể chấp nhận được.
Gojo Satoru mở túi ra nhìn nhìn, sau đó thuận tay ném sang một bên, cả người bay sang dính lên người Sasuke.
"Sasuke, ta cảm động quá à~" Giọng nam nhân tóc bạc nhão nhão dính dính, đến động tác cũng thế, cằm cọ tới cọ lui trên lên đỉnh đầu Sasuke.
"Gần quá, tránh xa ta một chút!" Sasuke bị đối phương ôm trong ngực, muốn duỗi tay đẩy ra lại bị người phía sau như tiên tri mà bắt lấy đè xuống, y lại không dám tránh bằng thủ đoạn quá mức bạo lực, nhất thời bị đối phương chế trụ.
"Không muốn!" Gojo Satoru trẻ con nói, nhanh nhẹn né tránh hành động có ý muốn đấm hắn của Sasuke, "Sasuke gọi ta một tiêng Satoru-nii-san đi~ Megumi trước giờ không gọi, ngươi gọi một tiếng rồi ta buông."
"Không muốn!"
Chóp mũi Sasuke đều là mùi trên người Gojo Satoru, dù ít nhiều mang theo hương vị của đồ ngọt nhưng khi đến gần lại có một cổ hương khí mát lạnh, làm y nghĩ đến rừng rậm tuyết trắng ở Tuyết Quốc.
"Không gọi ta sẽ ôm ngươi luôn!" Người trên đỉnh đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, đứng dậy, dứt khoát chặn ngang bế Sasuke lên.
Uchiha Sasuke, hai chân cách mặt đất, không thể giãy giụa.
Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
Không biết vì sao mà vừa rồi y không thấy được động tác của Gojo Satoru, nếu không bất kể thế nào cũng sẽ không để đối phương nhào lên người mình.
Hai người giằng co trong chốc lát, Sasuke cảm thấy Gojo Satoru thật sự có thể làm ra loại chuyện bế y đi tới đi lui này, cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ lui nửa bước.
"Satoru, được rồi chứ, Sa-to-ru."
_______________________
*: Ý là nói quật cường, cậy mạnh, không chịu nói đau
Lúc Fushiguro Megumi rời đi bị ép nhận một hộp, hiện tại trên bàn trà lại bày một hộp, thoạt nhìn thực mau sẽ bị ăn xong.
Sasuke cầm một cái bỏ vào trong miệng, hương vị không quá giống như lúc trước y ăn qua, nhưng đều mang theo vị bánh đậu mềm mại, ngọt ngào phát ngán.
"A — ăn ngon!" Gojo Satoru ngồi ở trên sô pha, một giây không ngừng mà nhét đồ ngọt vào trong miệng.
"Sasuke không thích ăn đồ ngọt sao?" Hắn quay đầu, "Nếu không thích ăn thì còn lại đều là của ta!"
"...Chỉ là lúc trước vẫn luôn nói mình không thích ăn, dần dần thành thói quen."
Sasuke chậm rãi nhai đồ ngọt trong miệng. Khi nhỏ y cũng rất thích ăn đồ ngọt, hoặc là nói cả gia tộc Uchiha đều yêu thích đồ ngọt.
Nhưng mà sau này lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì báo thù, y ấu trĩ mà muốn chặt đứt hết thảy liên hệ với Itachi.
Không bao giờ ăn đồ ngọt, không bao giờ vào phòng anh, không bao giờ gọi tên anh.
Nói nhiều năm như vậy, y hình như cũng quen không thích đồ ngọt.
Y đẩy đẩy hộp sang hướng Gojo Satoru, tự mình cầm lấy một cái túi giấy khác trên bàn.
Một chuyến đi này của Gojo Satoru thuận tiện làm xong thẻ bảo hiểm y tế và chứng minh thư, còn tặng kèm một tấm thẻ ngân hàng và vài tờ tư liệu thân phân.
"Ta để thân phận của ngươi dưới danh nghĩa viện phúc lợi ở ngoại thành Tokyo, những lão già Kyoto sẽ không miệt mài theo đuổi thân phận của một 'thức thần'."
Gojo Satoru rốt cuộc dừng động tác ném Kisshoka vào miệng, thỏa mãn mà ngả người lên chiếc sô pha bọc da xa hoa thoải mái của hắn.
"Bọn họ sẽ chỉ để ý ngươi rốt cuộc có năng lực gì mới có thể làm ta không thanh tẩy mà lại ký kết khế ước thức thần với ngươi."
"Ngươi hy vọng ta năng lực gì?" Sasuke lấy ra một cái bịt mắt từ trong túi giấy, dùng đầu ngón tay sờ soạng một chút, là loại vật liệu mỏng lại thông khí, xem kiểu dáng hẳn là có thể vừa vặn che đi mắt trái.
"Việc này đến lúc đó lại suy xét đi, dù sao chỉ cần có 'ràng buộc' thì đám quýt thối kia cũng không dám nói gì."
"Đi thôi," Gojo Satoru lau sạch bột nếp dính trên ngón tay, "Mang bịt mắt lên, thứ đó nhiều ít cũng có thể che chắn chút hơi thở, chúng ta đi tìm Shoko."
Ieiri Shoko là một trong số ít bác sĩ có thể sử dụng phản chuyển thuật thức chữa trị cho người khác ở chú thuật giới, địa vị ở Cao chuyên đương nhiên là không cần nói nhiều.
Một mình nàng được hưởng cả một toà nhà, bất kể là trị bệnh cứu người lúc sống hay là xử lý thi thể sau khi chết đều có phòng riêng và thiết bị đầy đủ.
Chỗ không đủ duy nhất đại khái chính là công việc của cả toà nhà này chỉ có một vị nhân sĩ chuyên nghiệp là nàng, cái này cũng khiến vành mắt vị nữ nhân tóc dài này bất cứ lúc nào cũng mang theo màu xanh đen do không ngủ đủ giấc.
Nửa người trên Sasuke cởi bỏ yukata, ngồi ở trên giường bệnh, tùy ý để Ieiri Shoko kiểm tra tình trạng vết thương lành lại.
Thái độ của Sasuke đối với bác sĩ từ trước đến nay đều rất tốt, dù sao y không biết dùng nhẫn thuật chữa bệnh, có bác sĩ xử lý vết thương đương nhiên sẽ an tâm hơn nhiều.
Chỉ là bất luận là cách bài trí nơi này hay là biểu cảm của vị nữ bác sĩ trước mặt cũng đều làm y nhớ tới biểu cảm của Orochimaru khi nhìn thấy mình đẩy cửa tiến vào căn cứ.
"Gì, hình như thuật thức của tôi lại có tác dụng?" Ieiri Shoko nhìn chằm chằm vết thương đã biến mất trên cánh tay Sasuke, quả thực hận không thể lập tức biến người trước mặt thành một thi thể, để cho nàng tận tình nghiên cứu cơ thể đối phương rốt cuộc có vấn đề gì.
Gojo Satoru không chút ngoài ý muốn mà búng tay một cái, "Có thể là vì lúc trước Sasuke không tính là con người, cho nên thuật thức của cô không chữa được cho y. Bây giờ y có một phần chú lực của tôi, cô có thể chữa cho tôi, tất nhiên cũng có thể chữa cho y."
Loại nói dối nghe qua rất có đạo lý này há mồm là tới, có vẻ bình thường bịa không ít chuyện.
Ieiri Shoko gõ gõ bảng kẹp bệnh án, "Anh nói có vẻ đúng, nhưng ban đầu thuật thức của tôi cũng có chút tác dụng," nàng đột nhiên ngẩng đầu, "Nếu vậy thì phản chuyển thuật thức của anh hẳn có thể trị liệu cho y chứ! Y là thức thần của anh mà."
Tay Gojo Satoru dừng lại giữa không trung.
"...Nói rất đúng nha."
Nam nhân tóc bạc hơi hơi khom lưng, duỗi tay ấn lên vai phải Sasuke. Khi bàn tay to rộng mang theo một tầng chai mỏng phủ lên động mạch cổ, Sasuke không kiềm được mà căng cơ bắp, sau đó mới chậm rãi thả lỏng.
"Đừng lo." Gojo Satoru thử thả ra một cổ chú lực, sau đó nỗ lực cảm nhận chú lực của mình trong cơ thể đối phương, tưởng tượng cảnh chính mình bị thương mà vận chuyển phản chuyển thuật thức.
Sasuke nghiêng đầu nhìn lại. Trên vai y vốn có một vết thương nhìn như bị acid ăn mòn, lúc ấy gần như lộ cả xương, mấy ngày nay đã bị máu thịt mới sinh vây lấy.
Hiện tại, da thịt ở vị trí đó sinh trưởng với tốc độ không tưởng tượng được.
Lúc đối phương lấy tay ra, vết thương vốn có đã hoàn toàn biến mất, chỉ có da non mới kéo là có màu sắc không quá giống chung quanh.
"Wow," Lúc Gojo Satoru lấy tay ra còn tuận tay chọc chọc bả vai Sasuke, "Thật sự khép lại này."
"Nhưng mà tôi còn chưa hiểu rõ nguyên lý phản chuyển thuật thức," Hắn gãi gãi tóc, "Nếu cảm giác giống như tôi tự mình trị liệu thì tốt rồi."
"Biết là anh không nghĩ ra mà. Nhưng mà, Uchiha-kun thật sự không thể cho tôi rút ít máu nghiên cứu một chút sao?"
Tiếc nuối trong giọng nói của Ieiri Shoko quả thực muốn tràn ra ngoài, "Nếu như cả cậu lẫn Satoru đều có thể để tôi nghiên cứu đàng hoàng một chút thì nói không chừng có thể khai phá phản chuyển thuật thức của tôi thêm một bước."
Gojo Satoru quyết đoán cự tuyệt nàng, còn thuận tay kéo Sasuke ra sau, "Không được nha, Shoko, tôi sẽ không giao Sasuke-kun cho cô!" Trông như thể Ieiri Shoko mà dám cướp người thì hắn dám liều mạng.
Ieiri Shoko trợn trắng mắt, động tác trên tay không chậm lại dù chỉ một chút, "Đừng cứ nói mấy lời kỳ quái này. Tránh ra, để tôi xử lý các vết thương khác."
——
"Muốn khôi phục cánh tay không, Sasuke?"
Sasuke có chút kinh ngạc mà quay đầu nhìn Gojo Satoru.
Bọn họ vừa ra khỏi phòng y tế, đang trên đường về ký túc xá của Gojo Satoru.
Cao chuyên Chú thuật vắng người, hơn nữa Gojo Satoru không biết là cố ý hay vô tình, mỗi lần đều dẫn y đi vòng tới vòng lui, cho nên đến bây giờ, trừ mấy học sinh năm Nhất kia và Ieiri Shoko ra y chưa gặp qua những người khác.
Hôm nay cũng thế, bọn họ đi trên đường nhỏ lát bằng bằng đá xanh, hai bên là lan can đỏ thấp thoáng như ấn như hiện giữa các cành lá, trừ tiếng bước chân của Gojo Satoru và tiếng vang rất nhỏ do guốc gỗ trên chân Sasuke va chạm với mặt đá thì cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng lá sàn sạt.
Đôi tay Gojo Satoru đút vào túi quần, nghiêng đầu nhìn mái tóc không an phận mà nhếch lên sau đầu Sasuke, cảm thấy đôi tay đặt trong túi của mình hơi ngứa.
"Khôi phục cánh tay?" Sasuke không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên hỏi y câu này.
Hoặc là nói, ít nhất sẽ không qua loa mà nói cánh tay y có thể khôi phục được như vậy.
Trước đó ở phòng y tế Ieiri Shoko đã gọi Gojo Satoru sang một bên. Dù hai người đã hạ giọng nhưng khoảng cách vẫn là không đủ.
Sasuke vẫn giữ lấy mối nghi ngờ nhất định đối với câu hỏi 'muốn khôi phục cánh tay hay không' của nữ bác sĩ kia, chỉ khi nghe Gojo Satoru nói giữa hai người họ là có khế ước chủ-tớ với quyền khống chế tuyệt đối thì mới hòa hoãn thái độ.
Cho nên hiện tại, Gojo Satoru đột nhiên đưa ra câu hỏi này, chỉ là vẫn y chưa nghĩ tới.
"Một cánh tay dù sao cũng không tiện lắm nhỉ," Gojo Satoru lẹp xẹp lẹp xẹp đi phía trước, "Trước đây thuật thức của Shoko không có tác dụng, thủ pháp chữa bệnh bình thường đương nhiên là không có cách nào, nhưng nếu ngươi có phản ứng với phản chuyển thuật thức rồi thì muốn khôi phục cánh tay hẳn là không vấn đề gì."
"Hiện tại vẫn rất đau nhỉ?"
"...Cánh tay sao?" Tiếng guốc gỗ chậm lại nửa nhịp, lại không nhanh không chậm mà vang lên. "Còn tốt."
"Trẻ con thì đừng có vịt chết mỏ cứng*," Tâm tình Gojo Satoru dường như đột nhiên càng vui sướng. Hắn rốt cuộc tìm được cơ hội, duỗi tay sờ soạng phần tóc nhếch lên sau đầu thiếu niên một phen, nhanh nhẹn mà né tránh cái thúc chỏ của đối phương, "Ỷ lại người lớn đáng tin cậy nhiều một chút không được sao?"
"Đừng có xem ta như trẻ con, ta không phải học sinh của ngươi, Gojo Satoru."
"Đừng có gọi tên đầy đủ của ta mà, nghe xa cách quá, chúng ta là đồng phạm mà á~" Tay Gojo Satoru đặt trên vai y, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, "Satoru-nii-san thì sao? Sa-to-ru-nii-san~"
"Không muốn."
"Lại nói tiếp, gọi ta là Satoru-sama cũng được, dù sao cũng là thức thần của ta..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Ai— Sasuke làm ta tổn thương quá đi."
——
Hiệu suất làm việc của Ijichi cực cao, khi Gojo Satoru vừa trở về có nói dọn cho hắn một gian phòng ngủ trống, lúc này trở vể từ phòng y tế, trong phòng đã quét tước chỉnh tề, theo kiểu nhà truyền thống mà trải tatami và bàn trà nhỏ, tủ quần áo cũng nhét đầy quần áo với số đo thích hợp.
Gojo Satoru tò mò nhìn Sasuke mở một quyển trục, tay đặt lên trên, trên quyển trục lập tức xuất hiện một cái túi.
Sau đó, Sasuke ném túi cho hắn.
"Lợi hại! Đây là Phong ấn thuật của ninja sao?" Tuy rằng bịt mắt nhưng Gojo Satoru vẫn nhẹ nhàng tiếp được túi. Hắn tò mò lượng lượng, "Hơi nặng."
"Tiền thuốc men và phí sinh hoạt." Sasuke lời ít ý nhiều.
Bốn năm năm qua, y du tẩu khắp mọi ngõ ngách của đại lục ninja. Tiền tệ ở mỗi quốc gia khác nhau, nhưng vàng bạc châu báu luôn có thể lưu thông.
Cho nên bình thường y tiếp nhận nhiệm vụ cũng không lấy tiền làm thù lao mà phần lớn yêu cầu người ủy thác đổi thành vàng hoặc đá quý giá trị ngang bằng, còn có một quyển trục chứa riêng những thứ tài vật đó.
Dù nợ nhân tình tạm thời chưa trả được nhưng tiền thì trả trước hẳn cũng có thể chấp nhận được.
Gojo Satoru mở túi ra nhìn nhìn, sau đó thuận tay ném sang một bên, cả người bay sang dính lên người Sasuke.
"Sasuke, ta cảm động quá à~" Giọng nam nhân tóc bạc nhão nhão dính dính, đến động tác cũng thế, cằm cọ tới cọ lui trên lên đỉnh đầu Sasuke.
"Gần quá, tránh xa ta một chút!" Sasuke bị đối phương ôm trong ngực, muốn duỗi tay đẩy ra lại bị người phía sau như tiên tri mà bắt lấy đè xuống, y lại không dám tránh bằng thủ đoạn quá mức bạo lực, nhất thời bị đối phương chế trụ.
"Không muốn!" Gojo Satoru trẻ con nói, nhanh nhẹn né tránh hành động có ý muốn đấm hắn của Sasuke, "Sasuke gọi ta một tiêng Satoru-nii-san đi~ Megumi trước giờ không gọi, ngươi gọi một tiếng rồi ta buông."
"Không muốn!"
Chóp mũi Sasuke đều là mùi trên người Gojo Satoru, dù ít nhiều mang theo hương vị của đồ ngọt nhưng khi đến gần lại có một cổ hương khí mát lạnh, làm y nghĩ đến rừng rậm tuyết trắng ở Tuyết Quốc.
"Không gọi ta sẽ ôm ngươi luôn!" Người trên đỉnh đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, đứng dậy, dứt khoát chặn ngang bế Sasuke lên.
Uchiha Sasuke, hai chân cách mặt đất, không thể giãy giụa.
Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
Không biết vì sao mà vừa rồi y không thấy được động tác của Gojo Satoru, nếu không bất kể thế nào cũng sẽ không để đối phương nhào lên người mình.
Hai người giằng co trong chốc lát, Sasuke cảm thấy Gojo Satoru thật sự có thể làm ra loại chuyện bế y đi tới đi lui này, cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ lui nửa bước.
"Satoru, được rồi chứ, Sa-to-ru."
_______________________
*: Ý là nói quật cường, cậy mạnh, không chịu nói đau