Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư
  3. Chương : 111

Chương : 111

<!-- -->

Chỉ nói sai một câu thôi mà đã bị bắn hai phát?

Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu lên, tầm mắt đụng vào ánh mắt thâm trầm của Sở Thiên Ngạo, nhịp tim không khỏi đập lỡ một nhịp.

Thu hồi ánh mắt của mình, Mạc Tiểu Hàn nhàn nhạt cúi đầu nói: "Vậy sao? Tôi còn tưởng rằng anh không phải là con trai ruột của ông ta, bây giờ nhìn lại, anh thật sự là con ruột của ông ấy."

"Mạc Tiểu Hàn, em có ý gì?!" Đôi chân mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhướng lên.

"Bởi vì hai cha con anh giống nhau, buồn vui bất thường."

Trong phút chốc Sở Thiên Ngạo đã bị Mạc Tiểu Hàn chọc tức, nổi giận nói: "Mạc Tiểu Hàn!"

Thấy Sở Thiên Ngạo cam chịu, tâm trạng Mạc Tiểu Hàn không hiểu làm sao thấy thoải mái hơn một chút.

"Ăn táo đi." Cầm trái táo gọt xong đưa cho hắn.

Nhìn người phụ nữ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, khóe miệng chứa một nụ cười vừa dí dỏm lại vừa đơn thuần, Sở Thiên Ngạo cảm thấy không thể di chuyển được ánh mắt đi chỗ khác.

Sở Thiên Ngạo không nhận quả táo. Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lại chạm vào ánh mắt của hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng như có lửa đốt.

"Mạc Tiểu Hàn, tới đây."

Mạc Tiểu Hàn nghĩ rằng Sở Thiên Ngạo muốn cô đem táo đưa tới tay hắn, liền đi tới bên giường.

Sở Thiên Ngạo cũng không động tay, khẽ há miệng, ý là muốn Mạc Tiểu Hàn đút cho hắn ăn.

Nhìn thấy ngực hắn bị băng trắng xóa, Mạc Tiểu Hàn thở dài cam chịu, đưa táo tới miệng hắn.

"Ưmh......" Sở Thiên Ngạo không thèm cắn quả táo mà lại cắn vào ngón tay đang cong lên của Mạc Tiểu Hàn.

Mạc Tiểu Hàn kêu lên một tiếng. Muốn làm gì đây?

Mạc Tiểu Hàn ngơ ngác nhìn Sở Thiên Ngạo, đầu ngón tay bị hắn ngậm trong miệng, đầu lưỡi một lần lại một lần liếm láp, một cảm giác khó chịu nhất thời lan tỏa toàn thân! Triền miên cọ sát.

Trong đầu Mạc Tiểu Hàn kêu ong ong, chợt phản ứng kịp, Sở Thiên Ngạo, hắn đang sàm sỡ cô!

Người đàn ông lợn giống này! Trên người đang mang thương tích mà lại không thể chờ đợi muốn làm chuyện đó rồi!

Mạc Tiểu Hàn hung hăng đem ngón tay từ trong miệng hắn rút ra, "Bụp!" Ném quả táo vào thùng rác bên cạnh. "Mạc Tiểu Hàn! Em làm gì đấy! Tôi còn chưa ăn!" Sở Thiên Ngạo kêu to.

"Tôi thấy hình như anh không muốn ăn. Không bằng vứt bỏ đi thôi." Mạc Tiểu Hàn lườm hắn một cái.

Trừng mắt nhìn bộ dạng đang tránh né của Mạc Tiểu Hàn vẻ không vui, đè nén cảm giác kích động muốn xông tới ôm cô vào ngực, Sở Thiên Ngạo tức giận mở miệng, giọng nói bá đạo không cho thương lượng: "Mạc Tiểu Hàn! Tới đây hôn tôi!"

Người đàn ông này có cần thiết phải bá đạo như vậy không?

Mạc Tiểu Hàn đứng xa xa, vô cùng nghiêm túc ngước mắt nhìn Sở Thiên Ngạo: "Sở Thiên Ngạo, hôm nay lúc tôi bị người ta dùng súng gí vào đầu, có phải anh rất căng thẳng hay không?"

Không nghĩ tới Mạc Tiểu Hàn đột nhiên hỏi như thế, Sở Thiên Ngạo ngẩn người một chút, đột nhiên quay đầu đi, giọng nói cứng rắn nhưng không được tự nhiên: "Cô quản tôi sao?"

Thấy Sở Thiên Ngạo không trả lời, Mạc Tiểu Hàn tự nhiên nói tiếp: "Tôi thấy ánh mắt của anh rồi, rất căng thẳng, rất đau lòng. Anh rất sợ tôi thật sự bị bọn họ giết chết. Có đúng không?"

Mang trên mặt vẻ khó chịu khi bị người khác nhìn thấu tâm can, Sở Thiên Ngạo không nhịn được cắt ngang lời nói của Mạc Tiểu Hàn: "Sao hôm nay cô lại dòng như vậy, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"

Mạc Tiểu Hàn đứng bên cạnh giường của Sở Thiên Ngạo, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi và tiều tụy, đôi mắt quả hạnh lẳng lặng nhìn hắn, bờ môi trắng nhạt khẽ mở ra: "Sở Thiên Ngạo, anh yêu tôi đúng không? Thật sự...... Anh yêu tôi?"

Mạc Tiểu Hàn hỏi thẳng, không có một chút ấp úng nào.

Sở Thiên Ngạo không nghĩ tới Mạc Tiểu Hàn luôn luôn mang theo gai nhọn và lời nói lạnh lùng khi tiếp xúc với hắn thế nhưng lại hỏi thẳng một vấn đề tế nhị như thế. Nhất thời trở nên sững sờ.

Trái tim đột nhiên đập nhanh......

Một lúc sau, Sở Thiên Ngạo khẽ ngửa cằm lên, vênh váo tự đắc nhìn Mạc Tiểu Hàn: "Vậy còn em? Mạc Tiểu Hàn?"

Mạc Tiểu Hàn chưa bao giờ chịu thừa nhận mình thương hắn, nhưng Sở Thiên Ngạo không tin. Trên đời này tại sao có thể có người phụ nữ không thương hắn?

Tuyệt đối không có khả năng này.

Mạc Tiểu Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo.

"Vậy còn em, Mạc Tiểu Hàn?" Tại sao hắn lại trả lời như vậy. Tại sao không trực tiếp phủ nhận câu hỏi của cô..., tại sao không cười nhạo cô suy nghĩ nhiều quá. Tại sao không châm chọc cô quá coi trọng chính mình?

Câu hỏi này chính là câu trả lời, ý là thừa nhận mình đã đoán đúng. Sở Thiên Ngạo, hắn quả thật thích mình.

Hai mắt khép hờ, Mạc Tiểu Hàn khổ sở cười một tiếng: "Sở Thiên Ngạo, tôi không thương anh." Mạc Tiểu Hàn một lần nữa giương mắt lên, nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn, nói thật: "Cho nên...... Anh ngàn vạn lần không được yêu tôi."

Ngàn vạn lần không được yêu cô.

Hắn yêu, cô đảm đương không nổi. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường. Cô và Sở Thiên Ngạo, nhất định không thể nào cùng đi chung một con đường.

Hắn quá bá đạo, quá ích kỷ, chỉ biết kiêu ngạo hất hàm sai khiến. Mà Mạc Tiểu Hàn, đặc biệt không chịu nổi một người đàn ông như vậy.

Nghe câu trả lời của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo tựa vào đầu giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mặt cô, trên gương mặt lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Lại là câu nói này, cô không thương hắn.

Người phụ nữ ăn ở hai lòng này. Không thương hắn? Không thương hắn tại sao bất chấp nguy hiểm giúp hắn la mắng cha hắn?

Không thương hắn? Không thương hắn tại sao khi nằm phía dưới hắn lại uyển chuyển mê đắm như thế? Sở Thiên Ngạo không tin, trên thế giới này thật sự có người phụ nữ có thể đem cơ thể và tình cảm của mình hoàn toàn tách biệt?

Sở Thiên Ngạo yên lặng, cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Tiểu Hàn như vậy.

Thời gian dường như dừng lại, bầu không khí cũng trở nên mỏng manh.

Bị Sở Thiên Ngạo nhìn chằm chằm như thế, nhịp tim Mạc Tiểu Hàn cũng có một chút thay đổi khác thường, không khỏi nhắm mắt lại: "Tôi đi rót cho anh ly nước."

Xoay người tránh khỏi tầm mắt của Sở Thiên Ngạo.

Trong lòng hoảng loạn không thể tả, khi rót nước không cẩn thận, nước nóng rớt vào tay.

"A!" Đau đớn thấu xương khiến Mạc Tiểu Hàn lập tức vứt cái ly trong tay, phát ra tiếng kêu.

“Chát….!" Tiếng chén sứ vỡ vụn chói tai đến như vậy.

Mạc Tiểu Hàn tính dọn dẹp mảnh vỡ bỏ vào thùng rác, nhưng khi quay người lại, lập tức đụng vào một lồng ngực rộng rãi.

Ngước mắt nhìn lên thì thấy Sở Thiên Ngạo đang đứng ở cửa, ánh mắt đen thẳm chăm chú nhìn cô.

"Sở Thiên Ngạo, anh điên rồi! Sao anh lại xuống giường?" Mạc Tiểu Hàn cau mày, đẩy cánh tay Sở Thiên Ngạo: "Mau quay lại giường! Bác sĩ nói anh cần tĩnh dưỡng!"

"Mạc Tiểu Hàn, cái người chuyên nói dối này!" Sở Thiên Ngạo hung dữ quát, hai cánh tay chợt dùng sức chợt kéo Mạc Tiểu Hàn vào trong ngực, cố nén đau đớn, cậy mạnh quát lên rất vô lý: "Mạc Tiểu Hàn, nói em yêu tôi!"

Mạc Tiểu Hàn để cho Sở Thiên Ngạo ôm. Sợ giãy giụa sẽ đụng đến vùng ngực bị thương của hắn.

Ánh mắt từ đầu vai Sở Thiên Ngạo nhìn về chỗ rất xa.

Không, Sở Thiên Ngạo, tôi không yêu anh.

Tôi yêu Thân Hạo Khiêm, quá khứ như thế, hiện tại như thế, tương lai cũng như thế.

Người tôi yêu, không phải anh, cho tới bây giờ cũng không phải.

Cho nên, không cần yêu tôi, bởi vì tôi không đáp ứng lại được những gì anh muốn.

"Sở Thiên Ngạo, đừng làm rộn. Mau trở về nằm lên giường." Mạc Tiểu Hàn cố gắng nói dịu dàng, đưa tay muốn kéo cánh tay hắn đang ôm mình thật chặt.

"Mạc Tiểu Hàn!" Nhưng Sở Thiên Ngạo hoàn toàn bất kể, hai cánh tay vẫn ôm cô thật chặt, giống như một đứa bé nhất quyết quấn cô không tha, nói: "Nói, em yêu tôi! Em đã yêu tôi đấy!"

Đôi chân mày thanh tú của Mạc Tiểu Hàn khẽ nhíu lại, hàm răng trắng cắn vào đôi môi đỏ thắm.

Tại sao hắn nhất định phải bá đạo như vậy? Ai quy định Mạc Tiểu Hàn cô phải yêu Sở Thiên Ngạo?

Không yêu không yêu chính là không yêu!

Sao lại có người bức người ta yêu mình? Sở Thiên Ngạo hoàn toàn không hiểu tình yêu. Hắn căn bản không biết cái gì là yêu, cái gì là đoạt lấy.

"Sở Thiên Ngạo, không nên ồn ào có được hay không?" Mạc Tiểu Hàn bất đắc dĩ nói.

"Mạc Tiểu Hàn, nói!" Sở Thiên Ngạo phách lối quát.

Hắn nhất định phải bá đạo như vậy, lớn lối như vậy sao?

Hắn không hiểu, dựa vào bá đạo và phách lối, căn bản là không thể lấy được lòng của một người phụ nữ.

Mạc Tiểu Hàn có chút không nhẫn nại được nữa. Trực tiếp rống lên với Sở Thiên Ngạo: "Sở Thiên Ngạo, nói một trăm lần cũng như vậy! Tôi không yêu anh không yêu anh không yêu anh! Anh hài lòng chưa?"

Hai cánh tay Sở Thiên Ngạo ôm chặt Mạc Tiểu Hàn, hai cơ thể dán sát vào nhau thật chặt không có một khe hở, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy hít thở không thông!

Một giây sau, Sở Thiên Ngạo đã giữ chặt đầu cô, rồi áp môi mình hôn lên môi của cô, mãnh liệt không chút thương tiếc ở trong môi cô công thành đoạt đất!

"Ừmh......" Mạc Tiểu Hàn cau mày. Nhưng vẫn không dám giãy giụa, sợ làm đau vết thương của hắn.

Sở Thiên Ngạo lại hoàn toàn như không biết xương sườn mình gãy, tựa như không có cảm giác đau, ôm Mạc Tiểu Hàn thật chặt, đầu lưỡi cực nóng dò vào trong miệng cô, cuốn lấy tất cả tùy ý mút lấy, một tay đi vào vạt áo của cô dò xét, trực tiếp ôm vào nơi đẫy đà trước ngực cô!

Hơi thở nóng bỏng của hai người khiến nhiệt độ gian phòng cũng tăng lên vài độ!

Mạc Tiểu Hàn không ngừng lui về phía sau, lùi một bước thì Sở Thiên Ngạo lại bước về trước một bước, cho đến khi lưng Mạc Tiểu Hàn áp vào tường, không thể lui được nữa!

Vạt áo bị Sở Thiên Ngạo vén lên, bàn tay như có lửa của hắn tùy ý du ngoạn, những nụ hôn không ngừng rơi vào mặt của cô, trên môi, trên cổ, hừng hực như thiêu như đốt.

Tại sao lại biến thành như vậy?

Mạc Tiểu Hàn cau mày thở hổn hển, sao cô lại có thể quên chuyện Sở Thiên Ngạo là tên lợn giống rồi hả? Nói chuyện nghiêm túc với hắn, nhất định sẽ không có kết quả! Cho tới bây giờ đều là dùng phương thức này để kết thúc. Hắn chỉ biết cái này, cũng chỉ thích cái này.

Không dám giãy giụa, sợ làm đau vết thương của Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn nhắm mắt lại, kệ cho Sở Thiên Ngạo quạt gió thổi lửa khắp nơi trên người cô.

Sở Thiên Ngạo thấy Mạc Tiểu Hàn phối hợp nên thái độ hài lòng vô cùng. Nhẹ hút làn môi đỏ tươi của cô, bàn tay không buông tha một tấc nào trên người cô......

"Ai...... Đừng......" Chỗ mẫn cảm bị tay hắn ác ý trêu đùa, Mạc Tiểu Hàn không nhịn được nhỏ giọng cầu xin tha thứ.

"Mạc Tiểu Hàn, em còn nói em không yêu tôi?" Thấy Mạc Tiểu Hàn bị mình kích thích đến ý loạn tình mê, cuối cùng Sở Thiên Ngạo cũng dỡ bỏ cảm giác tức giận không thể diễn tả trong tim, hài lòng nhếch khóe môi lên, xấu bụng ở điểm mẫn cảm của cô xoa nắn, "Cơ thể của em nói cho tôi biết, em rất thích tôi!"

Thì ra theo hắn tình yêu chính là thỏa mãn sinh lý! Mạc Tiểu Hàn cảm thấy buồn cười vô cùng.

"Sở Thiên Ngạo, đủ rồi...... Đừng náo loạn nữa! Mau...... Về giường nằm......" Điểm mẫn cảm bị vỗ về chơi đùa, nên lời nói của Mạc Tiểu Hàn cũng bị đứt quãng.

Người đàn ông này, bị thương mà còn mạnh như vậy, nói hắn là lợn giống thật đúng là không có oan uổng cho hắn mà......

Sở Thiên Ngạo hung hăng hôn môi Mạc Tiểu Hàn, ngăn chận tất cả những kháng nghị của cô.

Đầu lưỡi lửa nóng ở trong miệng cô xoay tròn, đây là một nụ hôn nóng bỏng khiến người ta mất đi lý trí, triền miên khiến lòng người rung động.

Mạc Tiểu Hàn nhắm hai mắt thật chặt, cố gắng kềm chế, không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Sở Thiên Ngạo đóan chắc Mạc Tiểu Hàn không dám giãy giụa, cơ thể lửa nóng ép cô sát vào tường, đôi tay và đôi môi mang kỹ xảo cố ý trêu đùa, hài lòng nhìn cô gái trong ngực mình hai gò má trở nên ửng hồng, hô hấp cũng gấp rút và thẹn thùng.

"Thật xin lỗi...... đã quấy rầy."

Một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên bên cạnh họ, cắt đứt nụ hôn sâu của Sở Thiên Ngạo.

"Shit!" Nghe thấy có người nói, Sở Thiên Ngạo lập tức rời đôi môi Mạc Tiểu Hàn, nhỏ giọng mắng một tiếng, đưa tay kéo nhanh vạt áo đang bị kéo lên cao của cô, che lại cơ thể mềm mại trắng như tuyết của cô, chuyển ánh mắt không vui nhìn ra cửa.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6077 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5520 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5220 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5000 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4833 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4800 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter