Chương 1: Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật
Một tia chớp loé qua tấm màn mưa, xuyên qua khung cửa sổ trong suốt, chiếu sáng từng giá sách bên trong thư viện. Từng giọt mưa rào đã xua tan đi cái ngột ngạt, oi bức của mùa hè, khiến không gian xung quanh mát mẻ hơn đôi chút.Trần Mặc đi lang thang bên trong thư viện, đôi mắt không ngừng tìm kiếm những cuốn sách ở trên kệ.Khi đi đến góc cua, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy mũi mình đau nhói. Một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi hắn, khiến Trần Mặc có chút choáng váng.Hắn lập tức bịt mũi, lui về sau mấy bước. Lúc này, Trần Mặc mới nhìn rõ người vừa mới đụng vào hắn, là một cô gái.Tóc cô đen huyền, buộc thấp đơn giản, trước trán có hai sợi tóc mái giống như râu rồng. Đôi mắt cô trong sáng, nhu hoà, nhìn vô cùng dịu dàng tao nhã. Cô mặc áo phông trắng và quần jean cực ngắn, đôi chân thon thả trắng mịn lộ ra ngoài không khí, kết hợp với hơi thở hoang dã thoang thoảng khiến người ta nhìn mãi không chán. Có lẽ đây không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng đó chắc chắn là cô gái thoải mái nhất mà hắn từng thấy.Thanh tú!Đây là ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu Trần Mặc.Hắn thấy mình có chút thất thần, liền bình tĩnh lại rồi nói: "Xin lỗi.""Không sao.”Cô gái xoa xoa cái trán, cười với Trần Mặc rồi quay đi.Nhìn theo bóng lưng của cô gái, Trần Mặc cảm thấy mũi mình có chút đau xót, nhưng mùi hương nhàn nhạt để lại trên chóp mũi khiến hắn không khỏi nhớ về bộ dáng của cô.Trần Mặc cúi đầu, tiếp tục nhìn quanh giá sách. Không bao lâu sau, hắn lại nhìn thấy cô gái vừa rồi.Hai người mỉm cười rồi đi qua nhau. Mùi thơm nức mũi khiến Trần Mặc không khỏi ngoái đầu nhìn theo bóng lưng của cô.Ầm ầm!Một tiếng sấm lớn rơi xuống thư viện đi kèm theo những tiếng la hét nhỏ to. Cô gái cũng bị tiếng sấm đột ngột này làm cho giật mình, bóng lưng run lên mạnh mẽ. Trần Mặc cũng cảm thấy thót tim, cổ hắn bất giác co rút lại.Khi tiếng hét vừa dứt, bên trong kệ sách bên cạnh truyền ra một tiếng động lớn. Trần Mặc nheo mắt, nhìn thấy kệ sách trên đầu cô gái kia đang từ từ rơi xuống.“Cẩn thận."Trần Mặc không nói nhiều, lập tức xông về phía cô gái.Rầm!Trần Mặc cảm thấy có thứ gì đó đập vào đầu , hai tay hắn ôm lấy cô gái rồi ngã nhào về phía trước. Hắn lại được cảm nhận mùi hương quen thuộc xộc vào chóp mũi của mình một lần nữa."Có người đụng ngã kệ sách...""Có bạn học đang bị đè bên dưới, mau đến giúp đỡ."“Mau gọi xe cứu thương."Một cơn đau ở đầu truyền đến bất ngờ, khiến ý thức của Trần Mặc trở nên mơ màng. Trước khi bất tỉnh, hắn nghe thấy giọng nói ồn ào phát ra từ thư viện.........Không biết đã qua bao lâu, Trần Mặc mới dần dần khôi phục ý thức. Hắn vừa nhìn lên thì thấy một cánh cổng màu vàng cao hàng trăm mét. Trên cánh cổng có viết rất nhiều chữ cái đọc không hiểu, còn trên cửa chính lại được lấp đầy bởi những ký hiệu dày và đơn giản. Trần Mặc cảm thấy những thứ này rất kỳ quái.Không phải hắn bị kệ sách đập vào đầu sao?Đây là đâu?Quỷ môn quan sao?(*) Quỷ môn quan: cánh cửa đi xuống địa phủMột loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Trần Mặc, hắn ngơ ngác đứng trước cửa chính. Khi bàn tay Trần Mặc chạm vào cánh cửa, nó đột nhiên mở ra, bên trong có một luồng ánh sáng màu trắng thoát ra bên ngoài, khiến hắn như bị nhấn chìm trong thứ ánh sáng vô tận này.Sau khi ánh sáng tan hết, Trần Mặc ngẩng đầu nhìn xung quanh. Hắn nhìn thấy những giá sách cao hàng trăm mét được sắp xếp thành từng lớp, phóng tầm mắt nhìn tới cũng không thể nhìn thấy điểm cuối. Bên trên giá sách là những cuốn sách có độ dày mỏng khác nhau đã được xếp ngay ngắn.Nhìn những giá sách cao ngất này, Trần Mặc cảm thấy vô cùng mờ mịt, giống như hắn đang bị lạc trong một thư viện khổng lồ.Đây là đâu? Đây là Thư viện ở Địa ngục hay Thư viện ở Thiên đường?Có phải do mình chết trong thư viện, cho nên bây giờ phải xuất hiện ở thư viện trên thiên đường đúng không?Trần Mặc đau khổ suy nghĩ, sau đó hắn lấy lại tinh thần, di chuyển tầm mắt nhìn toàn bộ thư viện khổng lồ này một lượt. Nơi này rật sự rất rộng lớn, ngay cả thư viện của người khổng lồ cũng không lớn như vậy.“Có ai không?”Trần Mặc nhẹ giọng lên tiếng, nhưng không hề có tiếng đáp trả."Có ai không?"Trần Mặc lấy hết dũng khí, hướng mặt vào thư viện rồi hét to."Có ai không?" ... "Có ai không?" ...Không ai đáp lại, chỉ có tiếng vọng xa dần.Trần Mặc di chuyển tầm mắt đến giữa thư viện. Ở đó có một chiếc bàn gỗ đàn tử bình thường, bên trên có đặt một cuốn sách dày nặng, có bìa màu đỏ sẫm đơn giản. Nếu nhìn kỹ ở phía dưới, thì sẽ thấy các công thức, ký hiệu, tổ hợp chữ cái dày đặc được sắp xếp tạo thành những đường nét đậm nhạt phức tạp. Trên bìa sách có dòng tiêu đề được in thiếp vàng: Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.