Chương 8: 5 năm sau - Hình tượng mới
_5 năm sau_
Sau khi học đại học 4 năm và tốt nghiệp, Hạ Linh đã đi du học ở Pháp.
Tại sân bay...
Một cô gái trẻ trung mặc trên người bộ quần áo thanh lịch, trên tay cầm chiếc túi Michael Kors cao cấp. Mái tóc xoăn nhẹ thướt tha. Bên cạnh cô là một con người đàn ông trưởng thành, anh mặc trên người một bộ âu phục phong cách, nhìn thật lịch lãm. Đó là Lý Mẫn và Đường Tử Vân. Họ cùng nhau đến sân bay để đón Hạ Linh về nước sau một năm đi du học. Đường Tử Vân nhìn thấy Lý Mẫn đứng ngồi không yên:
- Cậu sốt ruột đến thế sao, cậu ấy đã nói là về rồi mà.
- Này, không phải riêng tôi sốt ruột đâu. Cậu cũng đang mong chờ tới nỗi đổ mồ hôi luôn rồi kìa - Lý Mẫn tức giận quay sang.
Lý Mẫn nhìn đồng hồ đã hơn 8h30 mà vẫn chưa thấy mặt mũi của Hạ Linh đâu. Một tiếng hù đằng sau làm cô giật mình:" Hù..."
- " Hạ Linh " - Lý Mẫn không kìm được niềm vui mà ôm chặt lấy cô.
- " Này sao cậu nói là 8h30 sẽ đến mà bây giờ là 9 giờ kém rồi là sao, tớ sốt ruột lắm đấy, đứng ngồi không yên luôn này".
- " Đúng rồi đấy, cậu ta cứ đi lòng vòng liên tục "- Tử Vân nói.
- " Cậu làm như cậu thì đứng yên ấy, chứ không phải ai đấy đổ mồ hôi đầy mặt đấy à!". - Lý Mẫn nói lại.
Hạ Linh khoác vai hai người rồi nói:
- " Này, tớ mới đi được có một năm thôi đấy, các cậu cứ làm như chục năm không gặp. Huống chi ngày nào các cậu cũng call video qua thì chả gặp rồi à".
- " Call video sao bằng gặp mặt ở ngoài được" - Lý Mẫn nũng nịu với Hạ Linh.
Hạ Linh bất chợt nhớ ra:" Chết rồi, Hàn Xướng đâu rồi nhỉ, lúc nãy còn ở đằng sau mà?".
- " Hàn Xướng là ai? " - Lý Mẫn và Tử Vân đồng thanh hỏi.
- " Thì người hôm bữa các cậu gọi qua đã gặp đấy, cậu ta về nước cùng tớ luôn nhưng sao lại không thấy đâu nhỉ!".
Hạ Linh đảo mắt một vòng, một tiếng gọi Hạ Linh vang lên:
- " Chị Hạ Linh...!"
Hàn Xướng đã xuất hiện, cậu ta chính là hậu bối của Hạ Linh. Một năm cô đi du học ở Pháp đã được làm quen rất nhiều người và trong đó có Hàn Xướng. Hai người họ quen nhau trong một buổi đánh giá bức tranh nổi tiếng của nhà họa sĩ Pháp. Hàn Xướng có cùng sở thích với Hạ Linh là " rất yêu nghệ thuật ". Cậu ta chỉ mới là sinh viên năm hai nên trình độ vẫn con kém so với Hạ Linh. Sau vài lần gặp gỡ, hai người họ thân thiết với nhau hơn và Hạ Linh đã đồng ý sẽ truyền kinh nghiệm của mình cho cậu ta. Hạ Linh sau khi tốt nghiệp đại học đã không trở thành họa sĩ mà trở thành một nhà đánh giá nghệ thuật nổi tiếng. Bằng chính năng lực và thực lực của mình cô đã dành nhiều giải thưởng danh giá. Lần này quay về nước so với dự kiến là vì mẹ cô bỗng đổ bệnh nặng. Mặc dù đã qua cơn nguy kịch và bố mẹ cô đã nói là không cần về nhưng cô vẫn rất lo lắng. Sau khi nghe tin Hạ Linh sắp về, Hàn Xướng đã chủ động muốn về cùng.
Lý Mẫn nghiêng đầu hỏi:
- " Cậu là Hàn Xướng sao? "
- " Dạ đúng, em là hậu bối của chị Hạ Linh. Mong anh chị sẽ giúp đỡ em nhiều hơn".
- " Thằng bé này cũng lanh lợi đó chứ, cậu sống từ nhỏ ở Pháp sao, nghe giọng cậu có vẻ nói hơi ngượng ngượng?" - Lý Mẫn tiếp tục hỏi.
- " Đúng rồi ạ. Em cùng chú em sang Pháp từ nhỏ" - Hàn Xướng gật đầu.
- " Vậy bố mẹ cậu đâu? "
- " Họ đều ở đây hết nhưng do hoạt động trong nghệ thuật nên họ không đi cùng em " - Hàn Xướng cười ngượng.
Hạ Linh quay sang Lý Mẫn:" Cậu có định cho em nó nghỉ ngơi không đấy, hỏi gì nhiều vậy, có phải là nhắm trúng rồi không? ".
Đường Tử Vân cũng nói theo sau:" Chắc là vậy rồi, trâu già thường hay thích gặm cỏ non mà".
- " Này, Đường Tử Vân cậu đừng có mà được nước lấn tới nhá. Đến tuổi này vẫn chưa có mối tình nào, hay là...cậu bị...bất lực!"
- " Cậu..." - Tử Vân tức tới nỗi đỏ mặt không nói nên câu.
- " Thôi thôi, hai người hễ gặp nhau là cãi nhau, không biết lúc tớ không có ở đây chắc còn phải lao vào đánh nhau nhỉ." - Nói xong Hà Linh cùng ba người lên xe của Đường Tử Vân về nhà.
[•••]
Về đến nhà, cô đã nhờ em trai mình sắp xếp một phòng cho Hàn Xướng. Cũng đã 5 năm, em trai cô là Hạ Lâm cũng đã biết suy nghĩ hơn, chững chạc hơn. Cái thói quậy phá đã sửa được nên cô cũng bớt được phần nào lo lắng. Cô định sẽ để cho Hàn Xướng ở nhà mình vì cậu ta nói không muốn về nhà cậu ta và cũng bằng tuổi Hạ Lâm nên sẽ vui cửa vui nhà hơn. Cô đem hành lý vào phòng, ngắm nhìn lại căn phòng 5 năm luôn xa cách. 4 năm đại học cô chỉ ở kí túc xá nên rất ít khi về nhà. Lần này cô về, cô định sẽ làm tại một công ty gần nhà nơi sinh sống hơn. Hạ Linh vội bước xuống phòng khách rồi dặn dò Hạ Lâm làm cơm để ăn với Hàn Xướng còn cô thì vội vàng tới bệnh viện.
Sau khi Hạ Linh rời đi...
Hàn Xướng đã chủ động bắt chuyện trước với Hạ Lâm:" Chào cậu, tôi là Hàn Xướng".
- " Ừ, chào " - Hạ Lâm lạnh lùng đáp lại.
- " Hai chúng ta cũng bằng tuổi nhau nhỉ, vậy sau này mong cậu sẽ giúp đỡ tôi nha".
Hạ Lâm không đáp lại mà đi thẳng vào phòng bếp. Cũng không biết tính cách Hạ Lâm liền thay đổi 180 độ khi Hạ Linh bắt đầu đi đại học. Trở nên trưởng thành hơn nhưng lại mang sắc thái lạnh lùng. Hàn Xướng vui vẻ chào hỏi cậu ta nhưng lại chẳng đáp lại được một câu dễ nghe. Hàn Xướng cũng không để ý lắm rồi đi lên phòng đã được chuẩn bị trước. Cậu bước vào một căn phòng gọn gàng đã được Hạ Lâm chuẩn bị:" Cũng ngăn nắp đó chứ!"
Hạ Lâm bên dưới bên đang chuẩn bị đồ ăn, sau bao năm cậu ta đã tích lũy được bao công phu nấu ăn của mẹ mình. Cậu từ từ nếm thử món súp đang sôi trên bếp:
- " Chắc được rồi " - Cậu chẹp chẹp vài miếng rồi dọn tất cả món ăn của mình đã nấu ra bàn ăn.
Thức ăn đã chuẩn bị xong nhưng vẫn chưa thấy Hàn Xướng xuống. Cậu định mặc kệ mà ăn một mình nhưng lại sợ Hạ Linh trách phạt nên đã hét lớn:
- " Này cậu kia, có định xuống ăn không hả?"
Vẫn không thấy Hàn Xướng trả lời nên cậu đã lên phòng cậu ta. Cửa phòng không khóa, Hàn Xướng đã ngủ gật trên bàn từ lúc nào. Hạ Lâm thấy vậy cũng không định đánh thức cậu ta nhưng lại vô tình đạp trúng ghế tạo ra tiếng động. Hàn Xướng xoay người chợt tỉnh giấc, cậu xoa mắt, bất ngờ nhìn thấy Ha Lâm đang đứng trong phòng:
- Xin lỗi nha, tôi ngủ quên mất.
Dậy rồi thì xuống ăn đi - Cậu ta nói xong liền quay người đi.
Nhân vật mới: Hàn Xướng - sinh viên năm hai, ít hơn Hạ Linh 2 tuổi. Sống tại Pháp từ bé cùng chú. Gia đình đều làm trong nghệ thuật, cậu quay về nước mà gia đình không biết nên đã ở lại nhà Hạ Linh một thời gian.
Sau khi học đại học 4 năm và tốt nghiệp, Hạ Linh đã đi du học ở Pháp.
Tại sân bay...
Một cô gái trẻ trung mặc trên người bộ quần áo thanh lịch, trên tay cầm chiếc túi Michael Kors cao cấp. Mái tóc xoăn nhẹ thướt tha. Bên cạnh cô là một con người đàn ông trưởng thành, anh mặc trên người một bộ âu phục phong cách, nhìn thật lịch lãm. Đó là Lý Mẫn và Đường Tử Vân. Họ cùng nhau đến sân bay để đón Hạ Linh về nước sau một năm đi du học. Đường Tử Vân nhìn thấy Lý Mẫn đứng ngồi không yên:
- Cậu sốt ruột đến thế sao, cậu ấy đã nói là về rồi mà.
- Này, không phải riêng tôi sốt ruột đâu. Cậu cũng đang mong chờ tới nỗi đổ mồ hôi luôn rồi kìa - Lý Mẫn tức giận quay sang.
Lý Mẫn nhìn đồng hồ đã hơn 8h30 mà vẫn chưa thấy mặt mũi của Hạ Linh đâu. Một tiếng hù đằng sau làm cô giật mình:" Hù..."
- " Hạ Linh " - Lý Mẫn không kìm được niềm vui mà ôm chặt lấy cô.
- " Này sao cậu nói là 8h30 sẽ đến mà bây giờ là 9 giờ kém rồi là sao, tớ sốt ruột lắm đấy, đứng ngồi không yên luôn này".
- " Đúng rồi đấy, cậu ta cứ đi lòng vòng liên tục "- Tử Vân nói.
- " Cậu làm như cậu thì đứng yên ấy, chứ không phải ai đấy đổ mồ hôi đầy mặt đấy à!". - Lý Mẫn nói lại.
Hạ Linh khoác vai hai người rồi nói:
- " Này, tớ mới đi được có một năm thôi đấy, các cậu cứ làm như chục năm không gặp. Huống chi ngày nào các cậu cũng call video qua thì chả gặp rồi à".
- " Call video sao bằng gặp mặt ở ngoài được" - Lý Mẫn nũng nịu với Hạ Linh.
Hạ Linh bất chợt nhớ ra:" Chết rồi, Hàn Xướng đâu rồi nhỉ, lúc nãy còn ở đằng sau mà?".
- " Hàn Xướng là ai? " - Lý Mẫn và Tử Vân đồng thanh hỏi.
- " Thì người hôm bữa các cậu gọi qua đã gặp đấy, cậu ta về nước cùng tớ luôn nhưng sao lại không thấy đâu nhỉ!".
Hạ Linh đảo mắt một vòng, một tiếng gọi Hạ Linh vang lên:
- " Chị Hạ Linh...!"
Hàn Xướng đã xuất hiện, cậu ta chính là hậu bối của Hạ Linh. Một năm cô đi du học ở Pháp đã được làm quen rất nhiều người và trong đó có Hàn Xướng. Hai người họ quen nhau trong một buổi đánh giá bức tranh nổi tiếng của nhà họa sĩ Pháp. Hàn Xướng có cùng sở thích với Hạ Linh là " rất yêu nghệ thuật ". Cậu ta chỉ mới là sinh viên năm hai nên trình độ vẫn con kém so với Hạ Linh. Sau vài lần gặp gỡ, hai người họ thân thiết với nhau hơn và Hạ Linh đã đồng ý sẽ truyền kinh nghiệm của mình cho cậu ta. Hạ Linh sau khi tốt nghiệp đại học đã không trở thành họa sĩ mà trở thành một nhà đánh giá nghệ thuật nổi tiếng. Bằng chính năng lực và thực lực của mình cô đã dành nhiều giải thưởng danh giá. Lần này quay về nước so với dự kiến là vì mẹ cô bỗng đổ bệnh nặng. Mặc dù đã qua cơn nguy kịch và bố mẹ cô đã nói là không cần về nhưng cô vẫn rất lo lắng. Sau khi nghe tin Hạ Linh sắp về, Hàn Xướng đã chủ động muốn về cùng.
Lý Mẫn nghiêng đầu hỏi:
- " Cậu là Hàn Xướng sao? "
- " Dạ đúng, em là hậu bối của chị Hạ Linh. Mong anh chị sẽ giúp đỡ em nhiều hơn".
- " Thằng bé này cũng lanh lợi đó chứ, cậu sống từ nhỏ ở Pháp sao, nghe giọng cậu có vẻ nói hơi ngượng ngượng?" - Lý Mẫn tiếp tục hỏi.
- " Đúng rồi ạ. Em cùng chú em sang Pháp từ nhỏ" - Hàn Xướng gật đầu.
- " Vậy bố mẹ cậu đâu? "
- " Họ đều ở đây hết nhưng do hoạt động trong nghệ thuật nên họ không đi cùng em " - Hàn Xướng cười ngượng.
Hạ Linh quay sang Lý Mẫn:" Cậu có định cho em nó nghỉ ngơi không đấy, hỏi gì nhiều vậy, có phải là nhắm trúng rồi không? ".
Đường Tử Vân cũng nói theo sau:" Chắc là vậy rồi, trâu già thường hay thích gặm cỏ non mà".
- " Này, Đường Tử Vân cậu đừng có mà được nước lấn tới nhá. Đến tuổi này vẫn chưa có mối tình nào, hay là...cậu bị...bất lực!"
- " Cậu..." - Tử Vân tức tới nỗi đỏ mặt không nói nên câu.
- " Thôi thôi, hai người hễ gặp nhau là cãi nhau, không biết lúc tớ không có ở đây chắc còn phải lao vào đánh nhau nhỉ." - Nói xong Hà Linh cùng ba người lên xe của Đường Tử Vân về nhà.
[•••]
Về đến nhà, cô đã nhờ em trai mình sắp xếp một phòng cho Hàn Xướng. Cũng đã 5 năm, em trai cô là Hạ Lâm cũng đã biết suy nghĩ hơn, chững chạc hơn. Cái thói quậy phá đã sửa được nên cô cũng bớt được phần nào lo lắng. Cô định sẽ để cho Hàn Xướng ở nhà mình vì cậu ta nói không muốn về nhà cậu ta và cũng bằng tuổi Hạ Lâm nên sẽ vui cửa vui nhà hơn. Cô đem hành lý vào phòng, ngắm nhìn lại căn phòng 5 năm luôn xa cách. 4 năm đại học cô chỉ ở kí túc xá nên rất ít khi về nhà. Lần này cô về, cô định sẽ làm tại một công ty gần nhà nơi sinh sống hơn. Hạ Linh vội bước xuống phòng khách rồi dặn dò Hạ Lâm làm cơm để ăn với Hàn Xướng còn cô thì vội vàng tới bệnh viện.
Sau khi Hạ Linh rời đi...
Hàn Xướng đã chủ động bắt chuyện trước với Hạ Lâm:" Chào cậu, tôi là Hàn Xướng".
- " Ừ, chào " - Hạ Lâm lạnh lùng đáp lại.
- " Hai chúng ta cũng bằng tuổi nhau nhỉ, vậy sau này mong cậu sẽ giúp đỡ tôi nha".
Hạ Lâm không đáp lại mà đi thẳng vào phòng bếp. Cũng không biết tính cách Hạ Lâm liền thay đổi 180 độ khi Hạ Linh bắt đầu đi đại học. Trở nên trưởng thành hơn nhưng lại mang sắc thái lạnh lùng. Hàn Xướng vui vẻ chào hỏi cậu ta nhưng lại chẳng đáp lại được một câu dễ nghe. Hàn Xướng cũng không để ý lắm rồi đi lên phòng đã được chuẩn bị trước. Cậu bước vào một căn phòng gọn gàng đã được Hạ Lâm chuẩn bị:" Cũng ngăn nắp đó chứ!"
Hạ Lâm bên dưới bên đang chuẩn bị đồ ăn, sau bao năm cậu ta đã tích lũy được bao công phu nấu ăn của mẹ mình. Cậu từ từ nếm thử món súp đang sôi trên bếp:
- " Chắc được rồi " - Cậu chẹp chẹp vài miếng rồi dọn tất cả món ăn của mình đã nấu ra bàn ăn.
Thức ăn đã chuẩn bị xong nhưng vẫn chưa thấy Hàn Xướng xuống. Cậu định mặc kệ mà ăn một mình nhưng lại sợ Hạ Linh trách phạt nên đã hét lớn:
- " Này cậu kia, có định xuống ăn không hả?"
Vẫn không thấy Hàn Xướng trả lời nên cậu đã lên phòng cậu ta. Cửa phòng không khóa, Hàn Xướng đã ngủ gật trên bàn từ lúc nào. Hạ Lâm thấy vậy cũng không định đánh thức cậu ta nhưng lại vô tình đạp trúng ghế tạo ra tiếng động. Hàn Xướng xoay người chợt tỉnh giấc, cậu xoa mắt, bất ngờ nhìn thấy Ha Lâm đang đứng trong phòng:
- Xin lỗi nha, tôi ngủ quên mất.
Dậy rồi thì xuống ăn đi - Cậu ta nói xong liền quay người đi.
Nhân vật mới: Hàn Xướng - sinh viên năm hai, ít hơn Hạ Linh 2 tuổi. Sống tại Pháp từ bé cùng chú. Gia đình đều làm trong nghệ thuật, cậu quay về nước mà gia đình không biết nên đã ở lại nhà Hạ Linh một thời gian.