Chương 8
[HOÀN]
13.
Chờ nỗi lòng bình tĩnh lại, trên vai anh ấy đã ướt một mảng lớn.
"Hay là anh thay một bộ đồ khác đi?" Tôi lúng túng đẩy anh ấy ra.
Anh ấy liếc sang, lắc đầu, "Tống Nhiễm, làm hư quần áo của anh, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Mí mắt tôi nhảy dựng, "Em có thể mua bộ mới cho anh —"
"Không cần, anh chỉ cần em." Anh ấy nắm tay tôi lên làm nũng, "Tống Nhiễm, anh thích em năm năm, em không thể tàn nhẫn với anh như vậy."
Tôi đau đầu, "Nhưng mà bức thư tình kia chỉ là một hiểu lầm..."
"Em cũng nói là vì giận dì mà." Giọng điệu của anh ấy biến đổi, "Lẽ nào trước kia anh thực sự có người mình thích?"
"Không có!" Tôi lắc đầu một cách kiên định, "Em không có trưởng thành sớm như vậy, từng viết thư tình cho ai em đã quên sạch sẽ từ lâu."
Anh ấy nhìn thoáng qua thư tình, "Em quên anh cũng không quên, anh sẽ khiến em chỉ viết thư tình cho một mình anh thôi, bức thư tình này em cũng đừng lấy lại."
"Em có thắc mắc..." Tôi nuốt nước miếng một cái, "Chúng ta là bạn học, vì sao em không có chút ấn tượng nào với anh?"
Anh ấy hơi xấu hổ, "Anh dậy thì muộn, lúc ấy chỉ cao một mét sáu mươi mấy, cũng rất ít tham gia hoạt động tập thể, có lẽ em còn chưa từng gặp anh."
Tôi cảm thấy có chút không thể tin nổi, quan sát anh ấy từ trên xuống dưới mấy lần, "1m6 biến thành 1m86, ôi trời ơi, mấy năm qua rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì?"
"Đừng nói sang chuyện khác!" Anh ấy thấp giọng hừ hừ, "Tống Nhiễm, trong thư em khen anh cần cù khắc khổ, hiểu chuyện tiến tới, là tấm gương cho em học tập, bởi vậy anh lấy lại tự tin, thi đậu trường trọng điểm. Mấy năm nay anh luôn âm thầm chú ý đến em, trong lòng sớm đã đầy ắp hình bóng của em."
"Khi vừa vào đại học ở đây, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, không biết sao anh lại từ chối, luôn luôn dùng em làm tấm chắn, anh em tốt của anh đều biết bạn gái của anh là Tống Nhiễm." Anh ấy ho nhẹ hai tiếng, có hơi thẹn thùng, "Nghỉ hè năm hai anh nghe thầy nói em cũng thi vào đại học phía Nam, tưởng rằng em đến vì anh, còn hưng phấn đến mức mấy đêm không ngủ..."
Nói đến đây đột nhiên anh tủi tủi thân thân, "Nhưng sau khi em nhập học không những chưa từng đi tìm anh, lại còn vừa kết thúc khoá huấn luyện quân sự đã tuyên bố viết thay, gửi thay thư tình, chặn hết nam sinh ưa nhìn trong trường, các anh em của anh mỗi người đều ngầm chế giễu anh..."
Tôi bị những tin tức này chấn động đến nói không ra lời.
"Cho nên đây là lý do khi anh tiếp nhận phỏng vấn báo trường, công khai tuyên bố anh ghét em?" Tôi liếm liếm hàm răng.
"Anh sớm đã nhận định em là bạn gái ở tận đáy lòng, em thì ngược lại, luôn luôn vả mặt anh bôm bốp, ghét em cũng là nhẹ." Anh rủ mi, "Xảy ra chuyện Tường thổ lộ, em bảo anh làm bạn trai của em, anh còn cho rằng cuối cùng cũng gạt tan mây mù thấy ánh trăng sáng, ai mà biết được em tìm anh chỉ vì giúp em lấy lại thanh danh."
Chỉ số ai oán tăng lên, tôi giả vờ như không nghe thấy, ánh mắt nhìn loạn bốn phía.
"Tống Nhiễm, em nhớ tới anh cũng được, không nhớ ra anh cũng được, mấy năm qua anh luôn thủ thân như ngọc vì em?" Nói đến đây, oán khí của anh ấy đột nhiên bùng nổ, "Còn em thì sao? Lòng lang dạ sói trái tim sắt đá, lặp đi lặp lại việc chà đạp tình cảm chân thành của anh!"
Tôi dường như trông thấy đao nhỏ bay loạn đầy trời, từng dao từng dao đâm vào ngực tôi.
Tôi xấu hổ trừng anh ấy, "Thẩm Tinh Nguyên, mời anh lặp lại câu vừa nói một lần nữa!"
Anh phản ứng rất nhanh, đôi mắt khẽ cong há miệng ra ngay, "Anh vừa mới nói, Tống Nhiễm người trong lòng anh, tướng mạo đoan trang có tri thức hiểu lễ nghĩa, chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, là người con gái hiền lành nhất dịu dàng nhất chăm chỉ nhất lương thiện nhất anh từng gặp, có một không hai!"
Tôi bị anh ấy chọc cười, "Thẩm Tinh Nguyên, anh không biết nói dối sẽ bị Thiên lôi đánh xuống sao?"
"Những gì anh nói đều là sự thật." Ánh mắt của anh chân thành, "Tống Nhiễm, chuyện của em anh đã nghe qua từ lâu nhưng mà so với lời nói của người khác, anh càng tin tưởng điều anh tận mắt nhìn thấy. Tống Nhiễm anh thích, tự tin độc lập cứng cỏi, đến đâu cũng toả ra hào quang, là cô gái tốt hiếm thấy."
"Hẹn hò và kiếm tiền cũng không phải là một lựa chọn bỏ xe giữ tướng." Anh ấy bình tĩnh nhìn tôi, ngữ khí nghiêm túc, "Tống Nhiễm, em có thể lựa chọn cả hai."
Những lời yêu này quá đẹp quá êm tai, hút lấy linh hồn tôi, tôi rất khó để không rung động.
Tôi nhìn thẳng anh ấy thật lâu, thoải mái cười một tiếng, "Được rồi, nể tình anh giữ lòng nhiều năm, em sẽ đồng ý làm bạn gái của anh vậy."
Anh trừng to mắt, vẻ mặt không dám tin, "Thật chứ?"
"Không tin tưởng nhau? Quên đi." Tôi hất cằm một cách kiêu ngạo.
"Chỉ là muốn nghe em lặp lại lần nữa thôi." Anh giang tay ôm lấy tôi, nhếch miệng cười rạng rỡ.
Một tiếng cười như thế dường như ánh sáng của tuyết giữa trời trong, nguyệt hãi mây tan, rực rỡ chói mắt.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, chỉ cảm thấy tất cả giác quan đều bị mê hoặc đến mơ mơ màng màng.
"Nhiễm Nhiễm, anh trông đẹp không?" Anh ấy cúi đầu nhích lại gần tôi.
"Đẹp." Tôi chậm rãi gật đầu, "Phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, đủ để ngàn vạn thiếu nữ mê như điếu đổ."
Ý cười trên mặt anh sóng sánh, "Vậy em có thích anh không?"
Tôi gật đầu lần nữa, "Bắt đầu bởi nhan sắc, sa vào vì tài hoa, trung thành với nhân phẩm."
"Như vậy, Thẩm Tinh Nguyên tuấn tú có thể hôn Tống Nhiễm mà anh ta yêu hất không?" Chóp mũi của anh dán lên chóp mũi của tôi.
Một câu bừng tỉnh người trong mộng ——
"Lại nữa?" Tôi hoảng sợ ngửa ra sau, bưng kín đôi môi hơi sưng, "Không phải vừa hôn ở trường học sao?"
"Xinh đẹp yêu kiều, nếm mới biết ghiền." Anh vừa dịu dàng vừa kiên định kéo tay của tôi, thấp giọng cười, "Nhiễm Nhiễm, em phải thông cảm cho trái tim của cẩu độc thân thèm khát nhiều năm muốn được ăn mặn."
"Em không —" Lời từ chối còn nói ra đã bị anh huỷ đi hoàn toàn, nuốt vào trong bụng.
Tôi lả người trong lồng ngực ủa anh, nghe rõ tiếng máu chuyển động trong cơ thể anh ấy.
Âm thanh ấy vừa hạnh phúc vừa êm tai, qua lại khắp toàn thân tôi, làm dịu đi nội tâm vắng vẻ lặng yên nhiều năm của tôi.
Gặp gỡ một nam yêu tinh tham ăn như thế cũng không biết rốt cuộc là phúc hay hoạ.
[KẾT THÚC ~~ RẢI HOA~~ ]
13.
Chờ nỗi lòng bình tĩnh lại, trên vai anh ấy đã ướt một mảng lớn.
"Hay là anh thay một bộ đồ khác đi?" Tôi lúng túng đẩy anh ấy ra.
Anh ấy liếc sang, lắc đầu, "Tống Nhiễm, làm hư quần áo của anh, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Mí mắt tôi nhảy dựng, "Em có thể mua bộ mới cho anh —"
"Không cần, anh chỉ cần em." Anh ấy nắm tay tôi lên làm nũng, "Tống Nhiễm, anh thích em năm năm, em không thể tàn nhẫn với anh như vậy."
Tôi đau đầu, "Nhưng mà bức thư tình kia chỉ là một hiểu lầm..."
"Em cũng nói là vì giận dì mà." Giọng điệu của anh ấy biến đổi, "Lẽ nào trước kia anh thực sự có người mình thích?"
"Không có!" Tôi lắc đầu một cách kiên định, "Em không có trưởng thành sớm như vậy, từng viết thư tình cho ai em đã quên sạch sẽ từ lâu."
Anh ấy nhìn thoáng qua thư tình, "Em quên anh cũng không quên, anh sẽ khiến em chỉ viết thư tình cho một mình anh thôi, bức thư tình này em cũng đừng lấy lại."
"Em có thắc mắc..." Tôi nuốt nước miếng một cái, "Chúng ta là bạn học, vì sao em không có chút ấn tượng nào với anh?"
Anh ấy hơi xấu hổ, "Anh dậy thì muộn, lúc ấy chỉ cao một mét sáu mươi mấy, cũng rất ít tham gia hoạt động tập thể, có lẽ em còn chưa từng gặp anh."
Tôi cảm thấy có chút không thể tin nổi, quan sát anh ấy từ trên xuống dưới mấy lần, "1m6 biến thành 1m86, ôi trời ơi, mấy năm qua rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì?"
"Đừng nói sang chuyện khác!" Anh ấy thấp giọng hừ hừ, "Tống Nhiễm, trong thư em khen anh cần cù khắc khổ, hiểu chuyện tiến tới, là tấm gương cho em học tập, bởi vậy anh lấy lại tự tin, thi đậu trường trọng điểm. Mấy năm nay anh luôn âm thầm chú ý đến em, trong lòng sớm đã đầy ắp hình bóng của em."
"Khi vừa vào đại học ở đây, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, không biết sao anh lại từ chối, luôn luôn dùng em làm tấm chắn, anh em tốt của anh đều biết bạn gái của anh là Tống Nhiễm." Anh ấy ho nhẹ hai tiếng, có hơi thẹn thùng, "Nghỉ hè năm hai anh nghe thầy nói em cũng thi vào đại học phía Nam, tưởng rằng em đến vì anh, còn hưng phấn đến mức mấy đêm không ngủ..."
Nói đến đây đột nhiên anh tủi tủi thân thân, "Nhưng sau khi em nhập học không những chưa từng đi tìm anh, lại còn vừa kết thúc khoá huấn luyện quân sự đã tuyên bố viết thay, gửi thay thư tình, chặn hết nam sinh ưa nhìn trong trường, các anh em của anh mỗi người đều ngầm chế giễu anh..."
Tôi bị những tin tức này chấn động đến nói không ra lời.
"Cho nên đây là lý do khi anh tiếp nhận phỏng vấn báo trường, công khai tuyên bố anh ghét em?" Tôi liếm liếm hàm răng.
"Anh sớm đã nhận định em là bạn gái ở tận đáy lòng, em thì ngược lại, luôn luôn vả mặt anh bôm bốp, ghét em cũng là nhẹ." Anh rủ mi, "Xảy ra chuyện Tường thổ lộ, em bảo anh làm bạn trai của em, anh còn cho rằng cuối cùng cũng gạt tan mây mù thấy ánh trăng sáng, ai mà biết được em tìm anh chỉ vì giúp em lấy lại thanh danh."
Chỉ số ai oán tăng lên, tôi giả vờ như không nghe thấy, ánh mắt nhìn loạn bốn phía.
"Tống Nhiễm, em nhớ tới anh cũng được, không nhớ ra anh cũng được, mấy năm qua anh luôn thủ thân như ngọc vì em?" Nói đến đây, oán khí của anh ấy đột nhiên bùng nổ, "Còn em thì sao? Lòng lang dạ sói trái tim sắt đá, lặp đi lặp lại việc chà đạp tình cảm chân thành của anh!"
Tôi dường như trông thấy đao nhỏ bay loạn đầy trời, từng dao từng dao đâm vào ngực tôi.
Tôi xấu hổ trừng anh ấy, "Thẩm Tinh Nguyên, mời anh lặp lại câu vừa nói một lần nữa!"
Anh phản ứng rất nhanh, đôi mắt khẽ cong há miệng ra ngay, "Anh vừa mới nói, Tống Nhiễm người trong lòng anh, tướng mạo đoan trang có tri thức hiểu lễ nghĩa, chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, là người con gái hiền lành nhất dịu dàng nhất chăm chỉ nhất lương thiện nhất anh từng gặp, có một không hai!"
Tôi bị anh ấy chọc cười, "Thẩm Tinh Nguyên, anh không biết nói dối sẽ bị Thiên lôi đánh xuống sao?"
"Những gì anh nói đều là sự thật." Ánh mắt của anh chân thành, "Tống Nhiễm, chuyện của em anh đã nghe qua từ lâu nhưng mà so với lời nói của người khác, anh càng tin tưởng điều anh tận mắt nhìn thấy. Tống Nhiễm anh thích, tự tin độc lập cứng cỏi, đến đâu cũng toả ra hào quang, là cô gái tốt hiếm thấy."
"Hẹn hò và kiếm tiền cũng không phải là một lựa chọn bỏ xe giữ tướng." Anh ấy bình tĩnh nhìn tôi, ngữ khí nghiêm túc, "Tống Nhiễm, em có thể lựa chọn cả hai."
Những lời yêu này quá đẹp quá êm tai, hút lấy linh hồn tôi, tôi rất khó để không rung động.
Tôi nhìn thẳng anh ấy thật lâu, thoải mái cười một tiếng, "Được rồi, nể tình anh giữ lòng nhiều năm, em sẽ đồng ý làm bạn gái của anh vậy."
Anh trừng to mắt, vẻ mặt không dám tin, "Thật chứ?"
"Không tin tưởng nhau? Quên đi." Tôi hất cằm một cách kiêu ngạo.
"Chỉ là muốn nghe em lặp lại lần nữa thôi." Anh giang tay ôm lấy tôi, nhếch miệng cười rạng rỡ.
Một tiếng cười như thế dường như ánh sáng của tuyết giữa trời trong, nguyệt hãi mây tan, rực rỡ chói mắt.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, chỉ cảm thấy tất cả giác quan đều bị mê hoặc đến mơ mơ màng màng.
"Nhiễm Nhiễm, anh trông đẹp không?" Anh ấy cúi đầu nhích lại gần tôi.
"Đẹp." Tôi chậm rãi gật đầu, "Phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, đủ để ngàn vạn thiếu nữ mê như điếu đổ."
Ý cười trên mặt anh sóng sánh, "Vậy em có thích anh không?"
Tôi gật đầu lần nữa, "Bắt đầu bởi nhan sắc, sa vào vì tài hoa, trung thành với nhân phẩm."
"Như vậy, Thẩm Tinh Nguyên tuấn tú có thể hôn Tống Nhiễm mà anh ta yêu hất không?" Chóp mũi của anh dán lên chóp mũi của tôi.
Một câu bừng tỉnh người trong mộng ——
"Lại nữa?" Tôi hoảng sợ ngửa ra sau, bưng kín đôi môi hơi sưng, "Không phải vừa hôn ở trường học sao?"
"Xinh đẹp yêu kiều, nếm mới biết ghiền." Anh vừa dịu dàng vừa kiên định kéo tay của tôi, thấp giọng cười, "Nhiễm Nhiễm, em phải thông cảm cho trái tim của cẩu độc thân thèm khát nhiều năm muốn được ăn mặn."
"Em không —" Lời từ chối còn nói ra đã bị anh huỷ đi hoàn toàn, nuốt vào trong bụng.
Tôi lả người trong lồng ngực ủa anh, nghe rõ tiếng máu chuyển động trong cơ thể anh ấy.
Âm thanh ấy vừa hạnh phúc vừa êm tai, qua lại khắp toàn thân tôi, làm dịu đi nội tâm vắng vẻ lặng yên nhiều năm của tôi.
Gặp gỡ một nam yêu tinh tham ăn như thế cũng không biết rốt cuộc là phúc hay hoạ.
[KẾT THÚC ~~ RẢI HOA~~ ]