Chương 8: Khó xử
Suýt nữa Lan Trạch đã bị thị vệ lôi đi, em không muốn bị đánh đâu. Giờ Tạ Cảnh Đình hỏi sang em, em mừng quá tí thì chảy nước mắt, đôi con ngươi đen láy nhìn vào Tạ Cảnh Đình, xem Tạ Cảnh Đình là cái phao cứu mạng.
"Đốc chủ..." Lan Trạch nhỏ giọng gọi một tiếng.
Cơ Thường cau mày liếc qua Lan Trạch, lúc nhìn lại Tạ Cảnh Đình thì đầu mày đã giãn ra, giọng nói dịu hẳn đi.
"Tên tiểu nô này phạm kị, nãy vừa chống đối trẫm, trẫm vốn định phạt đánh nó."
"Giờ Như Tuyết ở đây dĩ nhiên không phạt nó nữa, tốt nhất là đừng tái phạm lần hai." Vế cuối nói với Lan Trạch, Cơ Thường u ám nhìn Lan Trạch một cái.
Thị vệ đang giữ Lan Trạch thả em ra, cánh tay em bị siết vặn rất đau, gương mặt trắng nhợt hồi phục được ít màu sắc, em dịch sang gần Tạ Cảnh Đình hơn, cách xa Cơ Thường theo bản năng.
Dường như Tạ Cảnh Đình chỉ thuận miệng hỏi đến thôi, không hề để tâm việc xử lí Lan Trạch thế nào, không chú ý đến động tác lén lút của Lan Trạch mà đi cùng Cơ Thường ra khỏi chính điện.
Lúc bàn bạc việc triều chính Lan Trạch không được vào trong, em còn chưa biết Cơ Thường gọi em sang làm gì, đằng nào thì cũng không tốt đẹp gì sất.
Cơ Thường là hoàng đế, thường xuyên có triều thần yết kiến, hiện giờ Cơ Thường chưa lập hậu, hậu cung trống không, hơn nữa vừa bắt đầu thực thi chính sách mới, triều thần đến xin gặp vua khá nhiều, chủ yếu vẫn chỉ loanh quanh một vài vấn đề chính.
Hậu hoa viên trong hoàng cung cực kì tinh xảo, từng gốc cây ngọn cỏ được cung nhân chăm chút tỉ mẩn, Cơ Thường và Tạ Cảnh Đình đi đằng trước, Lan Trạch cùng cung nhân theo sau, cứ đi vài bước em lại dừng chân một lát, sắc mặt không tốt lắm.
Không có lệnh của Cơ Thường, em không dám tùy tiện bỏ đi.
"Hoàng thượng, tả thừa tướng cầu kiến, ông ấy nói nếu hoàng thượng không gặp thì ông ấy sẽ quỳ mãi ngoài điện ạ."
Thị vệ tiến đến bẩm báo, rõ ràng trông Cơ Thường không hề bận tâm, lúc này gã còn có hứng ngắm hoa với Tạ Cảnh Đình ở đây trong khi lão thần ngoài kia thì đang quỳ xin gặp.
Cơ Thường: "Bảo thừa tướng về đi, trẫm không rảnh gặp."
Tạ Cảnh Đình kiến nghị: "Sức khỏe tả thừa tướng không tốt, ông ấy cũng nghĩ cho hoàng thượng thôi, hay là hoàng thượng cứ gặp một lát."
Lan Trạch đứng chung với thị vệ đằng sau, nhóm thị vệ đều như khúc gỗ yên ắng bất động, em hơi lười biếng dựa tạm vào cột, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, từ góc độ của Cơ Thường không trông thấy được em.
Thị vệ bên cạnh chỉ liếc em một cái, không hề để ý đến em.
Cơ Thường bị Tạ Cảnh Đình thuyết phục, dẫn đoàn người đi, còn lại mỗi Tạ Cảnh Đình ở đây.
Lan Trạch vẫn đang èo uột tựa cột, chưa đề phòng gì đã chạm mắt với Tạ Cảnh Đình luôn, chỗ Tạ Cảnh Đình đang ngồi có thể quan sát rất rõ em làm biếng như nào, em hơi ngượng nghịu, vội đứng thẳng người lên.
"Lại đây." Tạ Cảnh Đình nói.
Lan Trạch bước đến trước mặt Tạ Cảnh Đình, sau cả ngày hôm qua trải qua bao nhiêu sự việc thì giờ em đã không còn sợ Tạ Cảnh Đình tới mức đó nữa. So với Cơ Thường thì Tạ Cảnh Đình bình thường hơn bao nhiêu, ít nhất cũng sẽ không quật em bằng roi, làm em bỏng bằng nến.
"Bị thương à?" Ánh mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở lưng em, nơi này có một vết roi đánh rách ra sau lớp quần áo.
Lan Trạch được hỏi đến là gật đầu ngay, rồi lại lắc đầu, đôi con ngươi trong vắt nhìn vào Tạ Cảnh Đình, gần như chưa nói nên lời lệ đã tuôn.
Dù chẳng kể lể gì nhưng biểu cảm của em đã nói lên tất cả, ở chỗ Cơ Thường em rất tủi thân.
Lúc bé em toàn thế này, làm vậy kể cả không học bài mẹ cũng không nỡ đánh em, lần này thì có thêm xíu toan tính nho nhỏ nữa, hi vọng Tạ Cảnh Đình có thể dẫn em rời khỏi hoàng cung.
"Vậy à," Tạ Cảnh Đình ôn tồn nói, "để ta kiểm tra vết thương xem."
Lan Trạch thoáng do dự, theo phản xạ em nhìn sang hướng Cơ Thường vừa đi, binh lính canh gác ở đây đã giải tán từ lúc nào không hay, khu vực núi giả này chỉ còn có hai người là em và Tạ Cảnh Đình.
Em cởi đai quần áo của mình, tuột áo khoác ngoài xuống, hơi phanh phía sau để lộ ra phần lưng trắng nõn gầy gò, có thể trông thấy vết thương còn lẫn vệt máu đông.
Lan Trạch ngồi ở băng ghế bàn trà, em không thấy được sau lưng mình, chỉ cảm giác có ánh mắt đang nhìn vào người em.
"Hoàng thượng say rượu không kiềm chế được, khó cho ngươi quá." Tạ Cảnh Đình gọi với sang bên cạnh, "Thường Khanh."
Lan Trạch vội muốn chỉnh trang quần áo, một cái tay đã ấn đè vai em lại, Tạ Cảnh Đình phủ áo khoác ngoài lên che lưng cho em, cầm lấy thuốc trị thương từ tay thị vệ.
"Sáng tối đều bôi thuốc này một lần, sẽ không để lại sẹo."
Cảm giác nhiệt độ vừa vặn chạm vào lưng Lan Trạch, vết thương của em được bôi thuốc mỡ, dịu bớt cơn đau, có điều em ngồi thế này cứ như bị Tạ Cảnh Đình ôm vào lòng, làm em hơi xấu hổ lúng túng.
Tại sao Tạ Cảnh Đình lại phải bôi thuốc giúp em? Có lẽ vì hôm qua đưa em vào đây nên mới áy náy.
Thuốc trị thương được đặt vào tay Lan Trạch, trên bình có hình vẽ hoa mẫu đơn, hoa mẫu đơn là biểu tượng của hoàng thất triều trước, từ khi tiên đế kế vị, trong cung không trồng mẫu đơn nữa.
Ngược lại dân gian thì còn rất nhiều người giữ thói quen trang trí bằng hoa mẫu đơn.
"Đa tạ đốc chủ."
Lan Trạch nhận thuốc trị thương, lưng em mát rượi, em cầm thuốc xong cũng chưa đi, ngồi yên tại chỗ không chịu nhấc mông.
Ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn em, hỏi: "Còn việc gì à?"
Em nhìn lên đôi mắt Tạ Cảnh Đình, dường như đối phương mãi luôn như thế, hòa nhã điềm đạm, rất lịch sự với mọi người, thực tế thì vừa lạnh nhạt vừa xa cách.
Lời Lan Trạch muốn nói đã đến bên miệng, em ý thức được rằng nếu mình đòi ra cung, hẳn là Tạ Cảnh Đình sẽ rất khó xử.
Đứng trước gương mặt của Tạ Cảnh Đình, chắc không một ai muốn khiến y phải khó xử.
Nhưng Lan Trạch không muốn bị đánh, em cũng có ngốc đâu, giữa việc làm Tạ Cảnh Đình khó xử và bản thân mình phải ăn đòn thì em thà chọn cái trước, thế là em mở miệng, hơi mặt dày một tí.
"Đốc chủ, tôi không muốn ở lại trong cung, về sớm hơn xíu được không ạ."
Thường Khanh là thị vệ thiếp thân của Tạ Cảnh Đình, lúc này đang núp mình trong tối, nghe vậy khóe mắt liếc sang Lan Trạch một cái.
Thiếu niên ngồi trước mặt Tạ Cảnh Đình, mắt mày hơi rũ, vẻ ngoài em vốn mềm mại đặc biệt đáng thương, vừa nêu ý kiến vừa ngước mắt lên nhìn Tạ Cảnh Đình một thoáng, trong ánh mắt là sự thấp thỏm cùng cẩn trọng e dè.
Không hề gây phản cảm, mà sẽ chỉ khiến người ta nảy ra cảm giác áy náy như thể không giúp đỡ ẻm chính là một tội ác.
Lần đầu gặp người cùng kiểu với chủ tử nhà mình đấy, khác mỗi thủ đoạn thôi, Thường Khanh đưa tầm mắt về.
Biểu cảm Tạ Cảnh Đình chưa hề dao động, y vẫn ôn tồn nói: "Hôm qua đã nói với hoàng thượng, đến lúc đó sẽ đón ngươi về."
"Giờ mới là ngày đầu tiên, nếu đưa ngươi về luôn thì thành ra ta nuốt lời rồi."
Lan Trạch mở to hai mắt nhìn Tạ Cảnh Đình đăm đăm, hỏi: "Thế mấy hôm nữa đốc chủ sẽ đến đón nô tài sao ạ?"
Tạ Cảnh Đình không xác nhận cũng không bác bỏ, chỉ nói: "Nếu không có gì bất ngờ, dĩ nhiên sẽ đến đón ngươi về."
Lan Trạch vẫn còn muốn nói nữa, có tiếng động vang lên đằng xa, thế là em ngậm miệng, biết điều quay về vị trí ban đầu.
Bất ngờ ở đâu ra chứ, nói vậy tức là Tạ Cảnh Đình vẫn không sẵn lòng đón em về cho lắm.
Lúc quay lại sắc mặt Cơ Thường rất tệ hại, Lan Trạch nhìn thoáng một cái, đứng ở sau chót đoàn người, em không muốn gặp xui đâu.
"Việc lập hậu hoãn tiếp vẫn được, chính sách mới đã đi vào thực thi, cái đám bảo thủ này suốt ngày khuyên trẫm thu hồi." Cơ Thường phàn nàn mấy câu với Tạ Cảnh Đình, trông thấy Tạ Cảnh Đình, cảm giác bức bối trong lòng đã tan đi ít nhiều.
"Tả thừa tướng cũng nghĩ cho hoàng thượng thôi." Tạ Cảnh Đình đáp lời, tầm mắt lướt đến đằng sau chiếc cột, thấy Lan Trạch dịch chuyển dần từ hàng trước xuống đến chỗ chót nhất, nhóm thị vệ đều đang mắt nhìn thẳng tắp.
"Như Tuyết, ngươi cũng thấy trẫm nóng vội quá à?" Cơ Thường hỏi.
Lúc này Tạ Cảnh Đình mới đưa mắt về, trả lời: "Những gì hoàng thượng làm không hại cho dân, trăm quan mỗi người một ý, hoàng thượng không thể nào làm hài lòng tất cả được."
Có lẽ do đã gặp được Tạ Cảnh Đình, mấy ngày tiếp đó Cơ Thường đều không hỏi đến Lan Trạch.
Lan Trạch được xếp cho ở chung với một nhóm tiểu thái giám của điện Kim Loan.
Mấy hôm nay em đều ở trong khoảnh sân nhỏ suốt, hàng ngày bôi thuốc đúng giờ, thi thoảng các tiểu thái giám mang ít điểm tâm về cho em, Cơ Thường không cho đòi em dĩ nhiên em sẽ không đi hóng hớt gì.
Vết thương ở lưng đã gần khỏi, chắc là chọn đúng thời điểm, Cơ Thường gọi em sang lần nữa.
Cơ Thường bắt gặp đại thái giám mắng mỏ tiểu thái giám giấu đồ ăn, thị vệ bẩm báo là tiểu thái giám mang điểm tâm cho Lan Trạch, lúc này gã mới nhớ ra còn có đứa như này.
Vài hôm không gặp thôi mà Lan Trạch đã thân quen với bọn tiểu thái giám rồi.
"Dẫn Lan Trạch sang đây." Cơ Thường đặt tấu chương trong tay xuống.
Lan Trạch đang độ mười bảy, vẫn chưa phát triển hết, chắc vì ăn điểm tâm mấy hôm nên má tròn mượt hơn đợt trước xíu xiu, lúc khoanh tay bước đến trông cứ như cục bánh trôi.
Đợt này Cơ Thường toàn bận rộn đối phó triều thần, người mệt lòng nhọc, hiện giờ trông thấy sự miễn cưỡng giùng giằng phải sang của Lan Trạch thì mặt mũi dần dà âm u, nhìn Lan Trạch chòng chọc bằng vẻ bất thiện.
Lan Trạch không muốn đến đây lắm, vết thương ở lưng vừa đỡ, giờ em cảm giác được tâm trạng Cơ Thường khá tiêu cực, em sợ chốc nữa Cơ Thường lại lên cơn điên mất.
"Nô tài tham kiến hoàng thượng."
"Lại đây." Cơ Thường không bốc hỏa luôn mà vẫy tay như đang gọi chó.
Lan Trạch nhận ra được thái độ của Cơ Thường, em cúi đầu rũ mắt lại gần, đến cạnh Cơ Thường thì ngửi thấy hương Long Diên nồng nặc.
"Mấy hôm nay ngươi làm gì thế? Trẫm nghe nói ngươi xúi giục tiểu thái giám ở điện Kim Loan trộm điểm tâm cho ngươi à." Cơ Thường liếc nhìn em.
Lan Trạch ngơ ngẩn giây lát rồi trợn tròn mắt lên ngay, dĩ nhiên em chưa xúi bẩy tiểu thái giám trộm điểm tâm bao giờ.
"Hoàng thượng... nô tài chưa từng xúi giục ạ."
"Chưa từng xúi giục?" Cằm Lan Trạch bị miết, chỗ thịt mềm ở cằm em bị ma sát nhè nhẹ, ánh mắt Cơ Thường âm u tối tăm, "Chính miệng thị vệ nói, ý ngươi là thị vệ nói dối à."
Liệu có khả năng là Cơ Thường nói dối không.
Lan Trạch nghĩ trong lòng thế, em không dám nói ra. Cơ Thường mà muốn gán tội gì cho em thì cũng quá đơn giản.
"Nô tài không làm ạ." Lan Trạch không chịu nhận.
Em mà nhận có khi lại phải chịu phạt.
"Lần này trẫm không so đo với ngươi, không có lần sau đâu đấy." Cơ Thường lướt mắt xuống bụng em, no căng tròn xoe, Lan Trạch lập tức cảm thấy lạnh gáy rét lưng.
Môi Lan Trạch mím chặt, em chỉ sờ lên chỗ Cơ Thường vừa mới chạm vào, khẽ khàng cọ cọ ngón tay mình vào đấy.
"Trẫm nghe nói đến giờ ngươi còn chưa biết chữ." Ánh mắt Cơ Thường nhìn thẳng vào em, gã nói với em: "Hôm nay không chơi trò chơi nữa, trẫm dạy ngươi học chữ được không nào?"
Cơ Thường gọi bắt nai con là trò chơi, Lan Trạch muốn lùi ra sau theo bản năng, cửa lớn điện Kim Loan đã khép lại sau lưng em, Cơ Thường cởi áo khoác ngoài ra.
Áo khoác dài màu vàng sáng bị quẳng lên giường.
Bàn tay trắng nhợt cầm thước lên, Lan Trạch ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng quanh người Cơ Thường, đã quá muộn màng.