Chương 38
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 38: Không làm bất cứ việc gì vượt quá giới hạn
"Đốc chủ, tôi... tôi..."
Cả người Lan Trạch đều run bần bật lên, mặt đỏ rồi lại trắng, quần em ươn ướt, đôi mắt long lanh nước khóc không ra nước mắt, chân mềm oặt suýt thì ngã gục.
Tạ Cảnh Đình khựng lại mất một lát, phát giác ra điều gì, đã bôi hết thuốc trên que gỗ rồi, khép quần áo vào cho em.
Áo lót này Tạ Cảnh Đình chuẩn bị cho em, bây giờ bị Tạ Cảnh Đình cởi ra rồi mặc lại vào giúp em, Lan Trạch xấu hổ muốn chết, đầu óc chỉ toàn nghĩ em vừa mới làm cái chuyện đấy ở ngay trước mặt Tạ Cảnh Đình.
Dây buộc trên quần áo em được Tạ Cảnh Đình thắt nút, Tạ Cảnh Đình chỉnh trang lại quần áo cho em, hai chân Lan Trạch kẹp sát, cứng đờ tại chỗ không biết làm sao, vành tai đỏ cháy.
"Thường Khanh." Tạ Cảnh Đình gọi người vào, lấy cho em một chiếc quần mới.
Tạ Cảnh Đình hỏi em: "Lan Trạch tự thay hay cần người giúp."
Lan Trạch vội vàng lắc đầu, chỉ sợ Tạ Cảnh Đình chạm vào em lần nữa, em nói lí nhí: "Nô tài tự làm là được ạ."
Em tự cầm lấy quần đi ra đằng sau bình phong, thay quần nhanh nhất có thể, hoàn toàn không dám nhìn vào chỗ quần áo bị bẩn của mình, vo đại thành một cục rồi đi ra ngoài ngay.
Mặt vẫn chưa hết nóng, Lan Trạch không biết phải giải thích chuyện này như nào, nếu em không giải thích thì sẽ thành bôi nhọ vấy bẩn với Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ, trước đây nô tài chưa từng thế này..." Lan Trạch mở miệng, em chỉ mong có cái lỗ mà chui vào, vừa nãy đáng ra không nên bắt Tạ Cảnh Đình giúp em.
So sánh với sự hoảng loạn của em thì Tạ Cảnh Đình vẫn điềm tĩnh ổn định như thường, hỏi em: "Lần trước Lan Trạch thế này là từ bao giờ?"
Hỏi câu như thế, mặt Lan Trạch bốc cháy, em hồi tưởng lại, thường ngày không hề động vào, em thấp giọng nói: "Một năm trước ạ..."
Tạ Cảnh Đình nghe vậy thì nhìn em một cái, lướt qua vị trí phía dưới xương quai xanh của em, nói với em: "Vậy à, có lẽ Lan Trạch nhạy cảm quá."
Lan Trạch cúi thấp đầu nhìn ngón chân mình, em đang đi giày, đầu ngón chân co lại bấu mạnh vào mặt sàn, có thể nhìn ra đường nét lờ mờ.
"Đốc chủ, nô tài không cố ý đâu ạ." Em khó nhọc nói, nhìn Tạ Cảnh Đình, đầu ngón tay vân vê mép tay áo.
Tạ Cảnh Đình dịu giọng nói: "Không sao, Lan Trạch không phải sợ, ta sẽ không trách ngươi vì việc này."
Lan Trạch chỉ muốn chui ngay vào hang, điệu bộ em như kiểu em mới là người vừa bị vấy bẩn.
Sau đấy em nghe giảng mà không vào đầu nổi nữa, em nhìn theo độ cong vững chãi hiển hiện khi ngón tay trắng lạnh đang cầm bút của Tạ Cảnh Đình, lên trên là yết hầu rõ rệt, xương hàm sắc nét, rồi đến đôi mắt nhạt nhòa không một gợn sóng.
Ngày mai đã là Thất tịch, lúc này Lan Trạch mới nhớ ra em còn có chuyện chưa nói với Tạ Cảnh Đình.
Mấy hôm nay em đều ở chỗ Tạ Cảnh Đình, ngày mai em cần ra ngoài, dĩ nhiên không sang đây được.
"Đốc chủ, ngày mai nô tài cần ra ngoài ạ." Lan Trạch nói.
Nghe vậy ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn sang em, hỏi: "Lan Trạch phải đi đâu."
"Ngày mai nô tài hẹn gặp bạn học ạ." Hiện giờ Lan Trạch hơi chột dạ, âm thầm chê bai Hạ Ngọc Huyền phiền toái, nếu không tại Hạ Ngọc Huyền em đã chẳng cần phải ra ngoài.
Bây giờ bản thân em cũng chưa ý thức được, hiện tại em đã không còn quyền quyết định việc chính mình mặc quần áo gì đi đâu nữa rồi.
Em mở to mắt nhìn Tạ Cảnh Đình, nhìn vào gương mặt Tạ Cảnh Đình hồi lâu xong lại bắt đầu đỏ mặt, thế là em dời mắt đi.
"Thế à, ngày mai ta phải ra ngoài, để Thường Khanh đưa Lan Trạch đi."
Đầu ngón tay Lan Trạch móc vào mép tay áo mình, em nhỏ giọng nói: "Đốc chủ, bạn ấy nói sẽ qua đón nô tài, không cần Thường Khanh đưa đi đâu ạ."
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình thoáng dừng lại ở em, không hỏi là ai cũng không bảo được, mà nói với em: "Nếu mai tối ra ngoài thì chiều Lan Trạch vẫn phải sang đây, không thể lơ là việc học."
Trước đây Tạ Cảnh Đình chưa bao giờ quan tâm đến bài vở của em, Lan Trạch ồ một tiếng, em chỉ thấy Tạ Cảnh Đình làm việc rất nghiêm túc, hơn nữa em cũng thích ngồi ở điện chính.
Hôm trước em nghĩ vậy, lúc đi em cảm giác hình như quên mất thứ gì, em để quên quần áo mình ở chính điện.
Lan Trạch không quay lại lấy, chắc quần áo đã bị thị vệ vứt đi, em cũng không muốn sang để mà mất mặt thêm lần nữa.
Hôm sau Lan Trạch ở trong chính điện suốt cả chiều, em căn đúng thời gian, lúc gần đến giờ thì nói với Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ, đến giờ nô tài đi rồi ạ."
Lúc đi ra khỏi điện chính Lan Trạch nhìn thoáng một cái, hôm nay Tạ Cảnh Đình mặc một bộ quần áo đen tuyền, cả người như đã hòa vào bóng tối.
Lư hương tỏa khói lượn lờ, một màn sương mờ bao trùm lên điện chính.
Lan Trạch đi ra bằng cửa sau, trông thấy Hạ Ngọc Huyền.
Thường ngày Hạ Ngọc Huyền toàn mặc triều phục, hôm nay đổi sang thường phục, áo khoác ngoài màu xanh đậm thêu rất nhiều hoa sen, tóc đen búi lên bằng quan ngọc, khi nhìn thấy em gương mặt vốn sắc sảo lạnh nhạt xuất hiện thêm ít độ cong êm dịu.
"Tiểu Trạch."
Giờ đang là mùa hè, Lan Trạch mặc khá phong phanh, bàn tay em bị Hạ Ngọc Huyền nắm lấy, lúc em sắp sừng sộ lên thì Hạ Ngọc Huyền thả ra.
"Buổi tối bờ sông khá lạnh, phải mặc thêm áo vào."
Lan Trạch khá là miễn cưỡng với việc ra ngoài, hôm nay Thất tịch mà Hạ Ngọc Huyền cứ nhất quyết đòi chọn hôm nay, chắc hẳn là cố ý.
"Không cần anh lo." Lan Trạch nói với Hạ Ngọc Huyền.
Hạ Ngọc Huyền khẽ cúi đầu nhìn em, đưa vật đang xách trong tay cho Lan Trạch, ấy là một con rối có khớp hình thỏ, làm dạng đồ chơi nho nhỏ này rất mất công, có liên quan đến cách tính toán máy móc.
Lan Trạch nhận lấy, em chỉ mới thấy trong sách, ngó sang hỏi Hạ Ngọc Huyền: "Anh tự làm đấy à?"
Hạ Ngọc Huyền ừm một tiếng, vẫn nhìn em suốt, Lan Trạch chỉ ồ một tiếng, lại cũng không từ chối, lúc lên xe ngựa em bèn cất vào ngực áo.
Dáng Lan Trạch khá lùn, có lẽ vì mấy năm trước ở Từ phủ không ăn uống đầy đủ, lúc lên xe ngựa không phải em không tự lên được nhưng Hạ Ngọc Huyền vẫn sợ em ngã, nâng em một cái, đỡ hờ sau lưng em.
Bóng ánh đèn rọi nghiêng, từ ngoài nhìn vào, quan hệ của hai người thực sự vô cùng thân mật.
Thường Khanh nhìn theo chiếc xe ngựa chầm chậm đi xa khỏi phủ, nói với Tạ Cảnh Đình: "Nếu đốc chủ không muốn để Lan Trạch đi, thì giờ thuộc hạ đón người về luôn."
Tạ Cảnh Đình không nói gì cả, vén màn xe lên, nơi hai người cần đi là chùa Vạn Tướng.
Tạ Cảnh Đình cùng Thường Khanh đi vào cửa bên, đường lát đá xanh nối ra sau núi, sau núi là nghĩa trang hoàng thất, nơi này thờ một trăm ba mươi tấm bài vị, bài vị màu đen dày đặc kín mít ập vào tầm mắt người ta.
Hôm nay chợ đêm kinh thành đặc biệt nhộn nhịp.
Người qua kẻ lại, Hạ Ngọc Huyền đi phía trước, Lan Trạch theo đằng sau, hồi xưa Hạ Ngọc Huyền cũng từng dẫn em đi chơi chợ đêm, trên trấn Từ Châu cũng có, cơ mà không thể phồn hoa bằng kinh thành.
Xung quanh toàn là người nối nhau nườm nượp, ban đầu Lan Trạch còn muốn về nhưng rồi tầm mắt em nhanh chóng bị thu hút mất, em thấy thích thứ gì Hạ Ngọc Huyền đều sẽ mua cho em.
Đằng nào hôm nay ra ngoài cũng toàn tiêu tiền của Hạ Ngọc Huyền cả, Lan Trạch luôn luôn ghi nhớ từng giây từng phút lời mẹ dặn, không thể tùy tiện đòi tiền bạc của đàn ông, sau đó không kìm lòng được ngó nghiêng điểm tâm nổi tiếng bán ven đường.
Em ngó hai lần là Hạ Ngọc Huyền sẽ rẽ vào mua, rồi dúi vào lòng em.
Em không hề đòi nhé, tự Hạ Ngọc Huyền nhất quyết muốn mua cho em.
Lan Trạch nghĩ vậy, em suýt đâm sầm vào người ta, Hạ Ngọc Huyền đỡ em một cái, rồi em bị dắt tay luôn.
Em ngửi thấy hương lan rất thoảng, lòng bàn tay Hạ Ngọc Huyền dày rộng, Lan Trạch ôm quá nhiều thứ trong lòng, em bị Hạ Ngọc Huyền dắt đi, đầu ngón tay khẽ động đậy, xong lại tí bị đâm tiếp, cuối cùng em không giãy ra.
"Tiểu Trạch, đằng trước là cầu Đoạn Dung rồi, Tiểu Trạch đã đến đây bao giờ chưa?" Hạ Ngọc Huyền hỏi em, thấy em sắp sửa không giữ được đống đồ trong lòng nữa thế là cầm ra giúp em, đưa hết đồ cho Phượng Kinh.
Nhắc đến cầu Đoạn Dung, Lan Trạch lại nhớ mình từng ngu ngốc chờ Hạ Ngọc Huyền ở đây.
Em trả lời: "Chưa đến đây bao giờ."
"Nghe nói chân cầu liền với sông Trường Sinh, nếu đi qua đây, sau này sẽ dài lâu mãi mãi."
Truyền thuyết kiểu này có mà đầy, không chỉ mỗi cầu Đoạn Dung mà còn cả cây Tương Tư, rồi tháp Vong Tình.
"Tôi với anh có phải người yêu đâu." Lan Trạch không nhịn được nói, em thèm vào tin mấy cái này, đi qua rồi sẽ không phải xa nhau nữa, trên đời lấy đâu ra chuyện tốt đẹp thế.
"Hôm nay đúng lúc mình đang rỗi, đến nơi rồi thì đi qua một lần thôi, nếu Lan Trạch không muốn cũng không sao." Hạ Ngọc Huyền nói, giọng điệu rất bình thường, có điều đôi mắt trong mát ấy nhìn về em, màu con ngươi hơi thẫm.
Tựa một khoảng suối lạnh sâu kín, như muốn kéo em hòa tan trong nó.
Vẻ ngoài Hạ Ngọc Huyền rất đẹp, tỏ ra yếu thế trước mặt em thế này cứ như kiểu em làm gì Hạ Ngọc Huyền rồi ấy.
Lan Trạch khá là cạn lời, em cũng đã đi ra ngoài rồi, cái tính của Hạ Ngọc Huyền mà không chịu đồng ý hắn thì kiểu gì người này cũng sẽ nghĩ cách đạt đến mục đích của mình bằng được cho xem.
"Đi thì đi, anh..." Lan Trạch nhìn Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền cũng đang nhìn em, em không bắt bẻ được cái gì, chỉ đành bực bội tự mình giận mình.
Hạ Ngọc Huyền làm như chưa có gì xảy ra, vốn dĩ già dặn lâu nay, giờ lại sống động lên, chốc chốc lại hỏi Lan Trạch thích cái này hay cái kia.
"Ban đầu nhớ là hồi nhỏ Lan Trạch bảo muốn uống rượu hoa đào, bây giờ có cả hoa lê nữa, Lan Trạch thích loại nào?"
Lan Trạch nói: "Không thích cả hai."
"Hồi trước Lan Trạch muốn mua búp bê con hổ, bảo là để ôm lúc ngủ, bây giờ Tiểu Trạch biết tự khâu búp bê rồi, không cần mua nữa." Hạ Ngọc Huyền nói.
Nghe thế Lan Trạch không kìm được đỏ mặt, hồi xưa em chưa hề phát hiện là Hạ Ngọc Huyền nói lắm thế này, toàn nhắc những việc em không muốn nghe thấy.
Em hơi bực mình, Hạ Ngọc Huyền rất là biết điều, không nói gì em nữa. Trên đường chạm mặt mấy thị vệ, thị vệ mặc đồng phục cá chuồn, Lan Trạch nhận ra một người trong số đó từng cho em điểm tâm ở ty Trần Gián lần trước.
Em vẫn còn đang bị Hạ Ngọc Huyền dắt tay, thị vệ nhìn lướt sang em, em muốn giật tay ra theo bản năng song Hạ Ngọc Huyền nắm tay em rất chặt, mấy thị vệ đối diện chào hỏi một câu "Hạ đại nhân".
Trước mặt người khác Hạ Ngọc Huyền nghiêm túc hơn, gật đầu, tự dưng Lan Trạch thấy sờ sợ, em còn bực vì Hạ Ngọc Huyền không chịu thả em ra, em kéo tay áo Hạ Ngọc Huyền nấp ra sau lưng Hạ Ngọc Huyền.
"Hôm nay hiếm thấy có dịp gặp được Hạ đại nhân, Hạ đại nhân chọn ngày đẹp ghê."
Khóe mắt Hạ Ngọc Huyền để ý Lan Trạch, phát hiện ra Lan Trạch cứ giấu giếm ngăn che, chàng đưa mắt về nói: "Hôm nay hiếm thấy có thời gian nên ra ngoài đi dạo một chút."
Hai phe trên triều không hòa hợp với nhau là mấy, chỉ hàn huyên qua loa mấy câu, mãi đến khi người đã đi xa, Hạ Ngọc Huyền mới xách Lan Trạch trốn sau lưng ra.
"Tiểu Trạch, em sợ họ à?" Hạ Ngọc Huyền hỏi.
Dĩ nhiên người Lan Trạch sợ không phải thị vệ, em tức tối nói: "Đốc chủ không biết tôi ra ngoài với anh, đương nhiên tôi không muốn họ trông thấy."
"Ra vậy, Tiểu Trạch nói với hắn như nào thế." Hạ Ngọc Huyền hỏi.
Lan Trạch: "Đương nhiên tôi bảo là bạn học, ban đầu tôi đã bảo với đốc chủ là anh không tốt lành gì, nếu giờ tôi lại đi ra ngoài với anh thì đốc chủ sẽ nghĩ sao chứ."
Nói ra được là em cũng không đến nỗi phải nín nhịn khó chịu nữa, em liếc Hạ Ngọc Huyền một cái, Hạ Ngọc Huyền không có biểu cảm gì đặc biệt, tốt nhất là tức lên đi, khỏi phải làm phiền em.
Bây giờ Quốc tử giám đang vào kì nghỉ, Nguyễn Vân Hạc không ở trong kinh, Lan Trạch tính toán tư lợi, dùng xong Hạ Ngọc Huyền em định vứt bỏ, không muốn cứ dây dưa mập mờ với Hạ Ngọc Huyền mãi.
"Nếu Lan Trạch thấy khó xử thì lần sau ta có thể nói với Tạ Cảnh Đình." Hạ Ngọc Huyền nói với em, "Nếu Lan Trạch ở phủ hắn thấy không thoải mái, thì có thể sang với ta."
Lan Trạch không để vào lòng, tuy đã nghe nói Tạ Cảnh Đình định đưa em đi nhưng Hạ Ngọc Huyền cũng không tốt đẹp gì, còn lâu em mới mắc lừa.
"Ở bên cạnh đốc chủ tôi rất thoải mái, đốc chủ rất quan tâm đến tôi." Lan Trạch nói, "Bây giờ quần áo tôi mặc đều do đốc chủ mua cả, cả giày dép áo trong đều thế."
Có lẽ là vì Hạ Ngọc Huyền biết đến quá khứ của em nên lòng tự tôn của em cứ trỗi lên khi đứng trước Hạ Ngọc Huyền, em không muốn Hạ Ngọc Huyền biết là không ai cần em, là em cứ bị người ta đẩy qua đẩy lại suốt.
Không muốn Hạ Ngọc Huyền biết em chỉ là cục nợ có thể vứt bỏ tùy thích.
Hạ Ngọc Huyền rũ mắt nhìn em, tầm mắt lướt qua cổ em, da Lan Trạch rất trắng, áo lót màu trắng bị cổ áo che phủ chỉ thấp thoáng lộ ra một đoạn.
"Đối xử tốt với Tiểu Trạch là được," Hạ Ngọc Huyền ở bên cạnh nói: "Tiểu Trạch, em trông kìa."
Lan Trạch nhìn sang theo, đám đông đang tập trung ở bờ sông, có người bắn pháo hoa ở đó, pháo hoa nhập từ Tây Vực, trong đó trộn một lượng thuốc nổ rất nhỏ. Cây Tương Tư bên cạnh treo vô số đèn hoa, đèn hoa vắt đầy các cành cây, tựa như cây Tương Tư phát sáng trong đêm.
"Buổi tối nay có pháo hoa, ban đầu Tạ Cảnh Đình thích pháo hoa, hoàng thượng bèn hủy bỏ lệnh cấm pháo hoa."
"Từ Châu không có, chỉ kinh thành mới có thôi."
Giọng Hạ Ngọc Huyền vừa dứt, Lan Trạch chưa nghe được những lời phía sau, tiếng nổ đùng đã vang lên bên tai, em giật bắn mình, sau đó chùm pháo rực sáng nở bung giữa không trung, tạo thành đóa hoa đan xen to lớn mà chói lóa ngay trên bầu trời.
Lan Trạch chưa từng chứng kiến khung cảnh như thế này, em ngơ ngẩn đứng tại chỗ, khoảnh khắc pháo hoa bùng nổ, Hạ Ngọc Huyền đứng cạnh không hề ngắm pháo hoa mà đang nhìn vào em.
Khóe mắt em cảm nhận được ánh nhìn của Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền gọi một tiếng "Lan Trạch", em nghiêng đầu sang theo phản xạ, rồi có xúc cảm nóng ấm chạm vào gò má em.
Hạ Ngọc Huyền cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt em.
Lan Trạch ngơ ngác mất một lát, mắt em chỉ có thể trông thấy dung nhan phóng đại của Hạ Ngọc Huyền, ngã vào đáy mắt người kia, tiếng xôn xao xung quanh đều tắt mất như thủy triều lui đi.
Khi phản ứng lại được em hơi tức giận, quệt tay lên má một cái thật mạnh, giọng mềm xèo chẳng có sức uy hiếp mấy.
"Anh hôn tôi làm gì."
"Tôi ra ngoài với anh nhưng có nói là cho anh hôn đâu." Lan Trạch nói, em dồn sức đẩy Hạ Ngọc Huyền ra, lấy khăn tay lau mặt mấy lần liền.
"Tiểu Trạch muốn thế nào mới chịu cho ta hôn, ta bồi thường là được." Hạ Ngọc Huyền nói.
Lan Trạch chưa từng gặp ai mặt dày vô sỉ thế này, khóe mắt em liếc thấy Phượng Kinh còn đang đi theo phía sau họ, em ngượng đến mức mặt đỏ bừng cả lên, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Bồi thường kiểu gì cũng vô dụng."
"Tôi phải nói cho đốc chủ."
Bây giờ lời đe dọa này của em chả có trọng lượng gì với Hạ Ngọc Huyền, ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực Lan Trạch bùng lên thật mạnh.
"Đừng có đi theo tôi, tôi phải quay về."
Lan Trạch mất hết hứng thú, em không muốn ở lại bên ngoài nữa, em định về phủ.
Thiếu niên đi đằng trước bưng một đống đồ trong lòng, Hạ Ngọc Huyền theo sát đằng sau.
Tạ Cảnh Đình ở trong xe ngựa trông thấy đúng khung cảnh này, tầm mắt y dõi theo Lan Trạch một lúc lâu, pháo hoa trên trời bung nở thành hình bông tuyết.
Cơ Thường sửa đổi lệnh cấm, trong ấy có giấu lòng riêng.
Thường Khanh ở ngoài cũng đã trông thấy, từ pháo hoa nở tung cho đến Hạ Ngọc Huyền hôn Lan Trạch, hắn đứng bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng rành rọt, huống chi là Tạ Cảnh Đình ngồi trong.
Gió đêm thổi bay màn xe, dải lụa màu đen trên cánh tay Tạ Cảnh Đình thấp thoáng vút qua.
Chưa về đến phủ, mới tới ty Trần Gián thôi đã có thị vệ đến cáo trạng với Thường Khanh.
"Lão Tứ, ngươi đoán xem hôm nay bọn ta gặp phải ai."
"Bọn ta chạm mặt Hạ Ngọc Huyền, có cả thiếu niên hôm ấy ngươi dẫn về nữa."
"Thiếu niên trông thấy bọn ta xong hơi chột dạ, chủ tử có biết cậu bé qua lại với Hạ Ngọc Huyền không thế?"
Thường Khanh đuổi mấy tên lải nhải đi, trả lời: "Dĩ nhiên chủ tử biết, chuyện của chủ tử không cần các ngươi phải lo."
Khi Lan Trạch về phủ đã tương đối muộn, Hạ Ngọc Huyền dính lấy em như cục kẹo kéo, em đi về cầm theo rất nhiều đồ, toàn của Hạ Ngọc Huyền mua cho em.
Chính bản thân Hạ Ngọc Huyền cũng nghèo khó nhưng từ nhỏ đã biết tự kiếm tiền, Lan Trạch khá sầu muộn, không kìm được phải so sánh, hai người đều xuất thân từ cùng một nơi.
Nay Hạ Ngọc Huyền là ngôi sao mới lên trong triều, tiền đồ vô lượng. Em thì nương tựa trần thế, bài tập ở Quốc tử giám còn chưa làm xong nữa.
Lan Trạch biết Tạ Cảnh Đình đã ra ngoài, không biết Tạ Cảnh Đình đi đâu, em mang đồ về, trong đấy có vài thứ em mua cho Tạ Cảnh Đình bằng tiền của Hạ Ngọc Huyền.
Em lựa ra rồi bưng đồ đi sang điện chính.
"Thường Khanh, anh hỏi giúp tôi xem đốc chủ có ở đây không ạ."
Thực ra Lan Trạch đã ngó thấy bóng Tạ Cảnh Đình bên cửa sổ rồi, câu này của em để khách sáo thôi, hỏi lễ phép một câu.
Thường Khanh đi vào chính điện, rồi ra ngoài nói với em: "Tiểu công tử vào đi."
Thế là Lan Trạch đi vào chính điện, đầu tiên em hành lễ, lần này Tạ Cảnh Đình không chủ động hỏi em đi đâu làm gì, cũng không hỏi em là sao đêm hôm còn phải sang đây một chuyến.
"Đốc chủ, hôm nay nô tài đi xem pháo hoa, trên đường trông thấy có trà mẫu đơn, nô tài nghĩ là chắc đốc chủ sẽ thích."
Sao được mẫu đơn lên không hề đơn giản, Lan Trạch chỉ mới gặp đúng lần này trên phố, giá đắt lắm luôn, đằng nào cũng không tiêu vào tiền của em.
Lan Trạch để cái túi em đang cầm xuống, mặt ngoài túi thêu hoa văn mẫu đơn giản dị, bên trong là lá trà tỏa ra hương hoa nhàn nhạt.
"Lan Trạch có lòng, để đây là được." Tạ Cảnh Đình nói mỗi một câu, tầm mắt lướt qua gò má em.
Lan Trạch dạ một tiếng, em đứng yên tại chỗ một lúc, theo lẽ thường Tạ Cảnh Đình sẽ nói thêm mấy câu nữa với em, em đã chuẩn bị hết là trả lời thế nào rồi cơ.
Em đã dàn dựng tất cả song Tạ Cảnh Đình không hỏi một câu nào, mà hỏi em là: "Lan Trạch còn có việc gì à?"
Mặt Lan Trạch đỏ lên, em tưởng bở hão huyền, thấy hơi bẽ mặt, em trông thấy đáy mắt Tạ Cảnh Đình, trong ấy tĩnh lặng mà sâu xa.
"Nô tài không có việc gì nữa ạ." Lan Trạch đành phải nói vậy, chắc là hôm nay Tạ Cảnh Đình bận quá, em nghĩ thế, ra khỏi điện chính quay về sân nhỏ của mình.
Hôm sau em sang chính điện như thường lệ, buổi chiều Tạ Cảnh Đình có khách không để ý em, em bèn tự sang điện phụ ngồi, từ vị trí của em có thể trông thấy người ra vào điện chính.
Khách đến là Lý đại nhân, nguyên thượng thư bộ Hộ, Lý đại nhân đã đến tầm tuổi dưỡng lão, hai người trao đổi một số việc triều chính, hình như liên quan đến quận Thục. Lý đại nhân trông thấy trà mẫu đơn đang đặt ở chỗ Tạ Cảnh Đình.
"Lâu lắm không trông thấy trà mẫu đơn rồi đấy, nghe nói ở chợ có bán, cơ mà hiếm người sao được trà chuẩn vị triều trước."
Tạ Cảnh Đình: "Nếu Lý lão thích thì cầm chỗ này về thử xem."
Thường ngày Lan Trạch không chú ý Tạ Cảnh Đình nói chuyện với người khác lắm, nhắc đến trà mẫu đơn cái tai em mới dựng lên, tay đang viết chữ khựng lại, đôi mắt to vô thức nhìn sang Tạ Cảnh Đình đang ngồi ở vị trí chủ nhà.
Tạ Cảnh Đình định tặng trà mẫu đơn em đưa cho người khác ư?
Lý đại nhân: "Ai lại thế được, chắc là đốc chủ đặc biệt phái người tìm mua chứ."
Nghe vậy Tạ Cảnh Đình nói: "Chỉ là trà thô người làm đưa thôi, không đáng bao tiền đâu."
Lan Trạch nghe thấy trà thô, không đáng bao tiền, cảm giác như có chiếc gai nhỏ đâm vào đáy lòng không nặng không nhẹ, em nắm chặt lấy bút son, rõ ràng biết những gì Tạ Cảnh Đình nói không hề sai, em vẫn cứ thấy không được dễ chịu.
Em đang tức giận ư?
Lan Trạch buồn bực bức bối trong lòng, ấy là trà em tặng cho Tạ Cảnh Đình, nhưng Tạ Cảnh Đình lại tặng nó cho người khác nhẹ bẫng như không.
Em thấy Lý lão cười ha hả cầm túi trà đi, đôi con ngươi đen láy của Lan Trạch dõi theo mãi đến khi Lý lão rời khỏi chính điện.
Suốt cả buổi chiều em không tươi tắn là mấy, em đã quên hết những việc Tạ Cảnh Đình đối xử tốt với em mấy ngày trước, Tạ Cảnh Đình chỉ mới đem trà của em đi tặng thôi là em đã canh cánh trong lòng.
Lan Trạch cảm giác là mình không nên như thế, nhưng em không thể kiểm soát được cảm xúc không vui của mình.
Khi em mất hứng thì biểu hiện của em cực kì rõ rệt, thường ngày thấy chữ nào không biết gặp ý nào không hiểu là cứ chốc lát em lại níu tay áo Tạ Cảnh Đình hỏi, hỏi đến rõ ra mới thôi.
Hôm nay cả chiều Lan Trạch không hỏi gì Tạ Cảnh Đình, thấy chữ nào không biết thì em bỏ qua, đến lúc trời tối, em chủ động ôm sách vở đứng lên.
"Đốc chủ, nô tài về đây ạ."
Lan Trạch nói, Tạ Cảnh Đình không giữ em lại, em tự thu dọn đồ đạc của mình, cầm sách vở rời đi.
Tới sân nhỏ của mình, trên đường Lan Trạch trút giận vào sỏi đá, hòn đá chưa sao mà chân em thì lại va đập đau điếng, về đến nơi em tự cởi giày ra kiểm tra, ngón chân đã hơi sưng lên.
Lan Trạch không kìm lòng được thấy tủi thân, em xoa ngón chân mình, cảm giác đau cũng lan dần ra theo, nước mắt rơi tí tách không thể kiềm chế.
Em nhận ra được là Tạ Cảnh Đình không ưa em, hôm qua vẫn còn đang yên đang lành, tại sao lại phải tặng trà của em cho người khác.
Lan Trạch ghét bỏ cái cảm giác bức bối buồn bã này, em tự quệt bớt nước mắt, vốn đã ăn nhờ ở đậu, đương nhiên không thể suy nghĩ vớ vẩn.
Nếu Tạ Cảnh Đình ghét bỏ em thì em đi là được, bây giờ em cũng chẳng có tiền.
Thế này thì xem ra việc Tạ Cảnh Đình đuổi em đi chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, bây giờ em lại không có đồng nào, nếu em chủ động đề nghị đòi đi, nhỡ đâu Tạ Cảnh Đình mất hứng còn bắt em trả cả số tiền ban đầu bỏ ra cho em học Quốc tử giám nữa ấy.
Em chỉ có thể chờ Tạ Cảnh Đình đuổi em đi thôi, Lan Trạch tự lấy tờ giấy ra tính thử, mua nhà ở kinh thành cần nhiều tiền lắm, có khi em đưa cơm cho các công tử cả đời cũng chưa chắc đã mua nổi.
Một mình em lẩm nhẩm tính toán trên giường nhỏ, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời đi, nến đang bập bùng bên cạnh, có ba búp bê vải xấu xí bày ở đầu giường em.
Búp bê vải đều do em tự tay làm, một con là bản thân em, hai con còn lại lần lượt là Tạ Cảnh Đình và mẹ.
Lan Trạch chỉ kém vui hôm qua thôi, ngủ một giấc dậy là đỡ, em sang chính điện theo lệ thường, em tuân thủ hoàn chỉnh thân phận người làm của mình, ngoan ngoãn khép nép hơn nhiều.
Hồi trước còn làm nũng để Tạ Cảnh Đình cho phép em ra ngoài hái hoa bắt bướm, bây giờ lại thành ra rụt rè.
Có lẽ lần nào em quấn lấy Tạ Cảnh Đình thì Tạ Cảnh Đình cũng thấy phiền phức.
Lan Trạch rón rén tay chân, cẩn trọng dè dặt, Tạ Cảnh Đình bảo em làm gì thì em làm nấy, không dám làm bất cứ việc vượt quá giới hạn nào hết.
————
Chương 38: Không làm bất cứ việc gì vượt quá giới hạn
"Đốc chủ, tôi... tôi..."
Cả người Lan Trạch đều run bần bật lên, mặt đỏ rồi lại trắng, quần em ươn ướt, đôi mắt long lanh nước khóc không ra nước mắt, chân mềm oặt suýt thì ngã gục.
Tạ Cảnh Đình khựng lại mất một lát, phát giác ra điều gì, đã bôi hết thuốc trên que gỗ rồi, khép quần áo vào cho em.
Áo lót này Tạ Cảnh Đình chuẩn bị cho em, bây giờ bị Tạ Cảnh Đình cởi ra rồi mặc lại vào giúp em, Lan Trạch xấu hổ muốn chết, đầu óc chỉ toàn nghĩ em vừa mới làm cái chuyện đấy ở ngay trước mặt Tạ Cảnh Đình.
Dây buộc trên quần áo em được Tạ Cảnh Đình thắt nút, Tạ Cảnh Đình chỉnh trang lại quần áo cho em, hai chân Lan Trạch kẹp sát, cứng đờ tại chỗ không biết làm sao, vành tai đỏ cháy.
"Thường Khanh." Tạ Cảnh Đình gọi người vào, lấy cho em một chiếc quần mới.
Tạ Cảnh Đình hỏi em: "Lan Trạch tự thay hay cần người giúp."
Lan Trạch vội vàng lắc đầu, chỉ sợ Tạ Cảnh Đình chạm vào em lần nữa, em nói lí nhí: "Nô tài tự làm là được ạ."
Em tự cầm lấy quần đi ra đằng sau bình phong, thay quần nhanh nhất có thể, hoàn toàn không dám nhìn vào chỗ quần áo bị bẩn của mình, vo đại thành một cục rồi đi ra ngoài ngay.
Mặt vẫn chưa hết nóng, Lan Trạch không biết phải giải thích chuyện này như nào, nếu em không giải thích thì sẽ thành bôi nhọ vấy bẩn với Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ, trước đây nô tài chưa từng thế này..." Lan Trạch mở miệng, em chỉ mong có cái lỗ mà chui vào, vừa nãy đáng ra không nên bắt Tạ Cảnh Đình giúp em.
So sánh với sự hoảng loạn của em thì Tạ Cảnh Đình vẫn điềm tĩnh ổn định như thường, hỏi em: "Lần trước Lan Trạch thế này là từ bao giờ?"
Hỏi câu như thế, mặt Lan Trạch bốc cháy, em hồi tưởng lại, thường ngày không hề động vào, em thấp giọng nói: "Một năm trước ạ..."
Tạ Cảnh Đình nghe vậy thì nhìn em một cái, lướt qua vị trí phía dưới xương quai xanh của em, nói với em: "Vậy à, có lẽ Lan Trạch nhạy cảm quá."
Lan Trạch cúi thấp đầu nhìn ngón chân mình, em đang đi giày, đầu ngón chân co lại bấu mạnh vào mặt sàn, có thể nhìn ra đường nét lờ mờ.
"Đốc chủ, nô tài không cố ý đâu ạ." Em khó nhọc nói, nhìn Tạ Cảnh Đình, đầu ngón tay vân vê mép tay áo.
Tạ Cảnh Đình dịu giọng nói: "Không sao, Lan Trạch không phải sợ, ta sẽ không trách ngươi vì việc này."
Lan Trạch chỉ muốn chui ngay vào hang, điệu bộ em như kiểu em mới là người vừa bị vấy bẩn.
Sau đấy em nghe giảng mà không vào đầu nổi nữa, em nhìn theo độ cong vững chãi hiển hiện khi ngón tay trắng lạnh đang cầm bút của Tạ Cảnh Đình, lên trên là yết hầu rõ rệt, xương hàm sắc nét, rồi đến đôi mắt nhạt nhòa không một gợn sóng.
Ngày mai đã là Thất tịch, lúc này Lan Trạch mới nhớ ra em còn có chuyện chưa nói với Tạ Cảnh Đình.
Mấy hôm nay em đều ở chỗ Tạ Cảnh Đình, ngày mai em cần ra ngoài, dĩ nhiên không sang đây được.
"Đốc chủ, ngày mai nô tài cần ra ngoài ạ." Lan Trạch nói.
Nghe vậy ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn sang em, hỏi: "Lan Trạch phải đi đâu."
"Ngày mai nô tài hẹn gặp bạn học ạ." Hiện giờ Lan Trạch hơi chột dạ, âm thầm chê bai Hạ Ngọc Huyền phiền toái, nếu không tại Hạ Ngọc Huyền em đã chẳng cần phải ra ngoài.
Bây giờ bản thân em cũng chưa ý thức được, hiện tại em đã không còn quyền quyết định việc chính mình mặc quần áo gì đi đâu nữa rồi.
Em mở to mắt nhìn Tạ Cảnh Đình, nhìn vào gương mặt Tạ Cảnh Đình hồi lâu xong lại bắt đầu đỏ mặt, thế là em dời mắt đi.
"Thế à, ngày mai ta phải ra ngoài, để Thường Khanh đưa Lan Trạch đi."
Đầu ngón tay Lan Trạch móc vào mép tay áo mình, em nhỏ giọng nói: "Đốc chủ, bạn ấy nói sẽ qua đón nô tài, không cần Thường Khanh đưa đi đâu ạ."
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình thoáng dừng lại ở em, không hỏi là ai cũng không bảo được, mà nói với em: "Nếu mai tối ra ngoài thì chiều Lan Trạch vẫn phải sang đây, không thể lơ là việc học."
Trước đây Tạ Cảnh Đình chưa bao giờ quan tâm đến bài vở của em, Lan Trạch ồ một tiếng, em chỉ thấy Tạ Cảnh Đình làm việc rất nghiêm túc, hơn nữa em cũng thích ngồi ở điện chính.
Hôm trước em nghĩ vậy, lúc đi em cảm giác hình như quên mất thứ gì, em để quên quần áo mình ở chính điện.
Lan Trạch không quay lại lấy, chắc quần áo đã bị thị vệ vứt đi, em cũng không muốn sang để mà mất mặt thêm lần nữa.
Hôm sau Lan Trạch ở trong chính điện suốt cả chiều, em căn đúng thời gian, lúc gần đến giờ thì nói với Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ, đến giờ nô tài đi rồi ạ."
Lúc đi ra khỏi điện chính Lan Trạch nhìn thoáng một cái, hôm nay Tạ Cảnh Đình mặc một bộ quần áo đen tuyền, cả người như đã hòa vào bóng tối.
Lư hương tỏa khói lượn lờ, một màn sương mờ bao trùm lên điện chính.
Lan Trạch đi ra bằng cửa sau, trông thấy Hạ Ngọc Huyền.
Thường ngày Hạ Ngọc Huyền toàn mặc triều phục, hôm nay đổi sang thường phục, áo khoác ngoài màu xanh đậm thêu rất nhiều hoa sen, tóc đen búi lên bằng quan ngọc, khi nhìn thấy em gương mặt vốn sắc sảo lạnh nhạt xuất hiện thêm ít độ cong êm dịu.
"Tiểu Trạch."
Giờ đang là mùa hè, Lan Trạch mặc khá phong phanh, bàn tay em bị Hạ Ngọc Huyền nắm lấy, lúc em sắp sừng sộ lên thì Hạ Ngọc Huyền thả ra.
"Buổi tối bờ sông khá lạnh, phải mặc thêm áo vào."
Lan Trạch khá là miễn cưỡng với việc ra ngoài, hôm nay Thất tịch mà Hạ Ngọc Huyền cứ nhất quyết đòi chọn hôm nay, chắc hẳn là cố ý.
"Không cần anh lo." Lan Trạch nói với Hạ Ngọc Huyền.
Hạ Ngọc Huyền khẽ cúi đầu nhìn em, đưa vật đang xách trong tay cho Lan Trạch, ấy là một con rối có khớp hình thỏ, làm dạng đồ chơi nho nhỏ này rất mất công, có liên quan đến cách tính toán máy móc.
Lan Trạch nhận lấy, em chỉ mới thấy trong sách, ngó sang hỏi Hạ Ngọc Huyền: "Anh tự làm đấy à?"
Hạ Ngọc Huyền ừm một tiếng, vẫn nhìn em suốt, Lan Trạch chỉ ồ một tiếng, lại cũng không từ chối, lúc lên xe ngựa em bèn cất vào ngực áo.
Dáng Lan Trạch khá lùn, có lẽ vì mấy năm trước ở Từ phủ không ăn uống đầy đủ, lúc lên xe ngựa không phải em không tự lên được nhưng Hạ Ngọc Huyền vẫn sợ em ngã, nâng em một cái, đỡ hờ sau lưng em.
Bóng ánh đèn rọi nghiêng, từ ngoài nhìn vào, quan hệ của hai người thực sự vô cùng thân mật.
Thường Khanh nhìn theo chiếc xe ngựa chầm chậm đi xa khỏi phủ, nói với Tạ Cảnh Đình: "Nếu đốc chủ không muốn để Lan Trạch đi, thì giờ thuộc hạ đón người về luôn."
Tạ Cảnh Đình không nói gì cả, vén màn xe lên, nơi hai người cần đi là chùa Vạn Tướng.
Tạ Cảnh Đình cùng Thường Khanh đi vào cửa bên, đường lát đá xanh nối ra sau núi, sau núi là nghĩa trang hoàng thất, nơi này thờ một trăm ba mươi tấm bài vị, bài vị màu đen dày đặc kín mít ập vào tầm mắt người ta.
Hôm nay chợ đêm kinh thành đặc biệt nhộn nhịp.
Người qua kẻ lại, Hạ Ngọc Huyền đi phía trước, Lan Trạch theo đằng sau, hồi xưa Hạ Ngọc Huyền cũng từng dẫn em đi chơi chợ đêm, trên trấn Từ Châu cũng có, cơ mà không thể phồn hoa bằng kinh thành.
Xung quanh toàn là người nối nhau nườm nượp, ban đầu Lan Trạch còn muốn về nhưng rồi tầm mắt em nhanh chóng bị thu hút mất, em thấy thích thứ gì Hạ Ngọc Huyền đều sẽ mua cho em.
Đằng nào hôm nay ra ngoài cũng toàn tiêu tiền của Hạ Ngọc Huyền cả, Lan Trạch luôn luôn ghi nhớ từng giây từng phút lời mẹ dặn, không thể tùy tiện đòi tiền bạc của đàn ông, sau đó không kìm lòng được ngó nghiêng điểm tâm nổi tiếng bán ven đường.
Em ngó hai lần là Hạ Ngọc Huyền sẽ rẽ vào mua, rồi dúi vào lòng em.
Em không hề đòi nhé, tự Hạ Ngọc Huyền nhất quyết muốn mua cho em.
Lan Trạch nghĩ vậy, em suýt đâm sầm vào người ta, Hạ Ngọc Huyền đỡ em một cái, rồi em bị dắt tay luôn.
Em ngửi thấy hương lan rất thoảng, lòng bàn tay Hạ Ngọc Huyền dày rộng, Lan Trạch ôm quá nhiều thứ trong lòng, em bị Hạ Ngọc Huyền dắt đi, đầu ngón tay khẽ động đậy, xong lại tí bị đâm tiếp, cuối cùng em không giãy ra.
"Tiểu Trạch, đằng trước là cầu Đoạn Dung rồi, Tiểu Trạch đã đến đây bao giờ chưa?" Hạ Ngọc Huyền hỏi em, thấy em sắp sửa không giữ được đống đồ trong lòng nữa thế là cầm ra giúp em, đưa hết đồ cho Phượng Kinh.
Nhắc đến cầu Đoạn Dung, Lan Trạch lại nhớ mình từng ngu ngốc chờ Hạ Ngọc Huyền ở đây.
Em trả lời: "Chưa đến đây bao giờ."
"Nghe nói chân cầu liền với sông Trường Sinh, nếu đi qua đây, sau này sẽ dài lâu mãi mãi."
Truyền thuyết kiểu này có mà đầy, không chỉ mỗi cầu Đoạn Dung mà còn cả cây Tương Tư, rồi tháp Vong Tình.
"Tôi với anh có phải người yêu đâu." Lan Trạch không nhịn được nói, em thèm vào tin mấy cái này, đi qua rồi sẽ không phải xa nhau nữa, trên đời lấy đâu ra chuyện tốt đẹp thế.
"Hôm nay đúng lúc mình đang rỗi, đến nơi rồi thì đi qua một lần thôi, nếu Lan Trạch không muốn cũng không sao." Hạ Ngọc Huyền nói, giọng điệu rất bình thường, có điều đôi mắt trong mát ấy nhìn về em, màu con ngươi hơi thẫm.
Tựa một khoảng suối lạnh sâu kín, như muốn kéo em hòa tan trong nó.
Vẻ ngoài Hạ Ngọc Huyền rất đẹp, tỏ ra yếu thế trước mặt em thế này cứ như kiểu em làm gì Hạ Ngọc Huyền rồi ấy.
Lan Trạch khá là cạn lời, em cũng đã đi ra ngoài rồi, cái tính của Hạ Ngọc Huyền mà không chịu đồng ý hắn thì kiểu gì người này cũng sẽ nghĩ cách đạt đến mục đích của mình bằng được cho xem.
"Đi thì đi, anh..." Lan Trạch nhìn Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền cũng đang nhìn em, em không bắt bẻ được cái gì, chỉ đành bực bội tự mình giận mình.
Hạ Ngọc Huyền làm như chưa có gì xảy ra, vốn dĩ già dặn lâu nay, giờ lại sống động lên, chốc chốc lại hỏi Lan Trạch thích cái này hay cái kia.
"Ban đầu nhớ là hồi nhỏ Lan Trạch bảo muốn uống rượu hoa đào, bây giờ có cả hoa lê nữa, Lan Trạch thích loại nào?"
Lan Trạch nói: "Không thích cả hai."
"Hồi trước Lan Trạch muốn mua búp bê con hổ, bảo là để ôm lúc ngủ, bây giờ Tiểu Trạch biết tự khâu búp bê rồi, không cần mua nữa." Hạ Ngọc Huyền nói.
Nghe thế Lan Trạch không kìm được đỏ mặt, hồi xưa em chưa hề phát hiện là Hạ Ngọc Huyền nói lắm thế này, toàn nhắc những việc em không muốn nghe thấy.
Em hơi bực mình, Hạ Ngọc Huyền rất là biết điều, không nói gì em nữa. Trên đường chạm mặt mấy thị vệ, thị vệ mặc đồng phục cá chuồn, Lan Trạch nhận ra một người trong số đó từng cho em điểm tâm ở ty Trần Gián lần trước.
Em vẫn còn đang bị Hạ Ngọc Huyền dắt tay, thị vệ nhìn lướt sang em, em muốn giật tay ra theo bản năng song Hạ Ngọc Huyền nắm tay em rất chặt, mấy thị vệ đối diện chào hỏi một câu "Hạ đại nhân".
Trước mặt người khác Hạ Ngọc Huyền nghiêm túc hơn, gật đầu, tự dưng Lan Trạch thấy sờ sợ, em còn bực vì Hạ Ngọc Huyền không chịu thả em ra, em kéo tay áo Hạ Ngọc Huyền nấp ra sau lưng Hạ Ngọc Huyền.
"Hôm nay hiếm thấy có dịp gặp được Hạ đại nhân, Hạ đại nhân chọn ngày đẹp ghê."
Khóe mắt Hạ Ngọc Huyền để ý Lan Trạch, phát hiện ra Lan Trạch cứ giấu giếm ngăn che, chàng đưa mắt về nói: "Hôm nay hiếm thấy có thời gian nên ra ngoài đi dạo một chút."
Hai phe trên triều không hòa hợp với nhau là mấy, chỉ hàn huyên qua loa mấy câu, mãi đến khi người đã đi xa, Hạ Ngọc Huyền mới xách Lan Trạch trốn sau lưng ra.
"Tiểu Trạch, em sợ họ à?" Hạ Ngọc Huyền hỏi.
Dĩ nhiên người Lan Trạch sợ không phải thị vệ, em tức tối nói: "Đốc chủ không biết tôi ra ngoài với anh, đương nhiên tôi không muốn họ trông thấy."
"Ra vậy, Tiểu Trạch nói với hắn như nào thế." Hạ Ngọc Huyền hỏi.
Lan Trạch: "Đương nhiên tôi bảo là bạn học, ban đầu tôi đã bảo với đốc chủ là anh không tốt lành gì, nếu giờ tôi lại đi ra ngoài với anh thì đốc chủ sẽ nghĩ sao chứ."
Nói ra được là em cũng không đến nỗi phải nín nhịn khó chịu nữa, em liếc Hạ Ngọc Huyền một cái, Hạ Ngọc Huyền không có biểu cảm gì đặc biệt, tốt nhất là tức lên đi, khỏi phải làm phiền em.
Bây giờ Quốc tử giám đang vào kì nghỉ, Nguyễn Vân Hạc không ở trong kinh, Lan Trạch tính toán tư lợi, dùng xong Hạ Ngọc Huyền em định vứt bỏ, không muốn cứ dây dưa mập mờ với Hạ Ngọc Huyền mãi.
"Nếu Lan Trạch thấy khó xử thì lần sau ta có thể nói với Tạ Cảnh Đình." Hạ Ngọc Huyền nói với em, "Nếu Lan Trạch ở phủ hắn thấy không thoải mái, thì có thể sang với ta."
Lan Trạch không để vào lòng, tuy đã nghe nói Tạ Cảnh Đình định đưa em đi nhưng Hạ Ngọc Huyền cũng không tốt đẹp gì, còn lâu em mới mắc lừa.
"Ở bên cạnh đốc chủ tôi rất thoải mái, đốc chủ rất quan tâm đến tôi." Lan Trạch nói, "Bây giờ quần áo tôi mặc đều do đốc chủ mua cả, cả giày dép áo trong đều thế."
Có lẽ là vì Hạ Ngọc Huyền biết đến quá khứ của em nên lòng tự tôn của em cứ trỗi lên khi đứng trước Hạ Ngọc Huyền, em không muốn Hạ Ngọc Huyền biết là không ai cần em, là em cứ bị người ta đẩy qua đẩy lại suốt.
Không muốn Hạ Ngọc Huyền biết em chỉ là cục nợ có thể vứt bỏ tùy thích.
Hạ Ngọc Huyền rũ mắt nhìn em, tầm mắt lướt qua cổ em, da Lan Trạch rất trắng, áo lót màu trắng bị cổ áo che phủ chỉ thấp thoáng lộ ra một đoạn.
"Đối xử tốt với Tiểu Trạch là được," Hạ Ngọc Huyền ở bên cạnh nói: "Tiểu Trạch, em trông kìa."
Lan Trạch nhìn sang theo, đám đông đang tập trung ở bờ sông, có người bắn pháo hoa ở đó, pháo hoa nhập từ Tây Vực, trong đó trộn một lượng thuốc nổ rất nhỏ. Cây Tương Tư bên cạnh treo vô số đèn hoa, đèn hoa vắt đầy các cành cây, tựa như cây Tương Tư phát sáng trong đêm.
"Buổi tối nay có pháo hoa, ban đầu Tạ Cảnh Đình thích pháo hoa, hoàng thượng bèn hủy bỏ lệnh cấm pháo hoa."
"Từ Châu không có, chỉ kinh thành mới có thôi."
Giọng Hạ Ngọc Huyền vừa dứt, Lan Trạch chưa nghe được những lời phía sau, tiếng nổ đùng đã vang lên bên tai, em giật bắn mình, sau đó chùm pháo rực sáng nở bung giữa không trung, tạo thành đóa hoa đan xen to lớn mà chói lóa ngay trên bầu trời.
Lan Trạch chưa từng chứng kiến khung cảnh như thế này, em ngơ ngẩn đứng tại chỗ, khoảnh khắc pháo hoa bùng nổ, Hạ Ngọc Huyền đứng cạnh không hề ngắm pháo hoa mà đang nhìn vào em.
Khóe mắt em cảm nhận được ánh nhìn của Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền gọi một tiếng "Lan Trạch", em nghiêng đầu sang theo phản xạ, rồi có xúc cảm nóng ấm chạm vào gò má em.
Hạ Ngọc Huyền cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt em.
Lan Trạch ngơ ngác mất một lát, mắt em chỉ có thể trông thấy dung nhan phóng đại của Hạ Ngọc Huyền, ngã vào đáy mắt người kia, tiếng xôn xao xung quanh đều tắt mất như thủy triều lui đi.
Khi phản ứng lại được em hơi tức giận, quệt tay lên má một cái thật mạnh, giọng mềm xèo chẳng có sức uy hiếp mấy.
"Anh hôn tôi làm gì."
"Tôi ra ngoài với anh nhưng có nói là cho anh hôn đâu." Lan Trạch nói, em dồn sức đẩy Hạ Ngọc Huyền ra, lấy khăn tay lau mặt mấy lần liền.
"Tiểu Trạch muốn thế nào mới chịu cho ta hôn, ta bồi thường là được." Hạ Ngọc Huyền nói.
Lan Trạch chưa từng gặp ai mặt dày vô sỉ thế này, khóe mắt em liếc thấy Phượng Kinh còn đang đi theo phía sau họ, em ngượng đến mức mặt đỏ bừng cả lên, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Bồi thường kiểu gì cũng vô dụng."
"Tôi phải nói cho đốc chủ."
Bây giờ lời đe dọa này của em chả có trọng lượng gì với Hạ Ngọc Huyền, ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực Lan Trạch bùng lên thật mạnh.
"Đừng có đi theo tôi, tôi phải quay về."
Lan Trạch mất hết hứng thú, em không muốn ở lại bên ngoài nữa, em định về phủ.
Thiếu niên đi đằng trước bưng một đống đồ trong lòng, Hạ Ngọc Huyền theo sát đằng sau.
Tạ Cảnh Đình ở trong xe ngựa trông thấy đúng khung cảnh này, tầm mắt y dõi theo Lan Trạch một lúc lâu, pháo hoa trên trời bung nở thành hình bông tuyết.
Cơ Thường sửa đổi lệnh cấm, trong ấy có giấu lòng riêng.
Thường Khanh ở ngoài cũng đã trông thấy, từ pháo hoa nở tung cho đến Hạ Ngọc Huyền hôn Lan Trạch, hắn đứng bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng rành rọt, huống chi là Tạ Cảnh Đình ngồi trong.
Gió đêm thổi bay màn xe, dải lụa màu đen trên cánh tay Tạ Cảnh Đình thấp thoáng vút qua.
Chưa về đến phủ, mới tới ty Trần Gián thôi đã có thị vệ đến cáo trạng với Thường Khanh.
"Lão Tứ, ngươi đoán xem hôm nay bọn ta gặp phải ai."
"Bọn ta chạm mặt Hạ Ngọc Huyền, có cả thiếu niên hôm ấy ngươi dẫn về nữa."
"Thiếu niên trông thấy bọn ta xong hơi chột dạ, chủ tử có biết cậu bé qua lại với Hạ Ngọc Huyền không thế?"
Thường Khanh đuổi mấy tên lải nhải đi, trả lời: "Dĩ nhiên chủ tử biết, chuyện của chủ tử không cần các ngươi phải lo."
Khi Lan Trạch về phủ đã tương đối muộn, Hạ Ngọc Huyền dính lấy em như cục kẹo kéo, em đi về cầm theo rất nhiều đồ, toàn của Hạ Ngọc Huyền mua cho em.
Chính bản thân Hạ Ngọc Huyền cũng nghèo khó nhưng từ nhỏ đã biết tự kiếm tiền, Lan Trạch khá sầu muộn, không kìm được phải so sánh, hai người đều xuất thân từ cùng một nơi.
Nay Hạ Ngọc Huyền là ngôi sao mới lên trong triều, tiền đồ vô lượng. Em thì nương tựa trần thế, bài tập ở Quốc tử giám còn chưa làm xong nữa.
Lan Trạch biết Tạ Cảnh Đình đã ra ngoài, không biết Tạ Cảnh Đình đi đâu, em mang đồ về, trong đấy có vài thứ em mua cho Tạ Cảnh Đình bằng tiền của Hạ Ngọc Huyền.
Em lựa ra rồi bưng đồ đi sang điện chính.
"Thường Khanh, anh hỏi giúp tôi xem đốc chủ có ở đây không ạ."
Thực ra Lan Trạch đã ngó thấy bóng Tạ Cảnh Đình bên cửa sổ rồi, câu này của em để khách sáo thôi, hỏi lễ phép một câu.
Thường Khanh đi vào chính điện, rồi ra ngoài nói với em: "Tiểu công tử vào đi."
Thế là Lan Trạch đi vào chính điện, đầu tiên em hành lễ, lần này Tạ Cảnh Đình không chủ động hỏi em đi đâu làm gì, cũng không hỏi em là sao đêm hôm còn phải sang đây một chuyến.
"Đốc chủ, hôm nay nô tài đi xem pháo hoa, trên đường trông thấy có trà mẫu đơn, nô tài nghĩ là chắc đốc chủ sẽ thích."
Sao được mẫu đơn lên không hề đơn giản, Lan Trạch chỉ mới gặp đúng lần này trên phố, giá đắt lắm luôn, đằng nào cũng không tiêu vào tiền của em.
Lan Trạch để cái túi em đang cầm xuống, mặt ngoài túi thêu hoa văn mẫu đơn giản dị, bên trong là lá trà tỏa ra hương hoa nhàn nhạt.
"Lan Trạch có lòng, để đây là được." Tạ Cảnh Đình nói mỗi một câu, tầm mắt lướt qua gò má em.
Lan Trạch dạ một tiếng, em đứng yên tại chỗ một lúc, theo lẽ thường Tạ Cảnh Đình sẽ nói thêm mấy câu nữa với em, em đã chuẩn bị hết là trả lời thế nào rồi cơ.
Em đã dàn dựng tất cả song Tạ Cảnh Đình không hỏi một câu nào, mà hỏi em là: "Lan Trạch còn có việc gì à?"
Mặt Lan Trạch đỏ lên, em tưởng bở hão huyền, thấy hơi bẽ mặt, em trông thấy đáy mắt Tạ Cảnh Đình, trong ấy tĩnh lặng mà sâu xa.
"Nô tài không có việc gì nữa ạ." Lan Trạch đành phải nói vậy, chắc là hôm nay Tạ Cảnh Đình bận quá, em nghĩ thế, ra khỏi điện chính quay về sân nhỏ của mình.
Hôm sau em sang chính điện như thường lệ, buổi chiều Tạ Cảnh Đình có khách không để ý em, em bèn tự sang điện phụ ngồi, từ vị trí của em có thể trông thấy người ra vào điện chính.
Khách đến là Lý đại nhân, nguyên thượng thư bộ Hộ, Lý đại nhân đã đến tầm tuổi dưỡng lão, hai người trao đổi một số việc triều chính, hình như liên quan đến quận Thục. Lý đại nhân trông thấy trà mẫu đơn đang đặt ở chỗ Tạ Cảnh Đình.
"Lâu lắm không trông thấy trà mẫu đơn rồi đấy, nghe nói ở chợ có bán, cơ mà hiếm người sao được trà chuẩn vị triều trước."
Tạ Cảnh Đình: "Nếu Lý lão thích thì cầm chỗ này về thử xem."
Thường ngày Lan Trạch không chú ý Tạ Cảnh Đình nói chuyện với người khác lắm, nhắc đến trà mẫu đơn cái tai em mới dựng lên, tay đang viết chữ khựng lại, đôi mắt to vô thức nhìn sang Tạ Cảnh Đình đang ngồi ở vị trí chủ nhà.
Tạ Cảnh Đình định tặng trà mẫu đơn em đưa cho người khác ư?
Lý đại nhân: "Ai lại thế được, chắc là đốc chủ đặc biệt phái người tìm mua chứ."
Nghe vậy Tạ Cảnh Đình nói: "Chỉ là trà thô người làm đưa thôi, không đáng bao tiền đâu."
Lan Trạch nghe thấy trà thô, không đáng bao tiền, cảm giác như có chiếc gai nhỏ đâm vào đáy lòng không nặng không nhẹ, em nắm chặt lấy bút son, rõ ràng biết những gì Tạ Cảnh Đình nói không hề sai, em vẫn cứ thấy không được dễ chịu.
Em đang tức giận ư?
Lan Trạch buồn bực bức bối trong lòng, ấy là trà em tặng cho Tạ Cảnh Đình, nhưng Tạ Cảnh Đình lại tặng nó cho người khác nhẹ bẫng như không.
Em thấy Lý lão cười ha hả cầm túi trà đi, đôi con ngươi đen láy của Lan Trạch dõi theo mãi đến khi Lý lão rời khỏi chính điện.
Suốt cả buổi chiều em không tươi tắn là mấy, em đã quên hết những việc Tạ Cảnh Đình đối xử tốt với em mấy ngày trước, Tạ Cảnh Đình chỉ mới đem trà của em đi tặng thôi là em đã canh cánh trong lòng.
Lan Trạch cảm giác là mình không nên như thế, nhưng em không thể kiểm soát được cảm xúc không vui của mình.
Khi em mất hứng thì biểu hiện của em cực kì rõ rệt, thường ngày thấy chữ nào không biết gặp ý nào không hiểu là cứ chốc lát em lại níu tay áo Tạ Cảnh Đình hỏi, hỏi đến rõ ra mới thôi.
Hôm nay cả chiều Lan Trạch không hỏi gì Tạ Cảnh Đình, thấy chữ nào không biết thì em bỏ qua, đến lúc trời tối, em chủ động ôm sách vở đứng lên.
"Đốc chủ, nô tài về đây ạ."
Lan Trạch nói, Tạ Cảnh Đình không giữ em lại, em tự thu dọn đồ đạc của mình, cầm sách vở rời đi.
Tới sân nhỏ của mình, trên đường Lan Trạch trút giận vào sỏi đá, hòn đá chưa sao mà chân em thì lại va đập đau điếng, về đến nơi em tự cởi giày ra kiểm tra, ngón chân đã hơi sưng lên.
Lan Trạch không kìm lòng được thấy tủi thân, em xoa ngón chân mình, cảm giác đau cũng lan dần ra theo, nước mắt rơi tí tách không thể kiềm chế.
Em nhận ra được là Tạ Cảnh Đình không ưa em, hôm qua vẫn còn đang yên đang lành, tại sao lại phải tặng trà của em cho người khác.
Lan Trạch ghét bỏ cái cảm giác bức bối buồn bã này, em tự quệt bớt nước mắt, vốn đã ăn nhờ ở đậu, đương nhiên không thể suy nghĩ vớ vẩn.
Nếu Tạ Cảnh Đình ghét bỏ em thì em đi là được, bây giờ em cũng chẳng có tiền.
Thế này thì xem ra việc Tạ Cảnh Đình đuổi em đi chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, bây giờ em lại không có đồng nào, nếu em chủ động đề nghị đòi đi, nhỡ đâu Tạ Cảnh Đình mất hứng còn bắt em trả cả số tiền ban đầu bỏ ra cho em học Quốc tử giám nữa ấy.
Em chỉ có thể chờ Tạ Cảnh Đình đuổi em đi thôi, Lan Trạch tự lấy tờ giấy ra tính thử, mua nhà ở kinh thành cần nhiều tiền lắm, có khi em đưa cơm cho các công tử cả đời cũng chưa chắc đã mua nổi.
Một mình em lẩm nhẩm tính toán trên giường nhỏ, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời đi, nến đang bập bùng bên cạnh, có ba búp bê vải xấu xí bày ở đầu giường em.
Búp bê vải đều do em tự tay làm, một con là bản thân em, hai con còn lại lần lượt là Tạ Cảnh Đình và mẹ.
Lan Trạch chỉ kém vui hôm qua thôi, ngủ một giấc dậy là đỡ, em sang chính điện theo lệ thường, em tuân thủ hoàn chỉnh thân phận người làm của mình, ngoan ngoãn khép nép hơn nhiều.
Hồi trước còn làm nũng để Tạ Cảnh Đình cho phép em ra ngoài hái hoa bắt bướm, bây giờ lại thành ra rụt rè.
Có lẽ lần nào em quấn lấy Tạ Cảnh Đình thì Tạ Cảnh Đình cũng thấy phiền phức.
Lan Trạch rón rén tay chân, cẩn trọng dè dặt, Tạ Cảnh Đình bảo em làm gì thì em làm nấy, không dám làm bất cứ việc vượt quá giới hạn nào hết.