Chương 36
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 36: Tạ Cảnh Đình bác ái xưa giờ
Lan Trạch không biết là hôm qua mình đã khóc cả buổi trong lòng Tạ Cảnh Đình, em quấn quít mãi, lúc bị Thường Khanh khênh đi còn cứ níu kéo tay áo Tạ Cảnh Đình suốt.
Hôm trước được đút canh giải rượu, lúc tỉnh dậy Lan Trạch không khó chịu lắm, em tự đánh răng rửa mặt, đã quên sạch sẽ mọi chuyện sau khi thiếp ngủ.
Kí ức của em vẫn dừng ở đoạn Thường Khanh đưa điểm tâm cho em xong em ôm cột ngủ mất.
Hình như nằm mơ thấy Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch nghĩ ngợi, em đã thu dọn gọn ghẽ tay nải nhỏ của mình từ lâu, có mỗi mấy thứ em cần mang theo, nhưng buổi sáng chẳng có ai đến đón em cả.
Em ra ngoài hỏi thị vệ, Tạ Cảnh Đình không ở đây, đang bận rộn đâu nữa không biết, hình như lúc nào Tạ Cảnh Đình cũng rất bận bịu.
Hai hôm sau em mới gặp được Tạ Cảnh Đình, hai hôm sau là em phải về Quốc tử giám rồi. Tạ Cảnh Đình chưa hề đưa em đi mà còn tiễn em đến Quốc tử giám, không rõ có ý định gì.
Ba ngày rồi em mới nhìn thấy Tạ Cảnh Đình, đồ đạc của em đã dọn hết, chân sắp khỏi hẳn, bây giờ đi đứng tàm tạm rồi.
Thường Khanh bế em lên xe ngựa, em ngồi vào góc, lướt mắt thấy phần hông Tạ Cảnh Đình còn đang treo lệnh bài ngọc, chắc là vừa từ ngoài thành về.
"Đốc chủ đưa nô tài đi học ạ?" Lan Trạch hỏi, em quan sát Tạ Cảnh Đình thật kĩ, Tạ Cảnh Đình ừ một tiếng, tầm mắt ôn hòa liếc qua khóe môi em.
Lan Trạch để ý thấy dưới mắt Tạ Cảnh Đình có quầng thâm rất nhạt, chắc mấy hôm nay chưa nghỉ ngơi đầy đủ.
Tạ Cảnh Đình nói với em: "Ở Quốc tử giám Lan Trạch nhớ ngoan, có việc gì thì viết thư."
Lan Trạch ò một tiếng, em tính thử ngày giờ, Nguyễn Vân Hạc đã được thả ra khỏi chiếu ngục, cơ mà chưa đi học, nếu đến lớp em còn phải đối mặt với Nguyễn Vân Hạc.
Em có lắm chuyện phiền não quá đi, ban đầu định kể những việc này cho Tạ Cảnh Đình, sau khi biết tin Tạ Cảnh Đình sắp đưa em đi thì em chẳng có ý định nói nữa.
"Nô tài biết rồi ạ." Lan Trạch nói.
Một lúc lâu sau Tạ Cảnh Đình hỏi tiếp: "Thiếu tiền thì nói với Thường Khanh."
Lan Trạch ngó nghiêng Tạ Cảnh Đình mấy lần liền, trước kia Tạ Cảnh Đình chưa từng nói câu này, vậy giờ nghĩa là sao nhỉ.
Em không hiểu rõ suy nghĩ của Tạ Cảnh Đình cho lắm, Tạ Cảnh Đình thông minh hơn em nhiều, em không đoán được.
Lúc đến Quốc tử giám Lan Trạch nhì nhèo kì kèo không muốn vào trong, em vô thức quay đầu lại phát hiện ra xe ngựa vẫn đang dừng nguyên chỗ cũ, bóng người thấp thoáng lờ mờ sau cửa sổ xe.
Bên trong xe Tạ Cảnh Đình có thể quan sát thấy động tác chậm rì của Lan Trạch, có vẻ bé con không muốn đi học cho lắm, đôi mắt trong veo lẫn thêm sự quyến luyến tiếc nuối, gần như sắp dao động tinh thần người ta.
Chỉ giây lát, bóng người kia đã quay lại, Lan Trạch đi khập khiễng đến trước xe ngựa.
Giọng nói hơi thấp vang lên, Lan Trạch nhỏ giọng hỏi, "Lần sau đốc chủ có còn đến đón nô tài không ạ."
Tạ Cảnh Đình trả lời: "Nếu ở kinh thành thì sẽ đến."
Câu này xem như đảm bảo, Lan Trạch nhìn Tạ Cảnh Đình mấy lần, con ngươi sáng bừng lên, dạ một tiếng rồi tung tăng hớn hở đi vào trong.
Lan Trạch không tớn được bao lâu, niềm vui của em đứt phựt khi đụng phải Nguyễn Vân Hạc.
Thường thì Nguyễn Vân Hạc sẽ không đến lớp buổi tối, nhưng hôm nay Nguyễn Vân Hạc lại có mặt.
Nguyễn Vân Hạc và Tề Tinh Vũ bị tống vào chiếu ngục cùng nhau, Lan Trạch thấy không thể đổ cho em được, lúc ấy em có làm gì đâu, nhưng chưa biết chừng Nguyễn Vân Hạc sẽ giận cá chém thớt em.
Lúc ấy em giận dỗi bỏ đi, trông biểu cảm của Nguyễn Vân Hạc rất đáng sợ.
"Trông ai kia kìa... Lan Trạch vẫn phải đi học cơ à? Sao hôm nay không bảo Hạ đại nhân đưa nó sang nhỉ, đốc chủ có biết nó đang tính tìm đường khác ở Quốc tử giám không thế."
Vị trí của Tề Tinh Vũ với em chỉ cách có một lối đi, câu này cố tình để em nghe, lúc ấy Hạ Ngọc Huyền dẫn em đi, đến đồ ngốc còn nhìn ra được điểm tế nhị nữa là.
Lan Trạch không muốn để ý đến Tề Tinh Vũ, em ngồi trước mặt Nguyễn Vân Hạc, tầm mắt của Nguyễn Vân Hạc nhắm thẳng vào em, em không quay đầu lại cũng cảm nhận được sự mãnh liệt của nó, ánh mắt như lưỡi đao sắc mỏng sượt lên người em.
Suốt cả tiết Lan Trạch như ngồi trên bàn chông, tiếng chuông hết giờ vang cái là em đứng dậy ngay lập tức, chưa đợi em đứng lên hẳn đã có một bàn tay to lớn đè bả vai em lại.
Tề Tinh Vũ ấn em ngồi về chỗ.
"Lan Trạch, đi đâu mà vội thế, chuyện lần trước chưa xong đâu nhé, tốt xấu gì mày cũng phải cho thế tử một lời giải thích."
Vai Lan Trạch đau nhói, em ôm sách vở của mình, quan sát xung quanh, các bạn học gần đó xì xào bàn luận nhưng đa số chỉ liếc một cái rồi bỏ đi.
||||| Truyện đề cử: |||||
Không ai sẵn lòng lo chuyện bao đồng hết.
Bóng đen phủ lên, Lan Trạch nhìn sang Nguyễn Vân Hạc theo phản xạ, lông mi run run, "Nô tài giải thích gì cho thế tử chứ ạ."
"Chính hai người bảo tôi là có giấy tờ, bị bắt cũng không liên quan gì đến tôi."
Tề Tinh Vũ vẫn đang ấn vai em, tùy tiện hỏi, "Thế quan hệ của mày với Hạ Ngọc Huyền là gì, có phải mày trèo lên giường hắn không... Tạ Cảnh Đình đã biết mày đi dụ dỗ đàn ông như này chưa?"
Lan Trạch vẫn chưa biết mấy hôm trước lúc Hạ Ngọc Huyền bế em rất nhiều người trông thấy, việc này đã bí mật lan truyền thần tốc sùng sục cả lên rồi.
Nghe thế em trợn to mắt lên, suýt thì tưởng là mình nghe nhầm, ngay sau đó cơn phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực, tại sao mở miệng là thốt ra được những lời thế này, em dụ dỗ người khác bao giờ.
"Chuyện của nô tài thì liên quan gì đến Tề công tử."
Lan Trạch biết Tề Tinh Vũ hỏi thế cũng theo ý của Nguyễn Vân Hạc, em nhớ lại hôm ấy Nguyễn Vân Hạc xúc phạm em, em còn chưa buồn chấp Nguyễn Vân Hạc, sao Nguyễn Vân Hạc cứ nhất quyết phải gây sự với em hết lần này đến lần khác như thế?
Cứ như có thứ gì đang tắc nghẹn ở đáy lòng em, em bực tức nói: "Nô tài dụ dỗ người khác thì đã làm sao, không liên quan đến Tề công tử Nguyễn thế tử, nếu hai người ngứa mắt cứ việc đi mách lẻo với tiên sinh, chẳng phải hai người giỏi mách lẻo sau lưng nhất đấy à?"
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lan Trạch phản chiếu gương mặt Tề Tinh Vũ lẫn góc mặt nghiêng của Nguyễn Vân Hạc, em xả được câu này xong cảm giác bức xúc miễn cưỡng tan đi phần nào.
"Lan Trạch, mày nói ai thích mách lẻo... Nhắc lại lần nữa."
Tề Tinh Vũ chưa chất vấn xong, con ngươi màu nâu đậm của Nguyễn Vân Hạc bên cạnh nhìn thẳng vào Lan Trạch, bầu không khí dần lạnh lẽo, cậu ta âm u mở miệng.
"Ngươi để hắn chạm vào rồi?"
Mặt Lan Trạch đỏ ửng lên, em có bị người khác chạm vào hay chưa thì liên quan quái gì đến Nguyễn Vân Hạc. Giọng điệu Nguyễn Vân Hạc như kiểu em là gì của cậu ta không bằng, rõ ràng bây giờ mối quan hệ giữa hai người có bắn đại bác cũng chẳng tới.
"Chạm vào thì làm sao, bọn tôi quen nhau từ hồi xưa lận, lúc mười ba tuổi tôi đã hôn hắn rồi. Nô tài muốn gần gũi với ai thì sẽ gần gũi với người đó, thế tử lấy đâu ra tư cách mà quản lí nô tài?"
Lúc tâm trạng dâng cao máu dồn lên não Lan Trạch nói năng rất bất chấp bạt mạng, cơn giận tích lũy suốt bao lâu nay bùng nổ, em không nhịn được nói: "Thế tử bớt lo chuyện bao đồng của nô tài đi, cẩn thận nô tài nói với đốc chủ đấy."
Hình như Nguyễn Vân Hạc rất để ý đến hình tượng của mình trong lòng Tạ Cảnh Đình, không thì sau lần trước quay về cũng đã chả làm lơ em thế.
Sắc trời bên ngoài đã tối mịt, bầu không khí trong phòng học đúng đã lao thẳng xuống âm độ, Lan Trạch bê sách vở của mình chuẩn bị đứng dậy, em vừa đứng lên thì bị Nguyễn Vân Hạc tóm lấy cổ tay bằng lực rất mạnh.
Cổ tay Lan Trạch lại gặp tai ương, Nguyễn Vân Hạc trông thì vẻ vang đấy mà thực chất là gã vũ phu, cứ trái ý là quay sang trao đổi bằng tác động vật lý. Hận nỗi Lan Trạch không đánh lại cậu ta, không thì chắc chắn em phải tẩn Nguyễn Vân Hạc một trận trước tiên.
"Thế tử, bỏ tay ra." Lan Trạch hơi bực mình, em nhìn Nguyễn Vân Hạc, giọng chả có sức nặng là mấy.
"Để hắn chạm vào những đâu rồi." Nguyễn Vân Hạc quan sát em từ trên xuống dưới, ánh mắt lướt qua môi cùng xương đòn Lan Trạch. Màu môi Lan Trạch rất đỏ, tươi đẹp hơn cả nhành hoa, thân hình gầy mảnh khiến xương quai xanh nổi gồ lên rất rõ, đường nét mềm mượt tựa như ngọc lạnh.
Lan Trạch kinh hãi nổi da gà vì tầm mắt đánh giá của Nguyễn Vân Hạc, em lùi ra sau theo bản năng, "Thế tử, ngài bỏ ra..."
"Tại sao thế tử phải để ý đến việc nô tài đã bị người khác chạm vào chưa đến mức đấy... chẳng lẽ thế tử thích nô tài à."
Lan Trạch hỏi thành tiếng, giọng em rất thấp, em ngẩng mặt lên, phát giác ra động tác của Nguyễn Vân Hạc khựng lại giây lát.
"Nếu không thích tôi thì không phải hỏi nô tài những câu thế này nữa đâu ạ, nô tài không do thế tử quản lí."
Tranh thủ lúc Nguyễn Vân Hạc mất tập trung Lan Trạch lập tức giãy ra, em lui liền tù tì mấy bước ra sau, sách vở vừa nãy đang cầm đã rơi hết xuống đất, em tự nhặt lên.
Đèn trong phòng học đã tắt, đèn đuốc bên ngoài hành lang sáng rực, biểu cảm của Nguyễn Vân Hạc tương đối vặn vẹo.
Nhặt sách xong Lan Trạch chạy đi ngay, lúc ra được ngoài tay em vẫn còn đang run, em đi cà nhắc xa dần phòng học, dọc đường chân cứ hơi đau.
Buổi tối hôm ấy em trằn trọc trở mình không ngủ được, lo lắng vì chuyện Nguyễn Vân Hạc, có lẽ lời chất vấn của em hôm ấy đã có tác dụng, sau đó Nguyễn Vân Hạc không dây vào em nữa.
Hai người nước sông không phạm nước giếng, Lan Trạch không dám nói cho Tạ Cảnh Đình chuyện này. Tạ Cảnh Đình đã định đưa em đi rồi, hơn nữa có lẽ đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, xét cho cùng em cũng không bị thương, chỉ khó xử mất một hồi.
Lan Trạch nghĩ vậy, mãi cho đến một hôm em về sân viện như thường lệ, sân của em ở hậu viện, tương đối xa, việc đầu tiên em làm sau khi vào phòng là tìm nến.
Em vừa mới bỏ sách vở xuống, không để ý thấy có người đằng sau cánh cửa, vào lúc em xoay người, một bóng hình đè lên từ phía sau, mùi rượu nồng nặc ập thẳng vào em.
Lan Trạch hét lên từ cổ họng, em sợ run bắn người, phần eo bị người khác bấu lấy rất mạnh, khóe mắt thoáng thấy sống mũi cao thẳng, trên nữa là đôi con ngươi sâu kín nguy hiểm.
"Nguyễn thế tử... ngài làm gì thế..."
Em bị Nguyễn Vân Hạc ôm vòng lấy từ đằng sau, em biết Nguyễn Vân Hạc say rượu, rõ ràng em đã khóa sân viện, sao Nguyễn Vân Hạc lại vào được... mà tại sao Nguyễn Vân Hạc lại biết em ở đây.
Chẳng lẽ Nguyễn Vân Hạc lén lút theo dõi em?
Cảm giác lạnh lẽo túa ra lan tràn sau lưng Lan Trạch, em sốt ruột đến nỗi mặt đỏ bừng, không kìm được sự ức chế, em chưa hề tố cáo, Nguyễn Vân Hạc lại cứ bắt nạt em suốt mãi không thôi,
"Thế tử..." Lan Trạch còn chưa nói hết lời, miệng em đã bị Nguyễn Vân Hạc giơ tay bịt lại, giọng nói hơi trầm của Nguyễn Vân Hạc vang bên tai em.
"Im miệng."
"Ô..." Lan Trạch liều mình vùng vẫy trong cái ôm của Nguyễn Vân Hạc, em cảm nhận được Nguyễn Vân Hạc đang cởi đai lưng của em, mắt em trợn to lên, em lắc đầu, đôi con ngươi ướt nước nóng ruột sắp khóc đến nơi rồi.
Dáng Lan Trạch gầy mảnh, ôm vào lòng chỉ thấy mềm ấm, một bàn tay là đủ vòng hết phần eo, Nguyễn Vân Hạc để bên tay còn lại đi cởi quần áo của thiếu niên trong lòng.
Quần áo đã bị cởi ra mất nửa, Lan Trạch giãy giụa kinh hơn, gắng sức cắn thật mạnh vào lòng bàn tay Nguyễn Vân Hạc, mùi máu tanh ngập cả khoang miệng. Lan Trạch bất chấp hết thảy, chớp lấy thời cơ Nguyễn Vân Hạc lỏng tay ra tiện thế cắn luôn một cái lên mặt Nguyễn Vân Hạc.
Răng em cắm phập vào bằng tất cả sức lực, sao đó đầu em bị Nguyễn Vân Hạc nâng cố định, em phát giác ra hô hấp của Nguyễn Vân Hạc còn nặng nề hơn, hơi thở nóng bỏng phả khắp mặt em, em bị đè vào tường, mắt tối sầm lại.
"Thế tử, ngài say rồi, ngài mau thả nô tài ra..." Lan Trạch quá luống cuống, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, giây phút Nguyễn Vân Hạc định lột quần áo em ra, khóe mắt em liếc thấy thứ gì.
Sau một tiếng "rầm", chỉ do dự đúng một khoảnh khắc mà thôi, Lan Trạch nhấc bình hoa nhắm thẳng vào đầu Nguyễn Vân Hạc.
Trước khi rơi vào hôn mê, Nguyễn Vân Hạc thấp giọng lè nhè một chữ.
"Thích."
Lan Trạch trơ mắt nhìn theo người kia ngã gục, lòng bàn tay em đẫm mồ hôi, muộn màng ý thức được mình xong đời mất rồi.
Bình hoa hãy còn dính máu, nếu Nguyễn Vân Hạc tỉnh lại... Chưa cần Nguyễn Vân Hạc tỉnh lại, chắc chắn Tề Tinh Vũ cũng biết Nguyễn Vân Hạc ở đây, có lẽ sẽ không tha cho em.
Có khả năng em sẽ bị giải vào chiếu ngục.
Vừa nãy Lan Trạch đã sắp hồn bay phách tán, bây giờ lại bắt đầu cuống cuồng, cứng đờ tại chỗ không biết phải làm sao.
Em phải báo cho Tạ Cảnh Đình ư? Em nhớ lại lời Như Ý Như Lễ đã kể, bây giờ em lại gây họa nữa, lúc quay lại trường Tạ Cảnh Đình vừa mới bảo em là nhớ phải ngoan.
Em không ngoan một tí nào.
Lan Trạch như con ruồi mất đầu, em chỉ chần chừ có một lát thôi, cuối cùng xách đèn đi ra khỏi cửa.
Em vẫn nhớ đường đi lần trước, xuyên qua rừng trúc, rừng trúc dốc cao, lần trước em đã bị ngã ở đây, lần này em đặc biệt để ý quan sát dưới chân.
Lan Trạch đến nơi, hình dáng của em hiện tại không thể gọi là lành lặn, lúc này đây em cũng không tìm được ai khác nữa.
Trong sân viện vẫn đang sáng đèn, thị vệ trông thấy em bèn dẫn em vào trong, hoa sen nở bung vươn cao trong đầm hoa, Hạ Ngọc Huyền mở cửa ra, sau khi nhìn thấy rõ người đến thì thoáng ngạc nhiên.
"Lan Trạch?"
Trạng thái Lan Trạch khá là lếch thếch, vừa nãy quần áo của em suýt bị lột hết, lúc chạy ra ngoài em buộc qua loa lại, có thể trông thấy dấu vết ở xương quai xanh cùng cả vệt đỏ ở cổ tay.
Một phần tóc xõa rối, đuôi mắt đỏ ửng cả lên, gương mặt nhỏ thì tái mét, môi mím chặt, lúc ngước mắt nhìn người ta trông mà xót thương.
Lan Trạch thấy mình chạy sang tìm Hạ Ngọc Huyền thật mất mặt, đầu ngón tay trắng mảnh của em khẽ siết, ánh mắt có vẻ tránh né, giọng nói rất thấp.
"Hôm trước... những gì anh nói có còn giá trị không?"
Gió lạnh buổi đêm thổi qua, một chiếc áo choàng được khoác lên người Lan Trạch, Hạ Ngọc Huyền đưa ngón tay lau gò má em, nói với em: "Đương nhiên là có, chuyện gì xảy ra thế này?"
"Có ai bắt nạt Tiểu Trạch à."
Lan Trạch hơi rét thật, em túm lấy áo choàng, kể lại đại khái đầu đuôi sự việc cho Hạ Ngọc Huyền.
"Hôm nay Nguyễn thế tử say rượu đến sân viện tôi... vừa nãy tôi đập ngài ấy ngất xỉu."
"Ra vậy, Phượng Kinh, ngươi đi kiểm tra xem tình hình thế tử thế nào." Hạ Ngọc Huyền dặn dò thị vệ ngoài cửa, rồi nói với Lan Trạch: "Tiểu Trạch, không phải sợ đâu."
Cổ tay Lan Trạch bị nắm lấy, vừa rồi cổ tay em vẫn còn đau, động tác của Hạ Ngọc Huyền rất nhẹ, em do dự giây lát song không giãy, được Hạ Ngọc Huyền dắt vào trong sân.
Hai bên hành lang đều trồng trúc, Hạ Ngọc Huyền rất thích loài thực vật kiên cường thẳng tắp này, trông cảm giác sức sống mãnh liệt.
Bài trí trong phòng rất đơn giản, Hạ Ngọc Huyền thích vẽ tranh, rất nhiều giấy vẽ đặt phía sau bình phong.
Em được kéo ngồi xuống, Hạ Ngọc Huyền lấy cao thuốc ra bôi lên cổ tay cho em, rồi đưa em bình thuốc để em tự bôi những chỗ còn lại.
Phần eo Lan Trạch cũng đau, em vén vạt áo lên ngó thử, có tận mấy vệt dấu tay ở eo, lằn giữa làn da trắng nõn tương đối nhức mắt.
Lúc em tự bôi thuốc thì Hạ Ngọc Huyền chờ ở ngoài.
Từ bên ngoài Hạ Ngọc Huyền có thể trông thấy bóng Lan Trạch, Lan Trạch đang cúi đầu tự bôi thuốc cho mình, ngón tay có phần vụng về, cùng một chỗ mà cứ phải bôi lại mấy lần liền.
"Tiểu Trạch, tối nay em nghỉ ở điện phụ, chốc nữa ta phải ra ngoài."
Hạ Ngọc Huyền gọi Phượng Kinh sang, nói với Lan Trạch: "Nếu có việc gì cứ bảo cậu ấy, ngày mai cứ nghỉ ngơi đi, không cần phải đến lớp."
"Em yên tâm, sẽ không có ai bắt nạt em nữa đâu."
Hạ Ngọc Huyền nói, Lan Trạch đang ngồi bên bàn, trên bàn có hoa lan ngày nào Hạ Ngọc Huyền cũng hái theo thói quen.
Lan Trạch vẫn không rõ những gì Hạ Ngọc Huyền nói có đáng tin hay không, hiện giờ em đã rơi vào đường cùng chỉ có thể chạy sang nhờ cậy Hạ Ngọc Huyền.
Nghe vậy em đáp một tiếng, Phượng Kinh lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho em thay, sự chú ý của em đang dồn vào điểm tâm, chia ra chút xíu cho Hạ Ngọc Huyền.
"Anh phải đi đâu thế." Lan Trạch thuận miệng hỏi một câu.
Hạ Ngọc Huyền không ngờ em sẽ quan tâm, tầm mắt dừng ở em, ánh mắt dịu êm lại.
"Đến điện Kim Loan, vụ án trong tay ta vẫn chưa kết thúc."
Lan Trạch ồ một tiếng, còn lại em không nói nữa, điện phụ vốn không có ai ở, thu xếp dọn dẹp để dùng tạm.
Em nhìn theo Hạ Ngọc Huyền rời đi, gấm thêu chỉ bạc biến mất khỏi tầm mắt.
Em ăn hai miếng điểm tâm, không kịp mang cả búp bê vải của mình nữa, buổi đêm em vẫn còn sợ hãi, nghĩ ngợi lung tung mãi đến lúc trời sắp sáng mới thiếp đi.
Màn sương mịt mù mờ ảo bao phủ kinh thành đêm khuya, hành lang dài phía ngoài điện Kim Loan sáng rực đèn đuốc, thái giám nhấc đèn, trông thấy rõ người đến xong lập tức tiến vào bẩm báo.
"Hoàng thượng, Hạ đại nhân cầu kiến ạ."
Ngoài phố đồn đãi thám hoa lòng dạ như sắt, chưa từng dừng bước trước cung nhân bị trách mắng, cũng chưa bao giờ bố thí cho dân đen bần hàn.
"Vi Trần, điều tra ra rồi à?" Lúc bước ra Cơ Thường chỉ khoác áo ngoài, gã mất ngủ lâu nay, Hạ Ngọc Huyền biết rõ việc này, thường xuyên chờ đến đêm mới tới gặp gã.
Hạ Ngọc Huyền đáp lời: "Vi thần đã tập hợp những điểm đáng ngờ, hoàng thượng đọc xong là hiểu."
"Thủ lĩnh của dư nghiệt Lĩnh Nam trước kia có một thuộc hạ, kẻ này tên là Phương Túc Hòa, có quan hệ dây mơ rễ má với nhà ngoại của Tạ Cảnh Đình. Nay đã trốn thoát khỏi ngục, hiện chưa rõ tung tích."
Hạ Ngọc Huyền: "Hôm ấy Tạ Cảnh Đình không ở ty Trần Gián trong cung, sau đó thần thống kê lại số thị vệ của ty Trần Gián, khoảng tầm hai tháng trước có thêm một người gia nhập."
Cơ Thường nghe xong nói: "Vi Trần, Như Tuyết trước nay cẩn trọng, tất cả những gì ngươi nói đều có dấu vết để tra được."
"Hoàng thượng, tất cả đều có dấu vết đủ để lần theo, đây chính là điểm kì lạ nhất." Hạ Ngọc Huyền nói với Cơ Thường: "Lòng dạ Tạ Cảnh Đình cực kì kín đáo tỉ mỉ, chưa bao giờ để lại cái chuôi cho người khác nắm, đây là thủ đoạn bao lâu nay của hắn."
"Trẫm biết, một thời gian nữa đi Lĩnh Nam, ngươi phải theo cùng luôn đấy."
"Việc này thần nghe theo hoàng thượng sắp xếp." Bàn chính sự xong, Hạ Ngọc Huyền đề cập: "Ở Quốc tử giám thần nhận được rất nhiều bức thư tố cáo tội trạng của tiểu hầu gia."
Nhắc đến Nguyễn Vân Hạc là Cơ Thường nhức đầu, Nguyễn Vân Hạc có thể xem là họ hàng xa của gã, xét vai vế còn lớn hơn gã một lứa, nhưng lại kém gã một tuổi.
"Ngươi xem xét xử lí là được, sau này không phải báo cáo việc của cậu ta với trẫm đâu."
Hạ Ngọc Huyền đáp một tiếng, rũ mắt che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
...
Trời mờ sáng Lan Trạch mới ngủ, hôm sau em dậy sớm, không thể đến lớp, em bèn sang điện bên đọc sách một mình.
Nội dung trong sách được mắt tiếp nhận một lần nhưng lại không tiếp thu vào đầu, sau khi khất nợ mấy bài thì Lan Trạch không theo kịp bài giảng của tiên sinh nữa.
Tuy thế nhưng trên lớp em vẫn ghi chép rất nhiều, em dịch lại từng dòng ghi chú của mình, chưa được bao lâu đã hoa hết cả mắt.
Buổi chiều Hạ Ngọc Huyền quay lại, lúc về còn mang theo điểm tâm cho Lan Trạch. Điểm tâm mua ngoài hàng, sờ vào hãy còn âm ấm.
Lan Trạch đang đói, thế là em giở túi giấy dầu ra, điểm tâm trong túi hé mình, Hạ Ngọc Huyền mua cho em bánh hoa lan.
Hồi bé mẹ đã từng mua bánh hoa lan cho em, em không thích lắm, loại Hạ Ngọc Huyền mua tinh xảo hơn nhiều, mặt trên phủ một lớp mật ong, còn rắc kín vụn bánh nữa.
"Lúc nào tôi quay lại học được." Người về đến nơi là Lan Trạch hỏi ngay.
"Lúc nào đi học cũng được, bài vở của Lan Trạch thế nào rồi, có chỗ nào không hiểu ta có thể kèm Lan Trạch."
Lan Trạch không nói gì, mồm em đầy bánh hoa lan, mùi vị ngon hơn hẳn em nghĩ, ngậm vào là tan, vị ngọt lan tràn ra khắp khoang miệng.
Nghe vậy em nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái, vẻ ngoài Hạ Ngọc Huyền nữ tính, ngày xưa ở Từ Châu đã được con gái yêu mến lắm. Khi ấy con gái nhà huyện lệnh muốn kết thông gia, thái độ của Hạ Ngọc Huyền nhạt nhòa trung lập, sau ấy việc này cứ vậy trôi đi.
"Anh nói vậy... anh giải quyết Nguyễn thế tử rồi à?" Tự dưng Lan Trạch thấy mình cứ giống kẻ xấu xúi bẩy thế nào, rõ ràng em mới là người bị hại, em tương đối lo lắng.
"Sau này cậu ta sẽ không ở Quốc tử giám nữa, ít nhất là trong thời gian ngắn, Lan Trạch cứ việc yên tâm." Hạ Ngọc Huyền nâng ngón tay phất vụn bánh ở khóe môi cho em.
Lan Trạch thấy hơi mất tự nhiên, đầu ngón tay em chà xát mép ống tay áo, không hề thấy nhẹ nhõm, em ngó Hạ Ngọc Huyền đôi ba lần rồi nghiêng mặt tránh đi.
"Thế anh muốn tôi làm gì."
Em đâu có ngốc, nếu đã đến nhờ Hạ Ngọc Huyền, dĩ nhiên em biết thế thì em với Hạ Ngọc Huyền sẽ dây dưa mập mờ, nếu muốn tính toán rạch ròi thì cần nói rõ ra từ đầu.
"Tiểu Trạch, không cần em phải làm gì hết, ai bắt nạt em thì chúng vốn đã đáng chết rồi."
Tay Lan Trạch bị cầm lấy, Hạ Ngọc Huyền đặt ngón tay em bên môi mình, khóe môi khẽ khàng chạm một cái.
"Em chỉ cần làm những gì em muốn làm là được."
Cảm giác nhiệt độ vừa phải lan vào đầu ngón tay Lan Trạch, Hạ Ngọc Huyền rũ mắt hôn lên mu bàn tay em, em hơi bứt rứt bồn chồn.
Mặt em ửng đỏ lên, gương mặt Tạ Cảnh Đình hiện ra trong đầu, tự dưng thoáng chột dạ trong lòng đầy khó hiểu, không biết tại sao lại chột dạ.
Lan Trạch rụt tay về, đáy mắt em trong vắt, soi bóng gương mặt Hạ Ngọc Huyền, em nhấn mạnh: "Chính anh nói đấy nhé... không cần tôi phải làm gì cả."
"Đừng để sau này lại đến tìm tôi."
"Mấy hôm nữa là hết kì học ở Quốc tử giám, lễ Thất tịch... ta sang đón Tiểu Trạch."
Lan Trạch vẫn chưa làm hết bài tập, giai đoạn nghỉ của Quốc tử giám rất dài, em biết ngay Hạ Ngọc Huyền sẽ không cho qua dễ thế đâu mà.
Thời gian được nghỉ em toàn ở lại cạnh Tạ Cảnh Đình, lần trước em vừa mới nói với Tạ Cảnh Đình rằng Hạ Ngọc Huyền không phải người tốt lành gì xong, nếu Tạ Cảnh Đình mà biết...
Đầu ngón tay Lan Trạch cuộn tròn lại không kiềm chế được, nếu để Tạ Cảnh Đình biết, có lẽ Tạ Cảnh Đình sẽ thấy em hư hỏng.
Lần trước Tạ Cảnh Đình đã nhắc nhở em, không được dùng vẻ ngoài làm điều kiện trao đổi.
"Đốc chủ ở trong phủ, ngài ấy không cho tôi ra ngoài tùy ý." Lan Trạch kiếm cớ, tầm mắt cứ nhìn đi đâu đâu.
Con ngươi của Hạ Ngọc Huyền có màu rất nhạt, lúc này đây đang ánh chiếu một lớp bóng ngược, nói với em: "Ta sẽ chọn ngày hắn không ở nhà để gặp Lan Trạch."
"Tiểu Trạch ở trong phủ hắn, tại sao hắn không chịu cho Tiểu Trạch ra ngoài."
Lan Trạch trả lời: "Đốc chủ lo cho tôi."
"Ra vậy." Hạ Ngọc Huyền nói: "Tạ Cảnh Đình bác ái xưa giờ, Tiểu Trạch cũng nằm trong số đó."
Giọng nói chuyện của Hạ Ngọc Huyền rất tích cực, nhưng không rõ vì sao Lan Trạch nghe cứ thấy không thoải mái lắm, em nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái, nghẹn lời không biết nói gì cho phải, mất hứng đáp trả một câu.
"Dĩ nhiên, đốc chủ nhân từ thiên hạ, đâu có mê mệt theo đuổi quyền lực như anh."
————
Chương 36: Tạ Cảnh Đình bác ái xưa giờ
Lan Trạch không biết là hôm qua mình đã khóc cả buổi trong lòng Tạ Cảnh Đình, em quấn quít mãi, lúc bị Thường Khanh khênh đi còn cứ níu kéo tay áo Tạ Cảnh Đình suốt.
Hôm trước được đút canh giải rượu, lúc tỉnh dậy Lan Trạch không khó chịu lắm, em tự đánh răng rửa mặt, đã quên sạch sẽ mọi chuyện sau khi thiếp ngủ.
Kí ức của em vẫn dừng ở đoạn Thường Khanh đưa điểm tâm cho em xong em ôm cột ngủ mất.
Hình như nằm mơ thấy Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch nghĩ ngợi, em đã thu dọn gọn ghẽ tay nải nhỏ của mình từ lâu, có mỗi mấy thứ em cần mang theo, nhưng buổi sáng chẳng có ai đến đón em cả.
Em ra ngoài hỏi thị vệ, Tạ Cảnh Đình không ở đây, đang bận rộn đâu nữa không biết, hình như lúc nào Tạ Cảnh Đình cũng rất bận bịu.
Hai hôm sau em mới gặp được Tạ Cảnh Đình, hai hôm sau là em phải về Quốc tử giám rồi. Tạ Cảnh Đình chưa hề đưa em đi mà còn tiễn em đến Quốc tử giám, không rõ có ý định gì.
Ba ngày rồi em mới nhìn thấy Tạ Cảnh Đình, đồ đạc của em đã dọn hết, chân sắp khỏi hẳn, bây giờ đi đứng tàm tạm rồi.
Thường Khanh bế em lên xe ngựa, em ngồi vào góc, lướt mắt thấy phần hông Tạ Cảnh Đình còn đang treo lệnh bài ngọc, chắc là vừa từ ngoài thành về.
"Đốc chủ đưa nô tài đi học ạ?" Lan Trạch hỏi, em quan sát Tạ Cảnh Đình thật kĩ, Tạ Cảnh Đình ừ một tiếng, tầm mắt ôn hòa liếc qua khóe môi em.
Lan Trạch để ý thấy dưới mắt Tạ Cảnh Đình có quầng thâm rất nhạt, chắc mấy hôm nay chưa nghỉ ngơi đầy đủ.
Tạ Cảnh Đình nói với em: "Ở Quốc tử giám Lan Trạch nhớ ngoan, có việc gì thì viết thư."
Lan Trạch ò một tiếng, em tính thử ngày giờ, Nguyễn Vân Hạc đã được thả ra khỏi chiếu ngục, cơ mà chưa đi học, nếu đến lớp em còn phải đối mặt với Nguyễn Vân Hạc.
Em có lắm chuyện phiền não quá đi, ban đầu định kể những việc này cho Tạ Cảnh Đình, sau khi biết tin Tạ Cảnh Đình sắp đưa em đi thì em chẳng có ý định nói nữa.
"Nô tài biết rồi ạ." Lan Trạch nói.
Một lúc lâu sau Tạ Cảnh Đình hỏi tiếp: "Thiếu tiền thì nói với Thường Khanh."
Lan Trạch ngó nghiêng Tạ Cảnh Đình mấy lần liền, trước kia Tạ Cảnh Đình chưa từng nói câu này, vậy giờ nghĩa là sao nhỉ.
Em không hiểu rõ suy nghĩ của Tạ Cảnh Đình cho lắm, Tạ Cảnh Đình thông minh hơn em nhiều, em không đoán được.
Lúc đến Quốc tử giám Lan Trạch nhì nhèo kì kèo không muốn vào trong, em vô thức quay đầu lại phát hiện ra xe ngựa vẫn đang dừng nguyên chỗ cũ, bóng người thấp thoáng lờ mờ sau cửa sổ xe.
Bên trong xe Tạ Cảnh Đình có thể quan sát thấy động tác chậm rì của Lan Trạch, có vẻ bé con không muốn đi học cho lắm, đôi mắt trong veo lẫn thêm sự quyến luyến tiếc nuối, gần như sắp dao động tinh thần người ta.
Chỉ giây lát, bóng người kia đã quay lại, Lan Trạch đi khập khiễng đến trước xe ngựa.
Giọng nói hơi thấp vang lên, Lan Trạch nhỏ giọng hỏi, "Lần sau đốc chủ có còn đến đón nô tài không ạ."
Tạ Cảnh Đình trả lời: "Nếu ở kinh thành thì sẽ đến."
Câu này xem như đảm bảo, Lan Trạch nhìn Tạ Cảnh Đình mấy lần, con ngươi sáng bừng lên, dạ một tiếng rồi tung tăng hớn hở đi vào trong.
Lan Trạch không tớn được bao lâu, niềm vui của em đứt phựt khi đụng phải Nguyễn Vân Hạc.
Thường thì Nguyễn Vân Hạc sẽ không đến lớp buổi tối, nhưng hôm nay Nguyễn Vân Hạc lại có mặt.
Nguyễn Vân Hạc và Tề Tinh Vũ bị tống vào chiếu ngục cùng nhau, Lan Trạch thấy không thể đổ cho em được, lúc ấy em có làm gì đâu, nhưng chưa biết chừng Nguyễn Vân Hạc sẽ giận cá chém thớt em.
Lúc ấy em giận dỗi bỏ đi, trông biểu cảm của Nguyễn Vân Hạc rất đáng sợ.
"Trông ai kia kìa... Lan Trạch vẫn phải đi học cơ à? Sao hôm nay không bảo Hạ đại nhân đưa nó sang nhỉ, đốc chủ có biết nó đang tính tìm đường khác ở Quốc tử giám không thế."
Vị trí của Tề Tinh Vũ với em chỉ cách có một lối đi, câu này cố tình để em nghe, lúc ấy Hạ Ngọc Huyền dẫn em đi, đến đồ ngốc còn nhìn ra được điểm tế nhị nữa là.
Lan Trạch không muốn để ý đến Tề Tinh Vũ, em ngồi trước mặt Nguyễn Vân Hạc, tầm mắt của Nguyễn Vân Hạc nhắm thẳng vào em, em không quay đầu lại cũng cảm nhận được sự mãnh liệt của nó, ánh mắt như lưỡi đao sắc mỏng sượt lên người em.
Suốt cả tiết Lan Trạch như ngồi trên bàn chông, tiếng chuông hết giờ vang cái là em đứng dậy ngay lập tức, chưa đợi em đứng lên hẳn đã có một bàn tay to lớn đè bả vai em lại.
Tề Tinh Vũ ấn em ngồi về chỗ.
"Lan Trạch, đi đâu mà vội thế, chuyện lần trước chưa xong đâu nhé, tốt xấu gì mày cũng phải cho thế tử một lời giải thích."
Vai Lan Trạch đau nhói, em ôm sách vở của mình, quan sát xung quanh, các bạn học gần đó xì xào bàn luận nhưng đa số chỉ liếc một cái rồi bỏ đi.
||||| Truyện đề cử: |||||
Không ai sẵn lòng lo chuyện bao đồng hết.
Bóng đen phủ lên, Lan Trạch nhìn sang Nguyễn Vân Hạc theo phản xạ, lông mi run run, "Nô tài giải thích gì cho thế tử chứ ạ."
"Chính hai người bảo tôi là có giấy tờ, bị bắt cũng không liên quan gì đến tôi."
Tề Tinh Vũ vẫn đang ấn vai em, tùy tiện hỏi, "Thế quan hệ của mày với Hạ Ngọc Huyền là gì, có phải mày trèo lên giường hắn không... Tạ Cảnh Đình đã biết mày đi dụ dỗ đàn ông như này chưa?"
Lan Trạch vẫn chưa biết mấy hôm trước lúc Hạ Ngọc Huyền bế em rất nhiều người trông thấy, việc này đã bí mật lan truyền thần tốc sùng sục cả lên rồi.
Nghe thế em trợn to mắt lên, suýt thì tưởng là mình nghe nhầm, ngay sau đó cơn phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực, tại sao mở miệng là thốt ra được những lời thế này, em dụ dỗ người khác bao giờ.
"Chuyện của nô tài thì liên quan gì đến Tề công tử."
Lan Trạch biết Tề Tinh Vũ hỏi thế cũng theo ý của Nguyễn Vân Hạc, em nhớ lại hôm ấy Nguyễn Vân Hạc xúc phạm em, em còn chưa buồn chấp Nguyễn Vân Hạc, sao Nguyễn Vân Hạc cứ nhất quyết phải gây sự với em hết lần này đến lần khác như thế?
Cứ như có thứ gì đang tắc nghẹn ở đáy lòng em, em bực tức nói: "Nô tài dụ dỗ người khác thì đã làm sao, không liên quan đến Tề công tử Nguyễn thế tử, nếu hai người ngứa mắt cứ việc đi mách lẻo với tiên sinh, chẳng phải hai người giỏi mách lẻo sau lưng nhất đấy à?"
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lan Trạch phản chiếu gương mặt Tề Tinh Vũ lẫn góc mặt nghiêng của Nguyễn Vân Hạc, em xả được câu này xong cảm giác bức xúc miễn cưỡng tan đi phần nào.
"Lan Trạch, mày nói ai thích mách lẻo... Nhắc lại lần nữa."
Tề Tinh Vũ chưa chất vấn xong, con ngươi màu nâu đậm của Nguyễn Vân Hạc bên cạnh nhìn thẳng vào Lan Trạch, bầu không khí dần lạnh lẽo, cậu ta âm u mở miệng.
"Ngươi để hắn chạm vào rồi?"
Mặt Lan Trạch đỏ ửng lên, em có bị người khác chạm vào hay chưa thì liên quan quái gì đến Nguyễn Vân Hạc. Giọng điệu Nguyễn Vân Hạc như kiểu em là gì của cậu ta không bằng, rõ ràng bây giờ mối quan hệ giữa hai người có bắn đại bác cũng chẳng tới.
"Chạm vào thì làm sao, bọn tôi quen nhau từ hồi xưa lận, lúc mười ba tuổi tôi đã hôn hắn rồi. Nô tài muốn gần gũi với ai thì sẽ gần gũi với người đó, thế tử lấy đâu ra tư cách mà quản lí nô tài?"
Lúc tâm trạng dâng cao máu dồn lên não Lan Trạch nói năng rất bất chấp bạt mạng, cơn giận tích lũy suốt bao lâu nay bùng nổ, em không nhịn được nói: "Thế tử bớt lo chuyện bao đồng của nô tài đi, cẩn thận nô tài nói với đốc chủ đấy."
Hình như Nguyễn Vân Hạc rất để ý đến hình tượng của mình trong lòng Tạ Cảnh Đình, không thì sau lần trước quay về cũng đã chả làm lơ em thế.
Sắc trời bên ngoài đã tối mịt, bầu không khí trong phòng học đúng đã lao thẳng xuống âm độ, Lan Trạch bê sách vở của mình chuẩn bị đứng dậy, em vừa đứng lên thì bị Nguyễn Vân Hạc tóm lấy cổ tay bằng lực rất mạnh.
Cổ tay Lan Trạch lại gặp tai ương, Nguyễn Vân Hạc trông thì vẻ vang đấy mà thực chất là gã vũ phu, cứ trái ý là quay sang trao đổi bằng tác động vật lý. Hận nỗi Lan Trạch không đánh lại cậu ta, không thì chắc chắn em phải tẩn Nguyễn Vân Hạc một trận trước tiên.
"Thế tử, bỏ tay ra." Lan Trạch hơi bực mình, em nhìn Nguyễn Vân Hạc, giọng chả có sức nặng là mấy.
"Để hắn chạm vào những đâu rồi." Nguyễn Vân Hạc quan sát em từ trên xuống dưới, ánh mắt lướt qua môi cùng xương đòn Lan Trạch. Màu môi Lan Trạch rất đỏ, tươi đẹp hơn cả nhành hoa, thân hình gầy mảnh khiến xương quai xanh nổi gồ lên rất rõ, đường nét mềm mượt tựa như ngọc lạnh.
Lan Trạch kinh hãi nổi da gà vì tầm mắt đánh giá của Nguyễn Vân Hạc, em lùi ra sau theo bản năng, "Thế tử, ngài bỏ ra..."
"Tại sao thế tử phải để ý đến việc nô tài đã bị người khác chạm vào chưa đến mức đấy... chẳng lẽ thế tử thích nô tài à."
Lan Trạch hỏi thành tiếng, giọng em rất thấp, em ngẩng mặt lên, phát giác ra động tác của Nguyễn Vân Hạc khựng lại giây lát.
"Nếu không thích tôi thì không phải hỏi nô tài những câu thế này nữa đâu ạ, nô tài không do thế tử quản lí."
Tranh thủ lúc Nguyễn Vân Hạc mất tập trung Lan Trạch lập tức giãy ra, em lui liền tù tì mấy bước ra sau, sách vở vừa nãy đang cầm đã rơi hết xuống đất, em tự nhặt lên.
Đèn trong phòng học đã tắt, đèn đuốc bên ngoài hành lang sáng rực, biểu cảm của Nguyễn Vân Hạc tương đối vặn vẹo.
Nhặt sách xong Lan Trạch chạy đi ngay, lúc ra được ngoài tay em vẫn còn đang run, em đi cà nhắc xa dần phòng học, dọc đường chân cứ hơi đau.
Buổi tối hôm ấy em trằn trọc trở mình không ngủ được, lo lắng vì chuyện Nguyễn Vân Hạc, có lẽ lời chất vấn của em hôm ấy đã có tác dụng, sau đó Nguyễn Vân Hạc không dây vào em nữa.
Hai người nước sông không phạm nước giếng, Lan Trạch không dám nói cho Tạ Cảnh Đình chuyện này. Tạ Cảnh Đình đã định đưa em đi rồi, hơn nữa có lẽ đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, xét cho cùng em cũng không bị thương, chỉ khó xử mất một hồi.
Lan Trạch nghĩ vậy, mãi cho đến một hôm em về sân viện như thường lệ, sân của em ở hậu viện, tương đối xa, việc đầu tiên em làm sau khi vào phòng là tìm nến.
Em vừa mới bỏ sách vở xuống, không để ý thấy có người đằng sau cánh cửa, vào lúc em xoay người, một bóng hình đè lên từ phía sau, mùi rượu nồng nặc ập thẳng vào em.
Lan Trạch hét lên từ cổ họng, em sợ run bắn người, phần eo bị người khác bấu lấy rất mạnh, khóe mắt thoáng thấy sống mũi cao thẳng, trên nữa là đôi con ngươi sâu kín nguy hiểm.
"Nguyễn thế tử... ngài làm gì thế..."
Em bị Nguyễn Vân Hạc ôm vòng lấy từ đằng sau, em biết Nguyễn Vân Hạc say rượu, rõ ràng em đã khóa sân viện, sao Nguyễn Vân Hạc lại vào được... mà tại sao Nguyễn Vân Hạc lại biết em ở đây.
Chẳng lẽ Nguyễn Vân Hạc lén lút theo dõi em?
Cảm giác lạnh lẽo túa ra lan tràn sau lưng Lan Trạch, em sốt ruột đến nỗi mặt đỏ bừng, không kìm được sự ức chế, em chưa hề tố cáo, Nguyễn Vân Hạc lại cứ bắt nạt em suốt mãi không thôi,
"Thế tử..." Lan Trạch còn chưa nói hết lời, miệng em đã bị Nguyễn Vân Hạc giơ tay bịt lại, giọng nói hơi trầm của Nguyễn Vân Hạc vang bên tai em.
"Im miệng."
"Ô..." Lan Trạch liều mình vùng vẫy trong cái ôm của Nguyễn Vân Hạc, em cảm nhận được Nguyễn Vân Hạc đang cởi đai lưng của em, mắt em trợn to lên, em lắc đầu, đôi con ngươi ướt nước nóng ruột sắp khóc đến nơi rồi.
Dáng Lan Trạch gầy mảnh, ôm vào lòng chỉ thấy mềm ấm, một bàn tay là đủ vòng hết phần eo, Nguyễn Vân Hạc để bên tay còn lại đi cởi quần áo của thiếu niên trong lòng.
Quần áo đã bị cởi ra mất nửa, Lan Trạch giãy giụa kinh hơn, gắng sức cắn thật mạnh vào lòng bàn tay Nguyễn Vân Hạc, mùi máu tanh ngập cả khoang miệng. Lan Trạch bất chấp hết thảy, chớp lấy thời cơ Nguyễn Vân Hạc lỏng tay ra tiện thế cắn luôn một cái lên mặt Nguyễn Vân Hạc.
Răng em cắm phập vào bằng tất cả sức lực, sao đó đầu em bị Nguyễn Vân Hạc nâng cố định, em phát giác ra hô hấp của Nguyễn Vân Hạc còn nặng nề hơn, hơi thở nóng bỏng phả khắp mặt em, em bị đè vào tường, mắt tối sầm lại.
"Thế tử, ngài say rồi, ngài mau thả nô tài ra..." Lan Trạch quá luống cuống, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, giây phút Nguyễn Vân Hạc định lột quần áo em ra, khóe mắt em liếc thấy thứ gì.
Sau một tiếng "rầm", chỉ do dự đúng một khoảnh khắc mà thôi, Lan Trạch nhấc bình hoa nhắm thẳng vào đầu Nguyễn Vân Hạc.
Trước khi rơi vào hôn mê, Nguyễn Vân Hạc thấp giọng lè nhè một chữ.
"Thích."
Lan Trạch trơ mắt nhìn theo người kia ngã gục, lòng bàn tay em đẫm mồ hôi, muộn màng ý thức được mình xong đời mất rồi.
Bình hoa hãy còn dính máu, nếu Nguyễn Vân Hạc tỉnh lại... Chưa cần Nguyễn Vân Hạc tỉnh lại, chắc chắn Tề Tinh Vũ cũng biết Nguyễn Vân Hạc ở đây, có lẽ sẽ không tha cho em.
Có khả năng em sẽ bị giải vào chiếu ngục.
Vừa nãy Lan Trạch đã sắp hồn bay phách tán, bây giờ lại bắt đầu cuống cuồng, cứng đờ tại chỗ không biết phải làm sao.
Em phải báo cho Tạ Cảnh Đình ư? Em nhớ lại lời Như Ý Như Lễ đã kể, bây giờ em lại gây họa nữa, lúc quay lại trường Tạ Cảnh Đình vừa mới bảo em là nhớ phải ngoan.
Em không ngoan một tí nào.
Lan Trạch như con ruồi mất đầu, em chỉ chần chừ có một lát thôi, cuối cùng xách đèn đi ra khỏi cửa.
Em vẫn nhớ đường đi lần trước, xuyên qua rừng trúc, rừng trúc dốc cao, lần trước em đã bị ngã ở đây, lần này em đặc biệt để ý quan sát dưới chân.
Lan Trạch đến nơi, hình dáng của em hiện tại không thể gọi là lành lặn, lúc này đây em cũng không tìm được ai khác nữa.
Trong sân viện vẫn đang sáng đèn, thị vệ trông thấy em bèn dẫn em vào trong, hoa sen nở bung vươn cao trong đầm hoa, Hạ Ngọc Huyền mở cửa ra, sau khi nhìn thấy rõ người đến thì thoáng ngạc nhiên.
"Lan Trạch?"
Trạng thái Lan Trạch khá là lếch thếch, vừa nãy quần áo của em suýt bị lột hết, lúc chạy ra ngoài em buộc qua loa lại, có thể trông thấy dấu vết ở xương quai xanh cùng cả vệt đỏ ở cổ tay.
Một phần tóc xõa rối, đuôi mắt đỏ ửng cả lên, gương mặt nhỏ thì tái mét, môi mím chặt, lúc ngước mắt nhìn người ta trông mà xót thương.
Lan Trạch thấy mình chạy sang tìm Hạ Ngọc Huyền thật mất mặt, đầu ngón tay trắng mảnh của em khẽ siết, ánh mắt có vẻ tránh né, giọng nói rất thấp.
"Hôm trước... những gì anh nói có còn giá trị không?"
Gió lạnh buổi đêm thổi qua, một chiếc áo choàng được khoác lên người Lan Trạch, Hạ Ngọc Huyền đưa ngón tay lau gò má em, nói với em: "Đương nhiên là có, chuyện gì xảy ra thế này?"
"Có ai bắt nạt Tiểu Trạch à."
Lan Trạch hơi rét thật, em túm lấy áo choàng, kể lại đại khái đầu đuôi sự việc cho Hạ Ngọc Huyền.
"Hôm nay Nguyễn thế tử say rượu đến sân viện tôi... vừa nãy tôi đập ngài ấy ngất xỉu."
"Ra vậy, Phượng Kinh, ngươi đi kiểm tra xem tình hình thế tử thế nào." Hạ Ngọc Huyền dặn dò thị vệ ngoài cửa, rồi nói với Lan Trạch: "Tiểu Trạch, không phải sợ đâu."
Cổ tay Lan Trạch bị nắm lấy, vừa rồi cổ tay em vẫn còn đau, động tác của Hạ Ngọc Huyền rất nhẹ, em do dự giây lát song không giãy, được Hạ Ngọc Huyền dắt vào trong sân.
Hai bên hành lang đều trồng trúc, Hạ Ngọc Huyền rất thích loài thực vật kiên cường thẳng tắp này, trông cảm giác sức sống mãnh liệt.
Bài trí trong phòng rất đơn giản, Hạ Ngọc Huyền thích vẽ tranh, rất nhiều giấy vẽ đặt phía sau bình phong.
Em được kéo ngồi xuống, Hạ Ngọc Huyền lấy cao thuốc ra bôi lên cổ tay cho em, rồi đưa em bình thuốc để em tự bôi những chỗ còn lại.
Phần eo Lan Trạch cũng đau, em vén vạt áo lên ngó thử, có tận mấy vệt dấu tay ở eo, lằn giữa làn da trắng nõn tương đối nhức mắt.
Lúc em tự bôi thuốc thì Hạ Ngọc Huyền chờ ở ngoài.
Từ bên ngoài Hạ Ngọc Huyền có thể trông thấy bóng Lan Trạch, Lan Trạch đang cúi đầu tự bôi thuốc cho mình, ngón tay có phần vụng về, cùng một chỗ mà cứ phải bôi lại mấy lần liền.
"Tiểu Trạch, tối nay em nghỉ ở điện phụ, chốc nữa ta phải ra ngoài."
Hạ Ngọc Huyền gọi Phượng Kinh sang, nói với Lan Trạch: "Nếu có việc gì cứ bảo cậu ấy, ngày mai cứ nghỉ ngơi đi, không cần phải đến lớp."
"Em yên tâm, sẽ không có ai bắt nạt em nữa đâu."
Hạ Ngọc Huyền nói, Lan Trạch đang ngồi bên bàn, trên bàn có hoa lan ngày nào Hạ Ngọc Huyền cũng hái theo thói quen.
Lan Trạch vẫn không rõ những gì Hạ Ngọc Huyền nói có đáng tin hay không, hiện giờ em đã rơi vào đường cùng chỉ có thể chạy sang nhờ cậy Hạ Ngọc Huyền.
Nghe vậy em đáp một tiếng, Phượng Kinh lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho em thay, sự chú ý của em đang dồn vào điểm tâm, chia ra chút xíu cho Hạ Ngọc Huyền.
"Anh phải đi đâu thế." Lan Trạch thuận miệng hỏi một câu.
Hạ Ngọc Huyền không ngờ em sẽ quan tâm, tầm mắt dừng ở em, ánh mắt dịu êm lại.
"Đến điện Kim Loan, vụ án trong tay ta vẫn chưa kết thúc."
Lan Trạch ồ một tiếng, còn lại em không nói nữa, điện phụ vốn không có ai ở, thu xếp dọn dẹp để dùng tạm.
Em nhìn theo Hạ Ngọc Huyền rời đi, gấm thêu chỉ bạc biến mất khỏi tầm mắt.
Em ăn hai miếng điểm tâm, không kịp mang cả búp bê vải của mình nữa, buổi đêm em vẫn còn sợ hãi, nghĩ ngợi lung tung mãi đến lúc trời sắp sáng mới thiếp đi.
Màn sương mịt mù mờ ảo bao phủ kinh thành đêm khuya, hành lang dài phía ngoài điện Kim Loan sáng rực đèn đuốc, thái giám nhấc đèn, trông thấy rõ người đến xong lập tức tiến vào bẩm báo.
"Hoàng thượng, Hạ đại nhân cầu kiến ạ."
Ngoài phố đồn đãi thám hoa lòng dạ như sắt, chưa từng dừng bước trước cung nhân bị trách mắng, cũng chưa bao giờ bố thí cho dân đen bần hàn.
"Vi Trần, điều tra ra rồi à?" Lúc bước ra Cơ Thường chỉ khoác áo ngoài, gã mất ngủ lâu nay, Hạ Ngọc Huyền biết rõ việc này, thường xuyên chờ đến đêm mới tới gặp gã.
Hạ Ngọc Huyền đáp lời: "Vi thần đã tập hợp những điểm đáng ngờ, hoàng thượng đọc xong là hiểu."
"Thủ lĩnh của dư nghiệt Lĩnh Nam trước kia có một thuộc hạ, kẻ này tên là Phương Túc Hòa, có quan hệ dây mơ rễ má với nhà ngoại của Tạ Cảnh Đình. Nay đã trốn thoát khỏi ngục, hiện chưa rõ tung tích."
Hạ Ngọc Huyền: "Hôm ấy Tạ Cảnh Đình không ở ty Trần Gián trong cung, sau đó thần thống kê lại số thị vệ của ty Trần Gián, khoảng tầm hai tháng trước có thêm một người gia nhập."
Cơ Thường nghe xong nói: "Vi Trần, Như Tuyết trước nay cẩn trọng, tất cả những gì ngươi nói đều có dấu vết để tra được."
"Hoàng thượng, tất cả đều có dấu vết đủ để lần theo, đây chính là điểm kì lạ nhất." Hạ Ngọc Huyền nói với Cơ Thường: "Lòng dạ Tạ Cảnh Đình cực kì kín đáo tỉ mỉ, chưa bao giờ để lại cái chuôi cho người khác nắm, đây là thủ đoạn bao lâu nay của hắn."
"Trẫm biết, một thời gian nữa đi Lĩnh Nam, ngươi phải theo cùng luôn đấy."
"Việc này thần nghe theo hoàng thượng sắp xếp." Bàn chính sự xong, Hạ Ngọc Huyền đề cập: "Ở Quốc tử giám thần nhận được rất nhiều bức thư tố cáo tội trạng của tiểu hầu gia."
Nhắc đến Nguyễn Vân Hạc là Cơ Thường nhức đầu, Nguyễn Vân Hạc có thể xem là họ hàng xa của gã, xét vai vế còn lớn hơn gã một lứa, nhưng lại kém gã một tuổi.
"Ngươi xem xét xử lí là được, sau này không phải báo cáo việc của cậu ta với trẫm đâu."
Hạ Ngọc Huyền đáp một tiếng, rũ mắt che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
...
Trời mờ sáng Lan Trạch mới ngủ, hôm sau em dậy sớm, không thể đến lớp, em bèn sang điện bên đọc sách một mình.
Nội dung trong sách được mắt tiếp nhận một lần nhưng lại không tiếp thu vào đầu, sau khi khất nợ mấy bài thì Lan Trạch không theo kịp bài giảng của tiên sinh nữa.
Tuy thế nhưng trên lớp em vẫn ghi chép rất nhiều, em dịch lại từng dòng ghi chú của mình, chưa được bao lâu đã hoa hết cả mắt.
Buổi chiều Hạ Ngọc Huyền quay lại, lúc về còn mang theo điểm tâm cho Lan Trạch. Điểm tâm mua ngoài hàng, sờ vào hãy còn âm ấm.
Lan Trạch đang đói, thế là em giở túi giấy dầu ra, điểm tâm trong túi hé mình, Hạ Ngọc Huyền mua cho em bánh hoa lan.
Hồi bé mẹ đã từng mua bánh hoa lan cho em, em không thích lắm, loại Hạ Ngọc Huyền mua tinh xảo hơn nhiều, mặt trên phủ một lớp mật ong, còn rắc kín vụn bánh nữa.
"Lúc nào tôi quay lại học được." Người về đến nơi là Lan Trạch hỏi ngay.
"Lúc nào đi học cũng được, bài vở của Lan Trạch thế nào rồi, có chỗ nào không hiểu ta có thể kèm Lan Trạch."
Lan Trạch không nói gì, mồm em đầy bánh hoa lan, mùi vị ngon hơn hẳn em nghĩ, ngậm vào là tan, vị ngọt lan tràn ra khắp khoang miệng.
Nghe vậy em nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái, vẻ ngoài Hạ Ngọc Huyền nữ tính, ngày xưa ở Từ Châu đã được con gái yêu mến lắm. Khi ấy con gái nhà huyện lệnh muốn kết thông gia, thái độ của Hạ Ngọc Huyền nhạt nhòa trung lập, sau ấy việc này cứ vậy trôi đi.
"Anh nói vậy... anh giải quyết Nguyễn thế tử rồi à?" Tự dưng Lan Trạch thấy mình cứ giống kẻ xấu xúi bẩy thế nào, rõ ràng em mới là người bị hại, em tương đối lo lắng.
"Sau này cậu ta sẽ không ở Quốc tử giám nữa, ít nhất là trong thời gian ngắn, Lan Trạch cứ việc yên tâm." Hạ Ngọc Huyền nâng ngón tay phất vụn bánh ở khóe môi cho em.
Lan Trạch thấy hơi mất tự nhiên, đầu ngón tay em chà xát mép ống tay áo, không hề thấy nhẹ nhõm, em ngó Hạ Ngọc Huyền đôi ba lần rồi nghiêng mặt tránh đi.
"Thế anh muốn tôi làm gì."
Em đâu có ngốc, nếu đã đến nhờ Hạ Ngọc Huyền, dĩ nhiên em biết thế thì em với Hạ Ngọc Huyền sẽ dây dưa mập mờ, nếu muốn tính toán rạch ròi thì cần nói rõ ra từ đầu.
"Tiểu Trạch, không cần em phải làm gì hết, ai bắt nạt em thì chúng vốn đã đáng chết rồi."
Tay Lan Trạch bị cầm lấy, Hạ Ngọc Huyền đặt ngón tay em bên môi mình, khóe môi khẽ khàng chạm một cái.
"Em chỉ cần làm những gì em muốn làm là được."
Cảm giác nhiệt độ vừa phải lan vào đầu ngón tay Lan Trạch, Hạ Ngọc Huyền rũ mắt hôn lên mu bàn tay em, em hơi bứt rứt bồn chồn.
Mặt em ửng đỏ lên, gương mặt Tạ Cảnh Đình hiện ra trong đầu, tự dưng thoáng chột dạ trong lòng đầy khó hiểu, không biết tại sao lại chột dạ.
Lan Trạch rụt tay về, đáy mắt em trong vắt, soi bóng gương mặt Hạ Ngọc Huyền, em nhấn mạnh: "Chính anh nói đấy nhé... không cần tôi phải làm gì cả."
"Đừng để sau này lại đến tìm tôi."
"Mấy hôm nữa là hết kì học ở Quốc tử giám, lễ Thất tịch... ta sang đón Tiểu Trạch."
Lan Trạch vẫn chưa làm hết bài tập, giai đoạn nghỉ của Quốc tử giám rất dài, em biết ngay Hạ Ngọc Huyền sẽ không cho qua dễ thế đâu mà.
Thời gian được nghỉ em toàn ở lại cạnh Tạ Cảnh Đình, lần trước em vừa mới nói với Tạ Cảnh Đình rằng Hạ Ngọc Huyền không phải người tốt lành gì xong, nếu Tạ Cảnh Đình mà biết...
Đầu ngón tay Lan Trạch cuộn tròn lại không kiềm chế được, nếu để Tạ Cảnh Đình biết, có lẽ Tạ Cảnh Đình sẽ thấy em hư hỏng.
Lần trước Tạ Cảnh Đình đã nhắc nhở em, không được dùng vẻ ngoài làm điều kiện trao đổi.
"Đốc chủ ở trong phủ, ngài ấy không cho tôi ra ngoài tùy ý." Lan Trạch kiếm cớ, tầm mắt cứ nhìn đi đâu đâu.
Con ngươi của Hạ Ngọc Huyền có màu rất nhạt, lúc này đây đang ánh chiếu một lớp bóng ngược, nói với em: "Ta sẽ chọn ngày hắn không ở nhà để gặp Lan Trạch."
"Tiểu Trạch ở trong phủ hắn, tại sao hắn không chịu cho Tiểu Trạch ra ngoài."
Lan Trạch trả lời: "Đốc chủ lo cho tôi."
"Ra vậy." Hạ Ngọc Huyền nói: "Tạ Cảnh Đình bác ái xưa giờ, Tiểu Trạch cũng nằm trong số đó."
Giọng nói chuyện của Hạ Ngọc Huyền rất tích cực, nhưng không rõ vì sao Lan Trạch nghe cứ thấy không thoải mái lắm, em nhìn Hạ Ngọc Huyền một cái, nghẹn lời không biết nói gì cho phải, mất hứng đáp trả một câu.
"Dĩ nhiên, đốc chủ nhân từ thiên hạ, đâu có mê mệt theo đuổi quyền lực như anh."