Chương 23
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 23: Cầu xin
Lan Trạch cầm tờ giấy đọc một lúc lâu, chữ của đối phương và chữ của em tạo thành sự đối lập rõ rệt, em đọc mà chả hiểu nghĩa là gì.
Em gấp mảnh giấy lại kẹp vào sách, tiếp tục học bài của mình, góc khuất cực kì yên tĩnh, em ghi chép lại hết những vấn đề chưa hiểu, vẫn đặt mẩu giấy vào góc tường.
Nghe nói Tạ Cảnh Đình bị thương, những việc này không cần Lan Trạch lo toan, hiện giờ Lan Trạch ở trong Quốc tử giám không thể ra ngoài, bên cạnh Tạ Cảnh Đình bao nhiêu người dùng được thế, cũng chả cần đến lượt em.
Tuy nói thì nói vậy, Lan Trạch cũng hiểu cái lí rằng hiện giờ Tạ Cảnh Đình là cha mẹ là cơm áo của em, em định lúc nào có thời gian thì viết một bức thư hỏi thăm Tạ Cảnh Đình.
Mảnh giấy nào Lan Trạch ghim lại cũng được trả lời hết, có vẻ người nọ thường xuyên đi ngang qua đây, trả lời em từng câu một, đều theo cách cực đơn giản.
Em đoán mẩm là tính cách đối phương tương đối hướng nội, độ cong nét bút thoáng vẻ mạnh mẽ, có tận mấy câu hỏi em viết nhiều lắm, đối phương chỉ trả lời em bằng thành ngữ bốn chữ.
Em hỏi một câu liên quan đến việc viết thư, em kể có bạn được gửi nuôi nhờ bên nhà bà con phương xa, giờ anh trai nhà ấy bị thương... nên viết thư thế nào đây?
Đối phương để lại quy cách viết thư cho em, Lan Trạch chép theo, em ngồi trong góc viết một bức thư gửi Tạ Cảnh Đình.
Ca ca, thấy chữ như hội ngộ.
Lan Trạch đổi cách xưng hô từ ca ca thành đốc chủ, em không biết viết chữ hội ngộ trong câu thấy chữ như hội ngộ nhưng mà em hiểu ý, thế là em đổi thấy chữ như hội ngộ sang thành thấy chữ như thấy Lan Trạch.
Em hỏi thăm thương thế của Tạ Cảnh Đình, chỗ giấy viết thư còn lại vẫn nhiều lắm, em không biết nên nói gì với Tạ Cảnh Đình nên là em kể về tình hình gần đây của mình, xong thêm vài lời lảm nhảm kiểu nhắc Tạ Cảnh Đình nhớ ăn uống đầy đủ các thứ.
Lan Trạch nghĩ gì viết nấy, lúc gửi thư em bỏ cả túi thơm tự khâu với thuốc trị thương em dự trữ được vào gửi cùng cả luôn.
Ba ngày sau Nguyễn Vân Hạc quay trở lại, Lan Trạch thấp thỏm lo lắng vì Nguyễn Vân Hạc, chỗ ngồi của em với Nguyễn Vân Hạc ngay đằng trước đằng sau.
Song từ khi quay lại Nguyễn Vân Hạc không hề kiếm chuyện với em, thậm chí còn chả nhìn thẳng vào em, cũng không hỏi em tại sao chuyển ra khỏi viện.
Đối với Nguyễn Vân Hạc thì có em hay không cũng thế cả.
Như thường lệ Lan Trạch vẫn từ nhà đến lớp, hàng ngày đề phòng Nguyễn Vân Hạc, thi thoảng nhóm thiếu niên cạnh Nguyễn Vân Hạc lại nhìn em chòng chọc, đôi lần thì đảo mắt khinh bỉ với em.
Mùa xuân ở kinh thành rất ngắn, giữa trưa đầu hạ đã bắt đầu nóng bức, Lan Trạch vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, buổi trưa em thường quay về thay quần áo.
Trưa nào em cũng phải quay lại một lượt, hôm nay cũng thế, quần áo Tạ Cảnh Đình đưa sang cho em toàn màu tươi tắn, bộ áo xanh biếc trên người em tựa như cành liễu đang nảy nở.
Em đi từ sân viện mình đến lớp học giống như mọi hôm, khi mở sách ra thì phát hiện có một mảnh giấy kẹp bên trong. Mảnh giấy hẹn em tối nay đến đình nghỉ một chuyến.
Trong phòng học không nhiều người lắm, Lan Trạch nhận ra được đây là chữ ai, con nhà tri phủ nào đó, thường ngày cũng không tiếp xúc gì mấy, không thuộc nhóm con ông cháu cha của Nguyễn Vân Hạc.
Lan Trạch không biết đối phương gặp mình làm gì lại còn phải viết giấy nhắn kiểu này nữa, thế là hết tiết xong em đi đến đình nghỉ.
Ở đây không có ai, khi Lan Trạch đến thì thiếu niên kia đã đợi được một lúc, có vẻ đối phương hơi bối rối, mặt đỏ lắm luôn, mãi không lên tiếng nói gì.
Lan Trạch nhìn đối phương một hồi, nói, "Triệu công tử có việc gì không, nếu không có việc thì nô tài còn phải đi đọc sách nữa."
Lan Trạch vẫn chưa biết mình đã trở thành đề tài bàn tán ở lớp, rất đông người biết việc em đến Tàng thư các hàng ngày, hôm nào cũng sang Tàng thư các đọc sách đến nửa đêm, kết quả lần nào thi cũng vẫn đứng đầu từ dưới đếm lên.
"Lan Trạch, cậu đừng đi."
Thiếu niên hơi do dự, mặt mũi có vẻ thấp thỏm, nói với em: "Hôm nay đừng đọc sách... Cậu mặc bộ này đẹp lắm."
Lan Trạch thấy tương đối kì cục khó hiểu.
Em chậm chạp nói: "Cảm ơn, Triệu công tử có việc gì thì nói nhanh đi ạ."
"Lan Trạch... Ta thấy cậu xinh đẹp hơn cả con gái nữa, liệu có thể... có thể làm thư đồng của ta được không."
"Nếu cậu làm thư đồng của ta, ngày nào ta cũng mua quần áo mua điểm tâm cho cậu, cậu không cần phải học gì đâu, chỉ cần đi theo ta là được."
Giờ thì Lan Trạch hiểu ra ý đồ của cậu này rồi, ngày xưa rất nhiều ân khách cũng từng nói thế với mẹ, từ bé mẹ đã dặn em, toàn lừa đảo hết đấy.
"Đốc chủ mua cho tôi cả quần áo lẫn điểm tâm rồi, không cần Triệu công tử phải lo đâu ạ."
Lan Trạch nói vậy, xong còn nhắc nhở: "Triệu công tử nên tập trung vào việc học hơn đi ạ."
Nếu em không nhớ nhầm thì lần thi nào đối phương cũng đứng thứ hai từ dưới lên, chỉ hơn em một bậc thôi.
Em vừa dứt lời, có tiếng cười vang lên đằng sau núi giả, Lan Trạch quay đầu lại ngay, trông thấy một góc áo.
Nguyễn Vân Hạc với đám cậu ấm đang đứng phía sau núi giả, tiếng cười bật ra từ một thiếu niên trong số đó.
Thiếu niên bị phát hiện nghe lén cũng chả buồn để ý, đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh: "Đội sổ hai muốn đội sổ một làm thư đồng cho mình, hay ho thật đấy."
Mấy thiếu niên lại cười ồ.
Mặt Lan Trạch lập tức đỏ lên, em không thể vặn hỏi tại sao đối phương lại bám theo, không ai quy định là chỉ em mới được đến đây cả.
Em chạm phải tầm mắt Nguyễn Vân Hạc, Nguyễn Vân Hạc liếc em một cái, rồi nhìn sang thiếu niên đối diện em.
Sắc mặt đối phương đã trắng bệch cả ra, tuy Nguyễn Vân Hạc cũng là con nhà giàu nhưng xét kĩ ra còn là công tử hầu phủ, không ai dám đụng chạm cả.
"Nguyễn thế tử..."
Lan Trạch nhìn sang, thiếu niên nãy còn đỏ mặt giờ đã khao khát cách xa em vạn dặm, chỉ lo dây dưa với em sẽ bị dính dấp theo.
"Nô tài còn phải đi Tàng thư các, không quấy rầy Triệu công tử với Nguyễn thế tử nữa ạ."
Nói xong em ôm sách vở của mình bỏ đi luôn.
Lan Trạch không hề để ý đến vụ việc bé xíu hôm qua, song ngày hôm sau lớp học có một chỗ trống, công tử tri phủ hôm qua vừa bày tỏ tiếng lòng với em đã biến mất.
Em tò mò ngó hai ba lượt, ngồi nghe xong mới biết, do đụng chạm đến Nguyễn Vân Hạc nên đối phương không ở lại trường được nữa.
Không rõ sau khi em rời đi hai người này nói gì, Lan Trạch chỉ nghe cho biết thế thôi, ngoài ra em không quan tâm lắm.
Trái lại có vài người cùng lớp thi thoảng liếc em một cái xì xào cái gì không biết, vốn dĩ đã chẳng có mấy bạn bắt chuyện với em, bây giờ hình như ai ai cũng đang tránh mặt em.
Phải một thời gian sau Lan Trạch mới muộn màng nhận ra, phản ứng của em rất chậm, thường ngày em cũng không chủ động bắt chuyện với người khác, em phát hiện ra được là nhờ bài tập tiên sinh giao.
Quốc tử giám không chỉ dạy văn mà dạy cả lục nghệ, ngoài bài vở hạng bính ba ra thì lục nghệ của Lan Trạch cũng tương đương, cầm kỳ thi họa không giỏi món nào, tiên sinh trông mà lắc đầu ngao ngán.
Ban đầu dù em không biết thì vẫn có mấy bạn học cùng sẵn lòng chỉ cho em, bây giờ không ai chịu chung nhóm với em hết.
Bài tập tiên sinh giao là bài cầm kỳ thi họa hai người hoàn thành, Lan Trạch lẻ loi, trong phòng học còn mỗi Nguyễn Vân Hạc, nghĩa là em chỉ có thể tìm hỏi Nguyễn Vân Hạc. Bạ? có biế? ?ra?g ?ruyệ? { ? rum?ruy??.Ⅴ? }
Lan Trạch vẫn còn khiếp vía vụ cho Nguyễn Vân Hạc một bạt tai, sau khi tiết học kết thúc em xin gặp tiên sinh, em suốt ngày tìm đến tiên sinh, tiên sinh thấy em rất là phiền.
"Tiên sinh, tôi làm một mình được không ạ?" Lan Trạch hỏi.
Tiên sinh nâng mí mắt liếc em một cái, "Đợt thi này rất nghiêm, phải đạt từ hạng ất hai trở lên."
(*đến đây thì mình đoán chắc cách xếp hạng không phải theo thứ tự các học sinh trong lớp mà kiểu theo mức điểm giống như IELTS có từ 1 đến 9 á, ví dụ sẽ có các hạng từ cao xuống thấp là giáp 1 2 3 -> ất 1 2 3 -> bính 1 2 3, Lan Trạch đang ở bính 3 cần level up lên ất 2 = từ 1.0 lên 5.0 ạ loll)
Dĩ nhiên dựa vào trình độ của một mình Lan Trạch thì không thể đạt được hạng ất hai. Huống hồ Nguyễn Vân Hạc không làm cũng chả sao, em mà không nộp bài có khi tiên sinh sẽ viết thư cho Tạ Cảnh Đình, em khỏi phải ở lại Quốc tử giám nữa.
Lan Trạch dành ra hai ngày tự vẽ thử, em vẽ hai con thỏ lên giấy, méo mó xẹo xọ, nộp bài này lên chắc chắn em không thể nào đạt yêu cầu nổi.
Ngoài họa ra còn cả cầm kỳ thi, Lan Trạch kém tất, em xoắn xuýt một hồi, ngày cuối cùng phải đi gặp Nguyễn Vân Hạc.
"Thế tử, mình làm chung được không ạ, tiên sinh nói vẫn còn hạn mấy hôm nữa ạ." Lan Trạch đi tìm mấy nơi, gặp được Nguyễn Vân Hạc ở chỗ đình nghỉ.
Nhóm thiếu niên đang đánh cờ, Nguyễn Vân Hạc đứng ngoài xem không tham gia.
Lan Trạch hỏi vậy, mấy thiếu niên nói chuyện với nhau ngó lơ em, Nguyễn Vân Hạc thì lại nhìn em một cái.
"Không rảnh." Nguyễn Vân Hạc thờ ơ nhả ra hai chữ.
Lan Trạch đứng yên tại chỗ hơi lúng túng, mặt em đỏ lên, lần thi này nghiêm nên mới không ai chịu chung nhóm với em nữa, xét cho cùng em sẽ là gánh nặng.
"Thế... nô tài chờ bao giờ thế tử rảnh thì bàn tiếp ạ." Lan Trạch mím chặt môi, vậy là em chờ bên cạnh, tự lấy một quyển sách nhỏ ra đọc.
Em ngồi yên, phát hiện ra thỉnh thoảng mấy thiếu niên lại liếc sang một cái, em nghe được cả tiếng xì xào thấp giọng.
"Giờ chịu thua rồi, sợ ông già không cho qua môn à?"
"Ta mà là ông thầy cũng đau đầu thay ý, chưa thấy loại đần như này bao giờ."
Lan Trạch chớp mắt vờ như không nghe thấy, em dốt thật, ban đầu em còn có thể an ủi bản thân là tại mình học muộn, sau đấy em nhận ra có thư đồng cũng học muộn như em nhưng lần nào bài vở của người ta cũng đạt yêu cầu, mọi người khác đều làm tốt, chỉ mỗi em không làm được.
Chữ nghĩa trên sách vở chạy một lượt trong đầu xong tự động biến mất cả.
Đến giờ, Nguyễn Vân Hạc với mấy thiếu niên chuẩn bị lẻn ra ngoài như thường lệ, Lan Trạch ở đằng sau hơi chần chừ.
"Không phải có việc xin xỏ thế tử đấy à, chốc nữa chắc thế tử rảnh đấy, ngươi có đi không?"
Thiếu niên bên cạnh Nguyễn Vân Hạc nhìn em một cái.
Bỗng Nguyễn Vân Hạc trong xe ngựa nhìn ra ngoài, hai người chạm mắt qua cửa sổ xe. Lan Trạch đụng phải đôi con ngươi màu trà đậm, đôi mắt có vẻ ngang tàng, có cả thoáng nguy hiểm nữa.
Lan Trạch theo lên xe ngựa.
Buổi tối không có tiết học, do đã cho nội dung sát hạch nên mấy hôm nay tiên sinh đều không lên lớp, học sinh có thể sắp xếp tự do.
Lan Trạch ngồi vào xe ngựa, trong xe ngựa chỉ có hai người là em với Nguyễn Vân Hạc, em nghĩ ngợi một lượt, nhỏ giọng lên tiếng.
"Thế tử, việc hôm ấy là nô tài làm sai, mong thế tử đừng chấp nhặt với nô tài."
Ánh mắt Nguyễn Vân Hạc nhìn sang em, tầm mắt dừng lại một lát rồi nhanh chóng đưa về, không đáp lời em.
Lan Trạch nhìn ra được đôi chút, Nguyễn Vân Hạc không muốn để ý đến em lắm, thế là em ngồi im không nói nữa.
Thoáng chốc đã đến nơi, Lan Trạch để ý là không phải lầu Phượng Xuân, lần trước Nguyễn Vân Hạc đồng ý với em là không đến lầu Phượng Xuân trong vòng một tháng xong cũng không đến thật, đổi sang nhà khác.
Hai người nối đuôi xuống xe ngựa, lúc đi xuống Lan Trạch không đứng vững, Nguyễn Vân Hạc duỗi tay ra đỡ em một cái.
Lan Trạch hơi lúng túng, thấp giọng cảm ơn.
Tạ Cảnh Đình đi từ trong hàng rượu ra trùng hợp chứng kiến đúng ngay cảnh này, hai thiếu niên một cao một thấp, kẻ cao mặt mũi đang để ý cạnh mình, người thấp thì đỏ mặt luống cuống tay chân.
————
Chương 23: Cầu xin
Lan Trạch cầm tờ giấy đọc một lúc lâu, chữ của đối phương và chữ của em tạo thành sự đối lập rõ rệt, em đọc mà chả hiểu nghĩa là gì.
Em gấp mảnh giấy lại kẹp vào sách, tiếp tục học bài của mình, góc khuất cực kì yên tĩnh, em ghi chép lại hết những vấn đề chưa hiểu, vẫn đặt mẩu giấy vào góc tường.
Nghe nói Tạ Cảnh Đình bị thương, những việc này không cần Lan Trạch lo toan, hiện giờ Lan Trạch ở trong Quốc tử giám không thể ra ngoài, bên cạnh Tạ Cảnh Đình bao nhiêu người dùng được thế, cũng chả cần đến lượt em.
Tuy nói thì nói vậy, Lan Trạch cũng hiểu cái lí rằng hiện giờ Tạ Cảnh Đình là cha mẹ là cơm áo của em, em định lúc nào có thời gian thì viết một bức thư hỏi thăm Tạ Cảnh Đình.
Mảnh giấy nào Lan Trạch ghim lại cũng được trả lời hết, có vẻ người nọ thường xuyên đi ngang qua đây, trả lời em từng câu một, đều theo cách cực đơn giản.
Em đoán mẩm là tính cách đối phương tương đối hướng nội, độ cong nét bút thoáng vẻ mạnh mẽ, có tận mấy câu hỏi em viết nhiều lắm, đối phương chỉ trả lời em bằng thành ngữ bốn chữ.
Em hỏi một câu liên quan đến việc viết thư, em kể có bạn được gửi nuôi nhờ bên nhà bà con phương xa, giờ anh trai nhà ấy bị thương... nên viết thư thế nào đây?
Đối phương để lại quy cách viết thư cho em, Lan Trạch chép theo, em ngồi trong góc viết một bức thư gửi Tạ Cảnh Đình.
Ca ca, thấy chữ như hội ngộ.
Lan Trạch đổi cách xưng hô từ ca ca thành đốc chủ, em không biết viết chữ hội ngộ trong câu thấy chữ như hội ngộ nhưng mà em hiểu ý, thế là em đổi thấy chữ như hội ngộ sang thành thấy chữ như thấy Lan Trạch.
Em hỏi thăm thương thế của Tạ Cảnh Đình, chỗ giấy viết thư còn lại vẫn nhiều lắm, em không biết nên nói gì với Tạ Cảnh Đình nên là em kể về tình hình gần đây của mình, xong thêm vài lời lảm nhảm kiểu nhắc Tạ Cảnh Đình nhớ ăn uống đầy đủ các thứ.
Lan Trạch nghĩ gì viết nấy, lúc gửi thư em bỏ cả túi thơm tự khâu với thuốc trị thương em dự trữ được vào gửi cùng cả luôn.
Ba ngày sau Nguyễn Vân Hạc quay trở lại, Lan Trạch thấp thỏm lo lắng vì Nguyễn Vân Hạc, chỗ ngồi của em với Nguyễn Vân Hạc ngay đằng trước đằng sau.
Song từ khi quay lại Nguyễn Vân Hạc không hề kiếm chuyện với em, thậm chí còn chả nhìn thẳng vào em, cũng không hỏi em tại sao chuyển ra khỏi viện.
Đối với Nguyễn Vân Hạc thì có em hay không cũng thế cả.
Như thường lệ Lan Trạch vẫn từ nhà đến lớp, hàng ngày đề phòng Nguyễn Vân Hạc, thi thoảng nhóm thiếu niên cạnh Nguyễn Vân Hạc lại nhìn em chòng chọc, đôi lần thì đảo mắt khinh bỉ với em.
Mùa xuân ở kinh thành rất ngắn, giữa trưa đầu hạ đã bắt đầu nóng bức, Lan Trạch vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, buổi trưa em thường quay về thay quần áo.
Trưa nào em cũng phải quay lại một lượt, hôm nay cũng thế, quần áo Tạ Cảnh Đình đưa sang cho em toàn màu tươi tắn, bộ áo xanh biếc trên người em tựa như cành liễu đang nảy nở.
Em đi từ sân viện mình đến lớp học giống như mọi hôm, khi mở sách ra thì phát hiện có một mảnh giấy kẹp bên trong. Mảnh giấy hẹn em tối nay đến đình nghỉ một chuyến.
Trong phòng học không nhiều người lắm, Lan Trạch nhận ra được đây là chữ ai, con nhà tri phủ nào đó, thường ngày cũng không tiếp xúc gì mấy, không thuộc nhóm con ông cháu cha của Nguyễn Vân Hạc.
Lan Trạch không biết đối phương gặp mình làm gì lại còn phải viết giấy nhắn kiểu này nữa, thế là hết tiết xong em đi đến đình nghỉ.
Ở đây không có ai, khi Lan Trạch đến thì thiếu niên kia đã đợi được một lúc, có vẻ đối phương hơi bối rối, mặt đỏ lắm luôn, mãi không lên tiếng nói gì.
Lan Trạch nhìn đối phương một hồi, nói, "Triệu công tử có việc gì không, nếu không có việc thì nô tài còn phải đi đọc sách nữa."
Lan Trạch vẫn chưa biết mình đã trở thành đề tài bàn tán ở lớp, rất đông người biết việc em đến Tàng thư các hàng ngày, hôm nào cũng sang Tàng thư các đọc sách đến nửa đêm, kết quả lần nào thi cũng vẫn đứng đầu từ dưới đếm lên.
"Lan Trạch, cậu đừng đi."
Thiếu niên hơi do dự, mặt mũi có vẻ thấp thỏm, nói với em: "Hôm nay đừng đọc sách... Cậu mặc bộ này đẹp lắm."
Lan Trạch thấy tương đối kì cục khó hiểu.
Em chậm chạp nói: "Cảm ơn, Triệu công tử có việc gì thì nói nhanh đi ạ."
"Lan Trạch... Ta thấy cậu xinh đẹp hơn cả con gái nữa, liệu có thể... có thể làm thư đồng của ta được không."
"Nếu cậu làm thư đồng của ta, ngày nào ta cũng mua quần áo mua điểm tâm cho cậu, cậu không cần phải học gì đâu, chỉ cần đi theo ta là được."
Giờ thì Lan Trạch hiểu ra ý đồ của cậu này rồi, ngày xưa rất nhiều ân khách cũng từng nói thế với mẹ, từ bé mẹ đã dặn em, toàn lừa đảo hết đấy.
"Đốc chủ mua cho tôi cả quần áo lẫn điểm tâm rồi, không cần Triệu công tử phải lo đâu ạ."
Lan Trạch nói vậy, xong còn nhắc nhở: "Triệu công tử nên tập trung vào việc học hơn đi ạ."
Nếu em không nhớ nhầm thì lần thi nào đối phương cũng đứng thứ hai từ dưới lên, chỉ hơn em một bậc thôi.
Em vừa dứt lời, có tiếng cười vang lên đằng sau núi giả, Lan Trạch quay đầu lại ngay, trông thấy một góc áo.
Nguyễn Vân Hạc với đám cậu ấm đang đứng phía sau núi giả, tiếng cười bật ra từ một thiếu niên trong số đó.
Thiếu niên bị phát hiện nghe lén cũng chả buồn để ý, đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh: "Đội sổ hai muốn đội sổ một làm thư đồng cho mình, hay ho thật đấy."
Mấy thiếu niên lại cười ồ.
Mặt Lan Trạch lập tức đỏ lên, em không thể vặn hỏi tại sao đối phương lại bám theo, không ai quy định là chỉ em mới được đến đây cả.
Em chạm phải tầm mắt Nguyễn Vân Hạc, Nguyễn Vân Hạc liếc em một cái, rồi nhìn sang thiếu niên đối diện em.
Sắc mặt đối phương đã trắng bệch cả ra, tuy Nguyễn Vân Hạc cũng là con nhà giàu nhưng xét kĩ ra còn là công tử hầu phủ, không ai dám đụng chạm cả.
"Nguyễn thế tử..."
Lan Trạch nhìn sang, thiếu niên nãy còn đỏ mặt giờ đã khao khát cách xa em vạn dặm, chỉ lo dây dưa với em sẽ bị dính dấp theo.
"Nô tài còn phải đi Tàng thư các, không quấy rầy Triệu công tử với Nguyễn thế tử nữa ạ."
Nói xong em ôm sách vở của mình bỏ đi luôn.
Lan Trạch không hề để ý đến vụ việc bé xíu hôm qua, song ngày hôm sau lớp học có một chỗ trống, công tử tri phủ hôm qua vừa bày tỏ tiếng lòng với em đã biến mất.
Em tò mò ngó hai ba lượt, ngồi nghe xong mới biết, do đụng chạm đến Nguyễn Vân Hạc nên đối phương không ở lại trường được nữa.
Không rõ sau khi em rời đi hai người này nói gì, Lan Trạch chỉ nghe cho biết thế thôi, ngoài ra em không quan tâm lắm.
Trái lại có vài người cùng lớp thi thoảng liếc em một cái xì xào cái gì không biết, vốn dĩ đã chẳng có mấy bạn bắt chuyện với em, bây giờ hình như ai ai cũng đang tránh mặt em.
Phải một thời gian sau Lan Trạch mới muộn màng nhận ra, phản ứng của em rất chậm, thường ngày em cũng không chủ động bắt chuyện với người khác, em phát hiện ra được là nhờ bài tập tiên sinh giao.
Quốc tử giám không chỉ dạy văn mà dạy cả lục nghệ, ngoài bài vở hạng bính ba ra thì lục nghệ của Lan Trạch cũng tương đương, cầm kỳ thi họa không giỏi món nào, tiên sinh trông mà lắc đầu ngao ngán.
Ban đầu dù em không biết thì vẫn có mấy bạn học cùng sẵn lòng chỉ cho em, bây giờ không ai chịu chung nhóm với em hết.
Bài tập tiên sinh giao là bài cầm kỳ thi họa hai người hoàn thành, Lan Trạch lẻ loi, trong phòng học còn mỗi Nguyễn Vân Hạc, nghĩa là em chỉ có thể tìm hỏi Nguyễn Vân Hạc. Bạ? có biế? ?ra?g ?ruyệ? { ? rum?ruy??.Ⅴ? }
Lan Trạch vẫn còn khiếp vía vụ cho Nguyễn Vân Hạc một bạt tai, sau khi tiết học kết thúc em xin gặp tiên sinh, em suốt ngày tìm đến tiên sinh, tiên sinh thấy em rất là phiền.
"Tiên sinh, tôi làm một mình được không ạ?" Lan Trạch hỏi.
Tiên sinh nâng mí mắt liếc em một cái, "Đợt thi này rất nghiêm, phải đạt từ hạng ất hai trở lên."
(*đến đây thì mình đoán chắc cách xếp hạng không phải theo thứ tự các học sinh trong lớp mà kiểu theo mức điểm giống như IELTS có từ 1 đến 9 á, ví dụ sẽ có các hạng từ cao xuống thấp là giáp 1 2 3 -> ất 1 2 3 -> bính 1 2 3, Lan Trạch đang ở bính 3 cần level up lên ất 2 = từ 1.0 lên 5.0 ạ loll)
Dĩ nhiên dựa vào trình độ của một mình Lan Trạch thì không thể đạt được hạng ất hai. Huống hồ Nguyễn Vân Hạc không làm cũng chả sao, em mà không nộp bài có khi tiên sinh sẽ viết thư cho Tạ Cảnh Đình, em khỏi phải ở lại Quốc tử giám nữa.
Lan Trạch dành ra hai ngày tự vẽ thử, em vẽ hai con thỏ lên giấy, méo mó xẹo xọ, nộp bài này lên chắc chắn em không thể nào đạt yêu cầu nổi.
Ngoài họa ra còn cả cầm kỳ thi, Lan Trạch kém tất, em xoắn xuýt một hồi, ngày cuối cùng phải đi gặp Nguyễn Vân Hạc.
"Thế tử, mình làm chung được không ạ, tiên sinh nói vẫn còn hạn mấy hôm nữa ạ." Lan Trạch đi tìm mấy nơi, gặp được Nguyễn Vân Hạc ở chỗ đình nghỉ.
Nhóm thiếu niên đang đánh cờ, Nguyễn Vân Hạc đứng ngoài xem không tham gia.
Lan Trạch hỏi vậy, mấy thiếu niên nói chuyện với nhau ngó lơ em, Nguyễn Vân Hạc thì lại nhìn em một cái.
"Không rảnh." Nguyễn Vân Hạc thờ ơ nhả ra hai chữ.
Lan Trạch đứng yên tại chỗ hơi lúng túng, mặt em đỏ lên, lần thi này nghiêm nên mới không ai chịu chung nhóm với em nữa, xét cho cùng em sẽ là gánh nặng.
"Thế... nô tài chờ bao giờ thế tử rảnh thì bàn tiếp ạ." Lan Trạch mím chặt môi, vậy là em chờ bên cạnh, tự lấy một quyển sách nhỏ ra đọc.
Em ngồi yên, phát hiện ra thỉnh thoảng mấy thiếu niên lại liếc sang một cái, em nghe được cả tiếng xì xào thấp giọng.
"Giờ chịu thua rồi, sợ ông già không cho qua môn à?"
"Ta mà là ông thầy cũng đau đầu thay ý, chưa thấy loại đần như này bao giờ."
Lan Trạch chớp mắt vờ như không nghe thấy, em dốt thật, ban đầu em còn có thể an ủi bản thân là tại mình học muộn, sau đấy em nhận ra có thư đồng cũng học muộn như em nhưng lần nào bài vở của người ta cũng đạt yêu cầu, mọi người khác đều làm tốt, chỉ mỗi em không làm được.
Chữ nghĩa trên sách vở chạy một lượt trong đầu xong tự động biến mất cả.
Đến giờ, Nguyễn Vân Hạc với mấy thiếu niên chuẩn bị lẻn ra ngoài như thường lệ, Lan Trạch ở đằng sau hơi chần chừ.
"Không phải có việc xin xỏ thế tử đấy à, chốc nữa chắc thế tử rảnh đấy, ngươi có đi không?"
Thiếu niên bên cạnh Nguyễn Vân Hạc nhìn em một cái.
Bỗng Nguyễn Vân Hạc trong xe ngựa nhìn ra ngoài, hai người chạm mắt qua cửa sổ xe. Lan Trạch đụng phải đôi con ngươi màu trà đậm, đôi mắt có vẻ ngang tàng, có cả thoáng nguy hiểm nữa.
Lan Trạch theo lên xe ngựa.
Buổi tối không có tiết học, do đã cho nội dung sát hạch nên mấy hôm nay tiên sinh đều không lên lớp, học sinh có thể sắp xếp tự do.
Lan Trạch ngồi vào xe ngựa, trong xe ngựa chỉ có hai người là em với Nguyễn Vân Hạc, em nghĩ ngợi một lượt, nhỏ giọng lên tiếng.
"Thế tử, việc hôm ấy là nô tài làm sai, mong thế tử đừng chấp nhặt với nô tài."
Ánh mắt Nguyễn Vân Hạc nhìn sang em, tầm mắt dừng lại một lát rồi nhanh chóng đưa về, không đáp lời em.
Lan Trạch nhìn ra được đôi chút, Nguyễn Vân Hạc không muốn để ý đến em lắm, thế là em ngồi im không nói nữa.
Thoáng chốc đã đến nơi, Lan Trạch để ý là không phải lầu Phượng Xuân, lần trước Nguyễn Vân Hạc đồng ý với em là không đến lầu Phượng Xuân trong vòng một tháng xong cũng không đến thật, đổi sang nhà khác.
Hai người nối đuôi xuống xe ngựa, lúc đi xuống Lan Trạch không đứng vững, Nguyễn Vân Hạc duỗi tay ra đỡ em một cái.
Lan Trạch hơi lúng túng, thấp giọng cảm ơn.
Tạ Cảnh Đình đi từ trong hàng rượu ra trùng hợp chứng kiến đúng ngay cảnh này, hai thiếu niên một cao một thấp, kẻ cao mặt mũi đang để ý cạnh mình, người thấp thì đỏ mặt luống cuống tay chân.