Chương 21
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 21: Cún con
Xe ngựa dừng lại ở hầu phủ, Lan Trạch đi theo sau Tạ Cảnh Đình, hôm nay hầu phủ mở tiệc, rất nhiều người đến dự, Lan Trạch khá sợ người lạ nên cứ nấp sau lưng Tạ Cảnh Đình suốt.
Cứ nghĩ đến yến tiệc là em sẽ nghĩ đến Cơ Thường, em không nhịn được hỏi: "Đốc chủ, hôm nay hoàng thượng có đến không ạ?"
Tạ Cảnh Đình nói với em: "Hôm nay hoàng thượng ở trong cung."
Nghe thế Lan Trạch mới hơi yên tâm, em đi theo Tạ Cảnh Đình vào hầu phủ, bước vào cửa là trông thấy ngay Nguyễn Vân Hạc.
Có cả nhóm thiếu niên nhà giàu bên cạnh Nguyễn Vân Hạc nữa, lúc em thấy mấy người này thì họ cũng chú ý đến em.
"Như Tuyết ca." Nguyễn Vân Hạc chỉ nhìn em một cái xong dồn hết sự chú ý sang Tạ Cảnh Đình, trông dáng vẻ nghiêm túc hơn ở Quốc tử giám nhiều, giờ mới thấy phần nào khí thế tiểu tướng quân.
Như Tuyết ca là xưng hô kiểu gì thế, Nguyễn Vân Hạc với Tạ Cảnh Đình thân thiết lắm à? Lan Trạch không thể không nhớ đến lời đồn, gần như với ai Tạ Cảnh Đình cũng có dây mơ rễ má, em không nhịn được nhìn lên gương mặt Tạ Cảnh Đình, rồi dời mắt đi.
Tạ Cảnh Đình thuận miệng đáp một tiếng, để ý thấy dấu răng trên mặt Nguyễn Vân Hạc, quan tâm hỏi: "Giang Bích, mặt đệ làm sao thế."
Giang Bích là tên tự của Nguyễn Vân Hạc.
Nguyễn Vân Hạc sờ mặt một cái bâng quơ, nói với Tạ Cảnh Đình: "Bị cún con cắn ạ."
Lúc nhắc đến cún con, ánh mắt cả đám tùy tùng bên cạnh đều nhìn vào Lan Trạch, tầm mắt mà có nhiệt độ thì chắc giờ này Lan Trạch đã bị xuyên chết rồi.
Lan Trạch vờ như không hay biết, dẫu sao bản thân em chẳng nhớ hôm ấy đã có gì xảy ra, Nguyễn Vân Hạc cũng có nói là em làm đâu.
Bị mấy người nhìn chằm chằm, em kéo nhẹ tay áo Tạ Cảnh Đình, nấp ra đằng sau Tạ Cảnh Đình theo bản năng.
Giờ đang chỗ đông người, Tạ Cảnh Đình chỉ hơi rũ mắt liếc em một cái, không nói gì em cả.
"Thế à, chắc là một con cún nghịch ngợm." Giọng Tạ Cảnh Đình bình tĩnh.
Cún con còn đang kéo tay áo y.
Tạ Cảnh Đình hàn huyên qua với Nguyễn Vân Hạc một lượt rồi dẫn Lan Trạch vào trong.
Lúc đi vào tầm mắt Nguyễn Vân Hạc hãy cứ dõi theo Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình coi như không biết, tới điện tiếp khách mới lên tiếng.
"Lan Trạch, giờ đến nơi rồi, không phải sợ lạc đâu." Tạ Cảnh Đình nói.
Lan Trạch hiểu ý quá muộn màng, mặt em ửng đỏ không kìm nổi, em chạm mắt với Tạ Cảnh Đình, vội vàng thả tay ra.
Em muốn giải thích một phen mà hình như Tạ Cảnh Đình không hề để bụng, thế là em không nói nữa, bám theo Tạ Cảnh Đình, lúc Tạ Cảnh Đình ngồi xuống thì em ngồi vào cạnh Tạ Cảnh Đình.
Chỗ của Lan Trạch hơi khuất đằng sau, em ngồi cạnh Tạ Cảnh Đình dĩ nhiên sẽ có người chú ý đến em, rất nhiều ánh mắt đánh giá đang nhìn sang em làm em hơi mất tự nhiên.
"Đốc chủ, vị này là công tử nhà nào đây ạ?" Có người thuận miệng hỏi đến sau khi xã giao xong xuôi.
Tạ Cảnh Đình chỉ nói đơn giản: "Là trẻ con ở phủ ta."
Trẻ con ở phủ, có tận mấy khả năng liền, Tạ Cảnh Đình không muốn nói nhiều, người nọ cũng không hỏi thêm.
Lan Trạch vẫn chưa hiểu sao lại phải làm lễ tiệc, em ngồi bên cạnh dựng tai lên, nghe ngóng một lúc xong mới biết, ra là do thời gian trước Tạ Cảnh Đình bắt người giam vào chiếu ngục.
Lão hầu gia viết thư nhờ người bày tiệc, thay mặt Nguyễn Vân Hạc nhận tội với Tạ Cảnh Đình.
Vậy nên hôm nay Tạ Cảnh Đình được xem là nhân vật chính.
Lát sau Nguyễn Vân Hạc dẫn hội thiếu gia đi vào, gần như mọi người đã đông đủ. Nguyễn Vân Hạc ngồi ở ngay đối diện họ, Lan Trạch ngước mắt lên là trông thấy.
"Như Tuyết ca, làm phiền huynh phải ghé thăm một chuyến." Nguyễn Vân Hạc nói, ở trước mặt Tạ Cảnh Đình thì lại không uống rượu, giọng điệu tương đối áy náy, lấy trà thay rượu kính Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình nói "không sao", không hề động đến chiếc chén trước mặt.
Lan Trạch ngồi cạnh nhìn, em không thích những dịp thế này, điểm tâm trà nước bày trên bàn, em muốn ăn lắm nhưng Tạ Cảnh Đình chưa bảo là cho em ăn, thế là em không dám táy máy tùy tiện.
Do em ngồi ở bàn Tạ Cảnh Đình nên đồ ăn toàn là món chay, Lan Trạch không hứng thú gì với đồ chay hết.
"Đói rồi à?" Tạ Cảnh Đình dịu giọng hỏi em, Lan Trạch gật đầu theo bản năng, gật đầu xong lại thấy xấu hổ, như kiểu em chỉ biết chực chờ ăn điểm tâm thôi ý.
Tạ Cảnh Đình chọn hai miếng điểm tâm hình thỏ để vào đĩa cho em, Lan Trạch không nghĩ nhiều, cho em thì em ăn, điểm tâm được làm từ bột nếp giã dẻo, hãy còn âm ấp, nhân là mứt sơn tra mềm dai.
Em ăn hết hai miếng điểm tâm con thỏ, các món khác Tạ Cảnh Đình không đặt vào đĩa em, em không dám lấy bừa.
Dáng vẻ cẩn trọng e dè của em làm Tạ Cảnh Đình để ý nhìn em một cái, em tưởng là miệng mình lại dính cái gì, giơ tay lên sờ theo phản xạ.
Tạ Cảnh Đình đưa tầm mắt về.
Lan Trạch ngồi đó gần nửa canh giờ, chưa được bao lâu Nguyễn Vân Hạc đã ra ngoài, Tạ Cảnh Đình cũng đi ra.
Trong điện chỉ còn lại em với đám thiếu gia cùng lớp.
Hôm nay Tạ Cảnh Đình dẫn em ra ngoài, điều này khó tránh gây tò mò, hai thiếu niên ngày nào cũng theo đuôi Nguyễn Vân Hạc xúm lại cạnh em.
"Lan Trạch, rốt cuộc quan hệ của ngươi với đốc chủ là như nào thế?"
"Nghe nói đốc chủ nhặt được ngươi à, sao đốc chủ lại phải dẫn người làm như ngươi đến đây."
Hai thiếu niên trông khỏe khoắn trẻ trung, nói năng tương đối thẳng thừng, hỏi trực tiếp luôn.
Hai người nhào ra trên bàn Lan Trạch, Lan Trạch thấy hơi phiền, em không vui lắm, trong lòng em nghi ngờ chắc vụ hôm thi là do đám Nguyễn Vân Hạc làm.
Em trả lời chậm rề: "Nếu hai người muốn biết thì đi hỏi đốc chủ là được."
"Hỏi được đốc chủ thì bọn ta còn hỏi ngươi làm gì."
"Nếu ngươi không nói, chốc nữa bọn ta sẽ mách với đốc chủ là lần trước ngươi ra ngoài uống rượu với bọn ta."
Hiện giờ Lan Trạch đã thông minh hơn tí, lần trước Nguyễn Vân Hạc vừa bị tóm vào chiếu ngục xong, em không tin bọn họ sẽ chủ động kể việc này cho Tạ Cảnh Đình.
Huống hồ kể cả có nói thì cũng là Nguyễn Vân Hạc bảo em đi cùng mà.
"Thế hai người nói đi." Lan Trạch đuổi hai kẻ này đi.
Một lúc lâu rồi Tạ Cảnh Đình vẫn chưa quay lại, Lan Trạch lén ăn thêm hai miếng điểm tâm nữa, trà trong buổi tiệc cũng thơm ngon lắm. Em không ngồi yên được, bèn đi ra khỏi điện chính.
Rõ ràng ban đầu em thấy Tạ Cảnh Đình đi theo hướng này mà, bây giờ chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hầu phủ có nhiều núi giả với dòng chảy, hành lang xây vòng vèo quanh co, buổi tối ở đây cực kì yên tĩnh, Lan Trạch đi lòng vòng một lượt xong phát hiện ra mình lạc đường mất rồi.
Em ngó nghiêng trái phải, gọi một tiếng "đốc chủ", không ai đáp lời em hết.
Lan Trạch không tìm thấy người đâu, chỗ này tối mịt tối mù hơi ghê rợn, nếu em chưa quay lại chắc hẳn Tạ Cảnh Đình sẽ bảo Thường Khanh đi tìm em.
Hai bên núi giả lan tràn những đường rêu xanh sẫm, dù đang ở chỗ bóng râm thì bộ quần áo của Lan Trạch vẫn cực kì bắt mắt, màu hồng nhạt phác họa nên phần eo cực mảnh, đôi mắt đang nhìn ngó xung quanh, để ý đường đi dưới chân.
Đằng trước không phải lối về, Lan Trạch định cứ tìm chỗ nào dễ thấy đứng đợi, em quay đầu ở đoạn núi giả, lá cây phất phơ xào xạc, em ngửi thấy mùi rượu thoảng qua.
Lan Trạch chưa kịp phản ứng gì, đột nhiên có lực rất mạnh tác động vào eo em, suýt thì em kêu lên thành tiếng, ngoái lại đối diện ngay với một gương mặt quen thuộc.
"Thế tử... ngài làm gì thế?" Lan Trạch bị ngã ra sau đụng vào lồng ngực rắn chắc, Nguyễn Vân Hạc ở biên cương quanh năm, người không chỗ nào là không cứng, cánh tay ôm vòng lấy eo em, mùi rượu phả thẳng vào cần cổ em.
"Thơm quá." Nguyễn Vân Hạc khẽ hít một cái bên cổ Lan Trạch, mảng da ở cổ Lan đỏ lên ngay tức khắc, em vùng vẫy theo bản năng, hai cánh tay Nguyễn Vân Hạc như làm bằng sắt, càng giãy thì chỉ càng chặt hơn.
Chẳng lẽ Nguyễn Vân Hạc vẫn còn tức tối chuyện lần trước, rõ ràng lả tự Nguyễn Vân Hạc đồng ý với em mà, giờ lại đi làm gì thế này?
Trái tim Lan Trạch đập thình thịch liên hồi, nơi đây không một bóng người, Nguyễn Vân Hạc mà lôi em đi sẽ không có ai cứu được em.
"Thế tử, ngài nhìn cho rõ đi, tôi là Lan Trạch, ngài thả ra đã."
"Chắc chốc nữa đốc chủ sẽ ra đây đấy."
"Lan Trạch, ngươi có biết hôm ấy ngươi đã làm gì không?" Nguyễn Vân Hạc hỏi em, đôi tay không yên thân di chuyển loạn xạ trên người em, hơi thở thoáng sượt qua gò má em mập mờ.
Vậy là có biết em là ai mà, hai má Lan Trạch đỏ bừng lên vì cuống quýt, em chạm phải ánh mắt Nguyễn Vân Hạc, giờ phút này đôi mắt màu trà đậm toát ra vẻ nguy hiểm, phản chiếu biểu cảm hoảng hốt của em.
Lan Trạch không hiểu, em hơi sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Nếu có gì sai hôm khác nô tài sẽ nhận tội với thế tử ạ, thế tử... ngài thả nô tài ra trước đã..."
"Đốc chủ mà biết chắc sẽ lại bắt thế tử vào chiếu ngục đấy ạ."
Lan Trạch không thể không lôi Tạ Cảnh Đình ra, cổ tay em bị cầm bắt đầu đau, đã nổi da gà lên, rồi em nghe thấy một tiếng cười rất khẽ.
"Ngươi mà mách huynh ấy, chắc huynh ấy sẽ đưa ngươi đến hầu phủ."
"Xưa nay Như Tuyết ca lạnh nhạt thờ ơ, ngươi chả ở trong cung mấy ngày rồi đấy à, vẫn chưa hiểu rõ tính đốc chủ sao?"
Nguyễn Vân Hạc thờ ơ nói xong hơi rũ tầm mắt, thiếu niên trong ngực vẫn đang vẫy vùng, cơ thể mềm mại ấm áp cứ như động vật nhỏ ăn cỏ cậu ta từng trông thấy trên thảo nguyên.
Dễ dàng bị bắt, không có tí khả năng phản kháng nào, chỉ biết yếu thế ngửa cái bụng mềm mượt ra xin tha.
"Lan Trạch, dấu răng trên mặt ta hôm đấy là do ngươi cắn." Nguyễn Vân Hạc nói, ánh mắt dừng lại ở dái tai xinh xắn trắng muốt của Lan Trạch.
Lan Trạch nhận ra điều gì, cơ thể em hơi cứng đờ, khoảnh khắc răng nanh của Nguyễn Vân Hạc chạm đến dái tai em em gần như chỉ phản ứng theo bản năng, kí ức từ rất lâu về trước hiện ra trong đầu.
Người đàn ông đọc thơ cho em, đọc xong thì bế em ngồi lên đùi, ôm lấy eo em, giọng nói vẫn rất bình thản.
"Em không muốn à? Ta sẽ không ép em."
"Bốp" một cái, tim Lan Trạch đập nhanh kinh khủng, lực ở cổ tay đau rát, em bị vây giữ trong lòng Nguyễn Vân Hạc, trên mặt Nguyễn Vân Hạc có thêm mấy vệt dấu tay.
Lực đánh quá mạnh, mặt Nguyễn Vân Hạc nghiêng lệch đi.
Nhận ra mình vừa làm gì, Lan Trạch đối diện với ánh mắt Nguyễn Vân Hạc, có màn tăm tối lờ mờ dần bao trùm trong ấy, Lan Trạch sợ đến mức lùi lại một bước theo phản xạ.
"Tiểu công tử." Đúng vào lúc này, Thường Khanh sang gọi em.
Lan Trạch nghe thấy giọng Thường Khanh vội vàng đáp một tiếng, thậm chí em không dám nhìn Nguyễn Vân Hạc nữa, chùi qua loa dái tai mình rồi đi theo Thường Khanh.
Phần eo hông thoáng nhói đau, cổ tay Lan Trạch có một vòng đỏ, em vội vàng về lại điện chính, Tạ Cảnh Đình đã ngồi ở chỗ cũ rồi.
Em vừa vào chính điện, Tạ Cảnh Đình bèn nhìn về phía em, ánh mắt khựng lại một lát ở dái tai bị cắn của em.
————
Chương 21: Cún con
Xe ngựa dừng lại ở hầu phủ, Lan Trạch đi theo sau Tạ Cảnh Đình, hôm nay hầu phủ mở tiệc, rất nhiều người đến dự, Lan Trạch khá sợ người lạ nên cứ nấp sau lưng Tạ Cảnh Đình suốt.
Cứ nghĩ đến yến tiệc là em sẽ nghĩ đến Cơ Thường, em không nhịn được hỏi: "Đốc chủ, hôm nay hoàng thượng có đến không ạ?"
Tạ Cảnh Đình nói với em: "Hôm nay hoàng thượng ở trong cung."
Nghe thế Lan Trạch mới hơi yên tâm, em đi theo Tạ Cảnh Đình vào hầu phủ, bước vào cửa là trông thấy ngay Nguyễn Vân Hạc.
Có cả nhóm thiếu niên nhà giàu bên cạnh Nguyễn Vân Hạc nữa, lúc em thấy mấy người này thì họ cũng chú ý đến em.
"Như Tuyết ca." Nguyễn Vân Hạc chỉ nhìn em một cái xong dồn hết sự chú ý sang Tạ Cảnh Đình, trông dáng vẻ nghiêm túc hơn ở Quốc tử giám nhiều, giờ mới thấy phần nào khí thế tiểu tướng quân.
Như Tuyết ca là xưng hô kiểu gì thế, Nguyễn Vân Hạc với Tạ Cảnh Đình thân thiết lắm à? Lan Trạch không thể không nhớ đến lời đồn, gần như với ai Tạ Cảnh Đình cũng có dây mơ rễ má, em không nhịn được nhìn lên gương mặt Tạ Cảnh Đình, rồi dời mắt đi.
Tạ Cảnh Đình thuận miệng đáp một tiếng, để ý thấy dấu răng trên mặt Nguyễn Vân Hạc, quan tâm hỏi: "Giang Bích, mặt đệ làm sao thế."
Giang Bích là tên tự của Nguyễn Vân Hạc.
Nguyễn Vân Hạc sờ mặt một cái bâng quơ, nói với Tạ Cảnh Đình: "Bị cún con cắn ạ."
Lúc nhắc đến cún con, ánh mắt cả đám tùy tùng bên cạnh đều nhìn vào Lan Trạch, tầm mắt mà có nhiệt độ thì chắc giờ này Lan Trạch đã bị xuyên chết rồi.
Lan Trạch vờ như không hay biết, dẫu sao bản thân em chẳng nhớ hôm ấy đã có gì xảy ra, Nguyễn Vân Hạc cũng có nói là em làm đâu.
Bị mấy người nhìn chằm chằm, em kéo nhẹ tay áo Tạ Cảnh Đình, nấp ra đằng sau Tạ Cảnh Đình theo bản năng.
Giờ đang chỗ đông người, Tạ Cảnh Đình chỉ hơi rũ mắt liếc em một cái, không nói gì em cả.
"Thế à, chắc là một con cún nghịch ngợm." Giọng Tạ Cảnh Đình bình tĩnh.
Cún con còn đang kéo tay áo y.
Tạ Cảnh Đình hàn huyên qua với Nguyễn Vân Hạc một lượt rồi dẫn Lan Trạch vào trong.
Lúc đi vào tầm mắt Nguyễn Vân Hạc hãy cứ dõi theo Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình coi như không biết, tới điện tiếp khách mới lên tiếng.
"Lan Trạch, giờ đến nơi rồi, không phải sợ lạc đâu." Tạ Cảnh Đình nói.
Lan Trạch hiểu ý quá muộn màng, mặt em ửng đỏ không kìm nổi, em chạm mắt với Tạ Cảnh Đình, vội vàng thả tay ra.
Em muốn giải thích một phen mà hình như Tạ Cảnh Đình không hề để bụng, thế là em không nói nữa, bám theo Tạ Cảnh Đình, lúc Tạ Cảnh Đình ngồi xuống thì em ngồi vào cạnh Tạ Cảnh Đình.
Chỗ của Lan Trạch hơi khuất đằng sau, em ngồi cạnh Tạ Cảnh Đình dĩ nhiên sẽ có người chú ý đến em, rất nhiều ánh mắt đánh giá đang nhìn sang em làm em hơi mất tự nhiên.
"Đốc chủ, vị này là công tử nhà nào đây ạ?" Có người thuận miệng hỏi đến sau khi xã giao xong xuôi.
Tạ Cảnh Đình chỉ nói đơn giản: "Là trẻ con ở phủ ta."
Trẻ con ở phủ, có tận mấy khả năng liền, Tạ Cảnh Đình không muốn nói nhiều, người nọ cũng không hỏi thêm.
Lan Trạch vẫn chưa hiểu sao lại phải làm lễ tiệc, em ngồi bên cạnh dựng tai lên, nghe ngóng một lúc xong mới biết, ra là do thời gian trước Tạ Cảnh Đình bắt người giam vào chiếu ngục.
Lão hầu gia viết thư nhờ người bày tiệc, thay mặt Nguyễn Vân Hạc nhận tội với Tạ Cảnh Đình.
Vậy nên hôm nay Tạ Cảnh Đình được xem là nhân vật chính.
Lát sau Nguyễn Vân Hạc dẫn hội thiếu gia đi vào, gần như mọi người đã đông đủ. Nguyễn Vân Hạc ngồi ở ngay đối diện họ, Lan Trạch ngước mắt lên là trông thấy.
"Như Tuyết ca, làm phiền huynh phải ghé thăm một chuyến." Nguyễn Vân Hạc nói, ở trước mặt Tạ Cảnh Đình thì lại không uống rượu, giọng điệu tương đối áy náy, lấy trà thay rượu kính Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình nói "không sao", không hề động đến chiếc chén trước mặt.
Lan Trạch ngồi cạnh nhìn, em không thích những dịp thế này, điểm tâm trà nước bày trên bàn, em muốn ăn lắm nhưng Tạ Cảnh Đình chưa bảo là cho em ăn, thế là em không dám táy máy tùy tiện.
Do em ngồi ở bàn Tạ Cảnh Đình nên đồ ăn toàn là món chay, Lan Trạch không hứng thú gì với đồ chay hết.
"Đói rồi à?" Tạ Cảnh Đình dịu giọng hỏi em, Lan Trạch gật đầu theo bản năng, gật đầu xong lại thấy xấu hổ, như kiểu em chỉ biết chực chờ ăn điểm tâm thôi ý.
Tạ Cảnh Đình chọn hai miếng điểm tâm hình thỏ để vào đĩa cho em, Lan Trạch không nghĩ nhiều, cho em thì em ăn, điểm tâm được làm từ bột nếp giã dẻo, hãy còn âm ấp, nhân là mứt sơn tra mềm dai.
Em ăn hết hai miếng điểm tâm con thỏ, các món khác Tạ Cảnh Đình không đặt vào đĩa em, em không dám lấy bừa.
Dáng vẻ cẩn trọng e dè của em làm Tạ Cảnh Đình để ý nhìn em một cái, em tưởng là miệng mình lại dính cái gì, giơ tay lên sờ theo phản xạ.
Tạ Cảnh Đình đưa tầm mắt về.
Lan Trạch ngồi đó gần nửa canh giờ, chưa được bao lâu Nguyễn Vân Hạc đã ra ngoài, Tạ Cảnh Đình cũng đi ra.
Trong điện chỉ còn lại em với đám thiếu gia cùng lớp.
Hôm nay Tạ Cảnh Đình dẫn em ra ngoài, điều này khó tránh gây tò mò, hai thiếu niên ngày nào cũng theo đuôi Nguyễn Vân Hạc xúm lại cạnh em.
"Lan Trạch, rốt cuộc quan hệ của ngươi với đốc chủ là như nào thế?"
"Nghe nói đốc chủ nhặt được ngươi à, sao đốc chủ lại phải dẫn người làm như ngươi đến đây."
Hai thiếu niên trông khỏe khoắn trẻ trung, nói năng tương đối thẳng thừng, hỏi trực tiếp luôn.
Hai người nhào ra trên bàn Lan Trạch, Lan Trạch thấy hơi phiền, em không vui lắm, trong lòng em nghi ngờ chắc vụ hôm thi là do đám Nguyễn Vân Hạc làm.
Em trả lời chậm rề: "Nếu hai người muốn biết thì đi hỏi đốc chủ là được."
"Hỏi được đốc chủ thì bọn ta còn hỏi ngươi làm gì."
"Nếu ngươi không nói, chốc nữa bọn ta sẽ mách với đốc chủ là lần trước ngươi ra ngoài uống rượu với bọn ta."
Hiện giờ Lan Trạch đã thông minh hơn tí, lần trước Nguyễn Vân Hạc vừa bị tóm vào chiếu ngục xong, em không tin bọn họ sẽ chủ động kể việc này cho Tạ Cảnh Đình.
Huống hồ kể cả có nói thì cũng là Nguyễn Vân Hạc bảo em đi cùng mà.
"Thế hai người nói đi." Lan Trạch đuổi hai kẻ này đi.
Một lúc lâu rồi Tạ Cảnh Đình vẫn chưa quay lại, Lan Trạch lén ăn thêm hai miếng điểm tâm nữa, trà trong buổi tiệc cũng thơm ngon lắm. Em không ngồi yên được, bèn đi ra khỏi điện chính.
Rõ ràng ban đầu em thấy Tạ Cảnh Đình đi theo hướng này mà, bây giờ chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hầu phủ có nhiều núi giả với dòng chảy, hành lang xây vòng vèo quanh co, buổi tối ở đây cực kì yên tĩnh, Lan Trạch đi lòng vòng một lượt xong phát hiện ra mình lạc đường mất rồi.
Em ngó nghiêng trái phải, gọi một tiếng "đốc chủ", không ai đáp lời em hết.
Lan Trạch không tìm thấy người đâu, chỗ này tối mịt tối mù hơi ghê rợn, nếu em chưa quay lại chắc hẳn Tạ Cảnh Đình sẽ bảo Thường Khanh đi tìm em.
Hai bên núi giả lan tràn những đường rêu xanh sẫm, dù đang ở chỗ bóng râm thì bộ quần áo của Lan Trạch vẫn cực kì bắt mắt, màu hồng nhạt phác họa nên phần eo cực mảnh, đôi mắt đang nhìn ngó xung quanh, để ý đường đi dưới chân.
Đằng trước không phải lối về, Lan Trạch định cứ tìm chỗ nào dễ thấy đứng đợi, em quay đầu ở đoạn núi giả, lá cây phất phơ xào xạc, em ngửi thấy mùi rượu thoảng qua.
Lan Trạch chưa kịp phản ứng gì, đột nhiên có lực rất mạnh tác động vào eo em, suýt thì em kêu lên thành tiếng, ngoái lại đối diện ngay với một gương mặt quen thuộc.
"Thế tử... ngài làm gì thế?" Lan Trạch bị ngã ra sau đụng vào lồng ngực rắn chắc, Nguyễn Vân Hạc ở biên cương quanh năm, người không chỗ nào là không cứng, cánh tay ôm vòng lấy eo em, mùi rượu phả thẳng vào cần cổ em.
"Thơm quá." Nguyễn Vân Hạc khẽ hít một cái bên cổ Lan Trạch, mảng da ở cổ Lan đỏ lên ngay tức khắc, em vùng vẫy theo bản năng, hai cánh tay Nguyễn Vân Hạc như làm bằng sắt, càng giãy thì chỉ càng chặt hơn.
Chẳng lẽ Nguyễn Vân Hạc vẫn còn tức tối chuyện lần trước, rõ ràng lả tự Nguyễn Vân Hạc đồng ý với em mà, giờ lại đi làm gì thế này?
Trái tim Lan Trạch đập thình thịch liên hồi, nơi đây không một bóng người, Nguyễn Vân Hạc mà lôi em đi sẽ không có ai cứu được em.
"Thế tử, ngài nhìn cho rõ đi, tôi là Lan Trạch, ngài thả ra đã."
"Chắc chốc nữa đốc chủ sẽ ra đây đấy."
"Lan Trạch, ngươi có biết hôm ấy ngươi đã làm gì không?" Nguyễn Vân Hạc hỏi em, đôi tay không yên thân di chuyển loạn xạ trên người em, hơi thở thoáng sượt qua gò má em mập mờ.
Vậy là có biết em là ai mà, hai má Lan Trạch đỏ bừng lên vì cuống quýt, em chạm phải ánh mắt Nguyễn Vân Hạc, giờ phút này đôi mắt màu trà đậm toát ra vẻ nguy hiểm, phản chiếu biểu cảm hoảng hốt của em.
Lan Trạch không hiểu, em hơi sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Nếu có gì sai hôm khác nô tài sẽ nhận tội với thế tử ạ, thế tử... ngài thả nô tài ra trước đã..."
"Đốc chủ mà biết chắc sẽ lại bắt thế tử vào chiếu ngục đấy ạ."
Lan Trạch không thể không lôi Tạ Cảnh Đình ra, cổ tay em bị cầm bắt đầu đau, đã nổi da gà lên, rồi em nghe thấy một tiếng cười rất khẽ.
"Ngươi mà mách huynh ấy, chắc huynh ấy sẽ đưa ngươi đến hầu phủ."
"Xưa nay Như Tuyết ca lạnh nhạt thờ ơ, ngươi chả ở trong cung mấy ngày rồi đấy à, vẫn chưa hiểu rõ tính đốc chủ sao?"
Nguyễn Vân Hạc thờ ơ nói xong hơi rũ tầm mắt, thiếu niên trong ngực vẫn đang vẫy vùng, cơ thể mềm mại ấm áp cứ như động vật nhỏ ăn cỏ cậu ta từng trông thấy trên thảo nguyên.
Dễ dàng bị bắt, không có tí khả năng phản kháng nào, chỉ biết yếu thế ngửa cái bụng mềm mượt ra xin tha.
"Lan Trạch, dấu răng trên mặt ta hôm đấy là do ngươi cắn." Nguyễn Vân Hạc nói, ánh mắt dừng lại ở dái tai xinh xắn trắng muốt của Lan Trạch.
Lan Trạch nhận ra điều gì, cơ thể em hơi cứng đờ, khoảnh khắc răng nanh của Nguyễn Vân Hạc chạm đến dái tai em em gần như chỉ phản ứng theo bản năng, kí ức từ rất lâu về trước hiện ra trong đầu.
Người đàn ông đọc thơ cho em, đọc xong thì bế em ngồi lên đùi, ôm lấy eo em, giọng nói vẫn rất bình thản.
"Em không muốn à? Ta sẽ không ép em."
"Bốp" một cái, tim Lan Trạch đập nhanh kinh khủng, lực ở cổ tay đau rát, em bị vây giữ trong lòng Nguyễn Vân Hạc, trên mặt Nguyễn Vân Hạc có thêm mấy vệt dấu tay.
Lực đánh quá mạnh, mặt Nguyễn Vân Hạc nghiêng lệch đi.
Nhận ra mình vừa làm gì, Lan Trạch đối diện với ánh mắt Nguyễn Vân Hạc, có màn tăm tối lờ mờ dần bao trùm trong ấy, Lan Trạch sợ đến mức lùi lại một bước theo phản xạ.
"Tiểu công tử." Đúng vào lúc này, Thường Khanh sang gọi em.
Lan Trạch nghe thấy giọng Thường Khanh vội vàng đáp một tiếng, thậm chí em không dám nhìn Nguyễn Vân Hạc nữa, chùi qua loa dái tai mình rồi đi theo Thường Khanh.
Phần eo hông thoáng nhói đau, cổ tay Lan Trạch có một vòng đỏ, em vội vàng về lại điện chính, Tạ Cảnh Đình đã ngồi ở chỗ cũ rồi.
Em vừa vào chính điện, Tạ Cảnh Đình bèn nhìn về phía em, ánh mắt khựng lại một lát ở dái tai bị cắn của em.