Chương 13
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 13: "Lan Trạch, không cần phải ôm chặt thế đâu."
Lan Trạch đi theo sau Tạ Cảnh Đình, vừa nãy chỉ có mỗi em ở cạnh Cơ Thường, mũi tên lại bay về phía họ.
Tạ Cảnh Đình hỏi dò em: "Có trông thấy rõ người bắn tên không?"
Lan Trạch lắc đầu: "Cách xa quá ạ, chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên."
Em nghĩ ngợi, nói tiếp, "Hình như là phía Chung Lâu các kia ạ."
Các thị vệ đã xếp thành hàng bao bọc chặt chẽ quanh tiệc Xuân trì, Lan Trạch chỉ mới nghe nói về các Chung Lâu, ở đó có người canh giữ, theo lí thì không thể vào trong.
Chung Lâu các là cung lầu hoang phế từ triều trước, ở gần lãnh cung, hoang vu lạnh lẽo, thường ngày chẳng ai đến đó làm gì.
Nó được xây chính giữa hồ Cảnh Tâm, bốn mặt giáp hồ, chỉ có một hành lang dài nối vào Chung Lâu các.
Lan Trạch hãy còn khiếp sợ trong lòng, em áp sát vào Tạ Cảnh Đình, đến gần Tạ Cảnh Đình hơn một xíu theo bản năng, nhỡ lại có mũi tên thì không biết em có trốn nổi hay không nữa.
Các Chung Lâu tường son ngói vỡ, đường nhỏ trải gạch xanh đã nứt toác ở góc, cửa cung tương đối cũ nát, đèn lồng tua rủ trên nóc phất phơ trong gió.
Thị vệ đã bao vây quanh toàn bộ các Chung Lâu, nơi này hoàn toàn kín kẽ, trừ phi thích khách mọc cánh bay lên thì mới trốn thoát ra ngoài được.
Tạ Cảnh Đình đứng ngoài hành lang dài, Thường Khanh cùng hai thị vệ bước lên, mũi kiếm chém đứt khóa đồng.
Lan Trạch đứng bên cạnh Tạ Cảnh Đình, em nhìn hoa văn mẫu đơn trên cửa, khóe mắt em thoáng thấy thứ gì, một vệt ánh sáng bạc chớp lóe lao đến lần nữa.
"Đốc chủ ——" Lan Trạch kêu lên, phản ứng của em vẫn bị chậm, cả người cả mặt đều tái nhợt, mũi tên dài lao vun vút xé rách không khí bằng khí thế ác liệt.
Tạ Cảnh Đình phản xạ nhanh hơn em nhiều, cả người Lan Trạch bị đè ngửa ra, đằng sau là mặt hồ loang loáng sóng nước, giờ vẫn đang là mùa xuân, tiết trời se lạnh.
"Tõm" một tiếng, cả hai đồng thời rơi xuống nước, mũi tên dài kia cắm xuyên qua cột gỗ ở rìa hành lang, vọng lại tiếng ù ù vù vù.
Nước lạnh ào lên Lan Trạch như trời đất đổ sập, nước xộc vào khoang miệng, em không biết bơi, cả người như rơi xuống hầm băng, bấu chặt lấy điểm tựa duy nhất theo bản năng.
"Đốc chủ... ô..."
Em với Tạ Cảnh Đình cùng ngã vào hồ, Lan Trạch ôm siết lấy Tạ Cảnh Đình thật chặt, quần áo ướt sũng dính vào nhau, em ngước mắt lên gặp đúng đôi mắt đen sâu của Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình cũng không khá khẩm gì hơn, một phần mái tóc đen ướt nhẹp khiến gương mặt đẹp sáng chói kia rối bời, do cả người em đang bám víu nên Tạ Cảnh Đình buộc phải dành ra một bên tay đỡ em cho vững.
"Đốc chủ, nô tài không biết bơi ạ."
Lan Trạch hơi hơi ngượng ngùng, ngoài mặt thì áy náy nhưng em cũng nhất quyết không chịu thả tay, quấn quanh người Tạ Cảnh Đình không khác gì hoa tơ hồng, gương mặt thanh tú trắng nhợt như giấy, khẽ run rẩy trong lòng Tạ Cảnh Đình.
"Lan Trạch, không cần ôm chặt thế đâu."
Giọng Tạ Cảnh Đình hơi ngập ngừng, dưới sàn đình nghỉ là cột trụ, muốn lên trên thì hai người phải bơi một đoạn ngắn.
Lan Trạch ho sặc sụa hai ba tiếng, nước hồ lạnh ngắt như băng ngấm vào người rất khó chịu, ngoài miệng em "dạ" đáp lời Tạ Cảnh Đình, trên thực tế vẫn cứ bấu víu sát rượt vào người ta.
Eo em được Tạ Cảnh Đình đỡ, thi thoảng có hơi thở phả bên tai, phần da cạnh cổ ngâm trong nước hồ tái trắng giờ lại bắt đầu ửng đỏ lên.
Lan Trạch đã khiếp hãi từ lúc ở bữa tiệc, tim cứ đập loạn mãi chưa thôi, bây giờ còn ngã xuống hồ nữa, cả người cứ nặng trĩu mịt mờ, em nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của Tạ Cảnh Đình, ý thức dần rơi vào hư vô.
Thiếu niên trong lòng mềm oặt không xương, Tạ Cảnh Đình đang dìu người thì bả vai bất chợt trĩu xuống, y nhìn sang theo, bé con đã hôn mê mất rồi.
...
Lan Trạch tỉnh lại vào buổi tối, em ngủ không lâu lắm, mở mắt ra trông thấy xà nhà phía trên đầu, cảm giác khá quen thuộc.
Em thường xuyên đến đây, đây là điện phụ ở ty Trần Gián.
"Khụ khụ..." Lan Trạch muốn lên tiếng, há mồm ra, trong miệng cứ hơi đắng chát, em không nhịn được ho mấy tiếng, đúng lúc này một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh đưa trà cho em.
Giờ em mới nhìn rõ người ở cạnh, ấy là Tạ Cảnh Đình quần áo chỉnh tề sạch sẽ.
Tạ Cảnh Đình đưa trà đến bên miệng em, không định đút cho em, em cầm lấy xong là rút tay về luôn.
"Ngươi ngủ nửa canh giờ, vừa nãy thái y sang khám rồi, là do sợ hãi trúng phải khí lạnh gây ra." Tạ Cảnh Đình nói.
Đầu Lan Trạch vẫn còn choáng váng, em hỏi: "Đốc chủ đại nhân, bắt được thích khách chưa ạ."
Tạ Cảnh Đình hòa nhã nói: "Đã giải vào chiếu ngục rồi, ngươi không cần bận tâm việc gì khác, chú ý sức khỏe mình là được."
"Bên chỗ hoàng thượng ta trao đổi rồi, ngươi có thể nghỉ lại đây."
Lan Trạch tưởng Tạ Cảnh Đình định đi, em đặt cốc trà về chỗ cũ, cổ họng không đắng nghẹn như vừa nãy nữa.
Trong lúc gấp gáp em tóm lấy tay Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ đại nhân phải đi rồi ạ?"
Em dựa vào cạnh giường, con ngươi nhìn Tạ Cảnh Đình tương đối tủi thân, pha thêm vẻ yếu thế lẫn lấy lòng, em biết mình đã vượt quá giới hạn, hơi lỏng tay ra, chỉ níu lấy tay áo Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình không hất ra, lẳng lặng nhìn em, hỏi, "Lan Trạch còn việc gì muốn nói à?"
Lan Trạch mím môi, nếu lần này không nói, lần sau chắc gì em đã có cơ hội gặp được Tạ Cảnh Đình nữa.
Em căng thẳng trong lòng, ngước mắt nhìn lên Tạ Cảnh Đình, gương mặt đỏ bừng, "Đốc chủ, lần trước đốc chủ nói... sẽ đón nô tài rời cung."
"Quốc tử giám khai giảng rồi, lúc nào đốc chủ đón nô tài về ạ?"
Lan Trạch biết mình nói thế này đúng là hơi vô liêm sỉ thật, Tạ Cảnh Đình không có nghĩa vụ phải đón em về, em hơi bị coi trọng mình quá.
Ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn vào em, y nói với em: "Người ban đầu định gửi vào trường là Từ Xuân Trì, không phải Lan Trạch."
"Lan Trạch, Từ tri phủ nhờ cậy ta lo liệu cho Từ Xuân Trì, chứ không phải ngươi."
Nghe vậy trái tim của Lan Trạch dần dần đập nhanh, quả nhiên... Tạ Cảnh Đình biết hết cả rồi, biết em nói dối, biết em không phải con dòng chính của tri phủ Từ, em là nhị thiếu gia không ai hay biết.
Là người làm sẽ không được bất kì ai để ý.
"Đốc chủ, ban đầu tôi nói dối... tôi... vốn dĩ tôi muốn nói cho đốc chủ, nhưng ngày đầu tiên tôi không lên tiếng được, hôm sau tôi thấy đốc chủ nói người muốn cứu là Từ Xuân Trì, tôi không dám nói nữa."
"Tôi sợ đốc chủ giết tôi."
"Đốc chủ, tôi biết lỗi rồi... giữ tôi lại được không, tôi biết làm nhiều việc lắm ạ."
Lan Trạch không muốn ở lại trong cung, Cơ Thường là ma đầu ăn thịt người, càng nói giọng em càng thấp xuống, gương mặt đang nhìn Tạ Cảnh Đình đỏ bừng hết lên, đôi mắt hơi rũ, lông mi run rẩy nhè nhẹ.
Tạ Cảnh Đình kiên nhẫn nói: "Phủ ta không nuôi người vô dụng, Lan Trạch có thể làm gì cho ta?"
Em có thể làm gì cho Tạ Cảnh Đình?
Em không thông minh bằng Từ Xuân Trì, học gì cũng chậm hơn người khác, toàn cứ vụng về lóng ngóng chẳng làm được gì ra hồn, cùng lắm chỉ biết phân biệt mấy loại dược liệu, nếu nói như thế chắc chắn Tạ Cảnh Đình sẽ không giữ em ở lại.
"Đốc chủ, tôi sẽ cố gắng làm tốt, chỉ cần là việc đốc chủ giao... tôi sẽ nỗ lực hoàn thành, không khiến đốc chủ phải thất vọng đâu ạ."
Lan Trạch nói dối, em không dám nói thật, em tự biết lượng sức mình, em mím môi, chỉ mong Tạ Cảnh Đình đừng bắt em làm gì khó quá.
Thiếu niên vừa mới tỉnh lại, mặt hãy còn tái nhợt, đôi mắt trong veo mở to, trong con ngươi là sự căng thẳng và e dè cẩn trọng, đầu ngón tay trắng mảnh đang túm lấy tay áo y, dường như xem y là khúc gỗ nổi cứu mạng duy nhất.
"Việc gì cũng làm được?" Tạ Cảnh Đình hỏi một câu như thế, tâm trạng thoáng chớp lóe trong con ngươi.
Lan Trạch gật đầu, lòng bàn tay mướt mồ hôi vì nói dối, căng thẳng đến mức trái tim co rút, mặt cũng nóng lên theo.
"Chỉ cần là việc đốc chủ phân phó..."
Cuối cùng Tạ Cảnh Đình nói một chữ "được", Lan Trạch còn đang đắm chìm trong ấy chưa thoát ra nổi, em tưởng mình nằm mơ.
Mãi đến tận khi ngồi trong xe ngựa rời cung, em lặng lẽ véo má mình một cái, đau quá, không phải mơ.
Tạ Cảnh Đình chú ý đến động tác của em, liếc em một cái, Lan Trạch đỏ mặt bỏ tay xuống.
"Không cần lấy đồ đạc trong cung à?" Tạ Cảnh Đình hỏi em.
Lan Trạch gật đầu, chỉ có khóa bạc đang đeo là báu vật của em, những thứ khác có hay không cũng được, mỗi tội chưa chào hỏi các tiểu thái giám, tương đối nuối tiếc.
"Không cần lấy ạ, nô tài cũng không có đồ gì."
"Đốc chủ, mình ra cung luôn, liệu về sau hoàng thượng có trách tội không ạ?"
Thực chất Cơ Thường rất độc tài, tuy em không quan trọng nhưng em chưa được cho phép đã đi mất, em lo Cơ Thường sẽ nổi cơn.
Tạ Cảnh Đình nói với em: "Ta sẽ nói việc này với hoàng thượng, không phải lo đâu."
Thế là Lan Trạch yên tâm lại, chẳng biết vì sao, chắc là vì tính tình Tạ Cảnh Đình hòa nhã, luôn cảm giác rất đáng tin cậy.
Lời đồn tính cách Tạ Cảnh Đình tăm tối, bây giờ em không tin lời đồn một tí nào nữa, giờ đối với em Tạ Cảnh Đình cực kì vui mắt sáng lòng.
Em nghĩ vậy, rồi lại không nhịn được sự mừng rỡ vì được ra cung.
Lan Trạch nhìn trái ngó phải mãi không yên, em vén rèm xe lên, hiện giờ chợ đêm ở ngõ hẻm bên ngoài đang tấp nập, cơ mà đường lớn bên này tương đối vắng lặng, chỉ lát sau em lại ngồi về, len lén nhìn xem Tạ Cảnh Đình đang làm chi.
Tạ Cảnh Đình đang đọc sách, em không biết những chữ trong sách, định hỏi là sách gì, Lan Trạch nghĩ ngợi xong cuối cùng không mở miệng, vì quan hệ giữa em với Tạ Cảnh Đình là quan hệ chủ tớ, không nên gây phiền nhiễu.
Một lát sau, Tạ Cảnh Đình đặt sách xuống, nói với Lan Trạch: "Lan Trạch, ngồi yên."
Vì câu này của Tạ Cảnh Đình mà Lan Trạch không dám nhấp nhổm nữa, em ngoan ngoãn ngồi dựa vào xe ngựa.
Lan Trạch không dám ngồi xa quá, khoảng cách giữa em với Tạ Cảnh Đình chỉ có tí xíu thôi, không cho em hí hoáy thì em nhịn không hí hoáy nữa vậy.
Chưa được bao lâu Lan Trạch đã buồn ngủ, Tạ Cảnh Đình không thích nói nhiều, lúc em ở chung với các tiểu thái giám mọi người nói nhiều lắm, đầu em bắt đầu gà gật.
Tạ Cảnh Đình dành ra ít sự chú ý cho thiếu niên bên cạnh, cân nhắc liệu có phải mình không nên để đối phương ngồi xe không, tầm mười mấy như Lan Trạch đang là cái tuổi tính tình hoạt bát tò mò.
Đang nghĩ dở, khóe mắt liếc thấy Lan Trạch mơ màng sắp ngủ, ngay sao đó đầu vai y trĩu xuống, Lan Trạch đã dựa vào người y ngủ gật.
Đầu ngón tay Tạ Cảnh Đình thoáng khựng lại, tầm mắt di chuyển đến gương mặt Lan Trạch.
Lông mi Lan Trạch rất dài, ngủ thiếp đi rồi vẫn khẽ run, mặt thì vùi vào bả vai y, đè phải chỗ vành tai tạo thành vết lằn đỏ lờ mờ.
"Lan Trạch." Tạ Cảnh Đình gọi tên thiếu niên.
Hồi bé Lan Trạch thường dựa vào mẹ ngủ, mẹ ngồi bên giường may vá, em sẽ ôm lấy mẹ thiếp đi, người mẹ rất thơm, còn rất ấm nữa.
Giờ đây hình như em lại nằm mơ thấy ngày nhỏ, trước chóp mũi có mùi hương thoang thoảng, chỉ có mẹ mới thơm thế này, hơn nữa còn ấm thế này.
Lan Trạch trong giấc mơ vô cùng vui sướng vì được gặp mẹ.
"Mẹ."
Tiếng gọi vang lên bên tai Tạ Cảnh Đình, ngay sau đó y bị thiếu niên bên cạnh ôm lấy thật chặt, vành tai đối phương khẽ khàng cọ sát, một mảng da đã ửng đỏ.
————
Chương 13: "Lan Trạch, không cần phải ôm chặt thế đâu."
Lan Trạch đi theo sau Tạ Cảnh Đình, vừa nãy chỉ có mỗi em ở cạnh Cơ Thường, mũi tên lại bay về phía họ.
Tạ Cảnh Đình hỏi dò em: "Có trông thấy rõ người bắn tên không?"
Lan Trạch lắc đầu: "Cách xa quá ạ, chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên."
Em nghĩ ngợi, nói tiếp, "Hình như là phía Chung Lâu các kia ạ."
Các thị vệ đã xếp thành hàng bao bọc chặt chẽ quanh tiệc Xuân trì, Lan Trạch chỉ mới nghe nói về các Chung Lâu, ở đó có người canh giữ, theo lí thì không thể vào trong.
Chung Lâu các là cung lầu hoang phế từ triều trước, ở gần lãnh cung, hoang vu lạnh lẽo, thường ngày chẳng ai đến đó làm gì.
Nó được xây chính giữa hồ Cảnh Tâm, bốn mặt giáp hồ, chỉ có một hành lang dài nối vào Chung Lâu các.
Lan Trạch hãy còn khiếp sợ trong lòng, em áp sát vào Tạ Cảnh Đình, đến gần Tạ Cảnh Đình hơn một xíu theo bản năng, nhỡ lại có mũi tên thì không biết em có trốn nổi hay không nữa.
Các Chung Lâu tường son ngói vỡ, đường nhỏ trải gạch xanh đã nứt toác ở góc, cửa cung tương đối cũ nát, đèn lồng tua rủ trên nóc phất phơ trong gió.
Thị vệ đã bao vây quanh toàn bộ các Chung Lâu, nơi này hoàn toàn kín kẽ, trừ phi thích khách mọc cánh bay lên thì mới trốn thoát ra ngoài được.
Tạ Cảnh Đình đứng ngoài hành lang dài, Thường Khanh cùng hai thị vệ bước lên, mũi kiếm chém đứt khóa đồng.
Lan Trạch đứng bên cạnh Tạ Cảnh Đình, em nhìn hoa văn mẫu đơn trên cửa, khóe mắt em thoáng thấy thứ gì, một vệt ánh sáng bạc chớp lóe lao đến lần nữa.
"Đốc chủ ——" Lan Trạch kêu lên, phản ứng của em vẫn bị chậm, cả người cả mặt đều tái nhợt, mũi tên dài lao vun vút xé rách không khí bằng khí thế ác liệt.
Tạ Cảnh Đình phản xạ nhanh hơn em nhiều, cả người Lan Trạch bị đè ngửa ra, đằng sau là mặt hồ loang loáng sóng nước, giờ vẫn đang là mùa xuân, tiết trời se lạnh.
"Tõm" một tiếng, cả hai đồng thời rơi xuống nước, mũi tên dài kia cắm xuyên qua cột gỗ ở rìa hành lang, vọng lại tiếng ù ù vù vù.
Nước lạnh ào lên Lan Trạch như trời đất đổ sập, nước xộc vào khoang miệng, em không biết bơi, cả người như rơi xuống hầm băng, bấu chặt lấy điểm tựa duy nhất theo bản năng.
"Đốc chủ... ô..."
Em với Tạ Cảnh Đình cùng ngã vào hồ, Lan Trạch ôm siết lấy Tạ Cảnh Đình thật chặt, quần áo ướt sũng dính vào nhau, em ngước mắt lên gặp đúng đôi mắt đen sâu của Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình cũng không khá khẩm gì hơn, một phần mái tóc đen ướt nhẹp khiến gương mặt đẹp sáng chói kia rối bời, do cả người em đang bám víu nên Tạ Cảnh Đình buộc phải dành ra một bên tay đỡ em cho vững.
"Đốc chủ, nô tài không biết bơi ạ."
Lan Trạch hơi hơi ngượng ngùng, ngoài mặt thì áy náy nhưng em cũng nhất quyết không chịu thả tay, quấn quanh người Tạ Cảnh Đình không khác gì hoa tơ hồng, gương mặt thanh tú trắng nhợt như giấy, khẽ run rẩy trong lòng Tạ Cảnh Đình.
"Lan Trạch, không cần ôm chặt thế đâu."
Giọng Tạ Cảnh Đình hơi ngập ngừng, dưới sàn đình nghỉ là cột trụ, muốn lên trên thì hai người phải bơi một đoạn ngắn.
Lan Trạch ho sặc sụa hai ba tiếng, nước hồ lạnh ngắt như băng ngấm vào người rất khó chịu, ngoài miệng em "dạ" đáp lời Tạ Cảnh Đình, trên thực tế vẫn cứ bấu víu sát rượt vào người ta.
Eo em được Tạ Cảnh Đình đỡ, thi thoảng có hơi thở phả bên tai, phần da cạnh cổ ngâm trong nước hồ tái trắng giờ lại bắt đầu ửng đỏ lên.
Lan Trạch đã khiếp hãi từ lúc ở bữa tiệc, tim cứ đập loạn mãi chưa thôi, bây giờ còn ngã xuống hồ nữa, cả người cứ nặng trĩu mịt mờ, em nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của Tạ Cảnh Đình, ý thức dần rơi vào hư vô.
Thiếu niên trong lòng mềm oặt không xương, Tạ Cảnh Đình đang dìu người thì bả vai bất chợt trĩu xuống, y nhìn sang theo, bé con đã hôn mê mất rồi.
...
Lan Trạch tỉnh lại vào buổi tối, em ngủ không lâu lắm, mở mắt ra trông thấy xà nhà phía trên đầu, cảm giác khá quen thuộc.
Em thường xuyên đến đây, đây là điện phụ ở ty Trần Gián.
"Khụ khụ..." Lan Trạch muốn lên tiếng, há mồm ra, trong miệng cứ hơi đắng chát, em không nhịn được ho mấy tiếng, đúng lúc này một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh đưa trà cho em.
Giờ em mới nhìn rõ người ở cạnh, ấy là Tạ Cảnh Đình quần áo chỉnh tề sạch sẽ.
Tạ Cảnh Đình đưa trà đến bên miệng em, không định đút cho em, em cầm lấy xong là rút tay về luôn.
"Ngươi ngủ nửa canh giờ, vừa nãy thái y sang khám rồi, là do sợ hãi trúng phải khí lạnh gây ra." Tạ Cảnh Đình nói.
Đầu Lan Trạch vẫn còn choáng váng, em hỏi: "Đốc chủ đại nhân, bắt được thích khách chưa ạ."
Tạ Cảnh Đình hòa nhã nói: "Đã giải vào chiếu ngục rồi, ngươi không cần bận tâm việc gì khác, chú ý sức khỏe mình là được."
"Bên chỗ hoàng thượng ta trao đổi rồi, ngươi có thể nghỉ lại đây."
Lan Trạch tưởng Tạ Cảnh Đình định đi, em đặt cốc trà về chỗ cũ, cổ họng không đắng nghẹn như vừa nãy nữa.
Trong lúc gấp gáp em tóm lấy tay Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ đại nhân phải đi rồi ạ?"
Em dựa vào cạnh giường, con ngươi nhìn Tạ Cảnh Đình tương đối tủi thân, pha thêm vẻ yếu thế lẫn lấy lòng, em biết mình đã vượt quá giới hạn, hơi lỏng tay ra, chỉ níu lấy tay áo Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình không hất ra, lẳng lặng nhìn em, hỏi, "Lan Trạch còn việc gì muốn nói à?"
Lan Trạch mím môi, nếu lần này không nói, lần sau chắc gì em đã có cơ hội gặp được Tạ Cảnh Đình nữa.
Em căng thẳng trong lòng, ngước mắt nhìn lên Tạ Cảnh Đình, gương mặt đỏ bừng, "Đốc chủ, lần trước đốc chủ nói... sẽ đón nô tài rời cung."
"Quốc tử giám khai giảng rồi, lúc nào đốc chủ đón nô tài về ạ?"
Lan Trạch biết mình nói thế này đúng là hơi vô liêm sỉ thật, Tạ Cảnh Đình không có nghĩa vụ phải đón em về, em hơi bị coi trọng mình quá.
Ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn vào em, y nói với em: "Người ban đầu định gửi vào trường là Từ Xuân Trì, không phải Lan Trạch."
"Lan Trạch, Từ tri phủ nhờ cậy ta lo liệu cho Từ Xuân Trì, chứ không phải ngươi."
Nghe vậy trái tim của Lan Trạch dần dần đập nhanh, quả nhiên... Tạ Cảnh Đình biết hết cả rồi, biết em nói dối, biết em không phải con dòng chính của tri phủ Từ, em là nhị thiếu gia không ai hay biết.
Là người làm sẽ không được bất kì ai để ý.
"Đốc chủ, ban đầu tôi nói dối... tôi... vốn dĩ tôi muốn nói cho đốc chủ, nhưng ngày đầu tiên tôi không lên tiếng được, hôm sau tôi thấy đốc chủ nói người muốn cứu là Từ Xuân Trì, tôi không dám nói nữa."
"Tôi sợ đốc chủ giết tôi."
"Đốc chủ, tôi biết lỗi rồi... giữ tôi lại được không, tôi biết làm nhiều việc lắm ạ."
Lan Trạch không muốn ở lại trong cung, Cơ Thường là ma đầu ăn thịt người, càng nói giọng em càng thấp xuống, gương mặt đang nhìn Tạ Cảnh Đình đỏ bừng hết lên, đôi mắt hơi rũ, lông mi run rẩy nhè nhẹ.
Tạ Cảnh Đình kiên nhẫn nói: "Phủ ta không nuôi người vô dụng, Lan Trạch có thể làm gì cho ta?"
Em có thể làm gì cho Tạ Cảnh Đình?
Em không thông minh bằng Từ Xuân Trì, học gì cũng chậm hơn người khác, toàn cứ vụng về lóng ngóng chẳng làm được gì ra hồn, cùng lắm chỉ biết phân biệt mấy loại dược liệu, nếu nói như thế chắc chắn Tạ Cảnh Đình sẽ không giữ em ở lại.
"Đốc chủ, tôi sẽ cố gắng làm tốt, chỉ cần là việc đốc chủ giao... tôi sẽ nỗ lực hoàn thành, không khiến đốc chủ phải thất vọng đâu ạ."
Lan Trạch nói dối, em không dám nói thật, em tự biết lượng sức mình, em mím môi, chỉ mong Tạ Cảnh Đình đừng bắt em làm gì khó quá.
Thiếu niên vừa mới tỉnh lại, mặt hãy còn tái nhợt, đôi mắt trong veo mở to, trong con ngươi là sự căng thẳng và e dè cẩn trọng, đầu ngón tay trắng mảnh đang túm lấy tay áo y, dường như xem y là khúc gỗ nổi cứu mạng duy nhất.
"Việc gì cũng làm được?" Tạ Cảnh Đình hỏi một câu như thế, tâm trạng thoáng chớp lóe trong con ngươi.
Lan Trạch gật đầu, lòng bàn tay mướt mồ hôi vì nói dối, căng thẳng đến mức trái tim co rút, mặt cũng nóng lên theo.
"Chỉ cần là việc đốc chủ phân phó..."
Cuối cùng Tạ Cảnh Đình nói một chữ "được", Lan Trạch còn đang đắm chìm trong ấy chưa thoát ra nổi, em tưởng mình nằm mơ.
Mãi đến tận khi ngồi trong xe ngựa rời cung, em lặng lẽ véo má mình một cái, đau quá, không phải mơ.
Tạ Cảnh Đình chú ý đến động tác của em, liếc em một cái, Lan Trạch đỏ mặt bỏ tay xuống.
"Không cần lấy đồ đạc trong cung à?" Tạ Cảnh Đình hỏi em.
Lan Trạch gật đầu, chỉ có khóa bạc đang đeo là báu vật của em, những thứ khác có hay không cũng được, mỗi tội chưa chào hỏi các tiểu thái giám, tương đối nuối tiếc.
"Không cần lấy ạ, nô tài cũng không có đồ gì."
"Đốc chủ, mình ra cung luôn, liệu về sau hoàng thượng có trách tội không ạ?"
Thực chất Cơ Thường rất độc tài, tuy em không quan trọng nhưng em chưa được cho phép đã đi mất, em lo Cơ Thường sẽ nổi cơn.
Tạ Cảnh Đình nói với em: "Ta sẽ nói việc này với hoàng thượng, không phải lo đâu."
Thế là Lan Trạch yên tâm lại, chẳng biết vì sao, chắc là vì tính tình Tạ Cảnh Đình hòa nhã, luôn cảm giác rất đáng tin cậy.
Lời đồn tính cách Tạ Cảnh Đình tăm tối, bây giờ em không tin lời đồn một tí nào nữa, giờ đối với em Tạ Cảnh Đình cực kì vui mắt sáng lòng.
Em nghĩ vậy, rồi lại không nhịn được sự mừng rỡ vì được ra cung.
Lan Trạch nhìn trái ngó phải mãi không yên, em vén rèm xe lên, hiện giờ chợ đêm ở ngõ hẻm bên ngoài đang tấp nập, cơ mà đường lớn bên này tương đối vắng lặng, chỉ lát sau em lại ngồi về, len lén nhìn xem Tạ Cảnh Đình đang làm chi.
Tạ Cảnh Đình đang đọc sách, em không biết những chữ trong sách, định hỏi là sách gì, Lan Trạch nghĩ ngợi xong cuối cùng không mở miệng, vì quan hệ giữa em với Tạ Cảnh Đình là quan hệ chủ tớ, không nên gây phiền nhiễu.
Một lát sau, Tạ Cảnh Đình đặt sách xuống, nói với Lan Trạch: "Lan Trạch, ngồi yên."
Vì câu này của Tạ Cảnh Đình mà Lan Trạch không dám nhấp nhổm nữa, em ngoan ngoãn ngồi dựa vào xe ngựa.
Lan Trạch không dám ngồi xa quá, khoảng cách giữa em với Tạ Cảnh Đình chỉ có tí xíu thôi, không cho em hí hoáy thì em nhịn không hí hoáy nữa vậy.
Chưa được bao lâu Lan Trạch đã buồn ngủ, Tạ Cảnh Đình không thích nói nhiều, lúc em ở chung với các tiểu thái giám mọi người nói nhiều lắm, đầu em bắt đầu gà gật.
Tạ Cảnh Đình dành ra ít sự chú ý cho thiếu niên bên cạnh, cân nhắc liệu có phải mình không nên để đối phương ngồi xe không, tầm mười mấy như Lan Trạch đang là cái tuổi tính tình hoạt bát tò mò.
Đang nghĩ dở, khóe mắt liếc thấy Lan Trạch mơ màng sắp ngủ, ngay sao đó đầu vai y trĩu xuống, Lan Trạch đã dựa vào người y ngủ gật.
Đầu ngón tay Tạ Cảnh Đình thoáng khựng lại, tầm mắt di chuyển đến gương mặt Lan Trạch.
Lông mi Lan Trạch rất dài, ngủ thiếp đi rồi vẫn khẽ run, mặt thì vùi vào bả vai y, đè phải chỗ vành tai tạo thành vết lằn đỏ lờ mờ.
"Lan Trạch." Tạ Cảnh Đình gọi tên thiếu niên.
Hồi bé Lan Trạch thường dựa vào mẹ ngủ, mẹ ngồi bên giường may vá, em sẽ ôm lấy mẹ thiếp đi, người mẹ rất thơm, còn rất ấm nữa.
Giờ đây hình như em lại nằm mơ thấy ngày nhỏ, trước chóp mũi có mùi hương thoang thoảng, chỉ có mẹ mới thơm thế này, hơn nữa còn ấm thế này.
Lan Trạch trong giấc mơ vô cùng vui sướng vì được gặp mẹ.
"Mẹ."
Tiếng gọi vang lên bên tai Tạ Cảnh Đình, ngay sau đó y bị thiếu niên bên cạnh ôm lấy thật chặt, vành tai đối phương khẽ khàng cọ sát, một mảng da đã ửng đỏ.