Chương 49: Vả mặt bạch nguyệt quang
Giản Úc không hiểu tại sao Lục Chấp lại đối tốt với cậu như vậy.
Cậu cân nhắc một chút, cuối cùng chỉ có thể quy kết rằng Lục Chấp là một người rất tốt, cho dù thỉnh thoảng có "khi dễ" cậu, nhưng tóm lại, vẫn là chiếu cố cậu nhiều hơn.
Trừ cái này ra, cậu không thể nghĩ ra được còn lý do nào khác cả, cũng lười phải phí tâm tư suy nghĩ.
Giản Úc đi một chuyến đến toilet.
Nhưng, chờ lúc cậu rửa tay xong ra ngoài, lại có cảm giác hình như rất nhiều người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Những người đó không biết cố ý hay vô tình, tuy rằng thanh âm đều đang đè thấp, nhưng nội dung nói chuyện với nhau lại cứ đủ để truyền vào lỗ tai của cậu.
" Các người có nghe nói không? Giản Úc này vốn chỉ là một thế thân mà thôi."
" Không thể nào, lần trước tôi còn đi tham gia hôn lễ của cậu ta cùng với Lục tổng đây, hai người thoạt nhìn không phải rất là ân ái sao?"
" Hôn nhân hào môn mà, có cái nào mà trong sạch đâu? Sau lưng không phải đều che giấu một ít sự việc dơ bẩn sao?"
" Tôi thật ra có chút quan tâm, Giản Úc là thế thân của ai vậy? Chẳng lẽ trong lòng Lục tổng còn thích một người khác sao?"
" Tôi nghe mọi người nói, người Lục tổng thật sự thích, thật ra là tiểu thiếu gia Quý Diệc của tập đoàn Quý thị."
" Tập đoàn Quý thị? Sao nghe lạ quá vậy, hình như tôi chưa nghe qua bao giờ?"
" Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Lục tổng thích Quý Diệc, đến lúc đó hắn cao hứng, tùy tiện cho Quý thị một vài hạng mục, Quý thị không phải phát đạt liền sao?"
" Vậy Giản Úc có biết chuyện này không? Tôi cảm thấy bộ dáng của cậu ta hình như không biết đâu."
" Nói không chừng người ta biết rõ đó, nhưng chính là không muốn buông vị trí này mà thôi, đây chính là vị trí phu nhân tổng tài tập đoàn Lục thị cơ mà, ai có thể bỏ được chứ? Dù cho cậu ta chỉ là thế thân, cũng phải nắm chặt lấy Lục tổng mới được."
Giản Úc nghe những nghị luận như vậy, cũng không có chút ngạc nhiên nào.
Xem ra Quý Diệc đúng thật là hận không thể cho cả thế giới đều biết cậu là thế thân nhỉ.
Đáng tiếc, nội tâm Giản Úc lại không có nửa điểm dao động.
Cậu thuận tay cầm một miếng lê từ trên bàn ăn nhẹ bên cạnh, sau đó chuẩn bị trở lại vị trí cũ.
Nhưng mà, cậu vừa mới xoay người, bước chân lại dừng tại chỗ, hơi hơi mở to mắt.
Nam chính cùng bạch nguyệt quang rốt cuộc cũng gặp lại rồi, đây là muốn tro tàn lại cháy sao?
Chỉ thấy cách đó không xa.
Lục Chấp vẫn ngồi nguyên tại vị trí cũ, nhưng lại nhiều thêm một Quý Diệc đang đứng ở trước mặt hắn.
Hai người một đứng một ngồi, đối diện nhau.
Giản Úc chậm rì rì mà cắn miếng lê trong tay, nước lê ngọt ngào lập tức lan tràn khắp khoang miệng.
Cậu vừa không chút để ý mà nhìn bên kia, vừa tự hỏi vấn đề.
Lần trước cậu có hỏi qua Lục Chấp rằng hắn có thể đừng trước tiên đuổi cậu đi được không, lúc ấy Lục Chấp đã đáp ứng rồi.
Nhưng mà, giờ khắc này, Giản Úc lại có chút không xác định việc này có còn được tính hay không.
Kia chính là bạch nguyệt quang đó, tồn tại của bạch nguyệt quang nháy mắt có thể hạ gục hết thảy mọi thứ.
Tình yêu của bá tổng cùng bạch nguyệt quang khẳng định cảm động trời đất, triền miên lâm li, bất luận chuyện gì cũng không thể ngăn cản được bước chân của bọn họ tiến đến yêu đương.
Nghĩ đến đây, Giản Úc có hơi không vui.
Vậy năm ngàn vạn của cậu phải làm sao bây giờ?
Không phải thật sự cậu sẽ không lấy được năm ngàn vạn đó chứ?
Bên này.
Lục Chấp vốn đang trả lời một tin nhắn, nhưng trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen.
Hắn nâng đôi mắt đen nhánh của mình lên nhìn về phía đối phương: "Có việc?"
Thanh âm của hắn vẫn trước sau lạnh như băng, cũng không bởi vì người trước mặt mà hòa hoãn đi nửa điểm.
Quý Diệc đứng trước mặt Lục Chấp, kỳ thật là đã cố lấy đủ dũng khí mới dám đi tới.
Khí tràng của Lục Chấp quá mức cường đại, đôi mắt như kết đầy băng sương, khẽ khàng nhìn người một cái, cũng có thể đông lạnh người ta từ đầu tới chân.
Nhưng giờ khắc này Quý Diệc không thể không đứng ở chỗ này.
Trong tính toán của hắn, cùng Lục Chấp gặp mặt hẳn là phải từ từ mưu tính.
Rốt cuộc hắn cũng có chính cao ngạo và tự tôn của hắn, sẽ không dễ dàng làm ra hành vi hèn mọn gì đó, nhưng sinh ý của Quý gia đột nhiên xuất hiện vấn đề, cần hắn phải nghĩ biện pháp cứu vớt.
Hắn vốn dĩ là con riêng của Quý gia, địa vị rất xấu hổ. Mấy năm nay người Quý gia có chút thay đổi sắc mặt, đối tốt với hắn hơn một tí, chẳng qua cũng chỉ ỷ vào quan hệ của hắn cùng Lục Chấp, cho nên mới có ưu đãi như vậy.
Quý Diệc cũng thấy bản thân rất may mắn khi gặp được Lục Chấp.
Hắn biết Lục Chấp để ý hắn, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, mà lựa chọn làm như không biết hắn, mỗi lần đều là bỏ qua hắn.
Hắn phỏng đoán, có lẽ lúc đó hắn không nói tiếng nào mà đi ra nước ngoài, bởi vậy mới khiến trong lòng Lục Chấp có khoảng cách.
Nhưng hiện tại, hắn có thể giải thích hết thảy rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Quý Diệc chậm rãi mở miệng: "Lục Chấp, em......"
Lục Chấp nhìn cái người đứng trước mặt mình vẻ mặt cứ lắp bắp, theo bản năng mà nhíu chặt mày.
Vừa vặn lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng động lớn.
" Xin lỗi tiên sinh, tôi không chú ý ngài đứng ở chỗ này."
Lục Chấp nhìn qua, sau đó liền thấy một người phục vụ bưng khay không cẩn thận đụng vào người Giản Úc.
Giản Úc xua tay, ý bảo không có gì.
Lục Chấp thấy thế, lập tức đứng lên, liền phải đi qua đó.
Lúc này, Quý Diệc một phát bắt được cánh tay của hắn, vẻ mặt không dám tin mà nói: "Lục Chấp, anh cứ như vậy không muốn nghe em nói chuyện sao?"
Tâm tư lúc này của Lục Chấp đều đang ở trên người Giản Úc đằng kia, lập tức đem tay áo từ trong tay Quý Diệc rút ra: " Tôi có việc."
Nói xong, hắn liền sải bước đi về phía Giản Úc.
Lưu lại Quý Diệc đứng tại chỗ, sắc mặt lập tức trắng bệch, hoàn toàn không thể tiếp thu được.
Vì sao? Vì sao rõ ràng hắn đã đứng trước mặt Lục Chấp rồi, vậy mà Lục Chấp vẫn muốn đi tìm cái tên thế thân kia chứ?
Lục Chấp không phải thích hắn sao?
Cho tới bây giờ, Quý Diệc vẫn có thể nhớ rõ cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hắn và Lục Chấp.
Hắn nhớ đó là một ngày tuyết rơi.
Hắn tham gia một tụ hội thương nghiệp, vốn dĩ loại tụ hội như thế này, ngay cả tư cách tham gia hắn cũng không có được, bởi vì lúc đó hắn chính là một đứa con riêng không được yêu thích mà thôi.
Hắn đi một chuyến đến đó, cũng chỉ là nghĩ muốn thử thời vận, nhìn xem có thể gặp được kỳ ngộ nào hay không.
Sau đó, kỳ ngộ thật sự tới rồi.
Khi hắn đi vào trong đại sảnh yến hội, bởi vì dưới chân quá trơn trượt, thiếu chút nữa đã ngã từ trên cầu thang xuống.
Bậc thang có tận ba mươi mấy bậc, nếu thật sự ngã xuống, cho dù không chết, khẳng định cũng sẽ bị thương nặng.
Lúc ấy hắn nhất thời bị dọa ngốc, cả người đều cứng đờ tại chỗ, mắt thấy sẽ phải té xuống rồi, bên cạnh có một đôi tay thon dài đỡ hắn một phen.
Chờ khi Quý Diệc đã đứng vững lại rồi, người kia đã một lần nữa cất bước đi về phía trước.
Cho đến thật lâu về sau, Quý Diệc vẫn còn khắc sâu ký ức về cảnh tượng đó.
Người kia có một đôi mắt lạnh giá, một bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ, thân hình cao lớn ưu việt, áo khoác đen xẹt qua làm cho người ta thật lâu cũng không thể quên được.
Quý Diệc vừa gặp đã thương.
Nhưng mà sau khi hắn thành công trà trộn vào trong yến hội, cũng không còn nhìn thấy được người đó nữa, chắc là người đó đã được nhận tiếp đãi đặc biệt, nên đi tới một khu vực bí mật hơn để nói chuyện làm ăn.
Quý Diệc mất mát mà rời đi yến hội.
Nhưng mà, qua vài ngày, Quý Diệc biết được tin tức, tổng tài tập đoàn Lục thị đích thân ghé đến tập đoàn của bọn họ, tham quan quy trình sản xuất xe năng lượng mới do tập đoàn của bọn họ tự nghiên cứu và phát triển.
Mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, vừa cung kính vừa hoảng loạn mà nghênh đón Lục Chấp.
Có người Quý gia suy đoán, Lục Chấp nhìn trúng triển vọng phát triểu xe năng lượng mới của tập đoàn bọn họ, cho nên muốn đầu tư, dù sao tập đoàn bọn họ cũng chỉ có một hạng mục này mới có tương lai phát triển lên.
Nhưng mà Quý Diệc lại không nghĩ như vậy.
Hắn nhìn khuôn mặt của Lục Chấp, nhớ tới ngày đó chính là người này đã kéo hắn một phen, nhất thời vui mừng khôn xiết.
Lục Chấp nhất định là vì hắn mà đến!
Lục Chấp hẳn là trong cơn hoảng loạn kia đã nhớ kỹ hắn, nếu không, người cao không thể với tới như Lục Chấp sao có thể nhìn trúng hạng mục của một tập đoàn nhỏ bé như bọn họ được chứ?
Nghĩ thông suốt điểm này, Quý Diệc mừng rỡ như điên.
Một mặt, hắn cao hứng vì tâm ý của mình được đáp lại, mặt khác, hắn biết mình chỉ cần leo lên được Lục Chấp, vậy sẽ có rất nhiều sự tình đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Vì thế tiếp theo, hắn bắt tay vào việc lan truyền mối quan hệ của hắn cùng Lục Chấp ra ngoài.
Đương nhiên, trong quá trình tuyên truyền, thêm mắm dặm muối là chuyện không thể thiếu được, dù có là một câu chuyện tình yêu tốt đẹp, cũng cần phải có nội dung kỹ càng không phải sao?
Trong câu chuyện của hắn, hắn trở thành người mà Lục Chấp yêu nhưng không thể có được.
Từ đó về sau, địa vị ở Quý gia của hắn nháy mắt thay đổi chóng mặt, hắn thành tiểu thiếu gia được mọi người coi như bảo bối.
Đồng thời, hắn cũng thu hoạch được một người bạn tốt là Lục Nghiên Tuyết.
........
Các loại chỗ tốt không thể đếm hết được ùn ùn kéo tới, Quý Diệc rất nhanh đã lạc và trong mộng đẹp như vậy, không hề muốn tỉnh lại.
Một lần lại một lần bịa đặt hết lời nói dối này đến lời nói dối khác, chỉ cần là chuyện có thể liên quan tới Lục Chấp, hắn đều sẽ dựa theo phương thức có lợi cho mình, thay đổi một phen rồi mới nói ra.
Về lâu dài, hắn không chỉ lừa dối người khác, mà còn lừa dối cả chính mình.
Ví dụ như chuyện Lục Chấp thật sự thích hắn, nhưng sau đó vẫn giấu ở trong lòng, không dám tùy tiện quấy rầy hắn.
Bên này.
Giản Úc lấy một tờ giấy sạch sẽ, lau lau ống tay áo của chính mình.
Người phục vụ vừa rồi bưng một khay điểm tâm, không cẩn thận đụng vào người cậu, sau đó ống tay áo bị dính một chút bơ.
Nhưng mà vấn đề không lớn, lau một chút liền sạch sẽ.
Lúc này, một bàn tay có khớp xương rõ ràng lấy giấy ăn từ trong tay cậu, thay cậu lau tay áo, đồng thời, một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên: "Có bị đụng đau hay không?"
Giản Úc ngước mắt lên, thấy Lục Chấp đột nhiên xuất hiện, cậu có chút kinh ngạc mà chớp chớp mắt.
Người này không phải đang ở bên cạnh bạch nguyệt quang sao? Sao lại qua bên này rồi?
Lục Chấp phát hiện ra nghi hoặc của Giản Úc, nhíu mày: "Làm sao vậy? Rất đau sao?"
Giản Úc vội vàng lắc lắc đầu: "Không đau, chỉ bị cái khay đụng một chút mà thôi."
Chẳng qua cậu hơi tò mò, sao Lục Chấp lại không ở cùng bạch nguyệt quang nói thêm vài câu nữa?
Trường hợp cửu biệt trùng phùng như vậy, không phải nên là oanh oanh liệt liệt, triền triền miên miên, hận không thể lôi kéo đối phương lưu luyến tâm sự sao?
Lục Chấp thay Giản Úc lau khô ống tay áo bị dính bơ bên trên, đang muốn nói chuyện, liền bắt gặp bộ dáng như đang suy tư gì đó của cậu, thỉnh thoảng còn nhíu mày, như gặp phải chuyện gì không thể nghĩ ra được vậy.
Lục Chấp đem khăn giấy ném vào thùng rác, sau đó nhìn chằm chằm Giản Úc: "Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Giản Úc thật sự rất là tò mò, cho nên cậu có hơi chút nhịn không được, cậu lặng lẽ hỏi: "Sao nhanh như vậy mà anh đã tới đây rồi?"
Lục Chấp nghi hoặc: "Có ý gì?"
Giản Úc làm một bộ như chỉ đang tùy ý hỏi thăm thôi, nói: "Vừa nãy tôi từ trong toilet đi ra, nhìn thấy anh đang nói chuyện với một người nào đó, tôi còn cho rằng hai người đang bàn chuyện làm ăn đâu, không nghĩ nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?"
Nói xong, cậu im lặng mà quan sát biểu tình của Lục Chấp, muốn nhìn ra được cái gì.
Kết quả, Lục Chấp chỉ là nhàn nhạt mà nói một câu: "Không phải nói chuyện làm ăn."
Giản Úc đang chờ câu tiếp theo.
Không nghĩ tới Lục Chấp chỉ nói như vậy liền không nói nữa, biểu tình thì một chút cũng không dao động, căn bản không giống như một người nhìn thấy bạch nguyệt quang đã nhiều năm không gặp.
Giản Úc có chút ngốc.
Đây là kiểu phát triển gì vậy, không đúng nha.
Chẳng lẽ đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào rồi?
Vì thế cậu lại lần nữa dò hỏi: "Không nói chuyện làm ăn, vậy hai người nói cái gì vậy? Tôi thấy người kia nói chuyện với anh hình như cảm xúc còn rất kích động á."
Với bộ dáng vừa rồi của Quý Diệc, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra có vấn đề, ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Chấp vừa ai oán lại triền miên, cứ như có một bụng tâm sư muốn nói hết ra với Lục Chấp vậy.
Lục Chấp mặc kệ biểu tình của người kia là cái dạng gì, nhưng mà hắn lại có hứng thú mà nhìn Giản Úc: "Sao cậu lại quan sát cẩn thận như vậy?"
Giản Úc: "!!"
Ngữ khí này của Lục Chấp, sao cứ giống như cậu là vì muốn bắt gian, cho nên mới quan sát cẩn thận vậy chứ?
Cậu thử thăm dò giải thích nói: "Biểu tình của người kia rất rõ ràng á, căn bản không cần phải cẩn thận quan sát vẫn có thể nhìn thấy được mà? Đặc biệt là ánh mắt của hắn......"
" Ngay cả ánh mắt của người ta mà cậu cũng chú ý tới?" Lục Chấp cười như không cười mà cắt ngang lời của cậu.
Giản Úc: "....."
Sớm biết như vậy cậu không nên tò mò, lòng hiếu kỳ quả nhiên có thể hại chết mèo.
Cậu vắt hết óc mà nói: "Dù sao tôi cũng không có nhìn kỹ, chính là trùng hợp thấy được thôi, trùng hợp hiểu không?"
Lục Chấp nhìn cậu đang cố gắng giải thích, nhưng lại giải thích không được, hắn nhếch môi: "Được, chúng ta không nói tới người khác nữa. Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đi."
Giản Úc nghe vậy, đành phải dừng giải thích, dù sao cậu có nói nửa ngày, hình như Lục Chấp cũng không tin.
Chẳng qua, Lục Chấp vậy mà gọi bạch nguyệt quang là "người khác"?
Đó là bạch nguyệt quang mà hắn tâm tâm niệm niệm á, cái cách gọi này có phải hơi qua loa quá mức hay không?
Nhưng mà chuyện này cũng không có quan hệ gì với Giản Úc, cậu cùng lười phải suy xét này đó.
Ở hội trường buổi đấu giá.
Giản Úc và Lục Chấp tùy ý tìm một vị trí ở giữa ngồi xuống.
Buổi đấu giá này là của một vị lão giả muốn cống hiến cho xã hội tự tổ chức. Cho nên cũng không có chính thức, khách mời đều rất thả lỏng.
Sau khi ngồi vào vị trí, Giản Úc tò mò mà nhìn lên đài, chờ xem món đồ đầu tiên được bày ra là cái gì.
Lúc này, Lục Chấp ở bên cạnh cậu nói: "Nếu nhìn trúng vật nào, cứ trực tiếp trả giá mua về."
Giản Úc có chút kinh ngạc mà chớp mắt: "Tôi có thể trả giá sao?"
Lục Chấp cười khẽ: "Nếu không mang cậu theo làm gì? Cậu thích cái gì, cứ trực tiếp trả giá là được, đến lúc đó tôi phụ trách trả tiền."
Giản Úc nghe được lời này, cười nói: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
Vậy thì cậu sẽ không khách khí.
Cậu đối với những cái này cũng không có gánh nặng tâm lý gì, dù sao cậu có giành được một món đồ quý báu nào đó, thì cũng chỉ đặt nó ở trong biệt thự mà thôi, sau khi hiệp nghị kết thúc, cậu cũng sẽ không mang nó theo.
Lúc này, Quý Diệc đang ngồi ở phía sau lưng Giản Úc bọn họ.
Vẻ mặt của hắn không cam lòng mà nhìn bóng lưng của Giản Úc, trong lòng vừa khổ sở, vừa khó hiểu.
Hắn không rõ vì sao Lục Chấp không thèm liếc nhìn hắn một cái, vì sao lại không đến ngồi bên cạnh hắn, mà vẫn luôn bồi bên cạnh tên thế thân kia, cùng với tên đó vừa nói vừa cười.
Rất nhanh, buổi đấu giá bắt đầu.
Những món đồ phía trước, Giản Úc cũng chưa cảm thấy hứng thú.
Nhưng Lục Chấp lại đấu giá được một đôi khuy áo bằng đá Hắc Diệu.
Đến vật phẩm thứ bảy, Giản Úc ngồi ngay ngắn lại, đôi mắt sáng lên.
Trên đài là một đôi ly thủy tinh, tạo hình rất đáng yêu, giống với cái ly bụng bự làm bằng sứ trắng trong nhà cậu, hai cái ly này cũng là tròn vo.
Nhưng mà, Giản Úc vừa nghe giá khởi điểm, lập tức liền không còn hứng thú nữa.
Lúc này, Lục Chấp nhìn cậu một cái nói: "Thích liền mua."
Giản Úc nhấp miệng: "Nhưng mà giá khởi điểm đã mười vạn rồi."
Cái ly kia không phải thật sự được chế tạo bằng thủy tinh đấy chứ?
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Ở loại trường hợp như thế này, giá trị đồ vật xác định sẽ cao hơn một chút."
Giản Úc suy nghĩ, cũng thấy có chút đạo lý.
Dù sao đây là cũng là hội đấu giá, hơn nữa tiền bán đấu giá còn để đi làm từ thiện.
Suy nghĩ cẩn thận, Giản Úc mới cầm tấm bảng trong tay giơ cao lên.
Người chủ trì trên đài lập tức kích động nói: "Vị tiên sinh kia nguyện ý ra giá mười vạn, còn ai muốn trả giá cho đôi ly thủy tinh này không?"
Quý Diệc vốn dĩ không có hứng thú với hai cái ly kia, nhưng phát hiện Giản Úc là người giơ bảng, hắn lập tức giơ theo: "Hai mươi vạn!"
Từ lúc hắn đến yến hội này, cũng đã âm thầm lan truyền trong tối ngoài sáng chuyện Giản Úc là thế thân.
Một khi đã như vậy, tự nhiên hắn càng phải chói mắt hơn so với tên thế thân này, cho dù chỉ là hai cái ly vô dụng, hắn cũng muốn từ trong tay Giản Úc đoạt lấy.
Giản Úc nghe thấy thanh âm phía sau, cậu cũng không có quay đầu lại nhìn, mà ngược lại liếc qua Lục Chấp bên cạnh một cái.
Lục Chấp nhận thấy tầm mắt của cậu, quay đầu qua: "Làm sao vậy?"
Giản Úc lắc đầu: "Không có gì."
Thật sự là kỳ quái, ngay cả cậu còn nghe ra được thanh âm của Quý Diệc, vì sao Lục Chấp lại làm như không quen biết cậu ta chứ, vậy mà không hề phản ứng một tí nào?
Giản Úc không nghĩ ra, dứt khoát lười không nghĩ đến chuyện này nữa.
Dù sao tình huống của Lục Chấp với Quý Diệc rốt cuộc là như thế nào, cũng không có quan hệ gì với cậu không phải sao?
Vì thế, Giản Úc tiếp tục giơ bảng: "30 vạn."
Ngay sau đó Quý Diệc cũng giơ bảng: 40 vạn."
Cứ như vậy qua lại mấy lần, tất cả mọi người ở đây cũng phát giác ra có chút bất thường.
Đặc biệt là những người bị Quý Diệc "phổ cập khoa học" qua, thần sắc đều là đang xem diễn.
" Tiểu thiếu gia Quý gia là đang cùng thế thân tranh nhau sao?"
" Trường hợp này thật là kích thích nha, không uổng công hôm nay tôi tới đây một chuyến!"
" Sao tôi lại cảm thấy Giản Úc không giống thế thân nhỉ? Nếu thật sự là thế thân, vậy sao Lục tổng vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu ta không đi, ngược lại còn không thèm liếc nhìn Quý Diệc một cái đâu?"
" Lỡ như là Lục tổng người ta yêu nhưng không dám nói thì sao?"
" Dù sao tôi đứng về phe Quý Diệc, cậu ta vốn là người trong giới của chúng ta, còn Giản Úc kia con chó con mèo nào từ đâu đột nhiên xuất hiện, nếu không phải cậu ta cùng Lục tổng kết hôn, tôi còn chưa nghe qua cái tên này bao giờ đâu!"
" Ê này, nếu theo như cách nói của cô, Quý Diệc kia không phải cũng là con riêng sao? Cậu ta so với Giản Úc thì cao quý hơn bao nhiêu chứ!"
" Tiểu Nhã, cô có ý gì? Chẳng lẽ cô đứng về phe Giản Úc?"
" Cũng không phải là về phe cậu ta, tôi chỉ nói việc nào ra việc đó thôi."
" Tôi mặc kệ, dù sao Giản Úc cũng là kẻ thứ ba phá hư tình cảm của người khác, tôi hận nhất là loại người như vậy! Hy vọng Quý Diệc có thể hung hăng mà đánh mặt của cậu ta, cho cậu ta từ nay về sau đều không dám ngóc đầu lên nữa!"
Quý Diệc mơ hồ nghe được nghị luận xung quanh, biết bản thân đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức, hắn nhịn không được mà nở một nụ cười khinh miệt.
Giản Úc hiện tại dù có bá chiếm lấy Lục Chấp thì như thế nào? Ai là người có thể cười đến cuối cùng, thì mới là người chiến thắng.
Theo giá của hai chiếc ly càng ngày càng tăng cao, người chủ trì ở trên đài cũng hưng phấn đến độ muốn nhảy dựng lên.
Giá đã đạt tới mức 80 vạn.
Giản Úc cũng thấy rõ một chuyện, Quý Diệc này là đang cố ý đối nghịch với cậu.
Vốn dĩ cậu cũng không muốn để ý tới Quý Diệc, cũng không muốn quản chuyện của hắn và Lục Chấp rốt cuộc là tính huống gì.
Nhưng giờ phút này, cậu buông xuống tấm bảng trong tay, sau đó vòng lấy cánh tay của Lục Chấp, thanh âm mềm mại mà nói: "Chồng ơi, người ta muốn hai cái ly kia cơ."
Lời này vừa ra, toàn trường nháy mắt an tĩnh ngay lập tức.
Một đám người lập tức lên tinh thần, gắt gao mà nhìn phản ứng của Lục Chấp.
Hiện tại rốt cuộc có thể biết được, Lục Chấp rốt cuộc là đứng về phía Giản Úc bên này hay vẫn là Quý Diệc bên kia.
Trái tim Quý Diệc trong nháy mắt vọt lên tới cổ họng, hắn gắt gao mà siết chặt tấm bảng trong tay, nhất thời hô hấp đều ngừng lại.
Bên này.
Lục Chấp rũ mắt mà nhìn cánh tay Giản Úc đang ôm lấy tay hắn, có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày.
Hắn không rõ lắm vì sao đột nhiên Giản Úc lại làm nũng, cũng hoàn toàn không biết người mới cùng cậu tranh giành là ai.
Về nhà hắn sẽ yêu cầu Trần Hoài điều tra chuyện này một chút.
Nhưng vấn đề trước mắt cần phải giải quyết.
Vì thế, trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lục Chấp cầm tấm bảng trong tay giơ lên, trầm thấp mà mở miệng: "300 vạn."
Nháy mắt, toàn trường ồ lên, sôi nổi đè thấp giọng mà nghị luận.
" Ông trời ơi, người có thể ra 300 vạn mua hai cái ly, cũng chỉ có thể là Lục tổng tài đại khí thô mà thôi!"
" Không phải, vừa nãy ai nói Giản Úc chỉ là thế thân mà thôi? Nếu thật sự là thế thân, Lục tổng có thể sủng cậu ta như vậy được chắc? Vợ chỉ làm nũng một cái đã ném ra 300 vạn?"
" Tôi cũng muốn làm thế thân như vậy, xin hỏi nên ứng tuyển ở đâu?"
" Người truyền ra tin Giản Úc là thế thân hình như chính là Quý Diệc phải không? Ấy, các cô xem, hình như hắn muốn rời khỏi đây?"
Bên này.
Khuôn mặt Quý Diệc đỏ bừng, từ chỗ ngồi đứng dậy, tấm bảng trong tay cũng rơi xuống đất.
Người chủ trì thấy thế, vội vàng nói: "Quý thiếu gia, 300 vạn cậu có theo không?"
Hắn vừa nói ra lời này, ánh mắt của toàn trường đều tụ lại trên người của Quý Diệc hắn.
Quý Diệc nháy mắt vừa xấu hổ vừa tức giận không nói nên lời, trên mặt một mảnh nóng rát, có chút trốn tránh ánh mắt người khác: "Không, không theo."
100 vạn chính là giới hạn của hắn rồi, nếu hắn lấy ra 300 vạn để mua hai cái ly, về nhà tuyệt đối sẽ bị người Quý gia đánh chết.
Nhưng mấu chốt chính là, Lục Chấp lại không hề che giấu hành vi che chở cho Giản Úc một chút nào, đã hoàn toàn đánh mặt của hắn.
Hắn không hiểu được tại sao Lục Chấp lại làm như vậy, chẳng lẽ Giản Úc mê hoặc hắn đến nổi thị phi bất phân rồi sao?"
Quý Diệc cuối cùng cũng từ trong ánh mắt chế nhạo hoặc tò mò của mọi người, mà chật vật rời đi.
Giản Úc nhìn thoáng qua Quý Diệc rời đi, nhàn nhạt mà thu hồi ánh mắt.
Cậu không muốn cùng Quý Diệc tranh chấp cái gì, nhưng nếu đối phương cứ nhảy nhót tới trước mặt cậu, vậy cậu cũng sẽ không mềm lòng.
Lúc này, Lục Chấp như suy tư mà nhìn Giản Úc một cái: "Cậu quen biết người kia sao?"
Giản Úc nhìn Lục Chấp, thành thật nói: "Có quen."
Đó không phải là bạch nguyệt quang của anh sao.
Lục Chấp tiếp tục nói: "Cậu cùng hắn đã xảy ra chuyện gì à?"
Tuy rằng hắn không quen biết người kia, nhưng cũng phát hiện được người kia một lòng muốn ganh đua cao thấp với Giản Úc.
Giản Úc có chút nghi hoặc mà nhìn Lục Chấp.
Người này sao cứ làm bộ không quen biết bạch nguyệt quang vậy?
Chẳng lẽ đây là đang thử mình sao?
Thật kỳ quái nha.
Nhưng mà cậu cũng hiểu rõ, đây là một quyển tiểu thuyết thế thân ngược thân ngược tâm, cậu chính là vị thế thân bị ngược kia, mà bá tổng cùng bạch nguyệt quang lại có được tình yêu.
Nghĩ tới đây, Giản Úc nói sang chuyện khác: "Hiện tại đi lấy hai cái ly kia sao?"
Cậu cũng không để ý bạch nguyệt quang hay hắc nguyệt quang gì cả, cho nên cũng sẽ không dây dưa ở vấn đề này quá nhiều.
Nếu không, chẳng lẽ cậu còn phải đối với Lục Chấp oán giận, trách cứ hắn, nói bởi vì hắn mà mình bị bạch nguyệt quang của hắn nhắm vào sao?
Cậu cùng Lục Chấp chỉ là quan hệ hợp đồng thôi, không cần thiết phải như vậy.
Huống hồ, lúc trước cậu cũng đã biết Lục Chấp có bạch nguyệt quang sau đó vẫn tự nguyện đồng ý ký hiệp nghị này, còn dọn vào biệt thự sống, cậu không thể đến giữa chừng rồi còn rối rắm lại vấn đề này nữa.
Lục Chấp nhìn ra được Giản Úc đang nói sang chuyện khác, nên cũng không có hỏi thêm gì.
Dù sao, hắn cũng sẽ phái người điều tra rõ chuyện này.
Cậu cân nhắc một chút, cuối cùng chỉ có thể quy kết rằng Lục Chấp là một người rất tốt, cho dù thỉnh thoảng có "khi dễ" cậu, nhưng tóm lại, vẫn là chiếu cố cậu nhiều hơn.
Trừ cái này ra, cậu không thể nghĩ ra được còn lý do nào khác cả, cũng lười phải phí tâm tư suy nghĩ.
Giản Úc đi một chuyến đến toilet.
Nhưng, chờ lúc cậu rửa tay xong ra ngoài, lại có cảm giác hình như rất nhiều người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Những người đó không biết cố ý hay vô tình, tuy rằng thanh âm đều đang đè thấp, nhưng nội dung nói chuyện với nhau lại cứ đủ để truyền vào lỗ tai của cậu.
" Các người có nghe nói không? Giản Úc này vốn chỉ là một thế thân mà thôi."
" Không thể nào, lần trước tôi còn đi tham gia hôn lễ của cậu ta cùng với Lục tổng đây, hai người thoạt nhìn không phải rất là ân ái sao?"
" Hôn nhân hào môn mà, có cái nào mà trong sạch đâu? Sau lưng không phải đều che giấu một ít sự việc dơ bẩn sao?"
" Tôi thật ra có chút quan tâm, Giản Úc là thế thân của ai vậy? Chẳng lẽ trong lòng Lục tổng còn thích một người khác sao?"
" Tôi nghe mọi người nói, người Lục tổng thật sự thích, thật ra là tiểu thiếu gia Quý Diệc của tập đoàn Quý thị."
" Tập đoàn Quý thị? Sao nghe lạ quá vậy, hình như tôi chưa nghe qua bao giờ?"
" Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Lục tổng thích Quý Diệc, đến lúc đó hắn cao hứng, tùy tiện cho Quý thị một vài hạng mục, Quý thị không phải phát đạt liền sao?"
" Vậy Giản Úc có biết chuyện này không? Tôi cảm thấy bộ dáng của cậu ta hình như không biết đâu."
" Nói không chừng người ta biết rõ đó, nhưng chính là không muốn buông vị trí này mà thôi, đây chính là vị trí phu nhân tổng tài tập đoàn Lục thị cơ mà, ai có thể bỏ được chứ? Dù cho cậu ta chỉ là thế thân, cũng phải nắm chặt lấy Lục tổng mới được."
Giản Úc nghe những nghị luận như vậy, cũng không có chút ngạc nhiên nào.
Xem ra Quý Diệc đúng thật là hận không thể cho cả thế giới đều biết cậu là thế thân nhỉ.
Đáng tiếc, nội tâm Giản Úc lại không có nửa điểm dao động.
Cậu thuận tay cầm một miếng lê từ trên bàn ăn nhẹ bên cạnh, sau đó chuẩn bị trở lại vị trí cũ.
Nhưng mà, cậu vừa mới xoay người, bước chân lại dừng tại chỗ, hơi hơi mở to mắt.
Nam chính cùng bạch nguyệt quang rốt cuộc cũng gặp lại rồi, đây là muốn tro tàn lại cháy sao?
Chỉ thấy cách đó không xa.
Lục Chấp vẫn ngồi nguyên tại vị trí cũ, nhưng lại nhiều thêm một Quý Diệc đang đứng ở trước mặt hắn.
Hai người một đứng một ngồi, đối diện nhau.
Giản Úc chậm rì rì mà cắn miếng lê trong tay, nước lê ngọt ngào lập tức lan tràn khắp khoang miệng.
Cậu vừa không chút để ý mà nhìn bên kia, vừa tự hỏi vấn đề.
Lần trước cậu có hỏi qua Lục Chấp rằng hắn có thể đừng trước tiên đuổi cậu đi được không, lúc ấy Lục Chấp đã đáp ứng rồi.
Nhưng mà, giờ khắc này, Giản Úc lại có chút không xác định việc này có còn được tính hay không.
Kia chính là bạch nguyệt quang đó, tồn tại của bạch nguyệt quang nháy mắt có thể hạ gục hết thảy mọi thứ.
Tình yêu của bá tổng cùng bạch nguyệt quang khẳng định cảm động trời đất, triền miên lâm li, bất luận chuyện gì cũng không thể ngăn cản được bước chân của bọn họ tiến đến yêu đương.
Nghĩ đến đây, Giản Úc có hơi không vui.
Vậy năm ngàn vạn của cậu phải làm sao bây giờ?
Không phải thật sự cậu sẽ không lấy được năm ngàn vạn đó chứ?
Bên này.
Lục Chấp vốn đang trả lời một tin nhắn, nhưng trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen.
Hắn nâng đôi mắt đen nhánh của mình lên nhìn về phía đối phương: "Có việc?"
Thanh âm của hắn vẫn trước sau lạnh như băng, cũng không bởi vì người trước mặt mà hòa hoãn đi nửa điểm.
Quý Diệc đứng trước mặt Lục Chấp, kỳ thật là đã cố lấy đủ dũng khí mới dám đi tới.
Khí tràng của Lục Chấp quá mức cường đại, đôi mắt như kết đầy băng sương, khẽ khàng nhìn người một cái, cũng có thể đông lạnh người ta từ đầu tới chân.
Nhưng giờ khắc này Quý Diệc không thể không đứng ở chỗ này.
Trong tính toán của hắn, cùng Lục Chấp gặp mặt hẳn là phải từ từ mưu tính.
Rốt cuộc hắn cũng có chính cao ngạo và tự tôn của hắn, sẽ không dễ dàng làm ra hành vi hèn mọn gì đó, nhưng sinh ý của Quý gia đột nhiên xuất hiện vấn đề, cần hắn phải nghĩ biện pháp cứu vớt.
Hắn vốn dĩ là con riêng của Quý gia, địa vị rất xấu hổ. Mấy năm nay người Quý gia có chút thay đổi sắc mặt, đối tốt với hắn hơn một tí, chẳng qua cũng chỉ ỷ vào quan hệ của hắn cùng Lục Chấp, cho nên mới có ưu đãi như vậy.
Quý Diệc cũng thấy bản thân rất may mắn khi gặp được Lục Chấp.
Hắn biết Lục Chấp để ý hắn, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, mà lựa chọn làm như không biết hắn, mỗi lần đều là bỏ qua hắn.
Hắn phỏng đoán, có lẽ lúc đó hắn không nói tiếng nào mà đi ra nước ngoài, bởi vậy mới khiến trong lòng Lục Chấp có khoảng cách.
Nhưng hiện tại, hắn có thể giải thích hết thảy rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Quý Diệc chậm rãi mở miệng: "Lục Chấp, em......"
Lục Chấp nhìn cái người đứng trước mặt mình vẻ mặt cứ lắp bắp, theo bản năng mà nhíu chặt mày.
Vừa vặn lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng động lớn.
" Xin lỗi tiên sinh, tôi không chú ý ngài đứng ở chỗ này."
Lục Chấp nhìn qua, sau đó liền thấy một người phục vụ bưng khay không cẩn thận đụng vào người Giản Úc.
Giản Úc xua tay, ý bảo không có gì.
Lục Chấp thấy thế, lập tức đứng lên, liền phải đi qua đó.
Lúc này, Quý Diệc một phát bắt được cánh tay của hắn, vẻ mặt không dám tin mà nói: "Lục Chấp, anh cứ như vậy không muốn nghe em nói chuyện sao?"
Tâm tư lúc này của Lục Chấp đều đang ở trên người Giản Úc đằng kia, lập tức đem tay áo từ trong tay Quý Diệc rút ra: " Tôi có việc."
Nói xong, hắn liền sải bước đi về phía Giản Úc.
Lưu lại Quý Diệc đứng tại chỗ, sắc mặt lập tức trắng bệch, hoàn toàn không thể tiếp thu được.
Vì sao? Vì sao rõ ràng hắn đã đứng trước mặt Lục Chấp rồi, vậy mà Lục Chấp vẫn muốn đi tìm cái tên thế thân kia chứ?
Lục Chấp không phải thích hắn sao?
Cho tới bây giờ, Quý Diệc vẫn có thể nhớ rõ cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hắn và Lục Chấp.
Hắn nhớ đó là một ngày tuyết rơi.
Hắn tham gia một tụ hội thương nghiệp, vốn dĩ loại tụ hội như thế này, ngay cả tư cách tham gia hắn cũng không có được, bởi vì lúc đó hắn chính là một đứa con riêng không được yêu thích mà thôi.
Hắn đi một chuyến đến đó, cũng chỉ là nghĩ muốn thử thời vận, nhìn xem có thể gặp được kỳ ngộ nào hay không.
Sau đó, kỳ ngộ thật sự tới rồi.
Khi hắn đi vào trong đại sảnh yến hội, bởi vì dưới chân quá trơn trượt, thiếu chút nữa đã ngã từ trên cầu thang xuống.
Bậc thang có tận ba mươi mấy bậc, nếu thật sự ngã xuống, cho dù không chết, khẳng định cũng sẽ bị thương nặng.
Lúc ấy hắn nhất thời bị dọa ngốc, cả người đều cứng đờ tại chỗ, mắt thấy sẽ phải té xuống rồi, bên cạnh có một đôi tay thon dài đỡ hắn một phen.
Chờ khi Quý Diệc đã đứng vững lại rồi, người kia đã một lần nữa cất bước đi về phía trước.
Cho đến thật lâu về sau, Quý Diệc vẫn còn khắc sâu ký ức về cảnh tượng đó.
Người kia có một đôi mắt lạnh giá, một bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ, thân hình cao lớn ưu việt, áo khoác đen xẹt qua làm cho người ta thật lâu cũng không thể quên được.
Quý Diệc vừa gặp đã thương.
Nhưng mà sau khi hắn thành công trà trộn vào trong yến hội, cũng không còn nhìn thấy được người đó nữa, chắc là người đó đã được nhận tiếp đãi đặc biệt, nên đi tới một khu vực bí mật hơn để nói chuyện làm ăn.
Quý Diệc mất mát mà rời đi yến hội.
Nhưng mà, qua vài ngày, Quý Diệc biết được tin tức, tổng tài tập đoàn Lục thị đích thân ghé đến tập đoàn của bọn họ, tham quan quy trình sản xuất xe năng lượng mới do tập đoàn của bọn họ tự nghiên cứu và phát triển.
Mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, vừa cung kính vừa hoảng loạn mà nghênh đón Lục Chấp.
Có người Quý gia suy đoán, Lục Chấp nhìn trúng triển vọng phát triểu xe năng lượng mới của tập đoàn bọn họ, cho nên muốn đầu tư, dù sao tập đoàn bọn họ cũng chỉ có một hạng mục này mới có tương lai phát triển lên.
Nhưng mà Quý Diệc lại không nghĩ như vậy.
Hắn nhìn khuôn mặt của Lục Chấp, nhớ tới ngày đó chính là người này đã kéo hắn một phen, nhất thời vui mừng khôn xiết.
Lục Chấp nhất định là vì hắn mà đến!
Lục Chấp hẳn là trong cơn hoảng loạn kia đã nhớ kỹ hắn, nếu không, người cao không thể với tới như Lục Chấp sao có thể nhìn trúng hạng mục của một tập đoàn nhỏ bé như bọn họ được chứ?
Nghĩ thông suốt điểm này, Quý Diệc mừng rỡ như điên.
Một mặt, hắn cao hứng vì tâm ý của mình được đáp lại, mặt khác, hắn biết mình chỉ cần leo lên được Lục Chấp, vậy sẽ có rất nhiều sự tình đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Vì thế tiếp theo, hắn bắt tay vào việc lan truyền mối quan hệ của hắn cùng Lục Chấp ra ngoài.
Đương nhiên, trong quá trình tuyên truyền, thêm mắm dặm muối là chuyện không thể thiếu được, dù có là một câu chuyện tình yêu tốt đẹp, cũng cần phải có nội dung kỹ càng không phải sao?
Trong câu chuyện của hắn, hắn trở thành người mà Lục Chấp yêu nhưng không thể có được.
Từ đó về sau, địa vị ở Quý gia của hắn nháy mắt thay đổi chóng mặt, hắn thành tiểu thiếu gia được mọi người coi như bảo bối.
Đồng thời, hắn cũng thu hoạch được một người bạn tốt là Lục Nghiên Tuyết.
........
Các loại chỗ tốt không thể đếm hết được ùn ùn kéo tới, Quý Diệc rất nhanh đã lạc và trong mộng đẹp như vậy, không hề muốn tỉnh lại.
Một lần lại một lần bịa đặt hết lời nói dối này đến lời nói dối khác, chỉ cần là chuyện có thể liên quan tới Lục Chấp, hắn đều sẽ dựa theo phương thức có lợi cho mình, thay đổi một phen rồi mới nói ra.
Về lâu dài, hắn không chỉ lừa dối người khác, mà còn lừa dối cả chính mình.
Ví dụ như chuyện Lục Chấp thật sự thích hắn, nhưng sau đó vẫn giấu ở trong lòng, không dám tùy tiện quấy rầy hắn.
Bên này.
Giản Úc lấy một tờ giấy sạch sẽ, lau lau ống tay áo của chính mình.
Người phục vụ vừa rồi bưng một khay điểm tâm, không cẩn thận đụng vào người cậu, sau đó ống tay áo bị dính một chút bơ.
Nhưng mà vấn đề không lớn, lau một chút liền sạch sẽ.
Lúc này, một bàn tay có khớp xương rõ ràng lấy giấy ăn từ trong tay cậu, thay cậu lau tay áo, đồng thời, một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên: "Có bị đụng đau hay không?"
Giản Úc ngước mắt lên, thấy Lục Chấp đột nhiên xuất hiện, cậu có chút kinh ngạc mà chớp chớp mắt.
Người này không phải đang ở bên cạnh bạch nguyệt quang sao? Sao lại qua bên này rồi?
Lục Chấp phát hiện ra nghi hoặc của Giản Úc, nhíu mày: "Làm sao vậy? Rất đau sao?"
Giản Úc vội vàng lắc lắc đầu: "Không đau, chỉ bị cái khay đụng một chút mà thôi."
Chẳng qua cậu hơi tò mò, sao Lục Chấp lại không ở cùng bạch nguyệt quang nói thêm vài câu nữa?
Trường hợp cửu biệt trùng phùng như vậy, không phải nên là oanh oanh liệt liệt, triền triền miên miên, hận không thể lôi kéo đối phương lưu luyến tâm sự sao?
Lục Chấp thay Giản Úc lau khô ống tay áo bị dính bơ bên trên, đang muốn nói chuyện, liền bắt gặp bộ dáng như đang suy tư gì đó của cậu, thỉnh thoảng còn nhíu mày, như gặp phải chuyện gì không thể nghĩ ra được vậy.
Lục Chấp đem khăn giấy ném vào thùng rác, sau đó nhìn chằm chằm Giản Úc: "Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Giản Úc thật sự rất là tò mò, cho nên cậu có hơi chút nhịn không được, cậu lặng lẽ hỏi: "Sao nhanh như vậy mà anh đã tới đây rồi?"
Lục Chấp nghi hoặc: "Có ý gì?"
Giản Úc làm một bộ như chỉ đang tùy ý hỏi thăm thôi, nói: "Vừa nãy tôi từ trong toilet đi ra, nhìn thấy anh đang nói chuyện với một người nào đó, tôi còn cho rằng hai người đang bàn chuyện làm ăn đâu, không nghĩ nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?"
Nói xong, cậu im lặng mà quan sát biểu tình của Lục Chấp, muốn nhìn ra được cái gì.
Kết quả, Lục Chấp chỉ là nhàn nhạt mà nói một câu: "Không phải nói chuyện làm ăn."
Giản Úc đang chờ câu tiếp theo.
Không nghĩ tới Lục Chấp chỉ nói như vậy liền không nói nữa, biểu tình thì một chút cũng không dao động, căn bản không giống như một người nhìn thấy bạch nguyệt quang đã nhiều năm không gặp.
Giản Úc có chút ngốc.
Đây là kiểu phát triển gì vậy, không đúng nha.
Chẳng lẽ đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào rồi?
Vì thế cậu lại lần nữa dò hỏi: "Không nói chuyện làm ăn, vậy hai người nói cái gì vậy? Tôi thấy người kia nói chuyện với anh hình như cảm xúc còn rất kích động á."
Với bộ dáng vừa rồi của Quý Diệc, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra có vấn đề, ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Chấp vừa ai oán lại triền miên, cứ như có một bụng tâm sư muốn nói hết ra với Lục Chấp vậy.
Lục Chấp mặc kệ biểu tình của người kia là cái dạng gì, nhưng mà hắn lại có hứng thú mà nhìn Giản Úc: "Sao cậu lại quan sát cẩn thận như vậy?"
Giản Úc: "!!"
Ngữ khí này của Lục Chấp, sao cứ giống như cậu là vì muốn bắt gian, cho nên mới quan sát cẩn thận vậy chứ?
Cậu thử thăm dò giải thích nói: "Biểu tình của người kia rất rõ ràng á, căn bản không cần phải cẩn thận quan sát vẫn có thể nhìn thấy được mà? Đặc biệt là ánh mắt của hắn......"
" Ngay cả ánh mắt của người ta mà cậu cũng chú ý tới?" Lục Chấp cười như không cười mà cắt ngang lời của cậu.
Giản Úc: "....."
Sớm biết như vậy cậu không nên tò mò, lòng hiếu kỳ quả nhiên có thể hại chết mèo.
Cậu vắt hết óc mà nói: "Dù sao tôi cũng không có nhìn kỹ, chính là trùng hợp thấy được thôi, trùng hợp hiểu không?"
Lục Chấp nhìn cậu đang cố gắng giải thích, nhưng lại giải thích không được, hắn nhếch môi: "Được, chúng ta không nói tới người khác nữa. Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đi."
Giản Úc nghe vậy, đành phải dừng giải thích, dù sao cậu có nói nửa ngày, hình như Lục Chấp cũng không tin.
Chẳng qua, Lục Chấp vậy mà gọi bạch nguyệt quang là "người khác"?
Đó là bạch nguyệt quang mà hắn tâm tâm niệm niệm á, cái cách gọi này có phải hơi qua loa quá mức hay không?
Nhưng mà chuyện này cũng không có quan hệ gì với Giản Úc, cậu cùng lười phải suy xét này đó.
Ở hội trường buổi đấu giá.
Giản Úc và Lục Chấp tùy ý tìm một vị trí ở giữa ngồi xuống.
Buổi đấu giá này là của một vị lão giả muốn cống hiến cho xã hội tự tổ chức. Cho nên cũng không có chính thức, khách mời đều rất thả lỏng.
Sau khi ngồi vào vị trí, Giản Úc tò mò mà nhìn lên đài, chờ xem món đồ đầu tiên được bày ra là cái gì.
Lúc này, Lục Chấp ở bên cạnh cậu nói: "Nếu nhìn trúng vật nào, cứ trực tiếp trả giá mua về."
Giản Úc có chút kinh ngạc mà chớp mắt: "Tôi có thể trả giá sao?"
Lục Chấp cười khẽ: "Nếu không mang cậu theo làm gì? Cậu thích cái gì, cứ trực tiếp trả giá là được, đến lúc đó tôi phụ trách trả tiền."
Giản Úc nghe được lời này, cười nói: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
Vậy thì cậu sẽ không khách khí.
Cậu đối với những cái này cũng không có gánh nặng tâm lý gì, dù sao cậu có giành được một món đồ quý báu nào đó, thì cũng chỉ đặt nó ở trong biệt thự mà thôi, sau khi hiệp nghị kết thúc, cậu cũng sẽ không mang nó theo.
Lúc này, Quý Diệc đang ngồi ở phía sau lưng Giản Úc bọn họ.
Vẻ mặt của hắn không cam lòng mà nhìn bóng lưng của Giản Úc, trong lòng vừa khổ sở, vừa khó hiểu.
Hắn không rõ vì sao Lục Chấp không thèm liếc nhìn hắn một cái, vì sao lại không đến ngồi bên cạnh hắn, mà vẫn luôn bồi bên cạnh tên thế thân kia, cùng với tên đó vừa nói vừa cười.
Rất nhanh, buổi đấu giá bắt đầu.
Những món đồ phía trước, Giản Úc cũng chưa cảm thấy hứng thú.
Nhưng Lục Chấp lại đấu giá được một đôi khuy áo bằng đá Hắc Diệu.
Đến vật phẩm thứ bảy, Giản Úc ngồi ngay ngắn lại, đôi mắt sáng lên.
Trên đài là một đôi ly thủy tinh, tạo hình rất đáng yêu, giống với cái ly bụng bự làm bằng sứ trắng trong nhà cậu, hai cái ly này cũng là tròn vo.
Nhưng mà, Giản Úc vừa nghe giá khởi điểm, lập tức liền không còn hứng thú nữa.
Lúc này, Lục Chấp nhìn cậu một cái nói: "Thích liền mua."
Giản Úc nhấp miệng: "Nhưng mà giá khởi điểm đã mười vạn rồi."
Cái ly kia không phải thật sự được chế tạo bằng thủy tinh đấy chứ?
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Ở loại trường hợp như thế này, giá trị đồ vật xác định sẽ cao hơn một chút."
Giản Úc suy nghĩ, cũng thấy có chút đạo lý.
Dù sao đây là cũng là hội đấu giá, hơn nữa tiền bán đấu giá còn để đi làm từ thiện.
Suy nghĩ cẩn thận, Giản Úc mới cầm tấm bảng trong tay giơ cao lên.
Người chủ trì trên đài lập tức kích động nói: "Vị tiên sinh kia nguyện ý ra giá mười vạn, còn ai muốn trả giá cho đôi ly thủy tinh này không?"
Quý Diệc vốn dĩ không có hứng thú với hai cái ly kia, nhưng phát hiện Giản Úc là người giơ bảng, hắn lập tức giơ theo: "Hai mươi vạn!"
Từ lúc hắn đến yến hội này, cũng đã âm thầm lan truyền trong tối ngoài sáng chuyện Giản Úc là thế thân.
Một khi đã như vậy, tự nhiên hắn càng phải chói mắt hơn so với tên thế thân này, cho dù chỉ là hai cái ly vô dụng, hắn cũng muốn từ trong tay Giản Úc đoạt lấy.
Giản Úc nghe thấy thanh âm phía sau, cậu cũng không có quay đầu lại nhìn, mà ngược lại liếc qua Lục Chấp bên cạnh một cái.
Lục Chấp nhận thấy tầm mắt của cậu, quay đầu qua: "Làm sao vậy?"
Giản Úc lắc đầu: "Không có gì."
Thật sự là kỳ quái, ngay cả cậu còn nghe ra được thanh âm của Quý Diệc, vì sao Lục Chấp lại làm như không quen biết cậu ta chứ, vậy mà không hề phản ứng một tí nào?
Giản Úc không nghĩ ra, dứt khoát lười không nghĩ đến chuyện này nữa.
Dù sao tình huống của Lục Chấp với Quý Diệc rốt cuộc là như thế nào, cũng không có quan hệ gì với cậu không phải sao?
Vì thế, Giản Úc tiếp tục giơ bảng: "30 vạn."
Ngay sau đó Quý Diệc cũng giơ bảng: 40 vạn."
Cứ như vậy qua lại mấy lần, tất cả mọi người ở đây cũng phát giác ra có chút bất thường.
Đặc biệt là những người bị Quý Diệc "phổ cập khoa học" qua, thần sắc đều là đang xem diễn.
" Tiểu thiếu gia Quý gia là đang cùng thế thân tranh nhau sao?"
" Trường hợp này thật là kích thích nha, không uổng công hôm nay tôi tới đây một chuyến!"
" Sao tôi lại cảm thấy Giản Úc không giống thế thân nhỉ? Nếu thật sự là thế thân, vậy sao Lục tổng vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu ta không đi, ngược lại còn không thèm liếc nhìn Quý Diệc một cái đâu?"
" Lỡ như là Lục tổng người ta yêu nhưng không dám nói thì sao?"
" Dù sao tôi đứng về phe Quý Diệc, cậu ta vốn là người trong giới của chúng ta, còn Giản Úc kia con chó con mèo nào từ đâu đột nhiên xuất hiện, nếu không phải cậu ta cùng Lục tổng kết hôn, tôi còn chưa nghe qua cái tên này bao giờ đâu!"
" Ê này, nếu theo như cách nói của cô, Quý Diệc kia không phải cũng là con riêng sao? Cậu ta so với Giản Úc thì cao quý hơn bao nhiêu chứ!"
" Tiểu Nhã, cô có ý gì? Chẳng lẽ cô đứng về phe Giản Úc?"
" Cũng không phải là về phe cậu ta, tôi chỉ nói việc nào ra việc đó thôi."
" Tôi mặc kệ, dù sao Giản Úc cũng là kẻ thứ ba phá hư tình cảm của người khác, tôi hận nhất là loại người như vậy! Hy vọng Quý Diệc có thể hung hăng mà đánh mặt của cậu ta, cho cậu ta từ nay về sau đều không dám ngóc đầu lên nữa!"
Quý Diệc mơ hồ nghe được nghị luận xung quanh, biết bản thân đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức, hắn nhịn không được mà nở một nụ cười khinh miệt.
Giản Úc hiện tại dù có bá chiếm lấy Lục Chấp thì như thế nào? Ai là người có thể cười đến cuối cùng, thì mới là người chiến thắng.
Theo giá của hai chiếc ly càng ngày càng tăng cao, người chủ trì ở trên đài cũng hưng phấn đến độ muốn nhảy dựng lên.
Giá đã đạt tới mức 80 vạn.
Giản Úc cũng thấy rõ một chuyện, Quý Diệc này là đang cố ý đối nghịch với cậu.
Vốn dĩ cậu cũng không muốn để ý tới Quý Diệc, cũng không muốn quản chuyện của hắn và Lục Chấp rốt cuộc là tính huống gì.
Nhưng giờ phút này, cậu buông xuống tấm bảng trong tay, sau đó vòng lấy cánh tay của Lục Chấp, thanh âm mềm mại mà nói: "Chồng ơi, người ta muốn hai cái ly kia cơ."
Lời này vừa ra, toàn trường nháy mắt an tĩnh ngay lập tức.
Một đám người lập tức lên tinh thần, gắt gao mà nhìn phản ứng của Lục Chấp.
Hiện tại rốt cuộc có thể biết được, Lục Chấp rốt cuộc là đứng về phía Giản Úc bên này hay vẫn là Quý Diệc bên kia.
Trái tim Quý Diệc trong nháy mắt vọt lên tới cổ họng, hắn gắt gao mà siết chặt tấm bảng trong tay, nhất thời hô hấp đều ngừng lại.
Bên này.
Lục Chấp rũ mắt mà nhìn cánh tay Giản Úc đang ôm lấy tay hắn, có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày.
Hắn không rõ lắm vì sao đột nhiên Giản Úc lại làm nũng, cũng hoàn toàn không biết người mới cùng cậu tranh giành là ai.
Về nhà hắn sẽ yêu cầu Trần Hoài điều tra chuyện này một chút.
Nhưng vấn đề trước mắt cần phải giải quyết.
Vì thế, trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lục Chấp cầm tấm bảng trong tay giơ lên, trầm thấp mà mở miệng: "300 vạn."
Nháy mắt, toàn trường ồ lên, sôi nổi đè thấp giọng mà nghị luận.
" Ông trời ơi, người có thể ra 300 vạn mua hai cái ly, cũng chỉ có thể là Lục tổng tài đại khí thô mà thôi!"
" Không phải, vừa nãy ai nói Giản Úc chỉ là thế thân mà thôi? Nếu thật sự là thế thân, Lục tổng có thể sủng cậu ta như vậy được chắc? Vợ chỉ làm nũng một cái đã ném ra 300 vạn?"
" Tôi cũng muốn làm thế thân như vậy, xin hỏi nên ứng tuyển ở đâu?"
" Người truyền ra tin Giản Úc là thế thân hình như chính là Quý Diệc phải không? Ấy, các cô xem, hình như hắn muốn rời khỏi đây?"
Bên này.
Khuôn mặt Quý Diệc đỏ bừng, từ chỗ ngồi đứng dậy, tấm bảng trong tay cũng rơi xuống đất.
Người chủ trì thấy thế, vội vàng nói: "Quý thiếu gia, 300 vạn cậu có theo không?"
Hắn vừa nói ra lời này, ánh mắt của toàn trường đều tụ lại trên người của Quý Diệc hắn.
Quý Diệc nháy mắt vừa xấu hổ vừa tức giận không nói nên lời, trên mặt một mảnh nóng rát, có chút trốn tránh ánh mắt người khác: "Không, không theo."
100 vạn chính là giới hạn của hắn rồi, nếu hắn lấy ra 300 vạn để mua hai cái ly, về nhà tuyệt đối sẽ bị người Quý gia đánh chết.
Nhưng mấu chốt chính là, Lục Chấp lại không hề che giấu hành vi che chở cho Giản Úc một chút nào, đã hoàn toàn đánh mặt của hắn.
Hắn không hiểu được tại sao Lục Chấp lại làm như vậy, chẳng lẽ Giản Úc mê hoặc hắn đến nổi thị phi bất phân rồi sao?"
Quý Diệc cuối cùng cũng từ trong ánh mắt chế nhạo hoặc tò mò của mọi người, mà chật vật rời đi.
Giản Úc nhìn thoáng qua Quý Diệc rời đi, nhàn nhạt mà thu hồi ánh mắt.
Cậu không muốn cùng Quý Diệc tranh chấp cái gì, nhưng nếu đối phương cứ nhảy nhót tới trước mặt cậu, vậy cậu cũng sẽ không mềm lòng.
Lúc này, Lục Chấp như suy tư mà nhìn Giản Úc một cái: "Cậu quen biết người kia sao?"
Giản Úc nhìn Lục Chấp, thành thật nói: "Có quen."
Đó không phải là bạch nguyệt quang của anh sao.
Lục Chấp tiếp tục nói: "Cậu cùng hắn đã xảy ra chuyện gì à?"
Tuy rằng hắn không quen biết người kia, nhưng cũng phát hiện được người kia một lòng muốn ganh đua cao thấp với Giản Úc.
Giản Úc có chút nghi hoặc mà nhìn Lục Chấp.
Người này sao cứ làm bộ không quen biết bạch nguyệt quang vậy?
Chẳng lẽ đây là đang thử mình sao?
Thật kỳ quái nha.
Nhưng mà cậu cũng hiểu rõ, đây là một quyển tiểu thuyết thế thân ngược thân ngược tâm, cậu chính là vị thế thân bị ngược kia, mà bá tổng cùng bạch nguyệt quang lại có được tình yêu.
Nghĩ tới đây, Giản Úc nói sang chuyện khác: "Hiện tại đi lấy hai cái ly kia sao?"
Cậu cũng không để ý bạch nguyệt quang hay hắc nguyệt quang gì cả, cho nên cũng sẽ không dây dưa ở vấn đề này quá nhiều.
Nếu không, chẳng lẽ cậu còn phải đối với Lục Chấp oán giận, trách cứ hắn, nói bởi vì hắn mà mình bị bạch nguyệt quang của hắn nhắm vào sao?
Cậu cùng Lục Chấp chỉ là quan hệ hợp đồng thôi, không cần thiết phải như vậy.
Huống hồ, lúc trước cậu cũng đã biết Lục Chấp có bạch nguyệt quang sau đó vẫn tự nguyện đồng ý ký hiệp nghị này, còn dọn vào biệt thự sống, cậu không thể đến giữa chừng rồi còn rối rắm lại vấn đề này nữa.
Lục Chấp nhìn ra được Giản Úc đang nói sang chuyện khác, nên cũng không có hỏi thêm gì.
Dù sao, hắn cũng sẽ phái người điều tra rõ chuyện này.