Chương 46: Ngọt!
Trong đại sảnh, khách khứa đông đảo, mỗi người đều đem tầm mắt nhìn về phía đài cao được bố trí tinh xảo.
Giữa đài cao, trong một mảnh rực rỡ lung linh tràn đầy màu sắc, Giản Úc mang theo ý cười, đi từng bước một tới trước mặt Lục Chấp.
Bọn họ đối diện lẫn nhau, nói ra lời thề hôn nhân.
Sau đó chính là trao đổi nhẫn cưới.
Một nhân viên đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, bưng khay, đưa tới trước mặt hai người.
Bên trong khay, chính là nhẫn cưới mà trước đó bọn họ đã định chế tốt.
Lục Chấp lấy một chiếc nhẫn nhỏ hơn trong đó, sau đó nắm lấy tay trái đang buông xuống một bên của Giản Úc, bắt đầu đeo nhẫn cưới lên ngón áp út của cậu.
Hắn cao hơn so với Giản Úc nửa cái đầu, từ trên cao rũ mắt nhìn xuống Giản Úc, một đôi mắt đen nhánh phảng phất như ngưng tụ tình ý nồng đậm không thể hòa tan được.
Dù cho ai thấy được một màn này, cũng sẽ cảm thấy hắn đối với Giản Úc yêu thương đến cực điểm.
Giản Úc lại không nghĩ nhiều như vậy, việc này đối với cậu mà nói, đều là việc làm bắt buộc để có thể nhận được tiền, vì tiền, cậu phải diễn cảnh hôn lễ này với một trạng thái hoàn mỹ nhất.
Chẳng qua tuy là cậu vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng khi thấy Lục Chấp mang nhẫn vào cho cậu, cậu vẫn không nhịn được mà tâm tư khẽ rung động một chút.
Cậu cảm thấy thật thần kỳ.
Bản thân chiếc nhẫn chỉ là một cái vòng tròn nho nhỏ, nhưng khi nó được đeo lên ngón áp út của một người, nó đã được giao cho một ý nghĩa hoàn toàn khác, thân phận của một người cũng sẽ vì nó mà phát sinh thay đổi.
Nhẫn trên ngón áp út là một mối liên hệ huyền diệu giữa người với người, mặc dù mối liên hệ này không thấy được, cũng không sờ được, nhưng lại có thể thay đổi tâm tình của người khác.
Hơn nữa.......
Giản Úc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
Chiếc nhẫn này thật sự rất đắt đó, so với cái lần trước bọn họ mua trong tiệm còn đắt hơn vài lần! Cái lần trước bọn họ mua trong tiệm đã tốn 7 con số rồi!!
Lục Chấp thong thả mà chuyên chú đeo nhẫn cho Giản Úc.
Tay Giản Úc tinh tế lại trắng nõn, mỗi một ngón tay đều đẹp vô cùng, lúc mang nhẫn lên, càng làm cho người ta không rời nỗi mắt.
Lần trước bọn họ mua nhẫn trong tiệm, là một kiểu dáng vô cùng đơn giản, nhưng nhẫn kết hôn lần này, lại hoa lệ hơn một ít, mặt trên được khảm rất nhiều viên kim cương nhỏ màu xanh biển, cũng không chói mắt, nhưng vô cùng đặc biệt, liếc nhìn một cái là khó quên.
Lục Chấp ngước mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của Giản Úc đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay, giống như lần trước, như đang đối đãi với vật phẩm đặc thù này một tình yêu tha thiết.
Giản Úc cảm thán xong sự sang quý của chiếc nhẫn, liền duỗi tay từ nơi đó của nhân viên mà lấy chiếc nhẫn còn lại qua, sau đó cũng giúp Lục Chấp mang nhẫn.
Tay của Lục Chấp không giống tay của cậu, tay hắn thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng.
Giản Úc chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay trái của hắn,
Vì thế trên tay hai người đều có cùng một kiểu nhẫn giống nhau.
Như là một khế ước, cũng là một loại hứa hẹn.
Mang nhẫn xong, sau đó chính là phân đoạn hôn môi.
Giản Úc thậm chí có thể nghe được tiếng kêu kích động của Tần Diễn ở bên dưới.
Có thể tưởng tượng, những người khác cũng đang nghiêm túc mà nhìn một màn này.
Giản Úc liền sờ soạng đồ vật trong túi, sau đó chớp chớp mắt với Lục Chấp
Cậu muốn thực hiện kế hoạch, không thể không nói, còn có chút khẩn trương.
Lục Chấp thấy Giản Úc nhìn mình mà chớp mắt, còn tưởng cậu muốn xin giúp đỡ.
Hắn biết Giản Úc phiền não cái gì, dù cho tâm tình của bọn họ có xảy ra biến hóa như thế nào, nhưng trước mắt mà nói, bọn họ chỉ là quan hệ hiệp nghị mà thôi, hôn môi xác thật là không phù hợp.
Vì thế Lục Chấp muốn trấn an Giản Úc, rằng ở trên hôn lễ không cần hôn môi cũng được.
Mặc dù trao nhẫn xong rồi hôn môi, chính xác là lưu trình quan trọng nhất.
Nhưng mà, chỉ cần Lục Chấp mở miệng hủy bỏ phần này, những người ở đây cũng không dám có nửa điểm ý kiến nào.
Nhưng mà, Lục Chấp còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Giản Úc lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang mang lên.
Lục Chấp hiếm khi mà nghi hoặc chớp mắt một cái.
Giản Úc làm bộ ho khan hai tiếng, sau đó mới nói: "Em bị cảm, không thể lây bệnh cho anh được."
Lời này tất nhiên không phải cậu nói cho Lục Chấp nghe, mà là nói cho những khách mời ở dưới đài nghe.
Lục Chấp không biết Giản Úc từ đâu mà có cái quan điểm sai lầm như vậy, cho rằng lễ đính hôn và kết hôn thì nhất định phải hôn môi, nhưng mà, giờ khắc này, hắn lại có chút ma xui quỷ khiến mà không có lên tiếng ngăn cản.
Giây tiếp theo, Giản Úc duỗi tay túm áo trước ngực của Lục Chấp, sau đó nhón chân lên, tới gần hắn, ở trên môi hắn hôn một cái.
Vừa chạm liền tách ra.
Lục Chấp chỉ cảm thấy một hương thơm thanh mát tới gần, trong hơi thở đều tràn đầy loại mùi hương này, rõ ràng là hương vị giống như hương trái cây, nhưng lại có tác dụng làm người ta say như rượu.
Lần trước Giản Úc còn giả bộ hôn hắn, lần này thì không có giả hôn nữa, thật thật tại tại mà hôn tới trên môi hắn rồi,
Đương nhiên, còn cách một tầng khẩu trang.
Giản Úc hôn xong, liền kéo ra khoảng cách với Lục Chấp.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cái này xem như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đi?
Lục Chấp chỉ cảm thấy hương vị thanh mát kia chậm rãi nhạt đi, tay của hắn theo bản năng giật giật một chút, như là muốn giữ chặt Giản Úc lại vậy.
Một nụ hôn ngắn ngủi trong chớp mắt, giống như phù dung sớm nở tối tàn, nở rộ ngàn vạn tốt đẹp, nhưng lại quá ngắn, thậm chí làm người ta không kịp đắm chìm, cũng đã tan hết.
Chẳng qua, cuối cùng hắn cũng không làm thêm động tác nào khác.
Ánh mắt Lục Chấp nhìn Giản Úc thật sâu, trong mắt cuồn cuộn dâng trào cảm xúc thâm sâu khó đoán, giống như xúc động, lại giống như đang khắc chế.
Lưu trình trên đài còn tiếp tục.
Dưới đài.
Triệu Mộ Nhã đứng trong đám người, một khuôn mặt mỹ lệ không hề có biểu tình gì, tựa như không phải bà đến tham gia hôn lễ của con trai mình, mà giống như đến tham gia của một người xa lạ, thậm chí là kẻ thù.
Bên người bà vây quanh vài vị phu nhân, chẳng qua nếu như muốn nói đến thân phận, những vị phu nhân này đều không thể so được với bà, dù sao Triệu Mộ Nhã là được gả tới Lục gia, lại có đứa con trai ưu tú như Lục Chấp. đó không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Bởi vậy, mấy vị phu nhân vây quanh bà, đều hết sức a dua nịnh hót.
" Triệu phu nhân, chị cũng thật là có phúc khí nha, có một đứa con trai ưu tú như Lục Chấp vậy, mấy đứa con trai chúng tôi có thúc ngựa cũng không đuổi kịp được đấy!"
" Không sai, mọi người xem, đối tượng Lục Chấp kết hôn lớn lên cũng thật sự là soái khí, gọi là Giản Úc nhỉ? Bọn họ thật là xứng đôi!"
" Tôi nghe chồng của tôi nói, gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn Lục thị lại tăng lên vài lần thì phải? Chị nói xem đứa nhỏ Lục Chấp này, sao lại lợi hại như vậy chứ. Tôi cũng coi như là nhìn nó lớn lên, đều thật là làm người ta cảm thán........"
Ở trong bầu không khí vui vẻ như vậy, biểu tình Triệu Mộ Nhã lại lạnh băng, đôi mắt phượng của bà nhìn chằm chằm lên thân ảnh trên đài cao, mở miệng vô tình nói: "Người như Lục Chấp, sẽ không bao giờ có được hạnh phúc."
Lời này vừa nói ra, không khí náo nhiệt xung quanh tức khắc như bị ngưng đọng lại,
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có chút không biết làm sao.
Ở hôn lễ của người ta mà nói ra lời này, có khác nào đang nguyền rủa người ta đâu chứ?
Trong đó có một phu nhân quan hệ khá gần gũi với Triệu Mộ Nhã, được người khác ám chỉ, bà chỉ có thể căng da đầu mà nói: "Ha ha, Triệu phu nhân thật đúng là biết nói giỡn mà."
Những người khác cũng lập tức phụ họa.
" Đúng vậy, hôn lễ mà, phải có chút vui đùa, như vậy không khí mới sinh động!"
" Ở hôn lễ của con trai tôi, mọi người cũng đùa giỡn vô cùng, nói chuyện thỏa thích!"
Nhờ mọi người nỗ lực, không khí cũng không còn xấu hổ như trước.
Nhưng mà lúc này, Triệu Mộ Nhã lại bắt đầu mở miệng: "Các người biết Lục Chấp đã làm cái gì không? Hắn không tôn trọng chính mẹ ruột của mình, cũng không tôn trọng anh trai của mình. Người máu lạnh như vậy, không xứng được nhận một câu chúc phúc nào hết,"
Mấy vị phu nhân lại lần nữa cứng đờ tại chỗ, lần này thật sự cũng không biết phải nói cái gì thêm nữa.
Lúc này, Triệu Mộ Nhã xoa xoa huyệt thái dương của chính mình, thống khổ mà nhắm hai mắt.
Từ khi Cố Bắc bị đuổi ra khỏi Lục gia, rất lâu rồi bà không được nghỉ ngơi thật tốt, thậm chí còn xuất hiện chứng suy nhược thần kinh, phải uống thuốc liên tục.
Tuổi của bà đã lớn, thân thể cũng không còn như trước, khóe mắt mỹ lệ cũng đã ẩn ẩn có một ít nếp nhăn.
Cái gì cũng thay đổi, chỉ có duy nhất thái độ lãnh đạm trước nay đối với Lục Chấp là không hề thay đổi gì.
Bởi vì bà xem Lục Chấp là vết nhơ trong cuộc hôn nhân thứ hai của mình, bà vẫn luôn cho là như vậy, thời gian kéo dài cũng phải hai mươi mấy năm.
Suy nghĩ như vậy tích lũy theo thời gian, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, dù cho có một ít giao động nhỏ, cũng sẽ một lần nữa trở lại quỹ đạo vốn có.
Nếu không, muốn bà phải thừa nhận rằng, kỳ thật hai mưới mấy năm nay, bà vẫn luôn làm một việc sai lầm sao?
Giản Úc cùng Lục chấp hoàn thành xong một loạt lưu trình, liền đi xuống đài.
Lục Chấp còn muốn đi nói chuyện cùng một số vị khách khác, vì thế nói khẽ với Giản Úc: "Cậu tự nghỉ ngơi trước một chút đi."
" Được." Giản Úc ngoan ngoãn mà gật đầu, đem khẩu trang vừa nãy vẫn luôn cầm trong tay một lần nữa bỏ lại trong túi.
Đây là trước khi lên đài, cậu tìm nhân viên khách sạn xin một cái.
Một chiếc khẩu trang nhỏ bé như vậy, thật đúng là giúp cậu một việc lớn.
Lục Chấp thấy chiếc khẩu trang kia, đôi mắt đen nhánh hơi lóe một chút.
Phảng phất một màn vừa rồi Giản Úc hôn hắn lại hiện lên trước mắt.
Hương vị ngọt ngào, xúc cảm mềm mại..... mọi thứ đều rõ ràng như vậy, làm người trong thời gian ngắn khó có thể quên được.
Cách đó không xa.
Lục Thiệu Hoa vẻ mật không vui mà nói với Lục lão gia tử: "Ba, chẳng lẽ cứ như vậy mà mà mặc kệ chuyện này sao?"
Lục lão gia tử chống quải trượng, nhìn hắn một cái: "Bằng không thì sao? Hôn lễ hôm nay đã cử hành xong rồi, tất cả mọi người đều biết Lục Chấp đã kết hôn, mọi thứ đã thành kết cục đã định rồi."
Cho dù người Lục gia bọn họ trước kia có muốn ở trong chuyện kết hôn của Lục Chấp mà làm cái gì, hiện tại cũng phải hạ màn thôi.
Trong trận chiến không có khói thuốc súng này, Lục Chấp mới là bên thắng lợi.
Lục Thiệu Hoa vẫn có chút bất mãn: "Nhưng mà Giản Úc thì có thể mang đến cho Lục Chấp cái gì chứ? Hắn không có bối cảnh gia đình thâm hậu, cũng không có nhân mạch, có thể nói là vô dụng với Lục Chấp."
Hắn càng nói càng sinh khí.
Vốn dĩ hắn có một đứa con ưu tú như Lục Chấp, đã nhận được hâm mộ của mọi người, chính hắn cũng vẫn luôn lấy đứa con trai Lục Chấp này làm niềm tự hào của bản thân.
Nhưng mà hiện tại, Lục Chấp lại không quan tâm sự phản đối của mọi người, cùng một đối tượng không hề mang tới trợ lực gì kết hôn.
Cái này làm cho hắn sao có thể không thất vọng được.
Lục lão gia tử nặng nề mà thở dài: "Thôi, đừng làm thêm cái gì vào chuyện kết hôn của Lục Chấp nữa, cứ để tự nó quyết định đi."
Nói xong, ông chống quải trượng muốn đi.
Đi được hai bước, ông vẫn quay đầu lại nhắc nhở Lục Thiệu Hoa một cái: "Con nghe ta nói, nhanh chóng thu tay lại đi, nếu không, cùng Lục Chấp sinh ra mâu thuẫn, ngược lại sẽ mất nhiều hơn được."
Lục Thiệu Hoa sao lại không biết điểm này chứ.
Dù sao Lục Chấp hình như thật sự đem Giản Úc kia đặt ở trong lòng, nếu không, cũng sẽ không đem Cố Bắc nói đuổi đi liền đuổi đi.
Nhưng mà, để hắn dễ dàng tiếp nhận Giản Úc, hắn lại có chút không cam tâm.
Chẳng qua cuối cùng, Lục Thiệu Hoa trừ bỏ giận dỗi ngoài mặt, cũng không thật sự làm ra việc gì cả.
Hắn chỉ có một đứa con trai là Lục Chấp, vạn nhất thật sự chọc tới Lục Chấp, vậy chẳng phải hắn thật sự sẽ tổn thất càng nhiều hơn sao?
Lục Chấp rời đi, Giản Úc một mình cũng không có việc gì làm, cậu tạm thời xem như có chút nhàn rỗi.
Vì thế cậu nghĩ hay là đi xung quanh khách sạn nhìn một chút.
Cậu vừa mới hướng ra cửa đi được hai bước.
Tần Diễn liền cầm máy ảnh, hưng phấn mà chạy tới cạnh cậu: "Anh dâu, rốt cuộc em cũng chụp được hình ảnh anh và anh Lục hôn nhau rồi!!"
Giản Úc: "......"
Cậu mê mang hỏi: "Cậu có thể chụp được cái gì?
Lúc nãy cậu mang khẩu trang cùng Lục Chấp hôn môi, hơn nữa chỉ hôn một cái liền lùi lại, quá trình kia vô cùng ngắn ngủi, muốn chụp cùng chụp không được mới phải?
Tần Diễn vừa đưa máy ảnh ra cho Giản Úc xem, vừa kích động nói: "Em tổng cộng chụp được hai mươi mấy tấm ảnh lận đó!!"
Giản Úc: "??"
Xin hỏi cậu làm thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy có thể chụp ra được hai mươi mấy bức ảnh vậy?
Cậu có chút không nói nên lời mà nhìn vào máy ảnh của Tần Diễn, sau đó thật sự thấy được một hàng ảnh chụp của mình chỉnh chỉnh tề tề trong đó.
Tần Diễn nhấn vào một tấm trong đó cho cậu xem: "Anh nhìn xem, có phải chụp rất tốt không? Chẳng qua vì sao anh lại mang khẩu trang vậy? Nếu không mang khẩu trang, em sẽ chụp còn nhiều hơn nữa. Nhưng mà mang khẩu trang chụp cũng rất đặc biệt, này cũng coi như là một sự khác biệt với mọi người đi."
Giản Úc nghiêm túc mà nhìn qua bức ảnh kia.
Không nghĩ tới Tần Diễn chụp còn thật sự không tồi.
Trong ảnh chụp, đôi tay của cậu kéo áo của Lục Chấp, sau đó nhón chân, hôn lên môi Lục Chấp.
Trên đài chủ yếu được bố trí ánh đèn màu xanh lam.
Cứ như vậy giữa một mảnh ánh sáng màu xanh mộng ảo, cậu cùng Lục Chấp lẳng lặng mà hôn môi.
Lúc ấy Giản Úc vì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, lại còn mang theo chút khẩn trương lo lắng sợ nhiệm vụ sẽ thất bại, cho nên cũng không có dùng quá nhiều tinh lực đi chú ý những thứ khác.
Nhưng hiện tại đã không còn cảm xúc áp lực như vừa nãy, cậu xem được bức ảnh này, tâm tình liền không còn bình tĩnh như vậy nữa.
Thì ra một màn cậu hôn Lục Chấp nhìn thân mật thế sao? Thật giống như một đôi chân chính yêu nhau đang hôn môi?
Như để xác nhận cái ý tưởng này của cậu, Tần Diễn ở bên cạnh cảm thán: "Hai anh thoạt nhìn thật sự là quá thâm tình, quá là tình ý dạt dào. Anh biết không, lúc hai anh hôn nhau, bên cạnh em có một vài cô gái kích động muốn khóc."
Giản Úc: "......"
Nếu tôi nói đó đều là diễn kịch, anh có tin không?
Ngay sau đó, Tần Diễn lại tiếp tục mở ra một bức ảnh khác: "Anh dâu, anh xem, có hình hai anh mang nhẫn đó! Lúc ấy em chụp đặc biệt nghiêm túc, tay còn có chút run rẩy."
Nói xong, hắn như nghĩ tới cái gì, lập tức bừng tỉnh: "Đúng rồi, hiện tại em sẽ đem những bức ảnh chụp này đều đăng lên vòng bạn bè, để cho càng nhều người chúc phúc cho anh cùng anh Lục."
" Từ từ!"
Giản Úc vội vàng ngăn cản động tác này của hắn.
Đăng lên vòng bạn bè? Vậy làm sao mà được chứ?
Ảnh chụp như thế này, vẫn nên ít tuyên truyền thì tốt hơn, cũng quá xấu hổ rồi.
Chủ yếu là cậu không nghĩ ảnh chụp sẽ trông như thế này.
Tần Diễn bị ngăn lại, có chút khó hiểu mà nhìn Giản Úc: "Làm sao vậy?"
Giản Úc cẩn thận mà cân nhắc một lúc, mới nghĩ được một cái cớ hoàn mỹ, nói: "Hay là cậu gửi những ảnh chụp này cho tôi đi, tôi muốn cất riêng, không muốn truyền ra bên ngoài. Sau đó cậu có thể xóa hết toàn bộ những ảnh trong máy được không?"
Tần Diễn lập tức làm bộ biểu tình hiểu rõ: "Oa quả nhiên, anh dâu, thì ra anh còn có loại tâm tư như vậy ha?"
Giản Úc mỉm cười: "Đúng vậy."
Không phải là do cậu bức ra tới sao?
Cuối cùng Tần Diễn cũng không từ chối, quyết đoán mà đem những ảnh chụp đó đều gửi cho Giản Úc, sau đó xóa toàn bộ hình trong máy ảnh.
Chẳng qua, sau khi hắn gửi xong hình, lại lấy ra một cái di động, nhấn vài cái, sau đó như tranh công mà nói với Giản Úc: "Anh dâu, em đem tâm ý của anh truyền tới cho anh Lục rồi."
Giản Úc vừa nhận được hết ảnh chụp, đang định làm một album ảnh, nghe vậy, có chút khó hiểu mà chớp chớp mắt: "Tâm ý gì?"
Tần Diễn hắc hắc cười nói: "Đương nhiên là có quan hệ với việc anh muốn trân trọng thật tốt những bức hình hôn môi trân quý của hai người đó."
Giản Úc: "....."
Ha hả.
Cậu có thể đem Tần Diễn đi giết người diệt khẩu được không nhỉ?
Còn không đợi Giản Úc làm gì với Tần Diễn, lúc này, Lục Chấp liền gửi một tin nhắn wechat qua cho cậu.
[ Lục Chấp: Nghe nói, cậu muốn trân trọng hình chụp hôn môi của hai chúng ta? ]
Giản Úc vì để chứng minh sự trong sạch của bản thân, vội vàng đánh chữ. [ Lời Tần Diễn nói, mà anh cũng tin?]
[ Lục Chấp: Không quá tin, cho nên mới tìm cậu chứng thực.]
Giản Úc nhìn tin nhắn này, hơi hơi mở to mắt.
Lục Chấp nói là tìm cậu chứng thực?
Chính là, loại chuyện này có cái gì tốt mà chứng thực chứ.
Đại khái là chờ nửa ngày không thấy Giản Úc trả lời, Lục Chấp bên kia lại gửi một tin lại đây.
[ Lục Chấp:?]
Giản Úc đành phải duỗi tay, tiếp tục đánh chữ: [ Cái đó không phải là trân trọng, mà là phong ấn. ]
Chỉ là đem những thứ không nên truyền bá khắp nơi đi phong ấn lại thôi, để nó vĩnh viễn cũng không được xuất hiện trước mặt người khác.
Rất nhanh, Lục Chấp bên kia trả lời lại: [ Ừ, tôi biết rồi, phong ấn cho tốt, lưu trữ để một mình cậu xem.]
Giản Úc: "......"
Tuy rằng những lời này của Lục Chấp hình như không có vấn đề gì, nhưng sao cậu vẫn cứ cảm thấy có chút quái quái thế nào ấy?
Sau đó, trên màn hình hiển thị "đối phương đang nhập".
Giản Úc cho rằng Lục Chấp còn muốn nói thêm cái gì, vì thế kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ một cái liền chờ tới nửa phút.
Giản Úc có chút nghi hoặc.
Lục Chấp định gửi cho cậu một tin nhắn dài bằng một bài văn sao?
Vậy mà dùng thời gian lâu như vậy.
Nửa phút sau, cuối cùng Lục Chấp cũng gửi lại đây, nhưng cũng chỉ là một sticker hình một con mèo đáng yêu, một con kèo dựng lên một ngón tay cái.
[ cậu giỏi quá.jpg]
Giản Úc: "......"
Rốt cuộc cậu biết vì sao Lục Chấp lại phải tiêu tốn nửa phút rồi, bởi vì phải nghiên cứu gói sticker chứ gì.
Đối với người như Lục Chấp chưa bao giờ dùng gói sticker mà nói, tìm một cái sticker phù hợp để gửi đi, hẳn là một thao tác đặc biệt khó khăn nhỉ?
Cho nên, Lục Chấp cuối cùng cũng có một việc không quá hiểu rõ rồi sao? Đó chính là sẽ không tìm được sticker một cách nhanh chóng?
Giản Úc vì phát hiện ra một "khuyết điểm" của Lục Chấp mà vô cùng vui vẻ, nhưng mà rất nhanh cậu ý thức được một việc.
Không đúng, vấn đề không phải là Lục Chấp có thể gửi được sticker hay không, mà là vì sao Lục Chấp lại có thái độ kỳ lạ như vậy với việc cậu phong ấn những bức ảnh chụp, còn cho cậu một cái like nữa?
Cho nên, Lục Chấp cũng không hy vọng những ảnh chụp này được tuyên truyền ra ngoài? Là ý tứ này sao?
Ở một góc trong đại sảnh.
Quý Diệc ngồi trên một cái ghế chân cao, hơi rũ đầu, thoạt nhìn như đã chịu một đả kích vô cùng nghiêm trọng nào đó.
Lục Nghiên Tuyết thấy dáng vẻ này của hắn, nắm chặt túi trong tay, an ủi nói: "Tiểu Diệc, anh cũng đừng quá khổ sở. Vừa nãy mọi người đều thấy được, là Giản Úc kia không biết xấu hổ, chủ động lại gần hôn anh họ. Anh không thấy là anh họ cũng không thèm đáp lại cậu ta hay sao?"
Một người khác cũng nói: "Đúng vậy, hơn nữa tôi thấy anh Lục Chấp, hình như còn hận không thể một tay đem Giản Úc đẩy ra nữa? Giản Úc này sao lại cứ làm ra những việc khiến người ta chán ghét thật chứ!"
" Tôi thấy, hiện tại rốt cuộc cậu ta cũng đã cùng anh Lục Chấp kết hôn rồi, nói không chừng đang cực kỳ đắc ý đi?"
" Vậy không phải về sau cậu ta sẽ càng thêm kiêu ngạo sao? Lúc trước tôi nói rồi, cứ dứt khoát đẩy cậu ta ngã từ trên cầu thang xuống luôn, nếu như lúc ấy làm như vậy, thì bây giờ làm gì còn có nhiều sự tình dư thừa như ngày hôm nay được?"
Lục Nghiên Tuyết nghe đến đó, chủ động nói: "Đây đều là lỗi của tôi, là lúc trước tôi quá mềm lòng. Chẳng qua hiện tại tôi sẽ không như trước nữa, tôi nhất định phải đem cái loại người như Giản Úc này đuổi đi mới được!"
Cô nói xong, thậm chí còn có cảm giác mang theo một loại nhiệt huyết mênh mông.
Cô cảm thấy mình đang làm một việc vô cùng chính nghĩa, hơn nữa lại còn có chút tự hào.
Lúc mọi người đang nói chuyện, Lục Chấp từ sảnh bên đi qua, hơn nữa còn đang đi về hướng bọn họ.
Lục Nghiên Tuyết nháy mắt tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng đẩy Quý Diệc một phen, kích động nói: " Tiểu Diệc, anh họ của tôi tới tìm anh kìa! Tôi nói mà, trong lòng của anh ấy vẫn luôn nhớ anh!"
Quý Diệc nghe được lời này, vội vàng ngẩng đầu lên, sau đó quả thật thấy Lục Chấp đang đi tới.
Lục Chấp đi tới đâu cũng là tiêu điểm, làm cho tầm mắt của người khác cũng không tự giác được liền đi theo.
Đôi mắt của hắn thâm thúy, thân hình cao lớn, một đôi chân dài bước nhanh qua đây, mỗi một bước như đạp vào trong lòng người, làm cho lòng người không khỏi rung động theo.
Quý Diệc khẩn trương đến quên cả thở.
Hắn ngơ ngác mà đứng lên khỏi ghế, mắt cũng không chớp mà nhìn Lục Chấp, tưởng tượng lát nữa câu đầu tiên khi đối mặt với Lục Chấp nên nói cái gì.
Lục Chấp càng ngày càng gần, khí thế quanh thân hắn cũng càng thêm có cảm giác áp bách, làm người ta mơ hồ nhịn không được muốn thần phục.
Quý Diệc mở miệng rất nhiều lần, cũng không phát ra được tiếng nào, mắt thấy Lục Chấp đã đi tới trước mặt hắn, cuối cùng hắn cũng phát ra được một tiếng: "Lục......"
Giây tiếp theo, thanh âm của hắn đột nhiên im bặt, sắc mặt cũng lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Lục Chấp tựa như không nhìn thấy hắn vậy, lập tức từ bên người hắn đi qua.
Quý Diệc như bị người ta đoạt đi hô hấp, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Bên này, Giản Úc đang ngồi trên sô pha, lấy di động ra, muốn lặng lẽ mà chơi một ván game.
Dù sao người ở đây cậu cũng không quen thuộc lắm, hơn nữa cậu cũng không cần giống như những người khác phải đi giao tiếp.
Vì thế thừa lúc đang có thời gian nhàn rỗi, cậu trộm chơi game một chút.
Cậu còn chưa mở game ra đâu, trước mặt liền xuất hiện một cái bóng đen.
Cậu ngước mắt lên nhìn, sau đó thấy được Lục Chấp, nháy mắt cậu liền cảm thấy vui vẻ: "Lục tiên sinh."
Lục Chấp mỗi lần nhìn thấy đôi mắt cong cong của Giản Úc, là trong lòng cũng sẽ thả lỏng theo, trong mắt của hắn cũng mang theo ý cười: "Đói bụng không? Tôi mang cậu đi ăn cái gì nhé."
Giản Úc có chút nghi hoặc mà chớp chớp mắt: "Anh không phải muốn cùng người khác nói chuyện sao?"
Trường hợp như hôm nay, có thể thúc đẩy càng nhiều mối quan hệ hợp tác. Phần lớn mọi người cũng đều ôm mục đích như vậy mà tới, bọn họ đều thừa dịp này, tận khả năng mà cùng Lục Chấp câu thông.
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, trước hết mang cậu đi ăn đã, không phải cậu sợ đói sao?"
Giản Úc kinh ngạc nói: "Làm sao anh biết được tôi sợ đói?"
Đời trước cậu ở gầm cầu, vừa lạnh vừa đói mà chết đi, cho nên dù đã xuyên thư, vấn đề này vẫn để lại di chứng cho cậu.
Vì thế ngày thường cậu sẽ theo bản năng mà mặc nhiều hơn một chút, chỉ cần hơi có cảm giác đói bụng là cậu sẽ lập tức tìm đồ để ăn.
Nhưng mà, cậu cũng không nói ra chuyện này, làm sao Lục Chấp có thể biết được?
Lục Chấp thấy cậu mở to đôi mắt ngây thơ mờ mịt, nhịn không được nhếch khóe môi: "Chuyện này chẳng lẽ rất khó quan sát được hay sao?"
Giản Úc nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy.
Dù sao cậu cũng không cố tình che giấu thói quen này, nếu để ý quan sát một chút là có thể nhận ra được điểm này.
Chỉ là Lục Chấp nguyện ý lưu tâm quan sát chuyện này của cậu, mới là làm cho người ta cảm thấy khó tin.
Giữa đài cao, trong một mảnh rực rỡ lung linh tràn đầy màu sắc, Giản Úc mang theo ý cười, đi từng bước một tới trước mặt Lục Chấp.
Bọn họ đối diện lẫn nhau, nói ra lời thề hôn nhân.
Sau đó chính là trao đổi nhẫn cưới.
Một nhân viên đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, bưng khay, đưa tới trước mặt hai người.
Bên trong khay, chính là nhẫn cưới mà trước đó bọn họ đã định chế tốt.
Lục Chấp lấy một chiếc nhẫn nhỏ hơn trong đó, sau đó nắm lấy tay trái đang buông xuống một bên của Giản Úc, bắt đầu đeo nhẫn cưới lên ngón áp út của cậu.
Hắn cao hơn so với Giản Úc nửa cái đầu, từ trên cao rũ mắt nhìn xuống Giản Úc, một đôi mắt đen nhánh phảng phất như ngưng tụ tình ý nồng đậm không thể hòa tan được.
Dù cho ai thấy được một màn này, cũng sẽ cảm thấy hắn đối với Giản Úc yêu thương đến cực điểm.
Giản Úc lại không nghĩ nhiều như vậy, việc này đối với cậu mà nói, đều là việc làm bắt buộc để có thể nhận được tiền, vì tiền, cậu phải diễn cảnh hôn lễ này với một trạng thái hoàn mỹ nhất.
Chẳng qua tuy là cậu vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng khi thấy Lục Chấp mang nhẫn vào cho cậu, cậu vẫn không nhịn được mà tâm tư khẽ rung động một chút.
Cậu cảm thấy thật thần kỳ.
Bản thân chiếc nhẫn chỉ là một cái vòng tròn nho nhỏ, nhưng khi nó được đeo lên ngón áp út của một người, nó đã được giao cho một ý nghĩa hoàn toàn khác, thân phận của một người cũng sẽ vì nó mà phát sinh thay đổi.
Nhẫn trên ngón áp út là một mối liên hệ huyền diệu giữa người với người, mặc dù mối liên hệ này không thấy được, cũng không sờ được, nhưng lại có thể thay đổi tâm tình của người khác.
Hơn nữa.......
Giản Úc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
Chiếc nhẫn này thật sự rất đắt đó, so với cái lần trước bọn họ mua trong tiệm còn đắt hơn vài lần! Cái lần trước bọn họ mua trong tiệm đã tốn 7 con số rồi!!
Lục Chấp thong thả mà chuyên chú đeo nhẫn cho Giản Úc.
Tay Giản Úc tinh tế lại trắng nõn, mỗi một ngón tay đều đẹp vô cùng, lúc mang nhẫn lên, càng làm cho người ta không rời nỗi mắt.
Lần trước bọn họ mua nhẫn trong tiệm, là một kiểu dáng vô cùng đơn giản, nhưng nhẫn kết hôn lần này, lại hoa lệ hơn một ít, mặt trên được khảm rất nhiều viên kim cương nhỏ màu xanh biển, cũng không chói mắt, nhưng vô cùng đặc biệt, liếc nhìn một cái là khó quên.
Lục Chấp ngước mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của Giản Úc đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay, giống như lần trước, như đang đối đãi với vật phẩm đặc thù này một tình yêu tha thiết.
Giản Úc cảm thán xong sự sang quý của chiếc nhẫn, liền duỗi tay từ nơi đó của nhân viên mà lấy chiếc nhẫn còn lại qua, sau đó cũng giúp Lục Chấp mang nhẫn.
Tay của Lục Chấp không giống tay của cậu, tay hắn thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng.
Giản Úc chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay trái của hắn,
Vì thế trên tay hai người đều có cùng một kiểu nhẫn giống nhau.
Như là một khế ước, cũng là một loại hứa hẹn.
Mang nhẫn xong, sau đó chính là phân đoạn hôn môi.
Giản Úc thậm chí có thể nghe được tiếng kêu kích động của Tần Diễn ở bên dưới.
Có thể tưởng tượng, những người khác cũng đang nghiêm túc mà nhìn một màn này.
Giản Úc liền sờ soạng đồ vật trong túi, sau đó chớp chớp mắt với Lục Chấp
Cậu muốn thực hiện kế hoạch, không thể không nói, còn có chút khẩn trương.
Lục Chấp thấy Giản Úc nhìn mình mà chớp mắt, còn tưởng cậu muốn xin giúp đỡ.
Hắn biết Giản Úc phiền não cái gì, dù cho tâm tình của bọn họ có xảy ra biến hóa như thế nào, nhưng trước mắt mà nói, bọn họ chỉ là quan hệ hiệp nghị mà thôi, hôn môi xác thật là không phù hợp.
Vì thế Lục Chấp muốn trấn an Giản Úc, rằng ở trên hôn lễ không cần hôn môi cũng được.
Mặc dù trao nhẫn xong rồi hôn môi, chính xác là lưu trình quan trọng nhất.
Nhưng mà, chỉ cần Lục Chấp mở miệng hủy bỏ phần này, những người ở đây cũng không dám có nửa điểm ý kiến nào.
Nhưng mà, Lục Chấp còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Giản Úc lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang mang lên.
Lục Chấp hiếm khi mà nghi hoặc chớp mắt một cái.
Giản Úc làm bộ ho khan hai tiếng, sau đó mới nói: "Em bị cảm, không thể lây bệnh cho anh được."
Lời này tất nhiên không phải cậu nói cho Lục Chấp nghe, mà là nói cho những khách mời ở dưới đài nghe.
Lục Chấp không biết Giản Úc từ đâu mà có cái quan điểm sai lầm như vậy, cho rằng lễ đính hôn và kết hôn thì nhất định phải hôn môi, nhưng mà, giờ khắc này, hắn lại có chút ma xui quỷ khiến mà không có lên tiếng ngăn cản.
Giây tiếp theo, Giản Úc duỗi tay túm áo trước ngực của Lục Chấp, sau đó nhón chân lên, tới gần hắn, ở trên môi hắn hôn một cái.
Vừa chạm liền tách ra.
Lục Chấp chỉ cảm thấy một hương thơm thanh mát tới gần, trong hơi thở đều tràn đầy loại mùi hương này, rõ ràng là hương vị giống như hương trái cây, nhưng lại có tác dụng làm người ta say như rượu.
Lần trước Giản Úc còn giả bộ hôn hắn, lần này thì không có giả hôn nữa, thật thật tại tại mà hôn tới trên môi hắn rồi,
Đương nhiên, còn cách một tầng khẩu trang.
Giản Úc hôn xong, liền kéo ra khoảng cách với Lục Chấp.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cái này xem như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đi?
Lục Chấp chỉ cảm thấy hương vị thanh mát kia chậm rãi nhạt đi, tay của hắn theo bản năng giật giật một chút, như là muốn giữ chặt Giản Úc lại vậy.
Một nụ hôn ngắn ngủi trong chớp mắt, giống như phù dung sớm nở tối tàn, nở rộ ngàn vạn tốt đẹp, nhưng lại quá ngắn, thậm chí làm người ta không kịp đắm chìm, cũng đã tan hết.
Chẳng qua, cuối cùng hắn cũng không làm thêm động tác nào khác.
Ánh mắt Lục Chấp nhìn Giản Úc thật sâu, trong mắt cuồn cuộn dâng trào cảm xúc thâm sâu khó đoán, giống như xúc động, lại giống như đang khắc chế.
Lưu trình trên đài còn tiếp tục.
Dưới đài.
Triệu Mộ Nhã đứng trong đám người, một khuôn mặt mỹ lệ không hề có biểu tình gì, tựa như không phải bà đến tham gia hôn lễ của con trai mình, mà giống như đến tham gia của một người xa lạ, thậm chí là kẻ thù.
Bên người bà vây quanh vài vị phu nhân, chẳng qua nếu như muốn nói đến thân phận, những vị phu nhân này đều không thể so được với bà, dù sao Triệu Mộ Nhã là được gả tới Lục gia, lại có đứa con trai ưu tú như Lục Chấp. đó không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Bởi vậy, mấy vị phu nhân vây quanh bà, đều hết sức a dua nịnh hót.
" Triệu phu nhân, chị cũng thật là có phúc khí nha, có một đứa con trai ưu tú như Lục Chấp vậy, mấy đứa con trai chúng tôi có thúc ngựa cũng không đuổi kịp được đấy!"
" Không sai, mọi người xem, đối tượng Lục Chấp kết hôn lớn lên cũng thật sự là soái khí, gọi là Giản Úc nhỉ? Bọn họ thật là xứng đôi!"
" Tôi nghe chồng của tôi nói, gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn Lục thị lại tăng lên vài lần thì phải? Chị nói xem đứa nhỏ Lục Chấp này, sao lại lợi hại như vậy chứ. Tôi cũng coi như là nhìn nó lớn lên, đều thật là làm người ta cảm thán........"
Ở trong bầu không khí vui vẻ như vậy, biểu tình Triệu Mộ Nhã lại lạnh băng, đôi mắt phượng của bà nhìn chằm chằm lên thân ảnh trên đài cao, mở miệng vô tình nói: "Người như Lục Chấp, sẽ không bao giờ có được hạnh phúc."
Lời này vừa nói ra, không khí náo nhiệt xung quanh tức khắc như bị ngưng đọng lại,
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có chút không biết làm sao.
Ở hôn lễ của người ta mà nói ra lời này, có khác nào đang nguyền rủa người ta đâu chứ?
Trong đó có một phu nhân quan hệ khá gần gũi với Triệu Mộ Nhã, được người khác ám chỉ, bà chỉ có thể căng da đầu mà nói: "Ha ha, Triệu phu nhân thật đúng là biết nói giỡn mà."
Những người khác cũng lập tức phụ họa.
" Đúng vậy, hôn lễ mà, phải có chút vui đùa, như vậy không khí mới sinh động!"
" Ở hôn lễ của con trai tôi, mọi người cũng đùa giỡn vô cùng, nói chuyện thỏa thích!"
Nhờ mọi người nỗ lực, không khí cũng không còn xấu hổ như trước.
Nhưng mà lúc này, Triệu Mộ Nhã lại bắt đầu mở miệng: "Các người biết Lục Chấp đã làm cái gì không? Hắn không tôn trọng chính mẹ ruột của mình, cũng không tôn trọng anh trai của mình. Người máu lạnh như vậy, không xứng được nhận một câu chúc phúc nào hết,"
Mấy vị phu nhân lại lần nữa cứng đờ tại chỗ, lần này thật sự cũng không biết phải nói cái gì thêm nữa.
Lúc này, Triệu Mộ Nhã xoa xoa huyệt thái dương của chính mình, thống khổ mà nhắm hai mắt.
Từ khi Cố Bắc bị đuổi ra khỏi Lục gia, rất lâu rồi bà không được nghỉ ngơi thật tốt, thậm chí còn xuất hiện chứng suy nhược thần kinh, phải uống thuốc liên tục.
Tuổi của bà đã lớn, thân thể cũng không còn như trước, khóe mắt mỹ lệ cũng đã ẩn ẩn có một ít nếp nhăn.
Cái gì cũng thay đổi, chỉ có duy nhất thái độ lãnh đạm trước nay đối với Lục Chấp là không hề thay đổi gì.
Bởi vì bà xem Lục Chấp là vết nhơ trong cuộc hôn nhân thứ hai của mình, bà vẫn luôn cho là như vậy, thời gian kéo dài cũng phải hai mươi mấy năm.
Suy nghĩ như vậy tích lũy theo thời gian, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, dù cho có một ít giao động nhỏ, cũng sẽ một lần nữa trở lại quỹ đạo vốn có.
Nếu không, muốn bà phải thừa nhận rằng, kỳ thật hai mưới mấy năm nay, bà vẫn luôn làm một việc sai lầm sao?
Giản Úc cùng Lục chấp hoàn thành xong một loạt lưu trình, liền đi xuống đài.
Lục Chấp còn muốn đi nói chuyện cùng một số vị khách khác, vì thế nói khẽ với Giản Úc: "Cậu tự nghỉ ngơi trước một chút đi."
" Được." Giản Úc ngoan ngoãn mà gật đầu, đem khẩu trang vừa nãy vẫn luôn cầm trong tay một lần nữa bỏ lại trong túi.
Đây là trước khi lên đài, cậu tìm nhân viên khách sạn xin một cái.
Một chiếc khẩu trang nhỏ bé như vậy, thật đúng là giúp cậu một việc lớn.
Lục Chấp thấy chiếc khẩu trang kia, đôi mắt đen nhánh hơi lóe một chút.
Phảng phất một màn vừa rồi Giản Úc hôn hắn lại hiện lên trước mắt.
Hương vị ngọt ngào, xúc cảm mềm mại..... mọi thứ đều rõ ràng như vậy, làm người trong thời gian ngắn khó có thể quên được.
Cách đó không xa.
Lục Thiệu Hoa vẻ mật không vui mà nói với Lục lão gia tử: "Ba, chẳng lẽ cứ như vậy mà mà mặc kệ chuyện này sao?"
Lục lão gia tử chống quải trượng, nhìn hắn một cái: "Bằng không thì sao? Hôn lễ hôm nay đã cử hành xong rồi, tất cả mọi người đều biết Lục Chấp đã kết hôn, mọi thứ đã thành kết cục đã định rồi."
Cho dù người Lục gia bọn họ trước kia có muốn ở trong chuyện kết hôn của Lục Chấp mà làm cái gì, hiện tại cũng phải hạ màn thôi.
Trong trận chiến không có khói thuốc súng này, Lục Chấp mới là bên thắng lợi.
Lục Thiệu Hoa vẫn có chút bất mãn: "Nhưng mà Giản Úc thì có thể mang đến cho Lục Chấp cái gì chứ? Hắn không có bối cảnh gia đình thâm hậu, cũng không có nhân mạch, có thể nói là vô dụng với Lục Chấp."
Hắn càng nói càng sinh khí.
Vốn dĩ hắn có một đứa con ưu tú như Lục Chấp, đã nhận được hâm mộ của mọi người, chính hắn cũng vẫn luôn lấy đứa con trai Lục Chấp này làm niềm tự hào của bản thân.
Nhưng mà hiện tại, Lục Chấp lại không quan tâm sự phản đối của mọi người, cùng một đối tượng không hề mang tới trợ lực gì kết hôn.
Cái này làm cho hắn sao có thể không thất vọng được.
Lục lão gia tử nặng nề mà thở dài: "Thôi, đừng làm thêm cái gì vào chuyện kết hôn của Lục Chấp nữa, cứ để tự nó quyết định đi."
Nói xong, ông chống quải trượng muốn đi.
Đi được hai bước, ông vẫn quay đầu lại nhắc nhở Lục Thiệu Hoa một cái: "Con nghe ta nói, nhanh chóng thu tay lại đi, nếu không, cùng Lục Chấp sinh ra mâu thuẫn, ngược lại sẽ mất nhiều hơn được."
Lục Thiệu Hoa sao lại không biết điểm này chứ.
Dù sao Lục Chấp hình như thật sự đem Giản Úc kia đặt ở trong lòng, nếu không, cũng sẽ không đem Cố Bắc nói đuổi đi liền đuổi đi.
Nhưng mà, để hắn dễ dàng tiếp nhận Giản Úc, hắn lại có chút không cam tâm.
Chẳng qua cuối cùng, Lục Thiệu Hoa trừ bỏ giận dỗi ngoài mặt, cũng không thật sự làm ra việc gì cả.
Hắn chỉ có một đứa con trai là Lục Chấp, vạn nhất thật sự chọc tới Lục Chấp, vậy chẳng phải hắn thật sự sẽ tổn thất càng nhiều hơn sao?
Lục Chấp rời đi, Giản Úc một mình cũng không có việc gì làm, cậu tạm thời xem như có chút nhàn rỗi.
Vì thế cậu nghĩ hay là đi xung quanh khách sạn nhìn một chút.
Cậu vừa mới hướng ra cửa đi được hai bước.
Tần Diễn liền cầm máy ảnh, hưng phấn mà chạy tới cạnh cậu: "Anh dâu, rốt cuộc em cũng chụp được hình ảnh anh và anh Lục hôn nhau rồi!!"
Giản Úc: "......"
Cậu mê mang hỏi: "Cậu có thể chụp được cái gì?
Lúc nãy cậu mang khẩu trang cùng Lục Chấp hôn môi, hơn nữa chỉ hôn một cái liền lùi lại, quá trình kia vô cùng ngắn ngủi, muốn chụp cùng chụp không được mới phải?
Tần Diễn vừa đưa máy ảnh ra cho Giản Úc xem, vừa kích động nói: "Em tổng cộng chụp được hai mươi mấy tấm ảnh lận đó!!"
Giản Úc: "??"
Xin hỏi cậu làm thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy có thể chụp ra được hai mươi mấy bức ảnh vậy?
Cậu có chút không nói nên lời mà nhìn vào máy ảnh của Tần Diễn, sau đó thật sự thấy được một hàng ảnh chụp của mình chỉnh chỉnh tề tề trong đó.
Tần Diễn nhấn vào một tấm trong đó cho cậu xem: "Anh nhìn xem, có phải chụp rất tốt không? Chẳng qua vì sao anh lại mang khẩu trang vậy? Nếu không mang khẩu trang, em sẽ chụp còn nhiều hơn nữa. Nhưng mà mang khẩu trang chụp cũng rất đặc biệt, này cũng coi như là một sự khác biệt với mọi người đi."
Giản Úc nghiêm túc mà nhìn qua bức ảnh kia.
Không nghĩ tới Tần Diễn chụp còn thật sự không tồi.
Trong ảnh chụp, đôi tay của cậu kéo áo của Lục Chấp, sau đó nhón chân, hôn lên môi Lục Chấp.
Trên đài chủ yếu được bố trí ánh đèn màu xanh lam.
Cứ như vậy giữa một mảnh ánh sáng màu xanh mộng ảo, cậu cùng Lục Chấp lẳng lặng mà hôn môi.
Lúc ấy Giản Úc vì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, lại còn mang theo chút khẩn trương lo lắng sợ nhiệm vụ sẽ thất bại, cho nên cũng không có dùng quá nhiều tinh lực đi chú ý những thứ khác.
Nhưng hiện tại đã không còn cảm xúc áp lực như vừa nãy, cậu xem được bức ảnh này, tâm tình liền không còn bình tĩnh như vậy nữa.
Thì ra một màn cậu hôn Lục Chấp nhìn thân mật thế sao? Thật giống như một đôi chân chính yêu nhau đang hôn môi?
Như để xác nhận cái ý tưởng này của cậu, Tần Diễn ở bên cạnh cảm thán: "Hai anh thoạt nhìn thật sự là quá thâm tình, quá là tình ý dạt dào. Anh biết không, lúc hai anh hôn nhau, bên cạnh em có một vài cô gái kích động muốn khóc."
Giản Úc: "......"
Nếu tôi nói đó đều là diễn kịch, anh có tin không?
Ngay sau đó, Tần Diễn lại tiếp tục mở ra một bức ảnh khác: "Anh dâu, anh xem, có hình hai anh mang nhẫn đó! Lúc ấy em chụp đặc biệt nghiêm túc, tay còn có chút run rẩy."
Nói xong, hắn như nghĩ tới cái gì, lập tức bừng tỉnh: "Đúng rồi, hiện tại em sẽ đem những bức ảnh chụp này đều đăng lên vòng bạn bè, để cho càng nhều người chúc phúc cho anh cùng anh Lục."
" Từ từ!"
Giản Úc vội vàng ngăn cản động tác này của hắn.
Đăng lên vòng bạn bè? Vậy làm sao mà được chứ?
Ảnh chụp như thế này, vẫn nên ít tuyên truyền thì tốt hơn, cũng quá xấu hổ rồi.
Chủ yếu là cậu không nghĩ ảnh chụp sẽ trông như thế này.
Tần Diễn bị ngăn lại, có chút khó hiểu mà nhìn Giản Úc: "Làm sao vậy?"
Giản Úc cẩn thận mà cân nhắc một lúc, mới nghĩ được một cái cớ hoàn mỹ, nói: "Hay là cậu gửi những ảnh chụp này cho tôi đi, tôi muốn cất riêng, không muốn truyền ra bên ngoài. Sau đó cậu có thể xóa hết toàn bộ những ảnh trong máy được không?"
Tần Diễn lập tức làm bộ biểu tình hiểu rõ: "Oa quả nhiên, anh dâu, thì ra anh còn có loại tâm tư như vậy ha?"
Giản Úc mỉm cười: "Đúng vậy."
Không phải là do cậu bức ra tới sao?
Cuối cùng Tần Diễn cũng không từ chối, quyết đoán mà đem những ảnh chụp đó đều gửi cho Giản Úc, sau đó xóa toàn bộ hình trong máy ảnh.
Chẳng qua, sau khi hắn gửi xong hình, lại lấy ra một cái di động, nhấn vài cái, sau đó như tranh công mà nói với Giản Úc: "Anh dâu, em đem tâm ý của anh truyền tới cho anh Lục rồi."
Giản Úc vừa nhận được hết ảnh chụp, đang định làm một album ảnh, nghe vậy, có chút khó hiểu mà chớp chớp mắt: "Tâm ý gì?"
Tần Diễn hắc hắc cười nói: "Đương nhiên là có quan hệ với việc anh muốn trân trọng thật tốt những bức hình hôn môi trân quý của hai người đó."
Giản Úc: "....."
Ha hả.
Cậu có thể đem Tần Diễn đi giết người diệt khẩu được không nhỉ?
Còn không đợi Giản Úc làm gì với Tần Diễn, lúc này, Lục Chấp liền gửi một tin nhắn wechat qua cho cậu.
[ Lục Chấp: Nghe nói, cậu muốn trân trọng hình chụp hôn môi của hai chúng ta? ]
Giản Úc vì để chứng minh sự trong sạch của bản thân, vội vàng đánh chữ. [ Lời Tần Diễn nói, mà anh cũng tin?]
[ Lục Chấp: Không quá tin, cho nên mới tìm cậu chứng thực.]
Giản Úc nhìn tin nhắn này, hơi hơi mở to mắt.
Lục Chấp nói là tìm cậu chứng thực?
Chính là, loại chuyện này có cái gì tốt mà chứng thực chứ.
Đại khái là chờ nửa ngày không thấy Giản Úc trả lời, Lục Chấp bên kia lại gửi một tin lại đây.
[ Lục Chấp:?]
Giản Úc đành phải duỗi tay, tiếp tục đánh chữ: [ Cái đó không phải là trân trọng, mà là phong ấn. ]
Chỉ là đem những thứ không nên truyền bá khắp nơi đi phong ấn lại thôi, để nó vĩnh viễn cũng không được xuất hiện trước mặt người khác.
Rất nhanh, Lục Chấp bên kia trả lời lại: [ Ừ, tôi biết rồi, phong ấn cho tốt, lưu trữ để một mình cậu xem.]
Giản Úc: "......"
Tuy rằng những lời này của Lục Chấp hình như không có vấn đề gì, nhưng sao cậu vẫn cứ cảm thấy có chút quái quái thế nào ấy?
Sau đó, trên màn hình hiển thị "đối phương đang nhập".
Giản Úc cho rằng Lục Chấp còn muốn nói thêm cái gì, vì thế kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ một cái liền chờ tới nửa phút.
Giản Úc có chút nghi hoặc.
Lục Chấp định gửi cho cậu một tin nhắn dài bằng một bài văn sao?
Vậy mà dùng thời gian lâu như vậy.
Nửa phút sau, cuối cùng Lục Chấp cũng gửi lại đây, nhưng cũng chỉ là một sticker hình một con mèo đáng yêu, một con kèo dựng lên một ngón tay cái.
[ cậu giỏi quá.jpg]
Giản Úc: "......"
Rốt cuộc cậu biết vì sao Lục Chấp lại phải tiêu tốn nửa phút rồi, bởi vì phải nghiên cứu gói sticker chứ gì.
Đối với người như Lục Chấp chưa bao giờ dùng gói sticker mà nói, tìm một cái sticker phù hợp để gửi đi, hẳn là một thao tác đặc biệt khó khăn nhỉ?
Cho nên, Lục Chấp cuối cùng cũng có một việc không quá hiểu rõ rồi sao? Đó chính là sẽ không tìm được sticker một cách nhanh chóng?
Giản Úc vì phát hiện ra một "khuyết điểm" của Lục Chấp mà vô cùng vui vẻ, nhưng mà rất nhanh cậu ý thức được một việc.
Không đúng, vấn đề không phải là Lục Chấp có thể gửi được sticker hay không, mà là vì sao Lục Chấp lại có thái độ kỳ lạ như vậy với việc cậu phong ấn những bức ảnh chụp, còn cho cậu một cái like nữa?
Cho nên, Lục Chấp cũng không hy vọng những ảnh chụp này được tuyên truyền ra ngoài? Là ý tứ này sao?
Ở một góc trong đại sảnh.
Quý Diệc ngồi trên một cái ghế chân cao, hơi rũ đầu, thoạt nhìn như đã chịu một đả kích vô cùng nghiêm trọng nào đó.
Lục Nghiên Tuyết thấy dáng vẻ này của hắn, nắm chặt túi trong tay, an ủi nói: "Tiểu Diệc, anh cũng đừng quá khổ sở. Vừa nãy mọi người đều thấy được, là Giản Úc kia không biết xấu hổ, chủ động lại gần hôn anh họ. Anh không thấy là anh họ cũng không thèm đáp lại cậu ta hay sao?"
Một người khác cũng nói: "Đúng vậy, hơn nữa tôi thấy anh Lục Chấp, hình như còn hận không thể một tay đem Giản Úc đẩy ra nữa? Giản Úc này sao lại cứ làm ra những việc khiến người ta chán ghét thật chứ!"
" Tôi thấy, hiện tại rốt cuộc cậu ta cũng đã cùng anh Lục Chấp kết hôn rồi, nói không chừng đang cực kỳ đắc ý đi?"
" Vậy không phải về sau cậu ta sẽ càng thêm kiêu ngạo sao? Lúc trước tôi nói rồi, cứ dứt khoát đẩy cậu ta ngã từ trên cầu thang xuống luôn, nếu như lúc ấy làm như vậy, thì bây giờ làm gì còn có nhiều sự tình dư thừa như ngày hôm nay được?"
Lục Nghiên Tuyết nghe đến đó, chủ động nói: "Đây đều là lỗi của tôi, là lúc trước tôi quá mềm lòng. Chẳng qua hiện tại tôi sẽ không như trước nữa, tôi nhất định phải đem cái loại người như Giản Úc này đuổi đi mới được!"
Cô nói xong, thậm chí còn có cảm giác mang theo một loại nhiệt huyết mênh mông.
Cô cảm thấy mình đang làm một việc vô cùng chính nghĩa, hơn nữa lại còn có chút tự hào.
Lúc mọi người đang nói chuyện, Lục Chấp từ sảnh bên đi qua, hơn nữa còn đang đi về hướng bọn họ.
Lục Nghiên Tuyết nháy mắt tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng đẩy Quý Diệc một phen, kích động nói: " Tiểu Diệc, anh họ của tôi tới tìm anh kìa! Tôi nói mà, trong lòng của anh ấy vẫn luôn nhớ anh!"
Quý Diệc nghe được lời này, vội vàng ngẩng đầu lên, sau đó quả thật thấy Lục Chấp đang đi tới.
Lục Chấp đi tới đâu cũng là tiêu điểm, làm cho tầm mắt của người khác cũng không tự giác được liền đi theo.
Đôi mắt của hắn thâm thúy, thân hình cao lớn, một đôi chân dài bước nhanh qua đây, mỗi một bước như đạp vào trong lòng người, làm cho lòng người không khỏi rung động theo.
Quý Diệc khẩn trương đến quên cả thở.
Hắn ngơ ngác mà đứng lên khỏi ghế, mắt cũng không chớp mà nhìn Lục Chấp, tưởng tượng lát nữa câu đầu tiên khi đối mặt với Lục Chấp nên nói cái gì.
Lục Chấp càng ngày càng gần, khí thế quanh thân hắn cũng càng thêm có cảm giác áp bách, làm người ta mơ hồ nhịn không được muốn thần phục.
Quý Diệc mở miệng rất nhiều lần, cũng không phát ra được tiếng nào, mắt thấy Lục Chấp đã đi tới trước mặt hắn, cuối cùng hắn cũng phát ra được một tiếng: "Lục......"
Giây tiếp theo, thanh âm của hắn đột nhiên im bặt, sắc mặt cũng lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Lục Chấp tựa như không nhìn thấy hắn vậy, lập tức từ bên người hắn đi qua.
Quý Diệc như bị người ta đoạt đi hô hấp, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Bên này, Giản Úc đang ngồi trên sô pha, lấy di động ra, muốn lặng lẽ mà chơi một ván game.
Dù sao người ở đây cậu cũng không quen thuộc lắm, hơn nữa cậu cũng không cần giống như những người khác phải đi giao tiếp.
Vì thế thừa lúc đang có thời gian nhàn rỗi, cậu trộm chơi game một chút.
Cậu còn chưa mở game ra đâu, trước mặt liền xuất hiện một cái bóng đen.
Cậu ngước mắt lên nhìn, sau đó thấy được Lục Chấp, nháy mắt cậu liền cảm thấy vui vẻ: "Lục tiên sinh."
Lục Chấp mỗi lần nhìn thấy đôi mắt cong cong của Giản Úc, là trong lòng cũng sẽ thả lỏng theo, trong mắt của hắn cũng mang theo ý cười: "Đói bụng không? Tôi mang cậu đi ăn cái gì nhé."
Giản Úc có chút nghi hoặc mà chớp chớp mắt: "Anh không phải muốn cùng người khác nói chuyện sao?"
Trường hợp như hôm nay, có thể thúc đẩy càng nhiều mối quan hệ hợp tác. Phần lớn mọi người cũng đều ôm mục đích như vậy mà tới, bọn họ đều thừa dịp này, tận khả năng mà cùng Lục Chấp câu thông.
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, trước hết mang cậu đi ăn đã, không phải cậu sợ đói sao?"
Giản Úc kinh ngạc nói: "Làm sao anh biết được tôi sợ đói?"
Đời trước cậu ở gầm cầu, vừa lạnh vừa đói mà chết đi, cho nên dù đã xuyên thư, vấn đề này vẫn để lại di chứng cho cậu.
Vì thế ngày thường cậu sẽ theo bản năng mà mặc nhiều hơn một chút, chỉ cần hơi có cảm giác đói bụng là cậu sẽ lập tức tìm đồ để ăn.
Nhưng mà, cậu cũng không nói ra chuyện này, làm sao Lục Chấp có thể biết được?
Lục Chấp thấy cậu mở to đôi mắt ngây thơ mờ mịt, nhịn không được nhếch khóe môi: "Chuyện này chẳng lẽ rất khó quan sát được hay sao?"
Giản Úc nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy.
Dù sao cậu cũng không cố tình che giấu thói quen này, nếu để ý quan sát một chút là có thể nhận ra được điểm này.
Chỉ là Lục Chấp nguyện ý lưu tâm quan sát chuyện này của cậu, mới là làm cho người ta cảm thấy khó tin.