Chương 38: Hắn không cự tuyệt được Giản Úc
Giản Úc rũ mắt, chậm rì rì, miệng một ngụm lại một ngụm mà uống xong chén cháo.
Chờ sau khi cậu uống xong, Lục Chấp nhận chén, nói với cậu: "Nghỉ ngơi trước một lúc đi."
Nói xong, hắn liền bưng chén rời khỏi phòng ngủ.
Giản Úc ẩn ẩn có chút vui vẻ, cậu cảm thấy Lục Chấp hình như đã quên chuyện thuốc bổ rồi.
Không quá một lúc, cậu lại bắt đầu ho khan, ho đến nổi phổi đều cảm thấy có chút đau đớn.
Thật vất vả mới dừng ho được, cậu uể oải ỉu xìu mà dựa vào gối, rũ mắt.
Cũng không biết lần này phải mất bao lâu mới có thể hồi phục lại.
Nhưng xem cái dạng này, một chốc một lát là không thể khoẻ được.
Giản Úc theo bản năng mà sờ lên tủ đầu giường, muốn lấy di động của mình, để xem bây giờ là mấy giờ.
Kết quả sờ không tới.
Hiện tại đầu óc của cậu vẫn còn mơ mơ màng màng, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, di động của cậu đã bị hai người đàn ông kia cướp đi rồi.
Cũng may điện thoại của cậu có thiết lập mật mã, đối phương muốn xem nội dung bên trong cũng không được, nhiều lắm là hủy điện thoại mà thôi.
Nghĩ đến đây, Giản Úc lại một lần nữa nằm lại trên gối đầu.
Ban ngày cậu ngủ quá nhiều, nên hiện tại không thoải mái lắm, cũng không còn buồn ngủ nữa.
Cứ như vậy mà nằm phát ngốc.
Sau một lúc lâu, cửa phong ngủ có động tĩnh truyền tới.
Giản Úc theo bản năng nhìn qua, sau đó thấy Lục Chấp bưng một chén thuốc đi vào.
Giản Úc: "......"
Cậu bẹp miệng, cảm giác giây tiếp theo có thể biểu diễn một cảnh khóc thút thít tại chỗ cho Lục Chấp xem luôn.
Thì ra Lục Chấp chưa có quên chuyện thuốc bổ.
Lục Chấp vào phòng, liền thấy Giản Úc như một đứa trẻ mà trề môi, bộ dạng muốn khóc nhưng không dám khóc.
Hắn nhếch mày một chút:" Làm sao vậy?"
Giản Úc: "......."
Người này không phải đã biết rồi sao mà còn cố hỏi?
Khi Lục Chấp đến gần, Giản Úc có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm, cậu trông mong mà nhìn Lục Chấp: " Lục tiên sinh, tôi không uống có được không?"
Thuốc này thật sự đắng lắm.
Hơn nữa, dù cậu uống nhiều thuốc bổ nữa cũng vô dụng thôi, còn không phải vẫn phải bị bệnh nan y sao, sau đó không trị được mà bỏ mình.
Thái độ Lục Chấp kiên định trước sau như một, đem chén thuốc đưa tới trước mặt cậu: "Uống."
Giản Úc chỉ nhìn vào chén nước thuốc đen tuyền kia, trong miệng đã phản xạ có điều kiện mà bắt đầu thấy đắng rồi, cậu quyết định lại kiên trì thêm một lần, nhìn về phía Lục Chấp nói: "Nếu không ngừng lại một ngày thôi? Hôm nay tôi không uống được không?"
Thanh âm của cậu mềm mại êm tai, hơn nữa còn đang sinh bệnh, càng nhu nhược đáng thương hơn, nghe thấm vào trong lòng, người bình thường có lẽ đã lập tức tước vũ khí đầu hàng rồi.
Nhưng mà Lục Chấp lại không phải là người bình thường, tâm của hắn như làm từ đá, một chút cũng không có ý tứ mềm hóa, nhíu mày: "Cậu muốn tự mình uống, hay vẫn là để tôi đút cậu uống?"
Giản Úc: "......."
Được rồi.
Cậu xem như đã hoàn toàn hiểu được rồi, trước khi rời khỏi Lục Chấp, cậu không có khả năng sẽ tạm dừng uống thuốc bổ này.
Giản Úc đầy ủy khuất mà nhận chén, do do dự dự mà đem chén đưa tới bên miệng.
Lục Chấp thấy cậu nguyện ý uống thuốc, trong lòng cũng buông lỏng. ngay sau đó không chút để ý mà đánh giá xung quanh.
Lúc này, hắn phát hiện túi thuốc cảm trên tủ đầu giường của cậu.
Là chiều nay lấy về từ bệnh viện.
Lục Chấp nhìn túi thuốc kia, trầm tư một giây, ngay sau đó nói với Giản Úc: "Chờ một chút, trước đừng uống."
Giản Úc vừa mới đem chén thuốc đưa đến bên miệng, nghe vậy, lập tức bỏ xuống.
Sau đó vui vẻ mà nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh thay đổi chủ ý rồi sao?"
Chẳng lẽ Lục Chấp sẽ không bức bách cậu uống thuốc bổ nữa?
Lục Chấp nhíu mày, không nói chuyện.
Sau đó, hắn lấy di động ra, rũ mắt mà nhắn một tin wechat cho Lâm Bác Vũ: [ Thuốc trị cảm của Giản Úc có thể uống cùng lúc với thuốc bổ không? ]
Ước chừng qua nửa phút, bên kia trả lời lại.
[ Lâm Bác Vũ: Còn may là cậu hỏi tôi! Tôi vốn cũng muốn nhắc nhở cậu chuyện này, nhưng bận qua lại quên mất. Trong lúc cảm mạo, tốt nhất là không nên uống thuốc bổ, nếu không có khả năng không có tác dụng bồi bổ thân thể, mà ngược lại còn gây ảnh hưởng không tốt nữa.]
Lục Chấp nhíu mày, đánh chữ: [ Lần sau, chuyện như thế này, nhớ rõ phải nói sớm một chút. ]
Nếu không phải hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện này, sau đó ngăn cản lại, thì Giản Úc đã uống xong thuốc bổ rồi.
[ Lâm Bác Vũ: Lần này thật sự là lỗi của tôi. Hôm nào rảnh, tôi mời cậu với Giản Úc ăn bữa cơm, coi như nhận lỗi nhé.]
Lục Chấp lại cùng Lâm Bác Vũ nói thêm vài câu.
Trên giường, Giản Úc bưng chén thuốc, nhìn Lục Chấp đánh chữ trên di động, cũng không biết đang nói chuyện phiếm với ai.
Giản Úc chờ hắn nhắn tin, lòng lo sợ bất an.
Cũng may, rất nhanh, Lục Chấp liền buông điện thoại xuống, sau đó nói với cậu: "Đừng uống, trong lúc bị cảm, tốt nhất không cần uống thuốc bổ."
Nghe thấy câu nói ấy, Giản Úc nháy mắt vui vẻ không ít.
Vốn dĩ đầu còn đang choáng váng, ngay lập tức thanh tỉnh hơn.
Cậu duỗi tay, chuẩn bị đem chén thuốc để lại tủ đầu giường, nhưng nửa đường lại nghĩ tới cái gì.
Cậu thu tay, ngược lại đưa tới cho Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh có muốn uống thử thuốc bổ này hay không?"
Lục Chấp nhướng mày: "Tôi không cần bồi bổ."
Giản Úc gật đầu: "Tôi biết thân thể của anh rất tốt, nhưng mà anh cứ uống thử một lần xem sao, dù sao cũng không gây tổn hại gì cho anh cả."
Cậu nhất định phải để cho Lục Chấp tự mình uống thử, để hắn thể nghiệm xem rốt cuộc thuốc bổ này đắng bao nhiêu.
Đêm nay chính là cơ hội tốt khó có được.
Lục Chấp vẫn cự tuyệt: "Tôi không uống."
Giản Úc thở phì phì mà mím môi.
Xem ra Lục Chấp cũng biết thuốc này rất đắng nhỉ?
Vậy ngày thường sao còn bắt buộc cậu uống làm gì chứ?
Giản Úc không muốn từ bỏ như vậy, đem chén thuốc lại gần Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh uống một lần đi, thuốc bổ này đã sắc xong rồi, không thể lãng phí được."
Nói xong, cậu mở to đôi mắt trong sáng của mình, trông mong mà nhìn về phía Lục Chấp.
Lục Chấp bị ánh mắt như vậy của cậu nhìn một hồi, thật đúng là nhận chén thuốc.
Nháy mắt trên mặt Giản Úc lại tăng thêm chút ý cười: "Mau uống đi."
Sau khi Lục Chấp nhận chén, hơi hơi ngửa đầu, bắt đầu uống thuốc.
Trong quá trình này, hầu kết hắn lăn lộn, không hề dừng lại, tư thế uống thuốc như uống nước lọc, khác hoàn toàn với kiểu uống thuốc mà ngày thường Giản Úc vẫn hay làm.
Không quá mười giây, Lục Chấp đã uống xong thuốc, sau đó đem chén đưa tới trước mặt Giản Úc cho cậu xem, nhướng mày: "Uống xong rồi."
Giản Úc: "??"
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu còn chưa phản ứng kịp, Lục Chấp đã uống xong rồi sao?
Người với người mà khoảng cách chênh lệch lớn quá vậy?
Giản Úc mờ mịt mà chớp chớp mắt, nhìn Lục Chấp hỏi: "Không đắng sao?"
Mỗi lần cậu uống thuốc đều đắng đến hoài nghi nhân sinh.
Sắc mặt Lục Chấp bình tĩnh: "Còn tốt."
Giản Úc: "....."
Được thôi, quả nhiên giữa người với người là không giống nhau.
Lúc này, đôi mắt Lục Chấp đen sâu nhìn cậu, thanh âm trầm thấp: "Tôi đã uống thuốc này rồi, vậy về sau cậu có thể không cự tuyệt mà uống thuốc được không?"
Giản Úc ngẩng đầu lên, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như biển của Lục Chấp.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Sau đó, Giản Úc mới hiểu được ý định vừa nãy của Lục Chấp, hẳn là hắn muốn dùng phương thức uống thuốc này để cổ vũ cậu, muốn cậu về sau có thể uống thuốc bổ mà không từ chối nữa.
Giản Úc nhấp môi một chút, cuối cùng gật gật đầu: "Được."
Cơ thể cậu yếu ớt như vậy vốn dĩ cũng không có liên quan gì tới Lục Chấp, nhưng hắn lại nguyện ý vì cậu mà trằn trọn một phen, lấy được thuốc bổ này, sau đó lại không chê phiền phức mà giám sát cậu uống thuốc, thậm chí còn nguyện ý làm tấm gương tốt, tự mình uống một lần.
Lục Chấp lẽ ra không cần phải làm những việc này, nhưng mà hắn vẫn làm.
Cho nên, Giản Úc cũng nguyện ý mà lui một bước.
Về sau, cậu sẽ không cự tuyệt uống thuốc nữa, cũng sẽ không oán giận thuốc đắng nữa.
Ít nhất là trong thời gian hiệp nghị còn hiệu lực, cậu vẫn sẽ luôn uống thuốc bổ.
Còn sau khi hiệp nghị kết thúc, không ai có thể đoán trước được, vậy cứ mặc cho số phận đi.
Không lâu sau, Giản Úc phải uống thuốc trị cảm.
Lục Chấp lấy một ly nước ấm tới: "Uống thuốc trị cảm đi."
Giản Úc: "......"
Thoát được thuốc bổ, lại không thoát được thuốc trị cảm.
Trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì lại không nói gì, ngoan ngoãn mà nhận ly nước, sau đó bắt đầu uống thuốc.
Cậu nhớ lại động tác vừa nãy Lục Chấp uống thuốc, vì thế cũng bắt chước theo, hai ba hơi liền uống xong thuốc trị cảm.
Nhưng mà cũng không phải một hơi uống xong thuốc thì sẽ không bị đắng.
Uống xong được một lúc, vị đắng nháy mắt lan tràn trong khoang miệng, làm sao cũng không mất được.
Mặt Giản Úc lập tức trở nên đau khổ, nhăn thành một cục.
Quả nhiên, cậu với Lục Chấp không giống nhau, cậu không nên học theo hắn!
Giây tiếp theo, thanh âm trầm thấp dễ nghe của Lục Chấp vang lên: "Duỗi tay."
Giản Úc ngẩn ra, theo bản năng mà vươn tay.
Sau đó, trong tay cậu có thêm một viên kẹo trái cây.
Cùng lúc đó, Lục Chấp nói: "Ăn kẹo sẽ không đắng nữa."
Giản Úc bỏ kẹo vào trong miệng.
Rất nhanh, vị ngọt lan tràn trong miệng, che phủ vị đắng của thuốc.
Nhìn Giản Úc lần nữa giãn lông mày, khóe miệng Lục Chấp cong lên: "Ăn xong thì xúc miệng, sau đó đi ngủ sớm một chút, tôi ra ngoài trước."
" Từ từ." Giản Úc mơ hồ gọi một tiếng không rõ chữ.
Lục Chấp dừng bước chân: "Hả?"
Giản Úc vội vàng dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo qua một bên, má trái phình lên hỏi: "Lục tên sinh, bây giờ mấy giờ rồi?"
Lục Chấp theo bản năng muốn hỏi di động của cậu đâu, sau đó mới nhớ tới việc ngày hôm nay, hắn nói: "Chờ một lát, tôi lấy một cái di động khác cho cậu."
Giản Úc ngẩn ra, Lục Chấp đi đâu lấy di động vậy?
Còn chưa đợi cậu hỏi, Lục Chấp đã ra khỏi phòng ngủ.
Không mất một lúc đã quay trở về, cầm một cái di động màu đen đưa qua cho cậu: "Đây là chiếc di động dự phòng của tôi, trước tiên cậu cứ dùng tạm đã, chờ hết bệnh, lại ra cửa hàng di động mua cái mới sau."
Giản Úc nghe nói đây là điện thoại dự phòng của Lục Chấp, vội vàng xua tay: "Vẫn là thôi đi, lỡ nhất thời trì hoãn việc gì của anh thì làm sao bây giờ?"
Điện thoại dự phòng của Lục Chấp khẳng định cũng có rất nhiều thứ quan trọng, nói không chừng còn có đối tác gọi tới để bàn bạc công việc, hơn nữa, vạn nhất bên trong có cơ mật thương nghiệp linh tinh gì thì phải làm sao bây giờ?
Lục Chấp như nhìn thấy rõ được những nghi ngờ của Giản Úc, nhàn nhạt nói: "Không có gì, ngày thường tôi rất ít khi dùng điện thoại này, bên trong cũng không có nội dung gì quan trọng cả."
Nói xong, ngón tay của hắn thao tác một chút lên điện thoại, hủy bỏ khóa màn hình.
Sau đó lại lần nữa đưa điện thoại của Giản Úc: "Cầm."
Lời đã nói tới như vậy rồi, Giản Úc lại từ chối nữa, ngược lại có vẻ đặc biệt khách khí quá.
Vì thế cậu nhận lấy điện thoại: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
" Ừ, còn có việc gì không?"
Giản Úc lắc đầu: "Không còn nữa."
" Đi ngủ sớm một chút." Lục Chấp lại cường điệu thêm một lần, sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Giản Úc cầm điện thoại của Lục Chấp, nhìn thoáng qua thời gian.
Hiện tại đã gần 10 giờ tối rồi.
Cậu nhấn xuống màn hình, đại khái xem giao diện di động của Lục Chấp một chút.
Thuộc loại rất đơn giản và quy tắc, không có trò chơi, không có những phần mềm lung tung rối loạn nào khác.
Chỉ có một ít phần mềm thường dùng được sắp xếp chỉnh tề.
Di động của Lục Chấp thật phù hợp với phong cách của hắn.
Nếu như ngày thường, có khả năng Giản Úc sẽ lên mạng, sau đó tải xuống trò rắn săn mồi để chơi.
Nhưng hôm nay cậu thật sự không thoải mái lắm, nhìn di động một hồi mà hoa cả mắt.
Cậu tắt di động, sau đó để điện thoại lên tủ đầu giường, chậm rãi nằm lên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Qua một buổi tối, bệnh cảm của Giản Úc hình như càng thêm nghiêm trọng hơn.
Giọng nói của cậu đều đau không chịu được, thanh âm cũng khàn khàn, cơ hồ chỉ có thể phát ra những tiếng thở khò khè.
Cậu cảm thấy bản thân nằm lâu lắm rồi, cả người đều không thoải mái, muốn đứng lên hoạt động một chút, kết quả vừa chống thân thể để ngồi thẳng dậy, liền chóng mặt mắt hoa cả lên, lại té ra giường lần nữa.
Cậu nằm nghiêng trên gối đầu, cuộn tròn người, nghỉ một hồi lâu, trận hoa mắt chóng mặt kia mới tiêu tan một chút.
Hô hấp của cậu dồn dập, lại nằm lên giường lần nữa, nhất thời nước mắt lưng tròng.
Đó là nước mắt sinh lý không khống chế được.
Cũng không biết cứ mê mê mang mang như vậy bao lâu, cửa phòng bị gõ vang, sau đó là giọng của dì Trương truyền tới: "Giản tiên sinh, cậu dậy chưa?"
Dì Trương để ý việc tối hôm qua Giản Úc sinh bệnh, lại thấy đã 11 giờ rồi mà cậu còn chưa rời giường, nhịn không được đi lên hỏi một câu.
Lúc này, Lục Chấp từ thư phòng đi ra.
Dì Trương thấy Lục Chấp, kinh ngạc nói: "Lục tiên sinh, ngài còn chưa có đi làm sao?"
Hôm nay là thứ hai, theo quy luật ngày thường, Lục Chấp hẳn là đã sớm đi tới tập đoàn rồi mới đúng.
Lục Chấp trả lời: "Không vội."
Dì Trương càng kinh ngạc hơn, dì tới biệt thự đã lâu, đây là lần đầu tiên nghe Lục Chấp bảo không vội đi làm.
Lục Chấp không để ý đến gương mặt kinh ngạc của dì Trương, mà nhìn về phía phòng ngủ của Giản Úc.
Qua một hồi lâu, cửa phòng ngủ mở ra.
Giản Úc xuất hiện sau cánh cửa.
Sắc mặt cậu tái nhợt, dưới mi mắt có một quầng thâm nhàn nhạt, môi cũng khô, vừa mở miệng, thanh âm nghèn nghẹn không nghe rõ được: "Lục tiên sinh, dì Trương."
Lục Chấp nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, mày nhíu chặt lại.
Dì Trương lại càng đau lòng mà nháy mắt bùng nổ: " Giản tiên sinh, làm sao ngủ một giấc dậy, ngược lại bệnh còn nghiêm trọng hơn nữa vậy?"
Giản Úc hữu khí vô lực mà dựa vào cửa, đáp lại một cách gian nan: "Con cũng không rõ ràng lắm."
Lục Chấp cau mày, tiến lên một bước, ôm ngang Giản Úc lên, thanh âm nặng nề: "Lên giường nằm trước đã."
Giản Úc bị Lục Chấp ôm về phòng, sau đó nhẹ nhàng mà bỏ vào trong ổ chăn.
Dì Trương cũng đi theo vào, đầy mặt đều là lo lắng: "Này phải làm sao đây? Giản tiên sinh, cậu có muốn ăn bánh bao gạch cua không? Buổi sáng tôi làm, vẫn luôn giữ ấm cho cậu đó."
Thanh âm Giản Úc hơi khàn: "Cảm ơn dì Trương, nhưng mà con không ăn đâu."
Hiện tại cổ họng của cậu vừa nóng rát vừa phát đau, căn bản ăn không vô cái gì hết.
Huống hồ, hiện tại cậu cũng không muốn ăn món dầu mỡ lắm.
Dì Trương vội vàng nói: "Vậy cậu muốn ăn cái gì không? Tôi lập tức đi làm."
Giản Úc lắc lắc đầu: "Không ăn đâu."
Dì Trương nóng nảy: "Vốn dĩ cậu đang bị bệnh rồi, lại không ăn cái gì cả, vậy sẽ càng ngày càng yếu hơn đó."
Lục Chấp ngồi xuống mép giường, nói khẽ với Giản Úc: "Ít nhiều gì cũng nên ăn một chút được không?"
Giản Úc nhấp môi, miễn cưỡng nói: "Vậy ăn cháo đi."
Lục Chấp lại hỏi cậu lần nữa: "Cháo thịt nạc với trứng vịt Bắc Thảo nhé?"
Cháo thịt nạc với trứng vịt Bắc Thảo không chỉ có hương vị thơm ngon, hơn nữa dinh dưỡng bên trong cũng đầy đủ.
Giản Úc gật đầu một cái, thanh âm mỏng manh: "Được."
Dì Trương thấy thế, lập tức nói: "Được được, tôi đi làm liền đây."
Nói xong, vội vàng đi xuống lầu.
Lúc này, Lục Chấp lấy hòm thuốc qua, nói với Giản Úc: "Đưa cánh tay ra đây, phải đổi thuốc rồi."
Giản Úc chậm rì rì mà vươn cánh tay.
Lục Chấp nhẹ nhàng cầm lấy, sau đó thay cậu vén cổ áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay quấn băng gạc.
Lúc làm những việc này, Lục Chấp phá lệ tinh tế lại nghiêm túc, không thua gì những lúc hắn xử lý văn kiện hợp đồng giá trăm triệu.
Hiện tại nhiệt độ không khí ngày càng cao, mặc dù trong phòng không mở điều hòa, Lục Chấp cũng mặc quần áo rất đơn giản.
Hắn mặc một cái áo sơ mi xám, tay áo được cuộn lên hai vòng, lộ ra một đoạn cánh tay thon chắc hữu lực.
Hắn cúi khuôn mặt lạnh lùng xuống, chuyên chú mà thay thuốc cho Giản Úc.
Một màn này mà để nhân viên của tập đoàn Lục thị thấy được, khẳng định sẽ hét lên thật thần kỳ, thì ra Lục tổng của bọn họ còn có một mặt như vậy khi ở nhà.
Lục Chấp cực kỳ tỉ mỉ mà thay thuốc cho Giản Úc, sau đó thả tay áo của cậu xuống.
Thay xong thuốc, hắn cũng không có rời đi ngay, mà ngồi ở mép giường, rũ mắt nhìn Giản Úc, ánh mắt đen nhánh thâm thúy.
Giản Úc tiếp xúc với tầm mắt của hắn, chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?"
Lục Chấp nặng nề nói: "Không có gì."
Kỳ thật hắn đang nghĩ, khi nào thì Giản Úc mới có thể tốt hơn được.
Nhưng mà, hắn ngoại trừ suy nghĩ, thì cái gì cũng không làm được, chuyện này làm cho nội tâm của hắn có chút khó mà bình tĩnh được.
Giản Úc cảm thấy Lục Chấp như này hình như không giống như không có gì lắm.
Nhưng mà cậu thật sự đang rất khó chịu, căn bản không phân ra được chút tinh lực nào để tự hỏi nữa, chỉ có thể từ bỏ.
Bệnh tình của Giản Úc cứ lặp đi lặp lại, vẫn luôn không có tốt lên.
Buổi chiều thứ ba, vốn dĩ cậu có một tiết học.
Nhưng hiện tại cậu như vậy, cũng không có khả năng đi học được, nếu không lỡ như té xỉu ở lớp học, nói không chừng còn sẽ dọa đến một đám người.
Vì thế, cậu xin nghỉ với giáo viên.
Kỳ thật, đối với chuyện không cần phải đi học này, Giản Úc vấn rất là cao hứng.
Đây cũng xem như là trong họa có phúc nhỉ?
Dù sao cậu đi học cũng không có tác dụng gì, chờ sau khi kết thúc hiệp nghị, đại khái là cậu sẽ rời khỏi thành thị này, tìm một địa phương mà bản thân đặc biệt thấy thích, sau đó vượt qua một năm sinh mệnh cuối cùng này.
Tập đoàn Lục thị, văn phòng tổng tài.
Lục Chấp mặc một áo sơ mi xám, ngồi trên ghế da to rộng, ánh mắt nặng nề.
Trong tay hắn đang cầm một phần kế hoạch, càng xem, mày nhăn càng sâu hơn.
Thư ký thực tập mới tới đang đứng trước bàn làm việc, run bần bật.
Cô đã sớm nghe mọi người nói về tính tình của Lục tổng, trong công tác không hề có chút cẩu thả nào, luôn sấm rền gió cuốn.
Khẳng định lát nữa cô sẽ bị mắng chửi một trận.
Ngay lúc thư ký đang run lẩy bẩy, hận không thể lập tức nhận sai, Lục Chấp đem kế hoạch ném qua, thanh âm nhàn nhạt nói: "Lấy về viết lại."
Thư ký lập tức nhận lại bản kế hoạch, cúi người, liên tục gật đầu: "Vâng, Lục tổng, lát nữa tôi sẽ sửa lại tốt cho ngài."
Lục Chấp giơ tay nhìn đồng hồ: "Không cần, sáng ngày mai đưa cho tôi."
Nói xong, hắn cầm áo khoác tây trang bên cạnh, đứng lên.
Thư ký lập tức có chút kinh ngạc.
Không phải nói Lục tổng là người cuồng công tác sao, dù cho tăng ca, cũng phải hoàn thành công việc trong ngày mà?
Sao còn sớm như vậy đã đi rồi?
Đương nhiên, khẳng định là thư ký không dám nói nhiều, vội vàng đi theo Lục Chấp ra khỏi văn phòng.
Lúc này, Trần Hoài cũng từ thang máy bên kia đi tới, nhìn thấy Lục Chấp cầm tây trang, tư thế như muốn rời đi, anh cũng có chút không phản ứng kịp: "Lục tổng, ngài đây là?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Tôi đi về trước."
Mấy ngày nay Giản Úc bị cảm, hắn muốn về sớm một chút để nhìn một cái.
Trần Hoài lập tức nói: 'Vậy buổi liên hoan thương nghiệp tối nay thì làm sao ạ?"
Lục Chấp ném xuống một câu: "Cậu thay tôi đi là được rồi" liền sải bước mà đi về phía trước.
Lời vừa nói ra, hắn đã đi tới thang máy bên kia rồi.
Trần Hoài đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Thư ký nhanh chóng thò mặt lại gần, nhỏ giọng hỏi anh: "Trợ lý Trần, Lục tổng của chúng ta sao không giống như trong truyền thuyết vậy, đây không phải mới 5 giờ thôi sao? Vậy mà đã tan tầm rời đi rồi?"
Trần Hoài mất nửa ngày mới hồi thần lại, cười nói: "Khả năng đây chính là sức mạnh của tình yêu đi."
Trước kia anh còn đang nghĩ khi kết thúc hiệp nghị, phải làm sao để đưa Giản tiên sinh đi, hiện tại xem ra, anh không cần phải đưa đi nữa rồi?
Hôm nay bệnh cảm của Giản Úc đã tốt hơn được một chút.
Cậu mặc một cái áo hoodie bằng nhung màu trắng, một cái quần thể thao rộng thùng thình màu đen, chân mang một đôi dép cotton, chậm rãi đi xuống lầu.
Hai ngày trước cậu vẫn luôn nằm ở trên giường, ngược lại nằm đến eo lưng đều đau.
Quả nhiên dù là cá mặn đi nữa, cũng nên vận động một chút.
Giản Úc từ lầu hai vận động tới lầu một.
Một người làm nhìn thấy cậu, cười nói: "Giản tiên sinh, hình như khí sắc của ngài tốt hơn trước nhiều rồi."
Giản Úc cười một chút: "Cảm ơn."
Cậu lập tức đi tới phòng khách, cởi dép, ngồi xếp bằng trên sô pha.
Sau đó xả một cái thảm mỏng ra để lên đùi.
Cậu đang nghĩ có nên mở máy chiếu ra để xem một bộ phim hay không.
Lúc này, có một người làm lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của cậu.
"Lục tiên sinh."
Giản Úc có chút nghi hoặc mà quay đầu nhìn qua, quả nhiên thấy được Lục Chấp đang đi vào biệt thự.
Lục Chấp vai rộng chân dài, mặc một áo sơ mi xám, khuỷu tay còn treo một áo khoác tây trang.
Hắn đi ngược sáng, lúc đi tới, giống như thiên sứ hạ phàm, gương mặt kia vĩnh viễn bắt mắt động lòng người như vậy.
Giản Úc cười với Lục Chấp, mi mắt cong cong: "Lục tiên sinh, hôm nay về sớm vậy sao?"
Đây đúng là một chuyện hiếm thấy.
Lục Chấp bước chân dài, đi tới bên cạnh cậu "Ừ" một tiếng, sau đó hỏi cậu: "Hôm nay còn cảm mạo hay không?"
Giản Úc gật đầu: "Hôm nay tốt hơn nhiều rồi."
Ít nhất là đầu của cậu không còn đau nữa, cổ họng cũng đỡ khó chịu rồi.
Lục Chấp duỗi tay, thử nhiệt độ trên trán của cậu một chút, chỉ ngắn ngủi liền thu tay về.
Hắn dương khóe miệng: "Thật sự không còn nóng nữa."
Hai ngày trước bộ dạng Giản Úc héo héo nằm ở trên giường, thật sự khiến người khác lo lắng.
Hiện tại cuối cùng cũng khôi phục được một ít rồi.
Lúc này, Lục Chấp nghĩ tới cái gì, hỏi: "Tôi nhớ rõ từ thứ ba đến thứ sáu, hình như cậu có tiết?"
Giản Úc đúng sự thật gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã gọi cho giáo viên xin nghỉ rồi."
Cậu như vậy, cũng không có khả năng đi học được, vì thế xin nghỉ một tuần luôn.
Lục Chấp ngồi xuống bên cạnh cậu, đem tây trang gác qua bên cạnh, sau đó nói: "Đưa thời khóa biểu cho tôi xem."
Giản Úc: "!!"
Trong lòng cậu nháy mắt cảnh giác lên, chớp chớp mắt, nhìn về phía Lục Chấp: "Anh muốn xem thời khóa biểu của tôi làm gì?"
Lục Chấp đơn giản mà nói thẳng: "Tôi nhớ rõ học kỳ này của cậu còn có một môn thống kê phải không?"
Giản Úc ngốc luôn.
Vì sao Lục Chấp ngay cả cậu có tiết học gì cũng biết?
Giản Úc cẩn thận mà không trả lời.
Lục Chấp cũng mặc kệ, tiếp tục nói: "Tiết học khác còn có thể bỏ qua, dù cho nghỉ một tiết, bản thân tự xem lại sách cũng có thể học bù lại được, nhưng liên quan đến toán học thì không được."
Giản Úc có chút khẩn trương nói: " Vậy nên?"
" Vậy nên......" Lục Chấp nhíu mày một chút, " Môn thống kê này, tôi sẽ giúp cậu bổ túc."
Giản Úc: "!!"
Cậu vội vã cự tuyệt: "Không cần, tôi không cần bổ túc cũng được mà!"
Đều bị bệnh rồi, ai còn muốn học toán chứ?!!
Này quả thật là đang giậu đổ bìm leo* mà!!
* ý muốn nói đến việc lợi dụng người khác gặp khó khăn để lấn lướt hay áp đảo họ. Câu thành ngữ nói về sự tiêu cực, một số kẻ xấu khi thấy người khác gặp khó khăn không những không giúp đỡ họ mà còn hại hay kiếm lợi cho bản thân mình.
Lục Chấp nhìn bộ dáng kháng cự của cậu, nhếch miệng: "Cậu có nghe qua câu này chưa......"
Giản Úc nghi hoặc nói: "Câu gì?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Có người chỉ là cúi đầu nhặt một cây bút, từ đây không còn nghe hiểu gì về toán học nữa."
Giản Úc: "......."
Lục Chấp cuối cùng tổng kết: "Ngay cả một cái cúi đầu nhặt một cây bút đều không được, cậu cảm thấy nếu cậu nghỉ một tuần tiết toán học, về sau còn có thể nghe hiểu được nó nữa không?"
Giản Úc: "......"
Nói rất có đạo lý, cậu thế mà không phản bác được.
Lúc này, Lục Chấp giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đi lấy sách môn thống kê ra đây, tôi bổ túc cho cậu một giờ, sau đó vừa vặn có thể ăn cơm chiều. Những nội dung còn lại, ngày mai lại tiếp tục xem sau."
Giản Úc còn muốn phản kháng: "Tôi có thể không đi lấy không?"
Lục Chấp nhướng mày, ánh mắt thật sâu: "Cậu nghĩ sao?"
Giản Úc: "......."
Vậy mà lúc trước cậu còn cảm thấy Lục Chấp hình như dịu dàng hơn một chút rồi, quả nhiên tất cả chỉ là biểu hiện giả dối thôi!!
Lục Chấp vẫn là cái người đáng ghét kia!!
Cuối cùng, Giản Úc phản kháng không thành công, đầy mặt nghẹn khuất mà đi lên lầu lấy sách.
Kế tiếp, liền cứ như vậy mà học một giờ.
Vốn dĩ Giản Úc lúc đầu còn rất kháng cự, nhưng cuối cùng cậu vậy mà đều có thể nghe hiểu hết, đem tất cả kiến thức đều học xong.
Không thể không nói, sinh viên đại học Hoa Thanh quả nhiên không tầm thường.
Lục Chấp có thể đem những kiến thức tối nghĩa khó hiểu đó mà mở ra, kỹ càng tỉ mỉ mà giảng giải cho Giản Úc nghe, thường thường còn đưa ra hai ba ví dụ làm mẫu.
Đèn trong phòng khách chiếu xuống ánh sáng ấm áp lên trên hai người đang ngồi.
Lục Chấp co chân, đem sách đặt trên đầu gối, một tay ổn định sách, một tay cầm bút mà đánh dấu lưu ý ở trên.
Thanh âm của hắn trầm thấp dễ nghe, ngẫu nhiên sẽ dừng lại, dò hỏi Giản Úc có nghe hiểu hay không.
Giản Úc ngồi tùy tiện hơn nhiều, cậu nghiêng người đối mặt với Lục Chấp, lười biếng ngồi khoanh chân trên sô pha, nhìn chằm chằm vào sách, thường thường còn trả lời một hai câu.
Lúc này, dì Trường từ phòng bếp đi ra, muốn nhắc nhở hai người là có thể ăn cơm chiều rồi.
Nhưng sau khi thấy một màn này, bà lại không muốn quấy rầy nữa.
Bà không nhịn được mà cảm thán, sinh hoạt như vậy thật tốt a, nếu vẫn luôn cứ như vậy trải qua thì tốt biết mấy, căn biệt thự này vẫn sẽ luôn náo nhiệt vui vẻ.
Thời gian cứ như vậy qua ba ngày,
Hôm nay là thứ bảy.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, không có mặt trời, nhưng vẫn rất ấm áp, vừa vặn thích hợp cho người bệnh như Giản Úc tản bộ.
Giản Úc chậm rì rì mà đi từ trong phòng ngủ ra ngoài, trùng hợp gặp Lục Chấp cũng từ trong thư phòng đi ra.
Giản Úc tự nhiên mà cười với Lục Chấp một cái: "Lục tiên sinh, chào buổi sáng."
Khí sắc của cậu đã tốt lên không ít, cũng khôi phục không sai biệt lắm, cả người cũng trở nên có sức sống giống dĩ vãng.
Lục Chấp không hiểu ra sao thấy thả lòng hơn nhiều, hắn trở tay đóng cửa thư phòng lại, sau đó đi qua chỗ Giản Úc: "Hôm nay thời tiết không tồi, có muốn đi ra ngoài đi dạo hay không?"
Giản Úc suy nghĩ một chút, gật đầu: "Có thể."
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở trong phòng, đều không có ra ngoài để hít thở không khí mới mẻ, hiện tại cũng nên ra cửa rồi.
Vì thế, sau khi ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra cửa.
Giản Úc hôm nay mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, cả người đều trông nhỏ hơn so với ngày thường, nói là học sinh trung học, cũng không có mấy người hoài nghi.
Cậu từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang mang lên, sau đó chỉ chừa lại một đôi mắt trong suốt rõ ràng ở ngoài.
Lục Chấp hôm nay cũng không mặc tây trang, mà mặc một cái áo khoác xanh nhạt, càng làm cho thân hình của hắn thêm cao lớn, vai lưng đĩnh bạt.
Nếu chỉ đi một chút, Lục Chấp cũng không có lái xe, hai người sau khi rời khỏi biệt thự, liền đi dọc theo lối đi bộ.
Lúc này, Giản Úc từ trong túi lấy ra một cái thẻ mua sắm, cười tủm tỉm nói với Lục Chấp: "Tôi có mang theo cái thẻ lần trước Lưu phó tổng cho nè, đợi lát nữa trước khi về nhà, chúng ta có thể thuận tiện ghé qua trung tâm mua sắm đó mua ít đồ mang về."
Lần trước Lục thị tổ chức lễ kỷ niệm, Lưu phó tổng cho cậu một tấm thẻ mua sắm, cậu còn chưa sử dụng một lần nào, vừa lúc hôm nay đi xem thử.
Giản Úc vốn dĩ cũng chỉ tùy tiện nói, Lục Chấp lại tâm thần khẽ động, rũ mắt nhìn người bên cạnh nói: "Cậu lại muốn trả tiền thay tôi nữa sao?"
Giản Úc: "??"
Hả?
Cái gì mà kêu cậu muốn trả tiền cho Lục Chấp?
Lưu phó tổng cho cậu một cái thẻ mua sắm, vốn dĩ chính là phải dùng mà, nếu không vẫn luôn để đó, không phải rất lãng phí sao?
Giản Úc mờ mịt mà chớp chớp mắt, khó hiểu mà nhìn về phía Lục Chấp: "Có ý gì? Tôi nghe không hiểu lắm."
Lục Chấp cũng không trả lời lại vấn đề của cậu, mà làm một bộ như đã nhìn thấu được cậu.
Giản Úc càng thêm mờ mịt.
Cậu đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?
Sao lại nghe không hiểu lời của Lục Chấp vậy chứ?
Giản Úc nói lại lần nữa: "Lục tiên sinh, anh vừa mới nói câu kia là ý gì vậy?"
Lục Chấp nhếch môi: "Tự cậu nghĩ xem. Chẳng lẽ cậu còn không rõ ràng tâm ý của chính mình sao?"
Giản Úc: "??"
Tâm ý của cậu?
Cậu từ đâu mà có tâm ý vậy?
Chẳng qua đây chỉ là một tiểu nhạc đệm, Giản Úc rất nhanh đã không còn để ở trong lòng nữa.
Sau đó, cậu thấy phía trước có một rạp chiếu phim, nháy mắt vui vẻ nói: "Lục tiên sinh, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, chúng ta đi xem phim điện ảnh cùng nhau nhé?"
Kỳ thật bên trong biệt thự cũng có máy chiếu, nhưng mà nếu phải so, khẳng định không bằng ở rạp chiếu phim rồi.
Dù sao đi ra rạp xem phim, càng có thêm bầu không khí hơn, ôm Coca và bắp rang, sau đó ngồi trong một đám người xem phim, cái cảm giác này không giống xem ở nhà.
Ánh mắt Lục Chấp sâu thẳm: " Cậu muốn cùng tôi đi xem phim?"
Lúc này, bên cạnh cũng có một đôi tình nhân đang thương lượng đi xem phim.
Người con gái làm nũng với người con trai: "Anh yêu, chúng ta đi xem phim đi?"
Người con trai sủng nịnh nói:" Nhưng không phải em vừa mới nói muốn đi vườn bách thú sao?"
Người con gái lại ôm cánh tay của người con trai mà lắc lắc: "Nhưng đột nhiên em nghĩ đi xem phim thật lãng mạn, em muốn cùng anh đi xem phim, chẳng lẽ anh không muốn cùng em đi xem sao?"
Người con trai lập tức trả lời: "Sao có thể chứ? Đi đi đi, chúng ta bây giờ liền đi!"
Đôi tình nhân kia nắm tay nhau, ngọt ngọt ngào ngào mà đi về phía rạp phim.
Giản Úc vừa định nói gì đó, lại phát hiện, Lục Chấp đang nhìn đôi tình nhân kia, như suy tư gì đó.
Lục Chấp vậy mà cũng sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện yêu đương của người khác?
Giản Úc lắc lắc đầu, vứt bỏ ý tưởng này đi.
Người như Lục Chấp, làm sao có thể chú ý tới vấn đề yêu đương hay không chứ, hẳn là đang xem những thứ khác rồi.
Giây tiếp theo, Lục Chấp thu hồi tầm mắt về phía đôi tình nhân kia, ngược lại nhìn Giản Úc: "Đi thôi."
Giản Úc chớp chớp mắt: "A?"
Lục Chấp nhếch môi: "Không phải cậu muốn đi xem phim với tôi sao?"
Giản Úc: "......"
Cậu cảm thấy lý do thoái thác của Lục Chấp có điểm quái quái, nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm, cậu rất nhanh lại dời đi suy nghĩ: "Vậy chúng ta đi rạp chiếu phim xem thử có phim mới nào đang chiếu. Tôi nghe nói hiện đang có một bộ phim khoa học viễn tưởng chế tác lớn, còn rất xuất sắc nữa."
Hai người bước vào rạp chiếu phim.
Trên đường.
Giản Úc nghĩ tới cái gì, thuận miệng hỏi: "Lục tiên sinh, anh có phải chưa đi xem phim rạp bao giờ không?"
Dù sao ngày thường Lục Chấp ngoại trừ bận rộn, vẫn là bận rộn, đều rất ít có thời gian để nghỉ ngơi, đừng nói đến thời gian xem phim.
Kết quả, Lục Chấp trả lời: "Lúc đại học có đi xem một lần."
Giản Úc tò mò: "Chỉ xem qua lúc đại học thôi sao?"
Lục Chấp gật đầu: "Ừ."
Hơn nữa lần đó là đi cùng với lớp.
Giản Úc nghe đến đó, nháy mắt bừng tỉnh: "À, tôi biết rồi."
Chỉ đi xem phim thời đại học, hẳn là cùng với đối tượng yêu đương của Lục Chấp đi xem nhỉ?
Người ưu tú như Lục Chấp, chỉ cần là hắn nguyện ý, thật dễ dàng mà tìm được người để yêu đương.
Lục Chấp liếc Giản Úc một cái, phát hiện vẻ mặt của cậu giống như đang suy nghĩ cái gì, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Giản Úc cười nói: "Không có gì."
Lục Chấp ngược lại cảm thấy hứng thú, truy vấn nói: "Nói ra nghe một chút xem."
Giản Úc đành phải nói: "Tôi suy nghĩ là, lúc anh học đại học, hẳn là cùng với người yêu đi xem phim điện ảnh nhỉ?"
Lục Chấp đột nhiên dừng bước chân.
Đôi mắt Lục Chấp đen như mực nhìn chằm chằm Giản Úc, như cất giấu vô số cảm xúc bên trong.
Giản Úc cũng theo đó mà ngừng lại: "Sao lại không đi nữa?"
Chẳng lẽ cậu nói sai cái gì rồi sao?
Ý cười trong mắt Lục Chấp càng ngày càng rõ ràng, nụ cười này của hắn, phải nói là siêu phàm thoát tục.
Hắn liền dùng biểu tình sung sướng này nhìn Giản Úc, cười khẽ ra tiếng: "Cậu đây là đang hỏi thăm tình địch sao?"
Giản Úc: "??"
Tình địch?
Cái gì tình địch??
Rõ ràng mỗi chữ cậu đều biết, nhưng để cạnh nhau, sao cậu lại có chút nghe không hiểu nữa rồi?
Giản Úc nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể thử thăm dò nói: "Có ý gì? Chẳng lẽ thời đại học, anh chưa từng nói chuyện yêu đương sao?"
Lục Chấp nhìn vẻ mặt Giản Úc đang gấp gáp không chờ nổi để biết đáp án, liền trấn an cậu: "Không có."
Giản Úc nghe xong lời này, ngược lại càng thêm nghi hoặc.
Không thể nào, vậy bạch nguyệt quang kia của Lục Chấp là chuyện gì?
Giản Úc làm một bộ dạng nghi hoặc, dừng ở trong mắt của Lục Chấp, liền biến thành không yên tâm.
Vì thế Lục Chấp lại trả lời lần nữa: "Thật sự không có."
Hơn nữa còn thuận miệng giải thích: "Tôi lúc học đại học, trừ học tập ra, còn phải bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận rất nhiều việc của tập đoàn Lục thị, cho nên không có tâm tư yêu đương."
Chủ yếu chính là, hắn cũng không gặp qua người có thể làm hắn động tâm.
Giản Úc phối hợp gật gật đầu: "Thì ra là như vậy."
Nhưng mà, mặt ngoài thì cậu nói như vậy, trong lòng lại hoàn toàn không cho là vậy.
Nếu không phải cậu xuyên thư tới, thật đúng là sẽ tin lời của Lục Chấp rồi.
Nhưng mà, cậu chính là người xuyên thư biết trước cốt truyện đó.
Cậu biết Lục Chấp có một bạch nguyệt quang được không?
Đương nhiên, Lục Chấp có lẽ cũng không thật sự cùng bạch nguyệt quang kia nói chuyện yêu đương.
Dù sao với tính cách của Lục Chấp, hắn cũng khinh thường ở trường hợp như này mà nói dối.
Nhưng mà, bạch nguyệt quang sở dĩ được xưng là bạch nguyệt quang, chẳng lẽ không phải vì đã cùng nam chủ từng có một đoạn tình cảm triền miên trong quá khứ sao?
Khẳng định bọn họ đã cùng nhau trải qua các loại tê tâm liệt phế, thề non hẹn biển, kết quả bạch nguyệt quang lại xuất ngoại, lưu lại nam chủ một mình cùng với hồi ức đã qua, quyến luyến không quên.
Bởi vậy, nam chủ mới có thể tìm một thế thân, sau đó làm ra hiệp nghị kết hôn.
Giản Úc não bổ tới đây, quả thực thấy vô cùng hợp tình hợp lý.
Đây chính là kiểu cốt truyện dành của những bộ tiểu thuyết cẩu huyết thế thân a!
Lục Chấp không biết trong thời gian ngắn ngủi mà Giản Úc đã có thể liên tưởng được nhiều thứ như vậy, châm chước vài giây, sau đó mới hỏi: " Vậy còn cậu? Trước kia có cùng ai đi xem phim điện ảnh chưa?"
Giản Úc ngửa đầu, nghĩ nghĩ nói: " Có cùng một bạn nữ đi xem qua."
Lục Chấp nghiêm túc hơn vài phần, nhướng mày: "Hả?"
Giản Úc cười cười: "Là chuyện đã rất lâu rồi."
Ở thế giới trước, khi còn ở cô nhi viện, cậu có kết bạn với một cô gái.
Bọn họ đều là những đứa trẻ không ai muốn, cũng không ai muốn nhận, cho nên tự nhiên mà tình hữu nghị cũng sâu hơn một ít, chỉ là sau này mỗi người cũng được nhận nuôi, rồi không còn liên hệ với nhau nữa.
Chẳng qua, lần đầu tiên cậu đi xem phim, thật sự là cùng đi xem với cô gái đó, hai người vất vả lắm mới tích đủ tiền, sau đó hẹn nhau cùng đi xem phim.
Lục Chấp có chút ý tứ muốn truy vấn đến cùng: "Cậu cùng cô gái kia quan hệ rất tốt sao?"
Giản Úc do dự một chút.
Hắn cũng không biết quan hệ của cậu với cô gái đó có được tính là tốt hay không, dù sao sau đó cũng không còn liên hệ lại, sau khi cậu tự hỏi, gật đầu một cái: "Xem như đi."
Lục Chấp tiếp tục hỏi: "Sao lại xem như?"
Giản Úc đúng sự thật trả lời: "Bởi vì chúng tôi cũng chỉ là cùng nhau lớn lên, sau đó cũng không còn liên hệ nữa. Xem như quan hệ bạn bè bình thường thôi."
Lục Chấp nghe được hai chữ "bạn bè"này, biểu tình tựa hồ cũng nhẹ nhõm đi vài phần.
Giản Úc ngược lại phục hồi tinh thần, khó hiểu nói: "Lục tiên sinh, hình như anh cảm thấy hứng thú với chuyện này hả?"
Lục Chấp nhàn nhạt trả lời: "Không có."
Ngay sau đó hắn nhìn qua dồng hồ: "Đi thôi, đi tới rạp chiếu phim trước, bằng không một lát sẽ đến thời gian ăn cơm trưa."
"Vâng."
Giản Úc gật gật đầu, không lại hỏi nhiều nữa.
Hai người rất nhanh đã tới rạp phim.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, cho nên rạp phim vô cùng náo nhiệt.
Nơi nơi đều có người tới lui.
Giản Úc sợ Lục Chấp không quen thuộc chỗ này, có chút hưng phấn mà dẫn Lục Chấp đi tới quầy, sau đó chuẩn bị mua bắp rang cùng Coca.
Giản Úc nói với nhân viên: "Phiền cậu lấy cho tôi một hộp bắp rang cỡ đại, cùng hai ly Coca."
" Vâng, tiên sinh."
Nhân viên trả lời một tiếng, đang muốn lấy hộp bắp, lại bị Lục Chấp ngăn trở: "Chờ một chút."
Nhân viên cùng Giản Úc đều quay qua nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp rũ mắt nhìn Giản Úc: "Hộp cỡ đại, cậu ăn hết được không?"
Tuy rằng ngày thường Giản Úc cũng thích ăn gì đó, nhưng mỗi lần cậu ăn phân lượng đều rất ít, cũng không nhiều.
Giản Úc chớp chớp mắt: "Tôi đương nhiên ăn không hết, nhưng không phải chúng ta có hai người sao?"
Lục Chấp nói: "Cậu mua cho chính mình là được, tôi không ăn."
Giản Úc hơi mở to mắt: "Anh không ăn? Xem phim mà không ăn bắp rang bơ, sẽ thiếu đi rất nhiều trải nghiệm đó?"
Lục Chấp trả lời: "Không có việc gì."
Giản Úc tự hỏi một chút, nếu Lục Chấp không ăn, đến lúc đó một mình cậu ăn bắp rang cũng không thú vị nhỉ? Dù sao bọn họ là cùng nhau tới, đương nhiên là muốn cùng nhau ăn chung thì mới cảm thấy vui vẻ được.
Vì thế Giản Úc không buông tha mà nhìn Lục Chấp, ý đồ thuyết phục hắn: "Lục tiên sinh, anh cũng ăn đi mà, được không?"
Lục Chấp nhìn đôi mắt lấp lánh kia của Giản Úc, qua một lúc lâu, trả lời: "Được rồi."
" Cảm ơn, Lục tiên sinh." Giản Úc vui sướng mà xoay người qua chỗ khác, tiếp tục cùng nhân viên nói chuyện.
Lục Chấp đứng ở một bên, yên lặng mà nhìn bóng dáng của cậu, như suy tư cái gì.
Lục Chấp cũng phát hiện, khoảng thời gian này, lúc Giản Úc đưa ra một ít yêu cầu, hắn đối mặt với cậu căn bản không cự tuyệt được.
Này rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên nhân? Đương nhiên là bởi vì anh động tâm rồi á.
Chờ sau khi cậu uống xong, Lục Chấp nhận chén, nói với cậu: "Nghỉ ngơi trước một lúc đi."
Nói xong, hắn liền bưng chén rời khỏi phòng ngủ.
Giản Úc ẩn ẩn có chút vui vẻ, cậu cảm thấy Lục Chấp hình như đã quên chuyện thuốc bổ rồi.
Không quá một lúc, cậu lại bắt đầu ho khan, ho đến nổi phổi đều cảm thấy có chút đau đớn.
Thật vất vả mới dừng ho được, cậu uể oải ỉu xìu mà dựa vào gối, rũ mắt.
Cũng không biết lần này phải mất bao lâu mới có thể hồi phục lại.
Nhưng xem cái dạng này, một chốc một lát là không thể khoẻ được.
Giản Úc theo bản năng mà sờ lên tủ đầu giường, muốn lấy di động của mình, để xem bây giờ là mấy giờ.
Kết quả sờ không tới.
Hiện tại đầu óc của cậu vẫn còn mơ mơ màng màng, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, di động của cậu đã bị hai người đàn ông kia cướp đi rồi.
Cũng may điện thoại của cậu có thiết lập mật mã, đối phương muốn xem nội dung bên trong cũng không được, nhiều lắm là hủy điện thoại mà thôi.
Nghĩ đến đây, Giản Úc lại một lần nữa nằm lại trên gối đầu.
Ban ngày cậu ngủ quá nhiều, nên hiện tại không thoải mái lắm, cũng không còn buồn ngủ nữa.
Cứ như vậy mà nằm phát ngốc.
Sau một lúc lâu, cửa phong ngủ có động tĩnh truyền tới.
Giản Úc theo bản năng nhìn qua, sau đó thấy Lục Chấp bưng một chén thuốc đi vào.
Giản Úc: "......"
Cậu bẹp miệng, cảm giác giây tiếp theo có thể biểu diễn một cảnh khóc thút thít tại chỗ cho Lục Chấp xem luôn.
Thì ra Lục Chấp chưa có quên chuyện thuốc bổ.
Lục Chấp vào phòng, liền thấy Giản Úc như một đứa trẻ mà trề môi, bộ dạng muốn khóc nhưng không dám khóc.
Hắn nhếch mày một chút:" Làm sao vậy?"
Giản Úc: "......."
Người này không phải đã biết rồi sao mà còn cố hỏi?
Khi Lục Chấp đến gần, Giản Úc có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm, cậu trông mong mà nhìn Lục Chấp: " Lục tiên sinh, tôi không uống có được không?"
Thuốc này thật sự đắng lắm.
Hơn nữa, dù cậu uống nhiều thuốc bổ nữa cũng vô dụng thôi, còn không phải vẫn phải bị bệnh nan y sao, sau đó không trị được mà bỏ mình.
Thái độ Lục Chấp kiên định trước sau như một, đem chén thuốc đưa tới trước mặt cậu: "Uống."
Giản Úc chỉ nhìn vào chén nước thuốc đen tuyền kia, trong miệng đã phản xạ có điều kiện mà bắt đầu thấy đắng rồi, cậu quyết định lại kiên trì thêm một lần, nhìn về phía Lục Chấp nói: "Nếu không ngừng lại một ngày thôi? Hôm nay tôi không uống được không?"
Thanh âm của cậu mềm mại êm tai, hơn nữa còn đang sinh bệnh, càng nhu nhược đáng thương hơn, nghe thấm vào trong lòng, người bình thường có lẽ đã lập tức tước vũ khí đầu hàng rồi.
Nhưng mà Lục Chấp lại không phải là người bình thường, tâm của hắn như làm từ đá, một chút cũng không có ý tứ mềm hóa, nhíu mày: "Cậu muốn tự mình uống, hay vẫn là để tôi đút cậu uống?"
Giản Úc: "......."
Được rồi.
Cậu xem như đã hoàn toàn hiểu được rồi, trước khi rời khỏi Lục Chấp, cậu không có khả năng sẽ tạm dừng uống thuốc bổ này.
Giản Úc đầy ủy khuất mà nhận chén, do do dự dự mà đem chén đưa tới bên miệng.
Lục Chấp thấy cậu nguyện ý uống thuốc, trong lòng cũng buông lỏng. ngay sau đó không chút để ý mà đánh giá xung quanh.
Lúc này, hắn phát hiện túi thuốc cảm trên tủ đầu giường của cậu.
Là chiều nay lấy về từ bệnh viện.
Lục Chấp nhìn túi thuốc kia, trầm tư một giây, ngay sau đó nói với Giản Úc: "Chờ một chút, trước đừng uống."
Giản Úc vừa mới đem chén thuốc đưa đến bên miệng, nghe vậy, lập tức bỏ xuống.
Sau đó vui vẻ mà nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh thay đổi chủ ý rồi sao?"
Chẳng lẽ Lục Chấp sẽ không bức bách cậu uống thuốc bổ nữa?
Lục Chấp nhíu mày, không nói chuyện.
Sau đó, hắn lấy di động ra, rũ mắt mà nhắn một tin wechat cho Lâm Bác Vũ: [ Thuốc trị cảm của Giản Úc có thể uống cùng lúc với thuốc bổ không? ]
Ước chừng qua nửa phút, bên kia trả lời lại.
[ Lâm Bác Vũ: Còn may là cậu hỏi tôi! Tôi vốn cũng muốn nhắc nhở cậu chuyện này, nhưng bận qua lại quên mất. Trong lúc cảm mạo, tốt nhất là không nên uống thuốc bổ, nếu không có khả năng không có tác dụng bồi bổ thân thể, mà ngược lại còn gây ảnh hưởng không tốt nữa.]
Lục Chấp nhíu mày, đánh chữ: [ Lần sau, chuyện như thế này, nhớ rõ phải nói sớm một chút. ]
Nếu không phải hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện này, sau đó ngăn cản lại, thì Giản Úc đã uống xong thuốc bổ rồi.
[ Lâm Bác Vũ: Lần này thật sự là lỗi của tôi. Hôm nào rảnh, tôi mời cậu với Giản Úc ăn bữa cơm, coi như nhận lỗi nhé.]
Lục Chấp lại cùng Lâm Bác Vũ nói thêm vài câu.
Trên giường, Giản Úc bưng chén thuốc, nhìn Lục Chấp đánh chữ trên di động, cũng không biết đang nói chuyện phiếm với ai.
Giản Úc chờ hắn nhắn tin, lòng lo sợ bất an.
Cũng may, rất nhanh, Lục Chấp liền buông điện thoại xuống, sau đó nói với cậu: "Đừng uống, trong lúc bị cảm, tốt nhất không cần uống thuốc bổ."
Nghe thấy câu nói ấy, Giản Úc nháy mắt vui vẻ không ít.
Vốn dĩ đầu còn đang choáng váng, ngay lập tức thanh tỉnh hơn.
Cậu duỗi tay, chuẩn bị đem chén thuốc để lại tủ đầu giường, nhưng nửa đường lại nghĩ tới cái gì.
Cậu thu tay, ngược lại đưa tới cho Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh có muốn uống thử thuốc bổ này hay không?"
Lục Chấp nhướng mày: "Tôi không cần bồi bổ."
Giản Úc gật đầu: "Tôi biết thân thể của anh rất tốt, nhưng mà anh cứ uống thử một lần xem sao, dù sao cũng không gây tổn hại gì cho anh cả."
Cậu nhất định phải để cho Lục Chấp tự mình uống thử, để hắn thể nghiệm xem rốt cuộc thuốc bổ này đắng bao nhiêu.
Đêm nay chính là cơ hội tốt khó có được.
Lục Chấp vẫn cự tuyệt: "Tôi không uống."
Giản Úc thở phì phì mà mím môi.
Xem ra Lục Chấp cũng biết thuốc này rất đắng nhỉ?
Vậy ngày thường sao còn bắt buộc cậu uống làm gì chứ?
Giản Úc không muốn từ bỏ như vậy, đem chén thuốc lại gần Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh uống một lần đi, thuốc bổ này đã sắc xong rồi, không thể lãng phí được."
Nói xong, cậu mở to đôi mắt trong sáng của mình, trông mong mà nhìn về phía Lục Chấp.
Lục Chấp bị ánh mắt như vậy của cậu nhìn một hồi, thật đúng là nhận chén thuốc.
Nháy mắt trên mặt Giản Úc lại tăng thêm chút ý cười: "Mau uống đi."
Sau khi Lục Chấp nhận chén, hơi hơi ngửa đầu, bắt đầu uống thuốc.
Trong quá trình này, hầu kết hắn lăn lộn, không hề dừng lại, tư thế uống thuốc như uống nước lọc, khác hoàn toàn với kiểu uống thuốc mà ngày thường Giản Úc vẫn hay làm.
Không quá mười giây, Lục Chấp đã uống xong thuốc, sau đó đem chén đưa tới trước mặt Giản Úc cho cậu xem, nhướng mày: "Uống xong rồi."
Giản Úc: "??"
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu còn chưa phản ứng kịp, Lục Chấp đã uống xong rồi sao?
Người với người mà khoảng cách chênh lệch lớn quá vậy?
Giản Úc mờ mịt mà chớp chớp mắt, nhìn Lục Chấp hỏi: "Không đắng sao?"
Mỗi lần cậu uống thuốc đều đắng đến hoài nghi nhân sinh.
Sắc mặt Lục Chấp bình tĩnh: "Còn tốt."
Giản Úc: "....."
Được thôi, quả nhiên giữa người với người là không giống nhau.
Lúc này, đôi mắt Lục Chấp đen sâu nhìn cậu, thanh âm trầm thấp: "Tôi đã uống thuốc này rồi, vậy về sau cậu có thể không cự tuyệt mà uống thuốc được không?"
Giản Úc ngẩng đầu lên, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như biển của Lục Chấp.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Sau đó, Giản Úc mới hiểu được ý định vừa nãy của Lục Chấp, hẳn là hắn muốn dùng phương thức uống thuốc này để cổ vũ cậu, muốn cậu về sau có thể uống thuốc bổ mà không từ chối nữa.
Giản Úc nhấp môi một chút, cuối cùng gật gật đầu: "Được."
Cơ thể cậu yếu ớt như vậy vốn dĩ cũng không có liên quan gì tới Lục Chấp, nhưng hắn lại nguyện ý vì cậu mà trằn trọn một phen, lấy được thuốc bổ này, sau đó lại không chê phiền phức mà giám sát cậu uống thuốc, thậm chí còn nguyện ý làm tấm gương tốt, tự mình uống một lần.
Lục Chấp lẽ ra không cần phải làm những việc này, nhưng mà hắn vẫn làm.
Cho nên, Giản Úc cũng nguyện ý mà lui một bước.
Về sau, cậu sẽ không cự tuyệt uống thuốc nữa, cũng sẽ không oán giận thuốc đắng nữa.
Ít nhất là trong thời gian hiệp nghị còn hiệu lực, cậu vẫn sẽ luôn uống thuốc bổ.
Còn sau khi hiệp nghị kết thúc, không ai có thể đoán trước được, vậy cứ mặc cho số phận đi.
Không lâu sau, Giản Úc phải uống thuốc trị cảm.
Lục Chấp lấy một ly nước ấm tới: "Uống thuốc trị cảm đi."
Giản Úc: "......"
Thoát được thuốc bổ, lại không thoát được thuốc trị cảm.
Trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì lại không nói gì, ngoan ngoãn mà nhận ly nước, sau đó bắt đầu uống thuốc.
Cậu nhớ lại động tác vừa nãy Lục Chấp uống thuốc, vì thế cũng bắt chước theo, hai ba hơi liền uống xong thuốc trị cảm.
Nhưng mà cũng không phải một hơi uống xong thuốc thì sẽ không bị đắng.
Uống xong được một lúc, vị đắng nháy mắt lan tràn trong khoang miệng, làm sao cũng không mất được.
Mặt Giản Úc lập tức trở nên đau khổ, nhăn thành một cục.
Quả nhiên, cậu với Lục Chấp không giống nhau, cậu không nên học theo hắn!
Giây tiếp theo, thanh âm trầm thấp dễ nghe của Lục Chấp vang lên: "Duỗi tay."
Giản Úc ngẩn ra, theo bản năng mà vươn tay.
Sau đó, trong tay cậu có thêm một viên kẹo trái cây.
Cùng lúc đó, Lục Chấp nói: "Ăn kẹo sẽ không đắng nữa."
Giản Úc bỏ kẹo vào trong miệng.
Rất nhanh, vị ngọt lan tràn trong miệng, che phủ vị đắng của thuốc.
Nhìn Giản Úc lần nữa giãn lông mày, khóe miệng Lục Chấp cong lên: "Ăn xong thì xúc miệng, sau đó đi ngủ sớm một chút, tôi ra ngoài trước."
" Từ từ." Giản Úc mơ hồ gọi một tiếng không rõ chữ.
Lục Chấp dừng bước chân: "Hả?"
Giản Úc vội vàng dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo qua một bên, má trái phình lên hỏi: "Lục tên sinh, bây giờ mấy giờ rồi?"
Lục Chấp theo bản năng muốn hỏi di động của cậu đâu, sau đó mới nhớ tới việc ngày hôm nay, hắn nói: "Chờ một lát, tôi lấy một cái di động khác cho cậu."
Giản Úc ngẩn ra, Lục Chấp đi đâu lấy di động vậy?
Còn chưa đợi cậu hỏi, Lục Chấp đã ra khỏi phòng ngủ.
Không mất một lúc đã quay trở về, cầm một cái di động màu đen đưa qua cho cậu: "Đây là chiếc di động dự phòng của tôi, trước tiên cậu cứ dùng tạm đã, chờ hết bệnh, lại ra cửa hàng di động mua cái mới sau."
Giản Úc nghe nói đây là điện thoại dự phòng của Lục Chấp, vội vàng xua tay: "Vẫn là thôi đi, lỡ nhất thời trì hoãn việc gì của anh thì làm sao bây giờ?"
Điện thoại dự phòng của Lục Chấp khẳng định cũng có rất nhiều thứ quan trọng, nói không chừng còn có đối tác gọi tới để bàn bạc công việc, hơn nữa, vạn nhất bên trong có cơ mật thương nghiệp linh tinh gì thì phải làm sao bây giờ?
Lục Chấp như nhìn thấy rõ được những nghi ngờ của Giản Úc, nhàn nhạt nói: "Không có gì, ngày thường tôi rất ít khi dùng điện thoại này, bên trong cũng không có nội dung gì quan trọng cả."
Nói xong, ngón tay của hắn thao tác một chút lên điện thoại, hủy bỏ khóa màn hình.
Sau đó lại lần nữa đưa điện thoại của Giản Úc: "Cầm."
Lời đã nói tới như vậy rồi, Giản Úc lại từ chối nữa, ngược lại có vẻ đặc biệt khách khí quá.
Vì thế cậu nhận lấy điện thoại: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
" Ừ, còn có việc gì không?"
Giản Úc lắc đầu: "Không còn nữa."
" Đi ngủ sớm một chút." Lục Chấp lại cường điệu thêm một lần, sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Giản Úc cầm điện thoại của Lục Chấp, nhìn thoáng qua thời gian.
Hiện tại đã gần 10 giờ tối rồi.
Cậu nhấn xuống màn hình, đại khái xem giao diện di động của Lục Chấp một chút.
Thuộc loại rất đơn giản và quy tắc, không có trò chơi, không có những phần mềm lung tung rối loạn nào khác.
Chỉ có một ít phần mềm thường dùng được sắp xếp chỉnh tề.
Di động của Lục Chấp thật phù hợp với phong cách của hắn.
Nếu như ngày thường, có khả năng Giản Úc sẽ lên mạng, sau đó tải xuống trò rắn săn mồi để chơi.
Nhưng hôm nay cậu thật sự không thoải mái lắm, nhìn di động một hồi mà hoa cả mắt.
Cậu tắt di động, sau đó để điện thoại lên tủ đầu giường, chậm rãi nằm lên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Qua một buổi tối, bệnh cảm của Giản Úc hình như càng thêm nghiêm trọng hơn.
Giọng nói của cậu đều đau không chịu được, thanh âm cũng khàn khàn, cơ hồ chỉ có thể phát ra những tiếng thở khò khè.
Cậu cảm thấy bản thân nằm lâu lắm rồi, cả người đều không thoải mái, muốn đứng lên hoạt động một chút, kết quả vừa chống thân thể để ngồi thẳng dậy, liền chóng mặt mắt hoa cả lên, lại té ra giường lần nữa.
Cậu nằm nghiêng trên gối đầu, cuộn tròn người, nghỉ một hồi lâu, trận hoa mắt chóng mặt kia mới tiêu tan một chút.
Hô hấp của cậu dồn dập, lại nằm lên giường lần nữa, nhất thời nước mắt lưng tròng.
Đó là nước mắt sinh lý không khống chế được.
Cũng không biết cứ mê mê mang mang như vậy bao lâu, cửa phòng bị gõ vang, sau đó là giọng của dì Trương truyền tới: "Giản tiên sinh, cậu dậy chưa?"
Dì Trương để ý việc tối hôm qua Giản Úc sinh bệnh, lại thấy đã 11 giờ rồi mà cậu còn chưa rời giường, nhịn không được đi lên hỏi một câu.
Lúc này, Lục Chấp từ thư phòng đi ra.
Dì Trương thấy Lục Chấp, kinh ngạc nói: "Lục tiên sinh, ngài còn chưa có đi làm sao?"
Hôm nay là thứ hai, theo quy luật ngày thường, Lục Chấp hẳn là đã sớm đi tới tập đoàn rồi mới đúng.
Lục Chấp trả lời: "Không vội."
Dì Trương càng kinh ngạc hơn, dì tới biệt thự đã lâu, đây là lần đầu tiên nghe Lục Chấp bảo không vội đi làm.
Lục Chấp không để ý đến gương mặt kinh ngạc của dì Trương, mà nhìn về phía phòng ngủ của Giản Úc.
Qua một hồi lâu, cửa phòng ngủ mở ra.
Giản Úc xuất hiện sau cánh cửa.
Sắc mặt cậu tái nhợt, dưới mi mắt có một quầng thâm nhàn nhạt, môi cũng khô, vừa mở miệng, thanh âm nghèn nghẹn không nghe rõ được: "Lục tiên sinh, dì Trương."
Lục Chấp nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, mày nhíu chặt lại.
Dì Trương lại càng đau lòng mà nháy mắt bùng nổ: " Giản tiên sinh, làm sao ngủ một giấc dậy, ngược lại bệnh còn nghiêm trọng hơn nữa vậy?"
Giản Úc hữu khí vô lực mà dựa vào cửa, đáp lại một cách gian nan: "Con cũng không rõ ràng lắm."
Lục Chấp cau mày, tiến lên một bước, ôm ngang Giản Úc lên, thanh âm nặng nề: "Lên giường nằm trước đã."
Giản Úc bị Lục Chấp ôm về phòng, sau đó nhẹ nhàng mà bỏ vào trong ổ chăn.
Dì Trương cũng đi theo vào, đầy mặt đều là lo lắng: "Này phải làm sao đây? Giản tiên sinh, cậu có muốn ăn bánh bao gạch cua không? Buổi sáng tôi làm, vẫn luôn giữ ấm cho cậu đó."
Thanh âm Giản Úc hơi khàn: "Cảm ơn dì Trương, nhưng mà con không ăn đâu."
Hiện tại cổ họng của cậu vừa nóng rát vừa phát đau, căn bản ăn không vô cái gì hết.
Huống hồ, hiện tại cậu cũng không muốn ăn món dầu mỡ lắm.
Dì Trương vội vàng nói: "Vậy cậu muốn ăn cái gì không? Tôi lập tức đi làm."
Giản Úc lắc lắc đầu: "Không ăn đâu."
Dì Trương nóng nảy: "Vốn dĩ cậu đang bị bệnh rồi, lại không ăn cái gì cả, vậy sẽ càng ngày càng yếu hơn đó."
Lục Chấp ngồi xuống mép giường, nói khẽ với Giản Úc: "Ít nhiều gì cũng nên ăn một chút được không?"
Giản Úc nhấp môi, miễn cưỡng nói: "Vậy ăn cháo đi."
Lục Chấp lại hỏi cậu lần nữa: "Cháo thịt nạc với trứng vịt Bắc Thảo nhé?"
Cháo thịt nạc với trứng vịt Bắc Thảo không chỉ có hương vị thơm ngon, hơn nữa dinh dưỡng bên trong cũng đầy đủ.
Giản Úc gật đầu một cái, thanh âm mỏng manh: "Được."
Dì Trương thấy thế, lập tức nói: "Được được, tôi đi làm liền đây."
Nói xong, vội vàng đi xuống lầu.
Lúc này, Lục Chấp lấy hòm thuốc qua, nói với Giản Úc: "Đưa cánh tay ra đây, phải đổi thuốc rồi."
Giản Úc chậm rì rì mà vươn cánh tay.
Lục Chấp nhẹ nhàng cầm lấy, sau đó thay cậu vén cổ áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay quấn băng gạc.
Lúc làm những việc này, Lục Chấp phá lệ tinh tế lại nghiêm túc, không thua gì những lúc hắn xử lý văn kiện hợp đồng giá trăm triệu.
Hiện tại nhiệt độ không khí ngày càng cao, mặc dù trong phòng không mở điều hòa, Lục Chấp cũng mặc quần áo rất đơn giản.
Hắn mặc một cái áo sơ mi xám, tay áo được cuộn lên hai vòng, lộ ra một đoạn cánh tay thon chắc hữu lực.
Hắn cúi khuôn mặt lạnh lùng xuống, chuyên chú mà thay thuốc cho Giản Úc.
Một màn này mà để nhân viên của tập đoàn Lục thị thấy được, khẳng định sẽ hét lên thật thần kỳ, thì ra Lục tổng của bọn họ còn có một mặt như vậy khi ở nhà.
Lục Chấp cực kỳ tỉ mỉ mà thay thuốc cho Giản Úc, sau đó thả tay áo của cậu xuống.
Thay xong thuốc, hắn cũng không có rời đi ngay, mà ngồi ở mép giường, rũ mắt nhìn Giản Úc, ánh mắt đen nhánh thâm thúy.
Giản Úc tiếp xúc với tầm mắt của hắn, chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?"
Lục Chấp nặng nề nói: "Không có gì."
Kỳ thật hắn đang nghĩ, khi nào thì Giản Úc mới có thể tốt hơn được.
Nhưng mà, hắn ngoại trừ suy nghĩ, thì cái gì cũng không làm được, chuyện này làm cho nội tâm của hắn có chút khó mà bình tĩnh được.
Giản Úc cảm thấy Lục Chấp như này hình như không giống như không có gì lắm.
Nhưng mà cậu thật sự đang rất khó chịu, căn bản không phân ra được chút tinh lực nào để tự hỏi nữa, chỉ có thể từ bỏ.
Bệnh tình của Giản Úc cứ lặp đi lặp lại, vẫn luôn không có tốt lên.
Buổi chiều thứ ba, vốn dĩ cậu có một tiết học.
Nhưng hiện tại cậu như vậy, cũng không có khả năng đi học được, nếu không lỡ như té xỉu ở lớp học, nói không chừng còn sẽ dọa đến một đám người.
Vì thế, cậu xin nghỉ với giáo viên.
Kỳ thật, đối với chuyện không cần phải đi học này, Giản Úc vấn rất là cao hứng.
Đây cũng xem như là trong họa có phúc nhỉ?
Dù sao cậu đi học cũng không có tác dụng gì, chờ sau khi kết thúc hiệp nghị, đại khái là cậu sẽ rời khỏi thành thị này, tìm một địa phương mà bản thân đặc biệt thấy thích, sau đó vượt qua một năm sinh mệnh cuối cùng này.
Tập đoàn Lục thị, văn phòng tổng tài.
Lục Chấp mặc một áo sơ mi xám, ngồi trên ghế da to rộng, ánh mắt nặng nề.
Trong tay hắn đang cầm một phần kế hoạch, càng xem, mày nhăn càng sâu hơn.
Thư ký thực tập mới tới đang đứng trước bàn làm việc, run bần bật.
Cô đã sớm nghe mọi người nói về tính tình của Lục tổng, trong công tác không hề có chút cẩu thả nào, luôn sấm rền gió cuốn.
Khẳng định lát nữa cô sẽ bị mắng chửi một trận.
Ngay lúc thư ký đang run lẩy bẩy, hận không thể lập tức nhận sai, Lục Chấp đem kế hoạch ném qua, thanh âm nhàn nhạt nói: "Lấy về viết lại."
Thư ký lập tức nhận lại bản kế hoạch, cúi người, liên tục gật đầu: "Vâng, Lục tổng, lát nữa tôi sẽ sửa lại tốt cho ngài."
Lục Chấp giơ tay nhìn đồng hồ: "Không cần, sáng ngày mai đưa cho tôi."
Nói xong, hắn cầm áo khoác tây trang bên cạnh, đứng lên.
Thư ký lập tức có chút kinh ngạc.
Không phải nói Lục tổng là người cuồng công tác sao, dù cho tăng ca, cũng phải hoàn thành công việc trong ngày mà?
Sao còn sớm như vậy đã đi rồi?
Đương nhiên, khẳng định là thư ký không dám nói nhiều, vội vàng đi theo Lục Chấp ra khỏi văn phòng.
Lúc này, Trần Hoài cũng từ thang máy bên kia đi tới, nhìn thấy Lục Chấp cầm tây trang, tư thế như muốn rời đi, anh cũng có chút không phản ứng kịp: "Lục tổng, ngài đây là?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Tôi đi về trước."
Mấy ngày nay Giản Úc bị cảm, hắn muốn về sớm một chút để nhìn một cái.
Trần Hoài lập tức nói: 'Vậy buổi liên hoan thương nghiệp tối nay thì làm sao ạ?"
Lục Chấp ném xuống một câu: "Cậu thay tôi đi là được rồi" liền sải bước mà đi về phía trước.
Lời vừa nói ra, hắn đã đi tới thang máy bên kia rồi.
Trần Hoài đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Thư ký nhanh chóng thò mặt lại gần, nhỏ giọng hỏi anh: "Trợ lý Trần, Lục tổng của chúng ta sao không giống như trong truyền thuyết vậy, đây không phải mới 5 giờ thôi sao? Vậy mà đã tan tầm rời đi rồi?"
Trần Hoài mất nửa ngày mới hồi thần lại, cười nói: "Khả năng đây chính là sức mạnh của tình yêu đi."
Trước kia anh còn đang nghĩ khi kết thúc hiệp nghị, phải làm sao để đưa Giản tiên sinh đi, hiện tại xem ra, anh không cần phải đưa đi nữa rồi?
Hôm nay bệnh cảm của Giản Úc đã tốt hơn được một chút.
Cậu mặc một cái áo hoodie bằng nhung màu trắng, một cái quần thể thao rộng thùng thình màu đen, chân mang một đôi dép cotton, chậm rãi đi xuống lầu.
Hai ngày trước cậu vẫn luôn nằm ở trên giường, ngược lại nằm đến eo lưng đều đau.
Quả nhiên dù là cá mặn đi nữa, cũng nên vận động một chút.
Giản Úc từ lầu hai vận động tới lầu một.
Một người làm nhìn thấy cậu, cười nói: "Giản tiên sinh, hình như khí sắc của ngài tốt hơn trước nhiều rồi."
Giản Úc cười một chút: "Cảm ơn."
Cậu lập tức đi tới phòng khách, cởi dép, ngồi xếp bằng trên sô pha.
Sau đó xả một cái thảm mỏng ra để lên đùi.
Cậu đang nghĩ có nên mở máy chiếu ra để xem một bộ phim hay không.
Lúc này, có một người làm lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của cậu.
"Lục tiên sinh."
Giản Úc có chút nghi hoặc mà quay đầu nhìn qua, quả nhiên thấy được Lục Chấp đang đi vào biệt thự.
Lục Chấp vai rộng chân dài, mặc một áo sơ mi xám, khuỷu tay còn treo một áo khoác tây trang.
Hắn đi ngược sáng, lúc đi tới, giống như thiên sứ hạ phàm, gương mặt kia vĩnh viễn bắt mắt động lòng người như vậy.
Giản Úc cười với Lục Chấp, mi mắt cong cong: "Lục tiên sinh, hôm nay về sớm vậy sao?"
Đây đúng là một chuyện hiếm thấy.
Lục Chấp bước chân dài, đi tới bên cạnh cậu "Ừ" một tiếng, sau đó hỏi cậu: "Hôm nay còn cảm mạo hay không?"
Giản Úc gật đầu: "Hôm nay tốt hơn nhiều rồi."
Ít nhất là đầu của cậu không còn đau nữa, cổ họng cũng đỡ khó chịu rồi.
Lục Chấp duỗi tay, thử nhiệt độ trên trán của cậu một chút, chỉ ngắn ngủi liền thu tay về.
Hắn dương khóe miệng: "Thật sự không còn nóng nữa."
Hai ngày trước bộ dạng Giản Úc héo héo nằm ở trên giường, thật sự khiến người khác lo lắng.
Hiện tại cuối cùng cũng khôi phục được một ít rồi.
Lúc này, Lục Chấp nghĩ tới cái gì, hỏi: "Tôi nhớ rõ từ thứ ba đến thứ sáu, hình như cậu có tiết?"
Giản Úc đúng sự thật gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã gọi cho giáo viên xin nghỉ rồi."
Cậu như vậy, cũng không có khả năng đi học được, vì thế xin nghỉ một tuần luôn.
Lục Chấp ngồi xuống bên cạnh cậu, đem tây trang gác qua bên cạnh, sau đó nói: "Đưa thời khóa biểu cho tôi xem."
Giản Úc: "!!"
Trong lòng cậu nháy mắt cảnh giác lên, chớp chớp mắt, nhìn về phía Lục Chấp: "Anh muốn xem thời khóa biểu của tôi làm gì?"
Lục Chấp đơn giản mà nói thẳng: "Tôi nhớ rõ học kỳ này của cậu còn có một môn thống kê phải không?"
Giản Úc ngốc luôn.
Vì sao Lục Chấp ngay cả cậu có tiết học gì cũng biết?
Giản Úc cẩn thận mà không trả lời.
Lục Chấp cũng mặc kệ, tiếp tục nói: "Tiết học khác còn có thể bỏ qua, dù cho nghỉ một tiết, bản thân tự xem lại sách cũng có thể học bù lại được, nhưng liên quan đến toán học thì không được."
Giản Úc có chút khẩn trương nói: " Vậy nên?"
" Vậy nên......" Lục Chấp nhíu mày một chút, " Môn thống kê này, tôi sẽ giúp cậu bổ túc."
Giản Úc: "!!"
Cậu vội vã cự tuyệt: "Không cần, tôi không cần bổ túc cũng được mà!"
Đều bị bệnh rồi, ai còn muốn học toán chứ?!!
Này quả thật là đang giậu đổ bìm leo* mà!!
* ý muốn nói đến việc lợi dụng người khác gặp khó khăn để lấn lướt hay áp đảo họ. Câu thành ngữ nói về sự tiêu cực, một số kẻ xấu khi thấy người khác gặp khó khăn không những không giúp đỡ họ mà còn hại hay kiếm lợi cho bản thân mình.
Lục Chấp nhìn bộ dáng kháng cự của cậu, nhếch miệng: "Cậu có nghe qua câu này chưa......"
Giản Úc nghi hoặc nói: "Câu gì?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Có người chỉ là cúi đầu nhặt một cây bút, từ đây không còn nghe hiểu gì về toán học nữa."
Giản Úc: "......."
Lục Chấp cuối cùng tổng kết: "Ngay cả một cái cúi đầu nhặt một cây bút đều không được, cậu cảm thấy nếu cậu nghỉ một tuần tiết toán học, về sau còn có thể nghe hiểu được nó nữa không?"
Giản Úc: "......"
Nói rất có đạo lý, cậu thế mà không phản bác được.
Lúc này, Lục Chấp giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đi lấy sách môn thống kê ra đây, tôi bổ túc cho cậu một giờ, sau đó vừa vặn có thể ăn cơm chiều. Những nội dung còn lại, ngày mai lại tiếp tục xem sau."
Giản Úc còn muốn phản kháng: "Tôi có thể không đi lấy không?"
Lục Chấp nhướng mày, ánh mắt thật sâu: "Cậu nghĩ sao?"
Giản Úc: "......."
Vậy mà lúc trước cậu còn cảm thấy Lục Chấp hình như dịu dàng hơn một chút rồi, quả nhiên tất cả chỉ là biểu hiện giả dối thôi!!
Lục Chấp vẫn là cái người đáng ghét kia!!
Cuối cùng, Giản Úc phản kháng không thành công, đầy mặt nghẹn khuất mà đi lên lầu lấy sách.
Kế tiếp, liền cứ như vậy mà học một giờ.
Vốn dĩ Giản Úc lúc đầu còn rất kháng cự, nhưng cuối cùng cậu vậy mà đều có thể nghe hiểu hết, đem tất cả kiến thức đều học xong.
Không thể không nói, sinh viên đại học Hoa Thanh quả nhiên không tầm thường.
Lục Chấp có thể đem những kiến thức tối nghĩa khó hiểu đó mà mở ra, kỹ càng tỉ mỉ mà giảng giải cho Giản Úc nghe, thường thường còn đưa ra hai ba ví dụ làm mẫu.
Đèn trong phòng khách chiếu xuống ánh sáng ấm áp lên trên hai người đang ngồi.
Lục Chấp co chân, đem sách đặt trên đầu gối, một tay ổn định sách, một tay cầm bút mà đánh dấu lưu ý ở trên.
Thanh âm của hắn trầm thấp dễ nghe, ngẫu nhiên sẽ dừng lại, dò hỏi Giản Úc có nghe hiểu hay không.
Giản Úc ngồi tùy tiện hơn nhiều, cậu nghiêng người đối mặt với Lục Chấp, lười biếng ngồi khoanh chân trên sô pha, nhìn chằm chằm vào sách, thường thường còn trả lời một hai câu.
Lúc này, dì Trường từ phòng bếp đi ra, muốn nhắc nhở hai người là có thể ăn cơm chiều rồi.
Nhưng sau khi thấy một màn này, bà lại không muốn quấy rầy nữa.
Bà không nhịn được mà cảm thán, sinh hoạt như vậy thật tốt a, nếu vẫn luôn cứ như vậy trải qua thì tốt biết mấy, căn biệt thự này vẫn sẽ luôn náo nhiệt vui vẻ.
Thời gian cứ như vậy qua ba ngày,
Hôm nay là thứ bảy.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, không có mặt trời, nhưng vẫn rất ấm áp, vừa vặn thích hợp cho người bệnh như Giản Úc tản bộ.
Giản Úc chậm rì rì mà đi từ trong phòng ngủ ra ngoài, trùng hợp gặp Lục Chấp cũng từ trong thư phòng đi ra.
Giản Úc tự nhiên mà cười với Lục Chấp một cái: "Lục tiên sinh, chào buổi sáng."
Khí sắc của cậu đã tốt lên không ít, cũng khôi phục không sai biệt lắm, cả người cũng trở nên có sức sống giống dĩ vãng.
Lục Chấp không hiểu ra sao thấy thả lòng hơn nhiều, hắn trở tay đóng cửa thư phòng lại, sau đó đi qua chỗ Giản Úc: "Hôm nay thời tiết không tồi, có muốn đi ra ngoài đi dạo hay không?"
Giản Úc suy nghĩ một chút, gật đầu: "Có thể."
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở trong phòng, đều không có ra ngoài để hít thở không khí mới mẻ, hiện tại cũng nên ra cửa rồi.
Vì thế, sau khi ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra cửa.
Giản Úc hôm nay mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, cả người đều trông nhỏ hơn so với ngày thường, nói là học sinh trung học, cũng không có mấy người hoài nghi.
Cậu từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang mang lên, sau đó chỉ chừa lại một đôi mắt trong suốt rõ ràng ở ngoài.
Lục Chấp hôm nay cũng không mặc tây trang, mà mặc một cái áo khoác xanh nhạt, càng làm cho thân hình của hắn thêm cao lớn, vai lưng đĩnh bạt.
Nếu chỉ đi một chút, Lục Chấp cũng không có lái xe, hai người sau khi rời khỏi biệt thự, liền đi dọc theo lối đi bộ.
Lúc này, Giản Úc từ trong túi lấy ra một cái thẻ mua sắm, cười tủm tỉm nói với Lục Chấp: "Tôi có mang theo cái thẻ lần trước Lưu phó tổng cho nè, đợi lát nữa trước khi về nhà, chúng ta có thể thuận tiện ghé qua trung tâm mua sắm đó mua ít đồ mang về."
Lần trước Lục thị tổ chức lễ kỷ niệm, Lưu phó tổng cho cậu một tấm thẻ mua sắm, cậu còn chưa sử dụng một lần nào, vừa lúc hôm nay đi xem thử.
Giản Úc vốn dĩ cũng chỉ tùy tiện nói, Lục Chấp lại tâm thần khẽ động, rũ mắt nhìn người bên cạnh nói: "Cậu lại muốn trả tiền thay tôi nữa sao?"
Giản Úc: "??"
Hả?
Cái gì mà kêu cậu muốn trả tiền cho Lục Chấp?
Lưu phó tổng cho cậu một cái thẻ mua sắm, vốn dĩ chính là phải dùng mà, nếu không vẫn luôn để đó, không phải rất lãng phí sao?
Giản Úc mờ mịt mà chớp chớp mắt, khó hiểu mà nhìn về phía Lục Chấp: "Có ý gì? Tôi nghe không hiểu lắm."
Lục Chấp cũng không trả lời lại vấn đề của cậu, mà làm một bộ như đã nhìn thấu được cậu.
Giản Úc càng thêm mờ mịt.
Cậu đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?
Sao lại nghe không hiểu lời của Lục Chấp vậy chứ?
Giản Úc nói lại lần nữa: "Lục tiên sinh, anh vừa mới nói câu kia là ý gì vậy?"
Lục Chấp nhếch môi: "Tự cậu nghĩ xem. Chẳng lẽ cậu còn không rõ ràng tâm ý của chính mình sao?"
Giản Úc: "??"
Tâm ý của cậu?
Cậu từ đâu mà có tâm ý vậy?
Chẳng qua đây chỉ là một tiểu nhạc đệm, Giản Úc rất nhanh đã không còn để ở trong lòng nữa.
Sau đó, cậu thấy phía trước có một rạp chiếu phim, nháy mắt vui vẻ nói: "Lục tiên sinh, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, chúng ta đi xem phim điện ảnh cùng nhau nhé?"
Kỳ thật bên trong biệt thự cũng có máy chiếu, nhưng mà nếu phải so, khẳng định không bằng ở rạp chiếu phim rồi.
Dù sao đi ra rạp xem phim, càng có thêm bầu không khí hơn, ôm Coca và bắp rang, sau đó ngồi trong một đám người xem phim, cái cảm giác này không giống xem ở nhà.
Ánh mắt Lục Chấp sâu thẳm: " Cậu muốn cùng tôi đi xem phim?"
Lúc này, bên cạnh cũng có một đôi tình nhân đang thương lượng đi xem phim.
Người con gái làm nũng với người con trai: "Anh yêu, chúng ta đi xem phim đi?"
Người con trai sủng nịnh nói:" Nhưng không phải em vừa mới nói muốn đi vườn bách thú sao?"
Người con gái lại ôm cánh tay của người con trai mà lắc lắc: "Nhưng đột nhiên em nghĩ đi xem phim thật lãng mạn, em muốn cùng anh đi xem phim, chẳng lẽ anh không muốn cùng em đi xem sao?"
Người con trai lập tức trả lời: "Sao có thể chứ? Đi đi đi, chúng ta bây giờ liền đi!"
Đôi tình nhân kia nắm tay nhau, ngọt ngọt ngào ngào mà đi về phía rạp phim.
Giản Úc vừa định nói gì đó, lại phát hiện, Lục Chấp đang nhìn đôi tình nhân kia, như suy tư gì đó.
Lục Chấp vậy mà cũng sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện yêu đương của người khác?
Giản Úc lắc lắc đầu, vứt bỏ ý tưởng này đi.
Người như Lục Chấp, làm sao có thể chú ý tới vấn đề yêu đương hay không chứ, hẳn là đang xem những thứ khác rồi.
Giây tiếp theo, Lục Chấp thu hồi tầm mắt về phía đôi tình nhân kia, ngược lại nhìn Giản Úc: "Đi thôi."
Giản Úc chớp chớp mắt: "A?"
Lục Chấp nhếch môi: "Không phải cậu muốn đi xem phim với tôi sao?"
Giản Úc: "......"
Cậu cảm thấy lý do thoái thác của Lục Chấp có điểm quái quái, nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm, cậu rất nhanh lại dời đi suy nghĩ: "Vậy chúng ta đi rạp chiếu phim xem thử có phim mới nào đang chiếu. Tôi nghe nói hiện đang có một bộ phim khoa học viễn tưởng chế tác lớn, còn rất xuất sắc nữa."
Hai người bước vào rạp chiếu phim.
Trên đường.
Giản Úc nghĩ tới cái gì, thuận miệng hỏi: "Lục tiên sinh, anh có phải chưa đi xem phim rạp bao giờ không?"
Dù sao ngày thường Lục Chấp ngoại trừ bận rộn, vẫn là bận rộn, đều rất ít có thời gian để nghỉ ngơi, đừng nói đến thời gian xem phim.
Kết quả, Lục Chấp trả lời: "Lúc đại học có đi xem một lần."
Giản Úc tò mò: "Chỉ xem qua lúc đại học thôi sao?"
Lục Chấp gật đầu: "Ừ."
Hơn nữa lần đó là đi cùng với lớp.
Giản Úc nghe đến đó, nháy mắt bừng tỉnh: "À, tôi biết rồi."
Chỉ đi xem phim thời đại học, hẳn là cùng với đối tượng yêu đương của Lục Chấp đi xem nhỉ?
Người ưu tú như Lục Chấp, chỉ cần là hắn nguyện ý, thật dễ dàng mà tìm được người để yêu đương.
Lục Chấp liếc Giản Úc một cái, phát hiện vẻ mặt của cậu giống như đang suy nghĩ cái gì, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Giản Úc cười nói: "Không có gì."
Lục Chấp ngược lại cảm thấy hứng thú, truy vấn nói: "Nói ra nghe một chút xem."
Giản Úc đành phải nói: "Tôi suy nghĩ là, lúc anh học đại học, hẳn là cùng với người yêu đi xem phim điện ảnh nhỉ?"
Lục Chấp đột nhiên dừng bước chân.
Đôi mắt Lục Chấp đen như mực nhìn chằm chằm Giản Úc, như cất giấu vô số cảm xúc bên trong.
Giản Úc cũng theo đó mà ngừng lại: "Sao lại không đi nữa?"
Chẳng lẽ cậu nói sai cái gì rồi sao?
Ý cười trong mắt Lục Chấp càng ngày càng rõ ràng, nụ cười này của hắn, phải nói là siêu phàm thoát tục.
Hắn liền dùng biểu tình sung sướng này nhìn Giản Úc, cười khẽ ra tiếng: "Cậu đây là đang hỏi thăm tình địch sao?"
Giản Úc: "??"
Tình địch?
Cái gì tình địch??
Rõ ràng mỗi chữ cậu đều biết, nhưng để cạnh nhau, sao cậu lại có chút nghe không hiểu nữa rồi?
Giản Úc nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể thử thăm dò nói: "Có ý gì? Chẳng lẽ thời đại học, anh chưa từng nói chuyện yêu đương sao?"
Lục Chấp nhìn vẻ mặt Giản Úc đang gấp gáp không chờ nổi để biết đáp án, liền trấn an cậu: "Không có."
Giản Úc nghe xong lời này, ngược lại càng thêm nghi hoặc.
Không thể nào, vậy bạch nguyệt quang kia của Lục Chấp là chuyện gì?
Giản Úc làm một bộ dạng nghi hoặc, dừng ở trong mắt của Lục Chấp, liền biến thành không yên tâm.
Vì thế Lục Chấp lại trả lời lần nữa: "Thật sự không có."
Hơn nữa còn thuận miệng giải thích: "Tôi lúc học đại học, trừ học tập ra, còn phải bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận rất nhiều việc của tập đoàn Lục thị, cho nên không có tâm tư yêu đương."
Chủ yếu chính là, hắn cũng không gặp qua người có thể làm hắn động tâm.
Giản Úc phối hợp gật gật đầu: "Thì ra là như vậy."
Nhưng mà, mặt ngoài thì cậu nói như vậy, trong lòng lại hoàn toàn không cho là vậy.
Nếu không phải cậu xuyên thư tới, thật đúng là sẽ tin lời của Lục Chấp rồi.
Nhưng mà, cậu chính là người xuyên thư biết trước cốt truyện đó.
Cậu biết Lục Chấp có một bạch nguyệt quang được không?
Đương nhiên, Lục Chấp có lẽ cũng không thật sự cùng bạch nguyệt quang kia nói chuyện yêu đương.
Dù sao với tính cách của Lục Chấp, hắn cũng khinh thường ở trường hợp như này mà nói dối.
Nhưng mà, bạch nguyệt quang sở dĩ được xưng là bạch nguyệt quang, chẳng lẽ không phải vì đã cùng nam chủ từng có một đoạn tình cảm triền miên trong quá khứ sao?
Khẳng định bọn họ đã cùng nhau trải qua các loại tê tâm liệt phế, thề non hẹn biển, kết quả bạch nguyệt quang lại xuất ngoại, lưu lại nam chủ một mình cùng với hồi ức đã qua, quyến luyến không quên.
Bởi vậy, nam chủ mới có thể tìm một thế thân, sau đó làm ra hiệp nghị kết hôn.
Giản Úc não bổ tới đây, quả thực thấy vô cùng hợp tình hợp lý.
Đây chính là kiểu cốt truyện dành của những bộ tiểu thuyết cẩu huyết thế thân a!
Lục Chấp không biết trong thời gian ngắn ngủi mà Giản Úc đã có thể liên tưởng được nhiều thứ như vậy, châm chước vài giây, sau đó mới hỏi: " Vậy còn cậu? Trước kia có cùng ai đi xem phim điện ảnh chưa?"
Giản Úc ngửa đầu, nghĩ nghĩ nói: " Có cùng một bạn nữ đi xem qua."
Lục Chấp nghiêm túc hơn vài phần, nhướng mày: "Hả?"
Giản Úc cười cười: "Là chuyện đã rất lâu rồi."
Ở thế giới trước, khi còn ở cô nhi viện, cậu có kết bạn với một cô gái.
Bọn họ đều là những đứa trẻ không ai muốn, cũng không ai muốn nhận, cho nên tự nhiên mà tình hữu nghị cũng sâu hơn một ít, chỉ là sau này mỗi người cũng được nhận nuôi, rồi không còn liên hệ với nhau nữa.
Chẳng qua, lần đầu tiên cậu đi xem phim, thật sự là cùng đi xem với cô gái đó, hai người vất vả lắm mới tích đủ tiền, sau đó hẹn nhau cùng đi xem phim.
Lục Chấp có chút ý tứ muốn truy vấn đến cùng: "Cậu cùng cô gái kia quan hệ rất tốt sao?"
Giản Úc do dự một chút.
Hắn cũng không biết quan hệ của cậu với cô gái đó có được tính là tốt hay không, dù sao sau đó cũng không còn liên hệ lại, sau khi cậu tự hỏi, gật đầu một cái: "Xem như đi."
Lục Chấp tiếp tục hỏi: "Sao lại xem như?"
Giản Úc đúng sự thật trả lời: "Bởi vì chúng tôi cũng chỉ là cùng nhau lớn lên, sau đó cũng không còn liên hệ nữa. Xem như quan hệ bạn bè bình thường thôi."
Lục Chấp nghe được hai chữ "bạn bè"này, biểu tình tựa hồ cũng nhẹ nhõm đi vài phần.
Giản Úc ngược lại phục hồi tinh thần, khó hiểu nói: "Lục tiên sinh, hình như anh cảm thấy hứng thú với chuyện này hả?"
Lục Chấp nhàn nhạt trả lời: "Không có."
Ngay sau đó hắn nhìn qua dồng hồ: "Đi thôi, đi tới rạp chiếu phim trước, bằng không một lát sẽ đến thời gian ăn cơm trưa."
"Vâng."
Giản Úc gật gật đầu, không lại hỏi nhiều nữa.
Hai người rất nhanh đã tới rạp phim.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, cho nên rạp phim vô cùng náo nhiệt.
Nơi nơi đều có người tới lui.
Giản Úc sợ Lục Chấp không quen thuộc chỗ này, có chút hưng phấn mà dẫn Lục Chấp đi tới quầy, sau đó chuẩn bị mua bắp rang cùng Coca.
Giản Úc nói với nhân viên: "Phiền cậu lấy cho tôi một hộp bắp rang cỡ đại, cùng hai ly Coca."
" Vâng, tiên sinh."
Nhân viên trả lời một tiếng, đang muốn lấy hộp bắp, lại bị Lục Chấp ngăn trở: "Chờ một chút."
Nhân viên cùng Giản Úc đều quay qua nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp rũ mắt nhìn Giản Úc: "Hộp cỡ đại, cậu ăn hết được không?"
Tuy rằng ngày thường Giản Úc cũng thích ăn gì đó, nhưng mỗi lần cậu ăn phân lượng đều rất ít, cũng không nhiều.
Giản Úc chớp chớp mắt: "Tôi đương nhiên ăn không hết, nhưng không phải chúng ta có hai người sao?"
Lục Chấp nói: "Cậu mua cho chính mình là được, tôi không ăn."
Giản Úc hơi mở to mắt: "Anh không ăn? Xem phim mà không ăn bắp rang bơ, sẽ thiếu đi rất nhiều trải nghiệm đó?"
Lục Chấp trả lời: "Không có việc gì."
Giản Úc tự hỏi một chút, nếu Lục Chấp không ăn, đến lúc đó một mình cậu ăn bắp rang cũng không thú vị nhỉ? Dù sao bọn họ là cùng nhau tới, đương nhiên là muốn cùng nhau ăn chung thì mới cảm thấy vui vẻ được.
Vì thế Giản Úc không buông tha mà nhìn Lục Chấp, ý đồ thuyết phục hắn: "Lục tiên sinh, anh cũng ăn đi mà, được không?"
Lục Chấp nhìn đôi mắt lấp lánh kia của Giản Úc, qua một lúc lâu, trả lời: "Được rồi."
" Cảm ơn, Lục tiên sinh." Giản Úc vui sướng mà xoay người qua chỗ khác, tiếp tục cùng nhân viên nói chuyện.
Lục Chấp đứng ở một bên, yên lặng mà nhìn bóng dáng của cậu, như suy tư cái gì.
Lục Chấp cũng phát hiện, khoảng thời gian này, lúc Giản Úc đưa ra một ít yêu cầu, hắn đối mặt với cậu căn bản không cự tuyệt được.
Này rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên nhân? Đương nhiên là bởi vì anh động tâm rồi á.