Chương 53
Edit + beta: Iris
Tưởng Chúc mô tả kế hoạch mà chương trình tạp kỹ gửi lời mời, căn cứ theo kế hoạch, đây là một chương trình bao gồm du lịch, kiểm tra sự ăn ý và linh hoạt.
Khách mời thường trú sẽ bay đến rất nhiều nơi, ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh, cũng sẽ giao lưu với rất nhiều người.
Nghe mô tả này, Tạ Minh Duệ đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở bừng mắt.
Anh liếc nhìn bàn tay vừa nãy nắm tay Tạ Bình Qua, lại nhìn máy bay vừa cất cánh bên ngoài cửa, im lặng một lúc rồi nói: "Thấy cũng thú vị, cứ để nó làm phương án dự phòng trước đi, đợi xác định xong hết khách mời rồi xác nhận cũng không sao."
Trong lúc Tạ Minh Duệ đang trên máy bay nghe Tưởng Chúc báo cáo, Tạ Bình Qua vừa đến phim trường lúc chạng vạng tối.
Trước khi Tạ Minh Duệ đến, cậu cảm thấy đi phim trường một mình, đóng phim một mình, đọc kịch bản luyện lời thoại một mình cũng bình thường, nhưng sau khi Tạ Minh Duệ đến, trong lòng cậu lại cảm thấy trống rỗng.
Nhớ anh, muốn gặp anh, muốn biết anh bay tới đâu rồi, muốn biết... Bây giờ anh có đang nhớ cậu hay không.
Nghĩ một hồi Tạ Bình Qua thấy cảm xúc của mình quá vớ vẩn, giống như con nít vậy.
Chỉ là... Cậu vẫn không ngừng nghĩ về nó, thậm chí còn nghĩ từ khi nào mình lại trở nên như vậy.
Nhưng không đợi Tạ Bình Qua suy nghĩ kỹ thì đã trang điểm xong, việc quay phim cũng đã sẵn sàng quay.
Cảnh quay này là cảnh phối hợp của nam nữ chính trong một con hẻm nhỏ gần quán bar. Đây là một cảnh chính kịch văn học, trong mấy cảnh văn học thế này, Tạ Bình Qua bình quân NG 1.5 lần, nhưng hôm nay..."
"Cắt! Lần thứ ba rồi, Bình Qua, tâm tư cậu bay về phương trời nào rồi?" Sau khi hô "cắt", Trương Nam không thương tiếc nói, "Cậu đang quay cảnh tình yêu, đối mặt với cậu là cô gái cậu yêu thầm, cái thái độ mâu thuẫn từ chối người ngàn dặm kia là gì vậy hả?"
Tạ Bình Qua "hả" một tiếng, hoàn toàn không hiểu Trương Nam đang nói gì.
Tâm tư cậu không có ở đây hả? Cậu thấy tâm tư cậu vẫn còn ở đây mà, biểu cảm nhìn nữ chính hẳn cũng rất thâm tình chứ?
Trương Nam thấy cậu không hiểu, kêu cậu tự đến xem, vì vậy, khi nhìn vào màn hình, Tạ Bình Qua thuận lợi thu được một... Không nói tới vẻ mặt vô cảm kia, tuyệt đối không thể xưng là thâm tình nổi.
Biểu cảm cậu nhìn nữ chính không thể nói là không có yêu, nhưng nó là một loại yêu rất cách điệu, không giống với cảm xúc sâu sắc và phức tạp của nhân vật chính trong kịch bản hay biểu hiện trước đây của cậu.
Trương Nam thấy cậu đã hiểu và bắt đầu xem xét lại, kiên nhẫn đợi cậu.
Hắn ra hiệu tạm dừng quay, sau đó kéo Tạ Bình Qua ngồi xuống ghế bên cạnh: "Nói thử xem, vì sao cảnh này cậu quay không qua, bởi vì trước kia chưa từng yêu đương?"
Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi gật đầu. Trương Nam nghĩ thầm quả nhiên là thế, kiên nhẫn giải thích: "Vậy cậu có thể hiểu cảm tình lúc này "cậu" dành cho "cô ấy" không? Cô ấy là ánh sáng duy nhất trong thế giới cằn cỗi nhạt nhẽo này của cậu, cô ấy là sự tồn tại cậu muốn mà không được, cậu yêu cô ấy, muốn tới gần cô ấy, nhưng cậu lại cảm thấy mình không xứng với cô ấy, vì vậy cậu sẽ không chủ động tiếp cận cô ấy."
"Nhưng cậu không chủ động tiếp cận cô ấy, không có nghĩa là cô ấy sẽ không chủ động tìm đến cậu. Ví dụ như hôm nay, cô ấy không chỉ tìm đến cậu, mà còn cảm thấy đau lòng cậu, dán băng cá nhân cho cậu. Cậu không dám nhìn cô ấy, nhưng lại rất muốn nhìn cô ấy, cậu có hiểu cảm xúc này không?"
Tạ Bình Qua lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Trước đó không hiểu, bây giờ hiểu rồi."
Trương Nam rất hài lòng: "Có thể quay không?"
Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi lắc đầu, Trương Nam nhìn mà muốn điên: "Vì sao vậy?"
Tạ Bình Qua nói rất thẳng thắn chân thành: "Tôi sẽ xuất diễn*."
*Xuất diễn (出戏): ám chỉ việc không có tâm trạng diễn xuất, nhảy ra khỏi vở kịch.
Tạ Bình Qua biết lời mình nói khiến Trương Nam càng tức giận hơn, vì vậy cậu cẩn thận sắp xếp từ ngữ và giải thích: "Theo quan điểm cá nhân của tôi, việc "tôi" có tình yêu sâu đậm với "cô ấy" như vậy, tôi thật sự không hiểu nổi. Giữa "chúng tôi" khác biệt nhau quá lớn, "cô ấy" chưa từng bước vào cuộc sống của "tôi", không biết "tôi" là dạng người gì, không biết "tôi" đã giãy giụa như thế nào. "Cô ấy" càng giống đối tượng say mê của "tôi" hơn, là một đối tượng tượng trưng, "tôi" tất nhiên khao khát cô ấy, nhưng loại khao khát này sẽ không khiến "tôi" muốn đến gần "cô ấy", ngược lại sẽ khiến "tôi" kính nhi viễn chi* hơn. Tôi cảm thấy cái này khác hoàn toàn đạo diễn Trương miêu tả."
*Kính nhi viễn chi (敬而远之): thành ngữ có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ - Ung Dã "Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ", tạm dịch là "Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí".
Tình cảm mà Trương Nam nói gần giống với tình cảm của cậu dành cho Tạ Minh Duệ, chính là vì cậu và anh quá thân thiết nên cậu mới cảm thấy tình cảm mà Trương Nam nói không phù hợp với sự tương tác giữa hai người nam nữ chính.
Sự tương tác giữa hai người trong kịch bản gần giống với những gì vị hoàng tử giỏi thu phục lòng người đối với những ám vệ khác, điều này sẽ khiến những ám vệ khác biết ơn và sẵn sàng lấy cái chết để báo đáp, nhưng tình cảm đó khác với tình cảm cậu dành cho Tạ Minh Duệ, nên cậu mới không hiểu được vế đầu tiên trần thuật về tình cảm mà Trương Nam nói.
Trương Nam không sợ diễn viên có ý kiến khác, hắn chỉ sợ diễn viên không có ý kiến. Tạ Bình Qua càng nói càng chứng tỏ cậu không có bị phân tâm, vì vậy cuối cùng Trương Nam cũng hết tức điên: "Ý cậu là trong kịch bản, vị trí của mối quan hệ này được định vị là 'tình yêu', nhưng cậu cảm thấy tương tác giữa hai người không sinh ra 'tình yêu' được, vì vậy không thể nào diễn được."
Lần này Tạ Bình Qua không biết nên gật đầu hay lắc đầu: "Tôi nghĩ sự tương tác của bọn họ không thể tạo ra tình yêu, nhưng không phải vì điều này nên mới không diễn được. Bởi vì... Ừm... Tôi không cách nào diễn những cảm xúc như say mê, ngưỡng mộ với người khác, vì làm như vậy khiến tôi cảm thấy không tôn trọng với người mà tôi muốn bày tỏ cảm xúc."
Nghe Tạ Bình Qua nói vậy, trong đầu Trương Nam tức khắc hiện ra khuôn mặt của Tạ Minh Duệ và bài luận ngắn mà phó đạo diễn share cho hắn xem, tâm trạng trở nên không tốt.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên đọc bài luận ngắn lộp bộp* đó, hắn đã nghĩ "Ai viết vậy, khoa trương phết", nhưng sau khi nghe Tạ Bình Qua nói, hắn nhớ đến một nhân vật chính khác trong bài luận, hình như... Cũng không phải... Lộp bộp cho lắm?
*Lộp bộp (咯噔) từ tượng thanh, mình không rõ từ "lộp bộp" này đi với từ "luận văn" là có ý gì, chỉ biết là đang chê hoặc cảm thấy bài văn đó vi diệu =.=
Không, không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nếu Tạ Bình Qua suy xét dựa theo tình cảm của cậu đối với Tạ Minh Duệ, xem xét Tạ Minh Duệ là người như thế nào...
Trương Nam không khỏi nhìn về phía nữ chính, biểu cảm có chút vi diệu. Nói thật là hai người đó... Không thể nào so sánh được, hơn nữa tình huống trong mối quan hệ kia của Tạ Bình Qua dường như rất khác với mối quan hệ của nhân vật chính?
"Vậy bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Cậu cảm thấy kịch bản không hợp lý, hay là cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là cậu diễn không ra, hay là vấn đề nào khác?" Trương Nam suy nghĩ một hồi thì bị suy nghĩ của cậu kéo theo.
Hai người kia có quan hệ gì không quan trọng, quan trọng là phim của hắn!
Tạ Bình Qua suy nghĩ một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Logic của tôi không đại biểu cho logic của những người khác, nếu mọi người cảm thấy tuyến tình cảm trong kịch bản ổn, vậy không thành vấn đề. Nhưng nếu logic không được tôi tán thành, có khả năng tôi không thể diễn đúng tiêu chuẩn của anh được..."
"Vậy nếu theo logic của cậu, cố gắng diễn sát với miêu tả trong kịch bản, sau đó diễn với không khí thì sao?" Trương Nam nghĩ cách.
Tạ Bình Qua suy nghĩ, vẫn không chắc lắm: "Tôi không biết nữa, chỉ là cảm thấy khả năng diễn xuất của tôi sẽ không quá giống với kịch bản... Nhưng có thể thử xem, không được thì tôi sẽ điều chỉnh lại."
Trương Nam thích nhất là thái độ tự động tự giác của cậu, hắn đáp lại một tiếng rồi đi lên nói gì đó với nữ chính, nữ chính lập tức trưng vẻ mặt bị tổn thương nhìn Tạ Bình Qua.
Cậu mỉm cười xin lỗi rồi trở lại vị trí đứng, sau đó bắt đầu diễn phần của mình.
Đúng như cậu dự đoán, cho dù lần này cậu phát huy rất khá, diễn xuất quả thật sát với kịch bản nhưng lại khác với trong tưởng tượng của Trương Nam. Kịch bản tình cảm là thiên về tình yêu, chính là sự ngưỡng mộ không thể kiểm soát của những người trẻ tuổi, nhưng Tạ Bình Qua lại diễn theo những gì mà cậu hiểu, thiên về khao khát ánh sáng hơn.
Sau đó cậu lại diễn thêm một phiên bản khác, là phiên bản thiên về tình yêu, nếu nói phiên bản trước là một người an tĩnh hèn mọn, vậy phiên bản thiếu niên nổi loạn trong tình têu lại càng nồng nhiệt tươi sáng hơn.
Trương Nam nhìn hai phiên bản khác nhau, không thể không thừa nhận suy nghĩ của Tạ Bình Qua đúng. Nếu muốn hiệu ứng nhân vật chính muốn nói lại thôi, xa cách trầm lặng thì thật sự không nên diễn theo hướng tình yêu, dù sao đây cũng là thiếu niên 18 19 tuổi, không phải loại trung niên 38 39 tuổi như bọn họ, tình cảm của người trung niên có thể trầm lặng ít nói, nhưng thiếu niên thì... Đặc biệt còn là một thiếu niên bỏ học vì đánh nhau, chọn làm côn đồ, sau này sẽ tỉnh táo lại và chủ động thoát khỏi hoàn cảnh này, tình yêu của thiếu niên... Thật sự sẽ ẩn nhẫn khắc chế như bọn họ đã tưởng tượng sao?
Tạ Bình Qua thấy Trương Nam trầm tư, cậu cũng đi đến xem hai đoạn quay một lần. Cậu nghe Trương Nam hỏi cậu cảm thấy đoạn nào tốt hơn, cậu chọn đoạn trước không chút do dự.
Trương Nam thở phào nhẹ nhõm: "Đúng là đoạn trước được hơn! Tối nay tôi về sẽ bàn lại với biên kịch. Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, quay xong cảnh của diễn viên quần chúng sẽ bắt đầu cảnh quay tiếp theo."
Tạ Bình Qua đáp được.
Cậu nhìn xung quanh, một giây sau từ bỏ ý định tìm những người khác, quay về chỗ ngồi nghịch điện thoại một mình.
Thật ra cậu không phải là người tâm tư phức tạp, cậu thấy tâm tư cậu phức tạp nhất là khi... Chắc là khi đọc kịch bản rồi phân tích tình cảm trong đó, mà cậu phân tích tình cảm rất hay dựa vào trực giác của mình.
Vì vậy, nếu xung quanh không có ác ý, cậu sẽ không vì hành vi thay đổi rất nhỏ của người khác mà cảm thấy có gì đó không đúng, trừ khi thay đổi này quá lớn.
Đúng vậy, sau khi Tạ Minh Duệ rời đi, phần lớn tình cảm đặt trên người anh cũng lần nữa trở lại cơ thể cậu, và sau khi thoát khỏi trạng thái nhân vật, Tạ Bình Qua cuối cùng cũng cảm thấy thái độ của đoàn làm phim đối với cậu thay đổi rất nhiều so với mấy ngày trước.
Lấy Hạ Nhiễm Nhiễm làm ví dụ, trước kia cô ấy là fans của cậu, Hạ Nhiễm Nhiễm rất thích tán gẫu với cậu, nhưng bây giờ, rõ ràng tối nay Hạ Nhiễm Nhiễm cũng có cảnh quay, nhưng cô chỉ đứng ở phía xa chứ không lại gần cậu.
Tạ Bình Qua vốn không phải người chủ động nhiệt tình, Tạ Bình Qua không rõ nguyên nhân khiến bọn họ thay đổi thái độ nên cũng không miễn cưỡng, chỉ bấm điện thoại trả lời tin nhắn của đám Lộ Tiểu Phong.
Giọng điệu Lộ Tiểu Phong cũng rất kỳ lạ, như thể đang rất thận trọng, lại như đang muốn nói chuyện phiếm, Tạ Bình Qua trò chuyện với hắn một hồi thì quyết đoán ngừng trò chuyện với hắn, quay sang hỏi Hạ Mặc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Mặc bình tĩnh hơn Lộ Tiểu Phong nhiều, trực tiếp gửi một đoạn tin nhắn thoại qua: "Không có gì, cậu ấy nhìn thấy một ít tin tức tầm phào về cậu, bây giờ đang bứt rứt trong lòng, muốn biết rốt cuộc có thật không."
【 Tin tức tầm phào gì? 】
Hạ Mặc lại gửi qua một tin nhắn thoại: "Chuyện tầm phào màu hồng phấn, viết về dăm ba chuyện không thể nói của cậu và nhà giàu số một. Câu chuyện nói cậu là tiểu thiên sứ trong lòng nhà giàu số một nghiêm túc đứng đắn uy nghiêm đáng sợ kia."
Tạ Bình Qua nghĩ thầm mấy cái này là gì. Nghiêm túc đứng đắn? Uy nghiêm đáng sợ? Đây là nhân vật lớn quyền cao chức trọng nào? Ồ, không chỉ là nhân vật lớn, mà còn là nhà giàu số một...
Mấy lời này khiến Tạ Bình Qua nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì, tốc độ đánh chữ cũng nhanh hơn không ít: 【 Cậu kêu Tiểu Phong ít xem mấy cái chuyện hư cấu kỳ quái đó đi. Các cậu sắp công bố album đúng không? Cậu ta không lo luyện tập mà còn đi xem chuyện tầm phào trên mạng hả? 】
Hạ Mặc nhận được tin nhắn, trực tiếp đút qua cho Lộ Tiểu Phong.
Lộ Tiểu Phong kêu rên một tiếng, cảm giác như CP của mình chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Sao lại là chuyện hư cấu hả! Kẻ thần bí thăm ban kia rõ ràng rất giống Tạ Minh Duệ, Tạ Minh Duệ rõ ràng cũng không vắng họp lần công diễn nào của bọn họ, anh ta và Bình Qua sao lại không có quan hệ chứ?
Lộ Tiểu Phong vừa kêu rên vừa hu hu hu trốn sang một bên chữa lành tâm hồn, nhưng Hạ Mặc thì xem lại đoạn tin nhắn giữa mình và Tạ Bình Qua, rơi vào trầm tư.
Có phải mình nên nói thẳng tên Tạ Minh Duệ thay vì nói là nhà giàu số một không? Tạ Bình Qua... Cậu ấy có biết nhà giàu số một là ai không?
°°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Mấy tháng trước.
Bình Qua: Nhà giàu số một là ai? Không quen, không biết.
Tiểu Phong: Hu hu hu, CP của tui BE rồi QAQ.
Mấy tháng sau……
Tiểu Phong: Bình Qua anh ra đây, sao nói là không quen biết mà?
Bình Qua: Lâm vào trầm tư.
Lời editor: Mấy nay lu bu chuyện đăng ký mở lớp, hôm qua vừa xong nên nay mới rảnh đăng truyện ? lặn nguyên tuần nay.
Đăng: 4/8/2023
Tưởng Chúc mô tả kế hoạch mà chương trình tạp kỹ gửi lời mời, căn cứ theo kế hoạch, đây là một chương trình bao gồm du lịch, kiểm tra sự ăn ý và linh hoạt.
Khách mời thường trú sẽ bay đến rất nhiều nơi, ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh, cũng sẽ giao lưu với rất nhiều người.
Nghe mô tả này, Tạ Minh Duệ đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở bừng mắt.
Anh liếc nhìn bàn tay vừa nãy nắm tay Tạ Bình Qua, lại nhìn máy bay vừa cất cánh bên ngoài cửa, im lặng một lúc rồi nói: "Thấy cũng thú vị, cứ để nó làm phương án dự phòng trước đi, đợi xác định xong hết khách mời rồi xác nhận cũng không sao."
Trong lúc Tạ Minh Duệ đang trên máy bay nghe Tưởng Chúc báo cáo, Tạ Bình Qua vừa đến phim trường lúc chạng vạng tối.
Trước khi Tạ Minh Duệ đến, cậu cảm thấy đi phim trường một mình, đóng phim một mình, đọc kịch bản luyện lời thoại một mình cũng bình thường, nhưng sau khi Tạ Minh Duệ đến, trong lòng cậu lại cảm thấy trống rỗng.
Nhớ anh, muốn gặp anh, muốn biết anh bay tới đâu rồi, muốn biết... Bây giờ anh có đang nhớ cậu hay không.
Nghĩ một hồi Tạ Bình Qua thấy cảm xúc của mình quá vớ vẩn, giống như con nít vậy.
Chỉ là... Cậu vẫn không ngừng nghĩ về nó, thậm chí còn nghĩ từ khi nào mình lại trở nên như vậy.
Nhưng không đợi Tạ Bình Qua suy nghĩ kỹ thì đã trang điểm xong, việc quay phim cũng đã sẵn sàng quay.
Cảnh quay này là cảnh phối hợp của nam nữ chính trong một con hẻm nhỏ gần quán bar. Đây là một cảnh chính kịch văn học, trong mấy cảnh văn học thế này, Tạ Bình Qua bình quân NG 1.5 lần, nhưng hôm nay..."
"Cắt! Lần thứ ba rồi, Bình Qua, tâm tư cậu bay về phương trời nào rồi?" Sau khi hô "cắt", Trương Nam không thương tiếc nói, "Cậu đang quay cảnh tình yêu, đối mặt với cậu là cô gái cậu yêu thầm, cái thái độ mâu thuẫn từ chối người ngàn dặm kia là gì vậy hả?"
Tạ Bình Qua "hả" một tiếng, hoàn toàn không hiểu Trương Nam đang nói gì.
Tâm tư cậu không có ở đây hả? Cậu thấy tâm tư cậu vẫn còn ở đây mà, biểu cảm nhìn nữ chính hẳn cũng rất thâm tình chứ?
Trương Nam thấy cậu không hiểu, kêu cậu tự đến xem, vì vậy, khi nhìn vào màn hình, Tạ Bình Qua thuận lợi thu được một... Không nói tới vẻ mặt vô cảm kia, tuyệt đối không thể xưng là thâm tình nổi.
Biểu cảm cậu nhìn nữ chính không thể nói là không có yêu, nhưng nó là một loại yêu rất cách điệu, không giống với cảm xúc sâu sắc và phức tạp của nhân vật chính trong kịch bản hay biểu hiện trước đây của cậu.
Trương Nam thấy cậu đã hiểu và bắt đầu xem xét lại, kiên nhẫn đợi cậu.
Hắn ra hiệu tạm dừng quay, sau đó kéo Tạ Bình Qua ngồi xuống ghế bên cạnh: "Nói thử xem, vì sao cảnh này cậu quay không qua, bởi vì trước kia chưa từng yêu đương?"
Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi gật đầu. Trương Nam nghĩ thầm quả nhiên là thế, kiên nhẫn giải thích: "Vậy cậu có thể hiểu cảm tình lúc này "cậu" dành cho "cô ấy" không? Cô ấy là ánh sáng duy nhất trong thế giới cằn cỗi nhạt nhẽo này của cậu, cô ấy là sự tồn tại cậu muốn mà không được, cậu yêu cô ấy, muốn tới gần cô ấy, nhưng cậu lại cảm thấy mình không xứng với cô ấy, vì vậy cậu sẽ không chủ động tiếp cận cô ấy."
"Nhưng cậu không chủ động tiếp cận cô ấy, không có nghĩa là cô ấy sẽ không chủ động tìm đến cậu. Ví dụ như hôm nay, cô ấy không chỉ tìm đến cậu, mà còn cảm thấy đau lòng cậu, dán băng cá nhân cho cậu. Cậu không dám nhìn cô ấy, nhưng lại rất muốn nhìn cô ấy, cậu có hiểu cảm xúc này không?"
Tạ Bình Qua lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Trước đó không hiểu, bây giờ hiểu rồi."
Trương Nam rất hài lòng: "Có thể quay không?"
Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi lắc đầu, Trương Nam nhìn mà muốn điên: "Vì sao vậy?"
Tạ Bình Qua nói rất thẳng thắn chân thành: "Tôi sẽ xuất diễn*."
*Xuất diễn (出戏): ám chỉ việc không có tâm trạng diễn xuất, nhảy ra khỏi vở kịch.
Tạ Bình Qua biết lời mình nói khiến Trương Nam càng tức giận hơn, vì vậy cậu cẩn thận sắp xếp từ ngữ và giải thích: "Theo quan điểm cá nhân của tôi, việc "tôi" có tình yêu sâu đậm với "cô ấy" như vậy, tôi thật sự không hiểu nổi. Giữa "chúng tôi" khác biệt nhau quá lớn, "cô ấy" chưa từng bước vào cuộc sống của "tôi", không biết "tôi" là dạng người gì, không biết "tôi" đã giãy giụa như thế nào. "Cô ấy" càng giống đối tượng say mê của "tôi" hơn, là một đối tượng tượng trưng, "tôi" tất nhiên khao khát cô ấy, nhưng loại khao khát này sẽ không khiến "tôi" muốn đến gần "cô ấy", ngược lại sẽ khiến "tôi" kính nhi viễn chi* hơn. Tôi cảm thấy cái này khác hoàn toàn đạo diễn Trương miêu tả."
*Kính nhi viễn chi (敬而远之): thành ngữ có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ - Ung Dã "Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ", tạm dịch là "Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí".
Tình cảm mà Trương Nam nói gần giống với tình cảm của cậu dành cho Tạ Minh Duệ, chính là vì cậu và anh quá thân thiết nên cậu mới cảm thấy tình cảm mà Trương Nam nói không phù hợp với sự tương tác giữa hai người nam nữ chính.
Sự tương tác giữa hai người trong kịch bản gần giống với những gì vị hoàng tử giỏi thu phục lòng người đối với những ám vệ khác, điều này sẽ khiến những ám vệ khác biết ơn và sẵn sàng lấy cái chết để báo đáp, nhưng tình cảm đó khác với tình cảm cậu dành cho Tạ Minh Duệ, nên cậu mới không hiểu được vế đầu tiên trần thuật về tình cảm mà Trương Nam nói.
Trương Nam không sợ diễn viên có ý kiến khác, hắn chỉ sợ diễn viên không có ý kiến. Tạ Bình Qua càng nói càng chứng tỏ cậu không có bị phân tâm, vì vậy cuối cùng Trương Nam cũng hết tức điên: "Ý cậu là trong kịch bản, vị trí của mối quan hệ này được định vị là 'tình yêu', nhưng cậu cảm thấy tương tác giữa hai người không sinh ra 'tình yêu' được, vì vậy không thể nào diễn được."
Lần này Tạ Bình Qua không biết nên gật đầu hay lắc đầu: "Tôi nghĩ sự tương tác của bọn họ không thể tạo ra tình yêu, nhưng không phải vì điều này nên mới không diễn được. Bởi vì... Ừm... Tôi không cách nào diễn những cảm xúc như say mê, ngưỡng mộ với người khác, vì làm như vậy khiến tôi cảm thấy không tôn trọng với người mà tôi muốn bày tỏ cảm xúc."
Nghe Tạ Bình Qua nói vậy, trong đầu Trương Nam tức khắc hiện ra khuôn mặt của Tạ Minh Duệ và bài luận ngắn mà phó đạo diễn share cho hắn xem, tâm trạng trở nên không tốt.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên đọc bài luận ngắn lộp bộp* đó, hắn đã nghĩ "Ai viết vậy, khoa trương phết", nhưng sau khi nghe Tạ Bình Qua nói, hắn nhớ đến một nhân vật chính khác trong bài luận, hình như... Cũng không phải... Lộp bộp cho lắm?
*Lộp bộp (咯噔) từ tượng thanh, mình không rõ từ "lộp bộp" này đi với từ "luận văn" là có ý gì, chỉ biết là đang chê hoặc cảm thấy bài văn đó vi diệu =.=
Không, không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nếu Tạ Bình Qua suy xét dựa theo tình cảm của cậu đối với Tạ Minh Duệ, xem xét Tạ Minh Duệ là người như thế nào...
Trương Nam không khỏi nhìn về phía nữ chính, biểu cảm có chút vi diệu. Nói thật là hai người đó... Không thể nào so sánh được, hơn nữa tình huống trong mối quan hệ kia của Tạ Bình Qua dường như rất khác với mối quan hệ của nhân vật chính?
"Vậy bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Cậu cảm thấy kịch bản không hợp lý, hay là cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là cậu diễn không ra, hay là vấn đề nào khác?" Trương Nam suy nghĩ một hồi thì bị suy nghĩ của cậu kéo theo.
Hai người kia có quan hệ gì không quan trọng, quan trọng là phim của hắn!
Tạ Bình Qua suy nghĩ một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Logic của tôi không đại biểu cho logic của những người khác, nếu mọi người cảm thấy tuyến tình cảm trong kịch bản ổn, vậy không thành vấn đề. Nhưng nếu logic không được tôi tán thành, có khả năng tôi không thể diễn đúng tiêu chuẩn của anh được..."
"Vậy nếu theo logic của cậu, cố gắng diễn sát với miêu tả trong kịch bản, sau đó diễn với không khí thì sao?" Trương Nam nghĩ cách.
Tạ Bình Qua suy nghĩ, vẫn không chắc lắm: "Tôi không biết nữa, chỉ là cảm thấy khả năng diễn xuất của tôi sẽ không quá giống với kịch bản... Nhưng có thể thử xem, không được thì tôi sẽ điều chỉnh lại."
Trương Nam thích nhất là thái độ tự động tự giác của cậu, hắn đáp lại một tiếng rồi đi lên nói gì đó với nữ chính, nữ chính lập tức trưng vẻ mặt bị tổn thương nhìn Tạ Bình Qua.
Cậu mỉm cười xin lỗi rồi trở lại vị trí đứng, sau đó bắt đầu diễn phần của mình.
Đúng như cậu dự đoán, cho dù lần này cậu phát huy rất khá, diễn xuất quả thật sát với kịch bản nhưng lại khác với trong tưởng tượng của Trương Nam. Kịch bản tình cảm là thiên về tình yêu, chính là sự ngưỡng mộ không thể kiểm soát của những người trẻ tuổi, nhưng Tạ Bình Qua lại diễn theo những gì mà cậu hiểu, thiên về khao khát ánh sáng hơn.
Sau đó cậu lại diễn thêm một phiên bản khác, là phiên bản thiên về tình yêu, nếu nói phiên bản trước là một người an tĩnh hèn mọn, vậy phiên bản thiếu niên nổi loạn trong tình têu lại càng nồng nhiệt tươi sáng hơn.
Trương Nam nhìn hai phiên bản khác nhau, không thể không thừa nhận suy nghĩ của Tạ Bình Qua đúng. Nếu muốn hiệu ứng nhân vật chính muốn nói lại thôi, xa cách trầm lặng thì thật sự không nên diễn theo hướng tình yêu, dù sao đây cũng là thiếu niên 18 19 tuổi, không phải loại trung niên 38 39 tuổi như bọn họ, tình cảm của người trung niên có thể trầm lặng ít nói, nhưng thiếu niên thì... Đặc biệt còn là một thiếu niên bỏ học vì đánh nhau, chọn làm côn đồ, sau này sẽ tỉnh táo lại và chủ động thoát khỏi hoàn cảnh này, tình yêu của thiếu niên... Thật sự sẽ ẩn nhẫn khắc chế như bọn họ đã tưởng tượng sao?
Tạ Bình Qua thấy Trương Nam trầm tư, cậu cũng đi đến xem hai đoạn quay một lần. Cậu nghe Trương Nam hỏi cậu cảm thấy đoạn nào tốt hơn, cậu chọn đoạn trước không chút do dự.
Trương Nam thở phào nhẹ nhõm: "Đúng là đoạn trước được hơn! Tối nay tôi về sẽ bàn lại với biên kịch. Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, quay xong cảnh của diễn viên quần chúng sẽ bắt đầu cảnh quay tiếp theo."
Tạ Bình Qua đáp được.
Cậu nhìn xung quanh, một giây sau từ bỏ ý định tìm những người khác, quay về chỗ ngồi nghịch điện thoại một mình.
Thật ra cậu không phải là người tâm tư phức tạp, cậu thấy tâm tư cậu phức tạp nhất là khi... Chắc là khi đọc kịch bản rồi phân tích tình cảm trong đó, mà cậu phân tích tình cảm rất hay dựa vào trực giác của mình.
Vì vậy, nếu xung quanh không có ác ý, cậu sẽ không vì hành vi thay đổi rất nhỏ của người khác mà cảm thấy có gì đó không đúng, trừ khi thay đổi này quá lớn.
Đúng vậy, sau khi Tạ Minh Duệ rời đi, phần lớn tình cảm đặt trên người anh cũng lần nữa trở lại cơ thể cậu, và sau khi thoát khỏi trạng thái nhân vật, Tạ Bình Qua cuối cùng cũng cảm thấy thái độ của đoàn làm phim đối với cậu thay đổi rất nhiều so với mấy ngày trước.
Lấy Hạ Nhiễm Nhiễm làm ví dụ, trước kia cô ấy là fans của cậu, Hạ Nhiễm Nhiễm rất thích tán gẫu với cậu, nhưng bây giờ, rõ ràng tối nay Hạ Nhiễm Nhiễm cũng có cảnh quay, nhưng cô chỉ đứng ở phía xa chứ không lại gần cậu.
Tạ Bình Qua vốn không phải người chủ động nhiệt tình, Tạ Bình Qua không rõ nguyên nhân khiến bọn họ thay đổi thái độ nên cũng không miễn cưỡng, chỉ bấm điện thoại trả lời tin nhắn của đám Lộ Tiểu Phong.
Giọng điệu Lộ Tiểu Phong cũng rất kỳ lạ, như thể đang rất thận trọng, lại như đang muốn nói chuyện phiếm, Tạ Bình Qua trò chuyện với hắn một hồi thì quyết đoán ngừng trò chuyện với hắn, quay sang hỏi Hạ Mặc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Mặc bình tĩnh hơn Lộ Tiểu Phong nhiều, trực tiếp gửi một đoạn tin nhắn thoại qua: "Không có gì, cậu ấy nhìn thấy một ít tin tức tầm phào về cậu, bây giờ đang bứt rứt trong lòng, muốn biết rốt cuộc có thật không."
【 Tin tức tầm phào gì? 】
Hạ Mặc lại gửi qua một tin nhắn thoại: "Chuyện tầm phào màu hồng phấn, viết về dăm ba chuyện không thể nói của cậu và nhà giàu số một. Câu chuyện nói cậu là tiểu thiên sứ trong lòng nhà giàu số một nghiêm túc đứng đắn uy nghiêm đáng sợ kia."
Tạ Bình Qua nghĩ thầm mấy cái này là gì. Nghiêm túc đứng đắn? Uy nghiêm đáng sợ? Đây là nhân vật lớn quyền cao chức trọng nào? Ồ, không chỉ là nhân vật lớn, mà còn là nhà giàu số một...
Mấy lời này khiến Tạ Bình Qua nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì, tốc độ đánh chữ cũng nhanh hơn không ít: 【 Cậu kêu Tiểu Phong ít xem mấy cái chuyện hư cấu kỳ quái đó đi. Các cậu sắp công bố album đúng không? Cậu ta không lo luyện tập mà còn đi xem chuyện tầm phào trên mạng hả? 】
Hạ Mặc nhận được tin nhắn, trực tiếp đút qua cho Lộ Tiểu Phong.
Lộ Tiểu Phong kêu rên một tiếng, cảm giác như CP của mình chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Sao lại là chuyện hư cấu hả! Kẻ thần bí thăm ban kia rõ ràng rất giống Tạ Minh Duệ, Tạ Minh Duệ rõ ràng cũng không vắng họp lần công diễn nào của bọn họ, anh ta và Bình Qua sao lại không có quan hệ chứ?
Lộ Tiểu Phong vừa kêu rên vừa hu hu hu trốn sang một bên chữa lành tâm hồn, nhưng Hạ Mặc thì xem lại đoạn tin nhắn giữa mình và Tạ Bình Qua, rơi vào trầm tư.
Có phải mình nên nói thẳng tên Tạ Minh Duệ thay vì nói là nhà giàu số một không? Tạ Bình Qua... Cậu ấy có biết nhà giàu số một là ai không?
°°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Mấy tháng trước.
Bình Qua: Nhà giàu số một là ai? Không quen, không biết.
Tiểu Phong: Hu hu hu, CP của tui BE rồi QAQ.
Mấy tháng sau……
Tiểu Phong: Bình Qua anh ra đây, sao nói là không quen biết mà?
Bình Qua: Lâm vào trầm tư.
Lời editor: Mấy nay lu bu chuyện đăng ký mở lớp, hôm qua vừa xong nên nay mới rảnh đăng truyện ? lặn nguyên tuần nay.
Đăng: 4/8/2023