Chương 1
Edit + beta: Iris
"Chào mọi người, đây là nhóm Tiểu Cửu Bát Quái."
"Bát quái lớn nhất của giới giải trí hôm nay chính là buổi ghi hình mùa 2 của 《Theo đuổi ước mơ đi! Thiếu niên》, một bức ảnh thân mật của một vị cố vấn và một trong số các học viên bị tuồn ra ngoài. Mọi người đều biết nhiệt độ của 《Theo đuổi ước mơ đi! Thiếu niên》 ở mùa 1 rất cao, và việc thay đổi hệ thống thi đấu trong mùa 2 đã thêm rất nhiều điểm nổi bật, dưới tình hình này, nếu có thể xuất đạo, vậy chắc chắn sẽ là phong quang vô hạn vạn chúng chú mục."
"Tiểu Cửu đoán, chắc là vì nguyên nhân này nên vị học viên đó mới động tâm tư, bây giờ ảnh thân mật bị tuồn ra, "tâm huyết" của hắn hẳn là như nước chảy về biển đông, còn về việc tổ tiết mục có đuổi hắn đi không thì còn phải xem công ty sau lưng hắn có bảo vệ hắn không..."
Khi Tạ Bình Qua đi vào một cửa hàng nhỏ để mua nước, nhân viên cửa hàng đang nhìn video trên điện thoại với vẻ thích thú.
Cô nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu, chỉ hơi nhấc mắt lên lấy chai nước quét mã, sau đó nói: "Hai đồng, anh quét vào đây."
"Hai đồng phải không?"
Nhân viên cửa hàng không thấy người kia quét mã vào điện thoại của mình, mà chỉ nghe một giọng nam trong trẻo vang lên.
Cô sửng sốt, còn chưa kịp ngẩng đầu đã thấy một bàn tay thon dài đưa hai tờ tiền tệ cho cô.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Cô vô thức ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là chiếc áo sơ mi trắng, sau đó là chiếc cằm xinh đẹp, sau đó nữa là khuôn mặt đẹp đẽ khiến nhân viên cửa hàng thích xem tin bát quái trong giới giải trí cũng mất hứng thú với nó, mà chỉ muốn ngắm nhìn.
Tạ Bình Qua thấy cô nhìn mình đến ngây người thì kéo vành mũ xuống.
Bệnh chung của các ám vệ là không thích bị người khác chú ý, trước kia cậu thường trốn trong bóng tối, không cảm thấy khuôn mặt của mình có gì đặc biệt. Hiện tại cậu không thể không xuất hiện trước mặt mọi người, cậu mới nhận ra khuôn mặt này không tốt đến mức nào. Dù kéo vành mũ thấp cỡ nào cũng không ngăn được sự chú ý của người khác.
Nhưng mà... Dùng cơ thể và khuôn mặt của mình vẫn tốt hơn là cơ thể và khuôn mặt của người khác.
Tuy Tạ Bình Qua không hiểu sao mình lại xuất hiện ở thế giới kỳ quái này, cũng không hiểu tại sao lúc chết mình đã 24 tuổi, nhưng khi đến đây lại là cơ thể mình lúc 19 tuổi, nhưng cậu biết, muốn tìm hiểu những chuyện này thì điều đầu tiên cậu phải làm là sống sót.
Vì vậy ngay khi tỉnh táo lại, cậu liền trốn vào chỗ không người, tốn hết nửa ngày mới biết sơ sơ tình cảnh của mình, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, lấy chủy thủ tùy thân ra, cắt đi mái tóc dài của mình, sau đó chọn một kiểu trang phục mà mình có thể bắt chước theo, cải biến lại quần áo một chút.
Tuy rằng trông vẫn còn hơi khác thường, nhưng nhìn chung cũng không quá kỳ lạ.
Cậu né tránh những cameras khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, bán phiến lá vàng ở phố đồ cổ gần đó.
Chủ cửa hàng nghi ngờ nhìn cậu, thậm chí còn yêu cầu cậu xuất trình chứng minh thư một lần, nhưng giá mà Tạ Bình Qua đưa ra quá thấp, vẻ mặt quá bình tĩnh, nhưng phiến lá vàng kia lại là đồ cực tốt, chủ cửa hàng không cưỡng lại sự cám dỗ, vẫn đưa tiền mặt cho cậu.
Mặc dù Tạ Bình Qua là ám vệ chứ không phải mật thám, nhưng những kỹ năng cơ bản cậu vẫn biết, vì vậy sau ba ngày, cậu không những có thể hiểu được lời nói của những người ở thế giới này, mà còn nói được một số câu đơn giản, thuận tiện tìm hiểu được tình hình của nơi này.
Sau khi hiểu ra, không hiểu vì lý do gì, cậu lại nhớ tới ngày đó, cậu và người kia ngồi trên mái nhà, người kia nhìn bầu trời đầy sao, bảo là nếu có kiếp sau sẽ cùng cậu làm một đôi phú quý.
Cậu vẫn chưa hiểu hết về thế giới này, nhưng điều đó không ngăn được cậu nhớ đến đoạn ký ức kia - cậu muốn kiếm thật nhiều tiền, để chuẩn bị cho người có thể xuất hiện trong tương lai hoặc cả đời cũng không bao giờ gặp lại kia.
Đương nhiên, Tạ Bình Qua đã suy nghĩ chuyện này rất kỹ càng trước đó, bây giờ đứng trong cửa hàng nhỏ này, đối mặt với nhân viên bán hàng, cậu cũng không bị phân tâm, chỉ lặp lại "hai đồng" một lần nữa.
Nhân viên cửa hàng nghe được giọng của cậu lần nữa, lúc này mới tỉnh mộng nhận tiền mặt, lắp bắp nói: "Anh, anh có muốn xem thử món khác không, ăn, muốn, muốn không?"
Nhân viên cửa hàng chưa nói xong, định nói thêm hai câu nữa thì lại có người vào cửa hàng.
Người kia đang gọi điện thoại, vừa gọi vừa rống giận: "Hủy hợp đồng? Được thôi! Kêu hắn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đi! Tức hả, hắn còn mặt mũi nào để tức hả? Công ty tốn biết bao nhiêu công sức mới lấy được một slot ở tổ tiết mục cho hắn, kết quả khen ngược, hắn làm ra tai tiếng với cố vấn. Cậu trực tiếp nói với hắn, chúng ta không bắt hắn bồi thường mà chỉ hủy tư cách tham gia tiết mục của hắn là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, kêu hắn lo cầu nguyện để tôi tìm được tổ tiết mục nào chịu chọn hắn đi! Nếu không lỡ như tổ tiết mục hủy luôn slot duy nhất của công ty chúng ta, đừng nói là ông chủ, ngay cả Lâm tổng cũng có thể xé xác hắn!"
Người nọ nói xong mới phát hiện, hai người trong tiệm đều đang nhìn mình, lúc này mới hơi thu liễm một chút, nói câu "chờ tôi một lát", rồi lấy một hộp thuốc lá trống không ra, đưa cho nhân viên cửa hàng: "Tôi muốn mua thuốc lá hiệu này, cho tôi... Hai điếu đi."
Nói xong, hắn vẻ mặt bực bội nhỏ giọng lại, tiếp tục nói: "Lâm tổng nói với tôi, theo chỉ thị của ông chủ, công ty kêu chúng ta ra ngoài tìm người mới, nào là ảnh hậu, nào là ảnh đế, còn không phải đi dạo phố xong đào ra được, sau đó tiến vào giới giải trí sao? Không phải, ông chủ mười năm nay không ra phố nên không thấy, nghĩ người trên phố như cải trắng, muốn nhặt là nhặt được hả! Hơn nữa người được nhặt cũng chưa chắc muốn vào giới giải trí a! Tôi nói với cậu, nếu tôi thật sự nhặt được, cả đời này tôi không ăn thịt, cả đời này cung phụng hắn như tổ tông!"
Người nọ còn chưa dứt lời liền thấy nhân viên cửa hàng cầm thuốc lá trở lại, nhanh chóng quét mã QR.
Sau đó, người trẻ tuổi cao hơn hắn nửa cái đầu im lặng đứng bên cạnh hắn nãy giờ, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cô có rảnh không, tôi muốn hỏi thăm cô một vài chuyện..."
Người đàn ông trung niên cầm lấy thuốc lá định đi, kết quả nghe thấy giọng của Tạ Bình Qua thì đứng sững lại đó.
Hắn đột ngột quay đầu lại, lần đầu tiên quan sát toàn thân của người bên kia, quần áo chỉ vỏn vẹn hơn ba con số, vì chênh lệch chiều cao, hắn chỉ nhìn thấy sườn mặt của Tạ Bình Qua, buột miệng thốt ra một câu "tổ tông".
Bản năng của ám vệ làm Tạ Bình Qua nhận ra ánh mắt của hắn ngay lập tức.
Cậu quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên đang nhét điện thoại vào túi, sau đó bước lên phía trước, chuẩn bị nắm lấy cánh tay cậu.
"Tổ tông... À không, người trẻ tuổi, xin chào, tôi tên Cao Cường, là người đại diện, cậu có hứng thú vào giới giải trí không?" Người đàn ông trung niên vừa hưng phấn vừa kích động, thậm chí vì quá mức hưng phấn nên hoàn toàn không phát hiện Tạ Bình Qua chỉ hơi động một chút liền tránh khỏi tay hắn, hắn còn tưởng tại tay mình run nên nắm không chính xác.
Hắn hoàn toàn không để bụng loại chuyện nhỏ nhặt này, tiếp tục kích động nói: "Khi tiến vào giới giải trí, nếu cậu nổi tiếng thì lương một tháng tới mấy vạn lận, một năm cũng được mấy chục vạn, không tính là thấp..."
Sau một hồi sững sờ, nhân viên nữ mới hồi thần, trực tiếp phản bác nói: "Tiểu ca ca, anh đừng nghe hắn nói, hắn đang gạt anh đấy! Em nói với anh, người đẹp như anh nếu đi đóng phim truyền hình, một khi nổi tiếng rồi sẽ có trên trăm vạn tiền thù lao, một năm quay hai bộ thôi cũng có hai trăm vạn, mà hắn nói chỉ có mấy chục vạn, chắc chắn là muốn lừa anh ký hợp đồng bất bình đẳng."
Cao Cường không hề xấu hổ khi bị vạch trần, ngược lại nói một cách hợp tình hợp lý: "Cái cô nói đó là diễn viên, còn tôi tìm hắn là muốn hắn tham gia nhóm idol nam, nhóm idol nam và diễn viên sao có thể giống nhau được? Hơn nữa hắn không có bối cảnh không có hậu trường, đừng nói là nam chính, ngay cả nam hai cũng khó lấy được, đâu ra có thu nhập cao?"
Nhân viễn nữ nghĩ thầm hình như cũng đúng, Cao Cường thấy cô không phá đám nữa, vội tiếp tục "tẩy não" Tạ Bình Qua: "Hơn nữa cái tôi nói lúc nãy chỉ là khởi đầu, nếu sau này cậu bạo hồng, vậy thu nhập chắc chắn sẽ tăng lên... Cậu đừng bỏ lỡ cơ hội này a, trong thời đại này, giới giải trí là ngành dễ kiếm tiền nhất đó."
Miệng lưỡi hắn trơn tru, Tạ Bình Qua nghe một hồi vẫn không động đậy.
Cao Cường cảm thấy hết sức may mắn hắn làm người đại diện lâu như vậy, da mặt dày như miếng đậu hủ, nếu không đúng là hết dám nói tiếp.
Tuy là vậy, nhưng sau khi nói xong tâm hắn cũng như tro tàn, cảm giác muốn kéo Tạ Bình Qua vào giới giải trí, tám phần là thất bại.
Tạ Bình Qua nghe hắn nói xong cũng không có rời đi, ngược lại nói câu đầu tiên với Cao Cường: "Anh nói nếu có thể nổi tiếng, sẽ nhanh chóng kiếm được mấy vạn trên một tháng, nhưng nếu không nổi tiếng thì sao?"
Cao Cường không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, ậm ờ một chút: "Nếu cậu không thể nổi tiếng... Nhưng cậu có trình độ tốt, chúng tôi sẽ đưa ra mức lương hàng tháng là 5000; Nếu trình độ cậu ở mức trung bình, chúng tôi sẽ trả 3000... "
Tạ Bình Qua không lập tức trả lời.
Nhân viễn nữ lo lắng tiểu ca ca đẹp trai sẽ bị lừa, vội nói: "Tiểu ca ca, em muốn nói với anh, nếu anh muốn thử thì em sẽ không ngăn cản, nhưng loại điều kiện này anh ngàn vạn lần đừng ký hợp đồng dài hạn với bọn họ, ký cỡ một năm là được rồi."
Nhân viên nữ vừa nói xong, Cao Cường lập tức trừng cô. Nhưng vì gương mặt quá ư là đẹp của Tạ Bình Qua đã cho cô vô hạn dũng khí, nhanh chóng bổ sung thêm: "Ngoài ra, anh phải đặc biệt chú ý đến các điều khoản, tiền phân chia và tiền vi phạm hợp đồng."
Tạ Bình Qua không phải là người không biết tốt xấu.
Cậu hơi mỉm cười, tuy rằng nụ cười biến mất rất nhanh nhưng vẫn nhẹ nhàng nói câu "cảm ơn", làm cho nhân viên nữ trong đầu toàn mấy chữ "đáng giá".
Tạ Bình Qua không thấy cô nói chuyện nữa, trong lòng cũng có tính toán, cậu vốn muốn hỏi nhân viên nữ về chuyện tìm công việc nhưng có lẽ bây giờ không cần nữa rồi.
Cậu biết rõ bản thân không có thân phận, không có bằng cấp như những người khác, có rất nhiều công việc không thể nào xin được, mà số công việc còn lại, chỉ có công việc trước mắt này là có cơ hội giúp cậu đứng ở vị trí cao hơn.
Nên cậu không chút do dự, trực tiếp hỏi Cao Cường: "Tư chất thế nào mới được?"
Cao Cường lập tức trả lời: "Phải xem cậu có thiên phú ca hát khiêu vũ, còn cả mặt của cậu."
Tạ Bình Qua gật đầu.
Cậu không chút do dự cởi mũ ra, nói: "Tôi sẽ không ca hát khiêu vũ, còn về mặt, anh xem đi."
Nếu nói trước đó Cao Cường chỉ là mong chờ, ngay sau khi Tạ Bình Qua vừa cởi mũ, từ mong chờ chuyển thành nhất định phải được.
Lúc mang mũ, chỉ có thể nhìn sơ qua khuôn mặt của Tạ Bình Qua, tuy rằng đẹp nhưng khí chất dễ thu hút ánh nhìn hơn, mà đến khi cậu cởi mũ ra, loại khí chất lãnh đạm người sống chớ gần liền biến thành loại thanh lãnh trên núi tuyết, cùng với dáng người tinh tế nhưng đĩnh bạt, làm cho trong đầu người ta chỉ nghĩ đến "thần tiên".
Cao Cường sửng sốt hồi lâu mới hồi thần, trực tiếp hỏi: "Cậu có mang theo chứng minh thư không? Bây giờ tôi dẫn cậu về công ty để ký hợp đồng."
Tạ Bình Qua lắc đầu: "Tôi làm mất chứng minh thư rồi."
Cao Cường càng không dám do dự, hắn kéo Tạ Bình Qua ra khỏi cửa, đón một chiếc taxi, nhanh chóng nói với tài xế: "Bác tài, đến đồn công an, chúng tôi muốn đi làm chứng minh thư."
Ban đầu Tạ Bình Qua cố kiềm chế bản năng muốn né đi của mình, sau khi lên xe cũng không phản bác.
Cậu không biết liệu lần này đi làm chứng minh thư có suôn sẻ hay không, nhưng cậu biết muốn quang minh chính đại sống ở thế giới này, cậu nhất định phải có nó.
Hơn nữa cậu đã nghĩ ra lý do thoái thác từ lâu, dù không thể làm được, cậu cũng có thể chắc chắn sẽ không bị nghi ngờ.
Nhưng lý do thoái thác của cậu hoàn toàn không có đất dụng võ, Cao Cường có muốn xử lý thủ tục nhanh gọn lẹ cũng không được, bởi vì khi bọn họ vừa xuống xe, hai học sinh trung học đang đứng ở cửa đồn công an mắt sáng ngờ, chạy vọt tới trước mặt bọn họ: "Đại ca ca, anh tên gì vậy?"
Tạ Bình Qua trầm mặc vài giây.
Cậu không nhớ rõ trước khi cậu được chọn làm ám vệ thì có tên hay không, cho dù có thì cậu cũng không biết.
Trong ký ức của cậu, tên của cậu chỉ có một chữ Qua*, đơn giản mà thô lỗ, giống như các ám vệ khác đều được đặt tên theo tên vũ khí.
*Qua (戈): giáo, thương, mâu, mác (vũ khí thời xưa).
Nhưng sau khi cậu gặp điện hạ, ngày đầu tiên y đã sửa tên lại cho cậu là "Bình Qua", khi nói đến họ của cậu, chính điện hạ đã nói với cậu, chờ y đăng cơ sẽ chiêu cáo thiên hạ, ban cho cậu một cái họ.
*Bình trong Bình Qua là yên ổn, bằng phẳng.
Nhưng Tạ Bình Qua không chờ được đến ngày đó, cũng không chờ được họ của mình.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tạ Bình Qua chợt lóe tia tiếc nuối.
Cậu nhớ đến cái người mà cho đến chết cậu cũng nhớ mãi không quên kia, sau một lúc lâu mới thong thả nói: "Anh họ Tạ, tên Tạ Bình Qua."
Lúc Tạ Bình Qua nói câu này giống như đang lầm bầm, trăm triệu lần không ngờ tới cậu vừa nói xong, hai học sinh trung học kia nhất trí thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhét một món đồ vào tay cậu: "Chúng em còn sợ nhận sai người đây, không sai thì tốt rồi! Đại ca ca phải cẩn thận đó, lần sau đừng làm mất chứng minh thư nữa!"
Nói xong bọn họ liền chạy đi mất, chỉ để lại Tạ Bình Qua không hiểu mô tê gì.
Cậu cầm lấy món đồ mà bọn họ đưa, lật qua lật lại xem thử, chỉ thấy bên trên có một tấm ảnh, người trong ảnh giống cậu như đúc.
Bên cạnh tấm ảnh còn có chữ, dòng đầu tiên trên đó ghi hai chữ "tên họ", đằng sau là ba chữ — — Tạ Bình Qua.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Công quân: Vợ tới, nhanh đưa chứng minh thư cho em ấy.
Đăng trước 1 chương thôi nha, chờ sau này xong bộ sau khi xuyên thành pháo hôi tôi lại nổi tiếng lần nữa rồi tính tiếp.
Đăng: 28/9/2022
"Chào mọi người, đây là nhóm Tiểu Cửu Bát Quái."
"Bát quái lớn nhất của giới giải trí hôm nay chính là buổi ghi hình mùa 2 của 《Theo đuổi ước mơ đi! Thiếu niên》, một bức ảnh thân mật của một vị cố vấn và một trong số các học viên bị tuồn ra ngoài. Mọi người đều biết nhiệt độ của 《Theo đuổi ước mơ đi! Thiếu niên》 ở mùa 1 rất cao, và việc thay đổi hệ thống thi đấu trong mùa 2 đã thêm rất nhiều điểm nổi bật, dưới tình hình này, nếu có thể xuất đạo, vậy chắc chắn sẽ là phong quang vô hạn vạn chúng chú mục."
"Tiểu Cửu đoán, chắc là vì nguyên nhân này nên vị học viên đó mới động tâm tư, bây giờ ảnh thân mật bị tuồn ra, "tâm huyết" của hắn hẳn là như nước chảy về biển đông, còn về việc tổ tiết mục có đuổi hắn đi không thì còn phải xem công ty sau lưng hắn có bảo vệ hắn không..."
Khi Tạ Bình Qua đi vào một cửa hàng nhỏ để mua nước, nhân viên cửa hàng đang nhìn video trên điện thoại với vẻ thích thú.
Cô nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu, chỉ hơi nhấc mắt lên lấy chai nước quét mã, sau đó nói: "Hai đồng, anh quét vào đây."
"Hai đồng phải không?"
Nhân viên cửa hàng không thấy người kia quét mã vào điện thoại của mình, mà chỉ nghe một giọng nam trong trẻo vang lên.
Cô sửng sốt, còn chưa kịp ngẩng đầu đã thấy một bàn tay thon dài đưa hai tờ tiền tệ cho cô.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Cô vô thức ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là chiếc áo sơ mi trắng, sau đó là chiếc cằm xinh đẹp, sau đó nữa là khuôn mặt đẹp đẽ khiến nhân viên cửa hàng thích xem tin bát quái trong giới giải trí cũng mất hứng thú với nó, mà chỉ muốn ngắm nhìn.
Tạ Bình Qua thấy cô nhìn mình đến ngây người thì kéo vành mũ xuống.
Bệnh chung của các ám vệ là không thích bị người khác chú ý, trước kia cậu thường trốn trong bóng tối, không cảm thấy khuôn mặt của mình có gì đặc biệt. Hiện tại cậu không thể không xuất hiện trước mặt mọi người, cậu mới nhận ra khuôn mặt này không tốt đến mức nào. Dù kéo vành mũ thấp cỡ nào cũng không ngăn được sự chú ý của người khác.
Nhưng mà... Dùng cơ thể và khuôn mặt của mình vẫn tốt hơn là cơ thể và khuôn mặt của người khác.
Tuy Tạ Bình Qua không hiểu sao mình lại xuất hiện ở thế giới kỳ quái này, cũng không hiểu tại sao lúc chết mình đã 24 tuổi, nhưng khi đến đây lại là cơ thể mình lúc 19 tuổi, nhưng cậu biết, muốn tìm hiểu những chuyện này thì điều đầu tiên cậu phải làm là sống sót.
Vì vậy ngay khi tỉnh táo lại, cậu liền trốn vào chỗ không người, tốn hết nửa ngày mới biết sơ sơ tình cảnh của mình, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, lấy chủy thủ tùy thân ra, cắt đi mái tóc dài của mình, sau đó chọn một kiểu trang phục mà mình có thể bắt chước theo, cải biến lại quần áo một chút.
Tuy rằng trông vẫn còn hơi khác thường, nhưng nhìn chung cũng không quá kỳ lạ.
Cậu né tránh những cameras khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, bán phiến lá vàng ở phố đồ cổ gần đó.
Chủ cửa hàng nghi ngờ nhìn cậu, thậm chí còn yêu cầu cậu xuất trình chứng minh thư một lần, nhưng giá mà Tạ Bình Qua đưa ra quá thấp, vẻ mặt quá bình tĩnh, nhưng phiến lá vàng kia lại là đồ cực tốt, chủ cửa hàng không cưỡng lại sự cám dỗ, vẫn đưa tiền mặt cho cậu.
Mặc dù Tạ Bình Qua là ám vệ chứ không phải mật thám, nhưng những kỹ năng cơ bản cậu vẫn biết, vì vậy sau ba ngày, cậu không những có thể hiểu được lời nói của những người ở thế giới này, mà còn nói được một số câu đơn giản, thuận tiện tìm hiểu được tình hình của nơi này.
Sau khi hiểu ra, không hiểu vì lý do gì, cậu lại nhớ tới ngày đó, cậu và người kia ngồi trên mái nhà, người kia nhìn bầu trời đầy sao, bảo là nếu có kiếp sau sẽ cùng cậu làm một đôi phú quý.
Cậu vẫn chưa hiểu hết về thế giới này, nhưng điều đó không ngăn được cậu nhớ đến đoạn ký ức kia - cậu muốn kiếm thật nhiều tiền, để chuẩn bị cho người có thể xuất hiện trong tương lai hoặc cả đời cũng không bao giờ gặp lại kia.
Đương nhiên, Tạ Bình Qua đã suy nghĩ chuyện này rất kỹ càng trước đó, bây giờ đứng trong cửa hàng nhỏ này, đối mặt với nhân viên bán hàng, cậu cũng không bị phân tâm, chỉ lặp lại "hai đồng" một lần nữa.
Nhân viên cửa hàng nghe được giọng của cậu lần nữa, lúc này mới tỉnh mộng nhận tiền mặt, lắp bắp nói: "Anh, anh có muốn xem thử món khác không, ăn, muốn, muốn không?"
Nhân viên cửa hàng chưa nói xong, định nói thêm hai câu nữa thì lại có người vào cửa hàng.
Người kia đang gọi điện thoại, vừa gọi vừa rống giận: "Hủy hợp đồng? Được thôi! Kêu hắn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đi! Tức hả, hắn còn mặt mũi nào để tức hả? Công ty tốn biết bao nhiêu công sức mới lấy được một slot ở tổ tiết mục cho hắn, kết quả khen ngược, hắn làm ra tai tiếng với cố vấn. Cậu trực tiếp nói với hắn, chúng ta không bắt hắn bồi thường mà chỉ hủy tư cách tham gia tiết mục của hắn là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, kêu hắn lo cầu nguyện để tôi tìm được tổ tiết mục nào chịu chọn hắn đi! Nếu không lỡ như tổ tiết mục hủy luôn slot duy nhất của công ty chúng ta, đừng nói là ông chủ, ngay cả Lâm tổng cũng có thể xé xác hắn!"
Người nọ nói xong mới phát hiện, hai người trong tiệm đều đang nhìn mình, lúc này mới hơi thu liễm một chút, nói câu "chờ tôi một lát", rồi lấy một hộp thuốc lá trống không ra, đưa cho nhân viên cửa hàng: "Tôi muốn mua thuốc lá hiệu này, cho tôi... Hai điếu đi."
Nói xong, hắn vẻ mặt bực bội nhỏ giọng lại, tiếp tục nói: "Lâm tổng nói với tôi, theo chỉ thị của ông chủ, công ty kêu chúng ta ra ngoài tìm người mới, nào là ảnh hậu, nào là ảnh đế, còn không phải đi dạo phố xong đào ra được, sau đó tiến vào giới giải trí sao? Không phải, ông chủ mười năm nay không ra phố nên không thấy, nghĩ người trên phố như cải trắng, muốn nhặt là nhặt được hả! Hơn nữa người được nhặt cũng chưa chắc muốn vào giới giải trí a! Tôi nói với cậu, nếu tôi thật sự nhặt được, cả đời này tôi không ăn thịt, cả đời này cung phụng hắn như tổ tông!"
Người nọ còn chưa dứt lời liền thấy nhân viên cửa hàng cầm thuốc lá trở lại, nhanh chóng quét mã QR.
Sau đó, người trẻ tuổi cao hơn hắn nửa cái đầu im lặng đứng bên cạnh hắn nãy giờ, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cô có rảnh không, tôi muốn hỏi thăm cô một vài chuyện..."
Người đàn ông trung niên cầm lấy thuốc lá định đi, kết quả nghe thấy giọng của Tạ Bình Qua thì đứng sững lại đó.
Hắn đột ngột quay đầu lại, lần đầu tiên quan sát toàn thân của người bên kia, quần áo chỉ vỏn vẹn hơn ba con số, vì chênh lệch chiều cao, hắn chỉ nhìn thấy sườn mặt của Tạ Bình Qua, buột miệng thốt ra một câu "tổ tông".
Bản năng của ám vệ làm Tạ Bình Qua nhận ra ánh mắt của hắn ngay lập tức.
Cậu quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên đang nhét điện thoại vào túi, sau đó bước lên phía trước, chuẩn bị nắm lấy cánh tay cậu.
"Tổ tông... À không, người trẻ tuổi, xin chào, tôi tên Cao Cường, là người đại diện, cậu có hứng thú vào giới giải trí không?" Người đàn ông trung niên vừa hưng phấn vừa kích động, thậm chí vì quá mức hưng phấn nên hoàn toàn không phát hiện Tạ Bình Qua chỉ hơi động một chút liền tránh khỏi tay hắn, hắn còn tưởng tại tay mình run nên nắm không chính xác.
Hắn hoàn toàn không để bụng loại chuyện nhỏ nhặt này, tiếp tục kích động nói: "Khi tiến vào giới giải trí, nếu cậu nổi tiếng thì lương một tháng tới mấy vạn lận, một năm cũng được mấy chục vạn, không tính là thấp..."
Sau một hồi sững sờ, nhân viên nữ mới hồi thần, trực tiếp phản bác nói: "Tiểu ca ca, anh đừng nghe hắn nói, hắn đang gạt anh đấy! Em nói với anh, người đẹp như anh nếu đi đóng phim truyền hình, một khi nổi tiếng rồi sẽ có trên trăm vạn tiền thù lao, một năm quay hai bộ thôi cũng có hai trăm vạn, mà hắn nói chỉ có mấy chục vạn, chắc chắn là muốn lừa anh ký hợp đồng bất bình đẳng."
Cao Cường không hề xấu hổ khi bị vạch trần, ngược lại nói một cách hợp tình hợp lý: "Cái cô nói đó là diễn viên, còn tôi tìm hắn là muốn hắn tham gia nhóm idol nam, nhóm idol nam và diễn viên sao có thể giống nhau được? Hơn nữa hắn không có bối cảnh không có hậu trường, đừng nói là nam chính, ngay cả nam hai cũng khó lấy được, đâu ra có thu nhập cao?"
Nhân viễn nữ nghĩ thầm hình như cũng đúng, Cao Cường thấy cô không phá đám nữa, vội tiếp tục "tẩy não" Tạ Bình Qua: "Hơn nữa cái tôi nói lúc nãy chỉ là khởi đầu, nếu sau này cậu bạo hồng, vậy thu nhập chắc chắn sẽ tăng lên... Cậu đừng bỏ lỡ cơ hội này a, trong thời đại này, giới giải trí là ngành dễ kiếm tiền nhất đó."
Miệng lưỡi hắn trơn tru, Tạ Bình Qua nghe một hồi vẫn không động đậy.
Cao Cường cảm thấy hết sức may mắn hắn làm người đại diện lâu như vậy, da mặt dày như miếng đậu hủ, nếu không đúng là hết dám nói tiếp.
Tuy là vậy, nhưng sau khi nói xong tâm hắn cũng như tro tàn, cảm giác muốn kéo Tạ Bình Qua vào giới giải trí, tám phần là thất bại.
Tạ Bình Qua nghe hắn nói xong cũng không có rời đi, ngược lại nói câu đầu tiên với Cao Cường: "Anh nói nếu có thể nổi tiếng, sẽ nhanh chóng kiếm được mấy vạn trên một tháng, nhưng nếu không nổi tiếng thì sao?"
Cao Cường không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, ậm ờ một chút: "Nếu cậu không thể nổi tiếng... Nhưng cậu có trình độ tốt, chúng tôi sẽ đưa ra mức lương hàng tháng là 5000; Nếu trình độ cậu ở mức trung bình, chúng tôi sẽ trả 3000... "
Tạ Bình Qua không lập tức trả lời.
Nhân viễn nữ lo lắng tiểu ca ca đẹp trai sẽ bị lừa, vội nói: "Tiểu ca ca, em muốn nói với anh, nếu anh muốn thử thì em sẽ không ngăn cản, nhưng loại điều kiện này anh ngàn vạn lần đừng ký hợp đồng dài hạn với bọn họ, ký cỡ một năm là được rồi."
Nhân viên nữ vừa nói xong, Cao Cường lập tức trừng cô. Nhưng vì gương mặt quá ư là đẹp của Tạ Bình Qua đã cho cô vô hạn dũng khí, nhanh chóng bổ sung thêm: "Ngoài ra, anh phải đặc biệt chú ý đến các điều khoản, tiền phân chia và tiền vi phạm hợp đồng."
Tạ Bình Qua không phải là người không biết tốt xấu.
Cậu hơi mỉm cười, tuy rằng nụ cười biến mất rất nhanh nhưng vẫn nhẹ nhàng nói câu "cảm ơn", làm cho nhân viên nữ trong đầu toàn mấy chữ "đáng giá".
Tạ Bình Qua không thấy cô nói chuyện nữa, trong lòng cũng có tính toán, cậu vốn muốn hỏi nhân viên nữ về chuyện tìm công việc nhưng có lẽ bây giờ không cần nữa rồi.
Cậu biết rõ bản thân không có thân phận, không có bằng cấp như những người khác, có rất nhiều công việc không thể nào xin được, mà số công việc còn lại, chỉ có công việc trước mắt này là có cơ hội giúp cậu đứng ở vị trí cao hơn.
Nên cậu không chút do dự, trực tiếp hỏi Cao Cường: "Tư chất thế nào mới được?"
Cao Cường lập tức trả lời: "Phải xem cậu có thiên phú ca hát khiêu vũ, còn cả mặt của cậu."
Tạ Bình Qua gật đầu.
Cậu không chút do dự cởi mũ ra, nói: "Tôi sẽ không ca hát khiêu vũ, còn về mặt, anh xem đi."
Nếu nói trước đó Cao Cường chỉ là mong chờ, ngay sau khi Tạ Bình Qua vừa cởi mũ, từ mong chờ chuyển thành nhất định phải được.
Lúc mang mũ, chỉ có thể nhìn sơ qua khuôn mặt của Tạ Bình Qua, tuy rằng đẹp nhưng khí chất dễ thu hút ánh nhìn hơn, mà đến khi cậu cởi mũ ra, loại khí chất lãnh đạm người sống chớ gần liền biến thành loại thanh lãnh trên núi tuyết, cùng với dáng người tinh tế nhưng đĩnh bạt, làm cho trong đầu người ta chỉ nghĩ đến "thần tiên".
Cao Cường sửng sốt hồi lâu mới hồi thần, trực tiếp hỏi: "Cậu có mang theo chứng minh thư không? Bây giờ tôi dẫn cậu về công ty để ký hợp đồng."
Tạ Bình Qua lắc đầu: "Tôi làm mất chứng minh thư rồi."
Cao Cường càng không dám do dự, hắn kéo Tạ Bình Qua ra khỏi cửa, đón một chiếc taxi, nhanh chóng nói với tài xế: "Bác tài, đến đồn công an, chúng tôi muốn đi làm chứng minh thư."
Ban đầu Tạ Bình Qua cố kiềm chế bản năng muốn né đi của mình, sau khi lên xe cũng không phản bác.
Cậu không biết liệu lần này đi làm chứng minh thư có suôn sẻ hay không, nhưng cậu biết muốn quang minh chính đại sống ở thế giới này, cậu nhất định phải có nó.
Hơn nữa cậu đã nghĩ ra lý do thoái thác từ lâu, dù không thể làm được, cậu cũng có thể chắc chắn sẽ không bị nghi ngờ.
Nhưng lý do thoái thác của cậu hoàn toàn không có đất dụng võ, Cao Cường có muốn xử lý thủ tục nhanh gọn lẹ cũng không được, bởi vì khi bọn họ vừa xuống xe, hai học sinh trung học đang đứng ở cửa đồn công an mắt sáng ngờ, chạy vọt tới trước mặt bọn họ: "Đại ca ca, anh tên gì vậy?"
Tạ Bình Qua trầm mặc vài giây.
Cậu không nhớ rõ trước khi cậu được chọn làm ám vệ thì có tên hay không, cho dù có thì cậu cũng không biết.
Trong ký ức của cậu, tên của cậu chỉ có một chữ Qua*, đơn giản mà thô lỗ, giống như các ám vệ khác đều được đặt tên theo tên vũ khí.
*Qua (戈): giáo, thương, mâu, mác (vũ khí thời xưa).
Nhưng sau khi cậu gặp điện hạ, ngày đầu tiên y đã sửa tên lại cho cậu là "Bình Qua", khi nói đến họ của cậu, chính điện hạ đã nói với cậu, chờ y đăng cơ sẽ chiêu cáo thiên hạ, ban cho cậu một cái họ.
*Bình trong Bình Qua là yên ổn, bằng phẳng.
Nhưng Tạ Bình Qua không chờ được đến ngày đó, cũng không chờ được họ của mình.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tạ Bình Qua chợt lóe tia tiếc nuối.
Cậu nhớ đến cái người mà cho đến chết cậu cũng nhớ mãi không quên kia, sau một lúc lâu mới thong thả nói: "Anh họ Tạ, tên Tạ Bình Qua."
Lúc Tạ Bình Qua nói câu này giống như đang lầm bầm, trăm triệu lần không ngờ tới cậu vừa nói xong, hai học sinh trung học kia nhất trí thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhét một món đồ vào tay cậu: "Chúng em còn sợ nhận sai người đây, không sai thì tốt rồi! Đại ca ca phải cẩn thận đó, lần sau đừng làm mất chứng minh thư nữa!"
Nói xong bọn họ liền chạy đi mất, chỉ để lại Tạ Bình Qua không hiểu mô tê gì.
Cậu cầm lấy món đồ mà bọn họ đưa, lật qua lật lại xem thử, chỉ thấy bên trên có một tấm ảnh, người trong ảnh giống cậu như đúc.
Bên cạnh tấm ảnh còn có chữ, dòng đầu tiên trên đó ghi hai chữ "tên họ", đằng sau là ba chữ — — Tạ Bình Qua.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Công quân: Vợ tới, nhanh đưa chứng minh thư cho em ấy.
Đăng trước 1 chương thôi nha, chờ sau này xong bộ sau khi xuyên thành pháo hôi tôi lại nổi tiếng lần nữa rồi tính tiếp.
Đăng: 28/9/2022