Chương 6: Ngươi dám lằng nhằng nữa, ta cho ngươi thêm một nhát
Không hề nương tay chút nào.
Bị hiện thực tàn khốc mưa dầm thấm đất, Tô Minh đã dần dần hiểu rõ một đạo lý, bất cứ lúc nào cũng không được nhân từ hay thương hại kẻ địch.
Tô Minh quay người rời đi, không nán lại đây thêm nữa.
Rừng Thiên Phạt.
Nằm ở hướng Đông Bắc của Bàn U thành, muốn tới học viện Đông Hoang nhanh nhất thì phải đi qua rừng Thiên Phạt.
Nơi này là thế giới của yêu thú, có lời đồn rằng, ở sâu tận cùng bên trong rừng rậm có yêu thú cảnh giới Ngưng Thần.
Khu rừng rậm rạp che khuất bầu trời.
Hoàng hôn đổ bóng xuống từng thân cây đại thụ che trời.
Sự hoang vắng bao trùm lên khu rừng rậm khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Khi Tô Minh tới được rừng Thiên Phạt, trời đã hoàn toàn tối om, bầu trời mịt mờ nặng nề làm người ta ngạt thở.
Trong màn đêm, rừng Thiên Phạt văng vẳng tiếng thú rừng thét gầm, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thê thảm, hẳn là có võ giả nào đó lại bị yêu thú ăn thịt.
Để rèn luyện hoặc là săn thú về bán, rất nhiều võ giả chọn bước vào rừng.
Nhìn rừng rậm tối om trước mặt, ánh mắt Tô Minh hết sức lạnh lùng. Mấy ngày trước, chính tại nơi này, hắn đã bị Tô Hạo phế bỏ huyết luân.
Hắn muốn đi bước đầu tiên ở nơi này.
Ngay khi vừa bước vào trong rừng, Tô Minh lập tức nghe được rung chấn mạnh mẽ, xem ra đã có biến cố nào đó xảy ra.
Hắn không chút chần chừ, nhanh chân đi thẳng tới nơi phát ra rung chấn.
Một con gấu đen cao hơn bốn mét đang điên cuồng chém giết với một nam tử.
“Không ngờ cảnh giới của cả hai đều là Hư Đan.”
Mắt hắn lập tức sáng lên, hắn không ra tay, cũng không rời đi. Chuyện hắn cần làm lúc này chính là bàng quan ngồi xem, chờ một người một gấu lưỡng bại câu thương, hắn sẽ thu dọn tàn cuộc.
Hắn đã bắt đầu tu luyện Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, ưu điểm lớn nhất của môn võ học Hỗn Độn này chính là nó có thể cắn nuốt bất kỳ sức mạnh nào, biến nó thành của mình mà không hề phải chịu bất kỳ phản phệ hay di chứng nào.
Rầm rầm rầm!
Cuộc chiến một mất một còn của một người một gấu ngày càng cam go, mặt đất không chịu nổi bị hơi thở mạnh mẽ bao trùm, bắt đầu xuất hiện các vết nứt lan ra bốn phía, giống như một chiếc mạng nhện khổng lồ.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, thực lực của một người một gấu không cách nhau là bao, nếu cứ đánh tiếp tục thế này thì kết cục chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, mặc dù biết rõ kết quả nhưng đôi bên đều không dám dừng tay lại trước.
Ầm!
Sau một cú va chạm thật mạnh, một người một gấu đập mạnh cơ thể xuống nền đất, giữa đêm khuya thanh vắng, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng xương gãy nát.
Tô Minh mừng ra mặt, không chút do dự hay chần chừ, hắn lập tức sải bước xông ra ngoài.
Hắn tới gần con gấu đen.
Vì vết thương quá nặng nên dù thấy có người tới, định gây bất lợi cho mình, nhưng gấu đen cũng chỉ có thể hung dữ nhìn chằm chằm mà không thể đứng dậy tấn công.
Tô Minh dùng ngón tay thay cho kiếm, dung nhập kiếm huyết luân vào trong kiếm khí. .
Kiếm khí sắc bén ngang ngược ẩn chứa sát khí lạnh lùng trực tiếp đâm xuyên qua đầu gấu đen.
Tô Minh nhanh chóng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết trong cơ thể, một luồng lực thôn phệ thuận thế bao trùm lấy linh hồn của gấu đen, bắt đầu điên cuồng ăn mòn nó.
Hỗn Độn Thôn Phệ quyết có thể cắn nuốt tất cả sức mạnh, kể cả sức mạnh trong linh hồn của yêu thú và võ giả.
Tô Minh hiểu rõ, muốn nhanh chóng tăng tu vi thì hắn nhất định phải lợi dụng Hỗn Độn Thôn Phệ quyết để cắn nuốt, nếu không, tốc độ tu luyện sẽ chịu hạn chế.
Còn về chuyện làm vậy có tàn nhẫn quá hay không thì Tô Minh lựa chọn không đếm xỉa tới, trong thế giới lấy võ làm đầu, võ đạo chính là tất cả.
Nắm đấm quyết định sinh tử và tôn nghiêm.
Gấu đen là yêu thú cảnh giới Hư Đan, linh hồn của nó bị thôn phệ vào trong cơ thể của Tô Minh, được Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cưỡng ép luyện hóa, còn chuyện có thể luyện hóa ra bao nhiêu sức mạnh tinh thuần thì hắn không biết.
Chỉ trong vài giây, hắn đã cưỡng ép thôn phệ xong linh hồn của gấu đen.
“Đa tạ các hạ ra tay tương trợ, hôm khác nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần.”
Nam tử thấy thanh niên giết chết gấu đen, trong lòng ít nhiều hơi lo lắng nhưng vẫn duy trì bình tĩnh.
Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn hắn ta sẽ không coi một võ giả cảnh giới Trúc Cơ ra gì nhưng tình hình hiện tại thì hơi khác một chút.
Sau khi liều mình đấu với gấu đen, hắn ta đã bị trọng thương, đừng nói là đấu với một người đã tới cảnh giới Trúc Cơ, cho dù là người bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết hắn ta.
“Ta không làm vậy để giúp ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta.”
Cảm nhận được sát ý đáng sợ tỏa ra từ người thanh niên, trong lòng nam tử lập tức cảm thấy nặng nề, đúng là sợ chuyện gì thì chuyện đó tới.
“Chỉ cần các hạ dừng tay, ta bằng lòng nói ra một bí mật liên quan tới rừng Thiên Phạt, các hạ thấy sao?”
“Nói đi.”
“Các hạ phải nhận lời ta đã.”
Không đợi nam tử nói hết lời, một luồng kiếm khí xé rách không khí, chặt trúng cánh tay trái của hắn ta, tiếng hét thê thảm vang vọng giữa màn đêm, cánh tay trái của hắn ta đã bị kiếm khí chém đứt, máu tươi tuôn ra như suối.
Mặt hắn ta trắng bệch như giấy, mồ hôi túa ra, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, có đánh chết nam tử cũng không ngờ rằng người này nói làm là làm ngay như vậy.
“Ngươi dám lằng nhằng thêm chút nữa, ta sẽ cho ngươi thêm một nhát, không biết ngươi có thể chịu được bao nhiêu nhát kiếm.”
Thật ác!
Nam tử vốn định dùng bí mật để đổi mạng, giờ xem ra không thể, hắn ta gặp phải một tên điên, ngay cả cơ hội trao đổi cũng không cho.
“Tấm tàn đồ này là ta tình cờ có được, sâu trong rừng Thiên Phạt có cơ duyên lớn.”
Tô Minh nhận lấy tấm tàn đồ từ tay nam tử, ngón tay vút qua không khí, kiếm khí sắc bén đâm xuyên qua giữa trán. Khoảnh khắc thân thể ngã xuống, nam tử trợn trừng mắt không hiểu nổi vì sao mình đã giao tấm tàn đồ ra rồi mà vẫn bị giết.
Tô Minh lại vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết một lần nữa, lập tức bắt đầu cắn nuốt linh hồn của nam tử.
Một người một gấu đều là cảnh giới Hư Đan, thôn phệ hai linh hồn xong, Tô Minh lập tức ngồi khoanh chân, bắt đầu luyện hóa dung hợp sức mạnh linh hồn.
Sức mạnh được luyện hóa tràn vào khắp nơi trong cơ thể, dưới sự bao trùm của tam đại huyết luân, sức mạnh trong thân thể lại hội tụ về huyết luân kiếm.
Tăng lên cảnh giới Trúc Cơ thì phải không ngừng rót sức mạnh vào trong huyết luân, sức mạnh linh hồn của hai kẻ cảnh giới Hư Đan tràn vào, Tô Minh ngửa mặt lên trời hét một tiếng thật dài, nháy mắt đột phá bình cảnh, thuận lợi nhảy từ cảnh giới Trúc Cơ cấp bảy lên cảnh giới Trúc Cơ cấp tám.
“Thôn phệ đúng là cách đột phá nhanh.”
Tô Minh rất hài lòng với kết quả thôn phệ.
Theo Tô Minh, muốn nhanh chóng tăng thực lực thì không thể quan tâm tới quá nhiều nhân nghĩa, đạo đức, giết chóc chính là nền tảng của việc tu luyện võ đạo, không ai có thể tránh được.
Tô Minh cướp lấy nhẫn không gian của nam tử rồi nhìn vào tấm tàn đồ trong tay mình.
Tấm tàn đồ này có đánh dấu một nửa địa điểm, muốn tìm ra không có gì khó.
Chỉ có điều.
Địa điểm được đánh dấu trên tàn đồ nằm sâu trong rừng, nếu gặp phải yêu thú cảnh giới Thực Đan trở lên, bao gồm cả yêu thú cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hồn Cung, thậm chí là cảnh giới Ngưng Thần thì hắn biết đối phó ra sao?
Có nên đi hay không đây?
Tô Minh nhìn sâu vào rừng, nắm chặt tấm tàn đồ trong tay, đứng trước cơ duyên, nếu vì sợ chết mà chọn từ bỏ thì chẳng thà tìm một xó nào đó mà trốn đi cho rồi, còn nói gì tới báo thù rửa hận, lại càng đừng mơ tới chuyện đặt chân lên đỉnh cao của võ đạo.
Cơ duyên chỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu.
Ánh mắt Tô Minh dần dần kiên định, cuối cùng hắn quyết định đi sâu vào trong rừng, tìm kiếm cơ duyên được đánh dấu trên tấm tàn đồ.
Bị hiện thực tàn khốc mưa dầm thấm đất, Tô Minh đã dần dần hiểu rõ một đạo lý, bất cứ lúc nào cũng không được nhân từ hay thương hại kẻ địch.
Tô Minh quay người rời đi, không nán lại đây thêm nữa.
Rừng Thiên Phạt.
Nằm ở hướng Đông Bắc của Bàn U thành, muốn tới học viện Đông Hoang nhanh nhất thì phải đi qua rừng Thiên Phạt.
Nơi này là thế giới của yêu thú, có lời đồn rằng, ở sâu tận cùng bên trong rừng rậm có yêu thú cảnh giới Ngưng Thần.
Khu rừng rậm rạp che khuất bầu trời.
Hoàng hôn đổ bóng xuống từng thân cây đại thụ che trời.
Sự hoang vắng bao trùm lên khu rừng rậm khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Khi Tô Minh tới được rừng Thiên Phạt, trời đã hoàn toàn tối om, bầu trời mịt mờ nặng nề làm người ta ngạt thở.
Trong màn đêm, rừng Thiên Phạt văng vẳng tiếng thú rừng thét gầm, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thê thảm, hẳn là có võ giả nào đó lại bị yêu thú ăn thịt.
Để rèn luyện hoặc là săn thú về bán, rất nhiều võ giả chọn bước vào rừng.
Nhìn rừng rậm tối om trước mặt, ánh mắt Tô Minh hết sức lạnh lùng. Mấy ngày trước, chính tại nơi này, hắn đã bị Tô Hạo phế bỏ huyết luân.
Hắn muốn đi bước đầu tiên ở nơi này.
Ngay khi vừa bước vào trong rừng, Tô Minh lập tức nghe được rung chấn mạnh mẽ, xem ra đã có biến cố nào đó xảy ra.
Hắn không chút chần chừ, nhanh chân đi thẳng tới nơi phát ra rung chấn.
Một con gấu đen cao hơn bốn mét đang điên cuồng chém giết với một nam tử.
“Không ngờ cảnh giới của cả hai đều là Hư Đan.”
Mắt hắn lập tức sáng lên, hắn không ra tay, cũng không rời đi. Chuyện hắn cần làm lúc này chính là bàng quan ngồi xem, chờ một người một gấu lưỡng bại câu thương, hắn sẽ thu dọn tàn cuộc.
Hắn đã bắt đầu tu luyện Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, ưu điểm lớn nhất của môn võ học Hỗn Độn này chính là nó có thể cắn nuốt bất kỳ sức mạnh nào, biến nó thành của mình mà không hề phải chịu bất kỳ phản phệ hay di chứng nào.
Rầm rầm rầm!
Cuộc chiến một mất một còn của một người một gấu ngày càng cam go, mặt đất không chịu nổi bị hơi thở mạnh mẽ bao trùm, bắt đầu xuất hiện các vết nứt lan ra bốn phía, giống như một chiếc mạng nhện khổng lồ.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, thực lực của một người một gấu không cách nhau là bao, nếu cứ đánh tiếp tục thế này thì kết cục chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, mặc dù biết rõ kết quả nhưng đôi bên đều không dám dừng tay lại trước.
Ầm!
Sau một cú va chạm thật mạnh, một người một gấu đập mạnh cơ thể xuống nền đất, giữa đêm khuya thanh vắng, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng xương gãy nát.
Tô Minh mừng ra mặt, không chút do dự hay chần chừ, hắn lập tức sải bước xông ra ngoài.
Hắn tới gần con gấu đen.
Vì vết thương quá nặng nên dù thấy có người tới, định gây bất lợi cho mình, nhưng gấu đen cũng chỉ có thể hung dữ nhìn chằm chằm mà không thể đứng dậy tấn công.
Tô Minh dùng ngón tay thay cho kiếm, dung nhập kiếm huyết luân vào trong kiếm khí. .
Kiếm khí sắc bén ngang ngược ẩn chứa sát khí lạnh lùng trực tiếp đâm xuyên qua đầu gấu đen.
Tô Minh nhanh chóng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết trong cơ thể, một luồng lực thôn phệ thuận thế bao trùm lấy linh hồn của gấu đen, bắt đầu điên cuồng ăn mòn nó.
Hỗn Độn Thôn Phệ quyết có thể cắn nuốt tất cả sức mạnh, kể cả sức mạnh trong linh hồn của yêu thú và võ giả.
Tô Minh hiểu rõ, muốn nhanh chóng tăng tu vi thì hắn nhất định phải lợi dụng Hỗn Độn Thôn Phệ quyết để cắn nuốt, nếu không, tốc độ tu luyện sẽ chịu hạn chế.
Còn về chuyện làm vậy có tàn nhẫn quá hay không thì Tô Minh lựa chọn không đếm xỉa tới, trong thế giới lấy võ làm đầu, võ đạo chính là tất cả.
Nắm đấm quyết định sinh tử và tôn nghiêm.
Gấu đen là yêu thú cảnh giới Hư Đan, linh hồn của nó bị thôn phệ vào trong cơ thể của Tô Minh, được Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cưỡng ép luyện hóa, còn chuyện có thể luyện hóa ra bao nhiêu sức mạnh tinh thuần thì hắn không biết.
Chỉ trong vài giây, hắn đã cưỡng ép thôn phệ xong linh hồn của gấu đen.
“Đa tạ các hạ ra tay tương trợ, hôm khác nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần.”
Nam tử thấy thanh niên giết chết gấu đen, trong lòng ít nhiều hơi lo lắng nhưng vẫn duy trì bình tĩnh.
Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn hắn ta sẽ không coi một võ giả cảnh giới Trúc Cơ ra gì nhưng tình hình hiện tại thì hơi khác một chút.
Sau khi liều mình đấu với gấu đen, hắn ta đã bị trọng thương, đừng nói là đấu với một người đã tới cảnh giới Trúc Cơ, cho dù là người bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết hắn ta.
“Ta không làm vậy để giúp ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta.”
Cảm nhận được sát ý đáng sợ tỏa ra từ người thanh niên, trong lòng nam tử lập tức cảm thấy nặng nề, đúng là sợ chuyện gì thì chuyện đó tới.
“Chỉ cần các hạ dừng tay, ta bằng lòng nói ra một bí mật liên quan tới rừng Thiên Phạt, các hạ thấy sao?”
“Nói đi.”
“Các hạ phải nhận lời ta đã.”
Không đợi nam tử nói hết lời, một luồng kiếm khí xé rách không khí, chặt trúng cánh tay trái của hắn ta, tiếng hét thê thảm vang vọng giữa màn đêm, cánh tay trái của hắn ta đã bị kiếm khí chém đứt, máu tươi tuôn ra như suối.
Mặt hắn ta trắng bệch như giấy, mồ hôi túa ra, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, có đánh chết nam tử cũng không ngờ rằng người này nói làm là làm ngay như vậy.
“Ngươi dám lằng nhằng thêm chút nữa, ta sẽ cho ngươi thêm một nhát, không biết ngươi có thể chịu được bao nhiêu nhát kiếm.”
Thật ác!
Nam tử vốn định dùng bí mật để đổi mạng, giờ xem ra không thể, hắn ta gặp phải một tên điên, ngay cả cơ hội trao đổi cũng không cho.
“Tấm tàn đồ này là ta tình cờ có được, sâu trong rừng Thiên Phạt có cơ duyên lớn.”
Tô Minh nhận lấy tấm tàn đồ từ tay nam tử, ngón tay vút qua không khí, kiếm khí sắc bén đâm xuyên qua giữa trán. Khoảnh khắc thân thể ngã xuống, nam tử trợn trừng mắt không hiểu nổi vì sao mình đã giao tấm tàn đồ ra rồi mà vẫn bị giết.
Tô Minh lại vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết một lần nữa, lập tức bắt đầu cắn nuốt linh hồn của nam tử.
Một người một gấu đều là cảnh giới Hư Đan, thôn phệ hai linh hồn xong, Tô Minh lập tức ngồi khoanh chân, bắt đầu luyện hóa dung hợp sức mạnh linh hồn.
Sức mạnh được luyện hóa tràn vào khắp nơi trong cơ thể, dưới sự bao trùm của tam đại huyết luân, sức mạnh trong thân thể lại hội tụ về huyết luân kiếm.
Tăng lên cảnh giới Trúc Cơ thì phải không ngừng rót sức mạnh vào trong huyết luân, sức mạnh linh hồn của hai kẻ cảnh giới Hư Đan tràn vào, Tô Minh ngửa mặt lên trời hét một tiếng thật dài, nháy mắt đột phá bình cảnh, thuận lợi nhảy từ cảnh giới Trúc Cơ cấp bảy lên cảnh giới Trúc Cơ cấp tám.
“Thôn phệ đúng là cách đột phá nhanh.”
Tô Minh rất hài lòng với kết quả thôn phệ.
Theo Tô Minh, muốn nhanh chóng tăng thực lực thì không thể quan tâm tới quá nhiều nhân nghĩa, đạo đức, giết chóc chính là nền tảng của việc tu luyện võ đạo, không ai có thể tránh được.
Tô Minh cướp lấy nhẫn không gian của nam tử rồi nhìn vào tấm tàn đồ trong tay mình.
Tấm tàn đồ này có đánh dấu một nửa địa điểm, muốn tìm ra không có gì khó.
Chỉ có điều.
Địa điểm được đánh dấu trên tàn đồ nằm sâu trong rừng, nếu gặp phải yêu thú cảnh giới Thực Đan trở lên, bao gồm cả yêu thú cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hồn Cung, thậm chí là cảnh giới Ngưng Thần thì hắn biết đối phó ra sao?
Có nên đi hay không đây?
Tô Minh nhìn sâu vào rừng, nắm chặt tấm tàn đồ trong tay, đứng trước cơ duyên, nếu vì sợ chết mà chọn từ bỏ thì chẳng thà tìm một xó nào đó mà trốn đi cho rồi, còn nói gì tới báo thù rửa hận, lại càng đừng mơ tới chuyện đặt chân lên đỉnh cao của võ đạo.
Cơ duyên chỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu.
Ánh mắt Tô Minh dần dần kiên định, cuối cùng hắn quyết định đi sâu vào trong rừng, tìm kiếm cơ duyên được đánh dấu trên tấm tàn đồ.