Chương 2: Mối hận đoạt cốt, mối thù phế luân
Chỉ có ai có Hỗn Độn thể mới có thể tu luyện Hỗn Độn Thôn Phệ quyết.
Trong đầu hắn vang vọng thanh âm mơ hồ xa xăm.
“Đại đạo của Hỗn Độn là cướp đoạt tạo hóa của trời đất, cai quản luân hồi thời gian, chỉ những ai xem trộm được đại đạo của Hỗn Độn mới có thể bất tử bất diệt. Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cắn nuốt vạn vật trong Hỗn Độn, nuốt chửng từng chút một, từng bước nghịch thiên, lên tới đỉnh của đại đạo Hỗn Độn.”
Ong! .
||||| Truyện đề cử: |||||
Tiếng chuông vang vọng khắp trong đầu.
Tô Minh run rẩy dữ dội, nét mặt lộ rõ cảm giác đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.
Huyết luân vốn đã vỡ vụn lại bắt đầu từ từ ngưng tụ trở lại trên đỉnh đầu hắn, tạo thành một hình tròn đỏ tươi như máu.
Cả Tô tộc, hễ là người có huyết mạch của Tô tộc thì huyết luân luôn luôn là kiếm.
Tô Minh cũng không phải ngoại lệ.
Trong huyết luân xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn lơ lửng những mảnh kiếm vỡ đang được gắn liền lại. Sát ý mà Tô Minh không dằn nổi trong lòng cùng với ham muốn giết chết Tô Hạo tới tột cùng đều được ngưng tụ vào trong huyết luân, dùng giết chóc làm vật dẫn, tiến hành ghép lại kiếm huyết luân một lần nữa.
Hắn mãi mãi không bao giờ quên “Tô Hạo”, mười năm trước hắn bị tróc mất Đế cốt, mười năm sau lại bị phế huyết luân, tất cả đều là do người này.
Kiếm được ngưng tụ nên nhờ giết chóc làm vật dẫn tỏa ra sát ý cực kỳ đáng sợ bên trong huyết luân, tựa như vô số oan hồn đến từ địa ngục, oan hồn ra sức thôn phệ vạn dặm tầng mây.
Huyết luân được tái tạo lại, Tô Minh quay trở lại Trúc Cơ, Hỗn Độn thể nổi lên trong cơ thể.
Khí tức Hỗn Độn lồng lộng bao phủ khắp cơ thể Tô Minh trong nháy mắt. Sau lưng hắn ngưng tụ ra một cái bóng của cơ thể cao tới vạn trượng, tỏa ra quầng sáng màu xám đen rộng vạn trượng, lan ra khắp không gian bên trong tháp.
“Huyết luân tụ, Trúc Cơ ngưng.”
Ầm ầm!
Khí tức Hỗn Độn lồng lộng mênh mang được Hỗn Độn thể cao vạn trượng bao trùm, huyết luân thôn phệ linh lực, tu vi đã mất trở lại Trúc Cơ trong nháy mắt, không hề gặp phải bất kỳ khó khăn nào.
Trong đầu Tô Minh đã dung nhập Hỗn Độn Thôn Phệ quyết nên đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, lập tức vận chuyển dựa theo Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, cả người giống như một vòng xoáy, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
Khí tức Thôn Phệ khắp bốn phương tám hướng bị vòng xoáy này của Tô Minh hút vào trong, từng cổ khí tức Thôn Phệ liên tục tràn vào cơ thể, hình thành một vòng xoáy tròn liên tục tuần hoàn bên trong đan điền.
Cùng với tốc độ thôn phệ mỗi lúc một nhanh, trên đỉnh đầu Tô Minh, bên trên huyết luân Sát Lục kiếm lại một lần nữa ngưng tụ ra một huyết luân hình tròn khác, bên trong huyết luân này là một vòng xoáy sương đen, chính là huyết luân Thôn Phệ vừa rồi Tháp Linh đã nói tới.
Huyết luân Thôn Phệ trong vòng xoáy sương đen dần dần hình thành nên một hố đen tỏa ra khí tức Thôn Phệ khiến người ta sợ hãi. Đẳng cấp của nó rõ ràng áp đảo huyết luân Sát Lục kiếm.
Huyết luân song sinh, một là huyết luân Sát Lục kiếm, một là huyết luân Thôn Phệ.
Tô Minh chưa từng ngờ tới sẽ có một ngày mình có được hai huyết luân.
Khi Tô Minh đang định dừng lại thì đột nhiên phát hiện ra huyết mạch trong cơ thể mình hình như xuất hiện vết rách.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ huyết mạch của hắn bị một sức mạnh thần bí nào đó phong ấn sao?
Sao lại như vậy được, ai lại vô duyên vô cớ phong ấn huyết mạch của hắn chứ? Có điều, hắn cảm nhận huyết mạch trong cơ thể thì đúng thật là có một sức mạnh nào đó đang phong ấn nó nhưng do vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết nên phong ấn bắt đầu nứt vỡ.
Sau khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, lớp phong ấn xuất hiện vết nứt thứ hai, thứ ba. Vô số vết nứt lan rộng khắp mọi nơi, tựa như một chiếc mạng nhện khổng lồ.
Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cực kỳ bá đạo, điên cuồng vận chuyển khắp toàn thân, rốt cuộc phong ấn không thể giam giữ nổi nữa, vỡ vụn toàn bộ. Huyết mạch bị phong ấn thoát ra ngoài như một chú ngựa hoang mặc sức rong ruổi trên vạn dặm chiến trường.
Một tiếng rồng gầm.
Một tiếng voi rống.
Chúng đồng thời gào thét xông ra khỏi huyết mạch.
Rồng gầm voi rống.
Huyết mạch như nồi nước bị đun sôi, điên cuồng sôi trào.
Hắn chợt mở bừng hai mắt, chứng kiến huyết mạch mà hắn cũng không áp chế nổi tuôn ra ảo ảnh chín con rồng thần và chín con voi lớn trong tư thế ngửa mặt lên trời gầm rống trên đỉnh đầu mình.
“Chúc mừng chủ nhân có được huyết mạch Long Tượng, có thể ngưng tụ huyết luân thứ ba.”
Dù Tô Minh đã đoán ra được một chút manh mối nhưng nghe tháp linh nói vậy, hắn vẫn không khỏi kinh ngạc ra mặt.
Huyết luân tam sinh?
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, tin rằng sau này cũng không có ai như vậy.
Tìm khắp đại lục Thiên Hoang cũng không có ai có thể có ba huyết luân cùng một lúc.
Ngay cả Tô Minh cũng sững sờ, đến tận lúc này hắn vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là ai đã phong ấn huyết mạch của hắn, khiến hắn không thể ngưng tụ được huyết luân Long Tượng.
Huyết mạch không bị áp chế nữa.
Từng tiếng rồng gầm, voi rống kéo theo huyết mạch điên cuồng cuộn trào. Trên đỉnh đầu của Tô Minh lại một lần nữa ngưng tụ nên huyết luân thứ ba.
Trong huyết luân này xuất hiện ảo ảnh rồng và voi. Ba huyết luân này xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề, khí tức huyết luân bao trùm khắp toàn thân.
Trước đây, Tô Minh đã đột phá lên tới cảnh giới Trúc Cơ cấp ba nhưng vì huyết luân vỡ vụn nên tu vi lại hạ xuống cảnh giới Tiên Thiên.
Bây giờ, nhờ tái tạo lại được huyết luân, hắn lại quay trở về Trúc Cơ. Hơn nữa, nhờ có ba huyết luân chồng lên nhau nên tu vi vốn đã đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Cảnh giới Trúc Cơ cấp một!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp hai!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp ba!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp bốn!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp năm!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp sáu!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp bảy!
So với tu vi trước đây thì còn cao hơn ba cấp, đúng là nhờ họa mà được phúc. Tô Minh không khỏi lấy làm vui mừng.
“Chúc mừng chủ nhân có được ba huyết luân.”
Tô Minh đứng dậy, nhận ra thương thế trong người đã hoàn toàn bình phục, cảm giác có được ba huyết luân thật sung sướng. Với lợi thế áp đảo về huyết luân, hắn cực kỳ tự tin mình là người mạnh nhất ở cảnh giới Trúc Cơ, cho dù có phải đối mặt với cảnh giới Hư Đan cấp thấp, hắn cũng vẫn có thể đánh một trận.
Cảnh giới Kim Đan được chia làm ba cảnh giới nhỏ hơn, lần lượt là cảnh giới Hư Đan, cảnh giới Thực Đan và cảnh giới Kim Đan.
Tô Hạo chính là cảnh giới Thực Đan đỉnh phong.
“Chủ nhân, ta tặng cho ngài một món quà gặp mặt.”
Trong tay tháp linh xuất hiện một chiếc bút lông, nó đưa cây bút này cho hắn.
Hắn nhận lấy, thấy trên cán bút có khắc hai chữ “Táng Kiếp”. Không đợi Tô Minh mở miệng, Tháp Linh đã nói luôn: “Chủ nhân, cây bút này tên là bút Táng Kiếp, một khi thi triển nó, có thể hình thành nên lực Kiếp Cấm trong một phạm vi không gian đặc biệt.”
“Có hạn chế gì không?”
“Cảnh giới không được chênh lệch quá lớn, hơn nữa, mỗi lần sử dụng bút Táng Kiếp, linh hồn sẽ bị tổn hại rất nhiều.”
“Ta hiểu rồi.”
Tháp Linh nói tiếp: “Chủ nhân, trong tháp Hỗn Độn Thôn Phệ có rất nhiều võ học và bảo vật, nếu như chủ nhân muốn có được chúng thì phải không ngừng lớn mạnh, ta sẽ căn cứ vào tình hình để thưởng cho chủ nhân.”
“Được.”
Hắn xoay người đi, hai nắm đấm siết chặt lại, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy thù hận, khí tức giết chóc phóng ra từ người Tô Minh như vô vàn hung thú Hoang Cổ ngửa mặt lên trời gào thét, đòi cắn nuốt cả bầu trời xanh.
“Tô Hạo, ta sẽ tới Tô tộc của ngươi, mối hận đoạt cốt, mối thù phế luân, ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.”
Tô tộc là một trong những thế lực hàng đầu của Đông Hoang, ngay cả Bàn Đỉnh hoàng triều cũng chỉ là con sâu cái kiến đối với Tô tộc thôi.
Hiện tại, điều hắn cần nhất là thời gian. Với trạng thái của hắn bây giờ, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn trước hàng mấy chục lần, tin rằng ngày báo thù sẽ không còn xa nữa.
Trong đầu hắn vang vọng thanh âm mơ hồ xa xăm.
“Đại đạo của Hỗn Độn là cướp đoạt tạo hóa của trời đất, cai quản luân hồi thời gian, chỉ những ai xem trộm được đại đạo của Hỗn Độn mới có thể bất tử bất diệt. Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cắn nuốt vạn vật trong Hỗn Độn, nuốt chửng từng chút một, từng bước nghịch thiên, lên tới đỉnh của đại đạo Hỗn Độn.”
Ong! .
||||| Truyện đề cử: |||||
Tiếng chuông vang vọng khắp trong đầu.
Tô Minh run rẩy dữ dội, nét mặt lộ rõ cảm giác đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.
Huyết luân vốn đã vỡ vụn lại bắt đầu từ từ ngưng tụ trở lại trên đỉnh đầu hắn, tạo thành một hình tròn đỏ tươi như máu.
Cả Tô tộc, hễ là người có huyết mạch của Tô tộc thì huyết luân luôn luôn là kiếm.
Tô Minh cũng không phải ngoại lệ.
Trong huyết luân xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn lơ lửng những mảnh kiếm vỡ đang được gắn liền lại. Sát ý mà Tô Minh không dằn nổi trong lòng cùng với ham muốn giết chết Tô Hạo tới tột cùng đều được ngưng tụ vào trong huyết luân, dùng giết chóc làm vật dẫn, tiến hành ghép lại kiếm huyết luân một lần nữa.
Hắn mãi mãi không bao giờ quên “Tô Hạo”, mười năm trước hắn bị tróc mất Đế cốt, mười năm sau lại bị phế huyết luân, tất cả đều là do người này.
Kiếm được ngưng tụ nên nhờ giết chóc làm vật dẫn tỏa ra sát ý cực kỳ đáng sợ bên trong huyết luân, tựa như vô số oan hồn đến từ địa ngục, oan hồn ra sức thôn phệ vạn dặm tầng mây.
Huyết luân được tái tạo lại, Tô Minh quay trở lại Trúc Cơ, Hỗn Độn thể nổi lên trong cơ thể.
Khí tức Hỗn Độn lồng lộng bao phủ khắp cơ thể Tô Minh trong nháy mắt. Sau lưng hắn ngưng tụ ra một cái bóng của cơ thể cao tới vạn trượng, tỏa ra quầng sáng màu xám đen rộng vạn trượng, lan ra khắp không gian bên trong tháp.
“Huyết luân tụ, Trúc Cơ ngưng.”
Ầm ầm!
Khí tức Hỗn Độn lồng lộng mênh mang được Hỗn Độn thể cao vạn trượng bao trùm, huyết luân thôn phệ linh lực, tu vi đã mất trở lại Trúc Cơ trong nháy mắt, không hề gặp phải bất kỳ khó khăn nào.
Trong đầu Tô Minh đã dung nhập Hỗn Độn Thôn Phệ quyết nên đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, lập tức vận chuyển dựa theo Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, cả người giống như một vòng xoáy, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
Khí tức Thôn Phệ khắp bốn phương tám hướng bị vòng xoáy này của Tô Minh hút vào trong, từng cổ khí tức Thôn Phệ liên tục tràn vào cơ thể, hình thành một vòng xoáy tròn liên tục tuần hoàn bên trong đan điền.
Cùng với tốc độ thôn phệ mỗi lúc một nhanh, trên đỉnh đầu Tô Minh, bên trên huyết luân Sát Lục kiếm lại một lần nữa ngưng tụ ra một huyết luân hình tròn khác, bên trong huyết luân này là một vòng xoáy sương đen, chính là huyết luân Thôn Phệ vừa rồi Tháp Linh đã nói tới.
Huyết luân Thôn Phệ trong vòng xoáy sương đen dần dần hình thành nên một hố đen tỏa ra khí tức Thôn Phệ khiến người ta sợ hãi. Đẳng cấp của nó rõ ràng áp đảo huyết luân Sát Lục kiếm.
Huyết luân song sinh, một là huyết luân Sát Lục kiếm, một là huyết luân Thôn Phệ.
Tô Minh chưa từng ngờ tới sẽ có một ngày mình có được hai huyết luân.
Khi Tô Minh đang định dừng lại thì đột nhiên phát hiện ra huyết mạch trong cơ thể mình hình như xuất hiện vết rách.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ huyết mạch của hắn bị một sức mạnh thần bí nào đó phong ấn sao?
Sao lại như vậy được, ai lại vô duyên vô cớ phong ấn huyết mạch của hắn chứ? Có điều, hắn cảm nhận huyết mạch trong cơ thể thì đúng thật là có một sức mạnh nào đó đang phong ấn nó nhưng do vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết nên phong ấn bắt đầu nứt vỡ.
Sau khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, lớp phong ấn xuất hiện vết nứt thứ hai, thứ ba. Vô số vết nứt lan rộng khắp mọi nơi, tựa như một chiếc mạng nhện khổng lồ.
Hỗn Độn Thôn Phệ quyết cực kỳ bá đạo, điên cuồng vận chuyển khắp toàn thân, rốt cuộc phong ấn không thể giam giữ nổi nữa, vỡ vụn toàn bộ. Huyết mạch bị phong ấn thoát ra ngoài như một chú ngựa hoang mặc sức rong ruổi trên vạn dặm chiến trường.
Một tiếng rồng gầm.
Một tiếng voi rống.
Chúng đồng thời gào thét xông ra khỏi huyết mạch.
Rồng gầm voi rống.
Huyết mạch như nồi nước bị đun sôi, điên cuồng sôi trào.
Hắn chợt mở bừng hai mắt, chứng kiến huyết mạch mà hắn cũng không áp chế nổi tuôn ra ảo ảnh chín con rồng thần và chín con voi lớn trong tư thế ngửa mặt lên trời gầm rống trên đỉnh đầu mình.
“Chúc mừng chủ nhân có được huyết mạch Long Tượng, có thể ngưng tụ huyết luân thứ ba.”
Dù Tô Minh đã đoán ra được một chút manh mối nhưng nghe tháp linh nói vậy, hắn vẫn không khỏi kinh ngạc ra mặt.
Huyết luân tam sinh?
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, tin rằng sau này cũng không có ai như vậy.
Tìm khắp đại lục Thiên Hoang cũng không có ai có thể có ba huyết luân cùng một lúc.
Ngay cả Tô Minh cũng sững sờ, đến tận lúc này hắn vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là ai đã phong ấn huyết mạch của hắn, khiến hắn không thể ngưng tụ được huyết luân Long Tượng.
Huyết mạch không bị áp chế nữa.
Từng tiếng rồng gầm, voi rống kéo theo huyết mạch điên cuồng cuộn trào. Trên đỉnh đầu của Tô Minh lại một lần nữa ngưng tụ nên huyết luân thứ ba.
Trong huyết luân này xuất hiện ảo ảnh rồng và voi. Ba huyết luân này xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề, khí tức huyết luân bao trùm khắp toàn thân.
Trước đây, Tô Minh đã đột phá lên tới cảnh giới Trúc Cơ cấp ba nhưng vì huyết luân vỡ vụn nên tu vi lại hạ xuống cảnh giới Tiên Thiên.
Bây giờ, nhờ tái tạo lại được huyết luân, hắn lại quay trở về Trúc Cơ. Hơn nữa, nhờ có ba huyết luân chồng lên nhau nên tu vi vốn đã đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Cảnh giới Trúc Cơ cấp một!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp hai!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp ba!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp bốn!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp năm!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp sáu!
Cảnh giới Trúc Cơ cấp bảy!
So với tu vi trước đây thì còn cao hơn ba cấp, đúng là nhờ họa mà được phúc. Tô Minh không khỏi lấy làm vui mừng.
“Chúc mừng chủ nhân có được ba huyết luân.”
Tô Minh đứng dậy, nhận ra thương thế trong người đã hoàn toàn bình phục, cảm giác có được ba huyết luân thật sung sướng. Với lợi thế áp đảo về huyết luân, hắn cực kỳ tự tin mình là người mạnh nhất ở cảnh giới Trúc Cơ, cho dù có phải đối mặt với cảnh giới Hư Đan cấp thấp, hắn cũng vẫn có thể đánh một trận.
Cảnh giới Kim Đan được chia làm ba cảnh giới nhỏ hơn, lần lượt là cảnh giới Hư Đan, cảnh giới Thực Đan và cảnh giới Kim Đan.
Tô Hạo chính là cảnh giới Thực Đan đỉnh phong.
“Chủ nhân, ta tặng cho ngài một món quà gặp mặt.”
Trong tay tháp linh xuất hiện một chiếc bút lông, nó đưa cây bút này cho hắn.
Hắn nhận lấy, thấy trên cán bút có khắc hai chữ “Táng Kiếp”. Không đợi Tô Minh mở miệng, Tháp Linh đã nói luôn: “Chủ nhân, cây bút này tên là bút Táng Kiếp, một khi thi triển nó, có thể hình thành nên lực Kiếp Cấm trong một phạm vi không gian đặc biệt.”
“Có hạn chế gì không?”
“Cảnh giới không được chênh lệch quá lớn, hơn nữa, mỗi lần sử dụng bút Táng Kiếp, linh hồn sẽ bị tổn hại rất nhiều.”
“Ta hiểu rồi.”
Tháp Linh nói tiếp: “Chủ nhân, trong tháp Hỗn Độn Thôn Phệ có rất nhiều võ học và bảo vật, nếu như chủ nhân muốn có được chúng thì phải không ngừng lớn mạnh, ta sẽ căn cứ vào tình hình để thưởng cho chủ nhân.”
“Được.”
Hắn xoay người đi, hai nắm đấm siết chặt lại, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy thù hận, khí tức giết chóc phóng ra từ người Tô Minh như vô vàn hung thú Hoang Cổ ngửa mặt lên trời gào thét, đòi cắn nuốt cả bầu trời xanh.
“Tô Hạo, ta sẽ tới Tô tộc của ngươi, mối hận đoạt cốt, mối thù phế luân, ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.”
Tô tộc là một trong những thế lực hàng đầu của Đông Hoang, ngay cả Bàn Đỉnh hoàng triều cũng chỉ là con sâu cái kiến đối với Tô tộc thôi.
Hiện tại, điều hắn cần nhất là thời gian. Với trạng thái của hắn bây giờ, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn trước hàng mấy chục lần, tin rằng ngày báo thù sẽ không còn xa nữa.