Chương 17: Tổ Phượng Niết Bàn quyết
Xì xì!
Máu tươi phun ra, thân thể Tô Minh bắt đầu loạng choạng sắp ngã. Hắn đã không còn sức lực để tiếp tục bắn ra mũi tên thứ tư, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ bắn ra mũi tên thứ tư để giết chết thứ gọi là Thành chủ.
Những kẻ đáng chết đều đã bị giết, mọi chuyện không thể thập toàn thập mỹ được.
Cho dù trong lòng có chút mất mát nhưng hắn cũng không hề dừng lại. Bởi vì Tô Minh hiểu rõ, cho dù bản thân có liều mạng thì cũng không thể tiếp tục sử dụng cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt.
Cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt trong tay hắn lập tức biến mất.
Tô Minh choáng váng đầu óc, nghiến răng kiên trì.
Ngay khi hắn sử dụng cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt bắn liên tiếp ba mũi tên, thì đã bị một luồng khí tà ác lặng lẽ xâm chiếm vào tâm trí.
Sự im lặng chết chóc!
Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả đều ngơ ngác.
Ai cũng chưa từng nghĩ tới.
Một người ở cảnh giới Trúc Cơ, chỉ với một cây cung và ba mũi tên, đẽ giết chết bốn người ở cảnh giới Thực Đan, hai người ở cảnh giới Kim Đan, bao gồm Đổng Chương và Hạ Lê Nhan.
Trong ánh mắt của Tề Thương đầy tham lam, nhìn chằm chằm vào cung tên đã biến mất một cách trắng trợn.
Còn về Hạ gia và Đổng gia thì đều đã chết, cũng không có chút nào liên quan gì đến hắn ta, suy cho cùng thành Thiên Cốt có rất nhiều gia tộc, mất đi hai gia tộc cũng có thể giúp gia tộc mới lên nắm quyền
Nhưng.
Cung tên trong tay người ngày rõ ràng là một bảo bối có thể bù đắp chênh lệch của cảnh giới. Tề Thương có thể nhìn ra được thanh niên này đã sức cùng lực tận, cũng không thể nào bắn ra mũi tên thứ tư.
Nếu như có một chút cơ hội thôi thì hắn ta tin thanh niên này sẽ không một chút do dự mà bắn mũi tên thứ tư ra.
Trong lòng Tề Thương cũng có chút sợ hãi nghĩ lại, may mà người này không bắn hắn trước, nếu không thì hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Cơ hội đến rồi.
Nhìn thanh niên đó đang loạng choạng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Tề Thương cũng không ngần ngại nữa mà trực tiếp bước nhanh về phía chàng thanh niên đó, vẻ mặt tràn đầy sự tham lam.
Có rất nhiều võ giả vây xem cũng có vẻ mặt tham lam như vậy, nhưng không dám ra tay cướp đoạt.
Trừ khi là có thể áp chế Tề Thương.
Chỉ còn cách cổng thành một bước, nhưng Tô Minh cũng không kiên trì được nữa, trong tâm trí truyền đến một sự yếu ớt đến không cưỡng nổi, thân thể hắn ngã xuống đất.
Dù vậy, mọi người vẫn nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, dù sao đối với võ giả ở cảnh giới Trúc Cơ mà nói thì có thể làm được tất cả những điều này đã là quá xuất sắc rồi.
Nhìn chàng thanh nhiên ngã xuống, ánh mắt Tề Thương lập tức sáng lên. Ngay khi hắn cách chàng thanh nhiên khoảng một mét, lúc hắn ta định giết chết chàng thanh niên và cướp lấy cung tên.
Thì một bóng người lập tức xuất hiện, dung mạo tuyệt mỹ khiến mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.
Tề Thương còn chưa kịp phản ứng, một sức mạnh lạnh buốt đến bá dạo đã bao trùm lấy hắn ta, cả người hắn ta bị cưỡng chế giam cầm.
Một tiếng nổ vang lên, thân thể của Tề Thương bất ngờ bị nổ tung, hóa thành sương máu mù mịt, khiến vẻ mặt của mọi người đều sợ hãi. Ai cũng không nghĩ đến, đường đường là Thành chủ Tề Dương của cảnh giới Kim Đan cũng không chống lại được một chiêu của nàng.
Tan biến rồi sao?
Nhìn người phụ nữ trong chốc lát đã biến mất không thấy đâu, bao gồm cả chàng thanh niên đang bất tỉnh, giống như một giấc mơ.
“Thành Thiên Cốt phải đổi đời rồi.”
“Nói nhảm, Thành chủ biến mất, Hạ gia và Đổng gia cũng bị thiệt hại nghiêm trọng, gia tộc khác chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
“Vậy chúng ta nên ở hay đi?”
“Tất nhiên là phải ở lại rồi, để xem chúng ta có thể chiếm được món hời nào không chứ.”
Dưới hoàng hôn.
Trong sơn động tối tăm, nhìn chàng thanh niên đang bất tỉnh, Lạc Uyển Hinh cau mày thật chặt. Vốn dĩ nàng đã rời đi rồi, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy có chút e ngại, cuối cùng cũng lựa chọn quay lại nhìn xem.
Nàng chưa từng đặt bất kỳ người đàn ông nào trong mắt, chuyện xảy ra lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nàng vốn muốn có được Thần Ma Võ Học trên Thạch Bích, nhưng không nghĩ đến Thạch Bích lại bá đạo như vậy, ngay cả sự tồn tại đỉnh cao như nàng cũng không thể chống lại sự ăn mòn của Thạch Bích.
Tuy Tô Minh chiếm ưu thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn bị động.
Tổ Phượng Niết Bàn quyết đang di chuyển không ngừng trong cơ thể, hơi thở Phượng Hoàng Niết Bàn không ngừng tràn vào trong cơ thể Tô Minh, trong tay xuất hiện một viên đan dược màu vàng đỏ, nàng nhẹ nhàng đưa vào trong miệng Tô Minh.
Trong lòng nàng cảm thấy chuyện này rất bối rối.
Lần đầu tiên của nàng đã giao cho Tô Minh rồi, nếu nói không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là nói dối. Nhưng bảo nàng lựa chọn chấp nhận Tô Minh ở hiện tại thì việc này chắc là không có khả năng.
Một giờ sau.
Lạc Uyển Hinh bước đến cửa động, hai tay kết ấn, bố trí một trận pháp ẩn nấp đơn giản.
Thở dài một tiếng, nàng không tiếp tục ở lại nữa, lần này nàng thật sự lựa chọn rời đi.
Thời gian trôi qua.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh chầm chậm mở đôi mắt nặng trĩu, trong thân thể truyền đến một trận đau nhức và cảm thấy yếu ớt. Giống như lục phủ ngũ tạng bị cán qua, đặc biệt là linh hồn trong đầu, có cảm giác như bị xé toạc đi.
Hắn miễng cưỡng bò dậy từ mặt đất, Tô Minh cảm nhận được trong cơ thể mình có một sức mạnh cường đại, đang tràn ngập trong từng bộ phận trên cơ thể, giống như vẫn còn ít đan dược bị sót lại.
“Lạc Uyển Hinh?”
Trong lúc bất tỉnh, hắn mơ hồ nhìn thấy trước mắt một tàn ảnh tập hợp ở trước mặt. Trực giác mách bảo hắn, sợ rằng người cứu hắn thoát khỏi thành Thiên Cốt là Lạc Uyển Hinh.
Hắn lắc đầu bất lực, lúc này Tô Minh đột nhiên cảm nhận được trong tâm trí mình xuất hiện một loạt thủ pháp.
“Tổ Phượng Niết Bàn quyết?”
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là Lạc Uyển Hinh. Hắn hít thở một hơi thật sâu, Tô Minh cũng hiểu rõ, bây giờ hắn chắc chắn không có tư cách gì theo đuổi Lạc Uyển Hinh nữa. Hắn hoàn toàn có thể đoán được, thân phận của Lạc Uyển Hinh chắc chắn không đơn giản.
Không thể bỏ cuộc được.
Lạc Uyển Hinh là người phụ nữ đầu tiên của hắn, sau này hắn nhất định sẽ đến Tổ Phượng Cung tìm Lạc Uyển Hinh, nói cho cả thế giới biết rằng Lạc Uyển Hinh là người phụ nữ của hắn.
Còn về Tổ Phượng Niết Bàn quyết mà Lạc Uyển Hinh để lại cho hắn, việc này không đơn giản, nó lại có thể khiến sức mạnh tuần hoàn không ngừng, đồng thời có thể tu luyện đến trình độ cao nhất, có năng lực niết bàn trùng sinh.
Ngay lập tức hắn ngồi xếp bằng, trong cơ thể hắn dựa theo quỹ đạo chuyển động của Tổ Phượng Niết Bàn quyết, bắt đầu lưu thông khắp cơ thể.
Chuyện xảy ra ở thành Thiên Cốt lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, hắn không có chủ động gây sự, chỉ là con hồ ly trắng lại cúi lạy con hồ ly tím trong lòng mình, nửa đường lại nhảy ra một con chó liếm, muốn dẫm lên hắn và la liếm người phụ nữ hắn đang theo đuổi.
Những người khác có lẽ sẽ sợ hãi, sẵn sàng chấp nhận sự sỉ nhục.
Mà hắn, cho dù là là chết trong trận chiến cũng không màng.
Nếu chuyện này lại xảy ra một lần, hắn cũng sẽ lựa chọn chiến đấu chứ tuyệt đối sẽ không lùi một bước.
Chỉ là Tô Minh không ngờ rằng cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị trấn áp hỗn độn trong cơ thể sẽ bá đạo như thế, hắn chỉ bắn ra ba mũi tên mà thôi, linh hồn suýt chút nữa bị phản phệ đến nghiêm trọng như thế, nếu như Lạc Uyển Linh không ứng cứu kịp thời, thì bây giờ hắn biến thành hình dạng gì thì thực sự là một ẩn số.
Nhưng vận số của hắn cũng tính là khá tốt, cuối cùng hắn cũng sống sót.
Xem ra sau này nếu như cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị cấm sử dụng, trừ khi tu vi của bản thân đạt đến trình độ nhất định, nếu không thì ai biết liệu lần sau mình có gặp may mắn nữa không.
Trải qua cả một đêm tu luyện và hồi phục, đợi đến ngày thứ hai, khi ánh sáng sớm mai bao phủ toàn bộ thế giới, Tô Minh rốt cuộc cũng ổn định lại tình trạng vết thương và có thể cử động lại.
Lạc Uyển Hinh không trở lại nữa, xem ra nàng đã sớm rời đi rồi.
Khi đến cửa hang, hắn cảm nhận được một tấm chắn không khí vô hình, hắn biết rõ đây là trận pháp bao bọc sơn động để tránh bị người khác phát hiện.
Máu tươi phun ra, thân thể Tô Minh bắt đầu loạng choạng sắp ngã. Hắn đã không còn sức lực để tiếp tục bắn ra mũi tên thứ tư, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ bắn ra mũi tên thứ tư để giết chết thứ gọi là Thành chủ.
Những kẻ đáng chết đều đã bị giết, mọi chuyện không thể thập toàn thập mỹ được.
Cho dù trong lòng có chút mất mát nhưng hắn cũng không hề dừng lại. Bởi vì Tô Minh hiểu rõ, cho dù bản thân có liều mạng thì cũng không thể tiếp tục sử dụng cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt.
Cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt trong tay hắn lập tức biến mất.
Tô Minh choáng váng đầu óc, nghiến răng kiên trì.
Ngay khi hắn sử dụng cung tên Thí Thần Tuyệt Cốt bắn liên tiếp ba mũi tên, thì đã bị một luồng khí tà ác lặng lẽ xâm chiếm vào tâm trí.
Sự im lặng chết chóc!
Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả đều ngơ ngác.
Ai cũng chưa từng nghĩ tới.
Một người ở cảnh giới Trúc Cơ, chỉ với một cây cung và ba mũi tên, đẽ giết chết bốn người ở cảnh giới Thực Đan, hai người ở cảnh giới Kim Đan, bao gồm Đổng Chương và Hạ Lê Nhan.
Trong ánh mắt của Tề Thương đầy tham lam, nhìn chằm chằm vào cung tên đã biến mất một cách trắng trợn.
Còn về Hạ gia và Đổng gia thì đều đã chết, cũng không có chút nào liên quan gì đến hắn ta, suy cho cùng thành Thiên Cốt có rất nhiều gia tộc, mất đi hai gia tộc cũng có thể giúp gia tộc mới lên nắm quyền
Nhưng.
Cung tên trong tay người ngày rõ ràng là một bảo bối có thể bù đắp chênh lệch của cảnh giới. Tề Thương có thể nhìn ra được thanh niên này đã sức cùng lực tận, cũng không thể nào bắn ra mũi tên thứ tư.
Nếu như có một chút cơ hội thôi thì hắn ta tin thanh niên này sẽ không một chút do dự mà bắn mũi tên thứ tư ra.
Trong lòng Tề Thương cũng có chút sợ hãi nghĩ lại, may mà người này không bắn hắn trước, nếu không thì hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Cơ hội đến rồi.
Nhìn thanh niên đó đang loạng choạng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Tề Thương cũng không ngần ngại nữa mà trực tiếp bước nhanh về phía chàng thanh niên đó, vẻ mặt tràn đầy sự tham lam.
Có rất nhiều võ giả vây xem cũng có vẻ mặt tham lam như vậy, nhưng không dám ra tay cướp đoạt.
Trừ khi là có thể áp chế Tề Thương.
Chỉ còn cách cổng thành một bước, nhưng Tô Minh cũng không kiên trì được nữa, trong tâm trí truyền đến một sự yếu ớt đến không cưỡng nổi, thân thể hắn ngã xuống đất.
Dù vậy, mọi người vẫn nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, dù sao đối với võ giả ở cảnh giới Trúc Cơ mà nói thì có thể làm được tất cả những điều này đã là quá xuất sắc rồi.
Nhìn chàng thanh nhiên ngã xuống, ánh mắt Tề Thương lập tức sáng lên. Ngay khi hắn cách chàng thanh nhiên khoảng một mét, lúc hắn ta định giết chết chàng thanh niên và cướp lấy cung tên.
Thì một bóng người lập tức xuất hiện, dung mạo tuyệt mỹ khiến mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.
Tề Thương còn chưa kịp phản ứng, một sức mạnh lạnh buốt đến bá dạo đã bao trùm lấy hắn ta, cả người hắn ta bị cưỡng chế giam cầm.
Một tiếng nổ vang lên, thân thể của Tề Thương bất ngờ bị nổ tung, hóa thành sương máu mù mịt, khiến vẻ mặt của mọi người đều sợ hãi. Ai cũng không nghĩ đến, đường đường là Thành chủ Tề Dương của cảnh giới Kim Đan cũng không chống lại được một chiêu của nàng.
Tan biến rồi sao?
Nhìn người phụ nữ trong chốc lát đã biến mất không thấy đâu, bao gồm cả chàng thanh niên đang bất tỉnh, giống như một giấc mơ.
“Thành Thiên Cốt phải đổi đời rồi.”
“Nói nhảm, Thành chủ biến mất, Hạ gia và Đổng gia cũng bị thiệt hại nghiêm trọng, gia tộc khác chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
“Vậy chúng ta nên ở hay đi?”
“Tất nhiên là phải ở lại rồi, để xem chúng ta có thể chiếm được món hời nào không chứ.”
Dưới hoàng hôn.
Trong sơn động tối tăm, nhìn chàng thanh niên đang bất tỉnh, Lạc Uyển Hinh cau mày thật chặt. Vốn dĩ nàng đã rời đi rồi, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy có chút e ngại, cuối cùng cũng lựa chọn quay lại nhìn xem.
Nàng chưa từng đặt bất kỳ người đàn ông nào trong mắt, chuyện xảy ra lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nàng vốn muốn có được Thần Ma Võ Học trên Thạch Bích, nhưng không nghĩ đến Thạch Bích lại bá đạo như vậy, ngay cả sự tồn tại đỉnh cao như nàng cũng không thể chống lại sự ăn mòn của Thạch Bích.
Tuy Tô Minh chiếm ưu thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn bị động.
Tổ Phượng Niết Bàn quyết đang di chuyển không ngừng trong cơ thể, hơi thở Phượng Hoàng Niết Bàn không ngừng tràn vào trong cơ thể Tô Minh, trong tay xuất hiện một viên đan dược màu vàng đỏ, nàng nhẹ nhàng đưa vào trong miệng Tô Minh.
Trong lòng nàng cảm thấy chuyện này rất bối rối.
Lần đầu tiên của nàng đã giao cho Tô Minh rồi, nếu nói không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là nói dối. Nhưng bảo nàng lựa chọn chấp nhận Tô Minh ở hiện tại thì việc này chắc là không có khả năng.
Một giờ sau.
Lạc Uyển Hinh bước đến cửa động, hai tay kết ấn, bố trí một trận pháp ẩn nấp đơn giản.
Thở dài một tiếng, nàng không tiếp tục ở lại nữa, lần này nàng thật sự lựa chọn rời đi.
Thời gian trôi qua.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh chầm chậm mở đôi mắt nặng trĩu, trong thân thể truyền đến một trận đau nhức và cảm thấy yếu ớt. Giống như lục phủ ngũ tạng bị cán qua, đặc biệt là linh hồn trong đầu, có cảm giác như bị xé toạc đi.
Hắn miễng cưỡng bò dậy từ mặt đất, Tô Minh cảm nhận được trong cơ thể mình có một sức mạnh cường đại, đang tràn ngập trong từng bộ phận trên cơ thể, giống như vẫn còn ít đan dược bị sót lại.
“Lạc Uyển Hinh?”
Trong lúc bất tỉnh, hắn mơ hồ nhìn thấy trước mắt một tàn ảnh tập hợp ở trước mặt. Trực giác mách bảo hắn, sợ rằng người cứu hắn thoát khỏi thành Thiên Cốt là Lạc Uyển Hinh.
Hắn lắc đầu bất lực, lúc này Tô Minh đột nhiên cảm nhận được trong tâm trí mình xuất hiện một loạt thủ pháp.
“Tổ Phượng Niết Bàn quyết?”
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là Lạc Uyển Hinh. Hắn hít thở một hơi thật sâu, Tô Minh cũng hiểu rõ, bây giờ hắn chắc chắn không có tư cách gì theo đuổi Lạc Uyển Hinh nữa. Hắn hoàn toàn có thể đoán được, thân phận của Lạc Uyển Hinh chắc chắn không đơn giản.
Không thể bỏ cuộc được.
Lạc Uyển Hinh là người phụ nữ đầu tiên của hắn, sau này hắn nhất định sẽ đến Tổ Phượng Cung tìm Lạc Uyển Hinh, nói cho cả thế giới biết rằng Lạc Uyển Hinh là người phụ nữ của hắn.
Còn về Tổ Phượng Niết Bàn quyết mà Lạc Uyển Hinh để lại cho hắn, việc này không đơn giản, nó lại có thể khiến sức mạnh tuần hoàn không ngừng, đồng thời có thể tu luyện đến trình độ cao nhất, có năng lực niết bàn trùng sinh.
Ngay lập tức hắn ngồi xếp bằng, trong cơ thể hắn dựa theo quỹ đạo chuyển động của Tổ Phượng Niết Bàn quyết, bắt đầu lưu thông khắp cơ thể.
Chuyện xảy ra ở thành Thiên Cốt lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, hắn không có chủ động gây sự, chỉ là con hồ ly trắng lại cúi lạy con hồ ly tím trong lòng mình, nửa đường lại nhảy ra một con chó liếm, muốn dẫm lên hắn và la liếm người phụ nữ hắn đang theo đuổi.
Những người khác có lẽ sẽ sợ hãi, sẵn sàng chấp nhận sự sỉ nhục.
Mà hắn, cho dù là là chết trong trận chiến cũng không màng.
Nếu chuyện này lại xảy ra một lần, hắn cũng sẽ lựa chọn chiến đấu chứ tuyệt đối sẽ không lùi một bước.
Chỉ là Tô Minh không ngờ rằng cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị trấn áp hỗn độn trong cơ thể sẽ bá đạo như thế, hắn chỉ bắn ra ba mũi tên mà thôi, linh hồn suýt chút nữa bị phản phệ đến nghiêm trọng như thế, nếu như Lạc Uyển Linh không ứng cứu kịp thời, thì bây giờ hắn biến thành hình dạng gì thì thực sự là một ẩn số.
Nhưng vận số của hắn cũng tính là khá tốt, cuối cùng hắn cũng sống sót.
Xem ra sau này nếu như cung Thí Thần Tuyệt Cốt bị cấm sử dụng, trừ khi tu vi của bản thân đạt đến trình độ nhất định, nếu không thì ai biết liệu lần sau mình có gặp may mắn nữa không.
Trải qua cả một đêm tu luyện và hồi phục, đợi đến ngày thứ hai, khi ánh sáng sớm mai bao phủ toàn bộ thế giới, Tô Minh rốt cuộc cũng ổn định lại tình trạng vết thương và có thể cử động lại.
Lạc Uyển Hinh không trở lại nữa, xem ra nàng đã sớm rời đi rồi.
Khi đến cửa hang, hắn cảm nhận được một tấm chắn không khí vô hình, hắn biết rõ đây là trận pháp bao bọc sơn động để tránh bị người khác phát hiện.