Chương 66: Những Bông Hoa Ác (23)
Edit: cơm trắng chan cà phê【 Con mẹ nó cái quỷ gì đây, dính với người khác thì cũng thôi đi, vì sao mình lại dính với Tư Đồ Tình như thế này? 】【 Ân Tửu Tửu cô thật sự có tật xấu, ngoài tôi ra, chỗ này toàn là nam, cô dính một thể với đàn ông trưởng thành mới là bất tiện đó 】【 Phiền chết, vì sao cô ta có thể đọc được suy nghĩ của mình 】【 Tôi không hề muốn nghe, có bản lĩnh cô đừng nghĩ bất cứ chuyện gì nữa 】【 Làm sao mà tôi có thể khống chế chuyện đó được? 】【 Cô thật sự ồn muốn chết 】【 Cút đi, tôi có mở miệng nói chuyện không? 】【 Cô ở trong đầu tôi rất là ồn! 】...Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu không mở miệng nói một lời nhưng không biết vì sao, bọn họ lại có thể nghe thấy tiếng lòng của đối phương.Hai người cảm thấy thật phiền phức, không khí cũng vô cùng xấu hổ.Nhưng với trạng thái hiện tại, Ân Tửu Tửu lại có một phát hiện mới —— không biết Tư Đồ Tình tốt hay xấu, nhưng bây giờ cô nhận ra Tư Đồ Tình hình như không giết bạn cô thật.Miệng thì có thể nói dối, nhưng tâm trí thì khó lòng giấu giếm chuyện vừa mới nghĩ đến.【 Nếu như vậy... Thì... Con mẹ nó, mình phải xin lỗi hả? 】【 Hả? Cô ấy muốn xin lỗi? Không khí hình như càng lúc càng xấu hổ hơn rồi. Mình muốn tha thứ không? Cũng không phải không thể, nhưng không thể tha thứ nhanh quá... Mình cũng có sĩ diện mà, hơn nữa, xém chút nữa mình đã bị cô ấy giết hai lần rồi... 】【 Tư Đồ Tình, bây giờ người ồn ào là cô đúng không? 】【 Không phải cô nói chỉ số thông minh của cô không thấp sao? Có bản lĩnh thì phân tích hết mọi chuyện là như thế nào đi. 】【 Vậy cô cũng đừng có làm phiền tôi. Để tôi cẩn thận nghĩ lại 】Khoảng năm phút sau, hai cô gái ngừng đấu tranh trong đầu, cuối cùng cũng dùng có thể dùng một đôi chân đi về phía trước.Hít sâu mấy hơi, Tư Đồ Tình liên tục nghe thấy giọng của Ân Tửu Tửu bên cạnh ở trong đầu từ 【 gien 】đến 【 phục chế 】, cô nghe không hiểu, chỉ cố gắng không quan tâm đến.Đi thêm năm phút nữa, trong đầu Tư Đồ Tình chợt vang lên một câu kỳ quái ——【 meo, mình muốn ăn cá khô 】"Ân Tửu Tửu cô thật sự rất dị hợm đó!"Tư Đồ Tình bật thốt thành lời.Ân Tửu Tửu cũng trừng mắt liếc nhìn lại, phản bác: "Cô mới dị hợm! Đã là lúc nào rồi mà cô còn muốn ăn cá khô!?"Sửng sốt trong chốc lát, Tư Đồ Tình nhíu mày nói: "Tôi... đó không phải là suy nghĩ của tôi.. Tôi còn nghĩ là suy nghĩ trong đầu của cô kìa."Nghe vậy, ánh mắt hậm hực của Ân Tửu Tửu chợt trở nên phức tạp hơn.Hai người nhận ra điều gì, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.—— Bất tri bất giác, hai người họ lại cùng liên kết suy nghĩ với người thứ ba?—— Khoan đã, đối phương muốn ăn cá khô... Vậy thì không chắc là người.Có một cảm giác bất an, Ân Tửu Tửu dùng đèn pin soi chiếu lên bản thân và Tư Đồ Tình, lần này cả hai người đều nhìn thấy trên tay họ đã mọt ra một lớp lông, cùng lúc đó, móng tay cũng bắt đầu dài ra...Giống như một bộ phận trên người họ đã biến thành mèo.Đường hầm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức họ nghe thấy tiếng tim đập của mình, sự bất an ngày một tăng lên, sau khi đi đến trước một lúc, hai người quả nhiên bắt gặp một con mèo.Không thể dùng từ "mèo" để hình dung, nó lớn gấp mười lần một con mèo bình thường, trên lưng có một đôi cánh, tứ chi mọc vài nhánh cỏ xanh, bộ dạng vô cùng kỳ dị.Cách một tấm lưới nhìn con mèo to lớn, Tư Đồ Tình chợt nâng lục lạc, Ân Tửu Tửu cũng nhanh chóng lấy bầu rượu.Hai cô gái đề phòng cảnh giác, nhưng con mèo lại không có ý tấn công họ, ngược lại tò mò nhìn chằm chằm bọn họ qua tấm lưới, còn chớp chớp mắt.【 Ô? Có hai con người mới? Đã lâu rồi mình không thấy con người... 】【 Trên người họ có cá khô không? 】Trong đầu bỗng vang lên những âm thanh này, Ân Tửu tửu liền cảm thấy một cơn ớn lạnh dọc cổ, cái lạnh này khiến cô nhận ra bản thân dính liền với Tư Đồ Tình ngày một sâu hơn.—— Dù sao Tư Đồ Tình cũng là người, bây giờ cô còn có cùng suy nghĩ với một con mèo!"Không biết tên trưởng thị trấn Ryan đó làm ra thí nghiệm gì!"Ân Tửu Tửu trầm giọng nói: "Ngay từ đầu tôi cho rằng chúng ta sẽ có một mã gien khác giống loài. Nhưng sự tình lại không chỉ như vậy.""Mọi người, thực vật, động vật... giống như đang dung hợp với nhau. Nếu cuối cùng tất cả biến thành một thực thể thống nhất, tư tưởng của ai sẽ chiếm quyền chủ đạo? Chuyện này thật đáng sợ. Chúng ta phải mau chóng thoát khỏi đây!"Tư Đồ Tình nhíu mày, ngoài miệng không nói nhưng trong đầu vẫn nghĩ: 【 Cô ấy đang nói cái gì vậy? 】"Ha, ai là đồ ngu si nào?" Ân Tửu Tửu nghe thấy được tiếng lòng của đối phương, nhịn không được mà trào phúng lại, tiếp tục thấp giọng giải thích: "Thứ nhất, tìm được bí mật của Ryan; thứ hai, tìm đủ 24 điểm. Đây là nhiệm vụ mà hệ thống đã thông báo cho chúng ta.""Ngay từ đầu tôi đã có chút tò mò, nếu trong nhiệm vụ này có nơi có thể gia tăng điểm sinh tồn, có nơi có thể giảm điểm sinh tồn, vậy thì nhiệm vụ thứ hai là tìm đủ 24 điểm chẳng phải rất dễ làm hay sao? Bây giờ xem ra tôi đã sai rồi.""Vẫn còn nhiệm vụ thứ ba được ẩn giấu, cũng chính là hạn chế thời gian."Tư Đồ Tình hỏi: "Thời gian hạn chế là gì?"Ân Tửu Tửu nói: "Cô cứ nghĩ như thế này, cuối cùng, khi mọi người, thực vật, động vật đều dính lại với nhau, trở thành một con quái vật khổng lồ... Tôi đoán rằng nếu Ryan không làm bất cứ lá chắn nào, cứ để phóng xạ lan ra khắp tinh cầu thì trong tình huống cực đoan, các sinh vật khắp tinh cầu sẽ dung hợp làm một thực thể. Trong tình huống này ——"Tạm dừng một chút, Ân Tửu Tửu nói tiếp: "Thực vật không có tư tưởng, không cần quan tâm. Động vật có khả năng tư duy thấp, có lẽ cũng không cần quan tâm.""Nhưng có nhiều con người như vậy, mỗi người đều có một tư tưởng của riêng mình, đều có năng lực tư duy, đến lúc đó... Thực thể kia sẽ nghe lời ai?"Tư Đồ Tình bỗng nhận ra điều gì đó, giọng nói kinh ngạc đầy nặng nề: "Ngay từ đầu hệ thống có nói, bảy người chơi đến thị trấn Hoa Lệ là du khách. Nhưng thật ra chúng ta có thể trực tiếp cho rằng thân phận của chúng ta là bảy "bộ não".""Thân thể của chúng ta sẽ biến dị, sẽ dung hợp với hoàn cảnh, đến lúc đó, bộ não của chúng ta thậm chí có thể... chỉ huy động thực vật cả ngàn dặm. Như vậy thì hình thái thân thể của chúng ta có thể không đáng kể đến nữa.""Chúng ta thuộc về hoàn cảnh, hoàn cảnh thuộc về chúng ta. Đây là học thuyết gì mà... Cái gì mà..."Ân Tửu Tửu nói tiếp: "Cô muốn nói học thuyết "thiên nhân hợp nhất" (1) đúng không? Hoặc nói đúng hơn là chúng ta là toàn bộ thế giới, thế giới là chúng ta."Tư Đồ Tình gật đầu: "Đúng vậy, là nó. Thân thể của chúng ta không thể khống chế việc dung hợp với vạn vật, thứ chúng ta có thể khống chế được thật ra chỉ có bộ não và tinh thần của con người. Bảy người chơi là bảy "bộ não".""Một thực thể có biết bao nhiêu bộ não, vậy thì sẽ nghe theo ai? Đặt vào trong phó bản này, bảy người chơi cuối cùng trở thành một thực thể, chắc chắn sẽ có cuộc chiến tranh đoạt quyền làm chủ đối với "thân thể". Chờ đến lúc đó, e rằng sẽ rơi vào thế cục "1 chọi 7".""Đây là thời gian hạn chế mà tôi nói. Chúng ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi tất cả dung hợp với nhau hoàn toàn, rời khỏi nơi này!"Ân Tửu Tửu nghiêm túc nhìn Tư Đồ Tình, nói: "Bây giờ cô nên cầu nguyện đi, hai chúng ta không nên tiếp tục dung hợp với nhau đâu!"Ngay lúc này, hai người bất ngờ cảm giác được gì đó, cả hai nhìn về phía con mèo.Con mèo nâng mắt, cũng nhìn hai người họ.Trong phút chốc, trong đầu hai cô gái xuất hiện một khung cảnh.Đó là một ngôi mộ.Một loạt bia mộ xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề. Trong đó có một ngôi mộ vô cùng mới, hẳn là với mới hạ mộ không lâu.Trước những ngôi mộ còn lại không có thứ gì, nhưng trước ngôi mộ mới lại được đặt đầy hoa tươi, hiển nhiên là có người vừa đến cúng.Vừa mưa xong, con đường lầy lội ẩm ướt, trước ngôi mộ vẫn còn để lại những dấu chân.Nhóm viếng thăm đã rời đi.Ở trước ngôi mộ chỉ còn lại hai đứa trẻ, một trai một gái.Trên tấm bia có một tấm ảnh, trong tấm ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp, cô có một mái tóc vàng dài bóng mượt, đôi mắt xanh như hồ nước, dường như có thể soi sáng vạn vật.Cô bé đứng trước ngôi mộ ôm một chút mèo, ngước mắt nhìn tấm bia mộ, cô bé thút thít khóc, vô cùng bi thương vì người thân đã qua đời.Bên cạnh cô bé là một cậu bé có gương mặt giống hệt, cậu bé xoay người muốn rời đi.Khi cậu bé vừa xoay người, cô bé túm tay cậu bé: "Ryan, em, em thật sự muốn rời khỏi đây?""Em bị tên bác sĩ đó lừa rồi! Chính ông ta là người bắt mẹ phải phẫu thuật nên mẹ mới chết! Chính cái thứ "khoa học kỹ thuật" đã hại mẹ! Chị hận nó! Chị hận bác sĩ và cái gì kỹ thuật! Sao em lại muốn rời khỏi đây để theo đuổi cái thứ "khoa học kỹ thuật" đó chứ!?""Chị, chị sai rồi. Người của thị trấn Lệ Hoa quá ngu muội. Mẹ bị bệnh, vì không có trang bị tiên tiến giúp đỡ nên tình trạng mới tệ hơn. Chuyện trên bàn giải phẫu là ngoài ý muốn, cũng không phải vì y học hay khoa học kỹ thuật sai, mà vì thiết bị ở chỗ chúng ta không đủ tiên tiến.""Người bác sĩ đến từ thế giới bên ngoài kia, em rất biết ơn ông ấy. Ít nhất thì nhờ ông ấy, em mới biết được thế giới bên ngoài thị trấn là như thế nào... Em cần phải ra khỏi đây, đem khoa học kỹ thuật chân chính quay về."Bóng dáng thiếu niên càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất.Xung quanh chỉ còn vang vọng thanh âm của cô bé: "Em sai rồi. Chắc chắn sai rồi! Chị sẽ khiến em nhận ra, em sai rồi!"Khung cảnh đến đây thì kết thúc.Ân Tửu Tửu và Tư Đồ Tình ngơ ngác một lúc rồi mới phản ứng lại.Hai người cảm thấy vô cùng kỳ lạ, giống như... Những hình ảnh kia là ký ức của một ai đó cấy ghép vào đầu họ.【 Chẳng lẽ đây là cốt truyện kể về... Hội trưởng Sarah của Hiệp hội Phù thủy và trưởng thị trấn khi còn nhỏ? Bọn họ là hai chị em ruột. Sau khi mẹ mắc bệnh và qua đời đột ngột, hai chị em đi trên hai con đường cực đoan khác nhau, chị gái thì chán ghét khoa học, đi làm phù thủy; em trai rời khỏi thị trấn, tiếp thu tri thức ở bên ngoài? 】【 Ừ, hẳn là là như vậy. Nhưng phần ký ức này từ đâu mà ra? Sao chúng ta bỗng nhiên có ký ức đó? 】【 Là con mèo! Trong lòng cô bé chỉ có một con mèo! 】【 Chẳng lẽ trước khi con mèo này biến dị... Nó là con mèo do Ryan và Sarah nuôi khi còn nhỏ? Chúng, chúng ta thật sự có gien của nó, còn có thể nhìn thấy ký ức của nó? 】【 Rất có khả năng. Chỉ là không biết vì sao nó lại bị nhốt ở nơi này 】Ngay lúc này, vì sự xuất hiện của cốt truyện nên mọi người chơi đều nhận được thông báo từ hệ thống.【 Người chơi thu thập được mảnh ghép ký ức: 《 Giữa hai chị em 》】【 Số mảnh ghép ký ức: 1/4 】...Cùng lúc đó.Ở bên kia, khi sinh mạng chỉ còn lại 30 giây, Chu Khiêm thành công gặp được Ngô Nhân, nhận được thêm 3 điểm sinh tồn.Sau đó, hai người bắt đầu đi tìm Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu, bất ngờ tìm thấy thêm hai mảnh ghép ký ức.Chú thích:(1) Thiên nhân hợp nhất: "Thiên nhân hợp nhất" là cốt lõi của văn hóa truyền thống phương Đông, luôn chiếm vị trí chủ đạo. Đối với các lĩnh vực như luân lý đạo đức, quan niệm giá trị, ý thức thẩm mỹ... thì "Thiên nhân hợp nhất" đều có ảnh hưởng rất sâu xa. Lý niệm này lấy quan hệ giữa Trời và Người làm trung tâm để xem xét vấn đề nhân sinh và vũ trụ, do đó nó là một loại thế giới quan và vũ trụ quan, là cảnh giới tinh thần mà con người theo đuổi, là nơi trở về và cội nguồn tư tưởng của quan niệm truyền thống.