Chương 36
Buổi chiều hôm đó, Ngô Đình Kiêu đã gọi Diệp Thư vào phòng trà nói chuyện riêng.
Lúc này cô ta vẫn rất bình thản và ung dung, không có chút sợ sệt hay là lo lắng nào. Đến khi vào trong phòng trà, nhìn thấy ánh mắt tĩnh lặng và lạnh lẽo của cô, cô ta có hơi đứng không vững.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô ta đã lấy lại được tinh thần, mỉm cười đi đến ngồi đối diện anh.
"Chủ tịch, anh gọi tôi đến đây là có việc gì dặn dò sao?" Cô ta cố kiềm chế, không để cho bản thân run rẩy.
"Cô thật sự không biết nguyên nhân mà tôi gọi cô đến sao?" Giọng anh lạnh lẽo như một tảng băng, khiến người nghe cảm thấy buốt giá.
Cô ta cố trấn tĩnh lại, dù sao thì chuyện này đã kết thúc rồi, người đàn ông kia cũng đã mất tích một cách không rõ ràng, nhân chứng, vật chứng đều không còn.
"Chủ tịch, anh nói đùa gì vậy?"
"Tôi không đùa, ngày mai, lập tức nghỉ việc đi, chức phó giám đốc của cô, tôi sẽ giai cho người khác." Anh điềm tĩnh nói, không một chút gợn sóng.
Diệp Thư tròn mắt, không tin vào những gì mình nghe thấy: "Chủ tịch, anh muốn đuổi việc tôi? Trước giờ tôi đều làm việc rất nỗ lực và chăm chỉ, sao anh có thể nói đuổi là đuổi, ba tôi..."
"Đừng nhắc đến ba cô, ông ta không làm thay đổi được việc gì đâu." Anh ngắt lời cô ta, không để cô ta uy hiếp mình.
"Nhưng ít ra cũng phải có lí do, anh không thể nào ngang nhiên đuổi việc tôi."
"Lí do? Nếu cô cần thì tôi sẽ nói, tôi không thể tiếp tục để một người có tâm địa rắn rết như cô ở lại Ngô thị được. Hãm hại cấp dưới, bóc lột người mới, cô tưởng tôi không biết gì à?" Anh thản nhiên lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
"Ý... ý anh là gì? Anh... anh vì cô ta mà đuổi việc tôi?" Mắt cô ta hằn chỉ máu, trên gương mật hiện lên hai chữ không phục.
Anh rít một hơi, sau đó thì phả ra làn khói trắng: "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi?"
"Ngô Đình Kiêu, cô ta chỉ là một tình nhân nhỏ bé, đê tiện, có gì mà khiến anh hứng thú đến vậy?" Cô ta hét lên, rưng rưng nước mắt.
Ngô Đình Kiêu dập tắt điếu thuốc dưới chân sau đó đột ngột lao đến chỗ của cô ta như một cơn gió, bóp chặt lấy cổ cô ta, ánh mắt như sắp nổi cơn thịnh nộ: "Ngậm cái miệng chó của cô lại, ai cho cô mắng cô ấy? Tôi đã nói rồi, đừng có đụng vào người của tôi. Cô nghĩ mình là ai mà có cái quyền đó? Hả?"
Anh siết chặt đến nỗi gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên tím tái, không còn chút hơi tàn để nói chuyện.
Ngô Đình Kiêu không thương tiếc ném cô ta xuống sàn: "Vì nể tình cô làm việc cho tôi bao lâu nay nên tôi mới tha cho cô một mạng. Khôn hồn thì cút cho khuất mắt tôi, nếu để tôi nhìn thấy cô một làn nào nữa, tôi sẽ... giết cô."
Nói xong, anh lạnh lùng đi ra ngoài.
"Rầm!"
Diệp Thư ngồi dưới sàn ho sặc sụa, cơ thể run cầm cập. Cô ta không ngờ, anh lại để tâm đến Sở Mộng Dao như vậy, càng không ngờ anh lại có thể ra tay tàn nhẫn đến mức đó.
...
Sau khi tan làm, Ngô Đình Kiêu đưa Mộng Dao về biệt thự, lúc này cô vẫn còn ngủ say như chết nên anh không muốn gọi cô dậy, trực tiếp bế cô trở phòng.
Anh đặt cô lên giường, nhẹ nhàng xoa đầu cô và đắp chăn lại cho cô và ra ngoài.
Anh trở về phòng tắm rửa sau đó thì đến phòng làm việc.
Cho đến khuya, anh chợt nghe thấy tiếng hét nên vội vàng chạy đến phòng của cô xem sao.
"Cạch!"
"Mộng Dao, cô sao vậy?" Anh lo lắng đến mức trán toát mồ hôi hột.
"Cha, mẹ, đừng bỏ con mà, tại sao hai người lại bỏ con chứ? Con muốn được ở cạnh hai người." Mats Mộng Dao vẫn còn nhắm nghiền nhưng tay lại huơ lung tung như muốn tìm thứ gì đó.
Ngô Đình Kiêu thở phào, thì ra là cô chỉ đang nằm mơ thôi, anh còn tưởng là cô bị gì.
Anh nhẹ nhàng đi đến nắm lấy tay cô, đến gần anh mới nhìn rõ gương mặt cô hơn, không biết trong mơ cô đã đau đớn như thế nào mà lại khóc nức nở đến như vậy.
Anh đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.
Chợt, cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào lòng anh thút thít: "Đừng đi, đừng đi mà."
Anh dịu dàng xoa đầu cô: "Không đi, tôi không đi đâu cả, tôi sẽ luôn ở bên cô."
Cho đến một lúc sau, anh mới phát hiện ra là cơ thể cô nóng hơn bình thường, anh sờ thử trán của cô, quả nhiên là bị sốt rồi.
"Mộng Dao, buông tôi ra đi." Anh gỡ tay cô ra nhưng cô lại không chịu buông, thậm chí là ôm chặt hơn khiến anh vô cùng bất lực.
"Ưm... Đừng đi!"
Mộng Dao làm nũng như vậy thật sự vô cùng đáng yêu, khiến anh không nhịn được mà cong khoé môi mỉm cười.
Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô: "Nếu còn không buông ra, tôi sẽ hôn cô đó."
Mộng Dao dường như nghe thấy lời của anh, cô vội vàng buông tay, ngoan ngoãn nằm xuống.
Ngô Đình Kiêu giúp cô lau người và thay một bộ độ thoải mái, sau đó thì anh lấy thuốc cho cô uống, giúp cô chườm khăn ấm.
Anh chăm sóc cho cô tận tình còn hơn là bản thân mình, đây cũng là lần đầu tiên anh lo lắng cho người khác đến vậy.
Đối với cô, anh có rất nhiều lần đầu tiên, lần đầu tiên mềm lòng, lần đầu tiên nấu cơm cho người khác, lần đầu tiên chăm bệnh cho một người và lần đầu tiên cảm thấy... tim đập nhanh, không thể kiểm soát bản thân mình.
Lúc này cô ta vẫn rất bình thản và ung dung, không có chút sợ sệt hay là lo lắng nào. Đến khi vào trong phòng trà, nhìn thấy ánh mắt tĩnh lặng và lạnh lẽo của cô, cô ta có hơi đứng không vững.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô ta đã lấy lại được tinh thần, mỉm cười đi đến ngồi đối diện anh.
"Chủ tịch, anh gọi tôi đến đây là có việc gì dặn dò sao?" Cô ta cố kiềm chế, không để cho bản thân run rẩy.
"Cô thật sự không biết nguyên nhân mà tôi gọi cô đến sao?" Giọng anh lạnh lẽo như một tảng băng, khiến người nghe cảm thấy buốt giá.
Cô ta cố trấn tĩnh lại, dù sao thì chuyện này đã kết thúc rồi, người đàn ông kia cũng đã mất tích một cách không rõ ràng, nhân chứng, vật chứng đều không còn.
"Chủ tịch, anh nói đùa gì vậy?"
"Tôi không đùa, ngày mai, lập tức nghỉ việc đi, chức phó giám đốc của cô, tôi sẽ giai cho người khác." Anh điềm tĩnh nói, không một chút gợn sóng.
Diệp Thư tròn mắt, không tin vào những gì mình nghe thấy: "Chủ tịch, anh muốn đuổi việc tôi? Trước giờ tôi đều làm việc rất nỗ lực và chăm chỉ, sao anh có thể nói đuổi là đuổi, ba tôi..."
"Đừng nhắc đến ba cô, ông ta không làm thay đổi được việc gì đâu." Anh ngắt lời cô ta, không để cô ta uy hiếp mình.
"Nhưng ít ra cũng phải có lí do, anh không thể nào ngang nhiên đuổi việc tôi."
"Lí do? Nếu cô cần thì tôi sẽ nói, tôi không thể tiếp tục để một người có tâm địa rắn rết như cô ở lại Ngô thị được. Hãm hại cấp dưới, bóc lột người mới, cô tưởng tôi không biết gì à?" Anh thản nhiên lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
"Ý... ý anh là gì? Anh... anh vì cô ta mà đuổi việc tôi?" Mắt cô ta hằn chỉ máu, trên gương mật hiện lên hai chữ không phục.
Anh rít một hơi, sau đó thì phả ra làn khói trắng: "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi?"
"Ngô Đình Kiêu, cô ta chỉ là một tình nhân nhỏ bé, đê tiện, có gì mà khiến anh hứng thú đến vậy?" Cô ta hét lên, rưng rưng nước mắt.
Ngô Đình Kiêu dập tắt điếu thuốc dưới chân sau đó đột ngột lao đến chỗ của cô ta như một cơn gió, bóp chặt lấy cổ cô ta, ánh mắt như sắp nổi cơn thịnh nộ: "Ngậm cái miệng chó của cô lại, ai cho cô mắng cô ấy? Tôi đã nói rồi, đừng có đụng vào người của tôi. Cô nghĩ mình là ai mà có cái quyền đó? Hả?"
Anh siết chặt đến nỗi gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên tím tái, không còn chút hơi tàn để nói chuyện.
Ngô Đình Kiêu không thương tiếc ném cô ta xuống sàn: "Vì nể tình cô làm việc cho tôi bao lâu nay nên tôi mới tha cho cô một mạng. Khôn hồn thì cút cho khuất mắt tôi, nếu để tôi nhìn thấy cô một làn nào nữa, tôi sẽ... giết cô."
Nói xong, anh lạnh lùng đi ra ngoài.
"Rầm!"
Diệp Thư ngồi dưới sàn ho sặc sụa, cơ thể run cầm cập. Cô ta không ngờ, anh lại để tâm đến Sở Mộng Dao như vậy, càng không ngờ anh lại có thể ra tay tàn nhẫn đến mức đó.
...
Sau khi tan làm, Ngô Đình Kiêu đưa Mộng Dao về biệt thự, lúc này cô vẫn còn ngủ say như chết nên anh không muốn gọi cô dậy, trực tiếp bế cô trở phòng.
Anh đặt cô lên giường, nhẹ nhàng xoa đầu cô và đắp chăn lại cho cô và ra ngoài.
Anh trở về phòng tắm rửa sau đó thì đến phòng làm việc.
Cho đến khuya, anh chợt nghe thấy tiếng hét nên vội vàng chạy đến phòng của cô xem sao.
"Cạch!"
"Mộng Dao, cô sao vậy?" Anh lo lắng đến mức trán toát mồ hôi hột.
"Cha, mẹ, đừng bỏ con mà, tại sao hai người lại bỏ con chứ? Con muốn được ở cạnh hai người." Mats Mộng Dao vẫn còn nhắm nghiền nhưng tay lại huơ lung tung như muốn tìm thứ gì đó.
Ngô Đình Kiêu thở phào, thì ra là cô chỉ đang nằm mơ thôi, anh còn tưởng là cô bị gì.
Anh nhẹ nhàng đi đến nắm lấy tay cô, đến gần anh mới nhìn rõ gương mặt cô hơn, không biết trong mơ cô đã đau đớn như thế nào mà lại khóc nức nở đến như vậy.
Anh đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.
Chợt, cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào lòng anh thút thít: "Đừng đi, đừng đi mà."
Anh dịu dàng xoa đầu cô: "Không đi, tôi không đi đâu cả, tôi sẽ luôn ở bên cô."
Cho đến một lúc sau, anh mới phát hiện ra là cơ thể cô nóng hơn bình thường, anh sờ thử trán của cô, quả nhiên là bị sốt rồi.
"Mộng Dao, buông tôi ra đi." Anh gỡ tay cô ra nhưng cô lại không chịu buông, thậm chí là ôm chặt hơn khiến anh vô cùng bất lực.
"Ưm... Đừng đi!"
Mộng Dao làm nũng như vậy thật sự vô cùng đáng yêu, khiến anh không nhịn được mà cong khoé môi mỉm cười.
Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô: "Nếu còn không buông ra, tôi sẽ hôn cô đó."
Mộng Dao dường như nghe thấy lời của anh, cô vội vàng buông tay, ngoan ngoãn nằm xuống.
Ngô Đình Kiêu giúp cô lau người và thay một bộ độ thoải mái, sau đó thì anh lấy thuốc cho cô uống, giúp cô chườm khăn ấm.
Anh chăm sóc cho cô tận tình còn hơn là bản thân mình, đây cũng là lần đầu tiên anh lo lắng cho người khác đến vậy.
Đối với cô, anh có rất nhiều lần đầu tiên, lần đầu tiên mềm lòng, lần đầu tiên nấu cơm cho người khác, lần đầu tiên chăm bệnh cho một người và lần đầu tiên cảm thấy... tim đập nhanh, không thể kiểm soát bản thân mình.