Chương 20
Vì tối hôm qua chìa khóa của anh không thể mở được ổ khóa nên anh đành phải đi tắm nước lạnh và tự xử. Nhưng anh lại thức trắng đêm, không có cách nào ngủ được, cảm giác thật sự rất bực bội, chỉ thiếu một chút nữa thôi là anh có thể hoàn toàn chiếm lấy cô rồi.
...
Sáng hôm sau, Mộng Dao trốn luôn ở trên phòng không dám xuống lầu, đến trưa mới dám đi xuống tìm gì đó để ăn, nhưng cô vừa bước xuống đã nhìn thấy anh đứng khoanh tay ở trước ngực ngẩng đầu nhìn cô.
Thì ra cất công nhịn đói cả buổi sáng là vô ích, hôm nay anh không đến công ty.
Do chuyện của tối hôm qua nên chỉ cần nhìn thấy anh là cô lại sợ hãi, cứ né né tránh tránh không dám nhìn thẳng vào anh.
"Tôi... tôi... tôi trở về phòng ngủ trưa đây." Cô vừa quay người lại định trở lên phòng thì đã thấy anh đang đứng ở trước mặt, khiến sợ đến mức trượt chân.
"Á!" Cô nhắm chặt mắt, tưởng đâu là mình sẽ ngã nhưng anh đã nhanh tay ôm lấy eo cô.
"Cẩn thận một chút." Anh trầm giọng, lúc nào cũng bình thản như là không có chuyện gì, thật sự đáng ghét.
Mộng Dao vội vàng đẩy anh ra nhưng sau khi đẩy được người khổng lồ như anh ra khỏi người mình thì bản thân cô lại mất thăng bằng, không may ngã xuống sàn.
"A! Đau quá!"
Ngô Đình Kiêu trịch thượng nhìn cô bằng nửa con mắt, khoé miệng cong lên, nhìn cô làm trò hề.
Mộng Dao cảm thấy xấu hổ và ấm ức, cô phồng mang trợn má, sau đó đứng dậy, nhìn không khác gì một đứa trẻ sợ bị mắng nên không khóc.
"Quậy như vậy là đủ rồi, mau đến đây ăn trưa đi, còn nhịn đói sẽ đau dạ dày cho coi." Anh bước đến bế cô đi đến tận bàn ăn, sau đó thì đặt cô ngồi xuống ghế, nhanh đến mức cô chưa kịp phản ứng gì thì đã ngồi ở bàn ăn.
"Sao anh lại tốt với tôi như vậy? Chắc chắn là anh đang có ý đồ xấu xa gì đó." Cô nghi hoặc nhìn anh.
"Tôi thì có ý đồ gì với cái lỗ nhỏ của cô chứ? Một chút kinh nghiệm cũng không có." Anh thản nhiên ngồi ở đối diện, nói lời chê bai.
Mộng Dao trợn tròn mắt, cô cảm thấy anh đang chê bai mình: "Tại của anh to quá thôi, trách tôi sao? Nếu nhỏ hơn một chút không phải tốt hơn?"
"Ý gì đây? Cô chê tôi to quá à?" Anh nhướng mày, cảm thấy lờ nói của cô đúng là nực cười, từ trước đến giờ chưa từng có người phụ nữ nào chê "thằng đệ" của anh cả, cô đúng là to gan.
"Còn không phải? To như vậy thì làm sao mà cho vào được." Cô phồng mang trợn má, ánh mắt nhìn đi chỗ khác như đang hờn dỗi.
Chợt, anh cảm thấy Mộng Dao đúng là đáng yêu, đã vậy thì anh còn muốn trêu chọc cô hơn, anh nhếch môi, nhoài người về phía cô: "Vậy là cô thật sự muốn tôi vào bên trong cô à?"
Mộng Dao xấu hổ, cô thẹn quá hoá giận mà đứng phắt dậy: "Tôi... tôi không có ý đó, anh đừng có nói bậy."
Sau đó thì cô chạy một mạch lên lầu, một hạt cơm cũng chưa đụng vào.
"Chậc! Cái đồ đáng yêu này! Chỉ mới trêu một chú mà đã đỏ mặt rồi." Ngô Đình Kiêu bật cười, chắc anh anh không biết trong khoảnh khắc này, trong mắt anh có bao nhiêu ôn nhu, có bao nhiêu là sự yêu chiều.
Và chắc chắn là anh vẫn chưa phát giác ra, dạo gần đây anh đã cười nhiều hơn rất nhiều, thậm chí cảm xúc của anh đều là do bị cô ảnh hưởng. Chính cô đã làm thay đổi cuộc sống nhạt nhòa và u tối của anh trở nên có nhiều màu sắc tươi sáng hơn.
...
Tối.
Cả ngày hôm đó cô không xuống lầu thêm một làn nào nữa, tự khoá cửa nhốt mình ở trong phòng, anh có gọi cũng không trả lời.
Vì vậy... anh đành lấy chìa khoá mở cửa vào trong thôi.
"Cạch!"
Khi cánh cửa được mở ra, Ngô Đình Kiêu nhìn thấy cô đang đứng ở ban công ngắm trăng. Dưới ánh trăng, đôi mắt của cô còng sáng hơn cả vì sao trên trời, vô cùng đẹp đẽ và thuần khiết, ngay cả anh cũng không thể vấy bẩn được cô.
Anh đi đến đứng bên cạnh cô, khẽ mỉm cười: "Không ăn tối thật luôn à? Từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng, không đói sao?"
Mộng Dao cau mày, môi hơi chu ra: "Anh lại muốn máu của tôi sao?"
"Không phải lúc nào tôi cũng muốn máu của cô đâu. Hiểu không?" Anh nói.
"Vậy thì anh đi chỗ khác đi, tôi không muốn nhìn thấy anh cũng không muốn nói chuyện với anh nữa. Anh là tên ma cà rồng biến thái." Mộng Dao cố tình đứng cách xa anh ra, tỏ ra ghét bỏ.
"Ha! Cô đúng là càng ngày càng to gan nhỉ? Không biết sợ là gì nữa phải không?" Anh trầm giọng, đôi mắt bỗng trở nên hung dữ khiến cô nhanh chóng ngoan ngoãn thu gai nhọn lại.
"Tôi... tôi... tôi chỉ là giận dỗi một chút thôi cũng không được sao? Anh không những không dỗ tôi mà còn hung dữ với tôi như vậy làm gì?"
Nhiều lúc cô cũng thích giở thói ương bướng để người khác làm theo ý mình, dỗ về mình, nhưng trước đây cô chưa từng làm vậy với bất cứ ai cả, vì cô biết cô nên ngoan ngoãn như vậy mới có kẹo để ăn, người khác sẽ không mắng bà của cô là không biết dạy cháu. Nhưng hiện tại, cô muốn thử làm vậy với anh xem sao, dù gì thì anh cũng không giết cô, chỉ ghét cô thôi. Hơn nữa... dạo gần đây dường như cô cảm nhận được là anh rất dịu dàng với cô, không đáng sợ như lúc trước nữa.
"Tại sao tôi phải dỗ cô trong khi cô chỉ là thú cưng của tôi?" Anh lạnh nhạt nói, cố tỏ ra vẻ không quan tâm.
Mộng Dao nhìn biểu cảm của anh sau đó thù ũ rũ, sóng mũi hơi cay cay, quả nhiên, trên đời này chỉ có bà là thật sự yêu thương và quan tâm cô thôi. Những người khác đều không giống như bà, đều không thích cô.
Thấy cô không vui, trong lòng anh có chút khó chịu: "Chậc! Vậy giờ cô muốn sao?"
Nghe anh nói vậy, hai mắt cô liền sáng rực lên: "Vậy... anh có thể cho tôi ra ngoài, tự do đi lại không? Dù sao thì tôi cũng đâu có chạy thoát được."
"Cô muốn tự do làm gì?" Anh cau mày.
"Tôi muốn đi làm, từ nhỏ tôi đã quen với cực khổ rồi, cứ ở trong biệt thự này ăn ngon mặc sướng tôi cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa còn rất gò bó." Ánh mắt cô nhìn anh vô cùng thành khẩn.
"Được! Vậy cô đến chỗ của tôi làm trợ lí đi!"
"Ha...hả?"
"Không chịu thì khỏi bàn nữa."
"Không... không phải, đương nhiên là được rồi." Cô cảm thấy hơi lo lắng, cô chưa có kinh nghiệm gì lại vào làm cho một tập đoàn lớn, còn là trợ lí của chủ tịch, cảm giác không ổn cho lắm.
"Vậy tuần sau thì cô chính thức đi làm, nếu làm không tốt thì vẫn sẽ bị đuổi việc."
"Ồ!"
...
Sáng hôm sau, Mộng Dao trốn luôn ở trên phòng không dám xuống lầu, đến trưa mới dám đi xuống tìm gì đó để ăn, nhưng cô vừa bước xuống đã nhìn thấy anh đứng khoanh tay ở trước ngực ngẩng đầu nhìn cô.
Thì ra cất công nhịn đói cả buổi sáng là vô ích, hôm nay anh không đến công ty.
Do chuyện của tối hôm qua nên chỉ cần nhìn thấy anh là cô lại sợ hãi, cứ né né tránh tránh không dám nhìn thẳng vào anh.
"Tôi... tôi... tôi trở về phòng ngủ trưa đây." Cô vừa quay người lại định trở lên phòng thì đã thấy anh đang đứng ở trước mặt, khiến sợ đến mức trượt chân.
"Á!" Cô nhắm chặt mắt, tưởng đâu là mình sẽ ngã nhưng anh đã nhanh tay ôm lấy eo cô.
"Cẩn thận một chút." Anh trầm giọng, lúc nào cũng bình thản như là không có chuyện gì, thật sự đáng ghét.
Mộng Dao vội vàng đẩy anh ra nhưng sau khi đẩy được người khổng lồ như anh ra khỏi người mình thì bản thân cô lại mất thăng bằng, không may ngã xuống sàn.
"A! Đau quá!"
Ngô Đình Kiêu trịch thượng nhìn cô bằng nửa con mắt, khoé miệng cong lên, nhìn cô làm trò hề.
Mộng Dao cảm thấy xấu hổ và ấm ức, cô phồng mang trợn má, sau đó đứng dậy, nhìn không khác gì một đứa trẻ sợ bị mắng nên không khóc.
"Quậy như vậy là đủ rồi, mau đến đây ăn trưa đi, còn nhịn đói sẽ đau dạ dày cho coi." Anh bước đến bế cô đi đến tận bàn ăn, sau đó thì đặt cô ngồi xuống ghế, nhanh đến mức cô chưa kịp phản ứng gì thì đã ngồi ở bàn ăn.
"Sao anh lại tốt với tôi như vậy? Chắc chắn là anh đang có ý đồ xấu xa gì đó." Cô nghi hoặc nhìn anh.
"Tôi thì có ý đồ gì với cái lỗ nhỏ của cô chứ? Một chút kinh nghiệm cũng không có." Anh thản nhiên ngồi ở đối diện, nói lời chê bai.
Mộng Dao trợn tròn mắt, cô cảm thấy anh đang chê bai mình: "Tại của anh to quá thôi, trách tôi sao? Nếu nhỏ hơn một chút không phải tốt hơn?"
"Ý gì đây? Cô chê tôi to quá à?" Anh nhướng mày, cảm thấy lờ nói của cô đúng là nực cười, từ trước đến giờ chưa từng có người phụ nữ nào chê "thằng đệ" của anh cả, cô đúng là to gan.
"Còn không phải? To như vậy thì làm sao mà cho vào được." Cô phồng mang trợn má, ánh mắt nhìn đi chỗ khác như đang hờn dỗi.
Chợt, anh cảm thấy Mộng Dao đúng là đáng yêu, đã vậy thì anh còn muốn trêu chọc cô hơn, anh nhếch môi, nhoài người về phía cô: "Vậy là cô thật sự muốn tôi vào bên trong cô à?"
Mộng Dao xấu hổ, cô thẹn quá hoá giận mà đứng phắt dậy: "Tôi... tôi không có ý đó, anh đừng có nói bậy."
Sau đó thì cô chạy một mạch lên lầu, một hạt cơm cũng chưa đụng vào.
"Chậc! Cái đồ đáng yêu này! Chỉ mới trêu một chú mà đã đỏ mặt rồi." Ngô Đình Kiêu bật cười, chắc anh anh không biết trong khoảnh khắc này, trong mắt anh có bao nhiêu ôn nhu, có bao nhiêu là sự yêu chiều.
Và chắc chắn là anh vẫn chưa phát giác ra, dạo gần đây anh đã cười nhiều hơn rất nhiều, thậm chí cảm xúc của anh đều là do bị cô ảnh hưởng. Chính cô đã làm thay đổi cuộc sống nhạt nhòa và u tối của anh trở nên có nhiều màu sắc tươi sáng hơn.
...
Tối.
Cả ngày hôm đó cô không xuống lầu thêm một làn nào nữa, tự khoá cửa nhốt mình ở trong phòng, anh có gọi cũng không trả lời.
Vì vậy... anh đành lấy chìa khoá mở cửa vào trong thôi.
"Cạch!"
Khi cánh cửa được mở ra, Ngô Đình Kiêu nhìn thấy cô đang đứng ở ban công ngắm trăng. Dưới ánh trăng, đôi mắt của cô còng sáng hơn cả vì sao trên trời, vô cùng đẹp đẽ và thuần khiết, ngay cả anh cũng không thể vấy bẩn được cô.
Anh đi đến đứng bên cạnh cô, khẽ mỉm cười: "Không ăn tối thật luôn à? Từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng, không đói sao?"
Mộng Dao cau mày, môi hơi chu ra: "Anh lại muốn máu của tôi sao?"
"Không phải lúc nào tôi cũng muốn máu của cô đâu. Hiểu không?" Anh nói.
"Vậy thì anh đi chỗ khác đi, tôi không muốn nhìn thấy anh cũng không muốn nói chuyện với anh nữa. Anh là tên ma cà rồng biến thái." Mộng Dao cố tình đứng cách xa anh ra, tỏ ra ghét bỏ.
"Ha! Cô đúng là càng ngày càng to gan nhỉ? Không biết sợ là gì nữa phải không?" Anh trầm giọng, đôi mắt bỗng trở nên hung dữ khiến cô nhanh chóng ngoan ngoãn thu gai nhọn lại.
"Tôi... tôi... tôi chỉ là giận dỗi một chút thôi cũng không được sao? Anh không những không dỗ tôi mà còn hung dữ với tôi như vậy làm gì?"
Nhiều lúc cô cũng thích giở thói ương bướng để người khác làm theo ý mình, dỗ về mình, nhưng trước đây cô chưa từng làm vậy với bất cứ ai cả, vì cô biết cô nên ngoan ngoãn như vậy mới có kẹo để ăn, người khác sẽ không mắng bà của cô là không biết dạy cháu. Nhưng hiện tại, cô muốn thử làm vậy với anh xem sao, dù gì thì anh cũng không giết cô, chỉ ghét cô thôi. Hơn nữa... dạo gần đây dường như cô cảm nhận được là anh rất dịu dàng với cô, không đáng sợ như lúc trước nữa.
"Tại sao tôi phải dỗ cô trong khi cô chỉ là thú cưng của tôi?" Anh lạnh nhạt nói, cố tỏ ra vẻ không quan tâm.
Mộng Dao nhìn biểu cảm của anh sau đó thù ũ rũ, sóng mũi hơi cay cay, quả nhiên, trên đời này chỉ có bà là thật sự yêu thương và quan tâm cô thôi. Những người khác đều không giống như bà, đều không thích cô.
Thấy cô không vui, trong lòng anh có chút khó chịu: "Chậc! Vậy giờ cô muốn sao?"
Nghe anh nói vậy, hai mắt cô liền sáng rực lên: "Vậy... anh có thể cho tôi ra ngoài, tự do đi lại không? Dù sao thì tôi cũng đâu có chạy thoát được."
"Cô muốn tự do làm gì?" Anh cau mày.
"Tôi muốn đi làm, từ nhỏ tôi đã quen với cực khổ rồi, cứ ở trong biệt thự này ăn ngon mặc sướng tôi cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa còn rất gò bó." Ánh mắt cô nhìn anh vô cùng thành khẩn.
"Được! Vậy cô đến chỗ của tôi làm trợ lí đi!"
"Ha...hả?"
"Không chịu thì khỏi bàn nữa."
"Không... không phải, đương nhiên là được rồi." Cô cảm thấy hơi lo lắng, cô chưa có kinh nghiệm gì lại vào làm cho một tập đoàn lớn, còn là trợ lí của chủ tịch, cảm giác không ổn cho lắm.
"Vậy tuần sau thì cô chính thức đi làm, nếu làm không tốt thì vẫn sẽ bị đuổi việc."
"Ồ!"