Chương 14
Mộng Dao đứng ở một góc buổi tiệc nhìn ngắm khung cảnh xa hoa tráng lệ, cô tự cảm thấy mình không thuộc về nơi này, cảm giác vô cùng lạc lõng và nặng nề. So với cuộc sống quá đỗi bình thường của cô trước đây thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Cô vốn không nói chuyện với ai, cũng chả có ai quen biết, nhưng từ phía xa, có một cô gái xinh đẹp như hoa bước đến.
Cô ấy đi cùng những cô gái khác, trên tay cầm theo ly rượu vang, nở nụ cười e ấp, lúc đầu cô cứ tưởng bọn họ chỉ đang muốn đi về phía này để lấy thức ăn hay rượu gì đó.
Nhưng ánh mắt của bọn cứ luôn nhìn về cô, còn thì thầm lớn nhỏ như đang miệt thị.
Cô gái mà cô cảm thấy xinh đẹp lúc nãy, chợt bước ra, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại cong khoé môi: "Cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà dáng người này... vốn không đủ tiêu chuẩn."
Những cô gái ở phía sau bật cười, không đủ tiêu chuẩn ở đây vì cô chân ngắn hơn họ, vòng một và vòng ba cũng nhỏ hơn, đủ đủ sức khiến đàn ông cảm thấy thèm thuồng.
Mộng Dao vốn không biết bọn họ là ai nên cô hơi né tránh, giả vờ như không nghe thấy, giả vờ như họ không phải đang nói mình.
"Ha! Quả nhiên, đi cùng Ngô Đình Kiêu thì có khác, cô dám tỏ thái độ, còn khinh thường tôi?" Cô ta nhướng mày, khoé môi nhếch lên, cảm thấy cô vô cùng chướng mắt và khó ưa.
"Rốt cuộc là các cô muốn nói gì? Tôi cũng đâu có chọc mấy cô." Cô nhỏ giọng, ở nơi đông người và phức tạp này, cô không muốn tranh cãi hay gây phiền phức.
Nhưng cô ta lại không sợ gì cả, thích nói gì thì nói: "Cô đừng tưởng ôm được chân của Ngô tổng thì có thể leo lên cành cao, hoá thành phượng hoàng. Cô nên hiểu câu, trèo cao té đau là như thế nào. Vì vậy đừng có mà lên mặt với tôi. Tôi cho cô biết, lần trước khi đến đây, người đi cùng anh ấy chính là tôi đấy. Còn cô? Ha! Chắc chưa đến hai ngày đã bị anh ta đá."
Vài tháng trước, cô ta chính là tình nhân của Ngô Đình Kiêu, nhưng được một tháng thì đã bị anh hất hủi, đến nhìn cũng không muốn nhìn. Cho dù cô có mặt dày đeo bám cũng không ăn thua. Vậy mà hiện tại anh lại chọn Mộng Dao là tình nhân, không xinh đẹp, không quyến rũ, rõ ràng là cô ta chỗ nào cũng hơn cô vậy mà anh lại không chọn cô ta. Điều này khiến cho cô ta vô cùng bực bội. Nói trắng ra là ghen ăn tức ở, cố tình muốn hạ bệ Mộng Dao, khiến cô biết khó mà rút lui.
"Anh ấy có đá tôi hay không, không phải cô nói là được. Với lại... không phải cô bị anh ấy lạnh nhạt thì tôi cũng sẽ bị." Mộng Dao nhẹ nhàng nói lại một câu sau đó đi lướt qua cô ta nhưng lại bị cô ta nắm chặt lấy cổ tay kéo trở lại vị trí cũ.
"Ý cô là gì? Cô muốn nói gì hả?" Cô ta tức giận, cảm thấy là cô đang nhạo báng mình.
"Ý của tôi... là cô cái gì cũng hơn tôi, tuổi cũng hơn không ít."
Cô cừa dứt câu thì cô ta đã tạt ly rượu vang vào mặt cô, ánh mắt sắt lẹm với khói mắt đen xì, đáng sợ như một mụ phù thủy: "Cô nói lại tôi nghe xem."
Mộng Dao siết chặt tay, vốn dĩ không muốn gây sự nhưng cô ta lại là người ra tay trước, vớ lại, cũng đã đến nước này rồi, không thể để cô ta tiếp tục ức hiếp: "Tôi nói sai rồi sao? Cho dì tôi gọi cô là bà cô già thì..."
Mộng Dao bất chấp, cô nghênh mặt lên với cô ta, không khác gì một cô gái mới lớn, vô cùng ương bướng và ngông cuồng.
Đột nhiên, cô ta dơ tay lên, Mộng Dao ngay lập tức lùi về sau né tránh, cứ nghĩ là sẽ bị cô ta cho một bạt tay.
"Đủ rồi đó!"
Khi cô hé mắt ra, một người đàn ông cao to đứng chắn phía trước cho cô, bờ vai anh rất vững chãi, cảm giác như cho dù cả thế giới có sập xuống anh cũng sẽ chắn cho cô.
"Giang... Giang tổng? Anh bảo vệ cô ấy làm gì?" Cô ta không tin vào mắt mình, không những cô ta đi cùng Ngô Đình Kiêu mà còn được Giang tổng bảo vệ.
"Tôi chỉ cảm thấy chướng mắt trước những kẻ ức hiếp kẻ yếu thôi. Đều là phụ nữ với nhau, tại sao không thể hoà đồng?" Lời anh nói ra đều là đạo lí mà ai cũng biết, chỉ là, không phải ai cũng làm được.
"Hừ! Đàn ông các anh đúng là không bình thường." Cô ta tức giận cùng những cô gái khác dậm chân bỏ đi, vô cùng kiêu ngạo, vốn dĩ là không biết mình làm sai.
"Cô không sao chứ?" Anh ta quay người lại, ân cần hỏi han cô. Thấy người cô bị dính đầy rượu vang, anh ta còn dùng khăn tay của mình lau cho cô.
Cô nhìn kĩ anh ta, sau đó thì mới phát hiện ra anh ta chính là người mà cô đụng trúng lúc nãy. Người đâu mà vừa lịch thiệp lại dịu dàng, đúng chuẩn nam thần.
"Cảm ơn, tôi có thể tự lau được." Cô cầm lấy khăn tay của anh ta, tự lau rượu dính trên người, dáng vẻ e thẹn hơi lúc nãy rất nhiều, khiến anh ta bật cười, sau đó lại cởi áo vest ra khoác lên cho cô.
"Cảm ơn anh." Cô nói.
"Dù sao chúng ta cũng khá có duyên, tôi có vinh hạnh được biết tên của cô không?" Anh mỉm cười để lộ hàm răng đều tăm tắp và trắng sáng, gương mặt vốn đã điển trai lại thêm toả sáng.
"Tôi tên là... Sở Mộng Dao, còn anh?" Cô có hơi ngượng ngùng, thật ra khi nói chuyện với trai đẹp cô đều như vậy, cảm giác mắc cỡ không dám nhìn thẳng mặt, thẹn thùng như một thiếu nữ.
"Tôi à? Tôi tên là Giang Quân Phong."
Giang Quân Phong - Giang tổng, là tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị, hai mươi sáu tuổi, so với Ngô Đình Kiêu đương nhiên là không bằng, nhưng Giang thị cũng là một tập đoàn lớn trong thành phố, nhiều người kính nể.
Giang Quân Phong trước nay luôn được coi là tuổi trẻ tài cao, danh tiếng vô cùng sạch sẽ, chưa bao giờ bị các phóng viên soi mói về chuyện đời tư, có người còn bảo là, anh ta vẫn còn đời trai.
Anh ta giống như là thần tiên trên trời, chỉ có thể ngắm, không thể với tới. Vì vậy mà khiến các cô gái phải khóc thét, ngày đêm mong nhớ.
Cô vốn không nói chuyện với ai, cũng chả có ai quen biết, nhưng từ phía xa, có một cô gái xinh đẹp như hoa bước đến.
Cô ấy đi cùng những cô gái khác, trên tay cầm theo ly rượu vang, nở nụ cười e ấp, lúc đầu cô cứ tưởng bọn họ chỉ đang muốn đi về phía này để lấy thức ăn hay rượu gì đó.
Nhưng ánh mắt của bọn cứ luôn nhìn về cô, còn thì thầm lớn nhỏ như đang miệt thị.
Cô gái mà cô cảm thấy xinh đẹp lúc nãy, chợt bước ra, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại cong khoé môi: "Cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà dáng người này... vốn không đủ tiêu chuẩn."
Những cô gái ở phía sau bật cười, không đủ tiêu chuẩn ở đây vì cô chân ngắn hơn họ, vòng một và vòng ba cũng nhỏ hơn, đủ đủ sức khiến đàn ông cảm thấy thèm thuồng.
Mộng Dao vốn không biết bọn họ là ai nên cô hơi né tránh, giả vờ như không nghe thấy, giả vờ như họ không phải đang nói mình.
"Ha! Quả nhiên, đi cùng Ngô Đình Kiêu thì có khác, cô dám tỏ thái độ, còn khinh thường tôi?" Cô ta nhướng mày, khoé môi nhếch lên, cảm thấy cô vô cùng chướng mắt và khó ưa.
"Rốt cuộc là các cô muốn nói gì? Tôi cũng đâu có chọc mấy cô." Cô nhỏ giọng, ở nơi đông người và phức tạp này, cô không muốn tranh cãi hay gây phiền phức.
Nhưng cô ta lại không sợ gì cả, thích nói gì thì nói: "Cô đừng tưởng ôm được chân của Ngô tổng thì có thể leo lên cành cao, hoá thành phượng hoàng. Cô nên hiểu câu, trèo cao té đau là như thế nào. Vì vậy đừng có mà lên mặt với tôi. Tôi cho cô biết, lần trước khi đến đây, người đi cùng anh ấy chính là tôi đấy. Còn cô? Ha! Chắc chưa đến hai ngày đã bị anh ta đá."
Vài tháng trước, cô ta chính là tình nhân của Ngô Đình Kiêu, nhưng được một tháng thì đã bị anh hất hủi, đến nhìn cũng không muốn nhìn. Cho dù cô có mặt dày đeo bám cũng không ăn thua. Vậy mà hiện tại anh lại chọn Mộng Dao là tình nhân, không xinh đẹp, không quyến rũ, rõ ràng là cô ta chỗ nào cũng hơn cô vậy mà anh lại không chọn cô ta. Điều này khiến cho cô ta vô cùng bực bội. Nói trắng ra là ghen ăn tức ở, cố tình muốn hạ bệ Mộng Dao, khiến cô biết khó mà rút lui.
"Anh ấy có đá tôi hay không, không phải cô nói là được. Với lại... không phải cô bị anh ấy lạnh nhạt thì tôi cũng sẽ bị." Mộng Dao nhẹ nhàng nói lại một câu sau đó đi lướt qua cô ta nhưng lại bị cô ta nắm chặt lấy cổ tay kéo trở lại vị trí cũ.
"Ý cô là gì? Cô muốn nói gì hả?" Cô ta tức giận, cảm thấy là cô đang nhạo báng mình.
"Ý của tôi... là cô cái gì cũng hơn tôi, tuổi cũng hơn không ít."
Cô cừa dứt câu thì cô ta đã tạt ly rượu vang vào mặt cô, ánh mắt sắt lẹm với khói mắt đen xì, đáng sợ như một mụ phù thủy: "Cô nói lại tôi nghe xem."
Mộng Dao siết chặt tay, vốn dĩ không muốn gây sự nhưng cô ta lại là người ra tay trước, vớ lại, cũng đã đến nước này rồi, không thể để cô ta tiếp tục ức hiếp: "Tôi nói sai rồi sao? Cho dì tôi gọi cô là bà cô già thì..."
Mộng Dao bất chấp, cô nghênh mặt lên với cô ta, không khác gì một cô gái mới lớn, vô cùng ương bướng và ngông cuồng.
Đột nhiên, cô ta dơ tay lên, Mộng Dao ngay lập tức lùi về sau né tránh, cứ nghĩ là sẽ bị cô ta cho một bạt tay.
"Đủ rồi đó!"
Khi cô hé mắt ra, một người đàn ông cao to đứng chắn phía trước cho cô, bờ vai anh rất vững chãi, cảm giác như cho dù cả thế giới có sập xuống anh cũng sẽ chắn cho cô.
"Giang... Giang tổng? Anh bảo vệ cô ấy làm gì?" Cô ta không tin vào mắt mình, không những cô ta đi cùng Ngô Đình Kiêu mà còn được Giang tổng bảo vệ.
"Tôi chỉ cảm thấy chướng mắt trước những kẻ ức hiếp kẻ yếu thôi. Đều là phụ nữ với nhau, tại sao không thể hoà đồng?" Lời anh nói ra đều là đạo lí mà ai cũng biết, chỉ là, không phải ai cũng làm được.
"Hừ! Đàn ông các anh đúng là không bình thường." Cô ta tức giận cùng những cô gái khác dậm chân bỏ đi, vô cùng kiêu ngạo, vốn dĩ là không biết mình làm sai.
"Cô không sao chứ?" Anh ta quay người lại, ân cần hỏi han cô. Thấy người cô bị dính đầy rượu vang, anh ta còn dùng khăn tay của mình lau cho cô.
Cô nhìn kĩ anh ta, sau đó thì mới phát hiện ra anh ta chính là người mà cô đụng trúng lúc nãy. Người đâu mà vừa lịch thiệp lại dịu dàng, đúng chuẩn nam thần.
"Cảm ơn, tôi có thể tự lau được." Cô cầm lấy khăn tay của anh ta, tự lau rượu dính trên người, dáng vẻ e thẹn hơi lúc nãy rất nhiều, khiến anh ta bật cười, sau đó lại cởi áo vest ra khoác lên cho cô.
"Cảm ơn anh." Cô nói.
"Dù sao chúng ta cũng khá có duyên, tôi có vinh hạnh được biết tên của cô không?" Anh mỉm cười để lộ hàm răng đều tăm tắp và trắng sáng, gương mặt vốn đã điển trai lại thêm toả sáng.
"Tôi tên là... Sở Mộng Dao, còn anh?" Cô có hơi ngượng ngùng, thật ra khi nói chuyện với trai đẹp cô đều như vậy, cảm giác mắc cỡ không dám nhìn thẳng mặt, thẹn thùng như một thiếu nữ.
"Tôi à? Tôi tên là Giang Quân Phong."
Giang Quân Phong - Giang tổng, là tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị, hai mươi sáu tuổi, so với Ngô Đình Kiêu đương nhiên là không bằng, nhưng Giang thị cũng là một tập đoàn lớn trong thành phố, nhiều người kính nể.
Giang Quân Phong trước nay luôn được coi là tuổi trẻ tài cao, danh tiếng vô cùng sạch sẽ, chưa bao giờ bị các phóng viên soi mói về chuyện đời tư, có người còn bảo là, anh ta vẫn còn đời trai.
Anh ta giống như là thần tiên trên trời, chỉ có thể ngắm, không thể với tới. Vì vậy mà khiến các cô gái phải khóc thét, ngày đêm mong nhớ.