Chương 69
Trương Thanh Dương ngửa đầu ra phía sau, cuối cùng cũng tránh thoát ma trảo của Tân Nhiên. Cậu chàng tham lam hít lấy hít để, cố gắng lấp đầy phổi của mình.
Tuy nhiên Tân Nhiên ở đối diện không cảm nhận được cục mềm mại trong miệng nữa thì lập tức đi tìm.
Thanh Dương bị bóp mặt cố định lại, cưỡng chế hôn lần nữa.
Trong lúc hôn Tân Nhiên còn rên hừ hừ khoái trá!!!
“Tránh…tránh ra, tao thở cái đã…ưm…a…đừng mà, nhẹ chút đi…a…”
Không khí trong buồng vệ sinh của cậu và Anh giống như đang bị đống rơm cháy ngoài kia làm bén lửa.
Vì buồng vệ sinh rất nhỏ, hai người gần như là ôm nhau nên Hạo Phong có thể nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh của anh và cả tiếng thở ngày càng trở nên nặng nề.
Cậu đỏ mặt, bàn tay không biết nên đặt ở đâu cho phải. Cuối cùng lại đáp móng vuốt xuống lưng của anh khẽ vuốt vuốt.
“Đừng…cháy là tiêu đấy” Tu Kiệt gỡ móng vuốt trên lưng mình ra, giọng anh khàn, chỉ hận không thể cắn xuống nước da mềm mại của cậu, hung hăng mút mát. Anh muốn thử để cậu rên lên vài tiếng xem như thế nào, không biết có dễ nghe hay không.
Nhìn thấy cái gì đó đang cháy hừng hực trong mắt anh. Hạo Phong ngại ngùng lấy tay xuống, cố gắng bình định tâm tình. Nhưng không được!
Hơi thở của Tu Kiệt liên tục phả vào cổ cậu, nóng bừng cháy bỏng, kết hợp với tiếng…khó nói bên ngoài lại toát lên một vẻ đẹp không dành cho con nít.
Trong đầu Tu Kiệt bây giờ chính là: lực đẩy acsimet, bình phương cạnh Huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông, Vợ Chồng A Phủ…chỉ thiếu điều muốn tụng một bài dài để thanh tỉnh mình.
“Lớp trưởng…” Hạo Phong trước mặt gọi anh. Giọng cậu khá nhỏ, còn có hơi bẹo hình bẹo dạng.
Tu Kiệt mở mắt. Đối diện với anh chính là hai cái tai thỏ dựng đứng của cậu và…đôi con ngươi màu đỏ lự ướt át.
Cái gì đó trong đầu anh đứt phựt một tiếng.
Hạo Phong là một chút thỏ trắng mắt đỏ bình thường, sao có thể chịu nổi chứ!!!
Tu Kiệt đè cậu lên tường hôn kịch liệt, đầu lưỡi của anh như có mắt, dạo chơi khắp nơi trong khoang miệng của cậu. Anh mút mạnh, cắn nhẹ lên đầu lưỡi của cậu, từng chút từng chút thăm dò, nhưng lại quá mạnh mẽ.
Anh tách ra, để cậu vừa lấy đủ dưỡng khí thì lại tiếp tục. Tiếng mút mát vang lên rõ to nhưng dường như hai người bên ngoài không có khả năng để để tâm đến nó.
Hạo Phong bị Tu Kiệt hun cho choáng váng. Lưỡi cậu tê rần, lại không theo kịp sự trêu chọc của anh. Cậu hối hận rồi! Không muốn nữa! Lúc nảy không nên tò mò! Tò mò hại chết thỏ.
Tu Kiệt khẽ khều khều lên eo cậu, thậm chí nhéo nhẹ để cậu tâm trung hơn.
Hạo Phong bị anh chạm đến ngứa ngáy giật mình, lưỡi lỡ lấn sâu qua miệng của anh, liếm nhẹ trên đó. Tu Kiệt như được tiêm thêm máu gà. Ăn đậu hủ của cậu càng hăng!
“A…đừng…Tu Kiệt à…”
Anh tách ra, cậu lập tức cúi đầu thở dốc, cả chân và xương sống đều mềm nhũn, không đứng nổi.
Anh bế lấy mông cậu, nâng lên.
Cậu giật mình co chân siết lấy eo anh.
“Cứng quá, Hạo Phong, thu súng của cậu lại” Anh cảm nhận được trước bụng của mình rất cứng, bởi vì ôm cậu lên nên càng cảm nhận rõ. Điều này không ngăn được anh cười khẽ trêu chọc cậu.
Hạo Phong ngại đến điếng người. Cậu dúi đầu vào cổ anh, chỉ hận không thể chui đầu vào bồn cầu!!!
Tại sao thỏ lại dễ động dục đến như vậy?!!!
Là muốn bức chết cậu à!!!
Tu Kiệt bế cậu ngồi trên nắp bồn cầu, cẩn thận nghe ngóng bên ngoài, vậy mà không nghe thấy tiếng động gì nữa.
Anh xem đồng hồ trên tay.
10:30 phút rồi, chắc hẳn là không còn ai đến nhà vệ sinh nữa. Dù sao để riêng tư giữa cậu và anh, Tu Kiệt cố tình chọn nhà vệ sinh sau thủy cung vắng người.
Ngước mắt lên nhìn cậu. Đôi mắt đỏ của cậu vẫn chưa biến mất, còn đang cẩn thận nghe tiếng bên ngoài, sợ có người nào nghe thấy hai bọn họ.
Thấy cậu không để ý.
Anh đưa tay xuống đũn quần của cậu.
“Hai người kia đi rồi?” Anh hỏi.
Hạo Phong vẫn còn đầu óc lên mây, ngáo ngơ gật đầu.
Vừa gật một cái liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu.
“Này! Mày làm cái gì đó! Buông ra coi!!!”
Thanh Dương thấy Tân Nhiên thánh thiện dừng lại, dựa vào người cậu ta. Trong lòng cậu ta thầm nghĩ. Tuyệt đối sau khi tên này tỉnh rượu phải đánh nó nhừ tử.
Nhưng trong đầu đang suy nghĩ lại thấy quần mình vậy mà bị tuột ra!!!
Thất thố nắm lấy quần, Thanh Dương bất lực cựa quậy.
“Không được…a…ưm…ha…á”
Hạo Phong cũng đứng máy luôn. Cậu vẫn còn rất rất trong sáng. Chưa từng xem phim bao giờ. Lần “thẩm du” của cậu chỉ có thể đến trên đầu ngón tay. Vậy mà…
Ớ khoan.
Lạ quá.
Đã…đã quá đi.
Tu Kiệt kéo khoá quần của cậu xuống lúc nào mà cậu cũng chẳng biết, bây giờ anh đang xoa xoa “Tiêu Hạo” cách một cái quần lót.
Ma sát nữa có nữa không lại bị chặn này thật sự khiến người ta nóng máu lại nghiện ngập.
Tuy nhiên Tân Nhiên ở đối diện không cảm nhận được cục mềm mại trong miệng nữa thì lập tức đi tìm.
Thanh Dương bị bóp mặt cố định lại, cưỡng chế hôn lần nữa.
Trong lúc hôn Tân Nhiên còn rên hừ hừ khoái trá!!!
“Tránh…tránh ra, tao thở cái đã…ưm…a…đừng mà, nhẹ chút đi…a…”
Không khí trong buồng vệ sinh của cậu và Anh giống như đang bị đống rơm cháy ngoài kia làm bén lửa.
Vì buồng vệ sinh rất nhỏ, hai người gần như là ôm nhau nên Hạo Phong có thể nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh của anh và cả tiếng thở ngày càng trở nên nặng nề.
Cậu đỏ mặt, bàn tay không biết nên đặt ở đâu cho phải. Cuối cùng lại đáp móng vuốt xuống lưng của anh khẽ vuốt vuốt.
“Đừng…cháy là tiêu đấy” Tu Kiệt gỡ móng vuốt trên lưng mình ra, giọng anh khàn, chỉ hận không thể cắn xuống nước da mềm mại của cậu, hung hăng mút mát. Anh muốn thử để cậu rên lên vài tiếng xem như thế nào, không biết có dễ nghe hay không.
Nhìn thấy cái gì đó đang cháy hừng hực trong mắt anh. Hạo Phong ngại ngùng lấy tay xuống, cố gắng bình định tâm tình. Nhưng không được!
Hơi thở của Tu Kiệt liên tục phả vào cổ cậu, nóng bừng cháy bỏng, kết hợp với tiếng…khó nói bên ngoài lại toát lên một vẻ đẹp không dành cho con nít.
Trong đầu Tu Kiệt bây giờ chính là: lực đẩy acsimet, bình phương cạnh Huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông, Vợ Chồng A Phủ…chỉ thiếu điều muốn tụng một bài dài để thanh tỉnh mình.
“Lớp trưởng…” Hạo Phong trước mặt gọi anh. Giọng cậu khá nhỏ, còn có hơi bẹo hình bẹo dạng.
Tu Kiệt mở mắt. Đối diện với anh chính là hai cái tai thỏ dựng đứng của cậu và…đôi con ngươi màu đỏ lự ướt át.
Cái gì đó trong đầu anh đứt phựt một tiếng.
Hạo Phong là một chút thỏ trắng mắt đỏ bình thường, sao có thể chịu nổi chứ!!!
Tu Kiệt đè cậu lên tường hôn kịch liệt, đầu lưỡi của anh như có mắt, dạo chơi khắp nơi trong khoang miệng của cậu. Anh mút mạnh, cắn nhẹ lên đầu lưỡi của cậu, từng chút từng chút thăm dò, nhưng lại quá mạnh mẽ.
Anh tách ra, để cậu vừa lấy đủ dưỡng khí thì lại tiếp tục. Tiếng mút mát vang lên rõ to nhưng dường như hai người bên ngoài không có khả năng để để tâm đến nó.
Hạo Phong bị Tu Kiệt hun cho choáng váng. Lưỡi cậu tê rần, lại không theo kịp sự trêu chọc của anh. Cậu hối hận rồi! Không muốn nữa! Lúc nảy không nên tò mò! Tò mò hại chết thỏ.
Tu Kiệt khẽ khều khều lên eo cậu, thậm chí nhéo nhẹ để cậu tâm trung hơn.
Hạo Phong bị anh chạm đến ngứa ngáy giật mình, lưỡi lỡ lấn sâu qua miệng của anh, liếm nhẹ trên đó. Tu Kiệt như được tiêm thêm máu gà. Ăn đậu hủ của cậu càng hăng!
“A…đừng…Tu Kiệt à…”
Anh tách ra, cậu lập tức cúi đầu thở dốc, cả chân và xương sống đều mềm nhũn, không đứng nổi.
Anh bế lấy mông cậu, nâng lên.
Cậu giật mình co chân siết lấy eo anh.
“Cứng quá, Hạo Phong, thu súng của cậu lại” Anh cảm nhận được trước bụng của mình rất cứng, bởi vì ôm cậu lên nên càng cảm nhận rõ. Điều này không ngăn được anh cười khẽ trêu chọc cậu.
Hạo Phong ngại đến điếng người. Cậu dúi đầu vào cổ anh, chỉ hận không thể chui đầu vào bồn cầu!!!
Tại sao thỏ lại dễ động dục đến như vậy?!!!
Là muốn bức chết cậu à!!!
Tu Kiệt bế cậu ngồi trên nắp bồn cầu, cẩn thận nghe ngóng bên ngoài, vậy mà không nghe thấy tiếng động gì nữa.
Anh xem đồng hồ trên tay.
10:30 phút rồi, chắc hẳn là không còn ai đến nhà vệ sinh nữa. Dù sao để riêng tư giữa cậu và anh, Tu Kiệt cố tình chọn nhà vệ sinh sau thủy cung vắng người.
Ngước mắt lên nhìn cậu. Đôi mắt đỏ của cậu vẫn chưa biến mất, còn đang cẩn thận nghe tiếng bên ngoài, sợ có người nào nghe thấy hai bọn họ.
Thấy cậu không để ý.
Anh đưa tay xuống đũn quần của cậu.
“Hai người kia đi rồi?” Anh hỏi.
Hạo Phong vẫn còn đầu óc lên mây, ngáo ngơ gật đầu.
Vừa gật một cái liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu.
“Này! Mày làm cái gì đó! Buông ra coi!!!”
Thanh Dương thấy Tân Nhiên thánh thiện dừng lại, dựa vào người cậu ta. Trong lòng cậu ta thầm nghĩ. Tuyệt đối sau khi tên này tỉnh rượu phải đánh nó nhừ tử.
Nhưng trong đầu đang suy nghĩ lại thấy quần mình vậy mà bị tuột ra!!!
Thất thố nắm lấy quần, Thanh Dương bất lực cựa quậy.
“Không được…a…ưm…ha…á”
Hạo Phong cũng đứng máy luôn. Cậu vẫn còn rất rất trong sáng. Chưa từng xem phim bao giờ. Lần “thẩm du” của cậu chỉ có thể đến trên đầu ngón tay. Vậy mà…
Ớ khoan.
Lạ quá.
Đã…đã quá đi.
Tu Kiệt kéo khoá quần của cậu xuống lúc nào mà cậu cũng chẳng biết, bây giờ anh đang xoa xoa “Tiêu Hạo” cách một cái quần lót.
Ma sát nữa có nữa không lại bị chặn này thật sự khiến người ta nóng máu lại nghiện ngập.