Chương 67
Hạo Phong không thể vươn tay ra đằng sau mà bắt anh được. Cậu cũng không thể phát ra âm thanh thu hút nữ “quỷ” kia, chỉ có thể trừng mắt với anh, thiếu điều muốn đem anh dìm chết trong đôi mắt của mình.
Tu Kiệt chu môi suỵt một tiếng thật nhẹ. Làm như bản thân mình không biết gì cả.
Cậu khó chịu lắc lắc đuôi của mình.
Anh âm thầm ngạc nhiên bởi chuyển động của nó. Không ngờ lại có thể di động được. Vì quá bất ngờ và thích thú nên anh chơi càng hăng.
Hạo Phong bất lực rướn người cắn vào vai của anh một phát thật là mạnh.
Tu Kiệt bị cắn một khát hít khí. Anh bĩu môi với cậu. Trong đôi mắt ánh lên tia uất ức.
Hạo Phong hiển nhiên không bị anh lừa. Cậu cắn môi trợn mắt.
Anh thuận thế cúi xuống hôn vào cái môi của cậu.
Hạo Phong ngớ người ngay tại chỗ.
Đại khái là thấy dáng vẻ này của cậu quá đang yêu. Tu Kiệt lại cúi xuống bổ thêm một phát, giống như gà mổ.
Hạo Phong ngại đến xuýt nữa thì la lên. Cậu trừng mắt anh. Nhéo mạnh vào lưng anh, lại nhón chân gặm một phát vào vai anh cái nữa.
Tu Kiệt ngửa đầu thở mạnh một cái, giống như thoã mãn lắm.
Hạo Phong cảm thấy giống như bị đùa bỡn, lại nhéo anh thêm mấy cái.
Tu Kiệt giống như chẳng đau chẳng ngứa, vẫn luôn nghịch đuôi của cậu giấu dưới lớp quần. Mềm mềm tròn tròn sờ vào rất thoải mái.
Hạo Phong chỉ còn cách bặm môi trợn mắt bày tỏ thái độ.
Đuôi của cậu rất nhạy cảm, chạm vào thật sự có cảm giác rất lạ, đó… tới rồi đó, cái cảm giác đó.
“Cậu nhỏ” Hạo Hạo rướn người.
Tu Kiệt kề sát bên cậu cũng cảm nhận được. Anh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào mắt cậu.
Cậu ngại đến mức cả người đều muốn xoắn vào nhau, ngón chân thiếu điều muốn cạo ra thành một cái lổ trên đất để chui xuống.
Anh cảm nhận được chân mình bị cái gì đó cạ vào thì mới ý thức được tại sao không nên chạm vào đuôi thỏ.
Thỏ…nhạy cảm lắm.
Tu Kiệt lập tức luyến tiếc mà buông tay khỏi đuôi của cậu, tay mình thì di chuyển lên trên…vỗ vỗ vào vai cậu.
Hoàn cảnh bây giờ không có phép anh và cậu làn bất cứ thứ gì.
Hạo Phong bây giờ chính là không còn gì luyến tiếc nữa. Chỉ bị chạm vào mấy cái liền cứng lên, ánh mắt Tu Kiệt nhìn cậu chính là ngạc nhiên, ngay khoảnh khắc đó, cậu thậm chí còn muốn mình chết đi. Cậu không còn thiết sống nữa!
Lại nhìn ra bên ngoài khe hở.
Sau đó cậu mới để ý thấy…nữ “quỷ” không biết đã đi từ đời ông cố ông sơ nào rồi!!!
Hạo Phong tức giận. Lập tức kéo cái bàn tay bị cố định nảy giờ ra vỗ thật mạnh vào vai của anh!!!
“Đau tui” Tu Kiệt ôm lấy vai, long lanh mắt nhìn cậu.
“Người ta ở bên ngoài đi mất rồi!” Hạo Phong lập tức nói.
Anh biết mình đã chọc giận cậu rồi.
Lúc giận, hai má cậu phồng lên, nheo mày lại, đôi mắt tròn xoe.
Dễ thương!
“Xin lỗi mà” Anh ghé lại gần cậu.
Hạo Phong đương nhiên không chịu rồi. Cậu đẩy anh ra, sẵn tiện đẩy cửa ra. Phải, hai người đối đứng trong khoảng không sau cửa khi nó đóng lại.
Tu Kiệt lập tức nắm lấy tay cậu kéo lại.
“Làm gì vậy?!” Cậu tức giận la vào mặt anh.
“Không thể đem ra ngoài được” Tu Kiệt nheo mắt chỉ vào tai cậu. Sau đó anh lấy ra một cái cày tóc từ trong túi quần.
Cày tóc được phủ một lớp lông bên ngoài. Bên trong chính là kim loại mềm dễ uốn nắn, để rất vừa trong túi
Đặc biệt trên cái cày còn có hai cái lổ nhỏ.
Tu Kiệt đê cày lên đầu cậu, sỏ lổ tai qua hai cái lổ kia. Có lẽ là lần đầu làm thế này. Tu Kiệt khá vụng về, không dám nắm qua chặt tai cậu, cũng sợ khi luồn qua tai cậu sẽ đau nên rất nhẹ nhàng.
Tỉ mỉ, nghiêm túc, lại phát ra một cái gì đó khiến người ta khó rời mắt. Mà người ta ở đây cụ thể là cậu.
Thôi kệ. Bạn trai quyến rũ, biết sao giờ.
Bởi vì hành động này nên cơn tức giận của cậu cũng xẹp xuống theo “Hạo Hạo nhỏ” phía dưới.
“Hạo Hạo nhỏ” lên nhanh nhưng xẹp cũng nhanh.
Cậu liếc nhìn vai anh. Nơi đó bây giờ có hai dấu răng chồng lên nhau bởi vì cậu cắn. Hơi chột dạ. Hạo Phong lấy tay kéo kéo áo anh lên che đi nó, còn phủi phủi.
Cậu đầu hứng thú ngước mắt lên nhìn anh thì thấy anh đang nhìn xuống…đũn quần của mình.
Vốn đã định hết giận luôn rồi đó!!!
Hạo Phong trực tiếp đẩy anh ra. Bước ra ngoài một cách dứt khoát đến không thể dứt khoát hơn!
Hai người đi về địa chỉ lúc đầu đi đến, đặc lại 10 mảnh ghép nhưng không nhận quà.
Dưới anh nhìn rực lửa của đội phụ trách nhà ma. Hai người nở nụ cười thật là tươi!
…
30 phút đồng hồ để chơi nhà ma.
Anh và cậu trở lại chỗ tàu lượn siêu tốc.
Hàng của hai người được giữ cuối cùng cũng tới. Thậm chí còn có chỗ đặc biệt để ngồi, chính là đầu tàu.
Nhìn tàu đi lên càng lúc càng cao. Tu Kiệt nắm lấy bàn tay cậu.
“Ai cho” Hạo Phong rụt tay lại.
Tu Kiệt chu môi suỵt một tiếng thật nhẹ. Làm như bản thân mình không biết gì cả.
Cậu khó chịu lắc lắc đuôi của mình.
Anh âm thầm ngạc nhiên bởi chuyển động của nó. Không ngờ lại có thể di động được. Vì quá bất ngờ và thích thú nên anh chơi càng hăng.
Hạo Phong bất lực rướn người cắn vào vai của anh một phát thật là mạnh.
Tu Kiệt bị cắn một khát hít khí. Anh bĩu môi với cậu. Trong đôi mắt ánh lên tia uất ức.
Hạo Phong hiển nhiên không bị anh lừa. Cậu cắn môi trợn mắt.
Anh thuận thế cúi xuống hôn vào cái môi của cậu.
Hạo Phong ngớ người ngay tại chỗ.
Đại khái là thấy dáng vẻ này của cậu quá đang yêu. Tu Kiệt lại cúi xuống bổ thêm một phát, giống như gà mổ.
Hạo Phong ngại đến xuýt nữa thì la lên. Cậu trừng mắt anh. Nhéo mạnh vào lưng anh, lại nhón chân gặm một phát vào vai anh cái nữa.
Tu Kiệt ngửa đầu thở mạnh một cái, giống như thoã mãn lắm.
Hạo Phong cảm thấy giống như bị đùa bỡn, lại nhéo anh thêm mấy cái.
Tu Kiệt giống như chẳng đau chẳng ngứa, vẫn luôn nghịch đuôi của cậu giấu dưới lớp quần. Mềm mềm tròn tròn sờ vào rất thoải mái.
Hạo Phong chỉ còn cách bặm môi trợn mắt bày tỏ thái độ.
Đuôi của cậu rất nhạy cảm, chạm vào thật sự có cảm giác rất lạ, đó… tới rồi đó, cái cảm giác đó.
“Cậu nhỏ” Hạo Hạo rướn người.
Tu Kiệt kề sát bên cậu cũng cảm nhận được. Anh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào mắt cậu.
Cậu ngại đến mức cả người đều muốn xoắn vào nhau, ngón chân thiếu điều muốn cạo ra thành một cái lổ trên đất để chui xuống.
Anh cảm nhận được chân mình bị cái gì đó cạ vào thì mới ý thức được tại sao không nên chạm vào đuôi thỏ.
Thỏ…nhạy cảm lắm.
Tu Kiệt lập tức luyến tiếc mà buông tay khỏi đuôi của cậu, tay mình thì di chuyển lên trên…vỗ vỗ vào vai cậu.
Hoàn cảnh bây giờ không có phép anh và cậu làn bất cứ thứ gì.
Hạo Phong bây giờ chính là không còn gì luyến tiếc nữa. Chỉ bị chạm vào mấy cái liền cứng lên, ánh mắt Tu Kiệt nhìn cậu chính là ngạc nhiên, ngay khoảnh khắc đó, cậu thậm chí còn muốn mình chết đi. Cậu không còn thiết sống nữa!
Lại nhìn ra bên ngoài khe hở.
Sau đó cậu mới để ý thấy…nữ “quỷ” không biết đã đi từ đời ông cố ông sơ nào rồi!!!
Hạo Phong tức giận. Lập tức kéo cái bàn tay bị cố định nảy giờ ra vỗ thật mạnh vào vai của anh!!!
“Đau tui” Tu Kiệt ôm lấy vai, long lanh mắt nhìn cậu.
“Người ta ở bên ngoài đi mất rồi!” Hạo Phong lập tức nói.
Anh biết mình đã chọc giận cậu rồi.
Lúc giận, hai má cậu phồng lên, nheo mày lại, đôi mắt tròn xoe.
Dễ thương!
“Xin lỗi mà” Anh ghé lại gần cậu.
Hạo Phong đương nhiên không chịu rồi. Cậu đẩy anh ra, sẵn tiện đẩy cửa ra. Phải, hai người đối đứng trong khoảng không sau cửa khi nó đóng lại.
Tu Kiệt lập tức nắm lấy tay cậu kéo lại.
“Làm gì vậy?!” Cậu tức giận la vào mặt anh.
“Không thể đem ra ngoài được” Tu Kiệt nheo mắt chỉ vào tai cậu. Sau đó anh lấy ra một cái cày tóc từ trong túi quần.
Cày tóc được phủ một lớp lông bên ngoài. Bên trong chính là kim loại mềm dễ uốn nắn, để rất vừa trong túi
Đặc biệt trên cái cày còn có hai cái lổ nhỏ.
Tu Kiệt đê cày lên đầu cậu, sỏ lổ tai qua hai cái lổ kia. Có lẽ là lần đầu làm thế này. Tu Kiệt khá vụng về, không dám nắm qua chặt tai cậu, cũng sợ khi luồn qua tai cậu sẽ đau nên rất nhẹ nhàng.
Tỉ mỉ, nghiêm túc, lại phát ra một cái gì đó khiến người ta khó rời mắt. Mà người ta ở đây cụ thể là cậu.
Thôi kệ. Bạn trai quyến rũ, biết sao giờ.
Bởi vì hành động này nên cơn tức giận của cậu cũng xẹp xuống theo “Hạo Hạo nhỏ” phía dưới.
“Hạo Hạo nhỏ” lên nhanh nhưng xẹp cũng nhanh.
Cậu liếc nhìn vai anh. Nơi đó bây giờ có hai dấu răng chồng lên nhau bởi vì cậu cắn. Hơi chột dạ. Hạo Phong lấy tay kéo kéo áo anh lên che đi nó, còn phủi phủi.
Cậu đầu hứng thú ngước mắt lên nhìn anh thì thấy anh đang nhìn xuống…đũn quần của mình.
Vốn đã định hết giận luôn rồi đó!!!
Hạo Phong trực tiếp đẩy anh ra. Bước ra ngoài một cách dứt khoát đến không thể dứt khoát hơn!
Hai người đi về địa chỉ lúc đầu đi đến, đặc lại 10 mảnh ghép nhưng không nhận quà.
Dưới anh nhìn rực lửa của đội phụ trách nhà ma. Hai người nở nụ cười thật là tươi!
…
30 phút đồng hồ để chơi nhà ma.
Anh và cậu trở lại chỗ tàu lượn siêu tốc.
Hàng của hai người được giữ cuối cùng cũng tới. Thậm chí còn có chỗ đặc biệt để ngồi, chính là đầu tàu.
Nhìn tàu đi lên càng lúc càng cao. Tu Kiệt nắm lấy bàn tay cậu.
“Ai cho” Hạo Phong rụt tay lại.